Thanh Kiếm Của Quỷ
Chương 162: Lăng Mộ Vô Chủ
Trúc Chi đứng thẳng lưng nhìn vào đôi mắt hoảng sợ của Mộng Tinh. Cô nở nụ cười của một kẻ săn mồi. Cô vẫn chưa hành động gì khác lạ, vậy mà khiến gã choáng váng như vừa bị trúng một mũi tên ngay tim.
Trúc Chi nói với Mộng Tinh:
“Nghe danh đã rất lâu hôm nay quả nhiên được gặp mặt.”
Mộng Tinh kinh hãi nói:
“Mày là ai? Sao mày biết về tao hả? Sao mày biết…”, Mộng Tinh im bật không nói. Gã liếc mắt nhìn Thanh Lâm và Nhất Uy đứng đó, cố không tạo ra bất cứ biểu tình đáng nghi nào, tránh khiến chúng biết gã đang sợ.
Trúc Chi chỉ nhẹ nhàng nói tiếp:
“Đừng sợ hãi. Tôi đây chỉ là một cô bé bình thường, trong lúc rãnh rỗi có đọc một cuốn sách có tựa “Những sinh vật bóng đem”, trong đó có nhắc về Mộng Tinh. Nghe nói muốn thu phục ông không có cách nào khác ngoại trừ Kim Quy và một tên giữ của không nổi tiếng.”
Nhất Uy và Thanh Lâm nghe rõ ràng từng câu từng chữ mà Trúc Chi đang nói. Hóa ra cô cũng biết về cuốn sách bóng đêm kia, thảo nào cô biết về loài Vượn Đỏ. Có điều Trúc Chi kia biết đến cuốn sách ấy từ khi nào? Trước khi cô nhập viện chăng? Nhất Uy và Thanh Lâm không chơi thân với Trúc Chi nên cũng không dám chắc cô có đến thư viện thường xuyên hay không.
Mộng Tinh không tin quát vào mặt Trúc Chi:
“Nói láo. Tao đã nhìn thấy hết tất cả những gì vừa diễn ra. Mày không thể nào là người bình thường được. Tao cần báo lại cho chủ nhân biết… Tao cần báo cho chủ nhân biết…”
Trúc Chi bật cười ha hả. Sau đó ngay lập tức trở nên lạnh lùng, đôi mắt toát ra một chút sát khí mà không phải ai cũng nhìn ra. Cô lôi một lo nhỏ màu đen và thổi thứ bột đen xì đó vào trong mặt của Mộng Tinh. Gã hắt xì hơi mấy phát mới thôi. Trúc Chi thản nhiên hỏi Mộng Tinh:
“Giờ thì nói cho tôi biết, kẻ đứng đằng sau ông là ai hả Mộng Tinh?”
“Ngọc Tự. Cái quái gì…”, Mộng Tinh bịt miệng kinh hãi nhìn Trúc Chi. Gã vừa mới nôn ra một thông tin quan trọng như thế mà không hề suy nghĩ gì hết, cứ như gã vừa bị người ta thôi miên vậy.
Trúc Chi tiếp tục truy hỏi:
“Ngọc Tự đó có phải kẻ đã bắt những nạn nhân nam đi hay không? Lão ấy nhốt họ ở đâu?”
Mộng Tinh nói một hơi:
“Ngọc Tự không tự tay bắt họ đi, đồ ngu. Người bắt họ thay lão là những Sát thủ vô song. Một nạn nhân sẽ bị cướp một phần chất xám trong tủy sống, sau đó Sát thủ vô song đến bắt họ đi. Lão nhốt họ trong một lăng mộ cỗ, lăng mộ không rõ chủ nhân là ai, ta chỉ biết nó nằm ở đâu đó quanh đây. Một ngôi mộ rất lớn màu xám tro kì quặc.”
Trúc Chi hỏi tiếp:
“Họ còn sống chứ?”
Thanh Lâm lúc này xích tới gần Trúc Chi một chút, cậu cũng nôn nóng biết đáp án là gì. Cậu không quan tâm Mộng Tinh đang bị cái gì, cậu chỉ quan tâm tính mạng của Thiên Thanh và những người khác có an toàn không.
Mộng Tinh đáp trong vô vọng, rõ ràng gã không muốn hé răng điều gì:
“Tất nhiên họ còn sống. Ngọc Tự muốn nấu chín họ trong lăng mộ, lão phải gơm đủ một ngàn nam nhân mới cho chúng chết hẳn. Lão chỉ mới thu được một trăm mạng người mà thôi.”
“Ngươi có biết lý do vì sao lão lại làm điều đó không? Mục đích của lão là gì khi bắt nhiều người đến thế?”
“Ta không rõ. Chủ nhân không đưa mọi thông tin cho ta. Lão ấy có một gã làm tay sai đắc lực khác, một kẻ máu lạnh đúng y chan với lão – Lục Trung. Theo ta thì hắn mới là người biết âm mưu thật sự của lão.”
Trúc Chi xoay xoay mũi tên màu bạc trong tay, đôi mắt đang nhìn gì đó tận phía xa, miệng thì nói:
“Nói một chút cái kế hoạch cỏn con của lão mà ông biết đi, Mộng Tinh.”
Mộng Tinh không kiềm chế được cái miệng của mình. Gã rất bất lực. Gã đã không muốn ton hót mọi thứ cho cô bé trước mặt. Thế mà không hiểu sao gã cứ nói mà không cách nào kiềm chế lại được. Gã nghi ngờ con bé đó đã làm gì đó trên người của gã, hoặc thứ bột đen lúc nảy là thứ bột kì quái khiến người ta nói hết những gì cố giấu trong lòng ra ngoài.
Mộng Tinh nói một cách máy móc:
“Đầu tiên, lão hoán đổi linh hồn của hai đứa con gái. Ta nghi ngờ con nhỏ Ngân Chi kia mang trong mình dòng máu của Quỷ vương bởi vì nó sử dụng được Vọng Âm. Lão hồi sinh đứa nhỏ Ngân Chi rồi kiểm soát tâm tính của nó. Lão cho nó uống thứ thuốc làm nó quên đi những chuyện nó đã làm, thứ thuốc đó còn giúp sức mạnh của nó mạnh lên gấp mười lần. Dần dần nó sẽ quên luôn bản thân mình là ai và làm tay sai của lão. Ta chỉ biết được đến đó.”
Nhất Uy và Thanh Lâm kinh hãi nhìn nhau. Vậy là Ngân Chi bị lão Ngọc Tự kia điều khiển thật. Cậu ấy sẽ dần dần mất hết tâm tính vốn có và quên luôn bản thân mình. Chuyện này nếu Tuấn Tú mà biết không biết sẽ ra sao đây.
Trúc Chi nhìn thấy nét mặt lo lắng của Nhất Uy và Thanh Lâm thì thở dài. Cô lại thổi một thứ bột màu trắng vào mặt của Mộng Tinh sau đó nói:
“Ngươi chưa từng gặp chúng ta.”
Mộng Tinh ngã xuống đất rồi chìm sâu vào giấc ngủ. Thanh Lâm và Nhất Uy vẫn kinh hãi đứng đó không dám hó hé cái gì. Hai người sợ cô gái trước mặt có thể gây nguy hiểm cho mình. Một Mộng Tinh mà họ biết đâu thể nào bị hạ gục dễ dàng như vậy được. Tốt nhất nên giữ khoảng cách với cô.
Trúc Chi không gây nguy hiểm cho họ như họ nghĩ. Ngược lại cô đến gần Nhất Uy lấy một chút máu của cậu nhỏ lên vết thương của Thanh Lâm. Thật kỳ lạ, vết thương do Vượn Đỏ cào một đường dài ban nảy lành lại một cách thần kỳ. Thanh Lâm ngước lên nhìn Trúc Chi tính nói cảm ơn lại không cách nào mở miệng.
Trúc Chi cười nói:
“Máu của phượng hoàng có thể chữa lành mọi vết thương.”
Nhất Uy đứng bất động nhìn từng hành động của Trúc Chi cảm thán: Cô ta biết cái gì đó về thân thế của mình. Đúng vậy, không một ai ngoại trừ nhóm của họ biết thân thế thật sự của cậu. Làm cách nào một người ngủ yên trong bệnh viện ngần ấy thời gian lại biết mọi thứ về cậu? Có một dòng nước kỳ lạ chảy qua trong dạ dày của Nhất Uy khiến cậu vui mừng như vừa phát hiện ra điều gì đó. Chỉ là cậu vẫn chưa khẳng định được nghi hoặc của mình nếu như chưa tìm được câu trả lời chính xác.
Trúc Chi phủi bụi trên áo của mình. Cô nói với hai thằng con trai:
“Chúng ta không thể chia ra hành động, sẽ rất nguy hiểm nếu tách lẻ ra. Tui có ý này, chúng ta đến lăng mộ đó xem thử những nạn nhân kia có an toàn không trước nhé.”
Thanh Lâm buột miệng:
“Làm sao mà tìm ra?”
“Mộng Tinh chẳng nói chỉ có ngôi mộ đó màu xám còn gì, bồ mù màu không thể nhìn được màu sắc hả hay trí nhớ có vấn đề?”
Nhất cuối cùng không nhịn được nữa mà bật cười ha hả. Thanh Lâm thì liếc xéo Trúc Chi, cậu căm tức không nói gì. Cậu và Nhất Uy đi theo sau Trúc Chi đi tìm lăng mộ kia. Thú thật, cậu cũng muốn chứng thực Thiên Thanh giờ đây có được an toàn hay không.
Trúc Chi lục lội trong chiếc cặp và rút ra một cuốn sổ và một cây viết. Thanh Lâm không thèm hỏi mục đích cô làm như vậy là gì. Nổi hờn giận vì cô nói cậu bị mù màu lúc nảy, cậu vẫn còn cay cú ghê lắm.
Cả ba người đi trong sươn mù tầm mười lăm phút thì lăng mộ kia hiện ra trước mặt họ. Nó có một màu xám xấu xí, trên lăng mộ không khắc tên ai cả, đúng như Mộng Tinh nói lăng mộ ấy không có chủ nhân. Tức là không có xác chết nào bên trong cả, bên trong có thể là một không gian mà Ngọc Tự giấu mấy người bị bắt.
Đúng như dự đoán của Trúc Chi, khi cả ba bước vào bên trong lăng mộ, họ thấy những người đàn ông bị đông cứng một chổ. Thiên Thanh cũng là một trong số chúng. Thanh Lâm đau lòng nhìn thấy anh của mình bị đống băng đứng đó, cậu chạy tới xem thử anh còn thở hay không. Rất may, Thiên Thanh mặc dù rất lạnh nhưng hơi thở vẫn đều đặn.
Trúc Chi và Nhất Uy đuổi theo Thanh Lâm cố ngăn cậu kích động sẽ khiến người khác phát giác họ đang ở bên trong này. Không ngờ một tiếng động lạ phát ra từ phía cửa lăng mộ. Trúc Chi lập tức kéo Nhất Uy và Thanh Lâm tìm một chổ an toàn mà núp. Họ giấu mình đằng sau những nạn nhân.
Bước vào lăng mộ là hai người đàn ông. Người đàn ông có khuôn mặt già nhăn nheo nói với người đàn ông trẻ hơn:
“Vô Âm đã biệt tích mấy ngày trời. Chỉ có giết một thằng nhóc cũng làm không xong.”, lão ta nói giọng tiếc rẻ, “Ta đáng lý nên đứng đó chứng kiến cảnh tượng đẫm máu ấy mới phải.”
Người đàn ông trẻ tuổi cung kính đứng nghe lão kia nói tiếp:
“Ngươi vẫn chưa bất được Lôi Trí ư? Chỉ một mình hắn mà mất tận mười mấy năm rồi cơ mà. Ta phải làm gì ngươi đây hả Lục Trung? Ngươi khiến ta thất vọng quá đấy.”
Lục Trung khúm núm sợ hãi trả lời:
“Thưa chủ nhân, thuộc hạ đã có cách tìm ra hắn. Lần này nhất định bắt được hắn.”
“Ta đã chẳng nói trái tim của hắn rất quan trọng trong giai đoạn sắp tới, không có là không được đâu.”
“Thuộc hạ đảm bảo sẽ bắt được hắn.”
“Ta sợ mấy cái đảm bảo đó của ngươi. Ngươi đã đảm bảo đến lần thứ mấy rồi hả?”
Lục Trung tiếp tục nhún nhường. Hắn không dám nói tiếp chỉ đứng im chịu trận. Lão chủ nhân của hắn xua tay rồi nói:
“Trước mắt, ngươi cứ cho người điều tra xem Vô Âm đang ở đâu, đã giết được thằng nhóc ấy chưa? Ta không muốn thấy một sự phản bội nào ở đây. Nếu phát hiện hắn vẫn chưa giết được thằng nhóc đó, ngươi hãy giết hắn. Tự tay ngươi giết thằng nhóc ấy sau đó đổ tội cho hắn cũng được.”
“Thuộc hạ đã hiểu.”
Lão già nói giọng bất mãn:
“Ngươi nói xem ta còn phải phụ thuộc vào đám nam nhân này đến bao giờ?”
“Chỉ cần bắt được Lôi Trí, chủ nhân không còn lo lắng gì nữa.”
“Ta chờ ngươi đấy. Xem ra những tên này vẫn còn may mắn sống chờ được cái tên Lôi Trí kia.”
Thế nhưng cả hai vẫn chưa kịp rời đi như ý định, một đám mây đen xuất hiện chê kín cả lăng mộ. Từ trong làn khói đen những Sát thủ vô song xuất hiện. Chúng đứng xếp một hàng ngang ngay ngắn, hai tay chấp lại làm một. Một tên trong số đó báo cáo tình hình cho Ngọc Tự biết:
“Chủ nhân đoán quả không sai. Tên nhóc Nhất Uy đó vẫn còn tỉnh táo dù đã bị rút một phần tủy. Thuộc hạ vẫn chưa bắt được nó, một trong những đứa bạn tại trường đã bắn vào đám thuộc hạ bằng đạn bạc.”
Ngọc Tự tặc lưỡi:
“Quả nhiên cái đám dưới trướng của cái tên ấy đúng là không tầm thường. Chúng biết cả yếu điểm của bọn sát thủ các ngươi là bạc cơ đấy.”
“Bọn chúng có ba tên, chỉ toàn là học sinh trong trường. Nhất Uy sử dụng kiếm Kim Quy rất thành thạo, một thằng nhóc sử dụng súng và một con nhỏ vô dụng nấp sau lưng hai thằng kia.”
Thanh Lâm và Nhất Uy liếc sang nhìn Trúc Chi thấy vẻ mặt cô vẫn rất bình thản, cứ như không nghe qua hai từ “vô dụng” mà cái tên kia vừa nói. Thanh Lâm lắc đầu ngao ngán, chỉ tại những tên kia chưa thấy cô bạn này nổi điên, chứ nếu thấy bọn chúng ắt đã không dám nói cái câu đó đâu.
Ngọc Tự im lặng hồi lâu rồi nói:
“Thật nhức đầu, có lẽ ta nên đẩy nhanh tiến độ một chút. Nếu không chạm vào thằng nhóc ấy được thì chuyển đối tượng đi, lựa đứa nào yếu nhất trong cái đám ấy ấy.”
Lục Trung chấp tay vâng vâng dạ dạ. Ngọc Từ tiếp tục cằn nhằn:
“Nói vậy Vô Âm vẫn chưa giết được thằng nhóc ấy. Thật khiến ta thất vọng. Trong vòng ba ngày nữa, ta vẫn chưa thấy cái xác của Nhất Uy, ta thề rằng ta sẽ thiêu chết Vô Âm trong biển lửa.”
“Thuộc hạ phải làm gì tiếp?”, đám sát thủ vô song nói.
“Tiếp tục thu thập vài trăm tên nữa. Ta cần số lượng đủ một ngàn. Thanh kiếm đó gần như đã thuộc về ta rồi. Chỉ còn Lôi Trí nữa thôi.”
Ngọc Tự vung tay ra hiệu cho hai người kia rời. Lão ngó nghiêng xung quanh một chút cũng rời đi như hai người kia. Lúc này Trúc Chi quay sang Nhất Uy và Thanh Lâm nói:
“Giờ thì trở về thôi.”
“Nhưng còn anh Thanh?”, Thanh Lâm chỉ tay về phía Thiên Thanh đang đứng.
Trúc Chi nói nhỏ:
“Chúng ta không thể cứu ai trong số họ. Nhìn đi, tất cả đều dính loại bùa mà chỉ có Ngọc Tự mới phá giải được. Dù sao họ vẫn còn sống cho đến khi bắt được tên Lôi Trí kia, chúng ta nên trở về nghĩ cách đã.”
Trúc Chi lôi đóa hoa màu đen kì lạ mà Nhất Uy đã thấy lúc trong bệnh viện ra. Cô ra dấu cho hai thằng con trai đặt tay lên vai mình. Chỉ trong vòng nháy mắt, họ đã xuất hiện tại hành lang trường học. Trúc Chi rất giống người mất đi sinh lực, cô ngã nhoài về phía trước may mà Nhất Uy đỡ lấy kịp lúc.
Trúc Chi kia nằm trong lòng Nhất Uy, cô đang lạnh dần. Cậu không hiểu cô đang gập vấn đề gì lại lạnh ngắt như vậy. Nhất Uy quay sang nói với Thanh Lâm:
“Cậu ấy lạnh quá.”
Nhất Uy và Thanh Lâm vội vàng đưa cô đến phòng y tế và đặt cô nằm xuống giường. Trúc Chi thở khó nhọc. Cô đã lao lực quá độ khi vừa chiến đấu với bọn Vượn Đỏ lại còn dùng linh lực đưa họ trở về an toàn. Mặc dù Thanh Lâm không hiểu tại sao cô lại không đi cứu các nạn nhân tiếp mà chọn cách trở về đây.
Nhất Uy không giống Thanh Lâm, cậu quan tâm về thân thế của cô hơn. Làm sao cô lại biết về thế giới tâm linh và còn có khả năng chiến đấu với chúng? Cuốn sách bóng đen được viết bằng chữ Nôm trong thư viện, lẽ nào cô biết đọc chữ Nôm?
Trúc Chi thiếp đi khá lâu. Hai thằng con trai không biết có nên đưa cô đến bệnh viện hay không. Họ sợ di chứng sau khi ghép tim khiến cô ngã quỵ. Nếu họ không đưa cô đến bệnh viện kịp lúc lỡ như có chuyện gì xảy ra thì sao.
Nhất Uy nói với Thanh Lâm:
“Có nên đưa cậu ấy đến bệnh viện hay không?”
Thanh Lâm chưa kịp lên tiếng đồng ý đã bị tiếng nói của Trúc Chi chặn lại:
“Không cần. Lúc nảy đánh nhau hơi mệt chút thôi. Tui nằm một chút sẽ khỏi ngay. Hai người không cần làm quá lên.”
Nhất Uy nói:
“Tui có rất nhiều thắc mắc không biết có nên hỏi cậu hay không.”
Trúc Chi biết họ muốn hỏi gì. Chỉ có điều cô không muốn trả lời bất cứ câu hỏi nào từ miệng Nhất Uy lẫn Thanh Lâm. Cô thật tình nói:
“Giờ đây hai người đã biết Ngọc Tự nào đó bắt các nạn nhân kia, lão còn đứng sau cô bạn Ngân Chi kia. Đúng vậy, tui biết người mà Mộng Tinh đề cập chính là cô bạn đó. Tôi đã tận mắt nhìn thấy cô bạn ấy rút tủy của người ta trong bệnh viện. Nếu hai người còn không chịu nghĩ cách cứu lấy cô bạn ấy. Tôi đồ rằng cổ sẽ đánh mất chính mình và trở thành tay sai của Ngọc Tự. Cô ấy sẽ trở thành một cổ máy giết người thật sự. Đến khi đó sẽ không ai cứu được cô ấy đâu.”
Thanh Lâm và Nhất Uy cảm thấy những gì Trúc Chi nói rất có lý. Điều mà hai cần quan tâm lúc này không phải thân thế của cô mà là hòa bình của nhân loại. Hai người quyết định đi về nhà Tuấn Tú và báo cho anh biết. Khi hai người vừa ra khỏi cửa, Trúc Chi đột nhiên co người đau đầy đau đớn. Cô ngã ra khỏi giường, mặt mày tái mét, mồ hôi túa ra như vừa bị dội một gáo nước vào mặt.
Nhất Uy nhanh chóng chạy tới đỡ lấy Trúc Chi. Cậu sờ lên trán cô phát hiện nó nóng vô cùng. Cậu lo lắng kêu Thanh Lâm quay lại cùng nhau đưa cô đến bệnh viện. Trúc Chi gạt tay họ ra và nghiêm giọng:
“Còn không mau, sẽ muộn mất.”, cô nói một cách khó khăn.
Trúc Chi nói với Mộng Tinh:
“Nghe danh đã rất lâu hôm nay quả nhiên được gặp mặt.”
Mộng Tinh kinh hãi nói:
“Mày là ai? Sao mày biết về tao hả? Sao mày biết…”, Mộng Tinh im bật không nói. Gã liếc mắt nhìn Thanh Lâm và Nhất Uy đứng đó, cố không tạo ra bất cứ biểu tình đáng nghi nào, tránh khiến chúng biết gã đang sợ.
Trúc Chi chỉ nhẹ nhàng nói tiếp:
“Đừng sợ hãi. Tôi đây chỉ là một cô bé bình thường, trong lúc rãnh rỗi có đọc một cuốn sách có tựa “Những sinh vật bóng đem”, trong đó có nhắc về Mộng Tinh. Nghe nói muốn thu phục ông không có cách nào khác ngoại trừ Kim Quy và một tên giữ của không nổi tiếng.”
Nhất Uy và Thanh Lâm nghe rõ ràng từng câu từng chữ mà Trúc Chi đang nói. Hóa ra cô cũng biết về cuốn sách bóng đêm kia, thảo nào cô biết về loài Vượn Đỏ. Có điều Trúc Chi kia biết đến cuốn sách ấy từ khi nào? Trước khi cô nhập viện chăng? Nhất Uy và Thanh Lâm không chơi thân với Trúc Chi nên cũng không dám chắc cô có đến thư viện thường xuyên hay không.
Mộng Tinh không tin quát vào mặt Trúc Chi:
“Nói láo. Tao đã nhìn thấy hết tất cả những gì vừa diễn ra. Mày không thể nào là người bình thường được. Tao cần báo lại cho chủ nhân biết… Tao cần báo cho chủ nhân biết…”
Trúc Chi bật cười ha hả. Sau đó ngay lập tức trở nên lạnh lùng, đôi mắt toát ra một chút sát khí mà không phải ai cũng nhìn ra. Cô lôi một lo nhỏ màu đen và thổi thứ bột đen xì đó vào trong mặt của Mộng Tinh. Gã hắt xì hơi mấy phát mới thôi. Trúc Chi thản nhiên hỏi Mộng Tinh:
“Giờ thì nói cho tôi biết, kẻ đứng đằng sau ông là ai hả Mộng Tinh?”
“Ngọc Tự. Cái quái gì…”, Mộng Tinh bịt miệng kinh hãi nhìn Trúc Chi. Gã vừa mới nôn ra một thông tin quan trọng như thế mà không hề suy nghĩ gì hết, cứ như gã vừa bị người ta thôi miên vậy.
Trúc Chi tiếp tục truy hỏi:
“Ngọc Tự đó có phải kẻ đã bắt những nạn nhân nam đi hay không? Lão ấy nhốt họ ở đâu?”
Mộng Tinh nói một hơi:
“Ngọc Tự không tự tay bắt họ đi, đồ ngu. Người bắt họ thay lão là những Sát thủ vô song. Một nạn nhân sẽ bị cướp một phần chất xám trong tủy sống, sau đó Sát thủ vô song đến bắt họ đi. Lão nhốt họ trong một lăng mộ cỗ, lăng mộ không rõ chủ nhân là ai, ta chỉ biết nó nằm ở đâu đó quanh đây. Một ngôi mộ rất lớn màu xám tro kì quặc.”
Trúc Chi hỏi tiếp:
“Họ còn sống chứ?”
Thanh Lâm lúc này xích tới gần Trúc Chi một chút, cậu cũng nôn nóng biết đáp án là gì. Cậu không quan tâm Mộng Tinh đang bị cái gì, cậu chỉ quan tâm tính mạng của Thiên Thanh và những người khác có an toàn không.
Mộng Tinh đáp trong vô vọng, rõ ràng gã không muốn hé răng điều gì:
“Tất nhiên họ còn sống. Ngọc Tự muốn nấu chín họ trong lăng mộ, lão phải gơm đủ một ngàn nam nhân mới cho chúng chết hẳn. Lão chỉ mới thu được một trăm mạng người mà thôi.”
“Ngươi có biết lý do vì sao lão lại làm điều đó không? Mục đích của lão là gì khi bắt nhiều người đến thế?”
“Ta không rõ. Chủ nhân không đưa mọi thông tin cho ta. Lão ấy có một gã làm tay sai đắc lực khác, một kẻ máu lạnh đúng y chan với lão – Lục Trung. Theo ta thì hắn mới là người biết âm mưu thật sự của lão.”
Trúc Chi xoay xoay mũi tên màu bạc trong tay, đôi mắt đang nhìn gì đó tận phía xa, miệng thì nói:
“Nói một chút cái kế hoạch cỏn con của lão mà ông biết đi, Mộng Tinh.”
Mộng Tinh không kiềm chế được cái miệng của mình. Gã rất bất lực. Gã đã không muốn ton hót mọi thứ cho cô bé trước mặt. Thế mà không hiểu sao gã cứ nói mà không cách nào kiềm chế lại được. Gã nghi ngờ con bé đó đã làm gì đó trên người của gã, hoặc thứ bột đen lúc nảy là thứ bột kì quái khiến người ta nói hết những gì cố giấu trong lòng ra ngoài.
Mộng Tinh nói một cách máy móc:
“Đầu tiên, lão hoán đổi linh hồn của hai đứa con gái. Ta nghi ngờ con nhỏ Ngân Chi kia mang trong mình dòng máu của Quỷ vương bởi vì nó sử dụng được Vọng Âm. Lão hồi sinh đứa nhỏ Ngân Chi rồi kiểm soát tâm tính của nó. Lão cho nó uống thứ thuốc làm nó quên đi những chuyện nó đã làm, thứ thuốc đó còn giúp sức mạnh của nó mạnh lên gấp mười lần. Dần dần nó sẽ quên luôn bản thân mình là ai và làm tay sai của lão. Ta chỉ biết được đến đó.”
Nhất Uy và Thanh Lâm kinh hãi nhìn nhau. Vậy là Ngân Chi bị lão Ngọc Tự kia điều khiển thật. Cậu ấy sẽ dần dần mất hết tâm tính vốn có và quên luôn bản thân mình. Chuyện này nếu Tuấn Tú mà biết không biết sẽ ra sao đây.
Trúc Chi nhìn thấy nét mặt lo lắng của Nhất Uy và Thanh Lâm thì thở dài. Cô lại thổi một thứ bột màu trắng vào mặt của Mộng Tinh sau đó nói:
“Ngươi chưa từng gặp chúng ta.”
Mộng Tinh ngã xuống đất rồi chìm sâu vào giấc ngủ. Thanh Lâm và Nhất Uy vẫn kinh hãi đứng đó không dám hó hé cái gì. Hai người sợ cô gái trước mặt có thể gây nguy hiểm cho mình. Một Mộng Tinh mà họ biết đâu thể nào bị hạ gục dễ dàng như vậy được. Tốt nhất nên giữ khoảng cách với cô.
Trúc Chi không gây nguy hiểm cho họ như họ nghĩ. Ngược lại cô đến gần Nhất Uy lấy một chút máu của cậu nhỏ lên vết thương của Thanh Lâm. Thật kỳ lạ, vết thương do Vượn Đỏ cào một đường dài ban nảy lành lại một cách thần kỳ. Thanh Lâm ngước lên nhìn Trúc Chi tính nói cảm ơn lại không cách nào mở miệng.
Trúc Chi cười nói:
“Máu của phượng hoàng có thể chữa lành mọi vết thương.”
Nhất Uy đứng bất động nhìn từng hành động của Trúc Chi cảm thán: Cô ta biết cái gì đó về thân thế của mình. Đúng vậy, không một ai ngoại trừ nhóm của họ biết thân thế thật sự của cậu. Làm cách nào một người ngủ yên trong bệnh viện ngần ấy thời gian lại biết mọi thứ về cậu? Có một dòng nước kỳ lạ chảy qua trong dạ dày của Nhất Uy khiến cậu vui mừng như vừa phát hiện ra điều gì đó. Chỉ là cậu vẫn chưa khẳng định được nghi hoặc của mình nếu như chưa tìm được câu trả lời chính xác.
Trúc Chi phủi bụi trên áo của mình. Cô nói với hai thằng con trai:
“Chúng ta không thể chia ra hành động, sẽ rất nguy hiểm nếu tách lẻ ra. Tui có ý này, chúng ta đến lăng mộ đó xem thử những nạn nhân kia có an toàn không trước nhé.”
Thanh Lâm buột miệng:
“Làm sao mà tìm ra?”
“Mộng Tinh chẳng nói chỉ có ngôi mộ đó màu xám còn gì, bồ mù màu không thể nhìn được màu sắc hả hay trí nhớ có vấn đề?”
Nhất cuối cùng không nhịn được nữa mà bật cười ha hả. Thanh Lâm thì liếc xéo Trúc Chi, cậu căm tức không nói gì. Cậu và Nhất Uy đi theo sau Trúc Chi đi tìm lăng mộ kia. Thú thật, cậu cũng muốn chứng thực Thiên Thanh giờ đây có được an toàn hay không.
Trúc Chi lục lội trong chiếc cặp và rút ra một cuốn sổ và một cây viết. Thanh Lâm không thèm hỏi mục đích cô làm như vậy là gì. Nổi hờn giận vì cô nói cậu bị mù màu lúc nảy, cậu vẫn còn cay cú ghê lắm.
Cả ba người đi trong sươn mù tầm mười lăm phút thì lăng mộ kia hiện ra trước mặt họ. Nó có một màu xám xấu xí, trên lăng mộ không khắc tên ai cả, đúng như Mộng Tinh nói lăng mộ ấy không có chủ nhân. Tức là không có xác chết nào bên trong cả, bên trong có thể là một không gian mà Ngọc Tự giấu mấy người bị bắt.
Đúng như dự đoán của Trúc Chi, khi cả ba bước vào bên trong lăng mộ, họ thấy những người đàn ông bị đông cứng một chổ. Thiên Thanh cũng là một trong số chúng. Thanh Lâm đau lòng nhìn thấy anh của mình bị đống băng đứng đó, cậu chạy tới xem thử anh còn thở hay không. Rất may, Thiên Thanh mặc dù rất lạnh nhưng hơi thở vẫn đều đặn.
Trúc Chi và Nhất Uy đuổi theo Thanh Lâm cố ngăn cậu kích động sẽ khiến người khác phát giác họ đang ở bên trong này. Không ngờ một tiếng động lạ phát ra từ phía cửa lăng mộ. Trúc Chi lập tức kéo Nhất Uy và Thanh Lâm tìm một chổ an toàn mà núp. Họ giấu mình đằng sau những nạn nhân.
Bước vào lăng mộ là hai người đàn ông. Người đàn ông có khuôn mặt già nhăn nheo nói với người đàn ông trẻ hơn:
“Vô Âm đã biệt tích mấy ngày trời. Chỉ có giết một thằng nhóc cũng làm không xong.”, lão ta nói giọng tiếc rẻ, “Ta đáng lý nên đứng đó chứng kiến cảnh tượng đẫm máu ấy mới phải.”
Người đàn ông trẻ tuổi cung kính đứng nghe lão kia nói tiếp:
“Ngươi vẫn chưa bất được Lôi Trí ư? Chỉ một mình hắn mà mất tận mười mấy năm rồi cơ mà. Ta phải làm gì ngươi đây hả Lục Trung? Ngươi khiến ta thất vọng quá đấy.”
Lục Trung khúm núm sợ hãi trả lời:
“Thưa chủ nhân, thuộc hạ đã có cách tìm ra hắn. Lần này nhất định bắt được hắn.”
“Ta đã chẳng nói trái tim của hắn rất quan trọng trong giai đoạn sắp tới, không có là không được đâu.”
“Thuộc hạ đảm bảo sẽ bắt được hắn.”
“Ta sợ mấy cái đảm bảo đó của ngươi. Ngươi đã đảm bảo đến lần thứ mấy rồi hả?”
Lục Trung tiếp tục nhún nhường. Hắn không dám nói tiếp chỉ đứng im chịu trận. Lão chủ nhân của hắn xua tay rồi nói:
“Trước mắt, ngươi cứ cho người điều tra xem Vô Âm đang ở đâu, đã giết được thằng nhóc ấy chưa? Ta không muốn thấy một sự phản bội nào ở đây. Nếu phát hiện hắn vẫn chưa giết được thằng nhóc đó, ngươi hãy giết hắn. Tự tay ngươi giết thằng nhóc ấy sau đó đổ tội cho hắn cũng được.”
“Thuộc hạ đã hiểu.”
Lão già nói giọng bất mãn:
“Ngươi nói xem ta còn phải phụ thuộc vào đám nam nhân này đến bao giờ?”
“Chỉ cần bắt được Lôi Trí, chủ nhân không còn lo lắng gì nữa.”
“Ta chờ ngươi đấy. Xem ra những tên này vẫn còn may mắn sống chờ được cái tên Lôi Trí kia.”
Thế nhưng cả hai vẫn chưa kịp rời đi như ý định, một đám mây đen xuất hiện chê kín cả lăng mộ. Từ trong làn khói đen những Sát thủ vô song xuất hiện. Chúng đứng xếp một hàng ngang ngay ngắn, hai tay chấp lại làm một. Một tên trong số đó báo cáo tình hình cho Ngọc Tự biết:
“Chủ nhân đoán quả không sai. Tên nhóc Nhất Uy đó vẫn còn tỉnh táo dù đã bị rút một phần tủy. Thuộc hạ vẫn chưa bắt được nó, một trong những đứa bạn tại trường đã bắn vào đám thuộc hạ bằng đạn bạc.”
Ngọc Tự tặc lưỡi:
“Quả nhiên cái đám dưới trướng của cái tên ấy đúng là không tầm thường. Chúng biết cả yếu điểm của bọn sát thủ các ngươi là bạc cơ đấy.”
“Bọn chúng có ba tên, chỉ toàn là học sinh trong trường. Nhất Uy sử dụng kiếm Kim Quy rất thành thạo, một thằng nhóc sử dụng súng và một con nhỏ vô dụng nấp sau lưng hai thằng kia.”
Thanh Lâm và Nhất Uy liếc sang nhìn Trúc Chi thấy vẻ mặt cô vẫn rất bình thản, cứ như không nghe qua hai từ “vô dụng” mà cái tên kia vừa nói. Thanh Lâm lắc đầu ngao ngán, chỉ tại những tên kia chưa thấy cô bạn này nổi điên, chứ nếu thấy bọn chúng ắt đã không dám nói cái câu đó đâu.
Ngọc Tự im lặng hồi lâu rồi nói:
“Thật nhức đầu, có lẽ ta nên đẩy nhanh tiến độ một chút. Nếu không chạm vào thằng nhóc ấy được thì chuyển đối tượng đi, lựa đứa nào yếu nhất trong cái đám ấy ấy.”
Lục Trung chấp tay vâng vâng dạ dạ. Ngọc Từ tiếp tục cằn nhằn:
“Nói vậy Vô Âm vẫn chưa giết được thằng nhóc ấy. Thật khiến ta thất vọng. Trong vòng ba ngày nữa, ta vẫn chưa thấy cái xác của Nhất Uy, ta thề rằng ta sẽ thiêu chết Vô Âm trong biển lửa.”
“Thuộc hạ phải làm gì tiếp?”, đám sát thủ vô song nói.
“Tiếp tục thu thập vài trăm tên nữa. Ta cần số lượng đủ một ngàn. Thanh kiếm đó gần như đã thuộc về ta rồi. Chỉ còn Lôi Trí nữa thôi.”
Ngọc Tự vung tay ra hiệu cho hai người kia rời. Lão ngó nghiêng xung quanh một chút cũng rời đi như hai người kia. Lúc này Trúc Chi quay sang Nhất Uy và Thanh Lâm nói:
“Giờ thì trở về thôi.”
“Nhưng còn anh Thanh?”, Thanh Lâm chỉ tay về phía Thiên Thanh đang đứng.
Trúc Chi nói nhỏ:
“Chúng ta không thể cứu ai trong số họ. Nhìn đi, tất cả đều dính loại bùa mà chỉ có Ngọc Tự mới phá giải được. Dù sao họ vẫn còn sống cho đến khi bắt được tên Lôi Trí kia, chúng ta nên trở về nghĩ cách đã.”
Trúc Chi lôi đóa hoa màu đen kì lạ mà Nhất Uy đã thấy lúc trong bệnh viện ra. Cô ra dấu cho hai thằng con trai đặt tay lên vai mình. Chỉ trong vòng nháy mắt, họ đã xuất hiện tại hành lang trường học. Trúc Chi rất giống người mất đi sinh lực, cô ngã nhoài về phía trước may mà Nhất Uy đỡ lấy kịp lúc.
Trúc Chi kia nằm trong lòng Nhất Uy, cô đang lạnh dần. Cậu không hiểu cô đang gập vấn đề gì lại lạnh ngắt như vậy. Nhất Uy quay sang nói với Thanh Lâm:
“Cậu ấy lạnh quá.”
Nhất Uy và Thanh Lâm vội vàng đưa cô đến phòng y tế và đặt cô nằm xuống giường. Trúc Chi thở khó nhọc. Cô đã lao lực quá độ khi vừa chiến đấu với bọn Vượn Đỏ lại còn dùng linh lực đưa họ trở về an toàn. Mặc dù Thanh Lâm không hiểu tại sao cô lại không đi cứu các nạn nhân tiếp mà chọn cách trở về đây.
Nhất Uy không giống Thanh Lâm, cậu quan tâm về thân thế của cô hơn. Làm sao cô lại biết về thế giới tâm linh và còn có khả năng chiến đấu với chúng? Cuốn sách bóng đen được viết bằng chữ Nôm trong thư viện, lẽ nào cô biết đọc chữ Nôm?
Trúc Chi thiếp đi khá lâu. Hai thằng con trai không biết có nên đưa cô đến bệnh viện hay không. Họ sợ di chứng sau khi ghép tim khiến cô ngã quỵ. Nếu họ không đưa cô đến bệnh viện kịp lúc lỡ như có chuyện gì xảy ra thì sao.
Nhất Uy nói với Thanh Lâm:
“Có nên đưa cậu ấy đến bệnh viện hay không?”
Thanh Lâm chưa kịp lên tiếng đồng ý đã bị tiếng nói của Trúc Chi chặn lại:
“Không cần. Lúc nảy đánh nhau hơi mệt chút thôi. Tui nằm một chút sẽ khỏi ngay. Hai người không cần làm quá lên.”
Nhất Uy nói:
“Tui có rất nhiều thắc mắc không biết có nên hỏi cậu hay không.”
Trúc Chi biết họ muốn hỏi gì. Chỉ có điều cô không muốn trả lời bất cứ câu hỏi nào từ miệng Nhất Uy lẫn Thanh Lâm. Cô thật tình nói:
“Giờ đây hai người đã biết Ngọc Tự nào đó bắt các nạn nhân kia, lão còn đứng sau cô bạn Ngân Chi kia. Đúng vậy, tui biết người mà Mộng Tinh đề cập chính là cô bạn đó. Tôi đã tận mắt nhìn thấy cô bạn ấy rút tủy của người ta trong bệnh viện. Nếu hai người còn không chịu nghĩ cách cứu lấy cô bạn ấy. Tôi đồ rằng cổ sẽ đánh mất chính mình và trở thành tay sai của Ngọc Tự. Cô ấy sẽ trở thành một cổ máy giết người thật sự. Đến khi đó sẽ không ai cứu được cô ấy đâu.”
Thanh Lâm và Nhất Uy cảm thấy những gì Trúc Chi nói rất có lý. Điều mà hai cần quan tâm lúc này không phải thân thế của cô mà là hòa bình của nhân loại. Hai người quyết định đi về nhà Tuấn Tú và báo cho anh biết. Khi hai người vừa ra khỏi cửa, Trúc Chi đột nhiên co người đau đầy đau đớn. Cô ngã ra khỏi giường, mặt mày tái mét, mồ hôi túa ra như vừa bị dội một gáo nước vào mặt.
Nhất Uy nhanh chóng chạy tới đỡ lấy Trúc Chi. Cậu sờ lên trán cô phát hiện nó nóng vô cùng. Cậu lo lắng kêu Thanh Lâm quay lại cùng nhau đưa cô đến bệnh viện. Trúc Chi gạt tay họ ra và nghiêm giọng:
“Còn không mau, sẽ muộn mất.”, cô nói một cách khó khăn.
Tác giả :
Muội Nương