Thanh Kiếm Của Quỷ
Chương 157: Trò chuyện
Đêm đó, Thiên Thanh đang đi tuần trong bệnh viện một mình. Anh không biết rằng có kẻ đang theo dõi mình. Kẻ đó đứng trong bóng tối như chực chờ anh đi ngang qua.
Thiên Thanh bởi vì vụ mất tích của hai mươi nạn nhân mất đi tủy sống mà đã không chợp mắt được một phút nào. Anh không hiểu lý do vì sao những nạn nhân này lại mất tích đầy bí ẩn như thế. Nhất là khi họ đều được bảo vệ rất nghiêm ngặt, một cơn gió lùa qua còn khó huống chi một con người vào đây bắt họ đi.
Thiên Thanh không cam lòng, mọi cố gắng trước đây đều tan tành. Cứ tưởng sau khi tìm ra thủ phạm giết chết Ngọc Huyền, anh sẽ tiếp tục công việc thám tử này một cách êm ru hơn. Vì ngay cả vụ án xảy ra cách đây mười năm anh còn giải quyết được dễ dàng. Thế mà dạo gần đây, vài vụ án bí ẩn liên tục xảy ra mà công an không giải quyết được, anh cũng bất lực.
Thiên Thanh phát hiện gần đây không chỉ có vụ án mất tích của hai mươi nạn nhân còn cả cái chết bí ẩn của những em bé trai ở độ tuổi dậy thì nữa. Những đứa trẻ này đều là trẻ mồ côi không nơi nương tựa, nguyên nhân gây tử vong cũng không phát hiện được điều gì khả nghi. Nhưng anh vẫn biết, những đứa trẻ kia đều có cùng một thủ phạm, và hắn đang âm mưu gì đó ở những bé trai này. Liệu có phải cùng một thủ phạm gây ra vụ án mất tích liên hoàn vừa rồi không?
Thiên Thanh đã xin được giấy phép sử dụng súng nhờ có công hợp tác với đội hình sự điều tra án. Anh đi đi tuần bên trong bệnh viện, hy vọng tìm ra vết tích gì đó giúp ích trong công việc điều tra án của mình.
Có tiếng động nhỏ phát ra từ cuối hành lang, anh nghe trong tiếng gió có tiếng người rên rĩ đáng thương. Rất có thể người đó đang gặp nguy hiểm gì đó. Anh nhanh chóng chạy đi, tay rút cây súng ra phòng thân.
Đến nơi, Thiên Thanh không thấy bóng dáng ai cả. Hành lang heo hút u tối không một bóng người. Anh cố không tạo ra bất cứ tiếng động nào, nhẹ nhàng di chuyển về phía trước. Tiếng rên rĩ vẫn còn phát ra đều đặn và đau đớn lạ thường, cứ như có ai đó đang cắt xẻo từng mớ thịt trên người họ.
Thiên Thanh quẹo phải và đập vào mắt anh là một cảnh tượng kinh hoàng: Một người cậu thanh niên to cao đang nằm bẹp dưới đất, phía trên có bóng dáng quen thuộc đang ngồi lên người cậu ta. Nếu anh nhìn không lầm, cô gái kia đang dùng chính đôi tay của mình rút một sợi dây dài và mỏng từ phía sau gáy của cậu ta. Cô ta bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến.
Thiên Thanh lập tức hét lên:
“Dừng lại ngay nếu không tôi bắn.”
Đó là câu thoại quen thuộc của cảnh sát khi gặp kẻ xấu. Không biết kẻ xấu nghe xong câu đó có ngừng lại hành động xấu xa hay không, nhưng anh đoán ngoài câu đó ra anh không biết dùng bất cứ câu nói nào nữa.
Quả nhiên, cô gái kia ngừng lại và nhìn trực diện vào mắt Thiên Thanh. Mặt mày cô ta dính đầy máu thế nên Thiên Thanh không nhận diện được khuôn mặt. Anh chưa kịp hình dung thêm bất cứ thứ gì đã bị cô ta đè lên người mình.
Thiên Thanh đánh rơi khẩu súng, nó rơi về phía căn phòng bên cạnh. Anh ú ớ vài tiếng kêu cứu. Và anh đoán nó không hiệu nghiệm bởi vì anh đang dần cảm nhận được nổi đau thực sự. Có thứ gì đó bên trong người anh đang bị người khác rút đi. Anh cảm nhận được nó đang bị đứt lìa. Sự đau đớn này không thể diển tả hết bằng lời, chỉ biết anh như muốn chết đi rồi sống lây lắc qua ngày.
Đúng thời điểm thập tử nhất sinh, Thiên Thanh nghe được tiếng súng nổ xé tan màn đêm tĩnh mịch. Đứa con gái ngồi lên người anh nghiêng đầu nhìn về hướng phát ra tiếng súng. Nó thấy cô gái đứng đó run rẫy đầy sợ hãi, nhưng đôi mắt cô ta cố tỏ ra mình vẫn ổn. Cô ta nói vọng tới:
“Phát súng thứ hai không bắn lên trần nhà nữa đâu.”
Nó không hề hoảng sợ mà chuẩn bị rời đi, nó nói với Thiên Thanh:
“Ngươi đã được đánh dấu.”
Thiên Thanh hớp lấy không khí mà thở. Dù vậy anh vẫn thấy rõ người con gái vừa cứu tính mạng anh là ai, đó là Yên Nhi cô bạn thân của anh. Yên Nhi ném khẩu xuống sang một bên rồi chạy tới đỡ Thiên Thanh dậy. Cô run giọng nói:
“Cô gái đó không phải là hung thủ mấy vụ án gần đây chứ?”
“Thanh đoán là đúng là cô ta rồi.”, anh cảm thấy trong người không được khỏe lắm, anh ngất trong vòng tay của Yên Nhi.
“Thiên Thanh.”, Nhi gọi to tên của Thanh sau đó hối hả chạy đi tìm người giúp đỡ.
Thanh Lâm nhận được cuộc gọi của thầy hiệu trưởng vào nửa đêm khi cậu đang mệt mỏi vừa ngã lưng xuống chiếc giường của bác bảo vệ. Nhất Uy đã nằm ngủ say sưa. Còn Vô Âm vẫn còn bị nhốt bên trong vòng tròn tro phật, mắt thì đăm đăm nhìn Nhất Uy. Duy chỉ có bác bảo vệ không thấy đâu. Giờ phút này bác lại đi đâu. Cậu có nhiệm vụ canh giữ Nhất Uy và Vô Âm tránh trường hợp gió thổi bay đống tro này khiến Vô Âm được tự do. Lúc đó Nhất Uy chắc chắn lại gặp nguy hiểm.
Thanh Lâm nghe từ đầu dây bên kia giọng nói đứt đoạn của thầy hiệu trưởng. Ông nói rằng Thiên Thanh vừa bị ai đó tấn công may mà Yên Nhi cứu kịp lúc.
Nhất Uy bị tiếng hét của Thanh Lâm làm cho tỉnh giấc. Cậu mơ màng ngồi dậy, chưa kịp hiểu ra chuyện gì đã thấy Thanh Lâm bỏ chạy thụt mạng. Cậu nhanh chóng rượt theo.
Thanh Lâm quá hoảng đến mức bỏ quên luôn đôi giầy. Nhất Uy phải khổ sở cầm lấy nó rượt theo cậu ấy bằng xe đạp. Cuối cùng cũng bắt kịp Thanh Lâm, Nhất Uy khổ sở nói:
“Chuyện gì làm cho mày bỏ luôn cả đôi giầy vậy. Lên xe tao chở đi cho nhanh.”
“Tới bệnh viện. Anh Thanh vừa bị ai đó tấn công. Tao không biết chuyện gì. Đến nơi hỏi rõ xem sao đã.”
Thanh Lâm và Nhất Uy lập tức chạy ngay vào bệnh viện nơi mà Thiên Thanh vừa gặp sự cố. Anh vẫn chưa tỉnh, cậu chẳng biết chuyện gì xảy ra nếu như Yên Nhi không kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Nhất Uy trầm ngâm, cậu ngó qua nhìn biểu hiện trên mặt Thanh Lâm. Và đó là lần đầu tiên cậu thấy thằng bạn nối khố của mình tức giận như vậy. Mắt nó đỏ hoe và đầy gân, mặt mày tái nhợt, môi tím tái. Nhất là khi cậu và nó chắc hẳn biết hung thủ vụ này là ai.
Thanh Lâm biết ngay cô gái rút lấy tủy của Thiên Thanh là Ngân Chi. Lần đầu cậu tỏ ra tức giận với Ngân Chi. Cậu không hiểu nó muốn gì. Cho dù bị nhập xác đi chăng nữa, không phải nó đã quá ngu ngốc khi để người khác lợi dụng mình hay sao? Kẻ nào muốn giúp nó hồi sinh lại cơ thể mà không muốn nó đáp trả lại thứ gì đâu chứ.
Thanh Lâm tức giận muốn làm cho ra ngô ra khoai, cậu không cần đợi cho đến khi Huyết Yêu trở lại nữa mà thẳng thừng đến tận nhà Tuấn Tú. Cậu không cần biết bây giờ là nửa đêm, không cần biết có phá hoại giấc ngủ của “anh rể” hay không, chỉ biết cậu cần Tuấn Tú giải thích những chuyện của Ngân Chi. Cậu hy vọng anh biết một chút thông tin từ Tuấn Tú bởi vì Yên Nhi đã nhắc nhở đi nhắc nhớ lại hai lần câu nói của Ngân Chi trước khi nó bỏ đi rằng Thiên Thanh đã bị đánh dấu. Rất có thể anh sẽ biến mất giống như hai mươi nạn nhân kia và Thanh Lâm khó mà chấp nhận được việc Thiên Thanh sẽ chết nếu như cậu không tìm ra Ngọc Tự nhanh một chút.
Nhất Uy hiểu cảm giác sợ hãi, bất an và lo lắng của Thanh Lâm ngay lúc này. Thế nên ngoài cùng cậu ấy đi tìm Tuấn Tú, Nhất Uy không biết làm gì nữa.
Tuấn Tú bị hai thằng nhóc đánh thức giữa đêm. Anh nhăn nhó trách móc hai đứa:
“Tụi bây hết giờ qua thăm anh rồi hay sao qua giờ linh không vậy. Nhìn đồng hồ đi, là một giờ sáng đó chú em.”
Thanh Lâm ngồi xuống ghế nói một cách trịnh trọng:
“Ngân Chi đâu?”
Tuấn Tú đứng hình vai giây khi Thanh Lâm gọi thẳng tên của Ngân Chi. Điều này làm sao có thể. Không lẽ hai thằng này đã biết Ngân Chi đã trở về. Anh đã giữ kín lắm mà.
Thanh Lâm gào lên:
“Anh có biết vụ án mất tủy dạo gần đây do ai gây ra không? Là Ngân Chi em gái rượu mà anh cố hồi sinh cho bằng được kia đấy.”
Tuấn Tú run rẫy nói:
“Làm.. sao mà.. chú mày biết được?”
Thanh Lâm đau khổ nói:
“Vậy suy đoán của tụi này là đúng. Anh đứng sau vụ này?”
Tuấn Tú tiến thoái lưỡng nan giải bày:
“Anh giúp em gái của mình hồi sinh thì có gì sai? Anh muốn chuộc lại lỗi lầm với nó thì sai hay sao? Nó đã van xin anh. Anh nhìn vào đôi mắt u buồn của nó. Anh làm sao không giúp nó được chứ.”
Nhất Uy nghiêm túc hỏi:
“Ngân Chi có cho anh tham dự không? Cậu ấy có nói cho anh biết cậu ấy sẽ hồi sinh như thế nào, ai giúp đỡ cậu ấy và Trúc Chi bây giờ đang ở đâu?”
Tuấn Tú buồn bã trả lời:
“Nói thật là không. Nó chẳng hó hé với anh câu nào cả.”
Thanh Lâm gắt gỏng:
“Vậy mà anh không nghi ngờ gì hết sao? Ai lại biết chuyện Trúc Chi ở trong cơ thể Ngân Chi mà đi giúp cậu ấy? Anh đừng có nói tự Ngân Chi hồi sinh chính mình nhé. Em không tin đâu.”
Nhất Uy gật đầu nói thêm:
“Người có năng lực hồi sinh kiểu này phải là một người có pháp thuật cao siêu. Và chắc hắn lợi dụng Ngân Chi làm việc cho hắn. Mấy vụ án gần đây đều do Ngân Chi làm. Em và anh Thanh cũng là nạn nhân. Và đêm nay không biết cậu ấy đã hại bao nhiêu người.”
Tuấn Tú suy nghĩ một hồi không biết nên làm thế nào. Anh tự trách mình:
“Tất cả đều tại anh suy nghĩ không chu đáo.”
“Nếu là em, em cũng sẽ làm vậy thôi.”, Thanh Lâm dịu giọng không nỡ châm ngòi trách cứ Tuấn Tú thêm làm gì.
Tuấn Tú cố gỡ gạt chút tự tôn còn sót lại:
“Vậy bây giờ phải làm sao? Trói nó lại ư?”
Nhất Uy khuyên nhủ:
“Chuyện này vô cùng nguy hiểm. Chúng ta cứ bí mật hành động tránh đánh rắn động cỏ. Kẻ phía sau vẫn chưa biết chúng ta đã biết sự thật.”
Tuấn Tú nói:
“Thú thật mấy hôm nay anh không dám nhìn thẳng vào mắt của nó. Anh rất sợ. Làm như nó không còn là một đứa em mà anh biết trước đây.”
“Chứ còn gì nữa.”, Thanh Lâm nói tiếp, “Còn Vô Ảnh thì sao? Anh có biết tung tích của ảnh không?”
“Anh không biết. Đêm đó Vô Ảnh nằm trong phòng của anh. Sáng ra đã không thấy, anh tưởng Hiếu Minh được hồi sinh lại rồi trở về nhà rồi.”
Nhất Uy đứng dậy nói:
“Hiếu Minh hồi sinh?”
“Đúng vậy. Ngân Chi nhờ anh chôm hai cái bích hoa sen của Huyết Yêu để chứa hai linh hồn của Trúc Chi và Vô Ảnh.”
Nhất Uy than thở:
“Không xong rồi. Nói vậy lão ta đang nắm giữ hai lá bài mà Huyết Yêu vô cùng trân trọng. Hy vọng lão ấy không biết Trúc Chi chính là tiểu ma vương.”
Tuấn Tú gặng hỏi:
“Lão ấy là ai cơ?”
Nhất Uy trả lời nhanh:
“Là kẻ đứng sau Ngân Chi. Kẻ đã hồi sinh cô ấy và đang lợi dụng cô ấy làm việc cho mình.”
Tuấn Tú nhìn hai đứa em ngồi đó mà lòng buồn khôn xiết. Chính anh là kẻ đầu sỏ gây ra bao sóng gió vừa qua. Nếu anh không giúp đỡ Ngân Chi mọi chuyện đã khác, ít ra trong lòng anh không bức rức như bây giờ. Anh có lỗi đối với Trúc Chi, có lỗi với cả nhóm của mình. Huyết Yêu mà biết chuyện này không biết hắn sẽ đối phó anh ra sao. Nhưng nói đi nói lại, anh đâu còn cách nào khác. Đứng trước tình huống đó, anh đương nhiên giúp đỡ em gái mình rồi.
Thanh Lâm đột nhiên đứng dậy, cậu quyết định:
“Em phải trở lại bệnh viện xem anh hai em thế nào. Nếu tính theo tình hình hiện tại, anh em rất có thể sẽ mất tích giống như hai mươi nạn nhân kia.”
Nhất Uy cũng phụ họa:
“Em sẽ đi với nó. Anh cứ ở lại đây cố tỏ ra thật bình thường. Nếu không anh sẽ gặp nguy hiểm. Hoặc anh đi theo tụi em luôn đi. Ngân Chi lúc này không phải là em gái của anh nữa rồi.”
Tuấn tú gật đầu rồi tiễn hai người kia ra ngoài. Sau đó anh lủi thủi đi lên lầu. Anh đứng trước phòng Ngân Chi ngập ngừng một chút, không biết nó đã trở về nhà chưa hay vẫn còn ở ngoài kia hại người vô tội. Cuối cùng anh quyết định mở cửa bước vào. Ngân Chi vẫn ngoan ngoãn nằm ngủ say trên giường. Không có dấu hiệu nào cho thấy nó từng rời khỏi đây.
Thiên Thanh bởi vì vụ mất tích của hai mươi nạn nhân mất đi tủy sống mà đã không chợp mắt được một phút nào. Anh không hiểu lý do vì sao những nạn nhân này lại mất tích đầy bí ẩn như thế. Nhất là khi họ đều được bảo vệ rất nghiêm ngặt, một cơn gió lùa qua còn khó huống chi một con người vào đây bắt họ đi.
Thiên Thanh không cam lòng, mọi cố gắng trước đây đều tan tành. Cứ tưởng sau khi tìm ra thủ phạm giết chết Ngọc Huyền, anh sẽ tiếp tục công việc thám tử này một cách êm ru hơn. Vì ngay cả vụ án xảy ra cách đây mười năm anh còn giải quyết được dễ dàng. Thế mà dạo gần đây, vài vụ án bí ẩn liên tục xảy ra mà công an không giải quyết được, anh cũng bất lực.
Thiên Thanh phát hiện gần đây không chỉ có vụ án mất tích của hai mươi nạn nhân còn cả cái chết bí ẩn của những em bé trai ở độ tuổi dậy thì nữa. Những đứa trẻ này đều là trẻ mồ côi không nơi nương tựa, nguyên nhân gây tử vong cũng không phát hiện được điều gì khả nghi. Nhưng anh vẫn biết, những đứa trẻ kia đều có cùng một thủ phạm, và hắn đang âm mưu gì đó ở những bé trai này. Liệu có phải cùng một thủ phạm gây ra vụ án mất tích liên hoàn vừa rồi không?
Thiên Thanh đã xin được giấy phép sử dụng súng nhờ có công hợp tác với đội hình sự điều tra án. Anh đi đi tuần bên trong bệnh viện, hy vọng tìm ra vết tích gì đó giúp ích trong công việc điều tra án của mình.
Có tiếng động nhỏ phát ra từ cuối hành lang, anh nghe trong tiếng gió có tiếng người rên rĩ đáng thương. Rất có thể người đó đang gặp nguy hiểm gì đó. Anh nhanh chóng chạy đi, tay rút cây súng ra phòng thân.
Đến nơi, Thiên Thanh không thấy bóng dáng ai cả. Hành lang heo hút u tối không một bóng người. Anh cố không tạo ra bất cứ tiếng động nào, nhẹ nhàng di chuyển về phía trước. Tiếng rên rĩ vẫn còn phát ra đều đặn và đau đớn lạ thường, cứ như có ai đó đang cắt xẻo từng mớ thịt trên người họ.
Thiên Thanh quẹo phải và đập vào mắt anh là một cảnh tượng kinh hoàng: Một người cậu thanh niên to cao đang nằm bẹp dưới đất, phía trên có bóng dáng quen thuộc đang ngồi lên người cậu ta. Nếu anh nhìn không lầm, cô gái kia đang dùng chính đôi tay của mình rút một sợi dây dài và mỏng từ phía sau gáy của cậu ta. Cô ta bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến.
Thiên Thanh lập tức hét lên:
“Dừng lại ngay nếu không tôi bắn.”
Đó là câu thoại quen thuộc của cảnh sát khi gặp kẻ xấu. Không biết kẻ xấu nghe xong câu đó có ngừng lại hành động xấu xa hay không, nhưng anh đoán ngoài câu đó ra anh không biết dùng bất cứ câu nói nào nữa.
Quả nhiên, cô gái kia ngừng lại và nhìn trực diện vào mắt Thiên Thanh. Mặt mày cô ta dính đầy máu thế nên Thiên Thanh không nhận diện được khuôn mặt. Anh chưa kịp hình dung thêm bất cứ thứ gì đã bị cô ta đè lên người mình.
Thiên Thanh đánh rơi khẩu súng, nó rơi về phía căn phòng bên cạnh. Anh ú ớ vài tiếng kêu cứu. Và anh đoán nó không hiệu nghiệm bởi vì anh đang dần cảm nhận được nổi đau thực sự. Có thứ gì đó bên trong người anh đang bị người khác rút đi. Anh cảm nhận được nó đang bị đứt lìa. Sự đau đớn này không thể diển tả hết bằng lời, chỉ biết anh như muốn chết đi rồi sống lây lắc qua ngày.
Đúng thời điểm thập tử nhất sinh, Thiên Thanh nghe được tiếng súng nổ xé tan màn đêm tĩnh mịch. Đứa con gái ngồi lên người anh nghiêng đầu nhìn về hướng phát ra tiếng súng. Nó thấy cô gái đứng đó run rẫy đầy sợ hãi, nhưng đôi mắt cô ta cố tỏ ra mình vẫn ổn. Cô ta nói vọng tới:
“Phát súng thứ hai không bắn lên trần nhà nữa đâu.”
Nó không hề hoảng sợ mà chuẩn bị rời đi, nó nói với Thiên Thanh:
“Ngươi đã được đánh dấu.”
Thiên Thanh hớp lấy không khí mà thở. Dù vậy anh vẫn thấy rõ người con gái vừa cứu tính mạng anh là ai, đó là Yên Nhi cô bạn thân của anh. Yên Nhi ném khẩu xuống sang một bên rồi chạy tới đỡ Thiên Thanh dậy. Cô run giọng nói:
“Cô gái đó không phải là hung thủ mấy vụ án gần đây chứ?”
“Thanh đoán là đúng là cô ta rồi.”, anh cảm thấy trong người không được khỏe lắm, anh ngất trong vòng tay của Yên Nhi.
“Thiên Thanh.”, Nhi gọi to tên của Thanh sau đó hối hả chạy đi tìm người giúp đỡ.
Thanh Lâm nhận được cuộc gọi của thầy hiệu trưởng vào nửa đêm khi cậu đang mệt mỏi vừa ngã lưng xuống chiếc giường của bác bảo vệ. Nhất Uy đã nằm ngủ say sưa. Còn Vô Âm vẫn còn bị nhốt bên trong vòng tròn tro phật, mắt thì đăm đăm nhìn Nhất Uy. Duy chỉ có bác bảo vệ không thấy đâu. Giờ phút này bác lại đi đâu. Cậu có nhiệm vụ canh giữ Nhất Uy và Vô Âm tránh trường hợp gió thổi bay đống tro này khiến Vô Âm được tự do. Lúc đó Nhất Uy chắc chắn lại gặp nguy hiểm.
Thanh Lâm nghe từ đầu dây bên kia giọng nói đứt đoạn của thầy hiệu trưởng. Ông nói rằng Thiên Thanh vừa bị ai đó tấn công may mà Yên Nhi cứu kịp lúc.
Nhất Uy bị tiếng hét của Thanh Lâm làm cho tỉnh giấc. Cậu mơ màng ngồi dậy, chưa kịp hiểu ra chuyện gì đã thấy Thanh Lâm bỏ chạy thụt mạng. Cậu nhanh chóng rượt theo.
Thanh Lâm quá hoảng đến mức bỏ quên luôn đôi giầy. Nhất Uy phải khổ sở cầm lấy nó rượt theo cậu ấy bằng xe đạp. Cuối cùng cũng bắt kịp Thanh Lâm, Nhất Uy khổ sở nói:
“Chuyện gì làm cho mày bỏ luôn cả đôi giầy vậy. Lên xe tao chở đi cho nhanh.”
“Tới bệnh viện. Anh Thanh vừa bị ai đó tấn công. Tao không biết chuyện gì. Đến nơi hỏi rõ xem sao đã.”
Thanh Lâm và Nhất Uy lập tức chạy ngay vào bệnh viện nơi mà Thiên Thanh vừa gặp sự cố. Anh vẫn chưa tỉnh, cậu chẳng biết chuyện gì xảy ra nếu như Yên Nhi không kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Nhất Uy trầm ngâm, cậu ngó qua nhìn biểu hiện trên mặt Thanh Lâm. Và đó là lần đầu tiên cậu thấy thằng bạn nối khố của mình tức giận như vậy. Mắt nó đỏ hoe và đầy gân, mặt mày tái nhợt, môi tím tái. Nhất là khi cậu và nó chắc hẳn biết hung thủ vụ này là ai.
Thanh Lâm biết ngay cô gái rút lấy tủy của Thiên Thanh là Ngân Chi. Lần đầu cậu tỏ ra tức giận với Ngân Chi. Cậu không hiểu nó muốn gì. Cho dù bị nhập xác đi chăng nữa, không phải nó đã quá ngu ngốc khi để người khác lợi dụng mình hay sao? Kẻ nào muốn giúp nó hồi sinh lại cơ thể mà không muốn nó đáp trả lại thứ gì đâu chứ.
Thanh Lâm tức giận muốn làm cho ra ngô ra khoai, cậu không cần đợi cho đến khi Huyết Yêu trở lại nữa mà thẳng thừng đến tận nhà Tuấn Tú. Cậu không cần biết bây giờ là nửa đêm, không cần biết có phá hoại giấc ngủ của “anh rể” hay không, chỉ biết cậu cần Tuấn Tú giải thích những chuyện của Ngân Chi. Cậu hy vọng anh biết một chút thông tin từ Tuấn Tú bởi vì Yên Nhi đã nhắc nhở đi nhắc nhớ lại hai lần câu nói của Ngân Chi trước khi nó bỏ đi rằng Thiên Thanh đã bị đánh dấu. Rất có thể anh sẽ biến mất giống như hai mươi nạn nhân kia và Thanh Lâm khó mà chấp nhận được việc Thiên Thanh sẽ chết nếu như cậu không tìm ra Ngọc Tự nhanh một chút.
Nhất Uy hiểu cảm giác sợ hãi, bất an và lo lắng của Thanh Lâm ngay lúc này. Thế nên ngoài cùng cậu ấy đi tìm Tuấn Tú, Nhất Uy không biết làm gì nữa.
Tuấn Tú bị hai thằng nhóc đánh thức giữa đêm. Anh nhăn nhó trách móc hai đứa:
“Tụi bây hết giờ qua thăm anh rồi hay sao qua giờ linh không vậy. Nhìn đồng hồ đi, là một giờ sáng đó chú em.”
Thanh Lâm ngồi xuống ghế nói một cách trịnh trọng:
“Ngân Chi đâu?”
Tuấn Tú đứng hình vai giây khi Thanh Lâm gọi thẳng tên của Ngân Chi. Điều này làm sao có thể. Không lẽ hai thằng này đã biết Ngân Chi đã trở về. Anh đã giữ kín lắm mà.
Thanh Lâm gào lên:
“Anh có biết vụ án mất tủy dạo gần đây do ai gây ra không? Là Ngân Chi em gái rượu mà anh cố hồi sinh cho bằng được kia đấy.”
Tuấn Tú run rẫy nói:
“Làm.. sao mà.. chú mày biết được?”
Thanh Lâm đau khổ nói:
“Vậy suy đoán của tụi này là đúng. Anh đứng sau vụ này?”
Tuấn Tú tiến thoái lưỡng nan giải bày:
“Anh giúp em gái của mình hồi sinh thì có gì sai? Anh muốn chuộc lại lỗi lầm với nó thì sai hay sao? Nó đã van xin anh. Anh nhìn vào đôi mắt u buồn của nó. Anh làm sao không giúp nó được chứ.”
Nhất Uy nghiêm túc hỏi:
“Ngân Chi có cho anh tham dự không? Cậu ấy có nói cho anh biết cậu ấy sẽ hồi sinh như thế nào, ai giúp đỡ cậu ấy và Trúc Chi bây giờ đang ở đâu?”
Tuấn Tú buồn bã trả lời:
“Nói thật là không. Nó chẳng hó hé với anh câu nào cả.”
Thanh Lâm gắt gỏng:
“Vậy mà anh không nghi ngờ gì hết sao? Ai lại biết chuyện Trúc Chi ở trong cơ thể Ngân Chi mà đi giúp cậu ấy? Anh đừng có nói tự Ngân Chi hồi sinh chính mình nhé. Em không tin đâu.”
Nhất Uy gật đầu nói thêm:
“Người có năng lực hồi sinh kiểu này phải là một người có pháp thuật cao siêu. Và chắc hắn lợi dụng Ngân Chi làm việc cho hắn. Mấy vụ án gần đây đều do Ngân Chi làm. Em và anh Thanh cũng là nạn nhân. Và đêm nay không biết cậu ấy đã hại bao nhiêu người.”
Tuấn Tú suy nghĩ một hồi không biết nên làm thế nào. Anh tự trách mình:
“Tất cả đều tại anh suy nghĩ không chu đáo.”
“Nếu là em, em cũng sẽ làm vậy thôi.”, Thanh Lâm dịu giọng không nỡ châm ngòi trách cứ Tuấn Tú thêm làm gì.
Tuấn Tú cố gỡ gạt chút tự tôn còn sót lại:
“Vậy bây giờ phải làm sao? Trói nó lại ư?”
Nhất Uy khuyên nhủ:
“Chuyện này vô cùng nguy hiểm. Chúng ta cứ bí mật hành động tránh đánh rắn động cỏ. Kẻ phía sau vẫn chưa biết chúng ta đã biết sự thật.”
Tuấn Tú nói:
“Thú thật mấy hôm nay anh không dám nhìn thẳng vào mắt của nó. Anh rất sợ. Làm như nó không còn là một đứa em mà anh biết trước đây.”
“Chứ còn gì nữa.”, Thanh Lâm nói tiếp, “Còn Vô Ảnh thì sao? Anh có biết tung tích của ảnh không?”
“Anh không biết. Đêm đó Vô Ảnh nằm trong phòng của anh. Sáng ra đã không thấy, anh tưởng Hiếu Minh được hồi sinh lại rồi trở về nhà rồi.”
Nhất Uy đứng dậy nói:
“Hiếu Minh hồi sinh?”
“Đúng vậy. Ngân Chi nhờ anh chôm hai cái bích hoa sen của Huyết Yêu để chứa hai linh hồn của Trúc Chi và Vô Ảnh.”
Nhất Uy than thở:
“Không xong rồi. Nói vậy lão ta đang nắm giữ hai lá bài mà Huyết Yêu vô cùng trân trọng. Hy vọng lão ấy không biết Trúc Chi chính là tiểu ma vương.”
Tuấn Tú gặng hỏi:
“Lão ấy là ai cơ?”
Nhất Uy trả lời nhanh:
“Là kẻ đứng sau Ngân Chi. Kẻ đã hồi sinh cô ấy và đang lợi dụng cô ấy làm việc cho mình.”
Tuấn Tú nhìn hai đứa em ngồi đó mà lòng buồn khôn xiết. Chính anh là kẻ đầu sỏ gây ra bao sóng gió vừa qua. Nếu anh không giúp đỡ Ngân Chi mọi chuyện đã khác, ít ra trong lòng anh không bức rức như bây giờ. Anh có lỗi đối với Trúc Chi, có lỗi với cả nhóm của mình. Huyết Yêu mà biết chuyện này không biết hắn sẽ đối phó anh ra sao. Nhưng nói đi nói lại, anh đâu còn cách nào khác. Đứng trước tình huống đó, anh đương nhiên giúp đỡ em gái mình rồi.
Thanh Lâm đột nhiên đứng dậy, cậu quyết định:
“Em phải trở lại bệnh viện xem anh hai em thế nào. Nếu tính theo tình hình hiện tại, anh em rất có thể sẽ mất tích giống như hai mươi nạn nhân kia.”
Nhất Uy cũng phụ họa:
“Em sẽ đi với nó. Anh cứ ở lại đây cố tỏ ra thật bình thường. Nếu không anh sẽ gặp nguy hiểm. Hoặc anh đi theo tụi em luôn đi. Ngân Chi lúc này không phải là em gái của anh nữa rồi.”
Tuấn tú gật đầu rồi tiễn hai người kia ra ngoài. Sau đó anh lủi thủi đi lên lầu. Anh đứng trước phòng Ngân Chi ngập ngừng một chút, không biết nó đã trở về nhà chưa hay vẫn còn ở ngoài kia hại người vô tội. Cuối cùng anh quyết định mở cửa bước vào. Ngân Chi vẫn ngoan ngoãn nằm ngủ say trên giường. Không có dấu hiệu nào cho thấy nó từng rời khỏi đây.
Tác giả :
Muội Nương