Thanh Kiếm Của Quỷ
Chương 112: Kẻ Thù Của Nhau
Trúc Chi đứng trước mặt Vô Ảnh nói:
“Sao có người chạm vào anh được cơ chứ? Anh có phải người bình thường đâu?”
Vô Ảnh lo lắng, gã cảm nhận được có cái gì đó đang bò trên người mình và cơ thể của gã không thể cử động được. Tuy vậy gã cố nói cho Trúc Chi không cảm thấy lo lắng quá:
“Anh không sao. Em cẩn thận đừng để bị thương.”
“Giống như trong giấc mơ mà em thấy.”, Trúc Chi lắc đầu vẫn không nhìn ra cái gì đã bắt Vô Ảnh đi mà khiến gã không thể cử động được như vậy.
Thế rồi Vô Ảnh rú lên đau đớn khi có cái gì đó đâm mạnh vào cơ thể gã. Trúc Chi nổi điên la thất thanh đến mức Thanh Lâm và Nhất Uy ở dưới cũng lo lắng nhìn lên.
“Chuyện gì vậy?”, Thanh Lâm lo lắng nói trước.
Nhất Uy trả lời ngay:
“Chúng ta phải cầm chân những tên này dưới đây không được để chúng lên trên đó. Hy vọng Chi sẽ tự đối phó được.”
Mắt Trúc Chi nổi đầy gân xanh và cô đang cố hết sức muốn nhìn thấy cái gì đang giam hãm Vô Ảnh và khiến gã bị thương. Trong sự cố gắng tưởng chừng như không thể nào thành công của cô lại mở ra một bước ngoặt hoàn toàn mới.
Trúc Chi đã cố sử dụng sức mạnh của trái tim biển cả và đã thành công. Cô thấy một sinh vật khác đang ôm lấy Vô Ảnh và đứng kế bên nó là ả nữ hoàng bóng đêm, mặc dù chỉ thấy hai cái bóng mờ mờ, nhưng như vậy cũng đủ.
Xem ra ả ta không hề đến đây một mình, ngoài những hình nhân kia còn dắt thêm đồng bọn nhìn cũng quái đản. Rõ ràng cùng loài với ả chỉ khác giới tính mà thôi, người kia không mặc áo choàng rộng thùng thình như ả mà mặc một bộ đồ bó sát tới mức lòi cả xương sườn ra ngoài. Và chính khuôn mặt này Trúc Chi đã thấy tên đó cấm mấy ngón tay sắt của gã vào trái tim của Vô Ảnh.
Mái tóc của Trúc Chi phát sáng trong đêm. Cô phi người lên trần nhà đu mình trên đó đồng thời đâm thanh bảo bối vào người tên vô hình kia. Hắn có vẻ ngạc nhiên khi cô có thể nhìn thấy được hắn, điều này ngoài những thần tiên mang trong mình năng lực cực mạnh ra người thường không thể làm được. Hắn thả Vô Ảnh ra và đỡ đòn của cô.
Vô Ảnh vừa thoát thân đã rút ngay thanh kiếm lưỡi hãi mình vẫn mang theo bên mình chém ngang tay của tên yêu quái khiến hắn chảy máu một đường dài. Đôi mắt của Vô Ảnh cũng bắt đầu đỏ ngầu.
Trúc Chi tiếp đất đứng bên cạnh Vô Ảnh vừa chiến đấu với gã vừa bảo vệ cho gã không bị tên yêu quái làm hại. Xem ra phải hợp sức giết tên yêu quái này trước rồi mới làm những việc như đi cứu thầy hiệu trưởng. Những kẻ bắt cóc thầy sẽ không giết thầy ngay vì còn phải truy ra chiếc chìa khóa nào đấy mà thầy đang cất giữ.
Trúc Chi la lên cho bên dưới cùng nghe:
“Tụi mày cần phải nhanh lên. Thằng Lâm không muốn đi cứu ba của mày à?”
Trúc Chi quăng một mũi tên được kéo ra từ cung tên Thượng Nguyệt và ném cho Thanh Lâm làm vũ khí, cột chặt với mũi tên chính là thanh đoản kiếm bảo bối sợi dây thun cột tóc được cô nhét kĩ càng trong túi quần từ trước. Cậu thầm cảm tạ cô ấy dù lúc nảy cô ấy đã gọi cậu ấy bằng “mày” như những thằng con trai nói chuyện với nhau.
Nhất Uy ngán ngẫm nói nhỏ cho Thanh Lâm nghe:
“Nó lại lên cơn rồi, đừng để ý.”
Thanh Lâm hốt hoảng:
“Đáng sợ quá.”
Nhất Uy kéo Thanh Lâm sang một bên để tránh một đợt tấn công khác:
“Mày tập trung giùm tao coi.”
Thanh Lâm chột dạ hơi xấu hổ quay sang chém chổ này hụt lại chém chổ kia không trúng. Không thể trách cậu, cậu chỉ là một con người thuần chủng, chẳng có mang thiên mệnh gì trong người cả. Cậu đâu giống như Nhất Uy mang trong mình nửa dòng máu phượng hoàng nửa dòng máu thần tiên đâu. Hay không phải Hiếu Minh được Vô Ảnh nhập xác. Hay như Trúc Chi mới vừa nuốt viên minh ngọc và giờ đang sở hữu năng lực kì lạ như bay được và thấy trước những cái chết xung quanh mình.
Trúc Chi kéo Vô Ảnh tránh một đợt tấn công khác của tên yêu tinh khi nó tính chộp lấy sau lưng của gã. Vô Ảnh giờ đây máu đang chảy ướt cả áo và Trúc Chi thật sự muốn gã chỉ ngồi một chổ nghỉ ngơi mà thôi. Cô quan tâm:
“Không sao chứ? Máu chảy nhiều vậy, em đưa anh vào phòng y tế.”
Vô Ảnh gật đầu và Trúc Chi ôm Vô Ảnh bay xuống tiếp đất an toàn. Nhất Uy hết hồn hết vía khi thấy Trúc Chi bay được, chuyện lúc nảy vẫn còn khiến cậu bất ngờ. Cậu vừa giết được hai hình nhân khác.
Trúc Chi nói với Thanh Lâm:
“Ông đưa Vô Ảnh đến phòng y tế cầm máu cho ảnh, tui với Nhất Uy sẽ lo chổ này.”
“Chìa khóa đâu mà vô?”
Trúc Chi trừng mắt giận dữ quát:
“Dùng thanh kiếm kia chặt đứt ổ khóa đi đồ ngu.”
Thanh Lâm cảm thấy tủi thân khi bị Trúc Chi quát như thế. Cậu tính trả lời rằng bản thân không phải kẻ ngốc, càng không phải là kẻ vô dụng, chỉ là thanh kiếm lưỡi hái kia cậu chưa nghĩ đến sẽ dùng nó để phá cửa mà thôi. Cậu hậm hực một tay dìu Vô Ảnh đi, tay còn lại cầm thanh kiếm lưỡi hái phòng thân, thanh bảo bối đã được nhét cẩn thận vào túi quần.
Nhất Uy lên án Trúc Chi:”
“Hơi quá đáng rồi đấy.”
“Tui không kiểm soát được lời nói. Nghĩ gì tự nhiên phun ra câu đó luôn.”
Nhất Uy cười nói:
“Thằng Lâm chắc sẽ sốc đến tận hôm sau mất, Trúc Chi à.”
Nhất Uy nói xong đã bay vào chiến đấu tiếp. Bỏ lại Trúc Chi mặt ngờ nghệch không hiểu nổi. Tại sao lúc nảy Nhất Uy lại gọi thẳng tên thật của cô, lẽ nào Nhất Uy biết thân phận thật sự của cô là gì hay sao? Không thể nào, ngoài Vô Ảnh và Huyết Yêu ra không còn ai biết điều đó. Quái lạ.
Một hình nhân của nữ hoàng ôm được Trúc Chi và phóng lên cao. Nhất Uy vừa chém chết một ả gần mình đã phi thân theo sau Trúc Chi. Cậu nháy mắt với Trúc Chi một cái, cô hiểu ý ngay. Cô nhẹ nhàng rút mũi tên ra khỏi cung tên và đâm ngược vào đầu của ả khiến ả đau đớn buông cô ra. Nhất Uy thừa cơ đâm nát con mắt thứ ba của ả. Câu bay đến ôm lấy cơ thể Trúc Chi và rơi xuống đất an toàn.
Trúc Chi vừa bắn vào một ả đứng đối diện mình. Chỉ còn nguyên thể của ả nữ hoàng và tên yêu tinh ban nảy vẫn không thấy xuất hiện hoặc chúng đã biến mất hoặc chúng đã thay đổi kế hoạch không muốn giết chết bọn họ nữa.
Trúc Chi không kịp thở đã nhớ ra Vô Ảnh và Thanh Lâm đang ở phòng y tế. Cô nhớ ra ngay nữ hoàng đã đinh ninh Vô Ảnh chính là tình lang của mình và ả đã muốn gã phải trả giá vì không giữ lời hứa với ả. Cô la lên:
“Không xong rồi. Phòng y tế.”
Nhất Uy nghe thế liền chạy theo sau Trúc Chi. Trong phòng y tế không còn ai nữa. Căn phòng lộn xộn rối tung như vừa có cuộc ẩu đả diễn ra. Trúc Chi cá là Thanh Lâm lẫn Vô Ảnh đã đánh một trận tới bến với hai người kia. Chỉ là họ yếu thế hơn nên mới bị bắt đi. Nghĩ đến vết thương trên người của Vô Ảnh Trúc Chi nghiến răng căm tức, nỗi bực nhọc bao trùm tâm trí cô.
“Chết tiệt.”, Trúc Chi bực bội, tay cô cuộn lại thành một đấm và cô phát ra những tiếng khò khè trông không giống cô chút nào, “Đừng để ta tìm ra các ngươi, ta sẽ giết chết từng tên từng tên một.”
Trúc Chi lao ra như xé gió, cô kéo dây cung lên tạo thành ba mũi tên và bắn xuyên mi tâm của những ả hình nhân còn lại. Chúng tan biến thành tro bụi. Sát khí từ mũi tên mạnh đến nỗi những hình nhân kia không còn kịp biến ra những tên khác nữa đã tan biến mất dạng.
Vô Ảnh và Thanh Lâm bị hai người kia bắt đi mất. Đáng lý nữ hoàng có ý định bắt một mình Vô Ảnh đi thôi. Nhưng Thanh Lâm cứng đầu cứng cổ đu theo lại còn chém loạn xạ thanh kiếm kia vào người ả. Buộc lòng ả phải mang cả cậu theo mình.
Vô Ảnh bị mất máu rất nhiều, vết đâm của tên yêu tinh lúc nảy vẫn không thể lành. Điều này ngoài dự đoán của gã. Gã cứ tưởng vết thương không nguy hiểm lắm nào ngờ khiến gã đau đớn và mệt mỏi như thế, gã cảm giác như linh hồn của mình sắp rời xa khỏi thân thể Hiếu Minh.
Vô Ảnh và Thanh Lâm bị nhốt tại một căn phòng không người, rất có thể đây là nhà hoang mà nữ hoàng đang trú ẩn. Thanh Lâm bị cột cả tay và chân miệng bị nhét miếng vải dơ hầy, và bị vứt vào một xó một cách thảm thương. Duy chỉ có Vô Ảnh được cho ngồi trên một cái ghế nhựa màu đỏ. Máu trên người gã vẫn còn chảy đầm đìa.
Nữ hoàng vuốt tóc mai xoăn và dài của mình rồi nói giọng trầm trầm khác thường:
“Hiếu Minh, ngươi đã từng hứa với ta sẽ ở bên ta trọn đời trọn kiếp. Ta đã tin ngươi chỉ vì ngươi có khuôn mặt giống chàng. Nhưng ngươi muốn hủy lời hẹn ước thì phải nạp lại cái đầu của ngươi cho ta. Con bé tình nhân kia của ngươi ta sẽ thịt nó sau.”
Vô Ảnh nói những lời khó nhọc:
“Hiếu Minh đã chết, tin hay không thì tùy cô nương. Ta không phải là Hiếu Minh.”
“Đừng có gạt ta.”
“Con mắt thứ ba kia có thể nhìn thấy. Sao cô không dùng nó xem thử ta có phải là Hiếu Minh hay không?”
Nữ hoàng chần chừ không quyết ngay. Ả sợ nếu đây là Hiếu Minh thật cậu ấy sẽ chết, mà ả không muốn vậy chút nào. Nhưng trong ánh mắt của người đàn ông trước mặt không chứa nổi một tia lừa dối nào. Ả hít một hơi dài sau đó mở con mắt thứ ba ra. Ả thầm thì:
“Nhắm mắt vào.”
Vô Ảnh nhắm mắt theo lời của nữ hoàng. Ả nhìn sâu vào tâm hồn của Hiếu Minh và quả thật ả không nhìn thấy linh hồn nào của Hiếu Minh. Mà ả lại thấy linh hồn của một kẻ khác, ả thấy gương mặt của kẻ đó rõ mồn một.
Ả té xuống đất, ả mất bình tĩnh:
“Ngươi… Không thể nào…. Không thể nào là người đó….”
Vô Ảnh không ngạc nhiên lắm khi người đàn bà này nhận ra mình. Nếu Cẩm Như, Tiểu Bạch còn biết đến gã thì một người ẩn dật ngàn năm như ả há lại chẳng hề biết đến gã.
Đúng vậy, gã đã có mưu đồ từ trước. Gã đã bị bắt đến đây chỉ còn cách sẽ chết dưới tay ả đàn bà này. Chỉ còn cách lợi dụng thân phận của gã mà thôi. Có lẽ thân phận thật sự của gã một lần nữa có thể cứu gã được một mạng (lần trước Đổng Cô nhìn ra thân phận của gã cũng hoảng hốt rơi lẹ và tha cho gã), và gã thật tâm hy vọng thế.
Nhưng lần này ngoài dự đoán của gã. Nữ hoàng không những không tha cho gã mà ả còn nâng gã lên không trung. Ả giận dữ, tóc của ả trở nên thẳng tấp, ả gào lên khàn cả giọng:
“KẺ THÙ KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG GẶP NHAU, HỮU LỰC. Càng có lý do để ta giết chết ngươi. Lần này ngươi cướp thân xác tình lang của ta một lần nữa.”
“Một lần nữa? Lần trước ta cũng làm vậy sao?”
Nữ hoàng đột nhiên bắt đầu thổn thức như một ả điên, ả chỉ tay vào mặt Vô Ảnh hét lên:
“Không. Ngươi giết chàng. Tất cả các ngươi đều giết chàng. Quỷ vương của ta thật tội nghiệp. Quỷ vương của ta thật tội nghiệp. Ta hận các ngươi. Các ngươi từng tên một từng tên một phải chết.”
Rồi ả bay vào bóp cổ Vô Ảnh. Thanh Lâm ngồi trong góc ú ớ, liên tục trườn những đoạn khó khăn về phía Vô Ảnh, mặt của đầu đỏ cả lên vì gắng gượng cố mở cho được sợi dây thừng đang quấn quanh người mình.
“Sao có người chạm vào anh được cơ chứ? Anh có phải người bình thường đâu?”
Vô Ảnh lo lắng, gã cảm nhận được có cái gì đó đang bò trên người mình và cơ thể của gã không thể cử động được. Tuy vậy gã cố nói cho Trúc Chi không cảm thấy lo lắng quá:
“Anh không sao. Em cẩn thận đừng để bị thương.”
“Giống như trong giấc mơ mà em thấy.”, Trúc Chi lắc đầu vẫn không nhìn ra cái gì đã bắt Vô Ảnh đi mà khiến gã không thể cử động được như vậy.
Thế rồi Vô Ảnh rú lên đau đớn khi có cái gì đó đâm mạnh vào cơ thể gã. Trúc Chi nổi điên la thất thanh đến mức Thanh Lâm và Nhất Uy ở dưới cũng lo lắng nhìn lên.
“Chuyện gì vậy?”, Thanh Lâm lo lắng nói trước.
Nhất Uy trả lời ngay:
“Chúng ta phải cầm chân những tên này dưới đây không được để chúng lên trên đó. Hy vọng Chi sẽ tự đối phó được.”
Mắt Trúc Chi nổi đầy gân xanh và cô đang cố hết sức muốn nhìn thấy cái gì đang giam hãm Vô Ảnh và khiến gã bị thương. Trong sự cố gắng tưởng chừng như không thể nào thành công của cô lại mở ra một bước ngoặt hoàn toàn mới.
Trúc Chi đã cố sử dụng sức mạnh của trái tim biển cả và đã thành công. Cô thấy một sinh vật khác đang ôm lấy Vô Ảnh và đứng kế bên nó là ả nữ hoàng bóng đêm, mặc dù chỉ thấy hai cái bóng mờ mờ, nhưng như vậy cũng đủ.
Xem ra ả ta không hề đến đây một mình, ngoài những hình nhân kia còn dắt thêm đồng bọn nhìn cũng quái đản. Rõ ràng cùng loài với ả chỉ khác giới tính mà thôi, người kia không mặc áo choàng rộng thùng thình như ả mà mặc một bộ đồ bó sát tới mức lòi cả xương sườn ra ngoài. Và chính khuôn mặt này Trúc Chi đã thấy tên đó cấm mấy ngón tay sắt của gã vào trái tim của Vô Ảnh.
Mái tóc của Trúc Chi phát sáng trong đêm. Cô phi người lên trần nhà đu mình trên đó đồng thời đâm thanh bảo bối vào người tên vô hình kia. Hắn có vẻ ngạc nhiên khi cô có thể nhìn thấy được hắn, điều này ngoài những thần tiên mang trong mình năng lực cực mạnh ra người thường không thể làm được. Hắn thả Vô Ảnh ra và đỡ đòn của cô.
Vô Ảnh vừa thoát thân đã rút ngay thanh kiếm lưỡi hãi mình vẫn mang theo bên mình chém ngang tay của tên yêu quái khiến hắn chảy máu một đường dài. Đôi mắt của Vô Ảnh cũng bắt đầu đỏ ngầu.
Trúc Chi tiếp đất đứng bên cạnh Vô Ảnh vừa chiến đấu với gã vừa bảo vệ cho gã không bị tên yêu quái làm hại. Xem ra phải hợp sức giết tên yêu quái này trước rồi mới làm những việc như đi cứu thầy hiệu trưởng. Những kẻ bắt cóc thầy sẽ không giết thầy ngay vì còn phải truy ra chiếc chìa khóa nào đấy mà thầy đang cất giữ.
Trúc Chi la lên cho bên dưới cùng nghe:
“Tụi mày cần phải nhanh lên. Thằng Lâm không muốn đi cứu ba của mày à?”
Trúc Chi quăng một mũi tên được kéo ra từ cung tên Thượng Nguyệt và ném cho Thanh Lâm làm vũ khí, cột chặt với mũi tên chính là thanh đoản kiếm bảo bối sợi dây thun cột tóc được cô nhét kĩ càng trong túi quần từ trước. Cậu thầm cảm tạ cô ấy dù lúc nảy cô ấy đã gọi cậu ấy bằng “mày” như những thằng con trai nói chuyện với nhau.
Nhất Uy ngán ngẫm nói nhỏ cho Thanh Lâm nghe:
“Nó lại lên cơn rồi, đừng để ý.”
Thanh Lâm hốt hoảng:
“Đáng sợ quá.”
Nhất Uy kéo Thanh Lâm sang một bên để tránh một đợt tấn công khác:
“Mày tập trung giùm tao coi.”
Thanh Lâm chột dạ hơi xấu hổ quay sang chém chổ này hụt lại chém chổ kia không trúng. Không thể trách cậu, cậu chỉ là một con người thuần chủng, chẳng có mang thiên mệnh gì trong người cả. Cậu đâu giống như Nhất Uy mang trong mình nửa dòng máu phượng hoàng nửa dòng máu thần tiên đâu. Hay không phải Hiếu Minh được Vô Ảnh nhập xác. Hay như Trúc Chi mới vừa nuốt viên minh ngọc và giờ đang sở hữu năng lực kì lạ như bay được và thấy trước những cái chết xung quanh mình.
Trúc Chi kéo Vô Ảnh tránh một đợt tấn công khác của tên yêu tinh khi nó tính chộp lấy sau lưng của gã. Vô Ảnh giờ đây máu đang chảy ướt cả áo và Trúc Chi thật sự muốn gã chỉ ngồi một chổ nghỉ ngơi mà thôi. Cô quan tâm:
“Không sao chứ? Máu chảy nhiều vậy, em đưa anh vào phòng y tế.”
Vô Ảnh gật đầu và Trúc Chi ôm Vô Ảnh bay xuống tiếp đất an toàn. Nhất Uy hết hồn hết vía khi thấy Trúc Chi bay được, chuyện lúc nảy vẫn còn khiến cậu bất ngờ. Cậu vừa giết được hai hình nhân khác.
Trúc Chi nói với Thanh Lâm:
“Ông đưa Vô Ảnh đến phòng y tế cầm máu cho ảnh, tui với Nhất Uy sẽ lo chổ này.”
“Chìa khóa đâu mà vô?”
Trúc Chi trừng mắt giận dữ quát:
“Dùng thanh kiếm kia chặt đứt ổ khóa đi đồ ngu.”
Thanh Lâm cảm thấy tủi thân khi bị Trúc Chi quát như thế. Cậu tính trả lời rằng bản thân không phải kẻ ngốc, càng không phải là kẻ vô dụng, chỉ là thanh kiếm lưỡi hái kia cậu chưa nghĩ đến sẽ dùng nó để phá cửa mà thôi. Cậu hậm hực một tay dìu Vô Ảnh đi, tay còn lại cầm thanh kiếm lưỡi hái phòng thân, thanh bảo bối đã được nhét cẩn thận vào túi quần.
Nhất Uy lên án Trúc Chi:”
“Hơi quá đáng rồi đấy.”
“Tui không kiểm soát được lời nói. Nghĩ gì tự nhiên phun ra câu đó luôn.”
Nhất Uy cười nói:
“Thằng Lâm chắc sẽ sốc đến tận hôm sau mất, Trúc Chi à.”
Nhất Uy nói xong đã bay vào chiến đấu tiếp. Bỏ lại Trúc Chi mặt ngờ nghệch không hiểu nổi. Tại sao lúc nảy Nhất Uy lại gọi thẳng tên thật của cô, lẽ nào Nhất Uy biết thân phận thật sự của cô là gì hay sao? Không thể nào, ngoài Vô Ảnh và Huyết Yêu ra không còn ai biết điều đó. Quái lạ.
Một hình nhân của nữ hoàng ôm được Trúc Chi và phóng lên cao. Nhất Uy vừa chém chết một ả gần mình đã phi thân theo sau Trúc Chi. Cậu nháy mắt với Trúc Chi một cái, cô hiểu ý ngay. Cô nhẹ nhàng rút mũi tên ra khỏi cung tên và đâm ngược vào đầu của ả khiến ả đau đớn buông cô ra. Nhất Uy thừa cơ đâm nát con mắt thứ ba của ả. Câu bay đến ôm lấy cơ thể Trúc Chi và rơi xuống đất an toàn.
Trúc Chi vừa bắn vào một ả đứng đối diện mình. Chỉ còn nguyên thể của ả nữ hoàng và tên yêu tinh ban nảy vẫn không thấy xuất hiện hoặc chúng đã biến mất hoặc chúng đã thay đổi kế hoạch không muốn giết chết bọn họ nữa.
Trúc Chi không kịp thở đã nhớ ra Vô Ảnh và Thanh Lâm đang ở phòng y tế. Cô nhớ ra ngay nữ hoàng đã đinh ninh Vô Ảnh chính là tình lang của mình và ả đã muốn gã phải trả giá vì không giữ lời hứa với ả. Cô la lên:
“Không xong rồi. Phòng y tế.”
Nhất Uy nghe thế liền chạy theo sau Trúc Chi. Trong phòng y tế không còn ai nữa. Căn phòng lộn xộn rối tung như vừa có cuộc ẩu đả diễn ra. Trúc Chi cá là Thanh Lâm lẫn Vô Ảnh đã đánh một trận tới bến với hai người kia. Chỉ là họ yếu thế hơn nên mới bị bắt đi. Nghĩ đến vết thương trên người của Vô Ảnh Trúc Chi nghiến răng căm tức, nỗi bực nhọc bao trùm tâm trí cô.
“Chết tiệt.”, Trúc Chi bực bội, tay cô cuộn lại thành một đấm và cô phát ra những tiếng khò khè trông không giống cô chút nào, “Đừng để ta tìm ra các ngươi, ta sẽ giết chết từng tên từng tên một.”
Trúc Chi lao ra như xé gió, cô kéo dây cung lên tạo thành ba mũi tên và bắn xuyên mi tâm của những ả hình nhân còn lại. Chúng tan biến thành tro bụi. Sát khí từ mũi tên mạnh đến nỗi những hình nhân kia không còn kịp biến ra những tên khác nữa đã tan biến mất dạng.
Vô Ảnh và Thanh Lâm bị hai người kia bắt đi mất. Đáng lý nữ hoàng có ý định bắt một mình Vô Ảnh đi thôi. Nhưng Thanh Lâm cứng đầu cứng cổ đu theo lại còn chém loạn xạ thanh kiếm kia vào người ả. Buộc lòng ả phải mang cả cậu theo mình.
Vô Ảnh bị mất máu rất nhiều, vết đâm của tên yêu tinh lúc nảy vẫn không thể lành. Điều này ngoài dự đoán của gã. Gã cứ tưởng vết thương không nguy hiểm lắm nào ngờ khiến gã đau đớn và mệt mỏi như thế, gã cảm giác như linh hồn của mình sắp rời xa khỏi thân thể Hiếu Minh.
Vô Ảnh và Thanh Lâm bị nhốt tại một căn phòng không người, rất có thể đây là nhà hoang mà nữ hoàng đang trú ẩn. Thanh Lâm bị cột cả tay và chân miệng bị nhét miếng vải dơ hầy, và bị vứt vào một xó một cách thảm thương. Duy chỉ có Vô Ảnh được cho ngồi trên một cái ghế nhựa màu đỏ. Máu trên người gã vẫn còn chảy đầm đìa.
Nữ hoàng vuốt tóc mai xoăn và dài của mình rồi nói giọng trầm trầm khác thường:
“Hiếu Minh, ngươi đã từng hứa với ta sẽ ở bên ta trọn đời trọn kiếp. Ta đã tin ngươi chỉ vì ngươi có khuôn mặt giống chàng. Nhưng ngươi muốn hủy lời hẹn ước thì phải nạp lại cái đầu của ngươi cho ta. Con bé tình nhân kia của ngươi ta sẽ thịt nó sau.”
Vô Ảnh nói những lời khó nhọc:
“Hiếu Minh đã chết, tin hay không thì tùy cô nương. Ta không phải là Hiếu Minh.”
“Đừng có gạt ta.”
“Con mắt thứ ba kia có thể nhìn thấy. Sao cô không dùng nó xem thử ta có phải là Hiếu Minh hay không?”
Nữ hoàng chần chừ không quyết ngay. Ả sợ nếu đây là Hiếu Minh thật cậu ấy sẽ chết, mà ả không muốn vậy chút nào. Nhưng trong ánh mắt của người đàn ông trước mặt không chứa nổi một tia lừa dối nào. Ả hít một hơi dài sau đó mở con mắt thứ ba ra. Ả thầm thì:
“Nhắm mắt vào.”
Vô Ảnh nhắm mắt theo lời của nữ hoàng. Ả nhìn sâu vào tâm hồn của Hiếu Minh và quả thật ả không nhìn thấy linh hồn nào của Hiếu Minh. Mà ả lại thấy linh hồn của một kẻ khác, ả thấy gương mặt của kẻ đó rõ mồn một.
Ả té xuống đất, ả mất bình tĩnh:
“Ngươi… Không thể nào…. Không thể nào là người đó….”
Vô Ảnh không ngạc nhiên lắm khi người đàn bà này nhận ra mình. Nếu Cẩm Như, Tiểu Bạch còn biết đến gã thì một người ẩn dật ngàn năm như ả há lại chẳng hề biết đến gã.
Đúng vậy, gã đã có mưu đồ từ trước. Gã đã bị bắt đến đây chỉ còn cách sẽ chết dưới tay ả đàn bà này. Chỉ còn cách lợi dụng thân phận của gã mà thôi. Có lẽ thân phận thật sự của gã một lần nữa có thể cứu gã được một mạng (lần trước Đổng Cô nhìn ra thân phận của gã cũng hoảng hốt rơi lẹ và tha cho gã), và gã thật tâm hy vọng thế.
Nhưng lần này ngoài dự đoán của gã. Nữ hoàng không những không tha cho gã mà ả còn nâng gã lên không trung. Ả giận dữ, tóc của ả trở nên thẳng tấp, ả gào lên khàn cả giọng:
“KẺ THÙ KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG GẶP NHAU, HỮU LỰC. Càng có lý do để ta giết chết ngươi. Lần này ngươi cướp thân xác tình lang của ta một lần nữa.”
“Một lần nữa? Lần trước ta cũng làm vậy sao?”
Nữ hoàng đột nhiên bắt đầu thổn thức như một ả điên, ả chỉ tay vào mặt Vô Ảnh hét lên:
“Không. Ngươi giết chàng. Tất cả các ngươi đều giết chàng. Quỷ vương của ta thật tội nghiệp. Quỷ vương của ta thật tội nghiệp. Ta hận các ngươi. Các ngươi từng tên một từng tên một phải chết.”
Rồi ả bay vào bóp cổ Vô Ảnh. Thanh Lâm ngồi trong góc ú ớ, liên tục trườn những đoạn khó khăn về phía Vô Ảnh, mặt của đầu đỏ cả lên vì gắng gượng cố mở cho được sợi dây thừng đang quấn quanh người mình.
Tác giả :
Muội Nương