Thánh Khư
Chương 68: Giận (2)
Điều này đã chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn.
Huyện thành, trong một khu nhà cao cấp, một nam một nữ đang chạm nhau ly rượu vang đỏ, sau đó chậm rãi đưa lên miệng. Người đàn ông nhàn nhã, thần thái buông lỏng, còn cô gái thì có chút khẩn trương, dường như đang chờ đợi cái gì đó.
Rất nhanh điện thoại vang lên. Cô gái nhanh chóng nghe máy: “Thế nào?”
“Gã người phàm kia đã chết, cùng nhau tan nát với chiếc xe. Nhưng cao thủ đằng sau hắn vẫn không xuất hiện. Chúng ta vẫn đang chờ đợi.”
Nghe xong báo cáo, biểu hiện của cô gái lại càng khẩn trương hơn. Hiển nhiên, cô ta là người đã giữ điện thoại của Lâm Nặc Y, giờ phút này biểu hiện không hề yên ổn.
“Bình tĩnh đi, yên lặng chờ người kia xuất hiện, sau đó tuyệt sát cho tôi.” Giọng nói của cô ta hơi run lên.
“Rõ.”
Sau đó, cuộc trò chuyện kết thúc.
“Uyển Thanh, đừng khẩn trương, chỉ là một chuyện đơn giản thôi mà, không nên hoảng hốt.” Chàng thanh niên ngồi đó, bình thản nói. Gương mặt của y trắng noãn, rất anh tuấn, phong thái nho nhã, tùy ý đung đưa ly rượu.
“Mục, anh nói nghe nhẹ quá, nhưng em đã phạm vào tối kỵ, vạn nhất bị Nặc Y biết...” Sắc mặt Hứa Uyển Thanh trắng bệch.
“Không sao, cho dù cô ta biết thì như thế nào. Sinh Vật Thiên Thần cũng không phải nhà của cô ta. Mục gia anh cũng là thành viên quan trọng trong đó. Hơn nữa, em là bạn thân của cô ta, cũng là trợ thủ đắc lực. Không bao lâu nữa, chị của em sẽ được gả cho chú của cô ta, có gì cần phải lo nữa. Cho dù Nặc Y biết, cũng sẽ không làm gì em.”
Chàng thanh niên an ủi, gương mặt trắng noãn mang theo nụ cười nhàn nhạt.
“Mục, nhắc đến chuyện này, em cũng là vì muốn giúp anh, kết quả lại gây nên tình cảnh như thế này, anh còn có thể bình tĩnh được như vậy sao?” Hứa Uyển Thanh hỏi. Cô ta thật sự rất xinh đẹp. Nếu không phải vì đang lo lắng, cô ta chính là một cô gái rất gợi cảm.
“Yên tâm đi, chuyện này không có khả năng bị tiết lộ ra ngoài đâu. Người của Bồ Đề Cơ Nhân cũng hoạt động trong cùng một khu vực, mà người của chúng ta sẽ xung đột với bọn họ. Cuối cùng tất cả sẽ... đều là bọn họ làm.” Chàng thanh niên nhẹ nhàng nói.
Sau đó y lại lắc đầu: “Thật ra, anh chỉ muốn cho tên người phàm kia chịu khổ chút thôi, muốn nhìn phản ứng của Lâm Nặc Y. Không nghĩ đến em lại muốn giết hắn.”
“Em làm sao biết được tâm tư của anh chứ. Em chỉ ngoài ý muốn biết được người của anh đang gây sự với hắn, sau đó biết được quan hệ trước kia giữa hắn và Lâm Nặc Y, liền giúp anh một tay. Kết quả lại gây ra chuyện lớn như vậy.” Hứa Uyển Thanh vô cùng hối hận.
Một bước sai, cô ta càng lún càng sâu. Bây giờ cô ta cảm thấy mình không nên tham dự nữa.
“Đây chẳng qua chỉ là một con tôm nhỏ mà thôi. Chiếu theo tình huống hiện tại, hắn và Lâm Nặc Y không còn có khả năng gì nữa. Anh cũng không muốn phức tạp.” Chàng thanh niên có chút bất đắc dĩ: “Nếu em đã như vậy, vậy thì không còn cách nào, đâm lao thì phải theo lao thôi, giải quyết hắn thật nhanh.”
“Hắn đã bị giết chết.” Hứa Uyển Thanh nhắc nhở.
“Anh biết. Người này chết cũng không tính là gì, nhưng em đã nói, sau lưng hắn còn có một đại cao thủ. Như vậy, chúng ta phải giải quyết hậu hoạn triệt để.” Chàng thanh niên lại mỉm cười tự tin.
“Có thể giải quyết triệt để sao? Nên biết rằng, lần trước em phái người đi đủ để giải quyết một cao thủ dị nhân, nhưng cuối cùng lại không còn tin tức.” Hứa Uyển Thanh cau mày, hơi bận tâm.
“Trừ phi hắn đạt đến cấp độ như Kim Cương. Huống hồ, cho dù Kim Cương của Bồ Đề Cơ Nhân đích thân đến, cũng chưa chắc có được kết quả tốt.” Chàng thanh niên rất ung dung.
“Hy vọng không có biến cố gì.”
“Yên tâm đi, người của Bồ Đề Cơ Nhân ở bên kia, mà lần này chính là thời điểm Sinh Vật Thiên Thần nghênh địch. Vừa giết địch vừa tiện thể giải quyết hậu hoạn. Không có chuyện gì đâu.”
Bên trong khu rừng, Sở Phong như một con báo săn, lặng yên không một tiếng động chạy đi. Hắn cảm nhận được nguy hiểm. Bởi vì nơi này giống như một cái túi mở ra, chờ hắn chui vào.
Nơi này có mai phục, phạm vi rất lớn. Mục tiêu của người trong bóng tối không phải là chiếc xe kia, mà giống như đang đợi có người xông đến nơi này.
“Các người cho rằng Sở Phong không có ý nghĩa, người sau lưng hắn mới lợi hại? Lần này, chủ yếu các người muốn giết người kia?” Sở Phong tự giễu, biểu hiện lạnh lùng.
Phập.
Sau đó không lâu, hắn dựa vào cảm giác cường đại, phát hiện được dị nhân đầu tiên, vô thanh vô tức đến gần, thanh đoản kiếm màu đen xẹt qua, chiếu sáng khu rừng u ám, cắt một đường trên cổ người này, máu văng tung tóe. Người kia mang theo sự sợ hãi quay đầu lại, máu nơi cổ chảy xuống thành dòng, sau đó ngã xuống.
“Đây chỉ mới bắt đầu mà thôi. Bức tôi ra tay, tôi sẽ thỏa mãn các người, một người cũng đừng hòng trốn.” Sở Phong lạnh lùng nói. Hắn đã hạ ngoan tâm, chuẩn bị đại khai sát giới, một đường giết tới huyện thành.
Khu rừng u tĩnh dâng lên mùi máu tươi.
Dị nhân ngã trên mặt đất, một tiếng cũng không kêu lên được, hoàn toàn mất mạng. Vết thương trên cổ rất sâu. Cho dù thể chất có mạnh hơn nữa cũng không có khả năng sống sót.
Nhịp tim của Sở Phong đập hơi nhanh. Mặc dù trong lòng đang có ngọn lửa giận, nhưng lần đầu tiên tự tay giết chết dị nhân, hắn vẫn còn chưa thích ứng cho lắm.
Hắn hít sâu một hơi, bình ổn cảm xúc, giúp cho bản thân tỉnh táo, nhanh chân đi thẳng về phía trước.
Cô ả kia đã phát rồ, ra tay với hắn như vậy, làm sao có chuyện hắn nương tay chứ? Hắn không muốn giết người, nhưng bây giờ không thể không thiết huyết vô tình, nhất định phải thích ứng với hoàn cảnh ác liệt này mới được.
Tố chất tâm lý của Sở Phong rất tốt. Hắn lặng lẽ di chuyển trong khu rừng. Sau đó không lâu, sắc mặt của hắn đã bình tĩnh trở lại, điều chỉnh cảm xúc của mình ổn định.
Tuy đây là lần đầu tiên giết người nhưng về sau, tình huống như thế này sẽ luôn phát sinh.
Khu rừng đặc biệt yên tĩnh. Sở Phong giống như một con mãnh thú, một mình lặng lẽ di chuyển, đang đến gần từng con mồi một.
Việc rèn luyện ở núi lớn Hồng Hoang cũng không uổng phí. Mặc dù lần đầu tiên giết người, nhưng hắn có thể trấn định, tự bắt bản thân mình tỉnh táo.
Hiện tại, hắn lặng yên không một tiếng động, duy trì cơ năng cao nhất của cơ thể, tùy thời bộc phát một kích trí mạng.
Lại phát hiện thêm một dị nhân.
Người này rất cao lớn, dáng người khôi ngô như một con tinh tinh, mái tóc dài xõa xuống, đang ẩn núp một chỗ nhìn chằm một hướng nào đó.
Hiển nhiên, tên dị nhân này rất có kiên nhẫn, tùy thời chuẩn bị tập sát.
Nhưng hiện tại, gã đã trở thành mục tiêu, sắp sửa bị săn giết.
Sở Phong vô cùng cẩn thận. Bởi vì khoảng cách giữa các dị nhân cũng không tính là xa, một khi kinh động, hắn đối mặt sẽ là một nhóm người hợp nhau tấn công.
Hắn kéo căng cơ thể, phong bế khí tức, giống như một con hổ dữ. Tuy có được thực lực mạnh mẽ tuyệt đối, có thể giết chết con mồi, nhưng hắn vẫn luôn lặng lẽ di chuyển, âm thầm tiếp cận.
Để một kích tất sát, tiết kiệm thể lực, nâng cao hiệu suất, không cho con mồi bất kỳ một cơ hội phản kháng nào.
Huyện thành, trong một khu nhà cao cấp, một nam một nữ đang chạm nhau ly rượu vang đỏ, sau đó chậm rãi đưa lên miệng. Người đàn ông nhàn nhã, thần thái buông lỏng, còn cô gái thì có chút khẩn trương, dường như đang chờ đợi cái gì đó.
Rất nhanh điện thoại vang lên. Cô gái nhanh chóng nghe máy: “Thế nào?”
“Gã người phàm kia đã chết, cùng nhau tan nát với chiếc xe. Nhưng cao thủ đằng sau hắn vẫn không xuất hiện. Chúng ta vẫn đang chờ đợi.”
Nghe xong báo cáo, biểu hiện của cô gái lại càng khẩn trương hơn. Hiển nhiên, cô ta là người đã giữ điện thoại của Lâm Nặc Y, giờ phút này biểu hiện không hề yên ổn.
“Bình tĩnh đi, yên lặng chờ người kia xuất hiện, sau đó tuyệt sát cho tôi.” Giọng nói của cô ta hơi run lên.
“Rõ.”
Sau đó, cuộc trò chuyện kết thúc.
“Uyển Thanh, đừng khẩn trương, chỉ là một chuyện đơn giản thôi mà, không nên hoảng hốt.” Chàng thanh niên ngồi đó, bình thản nói. Gương mặt của y trắng noãn, rất anh tuấn, phong thái nho nhã, tùy ý đung đưa ly rượu.
“Mục, anh nói nghe nhẹ quá, nhưng em đã phạm vào tối kỵ, vạn nhất bị Nặc Y biết...” Sắc mặt Hứa Uyển Thanh trắng bệch.
“Không sao, cho dù cô ta biết thì như thế nào. Sinh Vật Thiên Thần cũng không phải nhà của cô ta. Mục gia anh cũng là thành viên quan trọng trong đó. Hơn nữa, em là bạn thân của cô ta, cũng là trợ thủ đắc lực. Không bao lâu nữa, chị của em sẽ được gả cho chú của cô ta, có gì cần phải lo nữa. Cho dù Nặc Y biết, cũng sẽ không làm gì em.”
Chàng thanh niên an ủi, gương mặt trắng noãn mang theo nụ cười nhàn nhạt.
“Mục, nhắc đến chuyện này, em cũng là vì muốn giúp anh, kết quả lại gây nên tình cảnh như thế này, anh còn có thể bình tĩnh được như vậy sao?” Hứa Uyển Thanh hỏi. Cô ta thật sự rất xinh đẹp. Nếu không phải vì đang lo lắng, cô ta chính là một cô gái rất gợi cảm.
“Yên tâm đi, chuyện này không có khả năng bị tiết lộ ra ngoài đâu. Người của Bồ Đề Cơ Nhân cũng hoạt động trong cùng một khu vực, mà người của chúng ta sẽ xung đột với bọn họ. Cuối cùng tất cả sẽ... đều là bọn họ làm.” Chàng thanh niên nhẹ nhàng nói.
Sau đó y lại lắc đầu: “Thật ra, anh chỉ muốn cho tên người phàm kia chịu khổ chút thôi, muốn nhìn phản ứng của Lâm Nặc Y. Không nghĩ đến em lại muốn giết hắn.”
“Em làm sao biết được tâm tư của anh chứ. Em chỉ ngoài ý muốn biết được người của anh đang gây sự với hắn, sau đó biết được quan hệ trước kia giữa hắn và Lâm Nặc Y, liền giúp anh một tay. Kết quả lại gây ra chuyện lớn như vậy.” Hứa Uyển Thanh vô cùng hối hận.
Một bước sai, cô ta càng lún càng sâu. Bây giờ cô ta cảm thấy mình không nên tham dự nữa.
“Đây chẳng qua chỉ là một con tôm nhỏ mà thôi. Chiếu theo tình huống hiện tại, hắn và Lâm Nặc Y không còn có khả năng gì nữa. Anh cũng không muốn phức tạp.” Chàng thanh niên có chút bất đắc dĩ: “Nếu em đã như vậy, vậy thì không còn cách nào, đâm lao thì phải theo lao thôi, giải quyết hắn thật nhanh.”
“Hắn đã bị giết chết.” Hứa Uyển Thanh nhắc nhở.
“Anh biết. Người này chết cũng không tính là gì, nhưng em đã nói, sau lưng hắn còn có một đại cao thủ. Như vậy, chúng ta phải giải quyết hậu hoạn triệt để.” Chàng thanh niên lại mỉm cười tự tin.
“Có thể giải quyết triệt để sao? Nên biết rằng, lần trước em phái người đi đủ để giải quyết một cao thủ dị nhân, nhưng cuối cùng lại không còn tin tức.” Hứa Uyển Thanh cau mày, hơi bận tâm.
“Trừ phi hắn đạt đến cấp độ như Kim Cương. Huống hồ, cho dù Kim Cương của Bồ Đề Cơ Nhân đích thân đến, cũng chưa chắc có được kết quả tốt.” Chàng thanh niên rất ung dung.
“Hy vọng không có biến cố gì.”
“Yên tâm đi, người của Bồ Đề Cơ Nhân ở bên kia, mà lần này chính là thời điểm Sinh Vật Thiên Thần nghênh địch. Vừa giết địch vừa tiện thể giải quyết hậu hoạn. Không có chuyện gì đâu.”
Bên trong khu rừng, Sở Phong như một con báo săn, lặng yên không một tiếng động chạy đi. Hắn cảm nhận được nguy hiểm. Bởi vì nơi này giống như một cái túi mở ra, chờ hắn chui vào.
Nơi này có mai phục, phạm vi rất lớn. Mục tiêu của người trong bóng tối không phải là chiếc xe kia, mà giống như đang đợi có người xông đến nơi này.
“Các người cho rằng Sở Phong không có ý nghĩa, người sau lưng hắn mới lợi hại? Lần này, chủ yếu các người muốn giết người kia?” Sở Phong tự giễu, biểu hiện lạnh lùng.
Phập.
Sau đó không lâu, hắn dựa vào cảm giác cường đại, phát hiện được dị nhân đầu tiên, vô thanh vô tức đến gần, thanh đoản kiếm màu đen xẹt qua, chiếu sáng khu rừng u ám, cắt một đường trên cổ người này, máu văng tung tóe. Người kia mang theo sự sợ hãi quay đầu lại, máu nơi cổ chảy xuống thành dòng, sau đó ngã xuống.
“Đây chỉ mới bắt đầu mà thôi. Bức tôi ra tay, tôi sẽ thỏa mãn các người, một người cũng đừng hòng trốn.” Sở Phong lạnh lùng nói. Hắn đã hạ ngoan tâm, chuẩn bị đại khai sát giới, một đường giết tới huyện thành.
Khu rừng u tĩnh dâng lên mùi máu tươi.
Dị nhân ngã trên mặt đất, một tiếng cũng không kêu lên được, hoàn toàn mất mạng. Vết thương trên cổ rất sâu. Cho dù thể chất có mạnh hơn nữa cũng không có khả năng sống sót.
Nhịp tim của Sở Phong đập hơi nhanh. Mặc dù trong lòng đang có ngọn lửa giận, nhưng lần đầu tiên tự tay giết chết dị nhân, hắn vẫn còn chưa thích ứng cho lắm.
Hắn hít sâu một hơi, bình ổn cảm xúc, giúp cho bản thân tỉnh táo, nhanh chân đi thẳng về phía trước.
Cô ả kia đã phát rồ, ra tay với hắn như vậy, làm sao có chuyện hắn nương tay chứ? Hắn không muốn giết người, nhưng bây giờ không thể không thiết huyết vô tình, nhất định phải thích ứng với hoàn cảnh ác liệt này mới được.
Tố chất tâm lý của Sở Phong rất tốt. Hắn lặng lẽ di chuyển trong khu rừng. Sau đó không lâu, sắc mặt của hắn đã bình tĩnh trở lại, điều chỉnh cảm xúc của mình ổn định.
Tuy đây là lần đầu tiên giết người nhưng về sau, tình huống như thế này sẽ luôn phát sinh.
Khu rừng đặc biệt yên tĩnh. Sở Phong giống như một con mãnh thú, một mình lặng lẽ di chuyển, đang đến gần từng con mồi một.
Việc rèn luyện ở núi lớn Hồng Hoang cũng không uổng phí. Mặc dù lần đầu tiên giết người, nhưng hắn có thể trấn định, tự bắt bản thân mình tỉnh táo.
Hiện tại, hắn lặng yên không một tiếng động, duy trì cơ năng cao nhất của cơ thể, tùy thời bộc phát một kích trí mạng.
Lại phát hiện thêm một dị nhân.
Người này rất cao lớn, dáng người khôi ngô như một con tinh tinh, mái tóc dài xõa xuống, đang ẩn núp một chỗ nhìn chằm một hướng nào đó.
Hiển nhiên, tên dị nhân này rất có kiên nhẫn, tùy thời chuẩn bị tập sát.
Nhưng hiện tại, gã đã trở thành mục tiêu, sắp sửa bị săn giết.
Sở Phong vô cùng cẩn thận. Bởi vì khoảng cách giữa các dị nhân cũng không tính là xa, một khi kinh động, hắn đối mặt sẽ là một nhóm người hợp nhau tấn công.
Hắn kéo căng cơ thể, phong bế khí tức, giống như một con hổ dữ. Tuy có được thực lực mạnh mẽ tuyệt đối, có thể giết chết con mồi, nhưng hắn vẫn luôn lặng lẽ di chuyển, âm thầm tiếp cận.
Để một kích tất sát, tiết kiệm thể lực, nâng cao hiệu suất, không cho con mồi bất kỳ một cơ hội phản kháng nào.
Tác giả :
Thần Đông