Thánh Khư
Chương 30: Vật chất kì dị (1)
Trước đây vốn không có ngọn núi này, nó đột ngột xuất hiện lúc dị biến vào mấy ngày trước, Sở Phong đã từng thăm dò sơ qua.
Những ngọn núi xuất hiện ở nơi khác đều khá cao lớn, hùng vĩ, còn ngọn núi này rõ ràng không giống vậy, chỉ cao khoảng hai ba trăm thước, vô cùng thấp.
Mấy ngày gần đây, Hoàng Ngưu vẫn luôn theo dõi nơi này.
Ngày nào, nó cũng luôn nhìn về phương hướng này, chú ý từng chi tiết một, đến hôm nay mới bắt đầu hành động.
Sở Phong kinh ngạc, thì ra đây là mục tiêu của Hoàng Ngưu.
“Ùm....ụm....ò....ọ... ”
Hoàng Ngưu gầm nhẹ, như tiếng sấm nổ vang, nó đang biểu đạt kích động cùng vui sướng. Sau mấy ngày ẩn nhẫn nó rốt cuộc cũng đã hành động.
Trên ngọn núi thấp này không có gốc cây kỳ lạ nào, cũng không có đại thụ hay hung cầm dị thú, trông quá đỗi bình thường. Chỉ là sáng sớm, nơi này đã phát ra từng luồng sương trắng noãn, hình như có gì đó khác thường.
Hoàng Ngưu đứng im một chỗ, ánh mắt toát ra ánh lửa nóng bỏng cùng sự khát vọng, cứ lẳng lặng đứng chờ.
Mặc dù Sở Phong hiếu kỳ, nhưng cũng không mở miệng hỏi. Hắn cũng trầm tĩnh, yên lặng đứng cùng Hoàng Ngưu, chờ đợi thời khắc thần bí đến.
Không biết có phải là ảo giác hay không, mặt trời mới mọc hôm nay ở Dãy núi Thái Hành Sơn rất đỏ, ánh bình minh rơi trên người khiến hắn có cảm giác ấm áp, một loại thư thái khó tả.
Đồng thời, Sở Phong phát hiện, cả vùng trời đất này dường như có sinh cơ nồng đậm hơn không ít.
Lúc này, ánh bình minh dâng lên, ánh sáng thần thánh phổ chiếu đại địa.
Cùng lúc, Sở Phong phát hiện, những ngọn núi sâu bên trong dãy Thái Hành Sơn đang tỏa ra nhiều luồng ánh sáng đa màu sáng, chiếu sáng khắp nơi.
“Có một luồng sức sống rất đậm đột nhiên tràn khắp nơi.” Sở Phong lộ ra vẻ kinh ngạc.
Xuất phát từ những ngọn núi lớn hồng hoang, khuếch tán ra khắp nơi khiến cho người ta cảm thấy lỗ chân lông đều mở ra, giống như đang được tẩy lễ.
Hoàng Ngưu bất động, nó không chú ý đến những thứ này, vẫn chăm chú nhìn chằm chằm vào ngọn núi thấp.
Đột nhiên, ngọn núi thấp kia rung rung, phun ra sương mù mãnh liệt, trở nên rất thần bí.
“Ùm....ụm....ò....ọ...!”
Hoàng Ngưu hưng phấn rống lên, nhanh chóng, xông lên ngọn núi nhỏ, chạy dọc theo sườn núi, cố gắng tiếp cận nơi đang mãnh liệt phu trào hào quang cùng sương trắng.
Nơi đó là một cái sơn động, lúc trước bị dây leo che khuất, hiện tại đã lộ thiên.
Vèo một tiếng, Hoàng Ngưu chạy thẳng vào bên trong, không che dấu được vẻ kích động, Sở Phong đi theo phía sau nó, thạch động sâu thẳm, không biết thông đến đâu.
Trong thạch động, mây mù bốc hơi, hào quang chiếu rọi, khiến người ta cảm thấy một cảm giác không chân thực, có chút mông lung, đây chỉ là một cái thạch động, vì sao lại thần bí như vậy?
Trong hoàn cảnh này, Sở Phong phát hiện hình như hoạt tính trong thân thể của mình được tăng cường.
Nơi này có một loại vật chất kỳ dị, tẩm bổ nhục thể của hắn.
Cái gì thế này?
Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy, một con rắn nhỏ toàn thân màu trắng bạc, đang bám vào nham bích, bị Hoàng Ngưu chạy lại nuốt vào.
Con trâu chết tiệt này ăn thịt?
Không đúng, Sở Phong đột nhiên ý thức được, đây không phải là con rắn bình thường, vì nó phát ra mùi thơm ngào ngạt, sau khi bị Hoàng Ngưu cắn nuốt, thì nó lại hóa thành một luồng sương trắng, chui vào mũi miệng của Hoàng Ngưu.
Không phải là rắn!
Hoàng Ngưu nuốt xong một con, liền tăng tốc, phóng nhanh vào sâu trong thạch động.
Trên con đường này, ánh sáng rực rỡ lung linh, không hề tối tăm, chẳng cần phải lo đụng đầu vào vách động.
Sở Phong theo sát Hoàng Ngưu, hắn cảm thấy đã chạy khá xa rồi, có gì đó không đúng, chắc chắn đã vượt khỏi phạm vi của ngọn núi nhỏ kia rồi.
Phải biết, đây là chạy thẳng một đường, không hề quanh co, cũng không có đi lên hay đi xuống.
“Không gian gấp khúc!” Sở Phong đột nhiên nghĩ đến mấy chữ này. Không ngờ hắn lại gặp được, còn đích thân cảm nhận nữa chứ.
Đường khá dài, lại phát hiện được mấy con rắn nhỏ màu trắng bạc nữa, Sở Phong bắt được hai con, nuốt luôn vào miệng, từng luồng sương trắng tiến vào người hắn, hắn cảm thấy mình như sắp bay lên thành tiên, thân thể vô cùng nhẹ nhàng.
Đây là một luồng khí trắng? Sở Phong kinh ngạc, hắn tin chắc rằng đây là một loại vật chất đặc thù, giúp tăng cường sinh mệnh, có giá trị không cách nào đo đạc được.
Cuối cùng, đã đến cuối con đường, không gian một mảnh mịt mờ, có một tầng sáng mờ ảo chắn ngang, không biết che chắn thứ gì.
Ùm....ụm....ò....ọ… Hoàng Ngưu rất quyết đoán, trực tiếp bước qua, Sở Phong thấy vậy cũng theo vào.
Sau một khắc, Hoàng Ngưu rung động, còn Sở Phong thì choáng váng, cảm giác khó tả. Hắn cảm thấy điều mình chứng kiến vô cùng không chân thực.
Cuối con đường, trời đất yên tĩnh, không có một tiếng động nào.
Khiến cho người ta không thể nào hiểu được là, có một tinh cầu vô cùng to lớn ở phía trước, hùng vĩ vô biên, đang chậm rãi chuyển động.
Có lẽ, Sở Phong và Hoàng Ngưu đến quá đột ngột, nên đột nhiên nhìn thấy một màn này.
Đây là nơi nào?
Chẳng lẽ là trong tinh không, chứ không thì làm thế nào thấy được một tinh cầu cực lớn như thế? Khoảng cách rất gần, có thể cảm nhận được sự đồ sộ của nó.
Hoàng Ngưu khiếp sợ, còn Sở Phong thì như hóa đá. Chuyện này quả thực không có cách nào giải thích được, chỉ đi xuyên qua một cái động đá trong một ngọn núi nhỏ, lại đến được nơi này.
Trọng lực hình như không tồn tại ở nơi đây, bọn họ không cảm nhận được.
“Nếu như chúng ta tiến gần thêm một chút, có phải sẽ có thể đến bên trên cái tinh cầu kia?” Sở Phong tự hỏi.
Đó là một tinh cầu cổ xưa, mang theo một loại cảm giác tang thương mang theo khí tức vô tận của thời gian, nó yên tĩnh nằm đó, chậm rãi chuyển động.
Sương trắng nồng đậm phát ra từ nơi này, rất nhiều, rồi tràn ra ngoài dọc theo thạch động.
“Có cái gì tiến đến kìa!” Sở Phong hoảng hốt.
Trên tinh cầu cực lớn, không thấy gì ngoài sương trắng, bỗng có một vật thể phóng đến rất nhanh, lao ra sơn động.
“Ồ, là rắn bạc!” Hắn nhận ra được, đó là loại vật chất kỳ dị đã ngưng tụ thành hình dáng con rắn bạc, cùng tràn về phía thạch động theo sương mù màu trắng.
Hoàng Ngưu mở miệng, bắt đầu nuốt rắn.
Nhìn thấy cảnh này, Sở Phong cũng không khách khí, bắt đầu bắt rắn bạc, hắn biết rõ đây không phãi là rắn mà là một loại vật chất thần bí. Sau đó, hắn lại gặp được mấy con vật khác, cũng đều như vậy, do loại vật chất kỳ dị kia biến thành, lúc nuốt vào mang theo mùi thơm ngào ngạt.
Vì sao lại có một tinh cầu lớn như thế, có phải bọn họ đang đứng trong tinh không hay không? Sở Phong mặc kệ, hắn không quan tâm nữa, hắn và con nghé con đang không ngừng bắt các con vật biền thành từ loại vật chất kỳ dị kia.
Một lúc sau, bon họ không còn nuốt nổi nữa, bụng căng phồng lên, như muốn nứt ra, lúc này mới lưu luyến, quay trở về.
Lúc đi ra bên ngoài thạch động, so với lúc đi vào, Sở Phong có cảm giác như đã cách một đời rồi. Rốt cuộc thì nơi lúc nãy là ở đâu thế?
Đột nhiên, đất rung núi chuyển, ngọn núi nhỏ chấn động mãnh liệt, bắt đầu rạn nứt.
Hoàng Ngưu rống lớn, vung chân chạy như điên về phía chân núi.
Cơ thể Sở Phong đang nặng nề, bụng trương phồng lên nên di chuyển rất khó khăn. Hắn nắm lấy hai cái sừng màu vàng của con nghé con, đặt mông ngồi lên người nó.
Hoàng Ngưu quay lại nhìn hắn chằm chằm, nhưng mà lúc này lại không có thời gian để nổi nóng, mấy lần nó nhảy dựng lên, muốn hất Sở Phong xuống mà không được, đành phải tăng tốc chạy xuống núi.
Những ngọn núi xuất hiện ở nơi khác đều khá cao lớn, hùng vĩ, còn ngọn núi này rõ ràng không giống vậy, chỉ cao khoảng hai ba trăm thước, vô cùng thấp.
Mấy ngày gần đây, Hoàng Ngưu vẫn luôn theo dõi nơi này.
Ngày nào, nó cũng luôn nhìn về phương hướng này, chú ý từng chi tiết một, đến hôm nay mới bắt đầu hành động.
Sở Phong kinh ngạc, thì ra đây là mục tiêu của Hoàng Ngưu.
“Ùm....ụm....ò....ọ... ”
Hoàng Ngưu gầm nhẹ, như tiếng sấm nổ vang, nó đang biểu đạt kích động cùng vui sướng. Sau mấy ngày ẩn nhẫn nó rốt cuộc cũng đã hành động.
Trên ngọn núi thấp này không có gốc cây kỳ lạ nào, cũng không có đại thụ hay hung cầm dị thú, trông quá đỗi bình thường. Chỉ là sáng sớm, nơi này đã phát ra từng luồng sương trắng noãn, hình như có gì đó khác thường.
Hoàng Ngưu đứng im một chỗ, ánh mắt toát ra ánh lửa nóng bỏng cùng sự khát vọng, cứ lẳng lặng đứng chờ.
Mặc dù Sở Phong hiếu kỳ, nhưng cũng không mở miệng hỏi. Hắn cũng trầm tĩnh, yên lặng đứng cùng Hoàng Ngưu, chờ đợi thời khắc thần bí đến.
Không biết có phải là ảo giác hay không, mặt trời mới mọc hôm nay ở Dãy núi Thái Hành Sơn rất đỏ, ánh bình minh rơi trên người khiến hắn có cảm giác ấm áp, một loại thư thái khó tả.
Đồng thời, Sở Phong phát hiện, cả vùng trời đất này dường như có sinh cơ nồng đậm hơn không ít.
Lúc này, ánh bình minh dâng lên, ánh sáng thần thánh phổ chiếu đại địa.
Cùng lúc, Sở Phong phát hiện, những ngọn núi sâu bên trong dãy Thái Hành Sơn đang tỏa ra nhiều luồng ánh sáng đa màu sáng, chiếu sáng khắp nơi.
“Có một luồng sức sống rất đậm đột nhiên tràn khắp nơi.” Sở Phong lộ ra vẻ kinh ngạc.
Xuất phát từ những ngọn núi lớn hồng hoang, khuếch tán ra khắp nơi khiến cho người ta cảm thấy lỗ chân lông đều mở ra, giống như đang được tẩy lễ.
Hoàng Ngưu bất động, nó không chú ý đến những thứ này, vẫn chăm chú nhìn chằm chằm vào ngọn núi thấp.
Đột nhiên, ngọn núi thấp kia rung rung, phun ra sương mù mãnh liệt, trở nên rất thần bí.
“Ùm....ụm....ò....ọ...!”
Hoàng Ngưu hưng phấn rống lên, nhanh chóng, xông lên ngọn núi nhỏ, chạy dọc theo sườn núi, cố gắng tiếp cận nơi đang mãnh liệt phu trào hào quang cùng sương trắng.
Nơi đó là một cái sơn động, lúc trước bị dây leo che khuất, hiện tại đã lộ thiên.
Vèo một tiếng, Hoàng Ngưu chạy thẳng vào bên trong, không che dấu được vẻ kích động, Sở Phong đi theo phía sau nó, thạch động sâu thẳm, không biết thông đến đâu.
Trong thạch động, mây mù bốc hơi, hào quang chiếu rọi, khiến người ta cảm thấy một cảm giác không chân thực, có chút mông lung, đây chỉ là một cái thạch động, vì sao lại thần bí như vậy?
Trong hoàn cảnh này, Sở Phong phát hiện hình như hoạt tính trong thân thể của mình được tăng cường.
Nơi này có một loại vật chất kỳ dị, tẩm bổ nhục thể của hắn.
Cái gì thế này?
Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy, một con rắn nhỏ toàn thân màu trắng bạc, đang bám vào nham bích, bị Hoàng Ngưu chạy lại nuốt vào.
Con trâu chết tiệt này ăn thịt?
Không đúng, Sở Phong đột nhiên ý thức được, đây không phải là con rắn bình thường, vì nó phát ra mùi thơm ngào ngạt, sau khi bị Hoàng Ngưu cắn nuốt, thì nó lại hóa thành một luồng sương trắng, chui vào mũi miệng của Hoàng Ngưu.
Không phải là rắn!
Hoàng Ngưu nuốt xong một con, liền tăng tốc, phóng nhanh vào sâu trong thạch động.
Trên con đường này, ánh sáng rực rỡ lung linh, không hề tối tăm, chẳng cần phải lo đụng đầu vào vách động.
Sở Phong theo sát Hoàng Ngưu, hắn cảm thấy đã chạy khá xa rồi, có gì đó không đúng, chắc chắn đã vượt khỏi phạm vi của ngọn núi nhỏ kia rồi.
Phải biết, đây là chạy thẳng một đường, không hề quanh co, cũng không có đi lên hay đi xuống.
“Không gian gấp khúc!” Sở Phong đột nhiên nghĩ đến mấy chữ này. Không ngờ hắn lại gặp được, còn đích thân cảm nhận nữa chứ.
Đường khá dài, lại phát hiện được mấy con rắn nhỏ màu trắng bạc nữa, Sở Phong bắt được hai con, nuốt luôn vào miệng, từng luồng sương trắng tiến vào người hắn, hắn cảm thấy mình như sắp bay lên thành tiên, thân thể vô cùng nhẹ nhàng.
Đây là một luồng khí trắng? Sở Phong kinh ngạc, hắn tin chắc rằng đây là một loại vật chất đặc thù, giúp tăng cường sinh mệnh, có giá trị không cách nào đo đạc được.
Cuối cùng, đã đến cuối con đường, không gian một mảnh mịt mờ, có một tầng sáng mờ ảo chắn ngang, không biết che chắn thứ gì.
Ùm....ụm....ò....ọ… Hoàng Ngưu rất quyết đoán, trực tiếp bước qua, Sở Phong thấy vậy cũng theo vào.
Sau một khắc, Hoàng Ngưu rung động, còn Sở Phong thì choáng váng, cảm giác khó tả. Hắn cảm thấy điều mình chứng kiến vô cùng không chân thực.
Cuối con đường, trời đất yên tĩnh, không có một tiếng động nào.
Khiến cho người ta không thể nào hiểu được là, có một tinh cầu vô cùng to lớn ở phía trước, hùng vĩ vô biên, đang chậm rãi chuyển động.
Có lẽ, Sở Phong và Hoàng Ngưu đến quá đột ngột, nên đột nhiên nhìn thấy một màn này.
Đây là nơi nào?
Chẳng lẽ là trong tinh không, chứ không thì làm thế nào thấy được một tinh cầu cực lớn như thế? Khoảng cách rất gần, có thể cảm nhận được sự đồ sộ của nó.
Hoàng Ngưu khiếp sợ, còn Sở Phong thì như hóa đá. Chuyện này quả thực không có cách nào giải thích được, chỉ đi xuyên qua một cái động đá trong một ngọn núi nhỏ, lại đến được nơi này.
Trọng lực hình như không tồn tại ở nơi đây, bọn họ không cảm nhận được.
“Nếu như chúng ta tiến gần thêm một chút, có phải sẽ có thể đến bên trên cái tinh cầu kia?” Sở Phong tự hỏi.
Đó là một tinh cầu cổ xưa, mang theo một loại cảm giác tang thương mang theo khí tức vô tận của thời gian, nó yên tĩnh nằm đó, chậm rãi chuyển động.
Sương trắng nồng đậm phát ra từ nơi này, rất nhiều, rồi tràn ra ngoài dọc theo thạch động.
“Có cái gì tiến đến kìa!” Sở Phong hoảng hốt.
Trên tinh cầu cực lớn, không thấy gì ngoài sương trắng, bỗng có một vật thể phóng đến rất nhanh, lao ra sơn động.
“Ồ, là rắn bạc!” Hắn nhận ra được, đó là loại vật chất kỳ dị đã ngưng tụ thành hình dáng con rắn bạc, cùng tràn về phía thạch động theo sương mù màu trắng.
Hoàng Ngưu mở miệng, bắt đầu nuốt rắn.
Nhìn thấy cảnh này, Sở Phong cũng không khách khí, bắt đầu bắt rắn bạc, hắn biết rõ đây không phãi là rắn mà là một loại vật chất thần bí. Sau đó, hắn lại gặp được mấy con vật khác, cũng đều như vậy, do loại vật chất kỳ dị kia biến thành, lúc nuốt vào mang theo mùi thơm ngào ngạt.
Vì sao lại có một tinh cầu lớn như thế, có phải bọn họ đang đứng trong tinh không hay không? Sở Phong mặc kệ, hắn không quan tâm nữa, hắn và con nghé con đang không ngừng bắt các con vật biền thành từ loại vật chất kỳ dị kia.
Một lúc sau, bon họ không còn nuốt nổi nữa, bụng căng phồng lên, như muốn nứt ra, lúc này mới lưu luyến, quay trở về.
Lúc đi ra bên ngoài thạch động, so với lúc đi vào, Sở Phong có cảm giác như đã cách một đời rồi. Rốt cuộc thì nơi lúc nãy là ở đâu thế?
Đột nhiên, đất rung núi chuyển, ngọn núi nhỏ chấn động mãnh liệt, bắt đầu rạn nứt.
Hoàng Ngưu rống lớn, vung chân chạy như điên về phía chân núi.
Cơ thể Sở Phong đang nặng nề, bụng trương phồng lên nên di chuyển rất khó khăn. Hắn nắm lấy hai cái sừng màu vàng của con nghé con, đặt mông ngồi lên người nó.
Hoàng Ngưu quay lại nhìn hắn chằm chằm, nhưng mà lúc này lại không có thời gian để nổi nóng, mấy lần nó nhảy dựng lên, muốn hất Sở Phong xuống mà không được, đành phải tăng tốc chạy xuống núi.
Tác giả :
Thần Đông