Thanh Gươm Hổ Phách
Quyển 1 - Chương 21: Chia binh ba đường
Dòng suy nghĩ của Burlando nhanh chóng quay ngược trở lại, hắn thầm nghĩ giá như có năng lực điều tra gì đó thì tốt rồi. Tỷ như thuật mắt ưng, cảm ứng tức thời, tầm nhìn người chết, thám thính v.v… Có điều vừa nghĩ đến điều tra, hắn bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng. Đúng rồi, chính là nó ——
Hắn kiềm không được nới lỏng nắm tay, để tâm của mình trầm tĩnh lại.
“Bởi vì hiện tại bãi sông Chủy Thủ cơ hồ không có phòng vệ gì đáng nói, tối đa chỉ có một phân đội vong linh đóng lại, sao chúng ta không thể phá vây từ nơi đó?”
Phản ứng đầu tiên của mọi người hầu như đều nhất trí:
“Cái gì, anh nói thật sao?”
“Không thể nào!”
“Làm sao anh biết?”
Burlando nâng nâng tay bảo mọi người an tĩnh lại: “Đương nhiên là tôi biết, Brayson, anh còn nhớ các anh từng trông thấy một nửa pho tượng bị hỏng ở thôn Xanh hay không?”
“Anh nói cái pho tượng tạc giống như một ác ma, vừa trầm vừa nặng kia?” Brayson bỗng nhiên nhớ lại, thứ đó là Zeta và Lains tìm được dưới một ngôi đền thần Caridas sụp đổ, nghe nói bọn họ phát hiện tung tích một kỵ sĩ ở gần đấy, bèn triển khai tìm tòi xung quanh mới tìm được nó.
Burlando lấy ra một bức tượng điêu khắc gỗ đàn đen từ trong túi: “Nó gọi là Quỷ Tượng Đá, hẳn các anh cũng từng nghe nói qua. Đó là một loại đơn vị chiến tranh trụ cột của người Buga, các phù thủy chính là thông qua cái này để khống chế nó.”
Hắn đặt bức tượng trên lòng bàn tay xòe ra để mọi người có thể nhìn được rõ nhất. Những người lính phòng vệ trẻ tuổi hơn phân nửa đều tham dự hành động ở thôn Xanh, bọn họ vừa liếc mắt liền nhận ra vật nhỏ này giống hệt pho tượng kia như đúc.
“Đợi một chút, anh nói là anh có thể khống chế thứ đó?” Có người hỏi.
“Có thể khiến nó cử động sao?”
“Nó có cánh, hắn có thể bay?” Anh chàng thám báo ngồi ở hàng phía sau tên Zeta kia nhìn chằm chằm Burlando hỏi.
“Nó đương nhiên có thể bay, hơn nữa bay không hề chậm hơn phi long chút nào. Các anh biết Phi Long kỵ sĩ của chúng ta đi, địa vị của Quỷ Tượng Đá trong mắt người Buga cũng như thế, là quân trinh sát tốt nhất trên chiến trường. Tôi đã dùng nó để mở đường, tránh đi đại bộ phận quân đội vong linh.”
“Sáng hôm qua tôi lưu ý thấy Madala tiến quân phương bắc gặp phiền toái, bọn họ có ít nhất ba trung đội bị chặn tại Verbin, không thể kịp thời phong tỏa bờ bắc sông Webster. Hơn nữa vì vấn đề hiệp đồng tác chiến, tôi nghĩ hai chi quân đội vong linh trước mặt chúng ta vẫn còn chưa biết đồng nghiệp bọn họ phạm sai lầm ở phương bắc.”
“Đáng tiếc là ngay lúc tôi chuẩn bị cho Quỷ Tượng Đá thâm nhập thám thính sâu một chút thì đã bị bộ đội lưu lại phát hiện, thành ra lọt vào công kích rồi hư hao, sau đó rơi xuống thôn Xanh lúc tôi gọi nó trở về —— ”
Burlando nói tới đây, Freya bỗng nhiên phản ứng lại: “Hóa ra là thế, Burlando, khi đó anh nói mình có việc riêng muốn làm. Khó trách anh luôn có thể mang cả đội tránh đi nguy hiểm, khó trách vì sao anh lại cứ khư khư cố chấp đi thôn Xanh cho dù trọng thương như thế, khẳng định là anh muốn đi sửa chữa thứ kia —— sao anh không chịu nói cho mọi người biết chứ?”
Burlando đang tính giải thích, nhưng vị Nữ võ thần tương lai này đã cúi đầu: “Thực xin lỗi, Burlando, tôi cũng có sai. Lúc ấy tôi còn nổi giận với anh, mà lại không hề biết hóa ra anh vẫn suy nghĩ cho mọi người.”
Ha?
Burlando cảm thấy mình quả thực là một thiên tài, cư nhiên có thể cái khó ló cái khôn, chế ra một câu chuyện như vậy. Không ngờ có thể liên hệ với Freya từ đầu tới đuôi, thực khó mà nói là bản thân quá thông minh hay là Freya quá ngu ngốc, nhìn vẻ mặt áy náy của nàng, Burlando bỗng nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Bất quá Freya vừa nói ra xong, mọi người nguyên bản tin tám phần giờ cũng tin toàn bộ. Freya là dân binh tốt nhất kỳ này, ấn tượng trong mắt Marden cũng rất không tệ, lại là người Bucce, không lý nào lại lừa gạt bọn họ chứ?
Ngay cả Brayson đều kiềm không được xoa xoa chân mày hỏi: “Vậy thứ đó còn có thể cử động được hay không?”
“Khó mà nói, tôi sẽ tận lực thử xem sao. Tôi đã thành lập lại liên hệ với nó, thừa lại chính để nó tự chậm rãi khôi phục.” Burlando mặt ngoài ăn nói lung tung, trong lòng thầm nói, nếu có thể cử động được thì cần gì ở đây nói nhảm với các người.
Một con Quỷ Tượng Đá cấp 23, đừng nói Lich, cho dù Roscoe hiện tại tự mình đến cũng phải luống cuống tay chân một phen.
Brayson nghe xong câu trả lời này cũng không quá vừa lòng: “Anh thật sự là tệ hết nói nổi, điều khiển Quỷ Tượng Đá bay trên trời mà vẫn còn để bị người phát hiện, giá như hiện tại chúng ta có một quân trinh sát trên trời thì tình hình đã tốt hơn biết mấy.”
“Hóa ra năng lực người nào đó chính là trốn tránh trách nhiệm sao, có phải không có tôi thì anh sẽ không đánh giặc hay không?” Burlando châm chọc trở lại.
“Hừ —— ”
“Tốt lắm, không cần ầm ĩ, giặc thì dù gì vẫn phải đánh. Chàng trai, coi như chúng ta tin tưởng lời của cậu là thật, thế nhưng đội tiền trạm Madala phía trước chúng ta vẫn như hổ rình mồi, mấy trăm người hành động không thể giống như vài người được, cậu thật sự cho rằng chúng ta có thể thoát được sao?” Marden trầm ngâm một chút, mở miệng hỏi.
“Chuyện đó còn phải dựa vào ngài, Đội trưởng Marden.”
“Nói cũng phải ——” vị lão binh cuộc chiến tháng 11 này kiềm không được liếc Burlando thật sâu một cái, ông có chút kỳ quặc, giống như tên tiểu tử này luôn biết mình nghĩ cái gì, mỗi một lần mở miệng đều vừa vặn nói đến chỗ ngứa của mình. Tựa như muốn hát điệp khúc lập tức có người hát bè cho vậy, ông nhịn không được thầm nghĩ, nếu tiểu tử này đổi nghề đi làm nịnh thần, nhất định là tiền đồ rộng mở.
Chỉ có trời mới biết, Burlando vốn dĩ ngay từ đầu đã nắm rõ tính cách của ông như lòng bàn tay.
Nghĩ đến đây, Marden liền đứng lên trầm giọng ra lệnh: “Ta mệnh lệnh, Đội phòng vệ Bucce lập tức tập hợp, chuẩn bị chấp hành kế hoạch phá vây!”
Chung quanh đồng loạt hô rõ, sau đó các thành viên Đội phòng vệ xoẹt một tiếng đứng hết cả lên.
Marden quay đầu lại: “Zeta, tới chỗ mọi người trong thôn, gọi tất cả đàn ông con trai ra đây tập hợp. Hiện tại đã đến phiên nam tử hán Erewhon bảo hộ gia viên và thân nhân của mình —— ”
Zeta sửng sốt, quay đầu nói: “Đội trưởng?”
“Nhìn cái gì, không lẽ nhát gan sợ chết sao? Ta nói cho các cậu —— hiện tại đã đến lúc các cậu thực hiện lời hứa, Đội phòng vệ Bucce nghe đây, trước khi bình minh lên, chúng ta sẽ khởi xướng công kích phá vòng vây của bộ đội tiền trạm Madala, ta dự tính không ai trong số các cậu sẽ sống sót, có điều cũng không sao, bởi vì những thôn dân Bucce sẽ mang sự anh dũng của chúng ta ra ngoài, nói cho mỗi một người ở thế giới bên ngoài biết —— chúng ta không ngại sinh tử, chúng ta đã tận chức tận trách.”
Trước mắt Burlando, vị lão binh cuộc chiến tháng 11 này đảo mắt qua gương mặt từng một cá nhân, biểu tình nghiêm nghị: “Chỉ huy trước đây của ta thường hay nói với ta, chết vì thủ hộ người khác, hơn nữa không đánh mất vinh dự, đây chính là số mệnh của một chiến sĩ. Hiện tại ta trích nguyên những lời này tặng lại cho các cậu, hi vọng các cậu nhớ được phần vinh quang này —— ”
“Cho nên, cần làm gì thì hãy đi làm. Brayson, ta muốn cậu dẫn dắt số người còn thừa lại trong thôn phá vây theo bãi sông Chủy Thủ, yêu cầu chỉ có một, cậu hiểu?”
“Vâng.” Ánh mắt Brayson hiện lên một tia nặng nề, nhưng vẫn cúi đầu đáp.
“Tốt lắm.” Marden gật gật đầu: “Chàng trai trẻ, Freya, về phần cô cậu, ta hi vọng hai người lấy thân phận dân binh lập tức gia nhập Đội phòng vệ Bucce, hai người có ý kiến gì không?”
Freya lập tức lắc đầu.
Nhưng Burlando lại gật gật đầu trước mắt bao người: “Tôi có ý kiến.”
Marden sửng sốt, “Nói,” ông kiềm không được liếc Burlando một cái: “Bất quá nếu chỉ là nhát gan sợ chết, cậu có thể trực tiếp lăn từ nơi này ra ngoài, Đội phòng vệ Bucce xưa giờ không thu bọn chuột nhắt nhát gan yếu đuối.”
Chung quanh vang lên một tràng cười nhẹ, nhưng thần kỳ là Brayson một bên lại không phát tiếng nào. Burlando quay đầu liếc nhìn tên kia một cái, có chút ngạc nhiên, nhưng ánh mắt hắn lại dừng trên người Roman, nhớ tới lời thiếu nữ thương nhân nói qua với hắn khi nãy.
“Tôi cũng chưa từng trông thấy cha mẹ mình, từ khi tôi nhớ được thì đã sống cùng bác rồi. Bác nói, Roman bé bỏng a, trưởng thành phải báo đáp bác tử tế nhé!”
“Cho nên cô mới muốn làm một thương nhân?”
“Ừ.”
“Thật sự là ý tưởng kỳ lạ.”
“Không sao cả —— ”
Burlando mỉm cười trong lòng, hắn ngẩng đầu lên: ”Đội trưởng Marden, đứng trên góc độ Bucce, quyết định của ngài không có vấn đề, nhưng phải chăng ngài quên một việc?”
“Việc gì?” Marden khựng lại, trong lòng càng cảm thấy tò mò về tên tiểu tử này.
“Ba trấn Bucce vốn là bình chắn thiên nhiên trên con đường đến Riedenburg, Đội phòng vệ Bucce xưa nay đều đóng vai trò đội cảnh giới tiền trạm cho Riedenburg. Nếu chúng ta lựa chọn rời đi như vậy, thử hỏi Riedenburg một khi không được báo động trước sẽ lâm vào hoàn cảnh thế nào? Nếu chúng ta thực làm như vậy, tôi thấy chưa hẳn có thể gọi là đã tận chức trách.”
Burlando nói rất chậm rãi, nhưng sắc mặt những người khác lại dần dần thay đổi, hắn nói quả không sai, nếu chỉ vẻn vẹn làm như thế, bọn họ đích xác vẫn chưa hoàn thành trách nhiệm của mình. Giả như Madala may mắn công phá phòng tuyến Riedenburg, như vậy hệ thống phòng ngự Vanmier — Riedenburg rất có khả năng trở nên tràn ngập nguy cơ.
Từ đó có thể dẫn tới hậu quả toàn bộ vùng Goran — Elson lâm vào vây hãm của đại quân vong linh tiên phong, nghĩ đến khả năng một ngày nào đó Madala binh lâm thành Braggs, những người tuổi trẻ này không khỏi nhất thời câm lặng.
Thế nhưng bọn họ có thể làm gì đây?
“Chúng ta đã tận hết sức.”
“Dưới tình huống này, chúng ta chỉ có thể làm được đến thế.”
“Cũng không phải chúng ta buông tha Riedenburg, mà là Riedenburg buông tha chúng ta!”
Nhưng Marden gắt gao nhìn chằm chằm Burlando, ông biết nếu người thanh niên này đã khẳng khái nói ra, vậy hắn nhất định sẽ có biện pháp.
“Đúng thế, tôi vừa vặn biết một con đường có thể phá vây đi Riedenburg. Tuy rằng cơ hội xa vời, nhưng có một ít vẫn còn hơn không.” Thời điểm Burlando mở miệng nói ra những lời này, giống như đã trút hết sạch không khí trong lồng ngực, nặng nề thở một hơi dài.
Hắn lại quay đầu liếc nhìn Roman một cái —— cô nàng tiểu thư thương nhân tương lai đang cúi đầu suy nghĩ cái gì, tay cầm lấy túi da của mình, có vẻ bất an hiếm thấy.
“Con đường nào?”
“Sơn đạo Xavier.”
Marden nghe xong kiềm không được hít một ngụm khí lạnh, ông vừa tìm tòi một lượt trí nhớ nhưng vẫn theo bản năng tránh đi chỗ này. Ông nhịn không được muốn nhắc nhở Burlando, hỏi hắn một câu rằng hắn có biết nơi đó nguy hiểm đến thế nào —— con đường núi đó ở phía nam khu rừng Belledo, xuyên qua lòng chảo Usson, tới gần khu rừng giáp biên giới Erewhon và Man tộc.
Chỉ cần lướt qua sơn cốc kia đi thẳng phía nam chính là giới hạn vùng văn minh, chỉ còn lại Man Hoang vô cùng vô tận. Từ năm Thét gào (l. 350) đến nay, tất cả những người tiến vào sơn cốc kia đều không còn ai sống bước ra ngoài.
Nghe nói trong sơn cốc ấy có một con rồng a ——
Ông cảm thấy tấn công Madala tốt xấu còn có một tia hi vọng tìm đường sống từ chỗ chết, nhưng nếu cử người tới sơn đạo kia thì chẳng khác gì lấy bánh bao thịt đánh chó, một đi không trở lại, ông suy nghĩ một chút, vẫn là không có biện pháp nào giải quyết vấn đề thâm căn cố đế này.
“Đó là một con đường chết, chàng trai.” Vị lão binh kiềm không được lắc đầu.
“Tận chức tận trách không cần mong sẽ làm được, miễn sao đã đi làm.” Burlando đáp.
“Nhưng ta không thể bắt đám tiểu tử của ta tới đó chịu chết, đó chính là vô trách nhiệm, một chiến sĩ phải giống như chiến sĩ chết trong vinh dự.”
“Không sao cả.” Burlando đáp: “Tôi sẽ đi.”
Tất cả tĩnh lặng.
“Cái gì, cậu lặp lại lần nữa?” Marden nghẹn họng nhìn trân trối.
“Tôi sẽ đi.”
“Vì sao? Trách nhiệm của Đội phòng vệ Bucce không cần cậu tới gánh vác, chàng trai, nếu cậu chẳng qua chỉ là nhất thời cậy mạnh thì chi bằng hãy gia nhập chúng ta.” Vị này lão binh không kiềm được mở miệng hỏi.
“Không, tôi không phải cậy mạnh.” Burlando quay đầu lại nhìn Roman, mỉm cười: “Tôi có lý do phải đi của riêng mình, về phần những lý do khác, đều chỉ là nhân tiện mà thôi. Cho nên Roman bé bỏng, nguyện ý đi cùng tôi sao —— ”
“Burlando?”
Roman chợt ngây ra, ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc mừng rỡ.
Hắn kiềm không được nới lỏng nắm tay, để tâm của mình trầm tĩnh lại.
“Bởi vì hiện tại bãi sông Chủy Thủ cơ hồ không có phòng vệ gì đáng nói, tối đa chỉ có một phân đội vong linh đóng lại, sao chúng ta không thể phá vây từ nơi đó?”
Phản ứng đầu tiên của mọi người hầu như đều nhất trí:
“Cái gì, anh nói thật sao?”
“Không thể nào!”
“Làm sao anh biết?”
Burlando nâng nâng tay bảo mọi người an tĩnh lại: “Đương nhiên là tôi biết, Brayson, anh còn nhớ các anh từng trông thấy một nửa pho tượng bị hỏng ở thôn Xanh hay không?”
“Anh nói cái pho tượng tạc giống như một ác ma, vừa trầm vừa nặng kia?” Brayson bỗng nhiên nhớ lại, thứ đó là Zeta và Lains tìm được dưới một ngôi đền thần Caridas sụp đổ, nghe nói bọn họ phát hiện tung tích một kỵ sĩ ở gần đấy, bèn triển khai tìm tòi xung quanh mới tìm được nó.
Burlando lấy ra một bức tượng điêu khắc gỗ đàn đen từ trong túi: “Nó gọi là Quỷ Tượng Đá, hẳn các anh cũng từng nghe nói qua. Đó là một loại đơn vị chiến tranh trụ cột của người Buga, các phù thủy chính là thông qua cái này để khống chế nó.”
Hắn đặt bức tượng trên lòng bàn tay xòe ra để mọi người có thể nhìn được rõ nhất. Những người lính phòng vệ trẻ tuổi hơn phân nửa đều tham dự hành động ở thôn Xanh, bọn họ vừa liếc mắt liền nhận ra vật nhỏ này giống hệt pho tượng kia như đúc.
“Đợi một chút, anh nói là anh có thể khống chế thứ đó?” Có người hỏi.
“Có thể khiến nó cử động sao?”
“Nó có cánh, hắn có thể bay?” Anh chàng thám báo ngồi ở hàng phía sau tên Zeta kia nhìn chằm chằm Burlando hỏi.
“Nó đương nhiên có thể bay, hơn nữa bay không hề chậm hơn phi long chút nào. Các anh biết Phi Long kỵ sĩ của chúng ta đi, địa vị của Quỷ Tượng Đá trong mắt người Buga cũng như thế, là quân trinh sát tốt nhất trên chiến trường. Tôi đã dùng nó để mở đường, tránh đi đại bộ phận quân đội vong linh.”
“Sáng hôm qua tôi lưu ý thấy Madala tiến quân phương bắc gặp phiền toái, bọn họ có ít nhất ba trung đội bị chặn tại Verbin, không thể kịp thời phong tỏa bờ bắc sông Webster. Hơn nữa vì vấn đề hiệp đồng tác chiến, tôi nghĩ hai chi quân đội vong linh trước mặt chúng ta vẫn còn chưa biết đồng nghiệp bọn họ phạm sai lầm ở phương bắc.”
“Đáng tiếc là ngay lúc tôi chuẩn bị cho Quỷ Tượng Đá thâm nhập thám thính sâu một chút thì đã bị bộ đội lưu lại phát hiện, thành ra lọt vào công kích rồi hư hao, sau đó rơi xuống thôn Xanh lúc tôi gọi nó trở về —— ”
Burlando nói tới đây, Freya bỗng nhiên phản ứng lại: “Hóa ra là thế, Burlando, khi đó anh nói mình có việc riêng muốn làm. Khó trách anh luôn có thể mang cả đội tránh đi nguy hiểm, khó trách vì sao anh lại cứ khư khư cố chấp đi thôn Xanh cho dù trọng thương như thế, khẳng định là anh muốn đi sửa chữa thứ kia —— sao anh không chịu nói cho mọi người biết chứ?”
Burlando đang tính giải thích, nhưng vị Nữ võ thần tương lai này đã cúi đầu: “Thực xin lỗi, Burlando, tôi cũng có sai. Lúc ấy tôi còn nổi giận với anh, mà lại không hề biết hóa ra anh vẫn suy nghĩ cho mọi người.”
Ha?
Burlando cảm thấy mình quả thực là một thiên tài, cư nhiên có thể cái khó ló cái khôn, chế ra một câu chuyện như vậy. Không ngờ có thể liên hệ với Freya từ đầu tới đuôi, thực khó mà nói là bản thân quá thông minh hay là Freya quá ngu ngốc, nhìn vẻ mặt áy náy của nàng, Burlando bỗng nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Bất quá Freya vừa nói ra xong, mọi người nguyên bản tin tám phần giờ cũng tin toàn bộ. Freya là dân binh tốt nhất kỳ này, ấn tượng trong mắt Marden cũng rất không tệ, lại là người Bucce, không lý nào lại lừa gạt bọn họ chứ?
Ngay cả Brayson đều kiềm không được xoa xoa chân mày hỏi: “Vậy thứ đó còn có thể cử động được hay không?”
“Khó mà nói, tôi sẽ tận lực thử xem sao. Tôi đã thành lập lại liên hệ với nó, thừa lại chính để nó tự chậm rãi khôi phục.” Burlando mặt ngoài ăn nói lung tung, trong lòng thầm nói, nếu có thể cử động được thì cần gì ở đây nói nhảm với các người.
Một con Quỷ Tượng Đá cấp 23, đừng nói Lich, cho dù Roscoe hiện tại tự mình đến cũng phải luống cuống tay chân một phen.
Brayson nghe xong câu trả lời này cũng không quá vừa lòng: “Anh thật sự là tệ hết nói nổi, điều khiển Quỷ Tượng Đá bay trên trời mà vẫn còn để bị người phát hiện, giá như hiện tại chúng ta có một quân trinh sát trên trời thì tình hình đã tốt hơn biết mấy.”
“Hóa ra năng lực người nào đó chính là trốn tránh trách nhiệm sao, có phải không có tôi thì anh sẽ không đánh giặc hay không?” Burlando châm chọc trở lại.
“Hừ —— ”
“Tốt lắm, không cần ầm ĩ, giặc thì dù gì vẫn phải đánh. Chàng trai, coi như chúng ta tin tưởng lời của cậu là thật, thế nhưng đội tiền trạm Madala phía trước chúng ta vẫn như hổ rình mồi, mấy trăm người hành động không thể giống như vài người được, cậu thật sự cho rằng chúng ta có thể thoát được sao?” Marden trầm ngâm một chút, mở miệng hỏi.
“Chuyện đó còn phải dựa vào ngài, Đội trưởng Marden.”
“Nói cũng phải ——” vị lão binh cuộc chiến tháng 11 này kiềm không được liếc Burlando thật sâu một cái, ông có chút kỳ quặc, giống như tên tiểu tử này luôn biết mình nghĩ cái gì, mỗi một lần mở miệng đều vừa vặn nói đến chỗ ngứa của mình. Tựa như muốn hát điệp khúc lập tức có người hát bè cho vậy, ông nhịn không được thầm nghĩ, nếu tiểu tử này đổi nghề đi làm nịnh thần, nhất định là tiền đồ rộng mở.
Chỉ có trời mới biết, Burlando vốn dĩ ngay từ đầu đã nắm rõ tính cách của ông như lòng bàn tay.
Nghĩ đến đây, Marden liền đứng lên trầm giọng ra lệnh: “Ta mệnh lệnh, Đội phòng vệ Bucce lập tức tập hợp, chuẩn bị chấp hành kế hoạch phá vây!”
Chung quanh đồng loạt hô rõ, sau đó các thành viên Đội phòng vệ xoẹt một tiếng đứng hết cả lên.
Marden quay đầu lại: “Zeta, tới chỗ mọi người trong thôn, gọi tất cả đàn ông con trai ra đây tập hợp. Hiện tại đã đến phiên nam tử hán Erewhon bảo hộ gia viên và thân nhân của mình —— ”
Zeta sửng sốt, quay đầu nói: “Đội trưởng?”
“Nhìn cái gì, không lẽ nhát gan sợ chết sao? Ta nói cho các cậu —— hiện tại đã đến lúc các cậu thực hiện lời hứa, Đội phòng vệ Bucce nghe đây, trước khi bình minh lên, chúng ta sẽ khởi xướng công kích phá vòng vây của bộ đội tiền trạm Madala, ta dự tính không ai trong số các cậu sẽ sống sót, có điều cũng không sao, bởi vì những thôn dân Bucce sẽ mang sự anh dũng của chúng ta ra ngoài, nói cho mỗi một người ở thế giới bên ngoài biết —— chúng ta không ngại sinh tử, chúng ta đã tận chức tận trách.”
Trước mắt Burlando, vị lão binh cuộc chiến tháng 11 này đảo mắt qua gương mặt từng một cá nhân, biểu tình nghiêm nghị: “Chỉ huy trước đây của ta thường hay nói với ta, chết vì thủ hộ người khác, hơn nữa không đánh mất vinh dự, đây chính là số mệnh của một chiến sĩ. Hiện tại ta trích nguyên những lời này tặng lại cho các cậu, hi vọng các cậu nhớ được phần vinh quang này —— ”
“Cho nên, cần làm gì thì hãy đi làm. Brayson, ta muốn cậu dẫn dắt số người còn thừa lại trong thôn phá vây theo bãi sông Chủy Thủ, yêu cầu chỉ có một, cậu hiểu?”
“Vâng.” Ánh mắt Brayson hiện lên một tia nặng nề, nhưng vẫn cúi đầu đáp.
“Tốt lắm.” Marden gật gật đầu: “Chàng trai trẻ, Freya, về phần cô cậu, ta hi vọng hai người lấy thân phận dân binh lập tức gia nhập Đội phòng vệ Bucce, hai người có ý kiến gì không?”
Freya lập tức lắc đầu.
Nhưng Burlando lại gật gật đầu trước mắt bao người: “Tôi có ý kiến.”
Marden sửng sốt, “Nói,” ông kiềm không được liếc Burlando một cái: “Bất quá nếu chỉ là nhát gan sợ chết, cậu có thể trực tiếp lăn từ nơi này ra ngoài, Đội phòng vệ Bucce xưa giờ không thu bọn chuột nhắt nhát gan yếu đuối.”
Chung quanh vang lên một tràng cười nhẹ, nhưng thần kỳ là Brayson một bên lại không phát tiếng nào. Burlando quay đầu liếc nhìn tên kia một cái, có chút ngạc nhiên, nhưng ánh mắt hắn lại dừng trên người Roman, nhớ tới lời thiếu nữ thương nhân nói qua với hắn khi nãy.
“Tôi cũng chưa từng trông thấy cha mẹ mình, từ khi tôi nhớ được thì đã sống cùng bác rồi. Bác nói, Roman bé bỏng a, trưởng thành phải báo đáp bác tử tế nhé!”
“Cho nên cô mới muốn làm một thương nhân?”
“Ừ.”
“Thật sự là ý tưởng kỳ lạ.”
“Không sao cả —— ”
Burlando mỉm cười trong lòng, hắn ngẩng đầu lên: ”Đội trưởng Marden, đứng trên góc độ Bucce, quyết định của ngài không có vấn đề, nhưng phải chăng ngài quên một việc?”
“Việc gì?” Marden khựng lại, trong lòng càng cảm thấy tò mò về tên tiểu tử này.
“Ba trấn Bucce vốn là bình chắn thiên nhiên trên con đường đến Riedenburg, Đội phòng vệ Bucce xưa nay đều đóng vai trò đội cảnh giới tiền trạm cho Riedenburg. Nếu chúng ta lựa chọn rời đi như vậy, thử hỏi Riedenburg một khi không được báo động trước sẽ lâm vào hoàn cảnh thế nào? Nếu chúng ta thực làm như vậy, tôi thấy chưa hẳn có thể gọi là đã tận chức trách.”
Burlando nói rất chậm rãi, nhưng sắc mặt những người khác lại dần dần thay đổi, hắn nói quả không sai, nếu chỉ vẻn vẹn làm như thế, bọn họ đích xác vẫn chưa hoàn thành trách nhiệm của mình. Giả như Madala may mắn công phá phòng tuyến Riedenburg, như vậy hệ thống phòng ngự Vanmier — Riedenburg rất có khả năng trở nên tràn ngập nguy cơ.
Từ đó có thể dẫn tới hậu quả toàn bộ vùng Goran — Elson lâm vào vây hãm của đại quân vong linh tiên phong, nghĩ đến khả năng một ngày nào đó Madala binh lâm thành Braggs, những người tuổi trẻ này không khỏi nhất thời câm lặng.
Thế nhưng bọn họ có thể làm gì đây?
“Chúng ta đã tận hết sức.”
“Dưới tình huống này, chúng ta chỉ có thể làm được đến thế.”
“Cũng không phải chúng ta buông tha Riedenburg, mà là Riedenburg buông tha chúng ta!”
Nhưng Marden gắt gao nhìn chằm chằm Burlando, ông biết nếu người thanh niên này đã khẳng khái nói ra, vậy hắn nhất định sẽ có biện pháp.
“Đúng thế, tôi vừa vặn biết một con đường có thể phá vây đi Riedenburg. Tuy rằng cơ hội xa vời, nhưng có một ít vẫn còn hơn không.” Thời điểm Burlando mở miệng nói ra những lời này, giống như đã trút hết sạch không khí trong lồng ngực, nặng nề thở một hơi dài.
Hắn lại quay đầu liếc nhìn Roman một cái —— cô nàng tiểu thư thương nhân tương lai đang cúi đầu suy nghĩ cái gì, tay cầm lấy túi da của mình, có vẻ bất an hiếm thấy.
“Con đường nào?”
“Sơn đạo Xavier.”
Marden nghe xong kiềm không được hít một ngụm khí lạnh, ông vừa tìm tòi một lượt trí nhớ nhưng vẫn theo bản năng tránh đi chỗ này. Ông nhịn không được muốn nhắc nhở Burlando, hỏi hắn một câu rằng hắn có biết nơi đó nguy hiểm đến thế nào —— con đường núi đó ở phía nam khu rừng Belledo, xuyên qua lòng chảo Usson, tới gần khu rừng giáp biên giới Erewhon và Man tộc.
Chỉ cần lướt qua sơn cốc kia đi thẳng phía nam chính là giới hạn vùng văn minh, chỉ còn lại Man Hoang vô cùng vô tận. Từ năm Thét gào (l. 350) đến nay, tất cả những người tiến vào sơn cốc kia đều không còn ai sống bước ra ngoài.
Nghe nói trong sơn cốc ấy có một con rồng a ——
Ông cảm thấy tấn công Madala tốt xấu còn có một tia hi vọng tìm đường sống từ chỗ chết, nhưng nếu cử người tới sơn đạo kia thì chẳng khác gì lấy bánh bao thịt đánh chó, một đi không trở lại, ông suy nghĩ một chút, vẫn là không có biện pháp nào giải quyết vấn đề thâm căn cố đế này.
“Đó là một con đường chết, chàng trai.” Vị lão binh kiềm không được lắc đầu.
“Tận chức tận trách không cần mong sẽ làm được, miễn sao đã đi làm.” Burlando đáp.
“Nhưng ta không thể bắt đám tiểu tử của ta tới đó chịu chết, đó chính là vô trách nhiệm, một chiến sĩ phải giống như chiến sĩ chết trong vinh dự.”
“Không sao cả.” Burlando đáp: “Tôi sẽ đi.”
Tất cả tĩnh lặng.
“Cái gì, cậu lặp lại lần nữa?” Marden nghẹn họng nhìn trân trối.
“Tôi sẽ đi.”
“Vì sao? Trách nhiệm của Đội phòng vệ Bucce không cần cậu tới gánh vác, chàng trai, nếu cậu chẳng qua chỉ là nhất thời cậy mạnh thì chi bằng hãy gia nhập chúng ta.” Vị này lão binh không kiềm được mở miệng hỏi.
“Không, tôi không phải cậy mạnh.” Burlando quay đầu lại nhìn Roman, mỉm cười: “Tôi có lý do phải đi của riêng mình, về phần những lý do khác, đều chỉ là nhân tiện mà thôi. Cho nên Roman bé bỏng, nguyện ý đi cùng tôi sao —— ”
“Burlando?”
Roman chợt ngây ra, ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc mừng rỡ.
Tác giả :
Phi Viêm