Thánh Gióng Tại Tu Chân Giới
Chương 122: Ra mặt
Hắc y nhân bước từng bước chân rồi thân thể như làn khói đen giữa màn đêm, bàn tay hắn hoá trảo sắc bén, những người tông môn tụ tập lại với nhau cảnh giác nhìn quanh.
Hiểu Ân đứng chắn trước những tu sĩ phân Đà mình, cây phất trần trắng nắm chặt trong tay, nét mặt đã đỡ hơn một chút nhưng vẻ suy yếu vẫn còn vương.
Khoé mắt nghi hoặc nàng đưa chưởng về phía trước, thân hình nàng rung động, phía trước mặt nàng hắc y nhân hiện ra một cánh rõ ràng, trên đôi môi nàng tiên huyết chảy dài, cả thân thể như chiếc lá khô bắn ngược về phía sau.
- Đà chủ người không sao chứ??
- khục khục...
Hiểu Ân được người đỡ dậy, ho khan lắc đầu, mặt nàng thêm phần tái nhợt đi.
Hắc y nhân thấy bộ dạng Hiểu Ân nhếch miệng cười nhẹ
- vẫn còn sức phản kháng cơ ah? Tốt ta cho ngươi đi đầu tiên.
Hắc y nhân nói rồi, thân thể di động nhanh về phía Hiểu Ân nhưng khi gần chạm mặt nàng thì ánh mắt hắn trở nên nghi hoặc, bước chân hắn dừng hẳn trên mặt đất hình thành vết dài rồi nhanh chân đẩy người lộn về sau.
Một chiếc rìu cỡ lớn ngay khi Hắc y nhân vừa lộn ra sau cắm xuống mặt đất khiến mặt đất lõm xống một khoảng rộng, mọi người nhìn cảnh tượng đầy nghi hoặc và rung động không nhẹ trước sức nặng của chiếc rìu này.
" vèo" " phật" " phât"
- ái chà lại thế rồi!
Thanh âm tiếp theo khiến mọi người dõi sự chú ý lên không trung, đó là một hán tử cao lớn thân để trần đang phi đến chính xác hơn là như một viên vẫn thạch rơi xuống từ trên cao, trên đà rơi may thay là hắn kịp triệu hồi cặp vũ sí nếu không e rằng lại thành một lỗ hình người yên vị dưới nền đất.
Khải Đức vỗ cánh để ổn trụ thân thể trên không rồi từ từ hạ xuống miệng nói lớn:
- Đất này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn giết người phải trả tiền ah.
Khải Đức chắp tay đứng chắn trước những người tông môn, mắt nhìn về phía đám đông tán tu trước mặt chắp tay sau lưng, sự xuất hiện của hắn khiến những người khác im lặng, từng ánh mắt nhìn nhận đánh giá hắn từ trên xuống dưới.
Hiểu Ân hơi cúi người đa tạ
- cảm tạ đại nhân cứu mạng.
- cảm tạ đại nhân.
Những người khác thấy biểu hiện của Hiểu Ân thì cũng đồng loạt cúi đầu tạ ơn không thôi, Khải Đức khoát tay với đám người tông môn
- không cần cảm tạ ta, điều nên làm mà thôi!
Hắc y nam tử vốn đã cùng đệ đệ và muội muội hơi ẩn mình trong sâm lâm thấy sự việc sảy ra thì quay lại, ba người lách mình ra phía trước đám đông, Thao Sảng, Bá Nhan nhìn nhau gật đầu rồi cũng tiến lên theo, đám đông tán tu không ai bảo ai tự động lùi ra nhường chỗ cho họ.
Hắc y nhân mắt nhìn chăm chú về Khải Đức mới xuất hiên, hắc y nam tử tới gần thì cúi đầu:
- các chủ...
Hắc y nam tử gật đầu đưa mắt đánh giá Khải Đức, hắn nghi hoặc không thôi vì hắn không thể nhìn nhận được tu vi của người này ra sao nhưng thanh âm này khiến hắn có chút ngờ ngợ:
- ngươi là ai?? hinh như ta biết ngươi??
Khải Đức nhìn Hắc y nam tử cười nói:
- à mới gặp trên đấu giá không phải sao?? không lẽ không nhận ra giọng ta?
- ngươi là người ở phòng đó?
- đúng vậy.
-...
Hắc y nam tử nghe vậy hơi trầm tư, những người khác có cảm giác lo lắng nảy sinh trong lòng vì sự rung động khi đấu giá vẫn chưa phai nhạt chút nào, mọi biến động đều từ phòng đó mà tới, người tông môn nhìn nhau có chút thở dài nhẹ nhõm, họ có hi vọng giữ mạng nhỏ rồi.
- Ngươi muốn ngăn chúng ta giết chúng??
Hắc y nam tử tay chỉ vào đám người tông môn mà hỏi Khải Đức, Khải Đức gật đầu xác nhận:
- đúng vậy, có ta ở đây các ngươi nên bỏ ý định đó đi.
- chỉ bằng một mình ngươi?
- vậy là đủ rồi!
- tốt, lão hắc lên.
Hắc y nam tử ra hiệu cho hắc y nhân nói, hắn muốn lão hắc lên thử xem tu vi của Khải Đức ra sao, thêm nữa hắn nghi hoặc vì Khải Đức xuất hiện một mình vậy những người khác đâu? phòng ấy không chỉ có một người đâu.
- vâng, các chủ.
Lão Hắc nhận mệnh đáp, thân thể bắn mạnh về phía Khải Đức bàn tay lão hóa trảo như muốn chộp lấy bộ ngực của Khải Đức, nhưng Khải Đức vẫn điềm nhiên chắp tay như không khiến người tông môn thấy vậy trở nên lo lắng, Hiểu Ân nhanh miệng nhắc nhở:
- đại nhân cẩn thận.
Hiểu Ân cũng thấy lo lắng không nhỏ, vì đây là con đường sống duy nhất của nàng và những người khác ở đây nhưng nàng cũng có chút tò tò mò vì nhìn vẻ ngoài của người này thì dường như vẫn còn trẻ, người này thật sự có thể giúp họ sao??
Khải Đức điềm nhiên nhìn bóng đen đến ngày càng gần, cái cảm giác này cảm giác Lão Hắc đem lại khiến hắn có chút quen thuộc cái cảm giác này hắn gặp trong sâm lâm không ít hắn lẩm bẩm " yêu thú sao?? đối thủ mạnh về tốc độ.. công tử nói lấy tĩnh chế động đầu óc lạnh lùng tĩnh tại, căn cơ (gốc rễ) ổ định, thân thể thả lỏng nhưng vững vàng, nội khí trầm xuống dưới. Khi đầu óc lạnh lùng tĩnh tại mới có thể phán đoán chuẩn xác lực của đối phương, lớn hay nhỏ, phương hướng đến như thế nào, tức là có thể nghe kình một cách chính xác, có lợi cho việc phát huy kỹ thuật và chiến thuật. Căn cơ ổn định mới khiến cho đối phương không có cơ hội lợi dụng, cơ thể bị đẩy mà không động."
"Lấy chậm thắng nhanh lấy chậm "ức chế nhanh" và "bắt nhanh phải dừng lại", nhưng không thể hiểu là chậm thắng nhanh, "đối phương bất động ta cũng bất động. Nhưng đối phương chỉ hơi động là ta động trước". Như thế sẽ làm được nguyên tắc "đi sau đến trước". Do đối phương hơi động là ta đã động trước, đến đích trước, nên lúc nào cũng chiếm được cơ hội trước đối phương, giành được quyền chủ động khống chế đối phương, khiến họ luôn bị ta khống chế."
Khải Đức nhớ lại nhưng điều công tử nói dạy mỗi khi hắn đối luyện với sư huynh lúc hắn hắn chật vật với mấy cú hẩy bụng béo đầy rượu thịt đó mỉm cười, hắn lấy chân làm điểm tựa bật nhanh người về phía trước quyền đầu của hắn vung nhanh dứt khoát về phía trước chính xác vào giữa lòng bàn bàn tay của Lão hắc trước khi trảo của lão hình thành thế công hoàn chỉnh.
Lão Hắc bị bất ngờ xương cánh tay của hắn chấn động như bị dồn lực lớn thân thể lão bị đẩy lùi về phía sau, hai chân cày xuống đất thành hai rãnh kéo dài về vị trí đứng ban đầu, Hắc y nam tử đưa tay đặt sau lưng lão mới khiến thế lùi của hắn bị trấn trụ, Lão gật đầu ôm cánh tay cảm tạ;
-cảm tạ các chủ.
- ngươi không sao chứ?
- ta không sao nhưng lực lượng người này rất mạnh
- cẩn thận một chút.
- vâng.
Lão Hắc cảm tạ rồi lại tiến lên phía trước, lão không tiến vào luôn mà dừng lại ngẫm nghĩ, hắn ngẩng đầu miệng phát ra nhưng tiếng gầm gừ lớn dần răng nanh và lớp lông lá xuất hiện trên mặt lão, thân thể bành trướng khiến bộ y phục bị rách từng mảnh nhỏ, người hắn được một lớp lông đen bao phủ, nhìn kĩ trên thân có những đốm tứ chi to lớn, Lao vờn đi vờn lại nhìn Khải Đức.
Khải Đức nhìn sự biến đổi thân thể trước mắt này, hai tay vung vẩy rồi nắm thành quyền đầu cười nói:
- quả nhiên yêu thú, Hắc yêu báo.. tốt tới đi.
Lão Hắc không trả lời mà thân thể trùng xuống bước chân nhè nhẹ đạp lên mặt đất như đang rình mồi.
- nhị ca, ta không nhìn ra được tu vi người này, như thể hắn định chỉ dùng nhục thân để đối chiến với Lão Hắc vậy.
- ta cũng không nhìn ra, kẻ này không tầm thường.
Hắc y nam tử gật đầu nói rồi chăm chú nhìn cảnh tượng trước mắt này, người này là nhân loại hắn khẳng định điều đó nhưng thân thể biến thái quá đi một quyền đẩy lui Lão Hắc, nếu ai cũng vậy thì chẳng phải yêu thú hết đường sống sao??
Đám người Thao Sảng cùng Bá Nhan cũng kinh ngạc không thôi, Thao Sảng ngẫm nghĩ nói:
- Tiểu Quần, Phương Xuân hai người xem xét tình hình rồi trợ giúp đôi chút đi.
Hai người gật đầu rồi chăm chú theo dõi, Tiểu Quần quạt trên tay phe phẩy rồi thân thể biến mất giữa màn đêm, Phương Xuân đại chùy trong tay luôn ở trong tư thế sẵn sàng.
Lão Hắc rình rập một hồi hai chân sau đạp mạnh xuống đất tạo thành hai vết chân lớn, thân hình to lớn bắn về phía Khải Đức, Khải Đức cũng bắn người trên không lao tới mà đón đỡ, hai cánh lắc mình trên không tránh trảo của Lão Hắc, quyền đầu đấm mạnh vào bả vai của Lão khiến Lão thân thể bay đi một đoạn mới định trụ lại được, Lão lắc người thân thể to lớn như biến thành một làn khói đen di chuyển với tốc độ nhanh hơn hẳn lúc ở hình dạng nhân loại cặp trảo huy động tạo nên những lồng cuồng phong sắc bén tấn công lúc góc này khi góc kia vào người Khải Đức.
Khải Đức đôi cánh đạp liên tục tránh né rồi công vào thân thể đen xì to lớn này nhưng đôi lúc cũng bị ăn đòn không nhẹ, trên thân thể vết cào lớn nhỏ huyết dịch khiến người khác nhìn thấy mà ghê sợ, nhiều lần hắn bị văng xuống đất thành những vũng đất trũng hình người nhưng lại đứng dậy phủi đất hào hứng.
Từng người nhìn nhau mà mắt to tròn " người này còn là người sao??" Lão Hắc thân thể đã thấm mệt, lảo đảo mắt nhìn Khải Đức ngán ngẩm ăn đòn nãy giờ cả người lão nhừ tử nhưng lão không phục ah bị một nhân loại coi như mộc nhân mà đánh đấm lão không nuốt trôi được cục tức này, Lão lao vào hùng hổ khiến cây cối đổ rạp, trên mặt đất những vết chân lớn lún sâu.
Khải Đức tránh thoát cú vồ nhanh nhẹn bật người lên cao ngồi lên cổ Lão Hắc, hai chân hắn kẹp cổ lão quyền đầu thì liên tục giã vào cái đầu đen, Lão Hắc ngúng nguẩy nhảy nhót đụng tới đụng lui khắp nơi hòng hất Khải Đức xuông, Khải Đức nào buông tha quyền đầu túi bụi đấm huyết nhục bắn tung tóe văng ra khắp nơi làm ướt cả một vùng, từng quyền mạnh mẽ đầu lão Hắc lõm xuống lão đau đớn miệng thê lương, mắt đỏ ngầu nhưng thân thể lão yếu dần rồi từ từ gục xuống không nhúc nhích, Khải Đức có chút chật vật đứng dậy, trên người những vết cào chồng chéo nhau cả người hắn dính đầy máu tươi, hắn đưa tay quyệt máu trên mặt nhưng miệng thì cười hắc hắc.
Trận vật lộn khiến người khác trố mắt nhìn, cái này không quá quen thuộc ở tu sĩ ah, nó giống như trẻ con đánh lộn thì hơn nhưng mức độ này thảm liệt hơn ghê rợn hợn.
Khải Đức chống tay xuống cán rìu nãy giờ vẫn đang cắm xuống đất thở dốc, hắn lấy bầu rượu bên hông uống một hơi dài còn đổ cả lên rửa mặt cười nói:
- hắc hắc sảng khoái... đủ nghiền. hắc hắc...
Người tông môn nhẹ nhõm trong lòng, người này đủ mạnh mẽ. nhưng sự nhẹ nhõm rất nhanh lại trở thành lo lắng.
Phương Xuân đứng cạnh Thao Sảng đằng không bật mạnh mà tới, cặp đại trùy trong tay còn vương máu tươi như muốn lấy mạng Khải Đức, Tiểu Quần thân hình xuất hiện cách Khải Đức không xa nhưng rồi lại biến mất, Khải Đức như chẳng quan tâm chuyện xung quanh mà cười khà khà khoái chí.
người khác nhìn lại ngỡ như gặp một tên cực phẩm, mạng sống đang treo ngược sợi dây mà vẫn dửng dưng nhưng Khải Đức thì khác hắn biết rằng hắn sẽ an toàn bởi sự sống chết của hắn không phải những người ở đây có thể quyết định được vì sự quyết định ở đây nằm trong tay người khác.
Phương Xuân cảm giác chỉ một tích tắc nữa thôi đại trùy của hắn có thể chạm đến đầu Khải Đức thì một thanh kiếm dài đỡ lại đại trùy của hắn giữa không trung, đó là một nữ nhân thân mang giáp trụ,mũ trụ mặt trước có hình một đại bằng, eo mang một thanh đoản kiếm và một chiếc vỏ kiếm được trạm khắc hình thù hoa mai, hắn khó có thể nhích vũ khí thêm một chút nào, nàng ta cười nhẹ nói:
- lực đạo không tệ nhưng thiếu linh hoạt, mạng tiểu đệ của ta ngươi không lấy được rồi!
Người đến là Thu Mai, nàng một thân giáp đen được kết nối bởi những sợi dây kết màu đỏ, đi đôi guốc mộc trắng, nàng đỡ cây chùy lớn mà tựa như không nhìn Phương Xuân cười.
Tiểu Quần nhìn thấy Phương Xuân bị chặn lại thì kinh ngạc nhưng vẫn chú tâm đến hoạt động của mình, chiếc quạt trong tay hắn mọc ra những mũi kiếm nhọn hướng Khải Đức mà tới, miệng hắn nhếch lên đắc ý.
- ây gu.. huynh còn không ra ta chết thật cho coi.
Khải Đức thấy chiếc quạt sắt mà những chiếc nan mọc đầy mũi nhọn, mà giả bộ sửng sốt nói vào hư không.
- hắc hắc.. huynh đệ đùa rồi! ta chưa nghĩ được cái này giết được ngươi đâu này.
Một thanh âm đáp lại nhưng người thì đã vô hình vô ảnh xuất hiện ngay sát mặt Tiểu Quần, Tiểu Quần giật mình vì người này một thân hắc y bó sát chỉ lộ mỗi đôi mắt, một đôi mắt sắc lạnh ngay trước mặt hắn, tay hắn cầm quạt duỗi thẳng trên đôi vai người này, người này xuất hiện từ lúc nào?? lưỡi kiếm sắc lạnh trên cổ hắn khiến hắn rùng mình, hắn vô thức bước lại đằng sau một cách nhanh nhất có thể nhưng, người này lại như hình với bóng không rời lưỡi kiếm vẫn như dính vào da cổ hắn.
- thân pháp không tệ nhưng cần luyện thêm.
Tiêu Mạt có chút thưởng thức mà nói, thân pháp người này đúng là có chút không tệ nhưng so với hắn vẫn kém một đường.
Sự xuất hiện của hai người khiến những người khác kinh ngạc nhưng điều kinh ngạc hơn là hai người này lại dễ dàng chế trụ Phương Xuân và Tiểu Quần như vậy.
Hiểu Ân đứng chắn trước những tu sĩ phân Đà mình, cây phất trần trắng nắm chặt trong tay, nét mặt đã đỡ hơn một chút nhưng vẻ suy yếu vẫn còn vương.
Khoé mắt nghi hoặc nàng đưa chưởng về phía trước, thân hình nàng rung động, phía trước mặt nàng hắc y nhân hiện ra một cánh rõ ràng, trên đôi môi nàng tiên huyết chảy dài, cả thân thể như chiếc lá khô bắn ngược về phía sau.
- Đà chủ người không sao chứ??
- khục khục...
Hiểu Ân được người đỡ dậy, ho khan lắc đầu, mặt nàng thêm phần tái nhợt đi.
Hắc y nhân thấy bộ dạng Hiểu Ân nhếch miệng cười nhẹ
- vẫn còn sức phản kháng cơ ah? Tốt ta cho ngươi đi đầu tiên.
Hắc y nhân nói rồi, thân thể di động nhanh về phía Hiểu Ân nhưng khi gần chạm mặt nàng thì ánh mắt hắn trở nên nghi hoặc, bước chân hắn dừng hẳn trên mặt đất hình thành vết dài rồi nhanh chân đẩy người lộn về sau.
Một chiếc rìu cỡ lớn ngay khi Hắc y nhân vừa lộn ra sau cắm xuống mặt đất khiến mặt đất lõm xống một khoảng rộng, mọi người nhìn cảnh tượng đầy nghi hoặc và rung động không nhẹ trước sức nặng của chiếc rìu này.
" vèo" " phật" " phât"
- ái chà lại thế rồi!
Thanh âm tiếp theo khiến mọi người dõi sự chú ý lên không trung, đó là một hán tử cao lớn thân để trần đang phi đến chính xác hơn là như một viên vẫn thạch rơi xuống từ trên cao, trên đà rơi may thay là hắn kịp triệu hồi cặp vũ sí nếu không e rằng lại thành một lỗ hình người yên vị dưới nền đất.
Khải Đức vỗ cánh để ổn trụ thân thể trên không rồi từ từ hạ xuống miệng nói lớn:
- Đất này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn giết người phải trả tiền ah.
Khải Đức chắp tay đứng chắn trước những người tông môn, mắt nhìn về phía đám đông tán tu trước mặt chắp tay sau lưng, sự xuất hiện của hắn khiến những người khác im lặng, từng ánh mắt nhìn nhận đánh giá hắn từ trên xuống dưới.
Hiểu Ân hơi cúi người đa tạ
- cảm tạ đại nhân cứu mạng.
- cảm tạ đại nhân.
Những người khác thấy biểu hiện của Hiểu Ân thì cũng đồng loạt cúi đầu tạ ơn không thôi, Khải Đức khoát tay với đám người tông môn
- không cần cảm tạ ta, điều nên làm mà thôi!
Hắc y nam tử vốn đã cùng đệ đệ và muội muội hơi ẩn mình trong sâm lâm thấy sự việc sảy ra thì quay lại, ba người lách mình ra phía trước đám đông, Thao Sảng, Bá Nhan nhìn nhau gật đầu rồi cũng tiến lên theo, đám đông tán tu không ai bảo ai tự động lùi ra nhường chỗ cho họ.
Hắc y nhân mắt nhìn chăm chú về Khải Đức mới xuất hiên, hắc y nam tử tới gần thì cúi đầu:
- các chủ...
Hắc y nam tử gật đầu đưa mắt đánh giá Khải Đức, hắn nghi hoặc không thôi vì hắn không thể nhìn nhận được tu vi của người này ra sao nhưng thanh âm này khiến hắn có chút ngờ ngợ:
- ngươi là ai?? hinh như ta biết ngươi??
Khải Đức nhìn Hắc y nam tử cười nói:
- à mới gặp trên đấu giá không phải sao?? không lẽ không nhận ra giọng ta?
- ngươi là người ở phòng đó?
- đúng vậy.
-...
Hắc y nam tử nghe vậy hơi trầm tư, những người khác có cảm giác lo lắng nảy sinh trong lòng vì sự rung động khi đấu giá vẫn chưa phai nhạt chút nào, mọi biến động đều từ phòng đó mà tới, người tông môn nhìn nhau có chút thở dài nhẹ nhõm, họ có hi vọng giữ mạng nhỏ rồi.
- Ngươi muốn ngăn chúng ta giết chúng??
Hắc y nam tử tay chỉ vào đám người tông môn mà hỏi Khải Đức, Khải Đức gật đầu xác nhận:
- đúng vậy, có ta ở đây các ngươi nên bỏ ý định đó đi.
- chỉ bằng một mình ngươi?
- vậy là đủ rồi!
- tốt, lão hắc lên.
Hắc y nam tử ra hiệu cho hắc y nhân nói, hắn muốn lão hắc lên thử xem tu vi của Khải Đức ra sao, thêm nữa hắn nghi hoặc vì Khải Đức xuất hiện một mình vậy những người khác đâu? phòng ấy không chỉ có một người đâu.
- vâng, các chủ.
Lão Hắc nhận mệnh đáp, thân thể bắn mạnh về phía Khải Đức bàn tay lão hóa trảo như muốn chộp lấy bộ ngực của Khải Đức, nhưng Khải Đức vẫn điềm nhiên chắp tay như không khiến người tông môn thấy vậy trở nên lo lắng, Hiểu Ân nhanh miệng nhắc nhở:
- đại nhân cẩn thận.
Hiểu Ân cũng thấy lo lắng không nhỏ, vì đây là con đường sống duy nhất của nàng và những người khác ở đây nhưng nàng cũng có chút tò tò mò vì nhìn vẻ ngoài của người này thì dường như vẫn còn trẻ, người này thật sự có thể giúp họ sao??
Khải Đức điềm nhiên nhìn bóng đen đến ngày càng gần, cái cảm giác này cảm giác Lão Hắc đem lại khiến hắn có chút quen thuộc cái cảm giác này hắn gặp trong sâm lâm không ít hắn lẩm bẩm " yêu thú sao?? đối thủ mạnh về tốc độ.. công tử nói lấy tĩnh chế động đầu óc lạnh lùng tĩnh tại, căn cơ (gốc rễ) ổ định, thân thể thả lỏng nhưng vững vàng, nội khí trầm xuống dưới. Khi đầu óc lạnh lùng tĩnh tại mới có thể phán đoán chuẩn xác lực của đối phương, lớn hay nhỏ, phương hướng đến như thế nào, tức là có thể nghe kình một cách chính xác, có lợi cho việc phát huy kỹ thuật và chiến thuật. Căn cơ ổn định mới khiến cho đối phương không có cơ hội lợi dụng, cơ thể bị đẩy mà không động."
"Lấy chậm thắng nhanh lấy chậm "ức chế nhanh" và "bắt nhanh phải dừng lại", nhưng không thể hiểu là chậm thắng nhanh, "đối phương bất động ta cũng bất động. Nhưng đối phương chỉ hơi động là ta động trước". Như thế sẽ làm được nguyên tắc "đi sau đến trước". Do đối phương hơi động là ta đã động trước, đến đích trước, nên lúc nào cũng chiếm được cơ hội trước đối phương, giành được quyền chủ động khống chế đối phương, khiến họ luôn bị ta khống chế."
Khải Đức nhớ lại nhưng điều công tử nói dạy mỗi khi hắn đối luyện với sư huynh lúc hắn hắn chật vật với mấy cú hẩy bụng béo đầy rượu thịt đó mỉm cười, hắn lấy chân làm điểm tựa bật nhanh người về phía trước quyền đầu của hắn vung nhanh dứt khoát về phía trước chính xác vào giữa lòng bàn bàn tay của Lão hắc trước khi trảo của lão hình thành thế công hoàn chỉnh.
Lão Hắc bị bất ngờ xương cánh tay của hắn chấn động như bị dồn lực lớn thân thể lão bị đẩy lùi về phía sau, hai chân cày xuống đất thành hai rãnh kéo dài về vị trí đứng ban đầu, Hắc y nam tử đưa tay đặt sau lưng lão mới khiến thế lùi của hắn bị trấn trụ, Lão gật đầu ôm cánh tay cảm tạ;
-cảm tạ các chủ.
- ngươi không sao chứ?
- ta không sao nhưng lực lượng người này rất mạnh
- cẩn thận một chút.
- vâng.
Lão Hắc cảm tạ rồi lại tiến lên phía trước, lão không tiến vào luôn mà dừng lại ngẫm nghĩ, hắn ngẩng đầu miệng phát ra nhưng tiếng gầm gừ lớn dần răng nanh và lớp lông lá xuất hiện trên mặt lão, thân thể bành trướng khiến bộ y phục bị rách từng mảnh nhỏ, người hắn được một lớp lông đen bao phủ, nhìn kĩ trên thân có những đốm tứ chi to lớn, Lao vờn đi vờn lại nhìn Khải Đức.
Khải Đức nhìn sự biến đổi thân thể trước mắt này, hai tay vung vẩy rồi nắm thành quyền đầu cười nói:
- quả nhiên yêu thú, Hắc yêu báo.. tốt tới đi.
Lão Hắc không trả lời mà thân thể trùng xuống bước chân nhè nhẹ đạp lên mặt đất như đang rình mồi.
- nhị ca, ta không nhìn ra được tu vi người này, như thể hắn định chỉ dùng nhục thân để đối chiến với Lão Hắc vậy.
- ta cũng không nhìn ra, kẻ này không tầm thường.
Hắc y nam tử gật đầu nói rồi chăm chú nhìn cảnh tượng trước mắt này, người này là nhân loại hắn khẳng định điều đó nhưng thân thể biến thái quá đi một quyền đẩy lui Lão Hắc, nếu ai cũng vậy thì chẳng phải yêu thú hết đường sống sao??
Đám người Thao Sảng cùng Bá Nhan cũng kinh ngạc không thôi, Thao Sảng ngẫm nghĩ nói:
- Tiểu Quần, Phương Xuân hai người xem xét tình hình rồi trợ giúp đôi chút đi.
Hai người gật đầu rồi chăm chú theo dõi, Tiểu Quần quạt trên tay phe phẩy rồi thân thể biến mất giữa màn đêm, Phương Xuân đại chùy trong tay luôn ở trong tư thế sẵn sàng.
Lão Hắc rình rập một hồi hai chân sau đạp mạnh xuống đất tạo thành hai vết chân lớn, thân hình to lớn bắn về phía Khải Đức, Khải Đức cũng bắn người trên không lao tới mà đón đỡ, hai cánh lắc mình trên không tránh trảo của Lão Hắc, quyền đầu đấm mạnh vào bả vai của Lão khiến Lão thân thể bay đi một đoạn mới định trụ lại được, Lão lắc người thân thể to lớn như biến thành một làn khói đen di chuyển với tốc độ nhanh hơn hẳn lúc ở hình dạng nhân loại cặp trảo huy động tạo nên những lồng cuồng phong sắc bén tấn công lúc góc này khi góc kia vào người Khải Đức.
Khải Đức đôi cánh đạp liên tục tránh né rồi công vào thân thể đen xì to lớn này nhưng đôi lúc cũng bị ăn đòn không nhẹ, trên thân thể vết cào lớn nhỏ huyết dịch khiến người khác nhìn thấy mà ghê sợ, nhiều lần hắn bị văng xuống đất thành những vũng đất trũng hình người nhưng lại đứng dậy phủi đất hào hứng.
Từng người nhìn nhau mà mắt to tròn " người này còn là người sao??" Lão Hắc thân thể đã thấm mệt, lảo đảo mắt nhìn Khải Đức ngán ngẩm ăn đòn nãy giờ cả người lão nhừ tử nhưng lão không phục ah bị một nhân loại coi như mộc nhân mà đánh đấm lão không nuốt trôi được cục tức này, Lão lao vào hùng hổ khiến cây cối đổ rạp, trên mặt đất những vết chân lớn lún sâu.
Khải Đức tránh thoát cú vồ nhanh nhẹn bật người lên cao ngồi lên cổ Lão Hắc, hai chân hắn kẹp cổ lão quyền đầu thì liên tục giã vào cái đầu đen, Lão Hắc ngúng nguẩy nhảy nhót đụng tới đụng lui khắp nơi hòng hất Khải Đức xuông, Khải Đức nào buông tha quyền đầu túi bụi đấm huyết nhục bắn tung tóe văng ra khắp nơi làm ướt cả một vùng, từng quyền mạnh mẽ đầu lão Hắc lõm xuống lão đau đớn miệng thê lương, mắt đỏ ngầu nhưng thân thể lão yếu dần rồi từ từ gục xuống không nhúc nhích, Khải Đức có chút chật vật đứng dậy, trên người những vết cào chồng chéo nhau cả người hắn dính đầy máu tươi, hắn đưa tay quyệt máu trên mặt nhưng miệng thì cười hắc hắc.
Trận vật lộn khiến người khác trố mắt nhìn, cái này không quá quen thuộc ở tu sĩ ah, nó giống như trẻ con đánh lộn thì hơn nhưng mức độ này thảm liệt hơn ghê rợn hợn.
Khải Đức chống tay xuống cán rìu nãy giờ vẫn đang cắm xuống đất thở dốc, hắn lấy bầu rượu bên hông uống một hơi dài còn đổ cả lên rửa mặt cười nói:
- hắc hắc sảng khoái... đủ nghiền. hắc hắc...
Người tông môn nhẹ nhõm trong lòng, người này đủ mạnh mẽ. nhưng sự nhẹ nhõm rất nhanh lại trở thành lo lắng.
Phương Xuân đứng cạnh Thao Sảng đằng không bật mạnh mà tới, cặp đại trùy trong tay còn vương máu tươi như muốn lấy mạng Khải Đức, Tiểu Quần thân hình xuất hiện cách Khải Đức không xa nhưng rồi lại biến mất, Khải Đức như chẳng quan tâm chuyện xung quanh mà cười khà khà khoái chí.
người khác nhìn lại ngỡ như gặp một tên cực phẩm, mạng sống đang treo ngược sợi dây mà vẫn dửng dưng nhưng Khải Đức thì khác hắn biết rằng hắn sẽ an toàn bởi sự sống chết của hắn không phải những người ở đây có thể quyết định được vì sự quyết định ở đây nằm trong tay người khác.
Phương Xuân cảm giác chỉ một tích tắc nữa thôi đại trùy của hắn có thể chạm đến đầu Khải Đức thì một thanh kiếm dài đỡ lại đại trùy của hắn giữa không trung, đó là một nữ nhân thân mang giáp trụ,mũ trụ mặt trước có hình một đại bằng, eo mang một thanh đoản kiếm và một chiếc vỏ kiếm được trạm khắc hình thù hoa mai, hắn khó có thể nhích vũ khí thêm một chút nào, nàng ta cười nhẹ nói:
- lực đạo không tệ nhưng thiếu linh hoạt, mạng tiểu đệ của ta ngươi không lấy được rồi!
Người đến là Thu Mai, nàng một thân giáp đen được kết nối bởi những sợi dây kết màu đỏ, đi đôi guốc mộc trắng, nàng đỡ cây chùy lớn mà tựa như không nhìn Phương Xuân cười.
Tiểu Quần nhìn thấy Phương Xuân bị chặn lại thì kinh ngạc nhưng vẫn chú tâm đến hoạt động của mình, chiếc quạt trong tay hắn mọc ra những mũi kiếm nhọn hướng Khải Đức mà tới, miệng hắn nhếch lên đắc ý.
- ây gu.. huynh còn không ra ta chết thật cho coi.
Khải Đức thấy chiếc quạt sắt mà những chiếc nan mọc đầy mũi nhọn, mà giả bộ sửng sốt nói vào hư không.
- hắc hắc.. huynh đệ đùa rồi! ta chưa nghĩ được cái này giết được ngươi đâu này.
Một thanh âm đáp lại nhưng người thì đã vô hình vô ảnh xuất hiện ngay sát mặt Tiểu Quần, Tiểu Quần giật mình vì người này một thân hắc y bó sát chỉ lộ mỗi đôi mắt, một đôi mắt sắc lạnh ngay trước mặt hắn, tay hắn cầm quạt duỗi thẳng trên đôi vai người này, người này xuất hiện từ lúc nào?? lưỡi kiếm sắc lạnh trên cổ hắn khiến hắn rùng mình, hắn vô thức bước lại đằng sau một cách nhanh nhất có thể nhưng, người này lại như hình với bóng không rời lưỡi kiếm vẫn như dính vào da cổ hắn.
- thân pháp không tệ nhưng cần luyện thêm.
Tiêu Mạt có chút thưởng thức mà nói, thân pháp người này đúng là có chút không tệ nhưng so với hắn vẫn kém một đường.
Sự xuất hiện của hai người khiến những người khác kinh ngạc nhưng điều kinh ngạc hơn là hai người này lại dễ dàng chế trụ Phương Xuân và Tiểu Quần như vậy.
Tác giả :
Người Xàm Nhất Vịnh Bắc Bộ