Thánh Đường
Chương 54: Bắt đầu không ngờ
Xích Hống này kêu lên, tất cả mọi người cảm giác có một loại nguyên lực dao động, công kích vô cùng khác biệt.
Mà Trương Hoành không ngờ còn không muốn sống chết vọt lại đây.
Oanh…vù…
Trương Hoành còn không kịp đụng tới Xích Hồng, đã bị một trảo chụp bay ra xa, chỉ nghe thấy xa xa bạo vang một tiếng, cũng không biết bị đập bay tới nơi nào nữa, nửa ngày không có động tĩnh nào.
Lần này cho dù thể tu khỏe mạnh tới mấy cũng không thể chịu nổi nha.
“Tiểu Khả Ái, rất không tồi, ngoan, cho ngươi ăn ngon.”
Mã Điềm Nhi lấy ra một chuỗi mứt quả, Xích Hống to lớn đã khôi phục lại trạng thái phi chiến đấu, hình thái ngày càng nhỏ đi, hóa thành một hầu tử hồng mao nhỏ nhắn, hưng phấn liếm lấy mứt quả. Mã Điềm Nhi lộ ra vẻ đáng yêu, tươi cười vuốt đầu “Tiểu Khả Ái!”
Bên phía Hoành Sơn Đường nhanh tái mặt rồi, linh thú.
Con mẹ nó lại là linh thú dũng mãnh như vậy!
Toàn bộ Lôi Quang Đường không biết có đáng giá bằng con linh thú Xích Hống này không nữa, thật không ngờ…
Đối với thể tu mà nói, lúc nào cũng mơ ước có được loại linh thú như thế này. Xích Hống quả thực là khắc tinh của pháp thuật, đối với thể tu là mơ ước thiết tha, hơn nữa loại trước mắt này, cực kỳ hùng mạnh nha.
Xích Hồng ăn mứt quả, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua đám người đang ước mơ, loại mặt hàng này nó tát một cái là chết toi.
Đường Uy rõ ràng sửng sốt, trong mắt cũng tỏa ra khát vọng. Lại nhìn tới Mã Điềm Nhi, bỗng nhiên nhớ tới một người, cũng không đợi Minh Nhân mở miệng.
“Mã sư muội, trận này Hoành Sơn đường chúng ta nhận thua!”
Bên phía Vương Mãnh lập tức hoan hô lên, Trương mập mạp nhảy lên trên nói: “Rất trâu bò, tiểu Khả Ái, cho ca ca sờ sờ một cái.”
Xích Hống ánh mắt lộ ra hung quang, làm cho Trương mập mạp sợ quá mà nhảy lui lại. Tên này quá hung tinh nha, hắn có hơn trăm cân nhưng cũng không thể trụ được nha.
“Tiểu Khả Ái không được hung, bọn họ đều là bằng hữu của ta!” Mã Điềm Nhi vội vàng nói, nhưng hiển nhiên Xích Hống này ngoại trừ Mã Điềm Nhi ra thì lục thân bất nhận, ai dám trêu chọc nó, nó đánh liền nha.
Xích Hống trong các loại hung thú thì thuộc loại hung tính thập phần, chủ nhân bình thường đều không thể khống chế được sát tính của nó. Mã Điềm Nhi không ngờ có thể khống chế, cũng là kỳ lạ đi.
“Hung như vậy, thật muốn mệnh người à, Khả Ái gì chứ?” Trương chân nhân hơi mất mặt, nói một câu.
Có thể lời nói của Trương mập mạp kích thích Xích Hống, không ngờ nó mạnh mẽ tiến lên một bước, bắt đầu nhe răng, thân hình cũng có dấu hiệu lớn lên.
Rầm…
Đầu Xích Hống lập tức bị gõ một cái lật mặt, Mã Điềm Nhi sửng sốt, hoảng sợ. Xích Hống này chỉ miễn cưỡng nghe lời nàng, hung tính còn chưa hoàn toàn biến mất, động tác này giống như chủ động công kích.
Xích Hống ánh mắt phẫn nộ chống lại ánh mắt của Vương Mãnh, nhưng lại giống như thấy quỷ vậy, kêu oa một tiếng nhảy tới phía sau Mã Điềm Nhi.
Vương Mãnh cười cười nói: “Tiểu gia hỏa này dã tính chưa hết, tiểu Điềm ở phương diện ngự thú rất có thiên phú.”
Mã Điềm Nhi có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của Xích Hống, cũng không rõ Xích Hống không sợ trời không sợ đất này làm sao lại sợ hãi Vương Mãnh như thế. Đây đại khái gọi là dương cương chính khí đi, Mã Điềm Nhi lại một trận say mê, sùng bái từ tận trái tim.
Trương Lương đột nhiên vỗ tay một cái, hóa ra là nàng!!
Khó trách không ở trong phân đường, bởi vì nàng căn bản không nên hiện ra ở phân đường, nhưng…sao lại ở Lôi Quang Đường chứ??
Chẳng lẽ ngoại trừ Triệu gia, Mã gia cũng muốn?
Không đúng, với tính cách của cô nàng này, dường như không giống. Lôi Quang Đường một thắng một hòa, đã vượt lên trước rồi!
Mã Điềm Nhi đem mứt quả cho Xích Hống ăn, thu tay trở lại, hơi ngượng ngùng: “Sư huynh đừng cười ta, ta rất kém, Tiểu Khả Ái theo ta đã lâu, dã tính còn chưa trừ.”
Vương Mãnh cười cười nói: “Đây cũng không trách ngươi được, Xích Hống căn bản là như vậy. Sau khi trở về ta dạy muội một chiêu, có lẽ dùng được.”
“Thật sự?” ** mở to mắt, kỳ thực nàng cũng đau đầu vì tín sứ của mình lâu rồi. Bình thường không dám xuất ra, lực lượng của mình căn bản không thể nào áp chế được nó.
Vương Mãnh cười cười sờ sờ đầu Mã Điềm Nhi nói: “Tiểu nha đầu, ai lừa ngươi a.”
Vây xem ở đây cũng có mấy đệ tử Ngự Thú Đường, đúng là rất ngạc nhiên, người thường xem náo nhiệt, ngươi trong nghề thì chỉ vào Xích Hống đàm đạo. Nó là cực phẩm trong linh thú nha. Trong mắt bọn họ, Lôi Quang Đường đệ tử có được linh thú cũng giống như tên ăn mày có tòa nhà cao cấp, thật không thể tin nổi.
Hai trận chiến đấu dường như nói cho mọi người biết, đường chiến ngày hôm nay không như dự kiến đi.
“Hoa Vũ Hùng, chỉ được thành công không được thất bại!” Đường Uy nói, lời này ở Hoành Sơn Đường chẳng khác nào là tử lệnh.
Hoa Vũ Hùng lên tiếng đáp ứng, mang theo hai thiết trảo tới trung tâm.
Trương mập mạp nhảy lên trên, nghe nói ở giữa thường yếu nhược, cơ hội này không thể buông tha.
“Trương chân nhân nhà ngưới tới!” Tuy nhiên hắn vẫn duy trì một khoảng cách với Hoa Vũ Hùng, một cung tu, chỉ có ngốc mới vọt tới trước mặt đối thủ.
Trương mập mạp lấy ra Kim Ti Thiết Tuyến cung sáng ngời, làm cho mọi người ở đây một mảnh nghị luận. Loại bảo cung này, vừa nhìn đã biết không phải là loại bình thường, tràn đầy nguyên lực dao động bên trên.
Hoa Vũ Hùng cài hai móng vào, rung động bang bang nói: “Tiểu mập mạp, cung tu sao, tới, cho ngươi phát huy.”
Trương mập mạp lộ ra nụ cười rất hồn nhiên nói: “Hoa sư huynh, ta sao lại làm điều xấu hổ như vậy chứ!”
Đang lúc nói chưa hết Trương mập mạp đã bắn một tiễn ra ngoài: “Nhưng ta càng không thể phụ lòng tốt của ngươi nha!”
Hoành Sơn Đường chửi ầm lên, mập mạp này quá vô sỉ rồi. Trương mập mạp điển hình là loại người càng mắng càng hưng phấn, vô sỉ chính là lời ca ngợi cấp bậc cao nhất đối với hắn rồi. Trên cơ bảm hắn còn cách cảnh giới cao nhất một khoảng cách, cần phải tiếp tục cố gắng.
Hoa Vũ Hùng ngược lại không thèm để ý, hai tay đột nhiên vặn một cái, công kích của Trương mập mạp toàn bộ bị ngăn lại.
Đường Uy khóe miệng nổi lên nụ cười lạnh, Hoa Vũ Hùng luyện chính là ảnh trảo trong thể tu, chuyên môn đối phó với hạng cung thủ vô sỉ như vậy.
“Rất xin lỗi, lão đại!” Thân Đồ nhỏ giọng nói.
Đường Uy hừ lạnh một tiếng nói: “Ngay cả một phù tu đều đánh hòa, mất mặt, xấu hổ!”
Thân Đồ cúi đầu, lui ra sau một bước, nhìn Chu Khiêm nằm ở bên cạnh, lại không có tức giận. Tám tấm Bạo Liệt Hỏa Phù, thực là hắn khống chế được sao, quả thực là sơ suất rồi.
Lúc này một đệ tử đã nói cho hắn thua một trận rồi, còn có linh thú. Thân Đồ hiểu vì sao sắc mặt của lão đại lại khó coi như vậy. Nếu sau này còn có cái gì bất ngờ, Hoành Sơn Đường thua, thể diện không chỉ mất đi, lại còn có linh thạch tổn thất cũng càng lớn hơn.
Nhưng nhìn trận chiến Hoa Vũ Hùng tương đối trầm ổn, liên tục đỡ lại Trương mập mạp bắn ra. Hoa Vũ Hùng đại khái cũng mười lăm tầng rồi, Trương mập mạp thì mười một tầng, nhưng cung tu ưu thế có thể áp chế công kích. Kỳ thực Hoa Vũ Hùng có thể dựa vào nguyên lực mạnh mẽ mà bức tới, nhưng hắn dường như cũng không có quyết định này.
“Tên bắn chậm như vậy, thật sự lãng phí cung tốt trong tay ngươi!”
Rầm…
Lại là một tiễn bị Hoa Vũ Hùng đánh bay ra ngoài. Trương chân nhân trên trán đầy mồ hôi, hắn đã gặp qua người đứng yên tại chỗ cho hắn bắn, chẳng lẽ tên của mình thực sự chậm như vậy sao?
Hoa Vũ Hùng khóe miệng nhếch lên, thiết trảo trong tay rung động ầm ầm: “Tiểu mập mạp không phải hết sức rồi chứ, sao thế, ngươi nếu không tới nữa, ta liền qua đấy.”
Mà Trương Hoành không ngờ còn không muốn sống chết vọt lại đây.
Oanh…vù…
Trương Hoành còn không kịp đụng tới Xích Hồng, đã bị một trảo chụp bay ra xa, chỉ nghe thấy xa xa bạo vang một tiếng, cũng không biết bị đập bay tới nơi nào nữa, nửa ngày không có động tĩnh nào.
Lần này cho dù thể tu khỏe mạnh tới mấy cũng không thể chịu nổi nha.
“Tiểu Khả Ái, rất không tồi, ngoan, cho ngươi ăn ngon.”
Mã Điềm Nhi lấy ra một chuỗi mứt quả, Xích Hống to lớn đã khôi phục lại trạng thái phi chiến đấu, hình thái ngày càng nhỏ đi, hóa thành một hầu tử hồng mao nhỏ nhắn, hưng phấn liếm lấy mứt quả. Mã Điềm Nhi lộ ra vẻ đáng yêu, tươi cười vuốt đầu “Tiểu Khả Ái!”
Bên phía Hoành Sơn Đường nhanh tái mặt rồi, linh thú.
Con mẹ nó lại là linh thú dũng mãnh như vậy!
Toàn bộ Lôi Quang Đường không biết có đáng giá bằng con linh thú Xích Hống này không nữa, thật không ngờ…
Đối với thể tu mà nói, lúc nào cũng mơ ước có được loại linh thú như thế này. Xích Hống quả thực là khắc tinh của pháp thuật, đối với thể tu là mơ ước thiết tha, hơn nữa loại trước mắt này, cực kỳ hùng mạnh nha.
Xích Hồng ăn mứt quả, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua đám người đang ước mơ, loại mặt hàng này nó tát một cái là chết toi.
Đường Uy rõ ràng sửng sốt, trong mắt cũng tỏa ra khát vọng. Lại nhìn tới Mã Điềm Nhi, bỗng nhiên nhớ tới một người, cũng không đợi Minh Nhân mở miệng.
“Mã sư muội, trận này Hoành Sơn đường chúng ta nhận thua!”
Bên phía Vương Mãnh lập tức hoan hô lên, Trương mập mạp nhảy lên trên nói: “Rất trâu bò, tiểu Khả Ái, cho ca ca sờ sờ một cái.”
Xích Hống ánh mắt lộ ra hung quang, làm cho Trương mập mạp sợ quá mà nhảy lui lại. Tên này quá hung tinh nha, hắn có hơn trăm cân nhưng cũng không thể trụ được nha.
“Tiểu Khả Ái không được hung, bọn họ đều là bằng hữu của ta!” Mã Điềm Nhi vội vàng nói, nhưng hiển nhiên Xích Hống này ngoại trừ Mã Điềm Nhi ra thì lục thân bất nhận, ai dám trêu chọc nó, nó đánh liền nha.
Xích Hống trong các loại hung thú thì thuộc loại hung tính thập phần, chủ nhân bình thường đều không thể khống chế được sát tính của nó. Mã Điềm Nhi không ngờ có thể khống chế, cũng là kỳ lạ đi.
“Hung như vậy, thật muốn mệnh người à, Khả Ái gì chứ?” Trương chân nhân hơi mất mặt, nói một câu.
Có thể lời nói của Trương mập mạp kích thích Xích Hống, không ngờ nó mạnh mẽ tiến lên một bước, bắt đầu nhe răng, thân hình cũng có dấu hiệu lớn lên.
Rầm…
Đầu Xích Hống lập tức bị gõ một cái lật mặt, Mã Điềm Nhi sửng sốt, hoảng sợ. Xích Hống này chỉ miễn cưỡng nghe lời nàng, hung tính còn chưa hoàn toàn biến mất, động tác này giống như chủ động công kích.
Xích Hống ánh mắt phẫn nộ chống lại ánh mắt của Vương Mãnh, nhưng lại giống như thấy quỷ vậy, kêu oa một tiếng nhảy tới phía sau Mã Điềm Nhi.
Vương Mãnh cười cười nói: “Tiểu gia hỏa này dã tính chưa hết, tiểu Điềm ở phương diện ngự thú rất có thiên phú.”
Mã Điềm Nhi có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của Xích Hống, cũng không rõ Xích Hống không sợ trời không sợ đất này làm sao lại sợ hãi Vương Mãnh như thế. Đây đại khái gọi là dương cương chính khí đi, Mã Điềm Nhi lại một trận say mê, sùng bái từ tận trái tim.
Trương Lương đột nhiên vỗ tay một cái, hóa ra là nàng!!
Khó trách không ở trong phân đường, bởi vì nàng căn bản không nên hiện ra ở phân đường, nhưng…sao lại ở Lôi Quang Đường chứ??
Chẳng lẽ ngoại trừ Triệu gia, Mã gia cũng muốn?
Không đúng, với tính cách của cô nàng này, dường như không giống. Lôi Quang Đường một thắng một hòa, đã vượt lên trước rồi!
Mã Điềm Nhi đem mứt quả cho Xích Hống ăn, thu tay trở lại, hơi ngượng ngùng: “Sư huynh đừng cười ta, ta rất kém, Tiểu Khả Ái theo ta đã lâu, dã tính còn chưa trừ.”
Vương Mãnh cười cười nói: “Đây cũng không trách ngươi được, Xích Hống căn bản là như vậy. Sau khi trở về ta dạy muội một chiêu, có lẽ dùng được.”
“Thật sự?” ** mở to mắt, kỳ thực nàng cũng đau đầu vì tín sứ của mình lâu rồi. Bình thường không dám xuất ra, lực lượng của mình căn bản không thể nào áp chế được nó.
Vương Mãnh cười cười sờ sờ đầu Mã Điềm Nhi nói: “Tiểu nha đầu, ai lừa ngươi a.”
Vây xem ở đây cũng có mấy đệ tử Ngự Thú Đường, đúng là rất ngạc nhiên, người thường xem náo nhiệt, ngươi trong nghề thì chỉ vào Xích Hống đàm đạo. Nó là cực phẩm trong linh thú nha. Trong mắt bọn họ, Lôi Quang Đường đệ tử có được linh thú cũng giống như tên ăn mày có tòa nhà cao cấp, thật không thể tin nổi.
Hai trận chiến đấu dường như nói cho mọi người biết, đường chiến ngày hôm nay không như dự kiến đi.
“Hoa Vũ Hùng, chỉ được thành công không được thất bại!” Đường Uy nói, lời này ở Hoành Sơn Đường chẳng khác nào là tử lệnh.
Hoa Vũ Hùng lên tiếng đáp ứng, mang theo hai thiết trảo tới trung tâm.
Trương mập mạp nhảy lên trên, nghe nói ở giữa thường yếu nhược, cơ hội này không thể buông tha.
“Trương chân nhân nhà ngưới tới!” Tuy nhiên hắn vẫn duy trì một khoảng cách với Hoa Vũ Hùng, một cung tu, chỉ có ngốc mới vọt tới trước mặt đối thủ.
Trương mập mạp lấy ra Kim Ti Thiết Tuyến cung sáng ngời, làm cho mọi người ở đây một mảnh nghị luận. Loại bảo cung này, vừa nhìn đã biết không phải là loại bình thường, tràn đầy nguyên lực dao động bên trên.
Hoa Vũ Hùng cài hai móng vào, rung động bang bang nói: “Tiểu mập mạp, cung tu sao, tới, cho ngươi phát huy.”
Trương mập mạp lộ ra nụ cười rất hồn nhiên nói: “Hoa sư huynh, ta sao lại làm điều xấu hổ như vậy chứ!”
Đang lúc nói chưa hết Trương mập mạp đã bắn một tiễn ra ngoài: “Nhưng ta càng không thể phụ lòng tốt của ngươi nha!”
Hoành Sơn Đường chửi ầm lên, mập mạp này quá vô sỉ rồi. Trương mập mạp điển hình là loại người càng mắng càng hưng phấn, vô sỉ chính là lời ca ngợi cấp bậc cao nhất đối với hắn rồi. Trên cơ bảm hắn còn cách cảnh giới cao nhất một khoảng cách, cần phải tiếp tục cố gắng.
Hoa Vũ Hùng ngược lại không thèm để ý, hai tay đột nhiên vặn một cái, công kích của Trương mập mạp toàn bộ bị ngăn lại.
Đường Uy khóe miệng nổi lên nụ cười lạnh, Hoa Vũ Hùng luyện chính là ảnh trảo trong thể tu, chuyên môn đối phó với hạng cung thủ vô sỉ như vậy.
“Rất xin lỗi, lão đại!” Thân Đồ nhỏ giọng nói.
Đường Uy hừ lạnh một tiếng nói: “Ngay cả một phù tu đều đánh hòa, mất mặt, xấu hổ!”
Thân Đồ cúi đầu, lui ra sau một bước, nhìn Chu Khiêm nằm ở bên cạnh, lại không có tức giận. Tám tấm Bạo Liệt Hỏa Phù, thực là hắn khống chế được sao, quả thực là sơ suất rồi.
Lúc này một đệ tử đã nói cho hắn thua một trận rồi, còn có linh thú. Thân Đồ hiểu vì sao sắc mặt của lão đại lại khó coi như vậy. Nếu sau này còn có cái gì bất ngờ, Hoành Sơn Đường thua, thể diện không chỉ mất đi, lại còn có linh thạch tổn thất cũng càng lớn hơn.
Nhưng nhìn trận chiến Hoa Vũ Hùng tương đối trầm ổn, liên tục đỡ lại Trương mập mạp bắn ra. Hoa Vũ Hùng đại khái cũng mười lăm tầng rồi, Trương mập mạp thì mười một tầng, nhưng cung tu ưu thế có thể áp chế công kích. Kỳ thực Hoa Vũ Hùng có thể dựa vào nguyên lực mạnh mẽ mà bức tới, nhưng hắn dường như cũng không có quyết định này.
“Tên bắn chậm như vậy, thật sự lãng phí cung tốt trong tay ngươi!”
Rầm…
Lại là một tiễn bị Hoa Vũ Hùng đánh bay ra ngoài. Trương chân nhân trên trán đầy mồ hôi, hắn đã gặp qua người đứng yên tại chỗ cho hắn bắn, chẳng lẽ tên của mình thực sự chậm như vậy sao?
Hoa Vũ Hùng khóe miệng nhếch lên, thiết trảo trong tay rung động ầm ầm: “Tiểu mập mạp không phải hết sức rồi chứ, sao thế, ngươi nếu không tới nữa, ta liền qua đấy.”
Tác giả :
Khô Lâu Tinh Linh