Thánh Đường
Chương 184: Sĩ biệt tam nhật
(Kẻ sĩ ba ngày không gặp nhau đã khác.)
Đệ tử Tiên Nguyên Đường thì trầm tĩnh vô cùng, Lương Nguyên và Hàn Lập đang chăm chú nhìn mọi người.
Tu thân tĩnh tính!
Lý Thiên Nhất lột đi vẻ hư vinh bề ngoài của bọn họ, trả lại bản chất bên trong. Lôi Quang Đường liên tiếp thắng lợi đã đủ tư cách cho bọn họ tới xem.
Ánh mắt Đường Uy không thể dùng từ dã tâm mà hình dung, là khí phách, ánh mắt của hắn hơi dừng trên người Dương Dĩnh một chút.
Bên trong Thánh Đường này, chỉ có hắn mới xứng đôi với phong hoa tuyệt đại Dương Dĩnh. Lần đại hội trước hắn không đủ thành thục, chuẩn bị cũng không được đầy đủ, nhưng lần này là hoàn toàn khác.
Đường Uy cũng không lập tức phái ra đối tượng giao thủ, bước từng bước hướng tới Phi Phượng Đường.
Lập tức các đệ tử ý thức được cái gì, một ít đệ tử náo động nhanh bốc cháy rồi.
Chẳng lẽ???
Đường Uy chính chính đi tới trước mặt Dương Dĩnh, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
“Dương Dĩnh, ta dùng trận chiến này biểu đạt ngưỡng mộ của ta đối với ngươi. Chỉ có lực lượng, trí tuệ, cùng dung mạo tồn tại trong cường giả mới xứng đôi với người. Mà chỉ có cường giả như ta, chỉ có ta!”
Thanh âm Đường Uy to lớn, như thể hắn đối nhân xử thế vậy, thổ lộ không ngờ cũng khí phách như vậy.
Lập tức những tiếng thét chói tai vang lên một mảnh, mọi người phần nhiều tới từ thế giới Tiểu Thiên. Tất cả vừa tới Thánh Đường dường như đều trở nên kiêu ngạo cẩn thận rồi. Người thầm mến Dương Dĩnh không ít, bao gồm cả đại sư huynh Ninh Chí Viễn, nhưng thật đúng là không có ai dám lớn tiếng thổ lộ như vậy, dù sao tất cả mọi người cũng để ý mặt mũi của mình, cũng lo lắng bị cự tuyệt.
Đường Uy không ngờ dám làm, hơn nữa dưới tình huống biết Dương Dĩnh và Vương Mãnh đã kết thành tình lữ tu hành.
Rất bá đạo, rất hoa lệ.
Đệ tử Hoành Sơn Đường trầm trồ khen ngợi, những đệ tử phân đường khác đều nghị luận. Đệ tử Lôi Quang Đường thì phản ứng lại ngay lập tức, tiếng chửi bới vang lên khắp nơi.
Đường Uy hoàn toàn không để ý tới loại tranh cãi ầm ỹ này, trong mắt hắn chỉ có Dương Dĩnh. Hắn đã nhịn thật lâu rồi, rốt cuộc chờ đợi được cơ hội này không chút kiêng nể gì mà bạo phát.
Từ hôm nay trở đi, bắt đầu từ việc san bằng Lôi Quang Đường.
Tất cả mọi người nhìn Dương Dĩnh, không biết vị đai sư tỷ Phi Phượng Đường này, đại mỹ nữ số một của chín phân đường sẽ phản ứng như thế nào.
Người tu hành đối với chuyện như thế này khiêm tốn hơn phàm nhân nhiều lắm. Nhưng cục diện ngày hôm nay, bất kể là Dương Dĩnh hay Vương Mãnh đều đối mặt với một tình huống khiêu chiến.
Dương Dĩnh nhìn thoáng qua Vương Mãnh ở đối diện, lúc này Vương trưởng lão cũng rất bình tĩnh như cũ. Dường như không thể nhìn ra được cái gì, nhưng mà người chung quanh hắn lòng đầy căm phẫn.
Vương Mãnh đón nhận ánh mắt Dương Dĩnh khẽ mỉm cười, hắn và Dương Dĩnh đã chấm dứt ước định. Đây cũng là cơ hội khiến Dương Dĩnh thoát khỏi ảnh hưởng bởi ước định với mình. Vương Mãnh gật gật đầu, ra hiệu đối phương có thể nói, chính mình nguyện ý phối hợp.
Bực hư danh này chỉ như mây bay, Vương Mãnh không quan tâm tới ảnh hưởng mang lại, hiện tại cũng không cần để ý tới cái nhìn của người khác. Hắn không muốn nợ ân tình của Dương Dĩnh, càng không hi vọng người khác sau khi hỗ trợ mình lại phải chịu khó xử.
Dương Dĩnh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đường Uy, nói: “Đường sư đệ, chờ khi ngươi chiến thắng được Vương Mãnh mới có tư cách nói lời này.”
Đường Uy tự nhiên phóng khoáng cười nói: “Ta nghĩ ngươi sẽ tuyển Ninh Chí Viễn đại sư huynh làm đối thủ. Vương Mãnh làm sao có thể chứng minh được thực lực của ta, cũng được, ngươi có yêu cầu này, ta sẽ thỏa mãn!”
Hoành Sơn Đường từ trước tới nay chính là loại phong cách này, các đệ tử quát lớn, cướp lấy mới là chính đạo của họ.
Đám người Trương Tiểu Giang mông như có lửa đốt vật, tất cả đều nhảy dựng lên. Trận đường chiến này vốn đã ẩn chứa một chút gây chuyện rồi, Đường Uy lại náo động như vậy, mùi thuốc súng ngút trời.
“Lão Đại, yên tâm đi, ta nhất định sẽ bắn rơi bọn họ, nha, dám liều mạng đánh chủ ý lên chị dâu, thật sự là muốn chết!”
Trương mập mạp hung hăng vỗ vỗ ngực, trong mắt lửa đốt như có mối hận giết con đoạt vợ vậy.
“Đường Uy khinh người quá đáng, không ngờ lại làm khó dễ trong trường hợp này.”
“Đây mới là người thông minh, người nào chẳng muốn như vậy. Đường Uy chiêu này nhất tiễn hạ song điêu, ngươi chẳng lẽ không nghĩ tới?”
Kiều Thiên nói.
Cổ Tự Đạo trên mặt lộ ra nụ cười ngây ngô chiêu bài của hắn, nhưng thật ra một câu điểm đúng chỗ mấu chốt này, lại không ai nghĩ tới.
Lúc nở mày nở mặt, là lúc hướng tới nữ nhân mình thích biểu lộ tình yêu. Vinh quang cùng mỹ nữ, tới vị trí đại sư huynh nhất đường, còn cái gì rộng mở hơn nữa.
Không thể không nói, Ninh Chí Viễn điềm đạm, phong cách này chắc chắn ảnh hưởng tới toàn bộ chín phân đường. Đường Uy mới xuất đạo khí phách đã bắn ra bốn phía, sau dần dần lại vững vàng xuống. Hiện tại mà xem, hắn dường như không chút thay đổi, chẳng qua vì quá trình quá độ Hoành Sơn Đường mà dùng sách lược ẩn nhẫn thôi.
Phân đường làm thế nào thì làm, nhưng các đại sư huynh, đại sư tỷ các phân đường nhất định phải tuân theo quy tắc của Ninh Chí Viễn.
“Xem ra Đường Uy chuẩn bị rất tốt rồi.”
“Ha hả, vậy xem hắn có thể làm được hay không?”
Đường Uy xoay người, chỉ vào Thân Đồ nói: “Thân Đồ, trận chiến đầu tiên!”
Đám người Cương Luyện thật ra sửng sốt, nói thật ra, Thân Đồ thực lực là kém cỏi nhất, trận đầu tiên mấu chốt như vậy không ngờ lại giao cho hắn?
Bên trong phân đường, chỗ ngồi là tương đối trọng yếu, trận tiên phong này nếu không có tình huống đặc thù nào thì đều phải giao cho người thứ hai của phân đường ra chiến.
Thân Đồ trong lòng tràn ngập kích động, nói thật hắn cũng không ôm bất luận kỳ vọng nào cả. Mấy ngày năm hắn ở một chỗ quan sát thực lực đám người Cương Luyện, chỉ có thể dùng từ khủng bố để hình dung. Thật không biết bọ họ luyện như thế nào.
Cho dù là Đường Uy không chọn hắn, hắn cũng không nói gì hắn, nhưng Đường Uy chọn hắn.
Hắn chắc chắc dù máu chảy đầu rơi cũng không chối từ.
Thân Đồ mang theo rìu chiến nhảy lên trên chiến hồn đài, đây là nơi chiến đấu của Hoành Sơn Đường.
Vương Mãnh nhìn về phía mọi người, Chu Khiêm khẽ mỉm cười nói: “Trận này để ta tới đi, cũng là người quen cũ.”
Chu Khiêm và Thân Đồ lần trước đánh nhau trên cơ bản là lưỡng bại câu thương, cả hai người coi như là hiểu biết.
“Trận chiến đầu tiên, Lôi Quang Đường Chu Khiêm đánh với Hoành Sơn Đường Thân Đồ.”
Hồng Bàn thanh âm rơi xuống, đệ tử hai bên phát ra tiếng hô rung trời lở đất.
Đã thật lâu không có không khí như thế ở trong đại hội.
“Chu Khiêm đánh với Thân Đồ, thế lực ngang nhau, nghe nói lần trước hai người đã giao thủ, tám lạng nửa cân. Trận chiến này Lôi Quang Đường nhất định phải đấu thắng mới được!”
“Đúng vậy, bắt cơ hội một trận thắng, nhất định phải sáng tạo kỳ tích, hoàn thành nguyện vọng của Hỏa Vân Đường chúng ta!”
Hiện tại đệ tử Lôi Quang Đường xuất trận đã không phải là hạng người vô danh tiểu tốt nữa rồi. Đại đa số đệ tử, nhất là đệ tử ba đường dưới đối với tên của bọn họ đều quen thuộc. Chẳng những Vương Mãnh, Trương Tiểu Giang, Chu Khiêm, Tác Minh, từng người này đều là tu hành bình thường, thậm chí vài người này còn không bằng chính mình. Nhưng hiện tại bọn họ thông qua cố gắng, kiên định và ý chí của mình để thực hiện lột xác.
Quan sát bọn họ cũng như nhìn thấy bản thân mình, những đệ tử phân đường khác cũng không mãnh liệt như bản thân Lôi Quang Đường, nhưng cũng biểu đạt ra một loại tâm nguyện.
Chỉ có điều như vậy, bên phía Hoành Sơn Đường càng mãnh liệt hơn, trống trận lôi động, khí thế ngút trời.
Có thể khắc chế loại chí dương chí cương này, sợ cũng chỉ có âm nhu của Phi Phượng Đường, khiến cho dương cương hoàn toàn không có đất dụng võ.
Đáng tiếc, Lôi Quang Đường không phải là Phi Phượng Đường.
Thân Đồ nhìn Chu Khiêm, nói: “Lần này ta sẽ đòi lại sỉ nhục lần trước!”
Chu Khiêm cười cười nói: “Phải xem sư huynh có bổn sự này hay không đã.”
Sát~~~
Thân Đồ nhấc rìu chiến vọt đi qua, Thể Tu toàn lực tấn công, lần này Thân Đồ không có cấp cho Chu Khiêm cơ hội tấn công. Lần đường chiến trước cũng là vì cá nhân hắn có một chút thiếu hụt không thuần thục mà dẫn tới thất bại. Nếu lại phạm phải sai lầm như cũ mà thất bại, cho dù Đường Uy bỏ qua cho hắn, hắn cũng ngượng ngùng không muốn ở lại Hoành Sơn Đường nữa.
Thể tu đặc điểm chính là tốc độ nhanh, tần suất nhanh, lực lượng mạnh, mà phương diện này đúng là nhược điểm của thuật tu.
Thân Đồ đoạt thế công của Chu Khiêm, lần trước ưu đãi không có khả năng xuất hiện nữa. Thân Đồ xuất động, Chu Khiêm lập tức lui về phía sau, đồng thời bạo liệt hỏa phù oanh ra.
So chính là tốc độ.
Rầm.
Thân Đồ công kích cực nhanh cũng không có hiệu quả gì. Chu Khiêm bạo liệt hỏa phù tốc độ không ngờ cũng giống như hỏa phù thuật tu vậy.
Bạo liệt hỏa phù ngăn trở Thân Đồ, Chu Khiêm bạo liệt hỏa phù có thể không đình chỉ, một đạo lại một đạo ầm ầm oanh ra.
Chu Khiêm có năng lực đem bạo liệt hỏa phù giống như hỏa phù mà ném ra.
Rầm rầm…
Bạo liệt hỏa phù oanh ra từng đạo rầm rầm, lập tức làm cho tất cả mọi người sợ ngây người. Bạo liệt hỏa phù khó khăn cao hơn nhiều lắm, chẳng sợ vận dụng thành thục như thế nào cũng không nhanh như vậy, đây là Chu Khiêm sao?”
Minh Nhân nhìn Chu Khiêm tràn ngập tự tin, bỗng nhiên cười, mọi người tâm tính phải chuyển biến, không thể coi Lôi Quang Đường là kẻ yếu được. Kẻ yếu làm sao có thể đi tới được một bước này, bọn họ đã lột xác, trải qua lắng động ở không gian bí cảnh, hiện tại Lôi Quang Đường tất cả mọi người đã lột xác.
So với trước đây, bọn họ đã hơn một phần thong dong.
Đám người Chu Khiêm không có học thêm kỹ năng mới, lâm trận mài gương sẽ không có hiệu quả tốt, chiến đấu chính là phát huy ra đặc điểm của mình, nhất là đặc điểm trên phương diện công kích.
Bạo liệt hỏa phù như một tiếng trống làm hăng hái tinh thần, bản lĩnh của Chu Khiêm, là một tay bạo liệt hỏa phù như vậy.
Thân Đồ vốn tin tưởng tràn đầy nhưng bị đánh cho toàn thân phát hỏa, đây là Chu Khiêm trước kia sao?
Cùng là bạo liệt hỏa phù nhưng mạnh hơn nhiều lắm.
Bất kể Thân Đồ né tránh như thế nào, đều bị bạo liệt hỏa phù liên tục tập trung, oanh tới mặt xám như tro. Hắn tức giận kêu lên một tiếng ầm ầm, hận không thể một búa bổ Chu Khiêm làm hai nửa.
Chu Khiêm rất rõ ràng chuyện phải rèn sắt khi còn nóng, lại càng không có ngu ngốc tới mức cho đối phương cơ hội phát huy. Tới Hoành Sơn Đường này, Lôi Quang Đường phải thận trọng, cho dù là một cơ hội nhỏ bó cũng phải nắm chặt lấy.
Đệ tử ba đường dưới, bọn họ bình thường không có nhiều cơ hội lắm. Cho nên tất cả quý trọng vô cùng, dưỡng thành tính cách bắt lấy cơ hội, trong chiến đấu cũng như thế, thật vất vả lắm mới nắm giữ được ưu thế, phải chặt chẽ nắm lấy.
Không chết không ngừng!
Từng đạo bạo liệt hỏa phù hoàn toàn áp chế mà cho dù lệch theo phòng ngự hình như Tác Minh, cũng là kiên trì chịu đựng bị đánh cũng có cực hạn. Nhất là bạo liệt hỏa phù của Chu Khiêm thật sự rất hung mãnh.
Càng đánh Chu Khiêm càng tin tưởng tràn đầy, thần thái cũng càng thong dong, xuống tay càng ác độc hơn.
Bỗng nhiên cảm thấy, Thân Đồ từng tạo cho hắn áp lực rất lớn, thậm chí phải liều mạng mới chiến thắng được, cũng không phải mạnh như vậy.
Thật sự không mạnh mẽ như vậy!
Tiểu nam thiên bát quái phù lục trận đã xuất hiện dưới chân Chu Khiêm, hắn đã có thể làm được việc treo phù bên trong công kích áp chế.
Cái này cũng có hiệu quả như treo phù la bàn, nhưng độ khó thực sự cao hơn nhiều lắm.
Chu Khiêm rất khiêm tốn, có lẽ là từ trước tới nay theo thói quen, có lẽ là cũng không biết mình có gì đặc biệt hơn người. Nhưng thật sự là, hắn theo mấy lần giãy dụa thoát ra khỏi tử vong, tinh thần đã đủ hùng mạnh rồi, tinh thần lực của hắn cũng đủ để điều khiển những bạo liệt hỏa phù này.
Hùng mạnh, chính là tại bất tri bất giác.
Đệ tử Tiên Nguyên Đường thì trầm tĩnh vô cùng, Lương Nguyên và Hàn Lập đang chăm chú nhìn mọi người.
Tu thân tĩnh tính!
Lý Thiên Nhất lột đi vẻ hư vinh bề ngoài của bọn họ, trả lại bản chất bên trong. Lôi Quang Đường liên tiếp thắng lợi đã đủ tư cách cho bọn họ tới xem.
Ánh mắt Đường Uy không thể dùng từ dã tâm mà hình dung, là khí phách, ánh mắt của hắn hơi dừng trên người Dương Dĩnh một chút.
Bên trong Thánh Đường này, chỉ có hắn mới xứng đôi với phong hoa tuyệt đại Dương Dĩnh. Lần đại hội trước hắn không đủ thành thục, chuẩn bị cũng không được đầy đủ, nhưng lần này là hoàn toàn khác.
Đường Uy cũng không lập tức phái ra đối tượng giao thủ, bước từng bước hướng tới Phi Phượng Đường.
Lập tức các đệ tử ý thức được cái gì, một ít đệ tử náo động nhanh bốc cháy rồi.
Chẳng lẽ???
Đường Uy chính chính đi tới trước mặt Dương Dĩnh, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
“Dương Dĩnh, ta dùng trận chiến này biểu đạt ngưỡng mộ của ta đối với ngươi. Chỉ có lực lượng, trí tuệ, cùng dung mạo tồn tại trong cường giả mới xứng đôi với người. Mà chỉ có cường giả như ta, chỉ có ta!”
Thanh âm Đường Uy to lớn, như thể hắn đối nhân xử thế vậy, thổ lộ không ngờ cũng khí phách như vậy.
Lập tức những tiếng thét chói tai vang lên một mảnh, mọi người phần nhiều tới từ thế giới Tiểu Thiên. Tất cả vừa tới Thánh Đường dường như đều trở nên kiêu ngạo cẩn thận rồi. Người thầm mến Dương Dĩnh không ít, bao gồm cả đại sư huynh Ninh Chí Viễn, nhưng thật đúng là không có ai dám lớn tiếng thổ lộ như vậy, dù sao tất cả mọi người cũng để ý mặt mũi của mình, cũng lo lắng bị cự tuyệt.
Đường Uy không ngờ dám làm, hơn nữa dưới tình huống biết Dương Dĩnh và Vương Mãnh đã kết thành tình lữ tu hành.
Rất bá đạo, rất hoa lệ.
Đệ tử Hoành Sơn Đường trầm trồ khen ngợi, những đệ tử phân đường khác đều nghị luận. Đệ tử Lôi Quang Đường thì phản ứng lại ngay lập tức, tiếng chửi bới vang lên khắp nơi.
Đường Uy hoàn toàn không để ý tới loại tranh cãi ầm ỹ này, trong mắt hắn chỉ có Dương Dĩnh. Hắn đã nhịn thật lâu rồi, rốt cuộc chờ đợi được cơ hội này không chút kiêng nể gì mà bạo phát.
Từ hôm nay trở đi, bắt đầu từ việc san bằng Lôi Quang Đường.
Tất cả mọi người nhìn Dương Dĩnh, không biết vị đai sư tỷ Phi Phượng Đường này, đại mỹ nữ số một của chín phân đường sẽ phản ứng như thế nào.
Người tu hành đối với chuyện như thế này khiêm tốn hơn phàm nhân nhiều lắm. Nhưng cục diện ngày hôm nay, bất kể là Dương Dĩnh hay Vương Mãnh đều đối mặt với một tình huống khiêu chiến.
Dương Dĩnh nhìn thoáng qua Vương Mãnh ở đối diện, lúc này Vương trưởng lão cũng rất bình tĩnh như cũ. Dường như không thể nhìn ra được cái gì, nhưng mà người chung quanh hắn lòng đầy căm phẫn.
Vương Mãnh đón nhận ánh mắt Dương Dĩnh khẽ mỉm cười, hắn và Dương Dĩnh đã chấm dứt ước định. Đây cũng là cơ hội khiến Dương Dĩnh thoát khỏi ảnh hưởng bởi ước định với mình. Vương Mãnh gật gật đầu, ra hiệu đối phương có thể nói, chính mình nguyện ý phối hợp.
Bực hư danh này chỉ như mây bay, Vương Mãnh không quan tâm tới ảnh hưởng mang lại, hiện tại cũng không cần để ý tới cái nhìn của người khác. Hắn không muốn nợ ân tình của Dương Dĩnh, càng không hi vọng người khác sau khi hỗ trợ mình lại phải chịu khó xử.
Dương Dĩnh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đường Uy, nói: “Đường sư đệ, chờ khi ngươi chiến thắng được Vương Mãnh mới có tư cách nói lời này.”
Đường Uy tự nhiên phóng khoáng cười nói: “Ta nghĩ ngươi sẽ tuyển Ninh Chí Viễn đại sư huynh làm đối thủ. Vương Mãnh làm sao có thể chứng minh được thực lực của ta, cũng được, ngươi có yêu cầu này, ta sẽ thỏa mãn!”
Hoành Sơn Đường từ trước tới nay chính là loại phong cách này, các đệ tử quát lớn, cướp lấy mới là chính đạo của họ.
Đám người Trương Tiểu Giang mông như có lửa đốt vật, tất cả đều nhảy dựng lên. Trận đường chiến này vốn đã ẩn chứa một chút gây chuyện rồi, Đường Uy lại náo động như vậy, mùi thuốc súng ngút trời.
“Lão Đại, yên tâm đi, ta nhất định sẽ bắn rơi bọn họ, nha, dám liều mạng đánh chủ ý lên chị dâu, thật sự là muốn chết!”
Trương mập mạp hung hăng vỗ vỗ ngực, trong mắt lửa đốt như có mối hận giết con đoạt vợ vậy.
“Đường Uy khinh người quá đáng, không ngờ lại làm khó dễ trong trường hợp này.”
“Đây mới là người thông minh, người nào chẳng muốn như vậy. Đường Uy chiêu này nhất tiễn hạ song điêu, ngươi chẳng lẽ không nghĩ tới?”
Kiều Thiên nói.
Cổ Tự Đạo trên mặt lộ ra nụ cười ngây ngô chiêu bài của hắn, nhưng thật ra một câu điểm đúng chỗ mấu chốt này, lại không ai nghĩ tới.
Lúc nở mày nở mặt, là lúc hướng tới nữ nhân mình thích biểu lộ tình yêu. Vinh quang cùng mỹ nữ, tới vị trí đại sư huynh nhất đường, còn cái gì rộng mở hơn nữa.
Không thể không nói, Ninh Chí Viễn điềm đạm, phong cách này chắc chắn ảnh hưởng tới toàn bộ chín phân đường. Đường Uy mới xuất đạo khí phách đã bắn ra bốn phía, sau dần dần lại vững vàng xuống. Hiện tại mà xem, hắn dường như không chút thay đổi, chẳng qua vì quá trình quá độ Hoành Sơn Đường mà dùng sách lược ẩn nhẫn thôi.
Phân đường làm thế nào thì làm, nhưng các đại sư huynh, đại sư tỷ các phân đường nhất định phải tuân theo quy tắc của Ninh Chí Viễn.
“Xem ra Đường Uy chuẩn bị rất tốt rồi.”
“Ha hả, vậy xem hắn có thể làm được hay không?”
Đường Uy xoay người, chỉ vào Thân Đồ nói: “Thân Đồ, trận chiến đầu tiên!”
Đám người Cương Luyện thật ra sửng sốt, nói thật ra, Thân Đồ thực lực là kém cỏi nhất, trận đầu tiên mấu chốt như vậy không ngờ lại giao cho hắn?
Bên trong phân đường, chỗ ngồi là tương đối trọng yếu, trận tiên phong này nếu không có tình huống đặc thù nào thì đều phải giao cho người thứ hai của phân đường ra chiến.
Thân Đồ trong lòng tràn ngập kích động, nói thật hắn cũng không ôm bất luận kỳ vọng nào cả. Mấy ngày năm hắn ở một chỗ quan sát thực lực đám người Cương Luyện, chỉ có thể dùng từ khủng bố để hình dung. Thật không biết bọ họ luyện như thế nào.
Cho dù là Đường Uy không chọn hắn, hắn cũng không nói gì hắn, nhưng Đường Uy chọn hắn.
Hắn chắc chắc dù máu chảy đầu rơi cũng không chối từ.
Thân Đồ mang theo rìu chiến nhảy lên trên chiến hồn đài, đây là nơi chiến đấu của Hoành Sơn Đường.
Vương Mãnh nhìn về phía mọi người, Chu Khiêm khẽ mỉm cười nói: “Trận này để ta tới đi, cũng là người quen cũ.”
Chu Khiêm và Thân Đồ lần trước đánh nhau trên cơ bản là lưỡng bại câu thương, cả hai người coi như là hiểu biết.
“Trận chiến đầu tiên, Lôi Quang Đường Chu Khiêm đánh với Hoành Sơn Đường Thân Đồ.”
Hồng Bàn thanh âm rơi xuống, đệ tử hai bên phát ra tiếng hô rung trời lở đất.
Đã thật lâu không có không khí như thế ở trong đại hội.
“Chu Khiêm đánh với Thân Đồ, thế lực ngang nhau, nghe nói lần trước hai người đã giao thủ, tám lạng nửa cân. Trận chiến này Lôi Quang Đường nhất định phải đấu thắng mới được!”
“Đúng vậy, bắt cơ hội một trận thắng, nhất định phải sáng tạo kỳ tích, hoàn thành nguyện vọng của Hỏa Vân Đường chúng ta!”
Hiện tại đệ tử Lôi Quang Đường xuất trận đã không phải là hạng người vô danh tiểu tốt nữa rồi. Đại đa số đệ tử, nhất là đệ tử ba đường dưới đối với tên của bọn họ đều quen thuộc. Chẳng những Vương Mãnh, Trương Tiểu Giang, Chu Khiêm, Tác Minh, từng người này đều là tu hành bình thường, thậm chí vài người này còn không bằng chính mình. Nhưng hiện tại bọn họ thông qua cố gắng, kiên định và ý chí của mình để thực hiện lột xác.
Quan sát bọn họ cũng như nhìn thấy bản thân mình, những đệ tử phân đường khác cũng không mãnh liệt như bản thân Lôi Quang Đường, nhưng cũng biểu đạt ra một loại tâm nguyện.
Chỉ có điều như vậy, bên phía Hoành Sơn Đường càng mãnh liệt hơn, trống trận lôi động, khí thế ngút trời.
Có thể khắc chế loại chí dương chí cương này, sợ cũng chỉ có âm nhu của Phi Phượng Đường, khiến cho dương cương hoàn toàn không có đất dụng võ.
Đáng tiếc, Lôi Quang Đường không phải là Phi Phượng Đường.
Thân Đồ nhìn Chu Khiêm, nói: “Lần này ta sẽ đòi lại sỉ nhục lần trước!”
Chu Khiêm cười cười nói: “Phải xem sư huynh có bổn sự này hay không đã.”
Sát~~~
Thân Đồ nhấc rìu chiến vọt đi qua, Thể Tu toàn lực tấn công, lần này Thân Đồ không có cấp cho Chu Khiêm cơ hội tấn công. Lần đường chiến trước cũng là vì cá nhân hắn có một chút thiếu hụt không thuần thục mà dẫn tới thất bại. Nếu lại phạm phải sai lầm như cũ mà thất bại, cho dù Đường Uy bỏ qua cho hắn, hắn cũng ngượng ngùng không muốn ở lại Hoành Sơn Đường nữa.
Thể tu đặc điểm chính là tốc độ nhanh, tần suất nhanh, lực lượng mạnh, mà phương diện này đúng là nhược điểm của thuật tu.
Thân Đồ đoạt thế công của Chu Khiêm, lần trước ưu đãi không có khả năng xuất hiện nữa. Thân Đồ xuất động, Chu Khiêm lập tức lui về phía sau, đồng thời bạo liệt hỏa phù oanh ra.
So chính là tốc độ.
Rầm.
Thân Đồ công kích cực nhanh cũng không có hiệu quả gì. Chu Khiêm bạo liệt hỏa phù tốc độ không ngờ cũng giống như hỏa phù thuật tu vậy.
Bạo liệt hỏa phù ngăn trở Thân Đồ, Chu Khiêm bạo liệt hỏa phù có thể không đình chỉ, một đạo lại một đạo ầm ầm oanh ra.
Chu Khiêm có năng lực đem bạo liệt hỏa phù giống như hỏa phù mà ném ra.
Rầm rầm…
Bạo liệt hỏa phù oanh ra từng đạo rầm rầm, lập tức làm cho tất cả mọi người sợ ngây người. Bạo liệt hỏa phù khó khăn cao hơn nhiều lắm, chẳng sợ vận dụng thành thục như thế nào cũng không nhanh như vậy, đây là Chu Khiêm sao?”
Minh Nhân nhìn Chu Khiêm tràn ngập tự tin, bỗng nhiên cười, mọi người tâm tính phải chuyển biến, không thể coi Lôi Quang Đường là kẻ yếu được. Kẻ yếu làm sao có thể đi tới được một bước này, bọn họ đã lột xác, trải qua lắng động ở không gian bí cảnh, hiện tại Lôi Quang Đường tất cả mọi người đã lột xác.
So với trước đây, bọn họ đã hơn một phần thong dong.
Đám người Chu Khiêm không có học thêm kỹ năng mới, lâm trận mài gương sẽ không có hiệu quả tốt, chiến đấu chính là phát huy ra đặc điểm của mình, nhất là đặc điểm trên phương diện công kích.
Bạo liệt hỏa phù như một tiếng trống làm hăng hái tinh thần, bản lĩnh của Chu Khiêm, là một tay bạo liệt hỏa phù như vậy.
Thân Đồ vốn tin tưởng tràn đầy nhưng bị đánh cho toàn thân phát hỏa, đây là Chu Khiêm trước kia sao?
Cùng là bạo liệt hỏa phù nhưng mạnh hơn nhiều lắm.
Bất kể Thân Đồ né tránh như thế nào, đều bị bạo liệt hỏa phù liên tục tập trung, oanh tới mặt xám như tro. Hắn tức giận kêu lên một tiếng ầm ầm, hận không thể một búa bổ Chu Khiêm làm hai nửa.
Chu Khiêm rất rõ ràng chuyện phải rèn sắt khi còn nóng, lại càng không có ngu ngốc tới mức cho đối phương cơ hội phát huy. Tới Hoành Sơn Đường này, Lôi Quang Đường phải thận trọng, cho dù là một cơ hội nhỏ bó cũng phải nắm chặt lấy.
Đệ tử ba đường dưới, bọn họ bình thường không có nhiều cơ hội lắm. Cho nên tất cả quý trọng vô cùng, dưỡng thành tính cách bắt lấy cơ hội, trong chiến đấu cũng như thế, thật vất vả lắm mới nắm giữ được ưu thế, phải chặt chẽ nắm lấy.
Không chết không ngừng!
Từng đạo bạo liệt hỏa phù hoàn toàn áp chế mà cho dù lệch theo phòng ngự hình như Tác Minh, cũng là kiên trì chịu đựng bị đánh cũng có cực hạn. Nhất là bạo liệt hỏa phù của Chu Khiêm thật sự rất hung mãnh.
Càng đánh Chu Khiêm càng tin tưởng tràn đầy, thần thái cũng càng thong dong, xuống tay càng ác độc hơn.
Bỗng nhiên cảm thấy, Thân Đồ từng tạo cho hắn áp lực rất lớn, thậm chí phải liều mạng mới chiến thắng được, cũng không phải mạnh như vậy.
Thật sự không mạnh mẽ như vậy!
Tiểu nam thiên bát quái phù lục trận đã xuất hiện dưới chân Chu Khiêm, hắn đã có thể làm được việc treo phù bên trong công kích áp chế.
Cái này cũng có hiệu quả như treo phù la bàn, nhưng độ khó thực sự cao hơn nhiều lắm.
Chu Khiêm rất khiêm tốn, có lẽ là từ trước tới nay theo thói quen, có lẽ là cũng không biết mình có gì đặc biệt hơn người. Nhưng thật sự là, hắn theo mấy lần giãy dụa thoát ra khỏi tử vong, tinh thần đã đủ hùng mạnh rồi, tinh thần lực của hắn cũng đủ để điều khiển những bạo liệt hỏa phù này.
Hùng mạnh, chính là tại bất tri bất giác.
Tác giả :
Khô Lâu Tinh Linh