Thanh Dục Tuyết Chủ
Chương 24
―Giải quyết kiểu gì thế này? Giải quyết bằng mạng người hả?
Một tiểu cô nương chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong căn phòng lớn, mà người bị nàng
trách cứ lại giống như con mèo ngoan, biết mình phạm lỗi nên không hề phản bác.
―Hắn chưa chết!
Âm thanh kiên định vang lên từ bên giường.
―Câm miệng! Đều tại ngươi cả!
Còn không phải vì y… Có phu quân như vậy, nàng nhịn không được nguyền rủa lão cha,
ngày trước sao lại đem nàng đính ước với y.
―Tiểu muội đừng trách cứ hắn.
Tuyết Lý Thiên uỷ khuất nhìn muội muội, nếu không phải hắn quá tự tin thì chuyện sẽ không đến nước này, nên hắn đành nhẫn nhịn mặc tiểu muội cáu kỉnh.
Nhớ lại ngày đó hắn lại thấy run, bị hành vi điên cuồng của Tuyết Tố Hân doạ cho một trận, hắn không khỏi cảm thán sao nữ nhân lại có thể độc ác như vậy! Thế mà trước giờ hắn luôn xem thường bọn họ yếu đuối. Rốt cuộc, nhờ tiểu muội ra lệnh, hắn mới luống cuống điểm đại huyệt trên người Hiên Viên Hạo Húc, nếu không người đang nằm trên giường giờ có khi đang mồ yên mả đẹp rồi. Vẫn là tiểu muội bình tĩnh, chế ngự nữ nhân điên khùng kia, được tiểu bất điểm kia ngầm ưng thuận, họ bèn đem nữ nhân kia rời cung, đời này kiếp này cũng sẽ không cho phép nàng trở lại. Thật không ngờ nữ nhân có thể có sức phản kháng đáng sợ như vậy, chẳng ngần ngại cho nam nhân một nhát dao. Tuyết Lý Thiên hắn từ giờ trở đi không dám đắc tội với nữ nhân nữa a.
―Cữu cữu, cữu nghỉ ngơi tạm một chút đi.
Từ ngày phụ thân gặp chuyện, Hiên Viên Độc Trần liền tiếp quản Chiêu Lăng điện, vì an ổn của Tuyết Phong, cậu vẫn học tập như thường, tuổi còn nhỏ mà đã phải nhận gánh nặng của người lớn. Hay tin mẫu thân đâm phụ thân bị thương, khuôn mặt bé bỏng cũng chỉ hơi biến sắc, không khóc nháo như những hài đồng khác, cũng không nói gì kích động. Cậu chỉ
bình thản hỏi chuyện Giản Vân Thư, Hồi Diệc Vân cùng Mộng Thiên Văn, rồi đưa mẫu thân đi.
―Phụ thân sao vẫn chưa tỉnh?
Nhìn Tuyết Tố Tây lắc đầu, Hiên Viên Độc Trần biết sẽ không khuyên được cữu cữu. Phụ thân hôn mê đã bảy ngày, cữu cữu vẫn ở bên cạnh Người, nắm chặt tay phụ thân, thi thoảng âm thầm khóc.
Hiện giờ cữu cữu chỉ còn có thể kiên trì, kỳ thật, cữu cữu chẳng mấy nằm nghỉ trên giường.
―Chắc sắp rồi.
Tuyết Lý Thiên hơi buồn bực, tuy hắn không điểm huyệt Hiên Viên Hạo Húc đúng lúc nhưng kẻ kia là người luyện võ, sức chống cự hơn người, bằng không đã bị độc dược bí truyền của Tuyết Phong hại chết rồi.
Bất quá cũng nên cảm tạ giải dược bí chế của Tuyết Lý tộc bọn họ. Năm xưa vì e người của Tuyết Phong dùng loại độc này để lạm sát người vô tội nên tổ tiên Tuyết Lý tộc khi ấy đã lén phối giải dược phòng ngừa, kết quả hiện tại đã phát huy công dụng.
Chỉ là một trăm năm qua, chưa có ai phải dùng giải dược này cứu người, vì độc dược Tuyết Phong luôn được Hoàng thượng bảo quản nên không xảy ra sai lầm nào, lần này trong tay Tuyết Tố Hân có độc dược, kỳ thật đúng là sơ suất của Tuyết Tố Tây.
―Sắp cái gì mà sắp?
Bọn họ đã nói không dưới năm lần ―sắp, nhưng đến giờ Thiếu chủ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Hồi Diệc Vân không khỏi thấy nôn nóng, sợ Thiếu chủ cứ như vậy mà chết.
―Vì chưa có người từng dùng qua.
Tuyết Lý Thiên càng nói giọng càng nhỏ dần.
―Ngươi…
Mộng Thiên Văn giật mình nhìn, họ muốn lấy Thiếu chủ mình để thử thuốc chắc? Sao có kẻ vô sỉ như vậy!
―Các người có thể im lặng một chút được không?
Tuyết Tố Tây không muốn nhắc đến chuyện Hiên Viên Hạo Húc chưa tỉnh lại, y muốn hắn tỉnh lại vì y còn rất nhiều điều muốn nói, muốn cho hắn biết, y từ nay về sau sẽ không bao giờ… trốn tránh hắn nữa. Bởi vì hai người thật tâm luôn mong ở cạnh nhau.
―Ách… nếu có chuyện gì cứ kêu chúng ta một tiếng.
Tuyết Lý Băng không đành lòng tiếp tục chỉ trích nam nhân yếu đuối kia nữa, bộ dáng đáng thương hiện tại Hiên Viên Hạo Húc mà nhìn thấy… có khi sẽ cho đại ca nàng hai chưởng đi. Ngày ấy, Hiên Viên Hạo Húc hùng hổ xông vào hoa viên của Thuỵ Tuyết cung, cấp tốc phi thân lướt vào thì đại ca nhà nàng lại ngăn cản, bảo là đã đáp ứng Tuyết Tố Tây để hai tỷ đệ bọn họ hảo hảo tâm sự, thế là Hiên Viên Hạo Húc nổi cơn cho huynh ấy mấy đấm.
―Tại sao lại không tỉnh lại?! Ngươi còn trách ta sao?
Tuyết Tố Tây vô lực nhìn nam nhân kia, trước đây đều là mình nằm trên giường nhìn tư thế oai hùng tràn trề sức sống của hắn, nhưng lần này thì đổi lại. Y không rời mắt khỏi nam nhân mạnh mẽ ấy, trái tim nhỏ bé của y thật sự không chịu nổi. Vì sao những người y quan tâm đều có kết cục bi thảm, y chưa bao giờ có được hạnh phúc của chính mình, chính sự hèn nhát của y đã làm hại chính bản thân y, còn làm người bảo vệ cho y phải rời khỏi y. Mẫu thân bị Tiên hoàng sát hại, Nhũ mẫu bị ép rời khỏi cung, lão công công đáng thương bị tỷ tỷ đánh đến chết, lần này, y nhẫn nhục chịu đựng một lần, không ngờ lại vuột mất hạnh phúc. Khi đã biết đó là hạnh phúc, y nhất định không buông tay nữa!
―Ta… dường như đã yêu ngươi…
Như hai người đang tâm sự với nhau, Tuyết Tố Tây ngượng ngùng thổ lộ tâm ý, khẽ cúi đầu, tuy biết Hiên Viên Hạo Húc vẫn đang hôn mê nhưng y vẫn yếu đuối không dám nhìn hắn.
―Ta… thật sự… không rõ nữa, không rõ đó có phải là yêu không…
Y chưa từng yêu ai bao giờ, nên y không biết cái gì gọi là yêu, mẫu thân qua đời quá sớm, những người khác đều tận tâm chiếu cố y, y không có cảm nhận được loại tình cảm khiến người ta ngạt thở này nên y mới muốn trốn chạy.
―Tha thứ cho ta được không? Cho… ta thêm một cơ hội nữa… Để ta tiếp tục yêu ngươi, được không?
Tuyết Tố Tây nôn nóng muốn nghe câu trả lời của người kia, y đã chịu giày vò nhiều ngày nay, y sợ Hiên Viên Hạo Húc sau khi tỉnh lại sẽ không còn dành tình cảm cho y nữa.
―Được…
―Ta sẽ không chạy trốn, sẽ không né tránh… Ách… A!
―Được… Khụ…
Thanh âm yếu ớt vừa rồi hãy còn doạ cho Tuyết Tố Tây đang thao thao bất tuyệt một trận, cho tới bây giờ y chưa từng thấy Hiên Viên Hạo Húc lại có mặt khả ái đến vậy, giọng nói khàn khàn, chỉ nói một chữ mà yết hầu đau rát.
―Ngươi…
Tuyết Tố Tây cả mặt đều đỏ lựng.
―…nghe hết rồi?
Không biết phải đối mặt với Hiên Viên Hạo Húc thế nào, mới vừa rồi còn nói rất nhiều tuy muốn hắn nghe nhưng Tuyết Tố Tây vẫn thấy hơi mắc cỡ. Thấy Hiên Viên Hạo Húc khẽ gật đầu, y càng thêm xấu hổ.
―Nước…
Nhiều ngay chưa ăn cơm, môi khô nứt, hắn cần làm dịu.
―Được, ngươi…
Tuyết Tố Tây đem nước đến, nhưng bất giác không biết cho hắn uống kiểu gì. Khi Hiên
Viên Hạo Húc mê man, y có thể dùng miệng giúp hắn, chỉ là hiện tại…
Cuối cùng Hiên Viên Hạo Húc vẫn ở trên giường, tỉnh như sáo hưởng thụ sự chăm sóc của Tuyết Tố Tây. Nhận ra sau khi mình tỉnh lại, người nằm bên cạnh rốt cuộc cũng đã trút được tảng đá lớn trong lòng, hắn liền đem y ôm vào trong lòng, cảm thụ hương thơm dìu dịu của y.
―Thiếu chủ…
Mọi người đều đã biết hắn tỉnh lại, nhưng Hiên Viên Hạo Húc không muốn nhiều người sẽ đánh thức Tuyết Tố Tây nên gặp từng người một.
―Lệnh sư huynh bị Phong Dĩnh Diệc của Phong Phục bắt đi.
Hồi Diệc Vân nhìn Mộng Thiên Văn ở bên, hắn không biết nói sao, thật sự không hiểu Thuỷ Trạch Trường Đinh kia như thế nào lại tự đến tận cửa. Hiện nay Vũ Trạch cùng Thiên Triệu không dám tuỳ tiện xuất quân vì dù sao người đó cũng tự động đi, không thể vô cớ xuất binh.
―Ân…
Hiên Viên Hạo Húc gật đầu tỏ vẻ đã biết, nếu là Đại sư huynh tự nguyện ắt có nội tình, với công lực của huynh ấy chắc sẽ không có chuyện gì. Hồi Diệc Vân cùng Mộng Thiên Văn xuất môn, đến lượt Tuyết Lý Thiên và Tuyết Lý Băng vào. Dù sao lần này cũng là Tuyết Lý Thiên đùa quá trớn, thiếu chút nữa xảy ra án mạng nên ngoan ngoãn đến tạ tội rồi sẽ trở về Tuyết Lý tộc.
―Tỉnh rồi hả? Há há há…
Tuyết Lý Thiên cười gượng thấy sắc mặt Hiên Viên Hạo Húc không tốt lắm, hắn bĩu môi, nghĩ lại bất giác run lên, sờ sờ lên chỗ hôm đó bị đánh khiến sắc mặt Hiên Viên Hạo Húc dịu đi một chút.
―Tỉnh rồi thì bọn ta cũng không ở đây làm phiền nữa.
Tuyết Lý Băng thấy lần này bọn họ đã ra ngoài được một khoảng thời gian, nếu sự tình đã được giải quyết, người cũng không có việc gì, giờ là lúc bọn họ nên trở về.
Mà hôn ước chắc tự động sẽ xoá bỏ, nàng liếc mắc nhìn người đang ngủ say y phục có chút không chỉnh tề, xem ra nam nhân này cứ như thế mới ổn, chẳng qua nàng vẫn không thích y.
―Cảm tạ…
Hiên Viên Hạo Húc biết độc dược bí truyền của Tuyết Phong không dễ giải, lần này không có người của Tuyết Lý tộc trời sinh chuyên khắc chế Tuyết Phong, hắn nhất định sẽ vô phương, đâu nghe được lời thổ lộ của Tuyết Tố Tây. Kỳ thật, coi như hắn cũng có lời.
Hiên Viên Hạo Húc lộ ra biểu tình sủng nịch, chăm chú ngắm người đang say ngủ, không nhận ra khách nhân lúc này đã biến mất trên đại điện, một lần nữa trở thành thần tộc trong những câu chuyện được dân chúng Tuyết Phong lưu truyền.
Tuyết Phong vương triều, tân thế nguyên niên, năm Thái tử mười bốn tuổi chính thức ly khai Đông cung, đăng điển trở thành tân quân Tuyết Phong, vì muốn tỏ thành ý cai trị Tuyết Phong trở thành một đất nước mới đã đổi niên hiệu là ―Tân Thế.
Dân chúng đồn rằng tiểu Thái tử thật ra nhiều năm nay đã chấp chính. Bởi vì một ngày đẹp trời, Hoàng thượng của Tuyết Phong đã biến mất, chính thức trở thành một phần của lịch sử. Trước đó bọn họ đều biết Chiến Thần Phò mã gia là người đảm trách chính sự nhưng sau này ngay cả Phò mã gia cũng quy ẩn. Người ta đoán chứng hai người đã rời khỏi đây, có người nói bọn họ vì nội bộ lục đục mà lưỡng bại câu thương, cũng có người nói cả hai đều đã quyết định tu đạo thành tiên…
Chỉ có người quen của bọn họ là biết hai người đó ở đâu…
Tuyết Phong vương triều, tại Chiêu Lăng điện nội, tẩm cung của Hoàng thượng.
―Trần Nhi hiện giờ thật sự uy nghiêm đó nha.
Hài đồng giờ đã cao ngất, mới chớp mắt đã thành một thiếu niên, cảm giác này thật kỳ diệu.
―Đúng đó, càng ngày càng có dáng dấp của Thiếu chủ.
Mộng Thiên Văn lập tức chân chó(60) phụ hoạ, với mong muốn Thiếu chủ cùng tiểu Thiếu chủ nhà bọn họ có thể mủi lòng đỡ bóc lột bọn họ, rồi hắn sẽ cùng ai đó tận hưởng thế giới chỉ dành cho hai người a.
―Cữu cữu, Trần Nhi dạo này có khí khái không?
Tuy đã mười bốn tuổi nhưng vẫn là một đứa trẻ, Hiên Viên Độc Trần vẫn làm nũng với cữu cữu, chỉ là giờ càng ngày càng hiếm đi thôi.
Hiên Viên Độc Trần thân hoàng bào ngũ sắc, đầu đội đái tử kim phát quan, mới mười bốn tuổi nhưng thừa hưởng dáng người cao to của đại võ tướng Hiên Viên gia, cùng mỹ mạo của Tuyết Tố Hân nên hiện tại có thể nói là một nam nhân anh tuấn. Cậu xoay xoay quanh Tuyết Tố Tây, để cữu cữu thoả thích ngắm mình.
―Đương nhiên, Trần Nhi của cữu cữu ngoan nhất a.
Đứa trẻ kia vì hạnh phúc của bọn họ, nên một mình ở lại trong hoàng cung lớn như vậy làm hoàng đế, thật sự chịu uỷ khuất rồi.
―Khụ khụ…
Thấy đứa con lôi kéo tay Tuyết Tố Tây, Hiên Viên Hạo Húc lập tức trừng mắt, đứa nhỏ này càng lớn càng không coi hắn ra gì, lúc nào cũng khiêu khích hắn. Xem chừng hắn… không thể thường xuyên hồi cung rồi.
―Nguyên lai sư đệ vẫn là một cái bình dấm chua a…
(60)Chân chó (狗腿/cẩu thối): Cách nói của người Hồ Nam chỉ những kẻ xu nịnh, không biết tốt xấu, gió chiều nào theo chiều ấy.
Giọng nói thổn thức pha chút nũng nịu phát ra từ bên cạnh một nam nhân hiền lành, ngữ khí oán giận nhìn nam nhân đó, sau khi bị lườm cho một trận, lập tức xun xoe tiến vào ***g ngực người này lấy lòng.
―Ha ha ha, đáng hổ thẹn! Nếu người trong thiên hạ mà biết đường đường hoàng đế của Thuỷ Kính thịnh vượng nhất trong lục quốc cư nhiên lại hạ mình thế này, quả là hại chết bao lê dân.
Thật chưa từng thấy qua có nam nhân nào như vậy.
―Hừ, ngươi thì khác gì!
Thuỷ Tinh Vân không cam lòng yếu thế, trừng mắt chọc Vũ Quân Kỳ, sau đó còn nháy mắt với Lãnh Thiên Thương đằng sau hắn khiến Vũ Quân Kỳ giật bắn người khẩn trương nhìn đại Thừa tướng của mình, chỉ sợ hắn sinh khí mà quẳng triều chính lại cho mình.
―Im đi, năm mươi lạng!
Nam nhân ôm Thuỷ Tinh Vân lúc này rốt cuộc không chịu được huyên náo.
―Hoàng kim hay là bạc trắng?!
Thuỷ Tinh Vân nghe nam nhân này quát, lập tức nhảy dựng lên, ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt hiện rành rành hai chữ ―lợi.
―Câm miệng!
Cô Vân Mạc Hướng rốt cục không chịu nổi tính con buôn của Thuỷ Tinh Vân, hai người hở một chút là tiền, hôn môi cũng tiền, liền ngay cả lúc… tên kia cũng ra giá. Cô Vân Mạc Hướng cảm thấy mình bị nam nhân này bức điên rồi, thật tình thì địa vị hắn trong lòng kẻ kia là như thế nào?
Những người khác không thèm xem hai người đó diễn trò vì bọn họ đều thừa biết cuối cùng
Cô Vân Mạc Hướng luôn mặc cho nam nhân kia diễn vai lấn tới.
Lục quốc cứ ba năm sẽ tụ họp, cùng nghiên cứu phát triển giao thương giữa các nước, mà giữa các nước này đều có một mối quan hệ vi diệu với nhau. Lục quốc hợp lực, vị thế nâng lên, càng ngày càng vững vàng.
―Tam sư huynh vẫn không ở Tuyết Phong lâu một chút sao?
Huyền Trọng Thiên thấy mọi người đang vui vẻ, Hiên Viên Hạo Húc lại có vẻ thoáng sầu muộn. Tuyết Phong tám năm trước không phải do Tam sư huynh cầm quyền, hắn bị trọng thương rồi sau đó mang tiểu Hoàng đế của Tuyết Phong ẩn cư.
Sau đấy, không ai biết hai người đó ở đâu, chỉ có bọn họ tự liên hệ với người khác, người khác không thể liên hệ với họ. Nguyên lai Đại sư huynh hành tung mờ ảo, hiện tại thấy hắn cũng ở yên một chỗ, còn Tam sư huynh lại coi bốn biển là nhà. Bọn họ ở bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, khiến Huyền Trọng Thiên cũng nhiễm bệnh của người trung niên, mang nỗi buồn biệt ly.
―Ân, nơi này mặc dù nhiều thứ đáng trân trọng nhưng đồng thời cũng có ký ức đáng buồn. Hiên Viên Hạo Húc không thể quên những gì mình đã gây ra cho Tuyết Tố Tây, kỳ thật, có
một số việc cả đời không thể quên. Nhưng điều quan trọng là hiện giờ bọn họ đã ở bên
nhau.
―Ta đã đáp ứng y, muốn để y sống cuộc sống hắn từng mơ ước.
Hiên Viên Hạo Húc ngoảnh mặt nhìn Tuyết Tố Tây đang bị Hiên Viên Độc Trần bấu víu, mà y dường như cảm nhận được hắn đang nhìn mình chăm chú liền ngoái đầu lại rồi cũng cười với hắn. Nụ cười điềm đạm khiến nếp nhăn của Hiên Viên Hạo Húc khi cười càng thêm sâu…
Một tiểu cô nương chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong căn phòng lớn, mà người bị nàng
trách cứ lại giống như con mèo ngoan, biết mình phạm lỗi nên không hề phản bác.
―Hắn chưa chết!
Âm thanh kiên định vang lên từ bên giường.
―Câm miệng! Đều tại ngươi cả!
Còn không phải vì y… Có phu quân như vậy, nàng nhịn không được nguyền rủa lão cha,
ngày trước sao lại đem nàng đính ước với y.
―Tiểu muội đừng trách cứ hắn.
Tuyết Lý Thiên uỷ khuất nhìn muội muội, nếu không phải hắn quá tự tin thì chuyện sẽ không đến nước này, nên hắn đành nhẫn nhịn mặc tiểu muội cáu kỉnh.
Nhớ lại ngày đó hắn lại thấy run, bị hành vi điên cuồng của Tuyết Tố Hân doạ cho một trận, hắn không khỏi cảm thán sao nữ nhân lại có thể độc ác như vậy! Thế mà trước giờ hắn luôn xem thường bọn họ yếu đuối. Rốt cuộc, nhờ tiểu muội ra lệnh, hắn mới luống cuống điểm đại huyệt trên người Hiên Viên Hạo Húc, nếu không người đang nằm trên giường giờ có khi đang mồ yên mả đẹp rồi. Vẫn là tiểu muội bình tĩnh, chế ngự nữ nhân điên khùng kia, được tiểu bất điểm kia ngầm ưng thuận, họ bèn đem nữ nhân kia rời cung, đời này kiếp này cũng sẽ không cho phép nàng trở lại. Thật không ngờ nữ nhân có thể có sức phản kháng đáng sợ như vậy, chẳng ngần ngại cho nam nhân một nhát dao. Tuyết Lý Thiên hắn từ giờ trở đi không dám đắc tội với nữ nhân nữa a.
―Cữu cữu, cữu nghỉ ngơi tạm một chút đi.
Từ ngày phụ thân gặp chuyện, Hiên Viên Độc Trần liền tiếp quản Chiêu Lăng điện, vì an ổn của Tuyết Phong, cậu vẫn học tập như thường, tuổi còn nhỏ mà đã phải nhận gánh nặng của người lớn. Hay tin mẫu thân đâm phụ thân bị thương, khuôn mặt bé bỏng cũng chỉ hơi biến sắc, không khóc nháo như những hài đồng khác, cũng không nói gì kích động. Cậu chỉ
bình thản hỏi chuyện Giản Vân Thư, Hồi Diệc Vân cùng Mộng Thiên Văn, rồi đưa mẫu thân đi.
―Phụ thân sao vẫn chưa tỉnh?
Nhìn Tuyết Tố Tây lắc đầu, Hiên Viên Độc Trần biết sẽ không khuyên được cữu cữu. Phụ thân hôn mê đã bảy ngày, cữu cữu vẫn ở bên cạnh Người, nắm chặt tay phụ thân, thi thoảng âm thầm khóc.
Hiện giờ cữu cữu chỉ còn có thể kiên trì, kỳ thật, cữu cữu chẳng mấy nằm nghỉ trên giường.
―Chắc sắp rồi.
Tuyết Lý Thiên hơi buồn bực, tuy hắn không điểm huyệt Hiên Viên Hạo Húc đúng lúc nhưng kẻ kia là người luyện võ, sức chống cự hơn người, bằng không đã bị độc dược bí truyền của Tuyết Phong hại chết rồi.
Bất quá cũng nên cảm tạ giải dược bí chế của Tuyết Lý tộc bọn họ. Năm xưa vì e người của Tuyết Phong dùng loại độc này để lạm sát người vô tội nên tổ tiên Tuyết Lý tộc khi ấy đã lén phối giải dược phòng ngừa, kết quả hiện tại đã phát huy công dụng.
Chỉ là một trăm năm qua, chưa có ai phải dùng giải dược này cứu người, vì độc dược Tuyết Phong luôn được Hoàng thượng bảo quản nên không xảy ra sai lầm nào, lần này trong tay Tuyết Tố Hân có độc dược, kỳ thật đúng là sơ suất của Tuyết Tố Tây.
―Sắp cái gì mà sắp?
Bọn họ đã nói không dưới năm lần ―sắp, nhưng đến giờ Thiếu chủ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Hồi Diệc Vân không khỏi thấy nôn nóng, sợ Thiếu chủ cứ như vậy mà chết.
―Vì chưa có người từng dùng qua.
Tuyết Lý Thiên càng nói giọng càng nhỏ dần.
―Ngươi…
Mộng Thiên Văn giật mình nhìn, họ muốn lấy Thiếu chủ mình để thử thuốc chắc? Sao có kẻ vô sỉ như vậy!
―Các người có thể im lặng một chút được không?
Tuyết Tố Tây không muốn nhắc đến chuyện Hiên Viên Hạo Húc chưa tỉnh lại, y muốn hắn tỉnh lại vì y còn rất nhiều điều muốn nói, muốn cho hắn biết, y từ nay về sau sẽ không bao giờ… trốn tránh hắn nữa. Bởi vì hai người thật tâm luôn mong ở cạnh nhau.
―Ách… nếu có chuyện gì cứ kêu chúng ta một tiếng.
Tuyết Lý Băng không đành lòng tiếp tục chỉ trích nam nhân yếu đuối kia nữa, bộ dáng đáng thương hiện tại Hiên Viên Hạo Húc mà nhìn thấy… có khi sẽ cho đại ca nàng hai chưởng đi. Ngày ấy, Hiên Viên Hạo Húc hùng hổ xông vào hoa viên của Thuỵ Tuyết cung, cấp tốc phi thân lướt vào thì đại ca nhà nàng lại ngăn cản, bảo là đã đáp ứng Tuyết Tố Tây để hai tỷ đệ bọn họ hảo hảo tâm sự, thế là Hiên Viên Hạo Húc nổi cơn cho huynh ấy mấy đấm.
―Tại sao lại không tỉnh lại?! Ngươi còn trách ta sao?
Tuyết Tố Tây vô lực nhìn nam nhân kia, trước đây đều là mình nằm trên giường nhìn tư thế oai hùng tràn trề sức sống của hắn, nhưng lần này thì đổi lại. Y không rời mắt khỏi nam nhân mạnh mẽ ấy, trái tim nhỏ bé của y thật sự không chịu nổi. Vì sao những người y quan tâm đều có kết cục bi thảm, y chưa bao giờ có được hạnh phúc của chính mình, chính sự hèn nhát của y đã làm hại chính bản thân y, còn làm người bảo vệ cho y phải rời khỏi y. Mẫu thân bị Tiên hoàng sát hại, Nhũ mẫu bị ép rời khỏi cung, lão công công đáng thương bị tỷ tỷ đánh đến chết, lần này, y nhẫn nhục chịu đựng một lần, không ngờ lại vuột mất hạnh phúc. Khi đã biết đó là hạnh phúc, y nhất định không buông tay nữa!
―Ta… dường như đã yêu ngươi…
Như hai người đang tâm sự với nhau, Tuyết Tố Tây ngượng ngùng thổ lộ tâm ý, khẽ cúi đầu, tuy biết Hiên Viên Hạo Húc vẫn đang hôn mê nhưng y vẫn yếu đuối không dám nhìn hắn.
―Ta… thật sự… không rõ nữa, không rõ đó có phải là yêu không…
Y chưa từng yêu ai bao giờ, nên y không biết cái gì gọi là yêu, mẫu thân qua đời quá sớm, những người khác đều tận tâm chiếu cố y, y không có cảm nhận được loại tình cảm khiến người ta ngạt thở này nên y mới muốn trốn chạy.
―Tha thứ cho ta được không? Cho… ta thêm một cơ hội nữa… Để ta tiếp tục yêu ngươi, được không?
Tuyết Tố Tây nôn nóng muốn nghe câu trả lời của người kia, y đã chịu giày vò nhiều ngày nay, y sợ Hiên Viên Hạo Húc sau khi tỉnh lại sẽ không còn dành tình cảm cho y nữa.
―Được…
―Ta sẽ không chạy trốn, sẽ không né tránh… Ách… A!
―Được… Khụ…
Thanh âm yếu ớt vừa rồi hãy còn doạ cho Tuyết Tố Tây đang thao thao bất tuyệt một trận, cho tới bây giờ y chưa từng thấy Hiên Viên Hạo Húc lại có mặt khả ái đến vậy, giọng nói khàn khàn, chỉ nói một chữ mà yết hầu đau rát.
―Ngươi…
Tuyết Tố Tây cả mặt đều đỏ lựng.
―…nghe hết rồi?
Không biết phải đối mặt với Hiên Viên Hạo Húc thế nào, mới vừa rồi còn nói rất nhiều tuy muốn hắn nghe nhưng Tuyết Tố Tây vẫn thấy hơi mắc cỡ. Thấy Hiên Viên Hạo Húc khẽ gật đầu, y càng thêm xấu hổ.
―Nước…
Nhiều ngay chưa ăn cơm, môi khô nứt, hắn cần làm dịu.
―Được, ngươi…
Tuyết Tố Tây đem nước đến, nhưng bất giác không biết cho hắn uống kiểu gì. Khi Hiên
Viên Hạo Húc mê man, y có thể dùng miệng giúp hắn, chỉ là hiện tại…
Cuối cùng Hiên Viên Hạo Húc vẫn ở trên giường, tỉnh như sáo hưởng thụ sự chăm sóc của Tuyết Tố Tây. Nhận ra sau khi mình tỉnh lại, người nằm bên cạnh rốt cuộc cũng đã trút được tảng đá lớn trong lòng, hắn liền đem y ôm vào trong lòng, cảm thụ hương thơm dìu dịu của y.
―Thiếu chủ…
Mọi người đều đã biết hắn tỉnh lại, nhưng Hiên Viên Hạo Húc không muốn nhiều người sẽ đánh thức Tuyết Tố Tây nên gặp từng người một.
―Lệnh sư huynh bị Phong Dĩnh Diệc của Phong Phục bắt đi.
Hồi Diệc Vân nhìn Mộng Thiên Văn ở bên, hắn không biết nói sao, thật sự không hiểu Thuỷ Trạch Trường Đinh kia như thế nào lại tự đến tận cửa. Hiện nay Vũ Trạch cùng Thiên Triệu không dám tuỳ tiện xuất quân vì dù sao người đó cũng tự động đi, không thể vô cớ xuất binh.
―Ân…
Hiên Viên Hạo Húc gật đầu tỏ vẻ đã biết, nếu là Đại sư huynh tự nguyện ắt có nội tình, với công lực của huynh ấy chắc sẽ không có chuyện gì. Hồi Diệc Vân cùng Mộng Thiên Văn xuất môn, đến lượt Tuyết Lý Thiên và Tuyết Lý Băng vào. Dù sao lần này cũng là Tuyết Lý Thiên đùa quá trớn, thiếu chút nữa xảy ra án mạng nên ngoan ngoãn đến tạ tội rồi sẽ trở về Tuyết Lý tộc.
―Tỉnh rồi hả? Há há há…
Tuyết Lý Thiên cười gượng thấy sắc mặt Hiên Viên Hạo Húc không tốt lắm, hắn bĩu môi, nghĩ lại bất giác run lên, sờ sờ lên chỗ hôm đó bị đánh khiến sắc mặt Hiên Viên Hạo Húc dịu đi một chút.
―Tỉnh rồi thì bọn ta cũng không ở đây làm phiền nữa.
Tuyết Lý Băng thấy lần này bọn họ đã ra ngoài được một khoảng thời gian, nếu sự tình đã được giải quyết, người cũng không có việc gì, giờ là lúc bọn họ nên trở về.
Mà hôn ước chắc tự động sẽ xoá bỏ, nàng liếc mắc nhìn người đang ngủ say y phục có chút không chỉnh tề, xem ra nam nhân này cứ như thế mới ổn, chẳng qua nàng vẫn không thích y.
―Cảm tạ…
Hiên Viên Hạo Húc biết độc dược bí truyền của Tuyết Phong không dễ giải, lần này không có người của Tuyết Lý tộc trời sinh chuyên khắc chế Tuyết Phong, hắn nhất định sẽ vô phương, đâu nghe được lời thổ lộ của Tuyết Tố Tây. Kỳ thật, coi như hắn cũng có lời.
Hiên Viên Hạo Húc lộ ra biểu tình sủng nịch, chăm chú ngắm người đang say ngủ, không nhận ra khách nhân lúc này đã biến mất trên đại điện, một lần nữa trở thành thần tộc trong những câu chuyện được dân chúng Tuyết Phong lưu truyền.
Tuyết Phong vương triều, tân thế nguyên niên, năm Thái tử mười bốn tuổi chính thức ly khai Đông cung, đăng điển trở thành tân quân Tuyết Phong, vì muốn tỏ thành ý cai trị Tuyết Phong trở thành một đất nước mới đã đổi niên hiệu là ―Tân Thế.
Dân chúng đồn rằng tiểu Thái tử thật ra nhiều năm nay đã chấp chính. Bởi vì một ngày đẹp trời, Hoàng thượng của Tuyết Phong đã biến mất, chính thức trở thành một phần của lịch sử. Trước đó bọn họ đều biết Chiến Thần Phò mã gia là người đảm trách chính sự nhưng sau này ngay cả Phò mã gia cũng quy ẩn. Người ta đoán chứng hai người đã rời khỏi đây, có người nói bọn họ vì nội bộ lục đục mà lưỡng bại câu thương, cũng có người nói cả hai đều đã quyết định tu đạo thành tiên…
Chỉ có người quen của bọn họ là biết hai người đó ở đâu…
Tuyết Phong vương triều, tại Chiêu Lăng điện nội, tẩm cung của Hoàng thượng.
―Trần Nhi hiện giờ thật sự uy nghiêm đó nha.
Hài đồng giờ đã cao ngất, mới chớp mắt đã thành một thiếu niên, cảm giác này thật kỳ diệu.
―Đúng đó, càng ngày càng có dáng dấp của Thiếu chủ.
Mộng Thiên Văn lập tức chân chó(60) phụ hoạ, với mong muốn Thiếu chủ cùng tiểu Thiếu chủ nhà bọn họ có thể mủi lòng đỡ bóc lột bọn họ, rồi hắn sẽ cùng ai đó tận hưởng thế giới chỉ dành cho hai người a.
―Cữu cữu, Trần Nhi dạo này có khí khái không?
Tuy đã mười bốn tuổi nhưng vẫn là một đứa trẻ, Hiên Viên Độc Trần vẫn làm nũng với cữu cữu, chỉ là giờ càng ngày càng hiếm đi thôi.
Hiên Viên Độc Trần thân hoàng bào ngũ sắc, đầu đội đái tử kim phát quan, mới mười bốn tuổi nhưng thừa hưởng dáng người cao to của đại võ tướng Hiên Viên gia, cùng mỹ mạo của Tuyết Tố Hân nên hiện tại có thể nói là một nam nhân anh tuấn. Cậu xoay xoay quanh Tuyết Tố Tây, để cữu cữu thoả thích ngắm mình.
―Đương nhiên, Trần Nhi của cữu cữu ngoan nhất a.
Đứa trẻ kia vì hạnh phúc của bọn họ, nên một mình ở lại trong hoàng cung lớn như vậy làm hoàng đế, thật sự chịu uỷ khuất rồi.
―Khụ khụ…
Thấy đứa con lôi kéo tay Tuyết Tố Tây, Hiên Viên Hạo Húc lập tức trừng mắt, đứa nhỏ này càng lớn càng không coi hắn ra gì, lúc nào cũng khiêu khích hắn. Xem chừng hắn… không thể thường xuyên hồi cung rồi.
―Nguyên lai sư đệ vẫn là một cái bình dấm chua a…
(60)Chân chó (狗腿/cẩu thối): Cách nói của người Hồ Nam chỉ những kẻ xu nịnh, không biết tốt xấu, gió chiều nào theo chiều ấy.
Giọng nói thổn thức pha chút nũng nịu phát ra từ bên cạnh một nam nhân hiền lành, ngữ khí oán giận nhìn nam nhân đó, sau khi bị lườm cho một trận, lập tức xun xoe tiến vào ***g ngực người này lấy lòng.
―Ha ha ha, đáng hổ thẹn! Nếu người trong thiên hạ mà biết đường đường hoàng đế của Thuỷ Kính thịnh vượng nhất trong lục quốc cư nhiên lại hạ mình thế này, quả là hại chết bao lê dân.
Thật chưa từng thấy qua có nam nhân nào như vậy.
―Hừ, ngươi thì khác gì!
Thuỷ Tinh Vân không cam lòng yếu thế, trừng mắt chọc Vũ Quân Kỳ, sau đó còn nháy mắt với Lãnh Thiên Thương đằng sau hắn khiến Vũ Quân Kỳ giật bắn người khẩn trương nhìn đại Thừa tướng của mình, chỉ sợ hắn sinh khí mà quẳng triều chính lại cho mình.
―Im đi, năm mươi lạng!
Nam nhân ôm Thuỷ Tinh Vân lúc này rốt cuộc không chịu được huyên náo.
―Hoàng kim hay là bạc trắng?!
Thuỷ Tinh Vân nghe nam nhân này quát, lập tức nhảy dựng lên, ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt hiện rành rành hai chữ ―lợi.
―Câm miệng!
Cô Vân Mạc Hướng rốt cục không chịu nổi tính con buôn của Thuỷ Tinh Vân, hai người hở một chút là tiền, hôn môi cũng tiền, liền ngay cả lúc… tên kia cũng ra giá. Cô Vân Mạc Hướng cảm thấy mình bị nam nhân này bức điên rồi, thật tình thì địa vị hắn trong lòng kẻ kia là như thế nào?
Những người khác không thèm xem hai người đó diễn trò vì bọn họ đều thừa biết cuối cùng
Cô Vân Mạc Hướng luôn mặc cho nam nhân kia diễn vai lấn tới.
Lục quốc cứ ba năm sẽ tụ họp, cùng nghiên cứu phát triển giao thương giữa các nước, mà giữa các nước này đều có một mối quan hệ vi diệu với nhau. Lục quốc hợp lực, vị thế nâng lên, càng ngày càng vững vàng.
―Tam sư huynh vẫn không ở Tuyết Phong lâu một chút sao?
Huyền Trọng Thiên thấy mọi người đang vui vẻ, Hiên Viên Hạo Húc lại có vẻ thoáng sầu muộn. Tuyết Phong tám năm trước không phải do Tam sư huynh cầm quyền, hắn bị trọng thương rồi sau đó mang tiểu Hoàng đế của Tuyết Phong ẩn cư.
Sau đấy, không ai biết hai người đó ở đâu, chỉ có bọn họ tự liên hệ với người khác, người khác không thể liên hệ với họ. Nguyên lai Đại sư huynh hành tung mờ ảo, hiện tại thấy hắn cũng ở yên một chỗ, còn Tam sư huynh lại coi bốn biển là nhà. Bọn họ ở bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, khiến Huyền Trọng Thiên cũng nhiễm bệnh của người trung niên, mang nỗi buồn biệt ly.
―Ân, nơi này mặc dù nhiều thứ đáng trân trọng nhưng đồng thời cũng có ký ức đáng buồn. Hiên Viên Hạo Húc không thể quên những gì mình đã gây ra cho Tuyết Tố Tây, kỳ thật, có
một số việc cả đời không thể quên. Nhưng điều quan trọng là hiện giờ bọn họ đã ở bên
nhau.
―Ta đã đáp ứng y, muốn để y sống cuộc sống hắn từng mơ ước.
Hiên Viên Hạo Húc ngoảnh mặt nhìn Tuyết Tố Tây đang bị Hiên Viên Độc Trần bấu víu, mà y dường như cảm nhận được hắn đang nhìn mình chăm chú liền ngoái đầu lại rồi cũng cười với hắn. Nụ cười điềm đạm khiến nếp nhăn của Hiên Viên Hạo Húc khi cười càng thêm sâu…
Tác giả :
Đoạn Tàn Tình