Thánh Địa Vùi Thây
Chương 20 Jịt Jẹ
“Sư béo dỏm! Sư béo dỏm!” Tôi thần hồn nát thần tính khua đèn pin gọi hắn.
Hắn có vẻ bất mãn khi nghe biệt hiệu tôi thầm đặt, quay đầu mắng.
“Mạ cha nhà mi, tau cụng có tên hè, gọi tau Jịt Jẹ.”
“*** mẹ! Mau nhìn!”
Tôi loạn lắm rồi, chẳng hề biết mình vừa chệch lưỡi, vội dùng động tác kêu hắn tránh ra.
Sư béo dỏm há mồm muốn mắng nhưng hình như hắn cảm nhận được sự khẩn trương đến khoa trương của tôi không hề bình thường, nên lập tức quay đầu dòm sau lưng.
Dưới ánh sáng xanh mù mờ của đèn pin, tôi thấy nắp quan tài bị xê dịch từng ly một, tuy rằng thay đổi rất nhỏ nhưng dựa vào phản ứng tiếp theo của sư béo dỏm, tôi biết chắc mình không bị hoa mắt.
Mặt hắn tái đi, phốc cái nhảy lùi về sau, nghiến răng kèn kẹt. Nếu tôi có bảy phần kinh hoảng thì hắn là mười phần kinh sợ.
“Tắt đèn mau!” Hắn quát tôi bằng giọng chuẩn lạ thường.
Tôi thật mụ nội nó không dám đối mặt với thứ không rõ lai lịch này trong bóng tối, thế nên lắc đầu nguầy nguậy.
“Nhanh nên, chết cả nút giờ!” Hắn càng quát càng rõ, không chờ tôi phản ứng đã lao lên cướp đèn pin tắt đi.
Trước mắt tôi bây giờ chỉ toàn một màu đen, trí tưởng tượng vì thế bay xa cùng nỗi sợ. Tôi thậm chí không phân biệt được tiếng kèn kẹt đang vang vọng trong không gian chật hẹp này là tiếng nắp quan chậm rãi xê dịch hay tiếng Jịt Jẹ nghiến răng.
Tôi tự bịt miệng mình để tránh bản thân vô tình phát ra âm thanh, tôi thậm chí nén chậm hơi thở, cố gắng vờ như không tồn tại. Căng thẳng như vậy mà thằng sư béo dỏm bên cạnh cứ không ngừng kèn kẹt nhiễu loạn tình hình, khiến lòng kiên trì của tôi nhanh chóng đổ vỡ.
“Im! Im! Không sợ tổ tông nhà anh nghe thấy à?”
Sư béo dỏm vung tay đập bốp vào mũi tôi, có vẻ hắn đang muốn làm điệu bộ trấn an nhưng làm trượt. Phải hít thở ba bốn lần hắn mới dừng kèn kẹt, hắn bảo:
“Nỏ nghe đạc, ên tâm.”
Sư béo dỏm nhét vào tay tôi một khẩu súng lục lại nói tiếp
“Ni nỏ chắc dùng đac. Nhơng có vận hơn.”
Tôi cầm lên, lại đặt xuống, đừng nói tôi chưa bao giờ dùng súng ngắn, kể cả đã từng sử dụng thì bây giờ hai tay tôi cũng run quá, làm sao ngắm chuẩn được. Tôi trả súng lại cho sư béo dỏm, lại từ bên hông hắn rút ra con dao mà tôi thấy hắn dùng để cắt vải lanh khi nãy, nói:
“Thôi, tôi sợ lát vật lộn bắn nhầm anh.”
Trong bóng đêm tôi không nhìn được biểu tình của sư béo dỏm, nhưng tôi nghe hắn im lặng hít một hơi sâu. Tôi lại hỏi:
"Xác chết sống lại à? Nhưng sao lại nhằm lúc này? Có phải bị anh lấy mất cái chăn gia truyền nên vùng dậy đòi không?"
“Hàng rợm đào mô gia truyền. Cụ đang truy đứa mồ dám đặt khu lên trốc cụ đấy.”
Ái chà hắn định đổ tội cho cái bàn tọa của tôi đây mà!
“Qua một lớp nắp quan thì biết gì!” Tôi cãi.
“Ngài chết trên trời có linh, mắt coi tứ phang, tai nghe tám háng, hiểu chơ?”
Xuyên háng sao? Người chết mà nghe được anh ta niệm thì không đạp đất đứng dậy mới lạ. Tôi cố nén cười vò nhừ một góc khăn nhung quát khẽ:
"Nãy anh chém kinh lắm mà sao giờ pháp bảo thành đồ rởm rồi!"
"Nạy tau trêu mi thui." Sư béo dỏm cố gỡ tay tôi "Đừng manh đôộng, tau còn phại đưa cho ôông chụ đội tiền."
Tôi túm chặt tấm nhung đen, bằng một sức lực phi thường giằng co với sư béo dỏm.
"Người anh em, đừng lừa tôi nữa! Bây giờ tôi với anh chỉ còn cách đắp lại chăn cho cụ rồi dập đầu xin lỗi thôi!"
Tôi có thời gian dài nghiên cứu kỹ xảo kéo co, thế nên sư béo dỏm trừ phi có sức lực vượt trội gấp ba gấp bốn tôi không thì hắn đừng hòng chiếm lợi thế.
Sư béo dỏm buông tấm nhung, ngược lại lần mò tóm cổ tay tôi, lòng bàn tay hắn tràn đầy mồ hôi.
"Enh em, mi bình tịnh! Tấm nhung nì nỏ mần đạc chi đâu. Côông dụng duy nhứt chị là chặn sáng thui!"
Vậy nên sư béo dỏm mới bắt tôi tắt đèn. Hắn đoán chỉ cần bốn bề đen nhẻm thì cụ xác sẽ không tiếp tục chồm dậy.
Tôi suỵt một tiếng ý bảo hắn im sau đó lắng tai nghe. Ngoài tiếng hít thở phì phò của hai chúng tôi thì không còn gì khả nghi cả.
"Tạm tin anh."
Tôi trả hắn tấm khăn nhung.
"Nhưng không thể thế này mãi."
"Tau có ý tảng."
Sư béo dỏm vội cuộn lại tấm khăn nhung buộc vào thắt lưng.
"Giừ lột áo mấy thầng comple nì đắp lên quan tài, sau đó dùng vại liệm của tau bó lại, mi chộ răng?"
Tôi thấy con bà nó phiền, nhưng cũng biết không thể ép sư béo dỏm vì nghĩa diệt thân được nên đành miễn cưỡng đồng ý.
Thế là hai chúng tôi xắn tay áo lên đang định hợp tác làm cường đạo…
Thì thang máy sáng đèn.
- ----------
Chú thích:
Mạ cha nhà mi, tau cụng có tên hè, gọi tau Jịt Jẹ: Mả cha nhà cậu, tôi cũng có tên nhé, gọi tôi Jịt Jẹ.
Nỏ nghe đạc, ên tâm.: Không nghe được, yên tâm.
Ni nỏ chắc dùng đac. Nhơng có vận hơn: Này không chắc dùng được. Nhưng có vẫn hơn.
Hàng rợm đào mô gia truyền. Cụ đang truy đứa mồ dám đặt khu lên trốc cụ đấy: Hàng rởm đào đâu gia truyền. Cụ đang truy đứa nào dám đặt mông lên đầu cụ đấy.
Ngài chết trên trời có linh, mắt coi tứ phang, tai nghe tám háng, hiểu chơ: Người chết trên trời có linh, mắt xem tứ phương, tai nghe tám hướng.
Nạy tau trêu mi thui: Nãy tôi trêu cậu thôi.
Đừng manh đôộng, tau còn phại đưa cho ôông chụ đội tiền: Đừng manh động, tôi còn phải đưa cho ông chủ đổi tiền.
Enh em, mi bình tịnh! Tấm nhung nì nỏ mần đạc chi đâu. Côông dụng duy nhứt chị là chặn sáng thui: Anh em, cậu bình tĩnh! Tấm nhung này không làm được gì đâu. Công dụng duy nhất chỉ là chặn sáng thôi.
Tau có ý tảng: Tôi có ý tưởng.
Giừ lột áo mấy thầng comple nì đắp lên quan tài, sau đó dùng vại liệm của tau bó lại, mi chộ răng: Giờ lột áo mấy thằng comple này đắp lên quan tài, sau đó dùng vải liệm của tôi bó lại, cậu thấy sao?
Hắn có vẻ bất mãn khi nghe biệt hiệu tôi thầm đặt, quay đầu mắng.
“Mạ cha nhà mi, tau cụng có tên hè, gọi tau Jịt Jẹ.”
“*** mẹ! Mau nhìn!”
Tôi loạn lắm rồi, chẳng hề biết mình vừa chệch lưỡi, vội dùng động tác kêu hắn tránh ra.
Sư béo dỏm há mồm muốn mắng nhưng hình như hắn cảm nhận được sự khẩn trương đến khoa trương của tôi không hề bình thường, nên lập tức quay đầu dòm sau lưng.
Dưới ánh sáng xanh mù mờ của đèn pin, tôi thấy nắp quan tài bị xê dịch từng ly một, tuy rằng thay đổi rất nhỏ nhưng dựa vào phản ứng tiếp theo của sư béo dỏm, tôi biết chắc mình không bị hoa mắt.
Mặt hắn tái đi, phốc cái nhảy lùi về sau, nghiến răng kèn kẹt. Nếu tôi có bảy phần kinh hoảng thì hắn là mười phần kinh sợ.
“Tắt đèn mau!” Hắn quát tôi bằng giọng chuẩn lạ thường.
Tôi thật mụ nội nó không dám đối mặt với thứ không rõ lai lịch này trong bóng tối, thế nên lắc đầu nguầy nguậy.
“Nhanh nên, chết cả nút giờ!” Hắn càng quát càng rõ, không chờ tôi phản ứng đã lao lên cướp đèn pin tắt đi.
Trước mắt tôi bây giờ chỉ toàn một màu đen, trí tưởng tượng vì thế bay xa cùng nỗi sợ. Tôi thậm chí không phân biệt được tiếng kèn kẹt đang vang vọng trong không gian chật hẹp này là tiếng nắp quan chậm rãi xê dịch hay tiếng Jịt Jẹ nghiến răng.
Tôi tự bịt miệng mình để tránh bản thân vô tình phát ra âm thanh, tôi thậm chí nén chậm hơi thở, cố gắng vờ như không tồn tại. Căng thẳng như vậy mà thằng sư béo dỏm bên cạnh cứ không ngừng kèn kẹt nhiễu loạn tình hình, khiến lòng kiên trì của tôi nhanh chóng đổ vỡ.
“Im! Im! Không sợ tổ tông nhà anh nghe thấy à?”
Sư béo dỏm vung tay đập bốp vào mũi tôi, có vẻ hắn đang muốn làm điệu bộ trấn an nhưng làm trượt. Phải hít thở ba bốn lần hắn mới dừng kèn kẹt, hắn bảo:
“Nỏ nghe đạc, ên tâm.”
Sư béo dỏm nhét vào tay tôi một khẩu súng lục lại nói tiếp
“Ni nỏ chắc dùng đac. Nhơng có vận hơn.”
Tôi cầm lên, lại đặt xuống, đừng nói tôi chưa bao giờ dùng súng ngắn, kể cả đã từng sử dụng thì bây giờ hai tay tôi cũng run quá, làm sao ngắm chuẩn được. Tôi trả súng lại cho sư béo dỏm, lại từ bên hông hắn rút ra con dao mà tôi thấy hắn dùng để cắt vải lanh khi nãy, nói:
“Thôi, tôi sợ lát vật lộn bắn nhầm anh.”
Trong bóng đêm tôi không nhìn được biểu tình của sư béo dỏm, nhưng tôi nghe hắn im lặng hít một hơi sâu. Tôi lại hỏi:
"Xác chết sống lại à? Nhưng sao lại nhằm lúc này? Có phải bị anh lấy mất cái chăn gia truyền nên vùng dậy đòi không?"
“Hàng rợm đào mô gia truyền. Cụ đang truy đứa mồ dám đặt khu lên trốc cụ đấy.”
Ái chà hắn định đổ tội cho cái bàn tọa của tôi đây mà!
“Qua một lớp nắp quan thì biết gì!” Tôi cãi.
“Ngài chết trên trời có linh, mắt coi tứ phang, tai nghe tám háng, hiểu chơ?”
Xuyên háng sao? Người chết mà nghe được anh ta niệm thì không đạp đất đứng dậy mới lạ. Tôi cố nén cười vò nhừ một góc khăn nhung quát khẽ:
"Nãy anh chém kinh lắm mà sao giờ pháp bảo thành đồ rởm rồi!"
"Nạy tau trêu mi thui." Sư béo dỏm cố gỡ tay tôi "Đừng manh đôộng, tau còn phại đưa cho ôông chụ đội tiền."
Tôi túm chặt tấm nhung đen, bằng một sức lực phi thường giằng co với sư béo dỏm.
"Người anh em, đừng lừa tôi nữa! Bây giờ tôi với anh chỉ còn cách đắp lại chăn cho cụ rồi dập đầu xin lỗi thôi!"
Tôi có thời gian dài nghiên cứu kỹ xảo kéo co, thế nên sư béo dỏm trừ phi có sức lực vượt trội gấp ba gấp bốn tôi không thì hắn đừng hòng chiếm lợi thế.
Sư béo dỏm buông tấm nhung, ngược lại lần mò tóm cổ tay tôi, lòng bàn tay hắn tràn đầy mồ hôi.
"Enh em, mi bình tịnh! Tấm nhung nì nỏ mần đạc chi đâu. Côông dụng duy nhứt chị là chặn sáng thui!"
Vậy nên sư béo dỏm mới bắt tôi tắt đèn. Hắn đoán chỉ cần bốn bề đen nhẻm thì cụ xác sẽ không tiếp tục chồm dậy.
Tôi suỵt một tiếng ý bảo hắn im sau đó lắng tai nghe. Ngoài tiếng hít thở phì phò của hai chúng tôi thì không còn gì khả nghi cả.
"Tạm tin anh."
Tôi trả hắn tấm khăn nhung.
"Nhưng không thể thế này mãi."
"Tau có ý tảng."
Sư béo dỏm vội cuộn lại tấm khăn nhung buộc vào thắt lưng.
"Giừ lột áo mấy thầng comple nì đắp lên quan tài, sau đó dùng vại liệm của tau bó lại, mi chộ răng?"
Tôi thấy con bà nó phiền, nhưng cũng biết không thể ép sư béo dỏm vì nghĩa diệt thân được nên đành miễn cưỡng đồng ý.
Thế là hai chúng tôi xắn tay áo lên đang định hợp tác làm cường đạo…
Thì thang máy sáng đèn.
- ----------
Chú thích:
Mạ cha nhà mi, tau cụng có tên hè, gọi tau Jịt Jẹ: Mả cha nhà cậu, tôi cũng có tên nhé, gọi tôi Jịt Jẹ.
Nỏ nghe đạc, ên tâm.: Không nghe được, yên tâm.
Ni nỏ chắc dùng đac. Nhơng có vận hơn: Này không chắc dùng được. Nhưng có vẫn hơn.
Hàng rợm đào mô gia truyền. Cụ đang truy đứa mồ dám đặt khu lên trốc cụ đấy: Hàng rởm đào đâu gia truyền. Cụ đang truy đứa nào dám đặt mông lên đầu cụ đấy.
Ngài chết trên trời có linh, mắt coi tứ phang, tai nghe tám háng, hiểu chơ: Người chết trên trời có linh, mắt xem tứ phương, tai nghe tám hướng.
Nạy tau trêu mi thui: Nãy tôi trêu cậu thôi.
Đừng manh đôộng, tau còn phại đưa cho ôông chụ đội tiền: Đừng manh động, tôi còn phải đưa cho ông chủ đổi tiền.
Enh em, mi bình tịnh! Tấm nhung nì nỏ mần đạc chi đâu. Côông dụng duy nhứt chị là chặn sáng thui: Anh em, cậu bình tĩnh! Tấm nhung này không làm được gì đâu. Công dụng duy nhất chỉ là chặn sáng thôi.
Tau có ý tảng: Tôi có ý tưởng.
Giừ lột áo mấy thầng comple nì đắp lên quan tài, sau đó dùng vại liệm của tau bó lại, mi chộ răng: Giờ lột áo mấy thằng comple này đắp lên quan tài, sau đó dùng vải liệm của tôi bó lại, cậu thấy sao?
Tác giả :
Linh Lưu Ly