Thánh Địa Vùi Thây
Chương 18 Giá Trị Liên Thành
Tôi có một cái tật đánh chết không chừa đó là tò mò. Lúc cùng mấy người tây khiêng hòm, tôi đã tranh thủ sờ soạng một lát, trong đầu cũng có vài nét hình dung về cái hòm sang quý này.
Đầu tiên là chất liệu, hầu hết mọi xúc giác đều đã bị lớp vải nhung cản trở, nhưng chỉ cần dựa vào nhiệt độ tôi có thể đoán đây không phải kim loại. Tiếp theo là bề mặt, vô cùng trơn nhẵn, ít nhất phần rìa tôi tiếp xúc không có hoa văn gì cả. Cuối cùng là hình dáng, dài tầm 2 mét đường kính tròn.
Tôi động não nghĩ mãi cũng không suy ra nó có thể là cái gì, nếu buộc phải nói tôi thấy nó khá giống cây cột gỗ lim dựng trong chùa miếu.
Vậy chẳng lẽ đội ngũ bảy người model chúng tôi thực chất chỉ đóng vai thợ phụ hồ thôi à?
Tôi đã bật cười trước ý tưởng của mình, cho đến khi sờ thấy một đường rãnh nhỏ nằm cắt ngang chiếc cột. Đường rãnh rất mảnh, giống như người ta cầm dao chém quả dưa hấu làm hai nửa, khoét ruột, rồi lại ghép nó vào vậy. Đấy chính là lý do tôi đã gọi vật không rõ này là chiếc hòm chứ không phải chiếc cột.
Sư béo dỏm lột tấm vải nhung đen, chứng thực suy nghĩ của tôi.
Đấy là một chiếc hòm được thiết kế từ hai mảnh bán nguyệt tương đối giống thuyền độc mộc và úp ghép vào nhau vừa khít như cột trụ tròn. Điều tôi không ngờ là chất liệu tạo ra nó, thật muốn làm mù mắt chó tôi rồi.
“Mẹ kiếp! Đây là ngọc à?!”
Thân đen như mun, bề mặt bóng loáng như mỡ, áp mắt lại xem có thể thấy từng chùm tia vàng uốn lượn tựa suối chảy, diễm đến khó tả.
Tôi vươn tay có chút nhút nhát, muốn sờ lại không dám sờ.
“Báu vật gì đây? Tôi lỡ tay làm bẩn có phải đền không?”
Sư béo dỏm phách vai tôi mấy tiếng thật kêu, cười hề hề nói:
“Nỏ phại ngọc. Mi rờ thự coi.”
Tôi nhìn sư béo dỏm, lại nhìn xuống báu vật trước mặt, trong lòng hò reo, dứt khoát nhào vào vuốt ve.
Đúng là không phải ngọc, cảm giác như sờ gỗ đánh vecni vậy, tuy có mượt mà hơn, nhưng cũng chỉ là gỗ thôi.
Thấy tôi thất vọng ra mặt, sư béo tặc lưỡi.
“Ngọc nào mần ra đợc cấy ni, ngọc thạch hự?”
Ngọc thạch càng không có cửa đâu, cái gì mà giường ngọc đều là phim kiếm hiệp hư cấu cả. Giờ bình tĩnh lại, tôi mới thấy xấu hổ vì suy nghĩ ngờ nghệch của mình.
“Màu sắc đẹp nhỉ, vẽ lên à?”
Tôi dứt khoát kê mông ngồi xuống mặt hòm, một ngồi liền cảm thấy thoải mái, không nỡ đứng lên.
Sư béo dỏm nhìn chằm chằm bàn tọa của tôi, biểu tình quái lạ, hắn nói:
“Mi đạ bao giừ nghe tên gộ Trinh Nam chơ?”
Hắn cũng không chờ tôi đáp, tự hành diễn giải.
Trinh Nam là loài cây gỗ đặc hữu của Trung Quốc, đã gần như tuyệt chủng do bị khai thác quá nhiều. Thịt gỗ vàng óng, vân gỗ dày chặt, bản thân gỗ luôn thoang thoảng mùi hương dễ chịu. Nước không thấm, côn trùng không thể phá, không lo cong vênh nứt nẻ, thậm chí còn chịu được lạnh. Chúng là loại gỗ vốn chỉ hoàng đế có thể sở hữu, từng được dùng làm ngai vàng thời Minh và cột trụ Tử Cấm Thành.
“8000 lần, giá cụa nó gấp 8000 lần gộ thàng. Có thệ nói tấc gộ tấc vàng.”
Tôi sửng sốt nhìn xuống, khóe miệng giãn ra, thầm nghĩ hoá ra dưới mông mình đang kê một khối vàng đặc dài 2m, cái cảm giác nằm trên hoàng kim này chắc cả đời không có cơ hội thứ hai.
Sư béo dỏm vẫn dán mắt vào bàn tọa của tôi nói tiếp:
“Nhơng nì nỏ phại gộ Trinh Nam.”
Tôi nghi hoặc nhìn hắn.
“Nì là nam mộc tơ vàng âm trầm. Là gộ trinh nam bị chun dới bùn lầy ngàn năm, vạn năm, trại qua quá trình than hoá mộc mà thènh.”
Mình đen như mun, chiếu dưới ánh nắng lại lấp lánh những sợi vàng óng ả, mùi hương bền bỉ thanh nhã tựa trầm. Bởi vì quá trình hình thành khắc nghiệt, bây giờ rất khó bắt gặp nó ngoài thị trường dù chỉ là khối nhỏ, còn bản thể to lớn thế này, đáng giá liên thành, không thể kiểm kê.
Tôi nuốt nước bọt hỏi:
“Giả như đít tôi hơi nhọn, làm xước một miếng thì phải đền bao nhiêu?”
“Nỏ thệ đền.” Sư béo dỏm lắc đầu. “Chơ bàn giá trị, cấy chính là côông dụng cụa nó.”
“Làm đồ mỹ nghệ?” Tôi vừa đứng lên vừa nghĩ đắt như này làm cột xây nhà hơi bị đại tài tiểu dụng.
Sư béo dỏm bỗng cười hề hề, tay gấu của hắn vung lên, đè bẹp dí tôi trở lại mặt hòm.
“Mần quan tài.”
- -------------
Đầu tiên là chất liệu, hầu hết mọi xúc giác đều đã bị lớp vải nhung cản trở, nhưng chỉ cần dựa vào nhiệt độ tôi có thể đoán đây không phải kim loại. Tiếp theo là bề mặt, vô cùng trơn nhẵn, ít nhất phần rìa tôi tiếp xúc không có hoa văn gì cả. Cuối cùng là hình dáng, dài tầm 2 mét đường kính tròn.
Tôi động não nghĩ mãi cũng không suy ra nó có thể là cái gì, nếu buộc phải nói tôi thấy nó khá giống cây cột gỗ lim dựng trong chùa miếu.
Vậy chẳng lẽ đội ngũ bảy người model chúng tôi thực chất chỉ đóng vai thợ phụ hồ thôi à?
Tôi đã bật cười trước ý tưởng của mình, cho đến khi sờ thấy một đường rãnh nhỏ nằm cắt ngang chiếc cột. Đường rãnh rất mảnh, giống như người ta cầm dao chém quả dưa hấu làm hai nửa, khoét ruột, rồi lại ghép nó vào vậy. Đấy chính là lý do tôi đã gọi vật không rõ này là chiếc hòm chứ không phải chiếc cột.
Sư béo dỏm lột tấm vải nhung đen, chứng thực suy nghĩ của tôi.
Đấy là một chiếc hòm được thiết kế từ hai mảnh bán nguyệt tương đối giống thuyền độc mộc và úp ghép vào nhau vừa khít như cột trụ tròn. Điều tôi không ngờ là chất liệu tạo ra nó, thật muốn làm mù mắt chó tôi rồi.
“Mẹ kiếp! Đây là ngọc à?!”
Thân đen như mun, bề mặt bóng loáng như mỡ, áp mắt lại xem có thể thấy từng chùm tia vàng uốn lượn tựa suối chảy, diễm đến khó tả.
Tôi vươn tay có chút nhút nhát, muốn sờ lại không dám sờ.
“Báu vật gì đây? Tôi lỡ tay làm bẩn có phải đền không?”
Sư béo dỏm phách vai tôi mấy tiếng thật kêu, cười hề hề nói:
“Nỏ phại ngọc. Mi rờ thự coi.”
Tôi nhìn sư béo dỏm, lại nhìn xuống báu vật trước mặt, trong lòng hò reo, dứt khoát nhào vào vuốt ve.
Đúng là không phải ngọc, cảm giác như sờ gỗ đánh vecni vậy, tuy có mượt mà hơn, nhưng cũng chỉ là gỗ thôi.
Thấy tôi thất vọng ra mặt, sư béo tặc lưỡi.
“Ngọc nào mần ra đợc cấy ni, ngọc thạch hự?”
Ngọc thạch càng không có cửa đâu, cái gì mà giường ngọc đều là phim kiếm hiệp hư cấu cả. Giờ bình tĩnh lại, tôi mới thấy xấu hổ vì suy nghĩ ngờ nghệch của mình.
“Màu sắc đẹp nhỉ, vẽ lên à?”
Tôi dứt khoát kê mông ngồi xuống mặt hòm, một ngồi liền cảm thấy thoải mái, không nỡ đứng lên.
Sư béo dỏm nhìn chằm chằm bàn tọa của tôi, biểu tình quái lạ, hắn nói:
“Mi đạ bao giừ nghe tên gộ Trinh Nam chơ?”
Hắn cũng không chờ tôi đáp, tự hành diễn giải.
Trinh Nam là loài cây gỗ đặc hữu của Trung Quốc, đã gần như tuyệt chủng do bị khai thác quá nhiều. Thịt gỗ vàng óng, vân gỗ dày chặt, bản thân gỗ luôn thoang thoảng mùi hương dễ chịu. Nước không thấm, côn trùng không thể phá, không lo cong vênh nứt nẻ, thậm chí còn chịu được lạnh. Chúng là loại gỗ vốn chỉ hoàng đế có thể sở hữu, từng được dùng làm ngai vàng thời Minh và cột trụ Tử Cấm Thành.
“8000 lần, giá cụa nó gấp 8000 lần gộ thàng. Có thệ nói tấc gộ tấc vàng.”
Tôi sửng sốt nhìn xuống, khóe miệng giãn ra, thầm nghĩ hoá ra dưới mông mình đang kê một khối vàng đặc dài 2m, cái cảm giác nằm trên hoàng kim này chắc cả đời không có cơ hội thứ hai.
Sư béo dỏm vẫn dán mắt vào bàn tọa của tôi nói tiếp:
“Nhơng nì nỏ phại gộ Trinh Nam.”
Tôi nghi hoặc nhìn hắn.
“Nì là nam mộc tơ vàng âm trầm. Là gộ trinh nam bị chun dới bùn lầy ngàn năm, vạn năm, trại qua quá trình than hoá mộc mà thènh.”
Mình đen như mun, chiếu dưới ánh nắng lại lấp lánh những sợi vàng óng ả, mùi hương bền bỉ thanh nhã tựa trầm. Bởi vì quá trình hình thành khắc nghiệt, bây giờ rất khó bắt gặp nó ngoài thị trường dù chỉ là khối nhỏ, còn bản thể to lớn thế này, đáng giá liên thành, không thể kiểm kê.
Tôi nuốt nước bọt hỏi:
“Giả như đít tôi hơi nhọn, làm xước một miếng thì phải đền bao nhiêu?”
“Nỏ thệ đền.” Sư béo dỏm lắc đầu. “Chơ bàn giá trị, cấy chính là côông dụng cụa nó.”
“Làm đồ mỹ nghệ?” Tôi vừa đứng lên vừa nghĩ đắt như này làm cột xây nhà hơi bị đại tài tiểu dụng.
Sư béo dỏm bỗng cười hề hề, tay gấu của hắn vung lên, đè bẹp dí tôi trở lại mặt hòm.
“Mần quan tài.”
- -------------
Tác giả :
Linh Lưu Ly