Thánh Đế Ma Thần Hệ Thống: Thánh Đế Chi Đạo
Chương 39: Gà lửa Mã Hồng Tuấn
Sáng sớm hôm sau, lúc mặt trời vừa ló dạng, Hoắc Lân liền ngồi dậy ra khỏi giường,rồi đi ra ngoài.
Hoắc Lân vệ sinh bản thân một chút sau đó từ hành trang hệ thống lấy ra nặng 1 tấn phụ trọng trang bị đeo vào.
Ngoài ra hắn cũng lấy ra một thanh kiếm trọng lực tập chém 1000 lần. Xong việc làm nóng người, hắn mới đi về tắm một cái và bắt đầu làm bữa sáng.
Hắn lấy căn bếp mà hắn có được từ Hoắc Ma từ Durango ra sử dụng, sau đó nhanh tay chế biến những món ăn thơm phức.
món đầu tiên chính là Sushi cá hồi với hiệu quả: cường thân kiện thể,làm tinh thần thoải mái vào buổi sáng.
món thứ nhì chính là cơm chiên cà rốt với hiệu quả: Bồi bổ
Món thứ ba là thái dương bánh bao, cá bống kho tàu,kem ngũ sắc, canh cá, canh ngủ quả, thịt bò bít tết,...
Nấu mỗi lần là rất nhiều, sau đó phân tách ra 4 phần ăn.Trong đó 2 phần là của hắn và tiểu Vũ, còn lại thì là của Ninh Dung Dung và Chu Trúc Thanh.
Còn lý do là 1 phần chính là Chu Trúc Thanh là bạn cùng phòng của hắn, còn Tiểu Vũ bạn cùng phòng lại là Ninh Dung Dung, hắn không nỡ để nàng cùng tiểu Vũ xảy ra tranh chấp, dù gì hai người đó cũng là mục tiêu hắn cần phải yêu.
" Sớm a, Hoắc ca ca" Lúc này một thân ảnh đáng yêu nhí nhỏm chạy tới.
" Sớm a Tiểu Vũ, mà này, muội mang hai phần về ký túc xá cho muội cùng Dung Dung đi!" HOắc Lân chỉ chỉ mấy phần đồ ăn nhìn Tiểu Vũ phân phó!
" hừm ca ca háo sắc, chưa gì đã muốn bắt con gái nhà người ta về rồi! Hây...mẫu thân mà biết ta không ngăn cản ngươi thu thêm muội muội thì chắc đánh đòn chết ta mất!" Tiểu Vũ thở dài ai oán nói ra.
" Ta là chủ gia đình, sợ cái gì,có ta ở đây nàng hội dám đánh ngươi sao" Hoắc Lân cười phì một cái nói.
" Thôi chào ca, ta đi về kí túc xá ăn cơm đây!" Nói xong, Tiểu Vũ bưng lên 2 phần đồ ăn đi về ký túc xá của mình.
Hoắc Lân cũng đem căn bếp của mình cất vào rồi mang 2 phần vào ký túc xá.
Đứng trước cửa phòng Hoắc Lân hai tay cầm hai phần thơm phức mỹ thực, mùi hương không khách khí chui vào trong khe cửa.
Bên trong phòng, có một cái mũi thính như mèo Chu Trúc Thanh đánh thấy thơm phức mùi cá, nàng nhanh chóng bật dậy cố gắng ngửi rồi thì thào nói:"Thơm quá!"
Bản tính tham ăn của mèo trỗi dậy đánh tan cơn buồn ngủ, nàng lập tức theo mùi hương hướng ra cửa và mở.
Nhưng lúc đó nàng lại đụng phải một người chính là Hoắc Lân đang cầm 2 phần ăn đi vào.
Hoắc Lân chậm rãi đem 1 phần ăn đặt trên bàn, sau đó cầm phần ăn của mình nhắm nuốt!
Ngơ ngác nhìn Hoắc Lân thì cái bụng đói lập tức réo tới kháng nghị làm nàng đỏ mặt không thôi!
Suy ta suy tư mãi một hồi nàng mới cố gắng lấy dũng khí nhìn Hoắc Lân và nói:" Liệu ta có thể ăn không?"
" Ân cứ tự nhiên" Câu trả lời của Hoắc Lân làm nàng thở phào nhẹ nhỏm, sau đó chậm chậm tha phần ăn của mình qua một góc.
Nàng run rẫy cầm đũa gắp lên một miếng cá sau đó bỏ vào miệng.
Thì ngay lập tức đứng khựng lại kinh hãi trong lòng: " Ngon quá"
Sau đó nhanh chóng nuốt xuống miếng các ngon lành ấy, sau đó thì bản thân nàng cũng không nhịn nổi mỹ thực dụ hoặc mà ngấu nghiến ăn,cứ như sợ nó biến mất trước mặt mình.
Sau một lúc cả hai đều ăn xong chính mình phần ăn, mà Chu Trúc Thanh lại nghi hoặc hỏi lấy Hoắc Lân:" A Lân,ngươi kiếm món ăn sáng này ở đâu vậy? Làm sao ta không biết!"
Ngay sau đó hắn chỉ vẻn vẹn trả lời bằng hai chữ là Chu Trúc Thanh đỏ mặt hết ý:" Ta làm!"
" Hắn ngay tại thổ lộ ta ư? Ta nên làm sao? Chẳng lẽ sau này ta vẫn ăn,như vậy là đáp ứng làm nữ nhân hắn,chả lẽ lại từ chối nhưng mà đồ ăn lại thật ngon,làm sao đây?" Chu Trúc Thanh bối rối đỏ mặt suy nghĩ.
Hiện tại nàng cũng không biết phải đối mặt ra sao với Hoắc Lân.
Còn Hoắc Lân thì ngồi đấy ngơ ngác chảy một ngụm mồ hôi lại rồi mang chén dĩa bẩn ra ngoài rửa sạch.
Còn Chu Trúc Thanh thì cũng chụm mặt lên giường một chút rồi theo giờ ra ngoài.
....
Ra bên ngoài
" Đồ ăn ngon quá đi tiểu Vũ,ngươi chỉ cho ta chỗ bán đó đi mừ!" Ninh Dung Dung không ngừng đeo theo Tiểu Vũ chỉ vì tìm lấy mỹ thực nơi.
" Một lát liền biết!" Tiểu Vũ thần bí cười hì hì sau đó mở cửa phòng ra ngoài.
....
" Hoắc ca ca!" Gặp lấy Hoắc Lân,Tiểu Vũ kinh hô chào lên một tiếng sau đó cười hì hì nhào vào ôm hắn.
" Ân!" Hoắc Lân cũng ôm lại, sau đó lấy tay xoa đầu nàng.
Nhìn hai bóng người ôm nhau, Chu Trúc Thanh cùng Ninh Dung Dung trong mắt hiện lên hâm mộ, chợt ánh mắt hai người đụng chạm vào nhau, cấp tốc quay đầu đi, như bị phát hiện việc xấu con mèo nhỏ.
Phương xa Đái Mộc Bạch ánh mắt ngước lên trời, không hề có tiêu cự, không biết hồn đã phiêu về đâu, Áo Tư Tạp thì hâm mộ nhìn lấy. Còn Đường Tam mặt ôn hòa cười nhìn lấy bọn họ.
Ngay trong không khí ấm áp này, đột nhiên một trận tranh cãi phá vỡ không khí yên bình này. Mọi người liếc mắt về bên phía đông, liền thấy một đôi nam nữ đang cãi cọ với nhau.
Nhìn qua, đôi nam nữ đó tuổi tác cũng không lớn lắm. Nữ hài tử dường như chỉ mười bốn mười lăm, tướng mạo bình thường nhưng tràn ngập vẻ thanh xuân. Cô ta mặc trang phục của nhà nông, hẳn là con của một gia đình nông dân nào đó.
Đang tranh cãi cùng cô gái là một thiếu niên có vẻ còn nhỏ hơn cô gái một chút, dường như cùng với Đường Tam nhóm bọn họ không sai biệt lắm tuổi tác.Vóc người không cao, cả người mập mạp nhưng toát ra vẻ khỏe khoắn. Tóc hắn cắt ngắn, đôi mắt nhỏ, trên mặt thịt béo hở ra, trông cũng có vài phần đáng yêu. Trên môi có hai hàng ria mép, dường như là dậy thì sớm.
Cô gái nhìn gã béo, trong mắt lộ ra vài phần sợ hãi
“Mã Hồng Tuấn, ngươi từ nay về sau đừng đến tìm ta nữa. Ta muốn chia tay với ngươi!”
Gã mấp chính là Mã Hồng Tuấn, giọng nói quái dị “Thúy Hoa, ta đối với nàng có gì không tốt sao? Tại sao lại muốn chia tay với ta?”
Hoắc Lân cùng Tiểu Vũ liếc nhau, hai người thấy được cảnh vừa rồi, đều lộ tiếu ý.
Khuôn mặt Thúy Hoa chợt lộ sắc hồng
“Đúng là ngươi đối với ta rất tốt, nhưng ta không chịu nổi nữa. Chúng ta không thích hợp đâu. Ngươi tìm người khác đi. Ta dù gì so với ngươi vẫn là hơn vài tuổi. Van ngươi, từ nay về sau đừng có tìm ta nữa!”
Mã Hồng Tuấn giận dữ nói
“Cái gì làm người không chịu nổi ta? Ta thật không rõ đàn bà các người suy nghĩ cái gì. Chia tay cũng được, nhưng phải cùng ta một lần nữa. Nếu không thì đừng hòng ta chia tay.” Vừa nói, hắn vung tay kéo lấy Thúy Hoa.
Thúy Hoa như một con thỏ, kinh hoàng gấp rút luy về phía sau, nhưng gã béo này tốc độ rất nhanh, như trước không phân biệt nặng nhẹ kéo lấy tay nàng.
Thúy Hoa cầu khẩn van xin “Không, bỏ ta ra. Ngươi hãy bỏ ta ra. Ngươi không phải là người!”
Tiểu Vũ đứng bên ngoài không chịu nổi nữa, bước ra ngoài
“Dừng tay!”
Hai người kia đồng thời sửng sốt, nhìn về hướng nàng. Đôi mắt Mã Hồng Tuấn không ngừng đảo qua đảo lại, môi run rẩy, trong ánh mắt toát ra vẻ phóng đãng
“Thật là xinh đẹp! Sao? Ngươi muốn thế chỗ cho cô ấy, trở thành bạn gái của ta hay sao? Được, không thành vấn đề, ta đồng ý.”
“Thối lắm.” Tiểu Vũ giận dữ, một cước đá văng tay hắn vốn đang nắm chặt tay Thúy Hoa
“Ngươi...” Tiểu Vũ trừng mắt lên muốn động thủ, nhưng Hoắc Lân lại xuất hiện trước mặt nàng, vẻ mặt không thay đổi liếc Mã Hồng Tuấn nói
“Ngươi rất muốn nàng làm bạn gái của ngươi” Giọng nói không nghe ra bất kỳ cảm tình, chỉ có người quen biết Hoắc Lân mới rõ đây là bình tĩnh trước vũ bão
Đứng phương xa Đường Tam nhóm nhìn thấy như vậy liền sợ hãi nói một tiếng “Đừng chọc hắn”
“Phải vậy thì sao,xem như ta sợ hắn à” Tên béo Mã Hồng Tuấn giương mặt lên nói
“Vậy thì ngươi có thể đi chết” Âm thanh cửu u hàn lãnh xuất ra từ miệng của Đường Miên Phong
Không khí lập tức trở nên giương cung bạt kiếm.
Tên béo đầu tiên mất kiên nhẫn, hạ thấp thân thể, hồn lực óng ánh bao trùm hai đấm, phóng về phía Hoắc Lân, chính xác đánh vào người hắn
“Hừ, xem ngươi còn lo chuyện bao đồng được hay không” Tên béo đắc ý quệt mũi, khẽ hừ nói
“Ồ, ngươi tự tin vào thực lực của mình quá nhỉ?” Một giọng nói hí ngược truyền đến từ đằng sau lưng Mã Hồng Tuấn
“Đương nhiên, ta nhưng là Tà Hỏa Phượng Hoàng Mã Hồng Tuấn” Mã Hồng Tuấn vẫn không ý thức được tình huống vẫn kiêu ngạo nói. Sau đó, hắn mới phản ứng lại “Khoan đã...”
Ngay sau đó, không để hắn xoay người thì Hoắc Lân đấm thật mạnh đem tên béo ấy văng vào vách tường đau đớn kêu 1 tiếng
" A..a"
Tên mập mạp sửng sốt nói “Nguyên lai ngươi cũng là hồn sư. Khó trách dám cả gan nhiều chuyện. Cho ngươi kiến thức cái gì gọi là thực lực”
Vừa nói, gã mập mạp khẽ quát một tiếng “Phượng Hoàng phụ thể”
Tử hồng sắc quang mang từ trong cơ thể gã béo dâng lên, tóc đang ngắn chợt biến thành dài. Đồng thời lại tụ tập ở giữa, hình thành nên một kiểu dáng kỳ quái, nhưng khi tử hồng sắc quang mang này lộ ra bên ngoài cơ thể lập tức tỏa ra nhiệt lượng mãnh liệt. Hai hồn hoàng màu vàng đồng thời từ dưới chân đi ra, phơi bày ra cánh tay tráng kiện. Bên ngoài chìa ra những cái lông vũ thật dài. Cả hai tay cũng dần biến hình.
Nhìn dáng vẻ của hắn, mấy người Đường Tam bên kia thật lâu chưa phản ứng lại, đột nhiên Tiểu Vũ phốc một tiếng bật cười cười.
“Có con phượng hoàng nào béo như con này chưa? Ta thấy hắn giống như một con gà lửa hơn,hahaha.”
Hình dáng Mã Hồng Tuấn lúc này quả thật có chút khôi hài. Thân thể tròn xoe, mang theo cánh tay đầy tử hồng sắc lông vũ, tóc dựng thẳng đứng. Nếu nói hắn là phượng hoàng, hẳn là chẳng một ai tin. Mà đổi lại nói hắn giống như một con gà mái mập mạp thì thật là chính xác.
Mã Hồng Tuấn bị trêu đến giận tím mặt “Ngươi nói ai là gà hả?” Nói xong hắn cũng không quan tâm Tiểu Vũ là nữ hài tử, lập tức động thủ.
Hai tay hắn vung lên, phía trước thân người hiện lên một hồn hoàn màu vàng sáng rực đang dần hé miệng. Một ngọn lửa tinh tế mang tử hồng sắc hướng về Tiểu Vũ lóe lên.
Hơi nóng khiến không khí vặn vẹo. Ngọn lửa màu tím nhìn cũng không mãnh liệt, nhưng tại không trung phun ra như một dòng hỏa tiễn.
Tên béo đột nhiên nói đánh là đánh, mọi người không ai phản ứng kịp. Đến cả khi ánh lửa tím nóng bỏng phả vào mặt Tiểu Vũ vẫn chưa tỉnh hồn, còn thừ người đứng đó.
“Tiểu Vũ nhanh né tránh a” Mọi người vội kêu lên.
Thế nhưng làm cho mọi người ngạc nhiên sự tình vang lên là tiểu Vũ lấy cánh tay mình ngăn chặn ngọn lửa đó, miệng dí dỏm cười nói: " Đùa ngươi chơi,chứ ngọn lửa của ngươi thật chả đâu vào đâu,đúng là gà có khác,không đúng,hẵn là gà lửa mới đúng!"
“Ngươi, ngươi lại chỉ dùng một tay đỡ nó” Mã Hồng Tuấn giọng nói run rẩy, không thể tin nổi chỉ vào Tiểu Vũ. Hiển nhiên, hắn tự tin vào mình thì cũng là do có vốn liếng. Ngọn lửa của hắn có thể dễ dàng hòa tan một tòa sắt thép, nhưng đối với huấn luyện nghiêm ngặt Tiểu Vũ thì đó cũng chỉ là hơi ấm áp mà thôi.
" Hây dà, ngươi cũng gan to gớm nhỉ?" Cánh tay Hoắc Lân ngay lập tức tỏa ra khí tức lạnh lẽo sau đó một chùm băng xanh biếc đem đôi tay hắn bao phủ vào trước ánh mắt ngạc nhiên của Đường Tam nhóm, Hắn cũng là..là song sinh võ hồn?
Sau đó hắn đánh thật mạnh đem Mã Hồng Tuấn từ trạng thái võ hồn phụ thể biến mất,hắn cũng ngã lăn một cái xuống đất.
“Đừng đánh, các người đừng đánh nữa.” Thúy Hoa cô nương đứng bên đột nhiên mở miệng nói. Nàng chạy nhanh về phía Mã Hồng Tuấn. Ngọn lửa trên người Mã Hồng Tuấn cũng biến mất khi hắn bị quăng đi. Cả người choáng váng, miễn cưỡng từ mặt đất đứng lên.
Thúy Hoa bên cạnh giúp Mã Hồng Tuấn phủi bụi đất dính trên người hắn ta: “Ngươi thế nào rồi?” Mã Hồng Tuấn vẫn chưa thể hồi hồn, ngơ ngác nhìn Đường Miên Phong
“Thúy Hoa cô nương, cô đang làm gì vậy?” Tiểu Vũ nhìn Thúy Hoa đối với Mã Hồng Tuấn ân cần chăm sóc, không khỏi có chút sững sờ. Vừa rồi không phải tên béo này khi dễ cô ấy sao, như thế nào mà bây giờ lại...
Thúy Hoa cầu khẩn: “Các người đừng đánh nữa. Kì thực Hồng Tuấn là người tốt. Chỉ là chúng ta không hợp nhau mà thồi. Cho nên ta mới chia tay hắn. Các người đi đi. Chuyện của ta đã nói rõ ràng với hắn rồi.”
“Ngươi tránh ra” Giọng nói lạnh băng từ phía Hoắc Lân. Hắn không quan tâm hai người như thế nào, chỉ là Mã Hồng Tuấn dám xúc phạm Tiểu Vũ thì đã chạm vào nghịch lân của hắn. Long có nghịch lân, không thể động.Chí ít phải dạy tên béo này một bài học khi đụng vào sai người.
Tiểu Vũ nhìn như vậy Hoắc Lân, ở đâu không biết hắn đây là vì mình. Nàng cũng không để ý sức nóng tỏa ra từ thân thể hắn, ôm lấy vòng eo không to lớn nhưng cứng cỏi của hắn, cảm động nói
“Hoắc ca ca, vậy ra được rồi,nhiệm vụ,chú ý nhiệm vụ”
Bên cạnh Chu Trúc Thanh cùng Ninh Dung Dung hai nữ thấy như vậy, một lần nữa được sâu sắc nhận thức về Hoắc Lân, dồn dập quăng về phía Tiểu Vũ ánh mắt hâm mộ.
Hoắc Lân cảm thụ Tiểu Vũ ôm ấp, toàn thân hồn lực tản đi, vẻ mặt trở nên nhu hòa, nắm lấy tay nàng.
Nhưng sau đó hắn nhìn Mã Hồng Tuấn lạnh nhạt nói:" Ta hi vọng không có lần sau? Bởi vì lần sau coi như có viện trưởng ta cũng một mực đem ngươi giết!"
Lạnh lẽo tàn nhẫn câu nói làm Mã Hồng Tuấn co rục lại sợ hãi, sau đó qua loa nói:" KHông có lần sau,nhất không có lần sau"
Nhìn lấy hắn rồi xoay người rời đi, lúc đi ngang qua Đái Mộc Bạch thì hắn thì thầm bên tai Đái Mộc Bạch rằng:" Ngươi tốt nhất cách xa Chu Trúc Thanh, nàng ở bên ngươi thì chỉ có khổ mà thôi, tin ta đi,nàng mà xảy ra mệnh hệ gì bắt nguồn từ ngươi và gia tộc của ngươi ta đảm bảo "ngươi" cùng cái "Tinh La Đế Quốc" này sẽ chôn vùi dưới địa ngục!"
...
Ở RPG đại lục Hoắc Ma nhìn trong màn ảnh chiếu tới sự việc cười nói: " Như vậy mới đúng là ngươi chứ thánh đế, chứ ta thì lập tức tiêu diệt cái gai trong mắt đấy lâu rồi! Lần sau có duyên nói chuyện trực tiếp với ngươi một lần."
Hoắc Lân vệ sinh bản thân một chút sau đó từ hành trang hệ thống lấy ra nặng 1 tấn phụ trọng trang bị đeo vào.
Ngoài ra hắn cũng lấy ra một thanh kiếm trọng lực tập chém 1000 lần. Xong việc làm nóng người, hắn mới đi về tắm một cái và bắt đầu làm bữa sáng.
Hắn lấy căn bếp mà hắn có được từ Hoắc Ma từ Durango ra sử dụng, sau đó nhanh tay chế biến những món ăn thơm phức.
món đầu tiên chính là Sushi cá hồi với hiệu quả: cường thân kiện thể,làm tinh thần thoải mái vào buổi sáng.
món thứ nhì chính là cơm chiên cà rốt với hiệu quả: Bồi bổ
Món thứ ba là thái dương bánh bao, cá bống kho tàu,kem ngũ sắc, canh cá, canh ngủ quả, thịt bò bít tết,...
Nấu mỗi lần là rất nhiều, sau đó phân tách ra 4 phần ăn.Trong đó 2 phần là của hắn và tiểu Vũ, còn lại thì là của Ninh Dung Dung và Chu Trúc Thanh.
Còn lý do là 1 phần chính là Chu Trúc Thanh là bạn cùng phòng của hắn, còn Tiểu Vũ bạn cùng phòng lại là Ninh Dung Dung, hắn không nỡ để nàng cùng tiểu Vũ xảy ra tranh chấp, dù gì hai người đó cũng là mục tiêu hắn cần phải yêu.
" Sớm a, Hoắc ca ca" Lúc này một thân ảnh đáng yêu nhí nhỏm chạy tới.
" Sớm a Tiểu Vũ, mà này, muội mang hai phần về ký túc xá cho muội cùng Dung Dung đi!" HOắc Lân chỉ chỉ mấy phần đồ ăn nhìn Tiểu Vũ phân phó!
" hừm ca ca háo sắc, chưa gì đã muốn bắt con gái nhà người ta về rồi! Hây...mẫu thân mà biết ta không ngăn cản ngươi thu thêm muội muội thì chắc đánh đòn chết ta mất!" Tiểu Vũ thở dài ai oán nói ra.
" Ta là chủ gia đình, sợ cái gì,có ta ở đây nàng hội dám đánh ngươi sao" Hoắc Lân cười phì một cái nói.
" Thôi chào ca, ta đi về kí túc xá ăn cơm đây!" Nói xong, Tiểu Vũ bưng lên 2 phần đồ ăn đi về ký túc xá của mình.
Hoắc Lân cũng đem căn bếp của mình cất vào rồi mang 2 phần vào ký túc xá.
Đứng trước cửa phòng Hoắc Lân hai tay cầm hai phần thơm phức mỹ thực, mùi hương không khách khí chui vào trong khe cửa.
Bên trong phòng, có một cái mũi thính như mèo Chu Trúc Thanh đánh thấy thơm phức mùi cá, nàng nhanh chóng bật dậy cố gắng ngửi rồi thì thào nói:"Thơm quá!"
Bản tính tham ăn của mèo trỗi dậy đánh tan cơn buồn ngủ, nàng lập tức theo mùi hương hướng ra cửa và mở.
Nhưng lúc đó nàng lại đụng phải một người chính là Hoắc Lân đang cầm 2 phần ăn đi vào.
Hoắc Lân chậm rãi đem 1 phần ăn đặt trên bàn, sau đó cầm phần ăn của mình nhắm nuốt!
Ngơ ngác nhìn Hoắc Lân thì cái bụng đói lập tức réo tới kháng nghị làm nàng đỏ mặt không thôi!
Suy ta suy tư mãi một hồi nàng mới cố gắng lấy dũng khí nhìn Hoắc Lân và nói:" Liệu ta có thể ăn không?"
" Ân cứ tự nhiên" Câu trả lời của Hoắc Lân làm nàng thở phào nhẹ nhỏm, sau đó chậm chậm tha phần ăn của mình qua một góc.
Nàng run rẫy cầm đũa gắp lên một miếng cá sau đó bỏ vào miệng.
Thì ngay lập tức đứng khựng lại kinh hãi trong lòng: " Ngon quá"
Sau đó nhanh chóng nuốt xuống miếng các ngon lành ấy, sau đó thì bản thân nàng cũng không nhịn nổi mỹ thực dụ hoặc mà ngấu nghiến ăn,cứ như sợ nó biến mất trước mặt mình.
Sau một lúc cả hai đều ăn xong chính mình phần ăn, mà Chu Trúc Thanh lại nghi hoặc hỏi lấy Hoắc Lân:" A Lân,ngươi kiếm món ăn sáng này ở đâu vậy? Làm sao ta không biết!"
Ngay sau đó hắn chỉ vẻn vẹn trả lời bằng hai chữ là Chu Trúc Thanh đỏ mặt hết ý:" Ta làm!"
" Hắn ngay tại thổ lộ ta ư? Ta nên làm sao? Chẳng lẽ sau này ta vẫn ăn,như vậy là đáp ứng làm nữ nhân hắn,chả lẽ lại từ chối nhưng mà đồ ăn lại thật ngon,làm sao đây?" Chu Trúc Thanh bối rối đỏ mặt suy nghĩ.
Hiện tại nàng cũng không biết phải đối mặt ra sao với Hoắc Lân.
Còn Hoắc Lân thì ngồi đấy ngơ ngác chảy một ngụm mồ hôi lại rồi mang chén dĩa bẩn ra ngoài rửa sạch.
Còn Chu Trúc Thanh thì cũng chụm mặt lên giường một chút rồi theo giờ ra ngoài.
....
Ra bên ngoài
" Đồ ăn ngon quá đi tiểu Vũ,ngươi chỉ cho ta chỗ bán đó đi mừ!" Ninh Dung Dung không ngừng đeo theo Tiểu Vũ chỉ vì tìm lấy mỹ thực nơi.
" Một lát liền biết!" Tiểu Vũ thần bí cười hì hì sau đó mở cửa phòng ra ngoài.
....
" Hoắc ca ca!" Gặp lấy Hoắc Lân,Tiểu Vũ kinh hô chào lên một tiếng sau đó cười hì hì nhào vào ôm hắn.
" Ân!" Hoắc Lân cũng ôm lại, sau đó lấy tay xoa đầu nàng.
Nhìn hai bóng người ôm nhau, Chu Trúc Thanh cùng Ninh Dung Dung trong mắt hiện lên hâm mộ, chợt ánh mắt hai người đụng chạm vào nhau, cấp tốc quay đầu đi, như bị phát hiện việc xấu con mèo nhỏ.
Phương xa Đái Mộc Bạch ánh mắt ngước lên trời, không hề có tiêu cự, không biết hồn đã phiêu về đâu, Áo Tư Tạp thì hâm mộ nhìn lấy. Còn Đường Tam mặt ôn hòa cười nhìn lấy bọn họ.
Ngay trong không khí ấm áp này, đột nhiên một trận tranh cãi phá vỡ không khí yên bình này. Mọi người liếc mắt về bên phía đông, liền thấy một đôi nam nữ đang cãi cọ với nhau.
Nhìn qua, đôi nam nữ đó tuổi tác cũng không lớn lắm. Nữ hài tử dường như chỉ mười bốn mười lăm, tướng mạo bình thường nhưng tràn ngập vẻ thanh xuân. Cô ta mặc trang phục của nhà nông, hẳn là con của một gia đình nông dân nào đó.
Đang tranh cãi cùng cô gái là một thiếu niên có vẻ còn nhỏ hơn cô gái một chút, dường như cùng với Đường Tam nhóm bọn họ không sai biệt lắm tuổi tác.Vóc người không cao, cả người mập mạp nhưng toát ra vẻ khỏe khoắn. Tóc hắn cắt ngắn, đôi mắt nhỏ, trên mặt thịt béo hở ra, trông cũng có vài phần đáng yêu. Trên môi có hai hàng ria mép, dường như là dậy thì sớm.
Cô gái nhìn gã béo, trong mắt lộ ra vài phần sợ hãi
“Mã Hồng Tuấn, ngươi từ nay về sau đừng đến tìm ta nữa. Ta muốn chia tay với ngươi!”
Gã mấp chính là Mã Hồng Tuấn, giọng nói quái dị “Thúy Hoa, ta đối với nàng có gì không tốt sao? Tại sao lại muốn chia tay với ta?”
Hoắc Lân cùng Tiểu Vũ liếc nhau, hai người thấy được cảnh vừa rồi, đều lộ tiếu ý.
Khuôn mặt Thúy Hoa chợt lộ sắc hồng
“Đúng là ngươi đối với ta rất tốt, nhưng ta không chịu nổi nữa. Chúng ta không thích hợp đâu. Ngươi tìm người khác đi. Ta dù gì so với ngươi vẫn là hơn vài tuổi. Van ngươi, từ nay về sau đừng có tìm ta nữa!”
Mã Hồng Tuấn giận dữ nói
“Cái gì làm người không chịu nổi ta? Ta thật không rõ đàn bà các người suy nghĩ cái gì. Chia tay cũng được, nhưng phải cùng ta một lần nữa. Nếu không thì đừng hòng ta chia tay.” Vừa nói, hắn vung tay kéo lấy Thúy Hoa.
Thúy Hoa như một con thỏ, kinh hoàng gấp rút luy về phía sau, nhưng gã béo này tốc độ rất nhanh, như trước không phân biệt nặng nhẹ kéo lấy tay nàng.
Thúy Hoa cầu khẩn van xin “Không, bỏ ta ra. Ngươi hãy bỏ ta ra. Ngươi không phải là người!”
Tiểu Vũ đứng bên ngoài không chịu nổi nữa, bước ra ngoài
“Dừng tay!”
Hai người kia đồng thời sửng sốt, nhìn về hướng nàng. Đôi mắt Mã Hồng Tuấn không ngừng đảo qua đảo lại, môi run rẩy, trong ánh mắt toát ra vẻ phóng đãng
“Thật là xinh đẹp! Sao? Ngươi muốn thế chỗ cho cô ấy, trở thành bạn gái của ta hay sao? Được, không thành vấn đề, ta đồng ý.”
“Thối lắm.” Tiểu Vũ giận dữ, một cước đá văng tay hắn vốn đang nắm chặt tay Thúy Hoa
“Ngươi...” Tiểu Vũ trừng mắt lên muốn động thủ, nhưng Hoắc Lân lại xuất hiện trước mặt nàng, vẻ mặt không thay đổi liếc Mã Hồng Tuấn nói
“Ngươi rất muốn nàng làm bạn gái của ngươi” Giọng nói không nghe ra bất kỳ cảm tình, chỉ có người quen biết Hoắc Lân mới rõ đây là bình tĩnh trước vũ bão
Đứng phương xa Đường Tam nhóm nhìn thấy như vậy liền sợ hãi nói một tiếng “Đừng chọc hắn”
“Phải vậy thì sao,xem như ta sợ hắn à” Tên béo Mã Hồng Tuấn giương mặt lên nói
“Vậy thì ngươi có thể đi chết” Âm thanh cửu u hàn lãnh xuất ra từ miệng của Đường Miên Phong
Không khí lập tức trở nên giương cung bạt kiếm.
Tên béo đầu tiên mất kiên nhẫn, hạ thấp thân thể, hồn lực óng ánh bao trùm hai đấm, phóng về phía Hoắc Lân, chính xác đánh vào người hắn
“Hừ, xem ngươi còn lo chuyện bao đồng được hay không” Tên béo đắc ý quệt mũi, khẽ hừ nói
“Ồ, ngươi tự tin vào thực lực của mình quá nhỉ?” Một giọng nói hí ngược truyền đến từ đằng sau lưng Mã Hồng Tuấn
“Đương nhiên, ta nhưng là Tà Hỏa Phượng Hoàng Mã Hồng Tuấn” Mã Hồng Tuấn vẫn không ý thức được tình huống vẫn kiêu ngạo nói. Sau đó, hắn mới phản ứng lại “Khoan đã...”
Ngay sau đó, không để hắn xoay người thì Hoắc Lân đấm thật mạnh đem tên béo ấy văng vào vách tường đau đớn kêu 1 tiếng
" A..a"
Tên mập mạp sửng sốt nói “Nguyên lai ngươi cũng là hồn sư. Khó trách dám cả gan nhiều chuyện. Cho ngươi kiến thức cái gì gọi là thực lực”
Vừa nói, gã mập mạp khẽ quát một tiếng “Phượng Hoàng phụ thể”
Tử hồng sắc quang mang từ trong cơ thể gã béo dâng lên, tóc đang ngắn chợt biến thành dài. Đồng thời lại tụ tập ở giữa, hình thành nên một kiểu dáng kỳ quái, nhưng khi tử hồng sắc quang mang này lộ ra bên ngoài cơ thể lập tức tỏa ra nhiệt lượng mãnh liệt. Hai hồn hoàng màu vàng đồng thời từ dưới chân đi ra, phơi bày ra cánh tay tráng kiện. Bên ngoài chìa ra những cái lông vũ thật dài. Cả hai tay cũng dần biến hình.
Nhìn dáng vẻ của hắn, mấy người Đường Tam bên kia thật lâu chưa phản ứng lại, đột nhiên Tiểu Vũ phốc một tiếng bật cười cười.
“Có con phượng hoàng nào béo như con này chưa? Ta thấy hắn giống như một con gà lửa hơn,hahaha.”
Hình dáng Mã Hồng Tuấn lúc này quả thật có chút khôi hài. Thân thể tròn xoe, mang theo cánh tay đầy tử hồng sắc lông vũ, tóc dựng thẳng đứng. Nếu nói hắn là phượng hoàng, hẳn là chẳng một ai tin. Mà đổi lại nói hắn giống như một con gà mái mập mạp thì thật là chính xác.
Mã Hồng Tuấn bị trêu đến giận tím mặt “Ngươi nói ai là gà hả?” Nói xong hắn cũng không quan tâm Tiểu Vũ là nữ hài tử, lập tức động thủ.
Hai tay hắn vung lên, phía trước thân người hiện lên một hồn hoàn màu vàng sáng rực đang dần hé miệng. Một ngọn lửa tinh tế mang tử hồng sắc hướng về Tiểu Vũ lóe lên.
Hơi nóng khiến không khí vặn vẹo. Ngọn lửa màu tím nhìn cũng không mãnh liệt, nhưng tại không trung phun ra như một dòng hỏa tiễn.
Tên béo đột nhiên nói đánh là đánh, mọi người không ai phản ứng kịp. Đến cả khi ánh lửa tím nóng bỏng phả vào mặt Tiểu Vũ vẫn chưa tỉnh hồn, còn thừ người đứng đó.
“Tiểu Vũ nhanh né tránh a” Mọi người vội kêu lên.
Thế nhưng làm cho mọi người ngạc nhiên sự tình vang lên là tiểu Vũ lấy cánh tay mình ngăn chặn ngọn lửa đó, miệng dí dỏm cười nói: " Đùa ngươi chơi,chứ ngọn lửa của ngươi thật chả đâu vào đâu,đúng là gà có khác,không đúng,hẵn là gà lửa mới đúng!"
“Ngươi, ngươi lại chỉ dùng một tay đỡ nó” Mã Hồng Tuấn giọng nói run rẩy, không thể tin nổi chỉ vào Tiểu Vũ. Hiển nhiên, hắn tự tin vào mình thì cũng là do có vốn liếng. Ngọn lửa của hắn có thể dễ dàng hòa tan một tòa sắt thép, nhưng đối với huấn luyện nghiêm ngặt Tiểu Vũ thì đó cũng chỉ là hơi ấm áp mà thôi.
" Hây dà, ngươi cũng gan to gớm nhỉ?" Cánh tay Hoắc Lân ngay lập tức tỏa ra khí tức lạnh lẽo sau đó một chùm băng xanh biếc đem đôi tay hắn bao phủ vào trước ánh mắt ngạc nhiên của Đường Tam nhóm, Hắn cũng là..là song sinh võ hồn?
Sau đó hắn đánh thật mạnh đem Mã Hồng Tuấn từ trạng thái võ hồn phụ thể biến mất,hắn cũng ngã lăn một cái xuống đất.
“Đừng đánh, các người đừng đánh nữa.” Thúy Hoa cô nương đứng bên đột nhiên mở miệng nói. Nàng chạy nhanh về phía Mã Hồng Tuấn. Ngọn lửa trên người Mã Hồng Tuấn cũng biến mất khi hắn bị quăng đi. Cả người choáng váng, miễn cưỡng từ mặt đất đứng lên.
Thúy Hoa bên cạnh giúp Mã Hồng Tuấn phủi bụi đất dính trên người hắn ta: “Ngươi thế nào rồi?” Mã Hồng Tuấn vẫn chưa thể hồi hồn, ngơ ngác nhìn Đường Miên Phong
“Thúy Hoa cô nương, cô đang làm gì vậy?” Tiểu Vũ nhìn Thúy Hoa đối với Mã Hồng Tuấn ân cần chăm sóc, không khỏi có chút sững sờ. Vừa rồi không phải tên béo này khi dễ cô ấy sao, như thế nào mà bây giờ lại...
Thúy Hoa cầu khẩn: “Các người đừng đánh nữa. Kì thực Hồng Tuấn là người tốt. Chỉ là chúng ta không hợp nhau mà thồi. Cho nên ta mới chia tay hắn. Các người đi đi. Chuyện của ta đã nói rõ ràng với hắn rồi.”
“Ngươi tránh ra” Giọng nói lạnh băng từ phía Hoắc Lân. Hắn không quan tâm hai người như thế nào, chỉ là Mã Hồng Tuấn dám xúc phạm Tiểu Vũ thì đã chạm vào nghịch lân của hắn. Long có nghịch lân, không thể động.Chí ít phải dạy tên béo này một bài học khi đụng vào sai người.
Tiểu Vũ nhìn như vậy Hoắc Lân, ở đâu không biết hắn đây là vì mình. Nàng cũng không để ý sức nóng tỏa ra từ thân thể hắn, ôm lấy vòng eo không to lớn nhưng cứng cỏi của hắn, cảm động nói
“Hoắc ca ca, vậy ra được rồi,nhiệm vụ,chú ý nhiệm vụ”
Bên cạnh Chu Trúc Thanh cùng Ninh Dung Dung hai nữ thấy như vậy, một lần nữa được sâu sắc nhận thức về Hoắc Lân, dồn dập quăng về phía Tiểu Vũ ánh mắt hâm mộ.
Hoắc Lân cảm thụ Tiểu Vũ ôm ấp, toàn thân hồn lực tản đi, vẻ mặt trở nên nhu hòa, nắm lấy tay nàng.
Nhưng sau đó hắn nhìn Mã Hồng Tuấn lạnh nhạt nói:" Ta hi vọng không có lần sau? Bởi vì lần sau coi như có viện trưởng ta cũng một mực đem ngươi giết!"
Lạnh lẽo tàn nhẫn câu nói làm Mã Hồng Tuấn co rục lại sợ hãi, sau đó qua loa nói:" KHông có lần sau,nhất không có lần sau"
Nhìn lấy hắn rồi xoay người rời đi, lúc đi ngang qua Đái Mộc Bạch thì hắn thì thầm bên tai Đái Mộc Bạch rằng:" Ngươi tốt nhất cách xa Chu Trúc Thanh, nàng ở bên ngươi thì chỉ có khổ mà thôi, tin ta đi,nàng mà xảy ra mệnh hệ gì bắt nguồn từ ngươi và gia tộc của ngươi ta đảm bảo "ngươi" cùng cái "Tinh La Đế Quốc" này sẽ chôn vùi dưới địa ngục!"
...
Ở RPG đại lục Hoắc Ma nhìn trong màn ảnh chiếu tới sự việc cười nói: " Như vậy mới đúng là ngươi chứ thánh đế, chứ ta thì lập tức tiêu diệt cái gai trong mắt đấy lâu rồi! Lần sau có duyên nói chuyện trực tiếp với ngươi một lần."
Tác giả :
Hoắc Ma