Thanh Bình Nhạc
Chương 17
Trong thiên hạ chắc chỉ có một mình ta có ngũ long ngọc bội cùng hoàn ngọc linh , nếu để người hiểu biết biết được thì ….
“Ai nha ~ ”
Tiếng kinh hô nho nhỏ vang lên trong xe ngựa , Đỗ Viên một bộ giật mình nhìn bài.
“Làm sao vậy?” Võ Tắc hỏi.
“Nhân gia cư nhiên thiếu một con bài !” Đỗ Viên nũng nịu , tay e thẹn nắm lấy vạt áo , nói .
Ngươi xấu hổ cái gì chứ . “Tiểu tướng công, ngươi thâu tam gia .” Ta nắm lấy cánh tay Mặc nói .
Mặc a mặc, mị lực của ngươi cũng quá hảo đi , cư nhiên mê đáo người khác đến mức để nàng ta đánh mất bài .
Lợi hại!
Đỗ Viên như trước một bộ e thẹn , tiểu thư a, ngươi không cần kêu thảm như vậy nha .
Thuận tiện nhắc nhở một câu , ngươi nếu như tái đỏ mặt nữa , ta sợ ngươi thực sự bị bệnh trào máu não lên mặt rồi nha .
Quả nhiên không tìm ra , thương cảm cho Đỗ Viên ván sau đều thảm hại .
Kết quả là thua rối tinh rối mù.
May là chúng ta cược bằng tiền trinh , nếu cược bằng tiền đồng thì …
Tấm tắc!
Hồng nhan luôn là kẻ gây tai hoạ!
Sau đó , Đỗ Viên vẫn cứ đánh bài , còn ta nằm trên người Mặc ngủ đến mức không biết bao giờ thì đám người kia tan.
Sáng sớm , chúng ta đến khách *** trụ lại , dự định lưu lại một ngày đêm, sau đó ngày mai tiếp tục đi.
Nhà nghỉ bình dân a! Nhà nghỉ bình dân trong truyền thuyết a! Hiện tại ta cuối cùng cũng đã đến được nơi này nha !
Hưng phấn!
Nghĩ ta ở thế giới tương lai lâu như vậy , đến nơi này còn được thưởng thức những thứ chỉ có trong truyền thuyết này ….
Tuy nói vậy nhưng có hai địa phương người ta đi rất nhiều mà ta đi không được a. ( địa phương nào các nàng tự tìm hiểu nhá =)) )
Đại khái cũng là bởi vì luận kiếm đại hội , thành trấn bình thường nay lại nô nức người mang kiếm đi rêu rao khắp nơi , có vẻ uy phong lẫm lẫm.
Ta ngồi ở bên người Mặc , chỉnh lại tư thế cho phù hợp với hắn , Đỗ gia ba người theo sát , Vấn Hiên, Võ Tắc đi xem có cái gì muốn mua hay không . Vừa lúc dựa vào lan can , thấy phía dưới có người đi qua .
Ta chỉ vào một quân nhân đeo đao trên đường hỏi, “Mặc, hiện tại võ công của ta cùng hắn đánh thì thế nào?”
Mặc xem xét người nọ liếc mắt “So với hắn , ngươi hảo.”
Ta hài lòng.
“Hắn là ba chiêu liền gục , ngươi chỉ một chiêu là bài , khá.”
Ta… trừng!
Mặc nhéo nhéo mũi ta
“Ta là nói ngươi cùng đao của hắn khá hơn , võ công của ngươi thực sự rất kém cỏi, thế nhưng cũng nếu nói đến khinh công , trong thiên hạ có khả năng đuổi theo ngươi, hiện tại cũng chỉ có năm …”
Ta trương to mắt, năm sao ?
“Năm trăm linh một người .”
…
Kỳ thực ta hẳn là nên vui mừng, dù sao ta chính thức học võ công cũng không bao lâu, tuy rằng Mặc mỗi ngày đông bổ tây bổ cho ta , nhưng dù trước kia cũng chưa được luyện , giờ mới luyện nên cũng không khá .
Hơn nữa… … ít nhất … Người có thể đuổi theo ta cũng không đến mức năm nghìn người a .
“Nếu như dùng dược liệu , ta có thể khiến nội công của ngươi tăng lên , đến lúc đó khinh công của ngươi sẽ rất lợi hại nha .”
“Lợi hại thế nào ?”
“Ngươi có thể đuổi theo ngươi, không tính kẻ đã ẩn cư , hay cố ý dấu tài , đại khái sẽ không vượt quá mười người .”
Ta dùng sức trạc trạc ti chúc thịt trong bát , tuy rằng thịt đã bị ninh nhừ hết rồi .
Không tính mấy người đi ẩn thì chỉ hơn mười người sao , nếu như tình cả người ở ẩn , chỉ sợ cũng chỉ hơn năm mươi chút thôi nha .
Chỉ là khinh công mà thôi, hà tất phải so như thế !
“A, Mặc, ngươi nghĩ, thị vệ cao thủ trong hoàng cung đại nội so với người trong giang hồ thế nào … Ân, người nào lợi hại hơn a ?”
Mặc lấy đi chiếc đũa của ta , chuyển cho ta một cái muôi
“Này không cần đoán , đại nội thị vệ đều không cùng người trong võ lâm giao hữu , võ công bọn họ chỉ có thể hơi khá chút . Thế nhưng đại nội thị vệ chân chính bảo hộ hoàng đế lại không phải dạng thị vệ thường , mà là đại nội ẩn thị, bọn họ có khi là thái giám, có khi là phi tử, có khi là nữ quan, có thể là người trong võ lâm có chút tiếng tăm nữa , căn bản là giấu mặt, những người này võ công căn bản vô pháp đoán biết , ngoại trừ hoàng đế, ai cũng không biết bọn họ là ngươi nào. Bất quá số người của họ cũng không vượt quá một trăm người .”
Ta nghe, đột nhiên nhớ tới hai người, Lang Nguyệt cùng nữ nhi Như Ý của hắn .
Lang Nguyệt võ công hẳn là rất lợi hại a, chỉ là không biết Như Ý … cũng là cao thủ ẩn thị sao ?
Nhớ kỹ phụ hoàng cũng có võ công, võ công hắn cũng rất lợi hại sao?
Còn nhớ rõ, năm ấy…
” Tiếu nhi! Tiếu nhi!”
“A… A?” Sao gọi lớn tiếng vậy , ta cũng không phải điếc ! Mạc danh kỳ diệu nhìn khuôn mặt Mặc hơi lạnh , tuy rằng nhìn không ra biểu tình, nhưng bất luận kẻ nào đều có thể nhận thấy được hắn sinh khí.
Vi cái gì nha ?
“Tiếu nhi …” Mặc thở dài , ngón tay dài lạnh nhẹ nhàng nâng cằm ta lên “Đang suy nghĩ gì …”
“Ta… Ta đang suy nghĩ… Phụ thân ta…” Cái này cũng không tính là nói xạo nha .
” phụ thân của ngươi? … Hắn nói cho ngươi…” Ngón tay cái nhẹ nhàng chạm lên mi mắt của ta , nhẹ nhàng mà vuốt ve, “Như vậy quyến luyến… Tưởng niệm?”
“Ta…” Ta cái gì? Ta kinh ngạc nhìn Mặc trong mắt chợt lóe kinh ngạc cùng sát ý, hắn đã biết cái gì? Hắn biết phụ thân ta là hoàng đế? Hắn biết ta cùng phụ hoàng làm cái loại sự kia ? Hắn…
Hắn rốt cuộc đã biết cái gì? Hắn rốt cuộc có ý tứ gì ?
Ở sơn trang vẫn không ai hỏi qua, hơn nữa ta cũng không đề cập, vì thế ta cho tới bây giờ mới là lần đầu tiên cùng Mặc nói chuyện về phụ thân .
Hiện tại ta đột nhiên nghĩ, ta có đúng hay không cùng hắn thắn thắn sẽ tốt hơn ?
” Phụ thân của ngươi… Là dưỡng phụ hay thân sinh ?” Thanh âm trước sau như một bình thản trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Ta đoán không ra tình tự tâm tư hắn , ta không biết hắn muốn nói cái gì, một lòng nửa vời thật là khó chịu…
“Là thân sinh phụ thân của ta.”
“Hắn gọi là gì? Hắn dựa vào cái gì nói là thân sinh phụ thân của ngươi?”
“Hắn gọi Long… Long…” Ta khẽ cắn môi, không có gì phải giấu , sớm muộn gì cũng sẽ biết , cứ nói ra cho rồi !”Long Huyền Ngự. Bởi vì trên chân ta có ngũ long ngọc , vì thế hắn nói ta là thân sinh hài từ của hắn . Ta, ta… Hắn… Hắn cùng ta… Hắn, hắn, hắn và ta… Hắn… Hắn cùng ta phát sinh quan hệ.” Cái này nghe có vẻ bắt đồng nha ?
Con mắt Mặc mở lớn , cái này ta thực sự không biết nói gì .
Hắn rốt cuộc nghĩ cái gì ?
“Bởi vì ngươi có ngũ long ngọc vội , vì thế hắn cho rằng ngươi là hắn thân sinh sao ?”
“Ân.”
“Ngươi chừng nào thì biết hắn ?”
“Biết.”
“Mẫu thân ngươi kêu Tố Vân Nương ? Đã từng bị bán vào Xuân lầu làm ca kĩ sao ?”
“Đúng .” Dường như là chuẩn nha , mẫu thân sẽ không nói cho chính nhi tử rằng mình bị bán vào lầu xanh đâu a .
“Phụ thân ngươi cùng mẫu thân ngươi lúc nào phát sinh ?”
“Cáp? … Người nào?”
“Hay… Đi chu công chi lễ.”
Ta lăng —— đây là cái gì vấn đề?
“Đại khái… Đại khái … Tháng hai tháng ba gì đó …”
…
… …
? Thế nào không nói?
Ta xem vẻ mặt Mặc đang suy ngẫm, nhất thời tâm khẩn trương , kỳ quái cùng khó hiểu nha .
“Ngươi ở chỗ này ngồi một chút, ta đi ra ngoài một chút , lập tức quay lại.”
“Nga…”
Ta còn chưa nói xong , Mặc từ lầu hai trực tiếp bay xuống phía dưới.
Hắn rốt cuộc muốn gì ? ? ?
“Ai nha ~ ”
Tiếng kinh hô nho nhỏ vang lên trong xe ngựa , Đỗ Viên một bộ giật mình nhìn bài.
“Làm sao vậy?” Võ Tắc hỏi.
“Nhân gia cư nhiên thiếu một con bài !” Đỗ Viên nũng nịu , tay e thẹn nắm lấy vạt áo , nói .
Ngươi xấu hổ cái gì chứ . “Tiểu tướng công, ngươi thâu tam gia .” Ta nắm lấy cánh tay Mặc nói .
Mặc a mặc, mị lực của ngươi cũng quá hảo đi , cư nhiên mê đáo người khác đến mức để nàng ta đánh mất bài .
Lợi hại!
Đỗ Viên như trước một bộ e thẹn , tiểu thư a, ngươi không cần kêu thảm như vậy nha .
Thuận tiện nhắc nhở một câu , ngươi nếu như tái đỏ mặt nữa , ta sợ ngươi thực sự bị bệnh trào máu não lên mặt rồi nha .
Quả nhiên không tìm ra , thương cảm cho Đỗ Viên ván sau đều thảm hại .
Kết quả là thua rối tinh rối mù.
May là chúng ta cược bằng tiền trinh , nếu cược bằng tiền đồng thì …
Tấm tắc!
Hồng nhan luôn là kẻ gây tai hoạ!
Sau đó , Đỗ Viên vẫn cứ đánh bài , còn ta nằm trên người Mặc ngủ đến mức không biết bao giờ thì đám người kia tan.
Sáng sớm , chúng ta đến khách *** trụ lại , dự định lưu lại một ngày đêm, sau đó ngày mai tiếp tục đi.
Nhà nghỉ bình dân a! Nhà nghỉ bình dân trong truyền thuyết a! Hiện tại ta cuối cùng cũng đã đến được nơi này nha !
Hưng phấn!
Nghĩ ta ở thế giới tương lai lâu như vậy , đến nơi này còn được thưởng thức những thứ chỉ có trong truyền thuyết này ….
Tuy nói vậy nhưng có hai địa phương người ta đi rất nhiều mà ta đi không được a. ( địa phương nào các nàng tự tìm hiểu nhá =)) )
Đại khái cũng là bởi vì luận kiếm đại hội , thành trấn bình thường nay lại nô nức người mang kiếm đi rêu rao khắp nơi , có vẻ uy phong lẫm lẫm.
Ta ngồi ở bên người Mặc , chỉnh lại tư thế cho phù hợp với hắn , Đỗ gia ba người theo sát , Vấn Hiên, Võ Tắc đi xem có cái gì muốn mua hay không . Vừa lúc dựa vào lan can , thấy phía dưới có người đi qua .
Ta chỉ vào một quân nhân đeo đao trên đường hỏi, “Mặc, hiện tại võ công của ta cùng hắn đánh thì thế nào?”
Mặc xem xét người nọ liếc mắt “So với hắn , ngươi hảo.”
Ta hài lòng.
“Hắn là ba chiêu liền gục , ngươi chỉ một chiêu là bài , khá.”
Ta… trừng!
Mặc nhéo nhéo mũi ta
“Ta là nói ngươi cùng đao của hắn khá hơn , võ công của ngươi thực sự rất kém cỏi, thế nhưng cũng nếu nói đến khinh công , trong thiên hạ có khả năng đuổi theo ngươi, hiện tại cũng chỉ có năm …”
Ta trương to mắt, năm sao ?
“Năm trăm linh một người .”
…
Kỳ thực ta hẳn là nên vui mừng, dù sao ta chính thức học võ công cũng không bao lâu, tuy rằng Mặc mỗi ngày đông bổ tây bổ cho ta , nhưng dù trước kia cũng chưa được luyện , giờ mới luyện nên cũng không khá .
Hơn nữa… … ít nhất … Người có thể đuổi theo ta cũng không đến mức năm nghìn người a .
“Nếu như dùng dược liệu , ta có thể khiến nội công của ngươi tăng lên , đến lúc đó khinh công của ngươi sẽ rất lợi hại nha .”
“Lợi hại thế nào ?”
“Ngươi có thể đuổi theo ngươi, không tính kẻ đã ẩn cư , hay cố ý dấu tài , đại khái sẽ không vượt quá mười người .”
Ta dùng sức trạc trạc ti chúc thịt trong bát , tuy rằng thịt đã bị ninh nhừ hết rồi .
Không tính mấy người đi ẩn thì chỉ hơn mười người sao , nếu như tình cả người ở ẩn , chỉ sợ cũng chỉ hơn năm mươi chút thôi nha .
Chỉ là khinh công mà thôi, hà tất phải so như thế !
“A, Mặc, ngươi nghĩ, thị vệ cao thủ trong hoàng cung đại nội so với người trong giang hồ thế nào … Ân, người nào lợi hại hơn a ?”
Mặc lấy đi chiếc đũa của ta , chuyển cho ta một cái muôi
“Này không cần đoán , đại nội thị vệ đều không cùng người trong võ lâm giao hữu , võ công bọn họ chỉ có thể hơi khá chút . Thế nhưng đại nội thị vệ chân chính bảo hộ hoàng đế lại không phải dạng thị vệ thường , mà là đại nội ẩn thị, bọn họ có khi là thái giám, có khi là phi tử, có khi là nữ quan, có thể là người trong võ lâm có chút tiếng tăm nữa , căn bản là giấu mặt, những người này võ công căn bản vô pháp đoán biết , ngoại trừ hoàng đế, ai cũng không biết bọn họ là ngươi nào. Bất quá số người của họ cũng không vượt quá một trăm người .”
Ta nghe, đột nhiên nhớ tới hai người, Lang Nguyệt cùng nữ nhi Như Ý của hắn .
Lang Nguyệt võ công hẳn là rất lợi hại a, chỉ là không biết Như Ý … cũng là cao thủ ẩn thị sao ?
Nhớ kỹ phụ hoàng cũng có võ công, võ công hắn cũng rất lợi hại sao?
Còn nhớ rõ, năm ấy…
” Tiếu nhi! Tiếu nhi!”
“A… A?” Sao gọi lớn tiếng vậy , ta cũng không phải điếc ! Mạc danh kỳ diệu nhìn khuôn mặt Mặc hơi lạnh , tuy rằng nhìn không ra biểu tình, nhưng bất luận kẻ nào đều có thể nhận thấy được hắn sinh khí.
Vi cái gì nha ?
“Tiếu nhi …” Mặc thở dài , ngón tay dài lạnh nhẹ nhàng nâng cằm ta lên “Đang suy nghĩ gì …”
“Ta… Ta đang suy nghĩ… Phụ thân ta…” Cái này cũng không tính là nói xạo nha .
” phụ thân của ngươi? … Hắn nói cho ngươi…” Ngón tay cái nhẹ nhàng chạm lên mi mắt của ta , nhẹ nhàng mà vuốt ve, “Như vậy quyến luyến… Tưởng niệm?”
“Ta…” Ta cái gì? Ta kinh ngạc nhìn Mặc trong mắt chợt lóe kinh ngạc cùng sát ý, hắn đã biết cái gì? Hắn biết phụ thân ta là hoàng đế? Hắn biết ta cùng phụ hoàng làm cái loại sự kia ? Hắn…
Hắn rốt cuộc đã biết cái gì? Hắn rốt cuộc có ý tứ gì ?
Ở sơn trang vẫn không ai hỏi qua, hơn nữa ta cũng không đề cập, vì thế ta cho tới bây giờ mới là lần đầu tiên cùng Mặc nói chuyện về phụ thân .
Hiện tại ta đột nhiên nghĩ, ta có đúng hay không cùng hắn thắn thắn sẽ tốt hơn ?
” Phụ thân của ngươi… Là dưỡng phụ hay thân sinh ?” Thanh âm trước sau như một bình thản trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Ta đoán không ra tình tự tâm tư hắn , ta không biết hắn muốn nói cái gì, một lòng nửa vời thật là khó chịu…
“Là thân sinh phụ thân của ta.”
“Hắn gọi là gì? Hắn dựa vào cái gì nói là thân sinh phụ thân của ngươi?”
“Hắn gọi Long… Long…” Ta khẽ cắn môi, không có gì phải giấu , sớm muộn gì cũng sẽ biết , cứ nói ra cho rồi !”Long Huyền Ngự. Bởi vì trên chân ta có ngũ long ngọc , vì thế hắn nói ta là thân sinh hài từ của hắn . Ta, ta… Hắn… Hắn cùng ta… Hắn, hắn, hắn và ta… Hắn… Hắn cùng ta phát sinh quan hệ.” Cái này nghe có vẻ bắt đồng nha ?
Con mắt Mặc mở lớn , cái này ta thực sự không biết nói gì .
Hắn rốt cuộc nghĩ cái gì ?
“Bởi vì ngươi có ngũ long ngọc vội , vì thế hắn cho rằng ngươi là hắn thân sinh sao ?”
“Ân.”
“Ngươi chừng nào thì biết hắn ?”
“Biết.”
“Mẫu thân ngươi kêu Tố Vân Nương ? Đã từng bị bán vào Xuân lầu làm ca kĩ sao ?”
“Đúng .” Dường như là chuẩn nha , mẫu thân sẽ không nói cho chính nhi tử rằng mình bị bán vào lầu xanh đâu a .
“Phụ thân ngươi cùng mẫu thân ngươi lúc nào phát sinh ?”
“Cáp? … Người nào?”
“Hay… Đi chu công chi lễ.”
Ta lăng —— đây là cái gì vấn đề?
“Đại khái… Đại khái … Tháng hai tháng ba gì đó …”
…
… …
? Thế nào không nói?
Ta xem vẻ mặt Mặc đang suy ngẫm, nhất thời tâm khẩn trương , kỳ quái cùng khó hiểu nha .
“Ngươi ở chỗ này ngồi một chút, ta đi ra ngoài một chút , lập tức quay lại.”
“Nga…”
Ta còn chưa nói xong , Mặc từ lầu hai trực tiếp bay xuống phía dưới.
Hắn rốt cuộc muốn gì ? ? ?
Tác giả :
Bạch Sắc Liên Y