Thanh Bình Nhạc (Đam mỹ)
Chương 62 Ý trời
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Việc rửa sạch oan khuất rõ ràng đã tạo nên ảnh hưởng to lớn tới Sử Viêm, mới chưa tới mười ngày trôi qua mà trông hắn tươi tỉnh hẳn lên, từ trạng thái gần đất xa trời nay đã khôi phục thần kỳ đến độ tự do bay nhảy.
Bởi vậy có thể thấy một khi người bị giày xéo được thoát khỏi bể khổ thì họ thường nhanh chóng vượt qua quá khứ, như thể rốt cuộc cũng bỏ lại con sói hung ác luôn đeo đuổi mình.
Hắn có được cơ hội làm lại cuộc đời như vậy, Tri Tân đương nhiên mừng giùm cho hắn: “Nhận ra rồi, ta tới để đặt làm đồ vật. Mà ngươi đấy, vết thương cũ vẫn còn, sao ngươi không chịu khó an dưỡng mà lại ở chỗ này?”
Nụ cười của Sử Viêm cứng đờ, hắn xấu hổ nói: “Ta nằm nhiều đến phát sợ rồi, không muốn ngày ngày làm ổ trên giường.”
Hồi ở trong ngục lúc nào hắn cũng nằm, mình mẩy đau nhức muốn chết, sau khi ra tù vẫn còn chìm trong nỗi sợ khi nằm lâu trong bóng tối, cứ cảm thấy ngay sau đó sẽ bị lôi ra ngoài chịu đòn. Mà ngoài nỗi sợ ấy ra, hắn cũng phải tính toán kế sinh nhai về sau.
Oan khuất từ trên trời rơi xuống đã vét sạch hết của cải của nhà họ Sử, cha mẹ Sử Viêm đau buồn mà chết, Vu thị biết rõ đã nghĩ oan cho hắn nhiều năm nhưng sau khi sửa lại án sai lại chẳng thèm tới hòa giải hay xin lỗi hắn, Sử Viêm cũng thấy khó mà bỏ qua được, một mối hôn sự cứ thế biến thành nghiệt duyên.
Hắn một thân một mình ra tù, phải sống dựa vào sự giúp đỡ của họ hàng và xóm giếng, chỉ trong một tuần ngắn ngủi đã mắc nợ không ít ân tình và tiền bạc. Sử Viêm sợ nợ càng lúc càng nhiều nên trong lúc rảnh rỗi đã ra ngoài tìm kế mưu sinh.
Trải nghiệm ở mỏ đá và xưởng đá tuy đau thương nhưng chung quy vẫn khiến hắn có một cái nghề thành thạo, hơn nữa bà con lối xóm cũng áy náy vì hiểu lầm hắn nên lúc này rất quan tâm chiếu cố hắn, nhờ tấm lòng của mọi người mà Sử Viêm có được công việc thợ đá ở đây.
Hắn đùa rằng đây là gặp phúc trong hoạ, Tri Tân không tán thành mà cũng không phản bác.
Tai hoạ chưa bao giờ mang đến phúc báo cho người ta, đây giống như là đánh đổi hơn, dùng oan ức, thời gian và thống khổ để đổi lấy một chút đền bù bé nhỏ không đáng kể.
Chủ xưởng thấy bọn họ quen biết nhau, hơn nữa cũng không muốn giao thiệp với quan phủ, liền giao cho Sử Viên tiếp đãi Tri Tân.
Khi được hỏi mục đích đến đây, Tri Tân thành thật trả lời: “Lý Ý Lan Lý đại nhân đau ốm bệnh tật, ban đêm thường mất ngủ vì quá lạnh. Ta muốn đẽo một phiến đá to bằng chiếc giường, khoét rỗng bên trong rồi lấp than tro mới lấy từ bếp vào, sau đó phủ đệm lên trên, nhiệt độ sẽ truyền lên phía trên, không bị lạnh nữa.”
Sử Viêm lần đầu tiên nghe đến dạng đồ đá này nên ngạc nhiên lắm, hắn thắc mắc: “Khoét rỗng phiến đá cũng không phải việc khó, nếu một phiến quá lớn thì có thể tách ra rồi xử lý như thường. Nhưng nếu ngày nào cũng thay tàn tro thì chẳng phải trên giường sẽ dính toàn bụi tro hay sao?”
Tri Tân đã suy xét cẩn thận về vấn đề này, bèn giải thích: “Đúng là vậy, cho nên phần rỗng bên trong cần làm một vách ngăn đá để chứa túi vải mỏng đựng than tro, như vậy mỗi ngày chỉ cần lấy túi vải ra rồi đặt vào là xong.”
Sử Viêm nghiêm túc cân nhắc một hồi, cảm thấy có thể làm được nhưng thực tế ra sao thì chưa dám hứa chắc, vì thế hắn nói: “Để ta thử xem sao.”
Tri Tân cười cười, bỗng nhận ra cuộc đời trắc trở gập ghềnh đã biến vị thiếu gia nhà giàu mười ngón không dính nước xuân này thành một người thợ đáng tin cậy trong tầng lớp đại chúng lao khổ.
Nếu như sợ lạnh thì phiến đá cần phải hút nhiệt không thoát hơi, mà bên trong lại khoét rỗng nên chất đá cũng không được giòn quá, Sử Viêm đề nghị: “Đại sư, hay là sử dụng đá hàn thuỷ để làm tấm phản mẫu nhé? Loại đá này đặc như cao, lại có chút dược tính, gặp lửa cũng không dễ nứt vỡ, dùng làm giường lửa thì không thể thích hợp hơn.”
(Đá hàn thủy (hàn thủy thạch) là một loại đá màu trắng, thường được nghiền, mài, đập vụn làm thuốc Đông y. Theo Đông y thì vị thuốc này có tính hàn, được ứng dụng để điều trị một số bệnh về nhiệt và giúp thanh nhiệt, hạ hỏa.)
Lý Ý Lan có ơn với Sử Viêm nên Sử Viêm sẽ không lừa gạt ân nhân, Tri Tân không am hiểu về các loại đá cho lắm, nghe hắn giải thích cụ thể rõ ràng như vậy, y nhẹ nhàng cười đáp: “Được, vậy dùng đá hàn thủy đi.”
Sử Viêm đặt chuỳ sắt dựa vào bức tượng Phật đang khắc dở một nửa, dẫn Tri Tân đi vào bên trong: “Đá hàn thủy chất đống ở sân sau, đại sư đi theo ta chọn lấy một khối ưng mắt đi.”
Tri Tân và hắn đi qua cổng vòm, tiến vào một sân rộng, trong sân chất đầy đá tảng đặt san sát nhau, đủ các loại màu xám trắng đen hoa, trông hệt như một mỏ đá.
Trong không khí đầy mùi bụi bặm, Sử Viêm dẫn Tri Tân và hai nha sai đi vòng quanh đống đá, cuối cùng dừng ở một chỗ sâu bên trong.
Những khối đá trước mặt đều cao bằng nửa người, hình dáng đa dạng phong phú, tính chất như mỡ bò hảo hạng đông lạnh, hơi giống cẩm thạch song lại không trơn nhẵn như vậy, chắc chắn chính là đá hàn thuỷ mà Sử Viêm nói.
Cái gọi là “ưng mắt” thì khó nói chắc lắm, nhưng lại là có thật. Đã thế những khối đá chưa được đánh bóng đều mang hình thù kỳ quái, thoạt nhìn chẳng khác nhau là bao, nhưng Tri Tân vẫn có khối thích hơn. Y đi một vòng trước đống đá, cuối cùng chọn khối thứ bảy tiện đường nhất.
Khối đá này cao bằng hai người, đặt ngang trên mặt đất, một đầu kích cỡ đồng đều, một đầu khác thì đường viền hai bên hướng vào trong nom như ngòi bút không cân, cũng vừa giống hình mũi thương.
“Chọn khối này đi,.” Tri Tân mỉm cười ngồi xổm xuống, vuốt v e bề mặt tảng đá mấy lần, vừa chạm vào khí lạnh liền tản ra, như vậy thì vào mùa hè chắc chắn cũng sẽ nóng kinh người. Vừa truyền lạnh vừa truyền nhiệt, quả nhiên là vật liệu tốt để chế tạo phản lửa.
Sử Viêm là người thật thà, không nịnh nọt khen y có ánh mắt tinh tường, chỉ bảo rằng: “Được đấy…… Đại sư à, lát nữa ta sẽ theo ngài về, đo đạc kích thước giường của đại nhân, tranh thủ khởi công sớm một chút để ngài ấy sớm dùng được.”
Tri Tân mong còn chẳng được, liền nói cảm ơn Sử Viên, hắn không dám nhận, xua tay xong bèn ra dấu “Mời”: “Đại sư, chúng ta rời đi theo hướng này ạ, đi vài bước về phía trước là đến cửa ra, đi vòng từ sân ngoài thì đường dễ đi hơn, không dính nhiều bụi.”
Khoảng sân chất đầy đá tảng này đúng là rất chật chội, Tri Tân nhận ý tốt của hắn, mời hắn đi trước dẫn đường.
Sử Viêm vừa đi vừa ngập ngừng hỏi thăm bệnh tình của Lý Ý Lan, Tri Tân không tiết lộ sự thật mà chỉ kể là Lý Ý Lan vẫn hay ho, sắc mặt vẫn tái nhợt, cuối cùng thay Lý Ý Lan cảm ơn sự quan tâm của hắn.
Bên này quả nhiên cách cửa rất gần, chưa hết thời gian một chén trà là gạch đá đã thoát khỏi tầm mắt Tri Tân, cổng vòm cách ở gần ngay gang tấc.
Sử Viêm bước lên thềm đá, vừa đi vừa quay lại nhắc nhở: “Hôm qua dầu cây trẩu bị đổ ra thềm đá, đến giờ vẫn trơ trượt lắm, các vị chú ý dưới chân nhé.” (Dầu cây trẩu được dùng làm sơn, giấy, mực,…)
Lúc đi Tri Tân không bao giờ cách người phía trước quá gần, hiện giờ y và Sử Viêm cách nhau chừng ba, bốn thước, Sử Viêm đứng bên phải y đứng bên trái, vị trí này khiến cho khi Tri Tân nhìn Sử Viêm, toàn bộ bức tường bên phải cổng vòm cũng lọt vào tầm mắt của y.
Được Sử Viêm tốt bụng nhắc nhở, Tri Tân vừa định gật đầu thì bỗng nhác thấy ở góc tường sau lưng Sử Viêm có một màu đen loé lên ánh sáng của kim loại.
Mọi người đều biết vật màu đen và phản quang vốn không nhiều, Tri Tân nheo mắt nhìn kỹ, mí mắt liền máy một cái.
Góc tường đằng kia chất đống những mảnh vụn nam châm nho nhỏ, vì chất lượng không tốt nên hoa văn thô sơ, nếu không chú ý sẽ nhìn nhầm thành hòn than, song than không nhẵn bóng như vậy.
Loại nam châm thứ đẳng này xuất hiện ở các nơi như xưởng đá, lò rèn hay y quán cũng không lạ, bởi vì bọn họ cần dùng đến nam châm.
Mà trùng hợp là, sáng sớm nay để tìm kiếm xưởng đá phù hợp mà Tri Tân đã xem qua toàn bộ ghi chéo về xưởng đá này.
Gần đây vì tra án nên nha môn hồ sơ sổ sách trong nha môn liên quan tới bạch cốt án đều sẽ do Giang Thu Bình sắp xếp. Người này có chuyên môn xuất sắc về công văn, Tri Tân chỉ muốn xem trong thành có xưởng đá nào mà Giang Thu Bình liền chu đáo tìm cho y nguyên bộ luôn. Từ mặt tiền đến địa chỉ đến chưởng quỹ thợ thuê rồi đến cả ghi chép điều tra gần đây, Giang Thu Bình tinh ý xếp thành một chồng cho Tri Tân thoải mái chọn lựa.
Một phần cũng vì nhiều giấy tờ quá, không muốn mất công xem tới xem lui, Tri Tân lật xem bộ đầu tiên là xưởng đá Ích Cầu xong thì nhanh chóng tới đây luôn.
Những thông tin mới đọc hơn một canh giờ trước vẫn rõ ràng ngay trước mắt, Tri Tân nhớ là trong sổ sách ghi rằng nửa năm qua xưởng đá Ích Cầu không có nhập nam châm, hơn nữa trong bản khai mấy ngày trước, chủ xưởng cũng nói không có vật này.
Tri Tân âm thầm thu hồi ánh mắt, nhủ bụng: Chỉ trong vòng mấy ngày, viên nam châm ở góc tường xưởng đá này từ đâu mà ra?
Sau đó y mang theo vấn đề này và cả Sử Viêm trở về nha môn, thản nhiên ngồi lên xe ngựa như chẳng có chuyện gì, cố gắng trở lại càng nhanh càng tốt.
——
Hài cốt của Vu Nguyệt Đồng lại đứng dậy lần thứ hai. Bạch Kiến Quân đi quanh bộ xương mấy vòng, lòng trầm trồ cảm thán.
Sau khi vạch trần lật tẩy từng thủ đoạn của vụ án này, ngoại trừ bức tượng Thấp Bà chuyển động kia ra thì những mánh khóe còn lại đều đã từng xuất hiện trong Khoái Tai môn. Điều khiến ông ngạc nhiên không phải là kế hoạch có thể tự động che giấu dấu vết phạm tội này, mà là nhóm của Lý Ý Lan.
Bảy, tám người này rõ ràng toàn là tay mơ về ảo thuật, vậy mà lại mày mò tái hiện được hàn y án mà ngay cả Khoái Tai môn cũng không giải ra nổi, bản lĩnh và vận may này khiến người ta không thể không nề phục.
Bạch Kiến Quân dừng bước, cười hỏi: “Các ngươi đã đoán được toàn bộ quá trình, vậy có phải cũng có đầu mối về phạm nhân rồi không?”
Lý Ý Lan không sợ mất mặt mà thành thật nói: “Vẫn chưa được, manh mối bây giờ vẫn đứt đoạn ở chỗ bọn thích khách và thương buôn quạt.”
Bạch Kiến Quân vừa nghe vậy liền biết thương buôn quạt đến nay vẫn đang chịu cực hình, ông ta đều có hảo cảm với CẢ hai người này, bởi vậy cũng không muốn thiên vị ai, chỉ an ủi qua loa: “Vậy các ngươi vẫn phải cố gắng thêm nữa.”
Lý Ý Lan vốn định cười nhưng vừa lấy hơi lại khàn giọng, ho đến đỏ mặt tía tai, đờm trào lên, cổ họng như thoát gió, bất cứ lúc nào cũng có thể phun ra một bãi uế vật.
Bạch Kiến Quân thấy hơi thở hắn rối loạn, bèn dán tay lên lưng Lý Ý Lan, truyền một luồng chân khí qua lòng bàn tay. Tuy nhiên võ mạch của Lý Ý Lan đã đứt, chân khí của Bạch Kiến Quân đi qua phổi hắn liền tan biến như đá chìm đáy biển. Biện pháp này không có tác dụng, Bạch Kiến Quân không cũng không phí sức nữa, ông ta thu tay lại đứng sang bên cạnh, ánh mắt đong đầy niềm thương cảm và tiếc nuối.
Lúc Tri Tân về, Lý Ý Lan đã ngừng ho song mắt vẫn hằn tơ máu, nom như vừa khóc xong.
Tri Tân biết rõ đây chỉ là ảo giác mà thôi, người này kiên cường lắm, trước ai chẳng ai từng thấy hắn tỏ ra đau khổ bao giờ, nhìn bề ngoài rõ ràng chẳng phải kẻ vô tư vô lo, sống gian nan như vậy mà lúc nào cũng cười, cũng chẳng biết có gì buồn cười đến thế.
Lý Ý Lan nở nụ cười chỉ vì vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tri Tân quay trở lại, tựa như trong lòng có thần giáo cách cảm.
Tri Tân bắt mạch cho hắn, tình hình vẫn tệ như trước, không có gì để nói nhiều, y đành giấu tâm trạng không vui đi, kể cho hắn về chuyện nam châm.
Mắt Lý Ý Lan sáng lên, cười bảo: “Ký Thanh nói không sai, ngươi đúng là phúc tinh của ta, chỉ ra ngoài đi đặt giường đá thôi mà cũng tìm được manh mối, nếu ta muốn phá án thì e là về sau không thể rời khỏi ngươi được rồi.”
Tri Tân ung dung đáp: “Ta có thể sống đến chín mươi chín tuổi đấy, nếu ngươi có bản lĩnh thì cứ đi theo ta mãi xem.”
Nhìn bộ dạng Lý Ý Lan bây giờ thì sống đến hai mươi chín tuổi đã là giỏi lắm rồi, nhưng Tri Tân không chê hắn vẫn làm hắn vui vẻ quên hết tất cả: “Ta sẽ cố thử xem.”
Nói xong hắn mới chuyển dòng suy nghĩ trở lại việc chính, hỏi y về tình huống của khối nam châm ở xưởng đá của Sử Viêm.
Mặc dủ chủ xưởng đã nghiêm cấm thợ để lộ chuyện này ra ngoài, nhưng Lý Ý Lan có ơn với Sử Viêm, Sử Viêm dù đánh liều để mất công việc này cũng không thể lừa dối phụ mẫu tái sinh của mình. Sử Viêm vừa xoắn xuýt vừa xấu hổ, song đối với câu hỏi của Lý Ý Lan, hắn vẫn thành thật khai báo toàn bộ.
“Khởi bẩm đại nhân, chập tối hôm qua, chủ xưởng sai bọn ta đập ra những mảnh vụn nam châm đó từ một đống đá dương khởi, vốn định tối qua sẽ dùng cối xay nghiền nát rồi đổ vào trong tro bếp lò.” (Đá dương khởi cũng là một vị thuốc Đông y, có tác dụng trị yếu s1nh lý.)
“Nhưng đang đập nửa chừng thì người hầu trong nhà chủ xưởng lại tới gọi ông ấy về, nói con trai ông chủ phát bệnh cấp tính, ông chủ hớt hải chạy về nhà, thế là một nửa số nam châm mới để lại tới hôm nay, bị đại sư nhìn thấy.”
Lý Ý Lan chợt nghĩ, đây không phải là ai may mắn hay không, mà là từ trong sâu xa đã có ý trời định sẵn.
Việc rửa sạch oan khuất rõ ràng đã tạo nên ảnh hưởng to lớn tới Sử Viêm, mới chưa tới mười ngày trôi qua mà trông hắn tươi tỉnh hẳn lên, từ trạng thái gần đất xa trời nay đã khôi phục thần kỳ đến độ tự do bay nhảy.
Bởi vậy có thể thấy một khi người bị giày xéo được thoát khỏi bể khổ thì họ thường nhanh chóng vượt qua quá khứ, như thể rốt cuộc cũng bỏ lại con sói hung ác luôn đeo đuổi mình.
Hắn có được cơ hội làm lại cuộc đời như vậy, Tri Tân đương nhiên mừng giùm cho hắn: “Nhận ra rồi, ta tới để đặt làm đồ vật. Mà ngươi đấy, vết thương cũ vẫn còn, sao ngươi không chịu khó an dưỡng mà lại ở chỗ này?”
Nụ cười của Sử Viêm cứng đờ, hắn xấu hổ nói: “Ta nằm nhiều đến phát sợ rồi, không muốn ngày ngày làm ổ trên giường.”
Hồi ở trong ngục lúc nào hắn cũng nằm, mình mẩy đau nhức muốn chết, sau khi ra tù vẫn còn chìm trong nỗi sợ khi nằm lâu trong bóng tối, cứ cảm thấy ngay sau đó sẽ bị lôi ra ngoài chịu đòn. Mà ngoài nỗi sợ ấy ra, hắn cũng phải tính toán kế sinh nhai về sau.
Oan khuất từ trên trời rơi xuống đã vét sạch hết của cải của nhà họ Sử, cha mẹ Sử Viêm đau buồn mà chết, Vu thị biết rõ đã nghĩ oan cho hắn nhiều năm nhưng sau khi sửa lại án sai lại chẳng thèm tới hòa giải hay xin lỗi hắn, Sử Viêm cũng thấy khó mà bỏ qua được, một mối hôn sự cứ thế biến thành nghiệt duyên.
Hắn một thân một mình ra tù, phải sống dựa vào sự giúp đỡ của họ hàng và xóm giếng, chỉ trong một tuần ngắn ngủi đã mắc nợ không ít ân tình và tiền bạc. Sử Viêm sợ nợ càng lúc càng nhiều nên trong lúc rảnh rỗi đã ra ngoài tìm kế mưu sinh.
Trải nghiệm ở mỏ đá và xưởng đá tuy đau thương nhưng chung quy vẫn khiến hắn có một cái nghề thành thạo, hơn nữa bà con lối xóm cũng áy náy vì hiểu lầm hắn nên lúc này rất quan tâm chiếu cố hắn, nhờ tấm lòng của mọi người mà Sử Viêm có được công việc thợ đá ở đây.
Hắn đùa rằng đây là gặp phúc trong hoạ, Tri Tân không tán thành mà cũng không phản bác.
Tai hoạ chưa bao giờ mang đến phúc báo cho người ta, đây giống như là đánh đổi hơn, dùng oan ức, thời gian và thống khổ để đổi lấy một chút đền bù bé nhỏ không đáng kể.
Chủ xưởng thấy bọn họ quen biết nhau, hơn nữa cũng không muốn giao thiệp với quan phủ, liền giao cho Sử Viên tiếp đãi Tri Tân.
Khi được hỏi mục đích đến đây, Tri Tân thành thật trả lời: “Lý Ý Lan Lý đại nhân đau ốm bệnh tật, ban đêm thường mất ngủ vì quá lạnh. Ta muốn đẽo một phiến đá to bằng chiếc giường, khoét rỗng bên trong rồi lấp than tro mới lấy từ bếp vào, sau đó phủ đệm lên trên, nhiệt độ sẽ truyền lên phía trên, không bị lạnh nữa.”
Sử Viêm lần đầu tiên nghe đến dạng đồ đá này nên ngạc nhiên lắm, hắn thắc mắc: “Khoét rỗng phiến đá cũng không phải việc khó, nếu một phiến quá lớn thì có thể tách ra rồi xử lý như thường. Nhưng nếu ngày nào cũng thay tàn tro thì chẳng phải trên giường sẽ dính toàn bụi tro hay sao?”
Tri Tân đã suy xét cẩn thận về vấn đề này, bèn giải thích: “Đúng là vậy, cho nên phần rỗng bên trong cần làm một vách ngăn đá để chứa túi vải mỏng đựng than tro, như vậy mỗi ngày chỉ cần lấy túi vải ra rồi đặt vào là xong.”
Sử Viêm nghiêm túc cân nhắc một hồi, cảm thấy có thể làm được nhưng thực tế ra sao thì chưa dám hứa chắc, vì thế hắn nói: “Để ta thử xem sao.”
Tri Tân cười cười, bỗng nhận ra cuộc đời trắc trở gập ghềnh đã biến vị thiếu gia nhà giàu mười ngón không dính nước xuân này thành một người thợ đáng tin cậy trong tầng lớp đại chúng lao khổ.
Nếu như sợ lạnh thì phiến đá cần phải hút nhiệt không thoát hơi, mà bên trong lại khoét rỗng nên chất đá cũng không được giòn quá, Sử Viêm đề nghị: “Đại sư, hay là sử dụng đá hàn thuỷ để làm tấm phản mẫu nhé? Loại đá này đặc như cao, lại có chút dược tính, gặp lửa cũng không dễ nứt vỡ, dùng làm giường lửa thì không thể thích hợp hơn.”
(Đá hàn thủy (hàn thủy thạch) là một loại đá màu trắng, thường được nghiền, mài, đập vụn làm thuốc Đông y. Theo Đông y thì vị thuốc này có tính hàn, được ứng dụng để điều trị một số bệnh về nhiệt và giúp thanh nhiệt, hạ hỏa.)
Lý Ý Lan có ơn với Sử Viêm nên Sử Viêm sẽ không lừa gạt ân nhân, Tri Tân không am hiểu về các loại đá cho lắm, nghe hắn giải thích cụ thể rõ ràng như vậy, y nhẹ nhàng cười đáp: “Được, vậy dùng đá hàn thủy đi.”
Sử Viêm đặt chuỳ sắt dựa vào bức tượng Phật đang khắc dở một nửa, dẫn Tri Tân đi vào bên trong: “Đá hàn thủy chất đống ở sân sau, đại sư đi theo ta chọn lấy một khối ưng mắt đi.”
Tri Tân và hắn đi qua cổng vòm, tiến vào một sân rộng, trong sân chất đầy đá tảng đặt san sát nhau, đủ các loại màu xám trắng đen hoa, trông hệt như một mỏ đá.
Trong không khí đầy mùi bụi bặm, Sử Viêm dẫn Tri Tân và hai nha sai đi vòng quanh đống đá, cuối cùng dừng ở một chỗ sâu bên trong.
Những khối đá trước mặt đều cao bằng nửa người, hình dáng đa dạng phong phú, tính chất như mỡ bò hảo hạng đông lạnh, hơi giống cẩm thạch song lại không trơn nhẵn như vậy, chắc chắn chính là đá hàn thuỷ mà Sử Viêm nói.
Cái gọi là “ưng mắt” thì khó nói chắc lắm, nhưng lại là có thật. Đã thế những khối đá chưa được đánh bóng đều mang hình thù kỳ quái, thoạt nhìn chẳng khác nhau là bao, nhưng Tri Tân vẫn có khối thích hơn. Y đi một vòng trước đống đá, cuối cùng chọn khối thứ bảy tiện đường nhất.
Khối đá này cao bằng hai người, đặt ngang trên mặt đất, một đầu kích cỡ đồng đều, một đầu khác thì đường viền hai bên hướng vào trong nom như ngòi bút không cân, cũng vừa giống hình mũi thương.
“Chọn khối này đi,.” Tri Tân mỉm cười ngồi xổm xuống, vuốt v e bề mặt tảng đá mấy lần, vừa chạm vào khí lạnh liền tản ra, như vậy thì vào mùa hè chắc chắn cũng sẽ nóng kinh người. Vừa truyền lạnh vừa truyền nhiệt, quả nhiên là vật liệu tốt để chế tạo phản lửa.
Sử Viêm là người thật thà, không nịnh nọt khen y có ánh mắt tinh tường, chỉ bảo rằng: “Được đấy…… Đại sư à, lát nữa ta sẽ theo ngài về, đo đạc kích thước giường của đại nhân, tranh thủ khởi công sớm một chút để ngài ấy sớm dùng được.”
Tri Tân mong còn chẳng được, liền nói cảm ơn Sử Viên, hắn không dám nhận, xua tay xong bèn ra dấu “Mời”: “Đại sư, chúng ta rời đi theo hướng này ạ, đi vài bước về phía trước là đến cửa ra, đi vòng từ sân ngoài thì đường dễ đi hơn, không dính nhiều bụi.”
Khoảng sân chất đầy đá tảng này đúng là rất chật chội, Tri Tân nhận ý tốt của hắn, mời hắn đi trước dẫn đường.
Sử Viêm vừa đi vừa ngập ngừng hỏi thăm bệnh tình của Lý Ý Lan, Tri Tân không tiết lộ sự thật mà chỉ kể là Lý Ý Lan vẫn hay ho, sắc mặt vẫn tái nhợt, cuối cùng thay Lý Ý Lan cảm ơn sự quan tâm của hắn.
Bên này quả nhiên cách cửa rất gần, chưa hết thời gian một chén trà là gạch đá đã thoát khỏi tầm mắt Tri Tân, cổng vòm cách ở gần ngay gang tấc.
Sử Viêm bước lên thềm đá, vừa đi vừa quay lại nhắc nhở: “Hôm qua dầu cây trẩu bị đổ ra thềm đá, đến giờ vẫn trơ trượt lắm, các vị chú ý dưới chân nhé.” (Dầu cây trẩu được dùng làm sơn, giấy, mực,…)
Lúc đi Tri Tân không bao giờ cách người phía trước quá gần, hiện giờ y và Sử Viêm cách nhau chừng ba, bốn thước, Sử Viêm đứng bên phải y đứng bên trái, vị trí này khiến cho khi Tri Tân nhìn Sử Viêm, toàn bộ bức tường bên phải cổng vòm cũng lọt vào tầm mắt của y.
Được Sử Viêm tốt bụng nhắc nhở, Tri Tân vừa định gật đầu thì bỗng nhác thấy ở góc tường sau lưng Sử Viêm có một màu đen loé lên ánh sáng của kim loại.
Mọi người đều biết vật màu đen và phản quang vốn không nhiều, Tri Tân nheo mắt nhìn kỹ, mí mắt liền máy một cái.
Góc tường đằng kia chất đống những mảnh vụn nam châm nho nhỏ, vì chất lượng không tốt nên hoa văn thô sơ, nếu không chú ý sẽ nhìn nhầm thành hòn than, song than không nhẵn bóng như vậy.
Loại nam châm thứ đẳng này xuất hiện ở các nơi như xưởng đá, lò rèn hay y quán cũng không lạ, bởi vì bọn họ cần dùng đến nam châm.
Mà trùng hợp là, sáng sớm nay để tìm kiếm xưởng đá phù hợp mà Tri Tân đã xem qua toàn bộ ghi chéo về xưởng đá này.
Gần đây vì tra án nên nha môn hồ sơ sổ sách trong nha môn liên quan tới bạch cốt án đều sẽ do Giang Thu Bình sắp xếp. Người này có chuyên môn xuất sắc về công văn, Tri Tân chỉ muốn xem trong thành có xưởng đá nào mà Giang Thu Bình liền chu đáo tìm cho y nguyên bộ luôn. Từ mặt tiền đến địa chỉ đến chưởng quỹ thợ thuê rồi đến cả ghi chép điều tra gần đây, Giang Thu Bình tinh ý xếp thành một chồng cho Tri Tân thoải mái chọn lựa.
Một phần cũng vì nhiều giấy tờ quá, không muốn mất công xem tới xem lui, Tri Tân lật xem bộ đầu tiên là xưởng đá Ích Cầu xong thì nhanh chóng tới đây luôn.
Những thông tin mới đọc hơn một canh giờ trước vẫn rõ ràng ngay trước mắt, Tri Tân nhớ là trong sổ sách ghi rằng nửa năm qua xưởng đá Ích Cầu không có nhập nam châm, hơn nữa trong bản khai mấy ngày trước, chủ xưởng cũng nói không có vật này.
Tri Tân âm thầm thu hồi ánh mắt, nhủ bụng: Chỉ trong vòng mấy ngày, viên nam châm ở góc tường xưởng đá này từ đâu mà ra?
Sau đó y mang theo vấn đề này và cả Sử Viêm trở về nha môn, thản nhiên ngồi lên xe ngựa như chẳng có chuyện gì, cố gắng trở lại càng nhanh càng tốt.
——
Hài cốt của Vu Nguyệt Đồng lại đứng dậy lần thứ hai. Bạch Kiến Quân đi quanh bộ xương mấy vòng, lòng trầm trồ cảm thán.
Sau khi vạch trần lật tẩy từng thủ đoạn của vụ án này, ngoại trừ bức tượng Thấp Bà chuyển động kia ra thì những mánh khóe còn lại đều đã từng xuất hiện trong Khoái Tai môn. Điều khiến ông ngạc nhiên không phải là kế hoạch có thể tự động che giấu dấu vết phạm tội này, mà là nhóm của Lý Ý Lan.
Bảy, tám người này rõ ràng toàn là tay mơ về ảo thuật, vậy mà lại mày mò tái hiện được hàn y án mà ngay cả Khoái Tai môn cũng không giải ra nổi, bản lĩnh và vận may này khiến người ta không thể không nề phục.
Bạch Kiến Quân dừng bước, cười hỏi: “Các ngươi đã đoán được toàn bộ quá trình, vậy có phải cũng có đầu mối về phạm nhân rồi không?”
Lý Ý Lan không sợ mất mặt mà thành thật nói: “Vẫn chưa được, manh mối bây giờ vẫn đứt đoạn ở chỗ bọn thích khách và thương buôn quạt.”
Bạch Kiến Quân vừa nghe vậy liền biết thương buôn quạt đến nay vẫn đang chịu cực hình, ông ta đều có hảo cảm với CẢ hai người này, bởi vậy cũng không muốn thiên vị ai, chỉ an ủi qua loa: “Vậy các ngươi vẫn phải cố gắng thêm nữa.”
Lý Ý Lan vốn định cười nhưng vừa lấy hơi lại khàn giọng, ho đến đỏ mặt tía tai, đờm trào lên, cổ họng như thoát gió, bất cứ lúc nào cũng có thể phun ra một bãi uế vật.
Bạch Kiến Quân thấy hơi thở hắn rối loạn, bèn dán tay lên lưng Lý Ý Lan, truyền một luồng chân khí qua lòng bàn tay. Tuy nhiên võ mạch của Lý Ý Lan đã đứt, chân khí của Bạch Kiến Quân đi qua phổi hắn liền tan biến như đá chìm đáy biển. Biện pháp này không có tác dụng, Bạch Kiến Quân không cũng không phí sức nữa, ông ta thu tay lại đứng sang bên cạnh, ánh mắt đong đầy niềm thương cảm và tiếc nuối.
Lúc Tri Tân về, Lý Ý Lan đã ngừng ho song mắt vẫn hằn tơ máu, nom như vừa khóc xong.
Tri Tân biết rõ đây chỉ là ảo giác mà thôi, người này kiên cường lắm, trước ai chẳng ai từng thấy hắn tỏ ra đau khổ bao giờ, nhìn bề ngoài rõ ràng chẳng phải kẻ vô tư vô lo, sống gian nan như vậy mà lúc nào cũng cười, cũng chẳng biết có gì buồn cười đến thế.
Lý Ý Lan nở nụ cười chỉ vì vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tri Tân quay trở lại, tựa như trong lòng có thần giáo cách cảm.
Tri Tân bắt mạch cho hắn, tình hình vẫn tệ như trước, không có gì để nói nhiều, y đành giấu tâm trạng không vui đi, kể cho hắn về chuyện nam châm.
Mắt Lý Ý Lan sáng lên, cười bảo: “Ký Thanh nói không sai, ngươi đúng là phúc tinh của ta, chỉ ra ngoài đi đặt giường đá thôi mà cũng tìm được manh mối, nếu ta muốn phá án thì e là về sau không thể rời khỏi ngươi được rồi.”
Tri Tân ung dung đáp: “Ta có thể sống đến chín mươi chín tuổi đấy, nếu ngươi có bản lĩnh thì cứ đi theo ta mãi xem.”
Nhìn bộ dạng Lý Ý Lan bây giờ thì sống đến hai mươi chín tuổi đã là giỏi lắm rồi, nhưng Tri Tân không chê hắn vẫn làm hắn vui vẻ quên hết tất cả: “Ta sẽ cố thử xem.”
Nói xong hắn mới chuyển dòng suy nghĩ trở lại việc chính, hỏi y về tình huống của khối nam châm ở xưởng đá của Sử Viêm.
Mặc dủ chủ xưởng đã nghiêm cấm thợ để lộ chuyện này ra ngoài, nhưng Lý Ý Lan có ơn với Sử Viêm, Sử Viêm dù đánh liều để mất công việc này cũng không thể lừa dối phụ mẫu tái sinh của mình. Sử Viêm vừa xoắn xuýt vừa xấu hổ, song đối với câu hỏi của Lý Ý Lan, hắn vẫn thành thật khai báo toàn bộ.
“Khởi bẩm đại nhân, chập tối hôm qua, chủ xưởng sai bọn ta đập ra những mảnh vụn nam châm đó từ một đống đá dương khởi, vốn định tối qua sẽ dùng cối xay nghiền nát rồi đổ vào trong tro bếp lò.” (Đá dương khởi cũng là một vị thuốc Đông y, có tác dụng trị yếu s1nh lý.)
“Nhưng đang đập nửa chừng thì người hầu trong nhà chủ xưởng lại tới gọi ông ấy về, nói con trai ông chủ phát bệnh cấp tính, ông chủ hớt hải chạy về nhà, thế là một nửa số nam châm mới để lại tới hôm nay, bị đại sư nhìn thấy.”
Lý Ý Lan chợt nghĩ, đây không phải là ai may mắn hay không, mà là từ trong sâu xa đã có ý trời định sẵn.
Tác giả :
Thường Tam Tư