Thanh Bình Nhạc (Đam mỹ)
Chương 15: Chuông bách tuế[1] – 1
Trước mắt chỉ có liên quan hai phần năm, nói bạch cốt án là mê cục do thủ phụ bày ra để lật đổ thái sư thì thật sự hơi khiên cưỡng.
Cho nên Lý Ý Lan không phải hoài nghi, mà là hi vọng như vậy.
Đối với vị thủ phụ này, tuy cả đời mới chỉ nhìn thoáng qua từ xa vài ba lần, thế nhưng vướng mắc trong lòng hắn kỳ thực còn lớn hơn cả với Lữ Xuyên, nói là trả thù cũng được mà vu vạ cũng được, Lý Ý Lan rất thích nhìn thủ phụ rớt đài, bởi vì năm ấy người đâm dao là Lữ Xuyên, thế nhưng người sai khiến Lữ Xuyên làm vậy lại là Phùng Khôn.
Để ngăn chặn Lý gia lớn mạnh mà vị thủ phụ này không ngần ngại phái Lữ Xuyên trà trộn vào một Thanh Lại ty nho nhỏ để làm đồng liêu của hắn suốt hai năm, hắn bị trúng một dao, trong đó công lao mưu tính đều là của thủ phụ. Hơn nữa tên cấm quân đẩy Lý Di té ngã cũng có dây mơ rễ má với Phùng gia.
Bởi vậy một khi cơ hội bỏ đá xuống giếng xuất hiện, Lý Ý Lan phát hiện mình không thể kiềm chế nổi ác niệm sinh ra trong nhân tính.
Có điều trước sự nhìn nhận tỉnh táo của Trương Triều, nỗi ác ý ấy nhanh chóng lắng đi dưới sự hổ thẹn và ràng buộc khắc chế.
Lý Ý Lan thở ra luồng khí đục trong ngực, nói câu dối lòng: “Chỉ là một suy đoán linh tinh mà thôi, các ngươi đừng để bị ta ảnh hưởng.”
Nhưng nói thì nói thế, suy đoán này vẫn quá kinh thế hãi tục, khiến Giang Thu Bình nhất thời chẳng tìm về được dòng suy nghĩ ban đầu, y đáp vâng, nhưng suy đoán trong đầu lại đang bay xa.
Y nghĩ: Nếu năm quan viên này đều thuộc Liễu đảng, nếu như chủ mưu là thủ phục, vậy thì thế lực này quá khổng lồ, có tài lực, nhân lực và khả năng xóa sạch dấu vết vô cùng ghê gớm, bạch cốt án thần bí đến mức này thì cũng chẳng lạ.
Hơn nữa thú vị nhất là, ván cờ này nhìn từ bên ngoài thì dường như chẳng hề liên quan đến thái sư, nhưng sau khi vạch ra thì thật khó mà nói, môn hạ của Liễu Tài Cẩn có nhiều tên cẩu quan kém cỏi, ông ta là thủ lĩnh, khó mà tránh khỏi bị trách cứ là mắt mờ chân chậm, vô năng trị thuộc cấp.
Giang Thu Bình bất chợt dâng lên nỗi chua xót, y một lòng muốn cống hiến vì nước, nhưng chỗ cao của triều đình lại là cảnh tượng nhơ nhớp như thế sao?
Trương Triều cũng có vẻ mang tâm sự nặng nề.
Ngô Kim vẫn còn nghĩ chưa thông, nhưng thấy mọi người nhíu mày nhíu mặt thì cũng ngồi im không dám gặng hỏi.
Căn phòng bỗng dưng lạnh xuống, Lý Ý Lan một người ăn một mình, ba người khác đều im phăng phắc, bầu không khí này làm cho hắn nuốt không trôi, hắn thở dài, xua ba người đi.
Hắn ăn xong rồi mà Ký Thanh vẫn chưa trở lại, Lý Ý Lan bèn đi xuống bếp, bảo người đầu bếp ngủ gật chú ý bếp lò, kẻo người nào đó vì công vụ mà đói bụng, khi về lại phải chờ, sau đó hắn tiện thể xách một thùng nước nóng từ trong bếp ra, bởi vì người hầu không có ở đó.
Đầu bếp sợ quýnh lên, muốn xách dùm hắn vào trong phòng.
Thật ra Lý Ý Lan cảm thấy không cần thiết, thưở bé hắn cắm đầu học thương ở đạo quan, sau này xuống núi nhập ngũ làm tiểu lâu la, chưa được mấy năm thì lại vào rừng làm cướp, còn chưa có cơ hội hưởng thụ ích lợi từ chức quan mà phụ thân kiếm cho thì cuộc đời đã đi đến hồi kết, song hắn vẫn duy trì thói quen tự lực cánh sinh từ ngày trước.
Việc nhỏ thế này hắn cũng chỉ tiện tay làm thôi, dù sao sức hắn lớn, hơn nữa cũng chẳng cách mấy bước chân.
Nhưng đầu bếp không giống Ký Thanh, gương mặt đối phương sợ hãi như thể viết rằng “Việc thế này sao có thể để cho chủ nhân làm được”, Lý Ý Lan không muốn khiến đầu bếp khó xử, liền tay không rảo bước trở về phòng mình.
Bấy giờ đêm hôm thanh tĩnh, đèn lồng trong hành lang bị gió thổi tắt mất vài chiếc, con đường dưới đèn u ám hơn nơi khác, hắn tóc đen áo đen, đi đường chẳng phát ra tiếng động, đầu bếp mấy lần ngẩng đầu nhìn đường mà chẳng thấy bóng dáng hắn đâu, phải tập trung nhìn kỹ mới nhận ra đường nét mơ hồ trong ánh sáng.
Thân đơn bóng chiếc, chẳng hề có ý định dừng chân hay ngoái đầu lại, không hiểu sao lại khiến người khác cảm thấy hắn dường như có chút cô đơn.
Người ta là quan lớn như vậy, không thiếu nữ nhân không thiếu tiền của, đi tới đâu cũng có kẻ nịnh bợ lấy lòng, đầu bếp bật cười đổi sang tay khác xách thùng nước, nhủ bụng mình cả nghĩ quá rồi.
Đúng là đầu bếp cả nghĩ, Lý Ý Lan chẳng hề thấy cô đơn, mà trái lại tâm trạng còn khá vui vẻ.
Cảm giác nhức mỏi trong cơ bắp khiến hắn nhớ tới trận đấu đêm nay, đã lâu lắm rồi hẳn chẳng được thỏa sức vận động như thế, hắn cảm thấy vẫn ổn, cơ thể không yếu ớt như trong tưởng tượng, Lý Ý Lan thậm chí bắt đầu nảy sinh suy nghĩ tham lam, có lẽ hắn có thể thử trở lại với hạng mục luyện tập mỗi sáng sớm.
Ý nghĩ này làm cho hắn dấy lên hi vọng, hắn cười đẩy cửa phòng ra, nhưng sau khi đẩy, hắn lập tức không cười được nữa.
Bởi vì Tri Tân đang ở trong phòng hắn….. tĩnh tọa trên đất trống, trên bàn còn có một chồng bát đĩa xếp gọn lên nhau.
Khách quý của hắn không có chỗ ngồi, ăn cơm còn phải tự dọn bát đĩa….. Lý Ý Lan nặng nề rũ mắt, một lần nữa cảm thấy đạo đãi khách của mình hình như có chút vấn đề.
Tin tức ở sảnh ăn chiếm hết tâm tư hắn, cho nên Lý Ý Lan hoàn toàn quên mất tối nay mình còn dìu một người về, mà người hầu hình như cũng không phục vụ chu đáo, chỉ nhớ thu dọn xong rồi báo số phòng cho đại sư, vì vậy bầu không khí liền trở nên lúng túng.
Mà mặt khác, bởi vì trong phòng cực ít khi xuất hiện người nào khác ngoài Ký Thanh, Tri Tân bỗng dưng đập vào tầm mắt, khiến cho Lý Ý Lan chợt sinh ra một loại ảo giác rằng mình được người ta chờ đợi.
Những người quen cũ của Lý Ý Lan hầu hết đều đang trên núi thổ ty thành, mà bằng hữu của Hồ Hành Cửu thì vì quan phỉ khác biệt nên không tiện đến thăm hắn ở quê nhà Lê Xương, bởi tri giao thưa thớt, đã rất lâu rồi hắn không cảm nhận được niềm vui khi có bạn từ xa ghé thăm.
Thật ra đại sư cũng không phải bằng hữu của hắn, nhưng Lý Ý Lan lại hy vọng là phải, điềm tĩnh từ tốn như vậy quả đúng là kiểu người mà hắn muốn gặp nhất trong phần cuối của sinh mệnh mình, người mà có thể cho hắn bình đẳng và tôn nghiêm.
Tri Tân bị gián đoạn bởi tiếng cửa mở, y mở mắt ra cười với Lý Ý Lan, gác bỏ Phật đạo sang một bên, chẳng màng đến chuyên tâm ngộ đạo, sự thất lễ này không khiến y bận tâm.
Nhưng y càng không ngại thì Lý Ý Lan càng cảm thấy thất lễ, hắn bước qua ngưỡng cửa, lên tiếng nói: “Xin lỗi đại sư, dạo này ta bận quá nên quên mất ngươi ở chỗ này, chiêu đãi không được chu đáo, mong thứ lỗi.”
Tri Tân định ngồi dậy, song vì vết thương trên chân trái nên động tác rất chậm, y nhẹ nhàng bảo: “Không có gì không chu đáo cả, tất cả đều rất tốt.”
Lý Ý Lan vội tới đỡ y, sai cũng sai rồi, hắn không thể nhắc đi nhắc lại mãi được, đành âm thầm ghi nhớ sai lầm này, chuyển sang đề tài khác: “Sắc trời đã tối, ngày mai còn phải dậy sớm đi đến Chiêu Đàn tự, để ta đưa đại sư đi nghỉ ngơi.”
Tri Tân gật đầu, nói lời cảm ơn hắn.
Lý Ý Lan được cảm ơn tới cảm ơn lui, bất đắc dĩ nói: “Đại sư không cần phải khách sáo như thế đâu, thật đấy.”
Tri Tân mỉm cười: “Ta cảm ơn vì ta muốn vậy thôi, không liên quan gì đến khách sáo cả, Lý huynh cứ xem như đây là câu cửa miệng của bần tăng đi.”
Lý Ý Lan nghĩ bụng một người bị bỏ quên nửa ngày trời thì đáng lẽ phải tức điên lên rồi, còn cảm ơn cái gì chứ, song Tri Tân chú ý lễ nghĩa, hắn nguyện ý tôn trọng người này, bèn cười đáp lại, còn nói: “Ngày mai đại sư định xuất phát vào giờ nào?”
Tri Tân ước tính thời gian và lộ trình: “Giờ Thìn khắc ba, được chứ?”
“Tất nhiên rồi,” Lý Ý Lan dìu y đi tới bên ngoài phòng cho khách, “Đến lúc ấy ta sẽ bảo người tới gọi đại sư.”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, đầu bếp đã chuyển thùng nước vào phòng, đang đứng bên cạnh chiếc chậu đồng chờ sai bảo, Lý Ý Lan ra khỏi cửa rồi mới nhớ Tri Tân ngồi trên đất nửa ngày trời, hắn rũ mắt nhìn mu bàn tay đối phương thì thấy quả nhiên phủ đầy vết khô nứt do trời lạnh, hắn sững lại ở cửa giây lát rồi quay đầu về phía người đầu bếp, chỉ vào thùng đựng nước, ra dấu tay ý bảo đầu bếp xách thùng nước tới.
Mãi đến quá nửa giờ Tý, Ký Thanh mới co ro chạy về.
Cậu chàng là người có kinh nghiệm, hướng thẳng mục tiêu đến nhà bếp, trong nồi nước nóng đặt nửa con gà quay và một bát rau, cậu vặn lấy một cái đùi, vừa gặm vừa dùng một tay xới cơm.
Đầu bếp cuộn mình ngủ ở cửa bếp, cậu ta cũng không đánh thức người nọ, chỉ lặng lẽ đổ tất cả đồ ăn vào trong bát tô, giấu trong ngực rồi chạy vào phòng.
Trong phòng vẫn sáng đèn, Lý Ý Lan dường như ngủ rồi, nhưng tiếng mở cửa vừa vang lên là hắn đã dậy, cũng không ai biết hắn rốt cuộc có ngủ hay không.
Ký Thanh đặt bát tô xuống bàn, ngồi xuống bắt đầu ăn lấy ăn để.
Lý Ý Lan khoác áo đi tới ngồi xuống bên cạnh, rót cho cậu chén nước nhưng lại phát hiện nước nguội mất rồi, bèn thắp cây nến, dùng lửa hâm nóng: “Có phát hiện gì không?”
Ký Thanh liếc hắn một cái, ba phần là cảm thấy đại nhân mà còn chẳng chú ý bằng tiểu nhân, bảy phần là bị nghẹn thật, cậu gồng cổ nuốt cho hết thức ăn vào bụng, cơn đói qua rồi thì mới mở miệng trả lời công tử nhà mình: “Bám theo tới nơi bọn chúng dừng lại, sợ chết nên chưa tiến vào.”
Hai kẻ áo đen kia nhảy vào một ngôi nhà hoang ở thành Tây, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ là nhà trống không người, thích hợp nhất để che giấu hành tung, chẳng phải chuyện gì ngạc nhiên, đều là mánh cũ trên giang hồ cả.
Trộm gà bắt chó là sở trường của Ký Thanh, Lý Ý Lan rất tin tưởng cậu ta, hắn thở dài nói: “Ngài mai chúng ta lại tới đó xem, Ký Thanh càng ngày càng giỏi giang nha, cha đệ mà biết thì nhất định rất vui mừng.”
Ký Thanh tặc lưỡi không đồng tình, nghĩ thầm vui mừng thì có ích gì, có thể cho phép cậu đi làm quan được chắc? Hơn nữa cậu ta cũng chả ham, cậu chỉ muốn làm đại hiệp thôi, cái kiểu đại hiệp mà có thể đánh gục Lý Ý Lan hai ba lần ấy.
Song cậu không kiêu ngạo, không có nghĩa là không ai muốn biết, bấy giờ cánh cửa gỗ bỗng nhiên bị người từ ngoài đẩy ra, giọng nói như ăn trộm của Giang Thu Bình luồn qua khe cửa: “Đại nhân, có phải Ký Thanh về rồi không?”
Ký Thanh cắm cúi ăn chẳng ngóc đầu lên, Lý Ý Lan đành tự đi mở cửa, Giang Thu Bình và Trương Triều lập tức dáo dác đi vào, không có Ngô Kim theo sau, anh chàng này mệt nhọc cả ngày, giờ đang ngáy oang oang trong phòng, ngủ chẳng biết trời trăng gì.
Nghe nói Ký Thanh đã tìm được nơi đặt chân của bọn áo đen, Giang Thu Bình không khỏi nhìn cậu với cặp mắt khác xưa.
Trương Triều thì không giống thư sinh sách vở như Giang Thu Bình, không phải cứ thấy kẻ lợi hại là sùng bái mù quáng.
Hắn cũng là người tập võ, tuy nhãn lực chỉ ở mức bình thường, song vẫn nhìn ra được tu vi của Ký Thanh chưa đạt đến trình độ như Lý Ý Lan, vả lại Nhiêu Lâm không hề lớn, hai kẻ áo đen kia chạy theo hướng chếch, chỉ cần không ra khỏi khu thành chính là tuyệt đối không cần đến ba canh giờ, cho nên nhất định Ký Thanh đã dùng biện pháp khác để theo dõi.
Đối mặt với Ký Thanh, Trương Triều lần đầu tiên lộ ra biểu cảm hiếu kỳ, hỏi cậu rằng: “Đệ theo dõi hai kẻ kia như thế nào?”
Ký Thanh mang tâm tính thiếu niên, thích nhất là chọc ghẹo người nghiêm túc, trong năm người thì Trương Triều phù hợp với tiêu chuẩn nhất, thế là cậu bèn nháy mắt làm ra vẻ thần bí: “Ta ấy hả, có hỏa nhãn kim tinh đó nha, thấy không? Ta chớp mắt mấy cái như vầy là thời gian liền đảo ngược, sau đó ta có thể nhìn được quá trình các huynh đi đến cửa, xem đi! Ở cửa giờ đang có cái bóng của huynh và Giang Thu Bình đấy!”
Giang Thu Bình câm nín nhìn cậu.
Trương Triều lạnh lùng: “Thế hả? Thế đệ chớp mắt mấy cái giúp ta nhìn quá trình năm bộ xương kia xuất hiện đi?”
Lý Ý Lan đã dùng nến nấu nước xong, cũng chen mồm vào: “Ý kiến hay.”
“Hay cái cóc khỉ!” Ký Thanh giở trò xấu xong, bèn móc ra một cái bọc giấy từ trong chiếc túi gấm bên hông, ném lên trên bàn, vừa xới cơm vừa nói, “Phấn Gọi Ong Mời Bướm, bí chế tổ truyền, mùi hương kéo dài, dính vào một chút là ba ngày không tan, từ nay nhà ngài bất kể là trâu chạy, dê chạy, hay là khuê nữ lén lút cùng dã hán tử tư….. Á…..”
Lý Ý Lan không ngại cái miệng cậu ta dính đầy dầu mỡ, trực tiếp giơ tay bịt kín lời nói hươu nói vượn của cậu chàng lại, đàng hoàng giải thích rằng: “Đây là phấn phụ cốt, phương pháp phối chế không rõ lắm, là loại phấn mà người sống ở vùng núi Vũ Lăng dùng để tìm kiếm người hoặc con vật đi lạc. Mùi của nó có thể bám rất lâu, con người không ngửi được, nhưng ong mật hoặc bướm đêm được đút phấn này thì có thể.”
Ginag Thu Bình cầm bọc giấy lại mở ra xem, thấy hạt phấn bên trong thoạt nhìn không khác gì hạt bụi nhỏ, y bán tín bán nghi nói: “Vậy là đệ vung thứ này lên người người khác, bọn họ không hoài nghi đúng không?”
Ký Thanh nhủ bụng Giang Thu Bình đúng là cái đồ mọt sách, cậu đâu có đánh lại người ta được, tội gì phải giao chiến chính diện chứ, song ngoài miệng thì lại bảo: “Ta không vung lên người bọn chúng, công tử dồn bọn chúng đến góc tường, sau khi vung lên nền đất ở ngoài tường, ta liền đi tìm bướm đêm, hai tên kia chẳng có cơ hôi được chiêm ngưỡng phong thái của bổn thiếu gia.”
Vòng vo tam quốc mãi, té ra cậu chàng chỉ đi vung đất với bắt bướm đêm thôi, song dù vậy, Trương Triều cũng nguyện ý tán thành loại phong thái tà ma ngoại đạo này, dù sao biết đường sử dụng loại phấn bột kỳ quái này cũng là một loại kiến thức đặc biệt rồi.
Ký Thanh lại tò mò hỏi về phát hiện của bọn họ, sau đó mọi người mới về phòng nghỉ ngơi.
Mùng chín tháng mười hai, hậu viện Nhiêu Lâm, giờ Mão khắc ba.
Lúc tỉnh dậy, Tri Tân nghe thấy ở trong sân có tiếng gió ào áo, sau đó y mở cửa ra, mới phát hiện đó là tiếng thương.
Để không quấy rầy giấc ngủ của mọi người, Lý Ý Lan không tập ồn ào mà chỉ đứng dưới chân tường cách phòng ngủ xa nhất, đứng ở nơi đó đâm thương.
Đâm thương là động tác cơ bản của thương pháp, không có hoa chiêu gì, tư thế cũng khó coi, ngồi thành thế trung bình tấn, cầm thương bằng một hoặc hai tay, đâm ra một đường nhanh gọn.
Tri Tâm không am hiểu thương, y không nhìn ra được trình độ chiêu thức của Lý Ý Lan, chỉ cảm giác người này dường như rất yêu thích làm việc này, cho nên dù lặp đi lặp lại động tác khô khan nhưng vẫn hết sức chăm chú.
Thương binh tuy mang sát khí, song đây cũng là một loại cảnh giới cao siêu, vừa tĩnh, vừa kính, lại vừa tinh, đáng để người ta sinh lòng kính trọng.
Người và động vật đều có khí chất riêng, càng mạnh mẽ thì càng quấy nhiễu người khác, nhưng cái người trên bậc thang lại tựa như mây khói, yên tĩnh đến mức Lý Ý Lan quay đầu nhìn y mà không hề cảm thấy mình phân tâm, hắn tung ra một thương sắc bén ác liệt, gương mặt lại chỉ có một nụ cười dịu dàng.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, lòng Tri Tân bỗng sinh ra cảm động, nghĩ thầm người này đi trên con đường thương đạo, hẳn cũng xa xôi giống như mình đi trên con đường Phật đạo, đều là hiểm trở, đều là độc hành.
Y yên lặng quan sát một chốc, cố gắng lết đôi chân khập khiễng đi tới nhà bếp tìm đồ vệ sinh rửa mặt.
Tri Tân biến mất ở góc ngoặt chưa bao lâu, Lý Ý Lan bỗng nhiên ngừng đâm thương, hắn vung thương ra sau lưng, nói: “Ra đi.”
Một bóng người cao lớn vạm vỡ lập tức ló ra từ bên trái cổng tròn, chính là Lữ Xuyên, ánh mắt hắn có phần hoảng hốt, thời điểm nhìn vào đầu cây thương kia, hắn run rẩy kịch liệt như thể bị mũi thương đâm vào người.
Lữ Xuyên chưa từng ngờ tới, cây thường này còn khiến hắn hổ thẹn không dám đối mặt hơn cả bản thân Lý Ý Lan, nhưng tại sao vậy chứ?
Bởi vì Lý Ý Lan yêu thích nó.
Sự hối hận trào dâng khiến hắn gần như chẳng ngóc đầu lên được, song Lữ Xuyên vẫn cố ngẩng đầu, hắn quỳ phịch xuống đất, ánh mắt bình tĩnh, nói: “Lý Ý Lan, ta đến trả nợ.”
Không cần nghĩ cũng biết hắn leo tường vào, Lý Ý Lan đá vào đầu thương khiến nó xoay lên, tách nó thành hai nửa, nhanh chóng cất đi, cất xong hắn chợt nói: “Đi ra ngoài, từ cổng chính tiến vào tìm ta.”
Lữ Xuyên: “…….”
Ký Thanh vừa mới ngủ dậy, ngạc nhiên phát hiện đội ngũ lớn mạnh thêm, hôm qua bọn họ vẫn là năm người, thế mà hôm nay đã thành bảy người rồi.
Đại sư đến thì cậu còn chuẩn bị tâm lý, trước khi đi ngủ đã được biết vị này chính là khách quý cần phải bảo vệ, vì thế nên lúc nằm mơ cũng làu bàu rầu rĩ, bọn họ làm gì có thừa nhân thủ mà đi bảo vệ cái vị hòa thượng cao quý này chứ?
Không ngờ sáng dậy thì vấn đề đã được giải quyết dễ dàng, cơ mà vị đại ca to con này, trông có vẻ đầu óc không lanh lợi cho lắm.
Cậu ghé vào tai Lý Ý Lan thì thầm: “Ai đây ạ?”
Lý Ý Lan cũng đang định giới thiệu, thuận miệng nói: “Lữ Xuyên, đồng liêu cũ của ta.”
Mọi người hồ hởi nói hân hạnh hân hạnh, chỉ có Ký Thanh là cả kinh thiếu điều sặc nước miếng, cậu vỗ ngực thì thầm với Lý Ý Lan: “Chuyện gì vậy hả? Đây không phải kẻ thù sao? Tại sao…….”
Cậu ra dấu con dao, ánh mắt độc ác, làm động tác cắt xuống, nói: “Làm thịt hắn!”
“Đệ làm được thì lên đi.” Lý Ý Lan đẩy cái đầu cậu ta ra, nghiêm túc nói, “Nhiệm vụ của Ngô Kim vẫn giống hôm qua, Trương Triều giúp Ký Thanh chọn lấy mấy người, để đệ ấy dẫn theo bọn họ đi một vòng những nơi hôm qua đã tuần tra, Thu Bình và Trương Triều đi điều tra nguồn gốc của nam châm, Lữ Xuyên đi cùng ta, hộ tống đại sư trở về chùa.”
Suy nghĩ của Giang Thu Bình xoay chuyển rất nhanh, dù không biết chuyện đâm một dao sau lưng, song y vẫn ngay lập tức hiểu được, Lý Ý Lan không tin tưởng người này, hắn muốn tự mình giám sát Lữ Xuyên.
******
★Chú thích:
[1]Chuông bách tuế: hẳn nhiều người từng nghe đến khóa trường mệnh nhỉ, chuông bách tuế cũng tương tự vậy, là món đồ trang sức mang ý nghĩa cầu chúc “trường mệnh bách tuế” tức “sống lâu trăm tuổi”, thường được dành tặng cho những em bé sơ sinh.
Cho nên Lý Ý Lan không phải hoài nghi, mà là hi vọng như vậy.
Đối với vị thủ phụ này, tuy cả đời mới chỉ nhìn thoáng qua từ xa vài ba lần, thế nhưng vướng mắc trong lòng hắn kỳ thực còn lớn hơn cả với Lữ Xuyên, nói là trả thù cũng được mà vu vạ cũng được, Lý Ý Lan rất thích nhìn thủ phụ rớt đài, bởi vì năm ấy người đâm dao là Lữ Xuyên, thế nhưng người sai khiến Lữ Xuyên làm vậy lại là Phùng Khôn.
Để ngăn chặn Lý gia lớn mạnh mà vị thủ phụ này không ngần ngại phái Lữ Xuyên trà trộn vào một Thanh Lại ty nho nhỏ để làm đồng liêu của hắn suốt hai năm, hắn bị trúng một dao, trong đó công lao mưu tính đều là của thủ phụ. Hơn nữa tên cấm quân đẩy Lý Di té ngã cũng có dây mơ rễ má với Phùng gia.
Bởi vậy một khi cơ hội bỏ đá xuống giếng xuất hiện, Lý Ý Lan phát hiện mình không thể kiềm chế nổi ác niệm sinh ra trong nhân tính.
Có điều trước sự nhìn nhận tỉnh táo của Trương Triều, nỗi ác ý ấy nhanh chóng lắng đi dưới sự hổ thẹn và ràng buộc khắc chế.
Lý Ý Lan thở ra luồng khí đục trong ngực, nói câu dối lòng: “Chỉ là một suy đoán linh tinh mà thôi, các ngươi đừng để bị ta ảnh hưởng.”
Nhưng nói thì nói thế, suy đoán này vẫn quá kinh thế hãi tục, khiến Giang Thu Bình nhất thời chẳng tìm về được dòng suy nghĩ ban đầu, y đáp vâng, nhưng suy đoán trong đầu lại đang bay xa.
Y nghĩ: Nếu năm quan viên này đều thuộc Liễu đảng, nếu như chủ mưu là thủ phục, vậy thì thế lực này quá khổng lồ, có tài lực, nhân lực và khả năng xóa sạch dấu vết vô cùng ghê gớm, bạch cốt án thần bí đến mức này thì cũng chẳng lạ.
Hơn nữa thú vị nhất là, ván cờ này nhìn từ bên ngoài thì dường như chẳng hề liên quan đến thái sư, nhưng sau khi vạch ra thì thật khó mà nói, môn hạ của Liễu Tài Cẩn có nhiều tên cẩu quan kém cỏi, ông ta là thủ lĩnh, khó mà tránh khỏi bị trách cứ là mắt mờ chân chậm, vô năng trị thuộc cấp.
Giang Thu Bình bất chợt dâng lên nỗi chua xót, y một lòng muốn cống hiến vì nước, nhưng chỗ cao của triều đình lại là cảnh tượng nhơ nhớp như thế sao?
Trương Triều cũng có vẻ mang tâm sự nặng nề.
Ngô Kim vẫn còn nghĩ chưa thông, nhưng thấy mọi người nhíu mày nhíu mặt thì cũng ngồi im không dám gặng hỏi.
Căn phòng bỗng dưng lạnh xuống, Lý Ý Lan một người ăn một mình, ba người khác đều im phăng phắc, bầu không khí này làm cho hắn nuốt không trôi, hắn thở dài, xua ba người đi.
Hắn ăn xong rồi mà Ký Thanh vẫn chưa trở lại, Lý Ý Lan bèn đi xuống bếp, bảo người đầu bếp ngủ gật chú ý bếp lò, kẻo người nào đó vì công vụ mà đói bụng, khi về lại phải chờ, sau đó hắn tiện thể xách một thùng nước nóng từ trong bếp ra, bởi vì người hầu không có ở đó.
Đầu bếp sợ quýnh lên, muốn xách dùm hắn vào trong phòng.
Thật ra Lý Ý Lan cảm thấy không cần thiết, thưở bé hắn cắm đầu học thương ở đạo quan, sau này xuống núi nhập ngũ làm tiểu lâu la, chưa được mấy năm thì lại vào rừng làm cướp, còn chưa có cơ hội hưởng thụ ích lợi từ chức quan mà phụ thân kiếm cho thì cuộc đời đã đi đến hồi kết, song hắn vẫn duy trì thói quen tự lực cánh sinh từ ngày trước.
Việc nhỏ thế này hắn cũng chỉ tiện tay làm thôi, dù sao sức hắn lớn, hơn nữa cũng chẳng cách mấy bước chân.
Nhưng đầu bếp không giống Ký Thanh, gương mặt đối phương sợ hãi như thể viết rằng “Việc thế này sao có thể để cho chủ nhân làm được”, Lý Ý Lan không muốn khiến đầu bếp khó xử, liền tay không rảo bước trở về phòng mình.
Bấy giờ đêm hôm thanh tĩnh, đèn lồng trong hành lang bị gió thổi tắt mất vài chiếc, con đường dưới đèn u ám hơn nơi khác, hắn tóc đen áo đen, đi đường chẳng phát ra tiếng động, đầu bếp mấy lần ngẩng đầu nhìn đường mà chẳng thấy bóng dáng hắn đâu, phải tập trung nhìn kỹ mới nhận ra đường nét mơ hồ trong ánh sáng.
Thân đơn bóng chiếc, chẳng hề có ý định dừng chân hay ngoái đầu lại, không hiểu sao lại khiến người khác cảm thấy hắn dường như có chút cô đơn.
Người ta là quan lớn như vậy, không thiếu nữ nhân không thiếu tiền của, đi tới đâu cũng có kẻ nịnh bợ lấy lòng, đầu bếp bật cười đổi sang tay khác xách thùng nước, nhủ bụng mình cả nghĩ quá rồi.
Đúng là đầu bếp cả nghĩ, Lý Ý Lan chẳng hề thấy cô đơn, mà trái lại tâm trạng còn khá vui vẻ.
Cảm giác nhức mỏi trong cơ bắp khiến hắn nhớ tới trận đấu đêm nay, đã lâu lắm rồi hẳn chẳng được thỏa sức vận động như thế, hắn cảm thấy vẫn ổn, cơ thể không yếu ớt như trong tưởng tượng, Lý Ý Lan thậm chí bắt đầu nảy sinh suy nghĩ tham lam, có lẽ hắn có thể thử trở lại với hạng mục luyện tập mỗi sáng sớm.
Ý nghĩ này làm cho hắn dấy lên hi vọng, hắn cười đẩy cửa phòng ra, nhưng sau khi đẩy, hắn lập tức không cười được nữa.
Bởi vì Tri Tân đang ở trong phòng hắn….. tĩnh tọa trên đất trống, trên bàn còn có một chồng bát đĩa xếp gọn lên nhau.
Khách quý của hắn không có chỗ ngồi, ăn cơm còn phải tự dọn bát đĩa….. Lý Ý Lan nặng nề rũ mắt, một lần nữa cảm thấy đạo đãi khách của mình hình như có chút vấn đề.
Tin tức ở sảnh ăn chiếm hết tâm tư hắn, cho nên Lý Ý Lan hoàn toàn quên mất tối nay mình còn dìu một người về, mà người hầu hình như cũng không phục vụ chu đáo, chỉ nhớ thu dọn xong rồi báo số phòng cho đại sư, vì vậy bầu không khí liền trở nên lúng túng.
Mà mặt khác, bởi vì trong phòng cực ít khi xuất hiện người nào khác ngoài Ký Thanh, Tri Tân bỗng dưng đập vào tầm mắt, khiến cho Lý Ý Lan chợt sinh ra một loại ảo giác rằng mình được người ta chờ đợi.
Những người quen cũ của Lý Ý Lan hầu hết đều đang trên núi thổ ty thành, mà bằng hữu của Hồ Hành Cửu thì vì quan phỉ khác biệt nên không tiện đến thăm hắn ở quê nhà Lê Xương, bởi tri giao thưa thớt, đã rất lâu rồi hắn không cảm nhận được niềm vui khi có bạn từ xa ghé thăm.
Thật ra đại sư cũng không phải bằng hữu của hắn, nhưng Lý Ý Lan lại hy vọng là phải, điềm tĩnh từ tốn như vậy quả đúng là kiểu người mà hắn muốn gặp nhất trong phần cuối của sinh mệnh mình, người mà có thể cho hắn bình đẳng và tôn nghiêm.
Tri Tân bị gián đoạn bởi tiếng cửa mở, y mở mắt ra cười với Lý Ý Lan, gác bỏ Phật đạo sang một bên, chẳng màng đến chuyên tâm ngộ đạo, sự thất lễ này không khiến y bận tâm.
Nhưng y càng không ngại thì Lý Ý Lan càng cảm thấy thất lễ, hắn bước qua ngưỡng cửa, lên tiếng nói: “Xin lỗi đại sư, dạo này ta bận quá nên quên mất ngươi ở chỗ này, chiêu đãi không được chu đáo, mong thứ lỗi.”
Tri Tân định ngồi dậy, song vì vết thương trên chân trái nên động tác rất chậm, y nhẹ nhàng bảo: “Không có gì không chu đáo cả, tất cả đều rất tốt.”
Lý Ý Lan vội tới đỡ y, sai cũng sai rồi, hắn không thể nhắc đi nhắc lại mãi được, đành âm thầm ghi nhớ sai lầm này, chuyển sang đề tài khác: “Sắc trời đã tối, ngày mai còn phải dậy sớm đi đến Chiêu Đàn tự, để ta đưa đại sư đi nghỉ ngơi.”
Tri Tân gật đầu, nói lời cảm ơn hắn.
Lý Ý Lan được cảm ơn tới cảm ơn lui, bất đắc dĩ nói: “Đại sư không cần phải khách sáo như thế đâu, thật đấy.”
Tri Tân mỉm cười: “Ta cảm ơn vì ta muốn vậy thôi, không liên quan gì đến khách sáo cả, Lý huynh cứ xem như đây là câu cửa miệng của bần tăng đi.”
Lý Ý Lan nghĩ bụng một người bị bỏ quên nửa ngày trời thì đáng lẽ phải tức điên lên rồi, còn cảm ơn cái gì chứ, song Tri Tân chú ý lễ nghĩa, hắn nguyện ý tôn trọng người này, bèn cười đáp lại, còn nói: “Ngày mai đại sư định xuất phát vào giờ nào?”
Tri Tân ước tính thời gian và lộ trình: “Giờ Thìn khắc ba, được chứ?”
“Tất nhiên rồi,” Lý Ý Lan dìu y đi tới bên ngoài phòng cho khách, “Đến lúc ấy ta sẽ bảo người tới gọi đại sư.”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, đầu bếp đã chuyển thùng nước vào phòng, đang đứng bên cạnh chiếc chậu đồng chờ sai bảo, Lý Ý Lan ra khỏi cửa rồi mới nhớ Tri Tân ngồi trên đất nửa ngày trời, hắn rũ mắt nhìn mu bàn tay đối phương thì thấy quả nhiên phủ đầy vết khô nứt do trời lạnh, hắn sững lại ở cửa giây lát rồi quay đầu về phía người đầu bếp, chỉ vào thùng đựng nước, ra dấu tay ý bảo đầu bếp xách thùng nước tới.
Mãi đến quá nửa giờ Tý, Ký Thanh mới co ro chạy về.
Cậu chàng là người có kinh nghiệm, hướng thẳng mục tiêu đến nhà bếp, trong nồi nước nóng đặt nửa con gà quay và một bát rau, cậu vặn lấy một cái đùi, vừa gặm vừa dùng một tay xới cơm.
Đầu bếp cuộn mình ngủ ở cửa bếp, cậu ta cũng không đánh thức người nọ, chỉ lặng lẽ đổ tất cả đồ ăn vào trong bát tô, giấu trong ngực rồi chạy vào phòng.
Trong phòng vẫn sáng đèn, Lý Ý Lan dường như ngủ rồi, nhưng tiếng mở cửa vừa vang lên là hắn đã dậy, cũng không ai biết hắn rốt cuộc có ngủ hay không.
Ký Thanh đặt bát tô xuống bàn, ngồi xuống bắt đầu ăn lấy ăn để.
Lý Ý Lan khoác áo đi tới ngồi xuống bên cạnh, rót cho cậu chén nước nhưng lại phát hiện nước nguội mất rồi, bèn thắp cây nến, dùng lửa hâm nóng: “Có phát hiện gì không?”
Ký Thanh liếc hắn một cái, ba phần là cảm thấy đại nhân mà còn chẳng chú ý bằng tiểu nhân, bảy phần là bị nghẹn thật, cậu gồng cổ nuốt cho hết thức ăn vào bụng, cơn đói qua rồi thì mới mở miệng trả lời công tử nhà mình: “Bám theo tới nơi bọn chúng dừng lại, sợ chết nên chưa tiến vào.”
Hai kẻ áo đen kia nhảy vào một ngôi nhà hoang ở thành Tây, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ là nhà trống không người, thích hợp nhất để che giấu hành tung, chẳng phải chuyện gì ngạc nhiên, đều là mánh cũ trên giang hồ cả.
Trộm gà bắt chó là sở trường của Ký Thanh, Lý Ý Lan rất tin tưởng cậu ta, hắn thở dài nói: “Ngài mai chúng ta lại tới đó xem, Ký Thanh càng ngày càng giỏi giang nha, cha đệ mà biết thì nhất định rất vui mừng.”
Ký Thanh tặc lưỡi không đồng tình, nghĩ thầm vui mừng thì có ích gì, có thể cho phép cậu đi làm quan được chắc? Hơn nữa cậu ta cũng chả ham, cậu chỉ muốn làm đại hiệp thôi, cái kiểu đại hiệp mà có thể đánh gục Lý Ý Lan hai ba lần ấy.
Song cậu không kiêu ngạo, không có nghĩa là không ai muốn biết, bấy giờ cánh cửa gỗ bỗng nhiên bị người từ ngoài đẩy ra, giọng nói như ăn trộm của Giang Thu Bình luồn qua khe cửa: “Đại nhân, có phải Ký Thanh về rồi không?”
Ký Thanh cắm cúi ăn chẳng ngóc đầu lên, Lý Ý Lan đành tự đi mở cửa, Giang Thu Bình và Trương Triều lập tức dáo dác đi vào, không có Ngô Kim theo sau, anh chàng này mệt nhọc cả ngày, giờ đang ngáy oang oang trong phòng, ngủ chẳng biết trời trăng gì.
Nghe nói Ký Thanh đã tìm được nơi đặt chân của bọn áo đen, Giang Thu Bình không khỏi nhìn cậu với cặp mắt khác xưa.
Trương Triều thì không giống thư sinh sách vở như Giang Thu Bình, không phải cứ thấy kẻ lợi hại là sùng bái mù quáng.
Hắn cũng là người tập võ, tuy nhãn lực chỉ ở mức bình thường, song vẫn nhìn ra được tu vi của Ký Thanh chưa đạt đến trình độ như Lý Ý Lan, vả lại Nhiêu Lâm không hề lớn, hai kẻ áo đen kia chạy theo hướng chếch, chỉ cần không ra khỏi khu thành chính là tuyệt đối không cần đến ba canh giờ, cho nên nhất định Ký Thanh đã dùng biện pháp khác để theo dõi.
Đối mặt với Ký Thanh, Trương Triều lần đầu tiên lộ ra biểu cảm hiếu kỳ, hỏi cậu rằng: “Đệ theo dõi hai kẻ kia như thế nào?”
Ký Thanh mang tâm tính thiếu niên, thích nhất là chọc ghẹo người nghiêm túc, trong năm người thì Trương Triều phù hợp với tiêu chuẩn nhất, thế là cậu bèn nháy mắt làm ra vẻ thần bí: “Ta ấy hả, có hỏa nhãn kim tinh đó nha, thấy không? Ta chớp mắt mấy cái như vầy là thời gian liền đảo ngược, sau đó ta có thể nhìn được quá trình các huynh đi đến cửa, xem đi! Ở cửa giờ đang có cái bóng của huynh và Giang Thu Bình đấy!”
Giang Thu Bình câm nín nhìn cậu.
Trương Triều lạnh lùng: “Thế hả? Thế đệ chớp mắt mấy cái giúp ta nhìn quá trình năm bộ xương kia xuất hiện đi?”
Lý Ý Lan đã dùng nến nấu nước xong, cũng chen mồm vào: “Ý kiến hay.”
“Hay cái cóc khỉ!” Ký Thanh giở trò xấu xong, bèn móc ra một cái bọc giấy từ trong chiếc túi gấm bên hông, ném lên trên bàn, vừa xới cơm vừa nói, “Phấn Gọi Ong Mời Bướm, bí chế tổ truyền, mùi hương kéo dài, dính vào một chút là ba ngày không tan, từ nay nhà ngài bất kể là trâu chạy, dê chạy, hay là khuê nữ lén lút cùng dã hán tử tư….. Á…..”
Lý Ý Lan không ngại cái miệng cậu ta dính đầy dầu mỡ, trực tiếp giơ tay bịt kín lời nói hươu nói vượn của cậu chàng lại, đàng hoàng giải thích rằng: “Đây là phấn phụ cốt, phương pháp phối chế không rõ lắm, là loại phấn mà người sống ở vùng núi Vũ Lăng dùng để tìm kiếm người hoặc con vật đi lạc. Mùi của nó có thể bám rất lâu, con người không ngửi được, nhưng ong mật hoặc bướm đêm được đút phấn này thì có thể.”
Ginag Thu Bình cầm bọc giấy lại mở ra xem, thấy hạt phấn bên trong thoạt nhìn không khác gì hạt bụi nhỏ, y bán tín bán nghi nói: “Vậy là đệ vung thứ này lên người người khác, bọn họ không hoài nghi đúng không?”
Ký Thanh nhủ bụng Giang Thu Bình đúng là cái đồ mọt sách, cậu đâu có đánh lại người ta được, tội gì phải giao chiến chính diện chứ, song ngoài miệng thì lại bảo: “Ta không vung lên người bọn chúng, công tử dồn bọn chúng đến góc tường, sau khi vung lên nền đất ở ngoài tường, ta liền đi tìm bướm đêm, hai tên kia chẳng có cơ hôi được chiêm ngưỡng phong thái của bổn thiếu gia.”
Vòng vo tam quốc mãi, té ra cậu chàng chỉ đi vung đất với bắt bướm đêm thôi, song dù vậy, Trương Triều cũng nguyện ý tán thành loại phong thái tà ma ngoại đạo này, dù sao biết đường sử dụng loại phấn bột kỳ quái này cũng là một loại kiến thức đặc biệt rồi.
Ký Thanh lại tò mò hỏi về phát hiện của bọn họ, sau đó mọi người mới về phòng nghỉ ngơi.
Mùng chín tháng mười hai, hậu viện Nhiêu Lâm, giờ Mão khắc ba.
Lúc tỉnh dậy, Tri Tân nghe thấy ở trong sân có tiếng gió ào áo, sau đó y mở cửa ra, mới phát hiện đó là tiếng thương.
Để không quấy rầy giấc ngủ của mọi người, Lý Ý Lan không tập ồn ào mà chỉ đứng dưới chân tường cách phòng ngủ xa nhất, đứng ở nơi đó đâm thương.
Đâm thương là động tác cơ bản của thương pháp, không có hoa chiêu gì, tư thế cũng khó coi, ngồi thành thế trung bình tấn, cầm thương bằng một hoặc hai tay, đâm ra một đường nhanh gọn.
Tri Tâm không am hiểu thương, y không nhìn ra được trình độ chiêu thức của Lý Ý Lan, chỉ cảm giác người này dường như rất yêu thích làm việc này, cho nên dù lặp đi lặp lại động tác khô khan nhưng vẫn hết sức chăm chú.
Thương binh tuy mang sát khí, song đây cũng là một loại cảnh giới cao siêu, vừa tĩnh, vừa kính, lại vừa tinh, đáng để người ta sinh lòng kính trọng.
Người và động vật đều có khí chất riêng, càng mạnh mẽ thì càng quấy nhiễu người khác, nhưng cái người trên bậc thang lại tựa như mây khói, yên tĩnh đến mức Lý Ý Lan quay đầu nhìn y mà không hề cảm thấy mình phân tâm, hắn tung ra một thương sắc bén ác liệt, gương mặt lại chỉ có một nụ cười dịu dàng.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, lòng Tri Tân bỗng sinh ra cảm động, nghĩ thầm người này đi trên con đường thương đạo, hẳn cũng xa xôi giống như mình đi trên con đường Phật đạo, đều là hiểm trở, đều là độc hành.
Y yên lặng quan sát một chốc, cố gắng lết đôi chân khập khiễng đi tới nhà bếp tìm đồ vệ sinh rửa mặt.
Tri Tân biến mất ở góc ngoặt chưa bao lâu, Lý Ý Lan bỗng nhiên ngừng đâm thương, hắn vung thương ra sau lưng, nói: “Ra đi.”
Một bóng người cao lớn vạm vỡ lập tức ló ra từ bên trái cổng tròn, chính là Lữ Xuyên, ánh mắt hắn có phần hoảng hốt, thời điểm nhìn vào đầu cây thương kia, hắn run rẩy kịch liệt như thể bị mũi thương đâm vào người.
Lữ Xuyên chưa từng ngờ tới, cây thường này còn khiến hắn hổ thẹn không dám đối mặt hơn cả bản thân Lý Ý Lan, nhưng tại sao vậy chứ?
Bởi vì Lý Ý Lan yêu thích nó.
Sự hối hận trào dâng khiến hắn gần như chẳng ngóc đầu lên được, song Lữ Xuyên vẫn cố ngẩng đầu, hắn quỳ phịch xuống đất, ánh mắt bình tĩnh, nói: “Lý Ý Lan, ta đến trả nợ.”
Không cần nghĩ cũng biết hắn leo tường vào, Lý Ý Lan đá vào đầu thương khiến nó xoay lên, tách nó thành hai nửa, nhanh chóng cất đi, cất xong hắn chợt nói: “Đi ra ngoài, từ cổng chính tiến vào tìm ta.”
Lữ Xuyên: “…….”
Ký Thanh vừa mới ngủ dậy, ngạc nhiên phát hiện đội ngũ lớn mạnh thêm, hôm qua bọn họ vẫn là năm người, thế mà hôm nay đã thành bảy người rồi.
Đại sư đến thì cậu còn chuẩn bị tâm lý, trước khi đi ngủ đã được biết vị này chính là khách quý cần phải bảo vệ, vì thế nên lúc nằm mơ cũng làu bàu rầu rĩ, bọn họ làm gì có thừa nhân thủ mà đi bảo vệ cái vị hòa thượng cao quý này chứ?
Không ngờ sáng dậy thì vấn đề đã được giải quyết dễ dàng, cơ mà vị đại ca to con này, trông có vẻ đầu óc không lanh lợi cho lắm.
Cậu ghé vào tai Lý Ý Lan thì thầm: “Ai đây ạ?”
Lý Ý Lan cũng đang định giới thiệu, thuận miệng nói: “Lữ Xuyên, đồng liêu cũ của ta.”
Mọi người hồ hởi nói hân hạnh hân hạnh, chỉ có Ký Thanh là cả kinh thiếu điều sặc nước miếng, cậu vỗ ngực thì thầm với Lý Ý Lan: “Chuyện gì vậy hả? Đây không phải kẻ thù sao? Tại sao…….”
Cậu ra dấu con dao, ánh mắt độc ác, làm động tác cắt xuống, nói: “Làm thịt hắn!”
“Đệ làm được thì lên đi.” Lý Ý Lan đẩy cái đầu cậu ta ra, nghiêm túc nói, “Nhiệm vụ của Ngô Kim vẫn giống hôm qua, Trương Triều giúp Ký Thanh chọn lấy mấy người, để đệ ấy dẫn theo bọn họ đi một vòng những nơi hôm qua đã tuần tra, Thu Bình và Trương Triều đi điều tra nguồn gốc của nam châm, Lữ Xuyên đi cùng ta, hộ tống đại sư trở về chùa.”
Suy nghĩ của Giang Thu Bình xoay chuyển rất nhanh, dù không biết chuyện đâm một dao sau lưng, song y vẫn ngay lập tức hiểu được, Lý Ý Lan không tin tưởng người này, hắn muốn tự mình giám sát Lữ Xuyên.
******
★Chú thích:
[1]Chuông bách tuế: hẳn nhiều người từng nghe đến khóa trường mệnh nhỉ, chuông bách tuế cũng tương tự vậy, là món đồ trang sức mang ý nghĩa cầu chúc “trường mệnh bách tuế” tức “sống lâu trăm tuổi”, thường được dành tặng cho những em bé sơ sinh.
Tác giả :
Thường Tam Tư