Thanh Âm Của Em
Chương 11
Chương 11
Editor: Hardys - 18 chủi, cô gái nhỏ thích đọc thanh thủy văn.
Bước ngoặt là vào buổi chiều một ngày nọ.
Trời chưa sáng, mặt trời cũng chưa ló dạng.
Loại thời tiết u ám này thích hợp đi ngủ nhất, Triệu Đình Ân ngủ thẳng một giấc tới giữa trưa. Lúc xuống lầu ăn cơm trưa, Trần Đồng không hề ở đây, sau khi hỏi mẹ của anh mới biết được anh hẹn bạn bè đi chơi rồi.
Triệu Đình Ân vừa ăn cơm vừa gật đầu.
Ăn được một nửa, mẹ Trần Đồng nhận được điện thoại của anh, "Chiều nay mẹ đi ra ngoài chơi, "Người máy" phải không? Để mẹ xem có thời gian qua đó hay không."
Bà lại ừ hai tiếng rồi cúp điện thoại.
Khua thìa sứ đụng đến thành bát lần thứ tư, Triệu Đình Ân nhịn không được mà hỏi mẹ Trần Đồng: "Dì ơi, có chuyện gì vậy?"
"Trần Đồng muốn nhờ dì đến hiệu sách mua giúp một bộ truyện tranh."
"Nhà sách à? Vừa vặn buổi chiều con cũng muốn đến đó đọc sách. Con có thể giúp dì mang qua đó." Triệu Đình Ân tạm thời lập kế hoạch đến nhà sách vào buổi chiều.
"Đúng lúc lắm nha! Con giúp dì đưa cho thằng bé đi, chiều này dì phải ra ngoài, lúc về sợ rằng nhà sách đã đóng cửa rồi." Mẹ Trần ngạc nhiên và mừng rỡ mà nói.
Triệu Đình Ân đồng ý
Cô chọn một bộ đầm trắng trong tủ quần áo và mặc vào, sau khi nhớ kỹ bộ truyện tranh anh muốn xem là "Người máy" thì ra cửa.
Nhà sách cách biệt thự của bọn họ cũng không xa lắm.
Quy mô nhà sách không nhỏ, chia ra mười mấy khu, cô lục lọi một hồi mới tìm được bộ truyện tranh mà anh muốn đọc, chọn mua hai cuốn mới nhất.
Bước ra khỏi nhà sách, trời bên ngoài đang đổ mưa.
Mưa như trút nước, nước mưa đập vào mái hiên vải nhô ra, Triệu Đình Ân nghe tiếng mưa vừa lớn vừa nặng khiến cô đau hết cả người.
Cô nhìn chằm chằm bầu trời xám xịt kia một hồi, đang suy nghĩ nên dầm mưa quay về hay là đứng chờ một lát.
Đã có người quyết định thay cô.
Đó là nam sinh xấp xỉ tuổi cô.
Chuyển một cái ô qua cho cô.
Vóc dáng anh cao lớn, gương mặt cũng rất sạch sẽ, khóe miệng chứa nụ cười, "Không có ô sao? Cái ô này cho cô vậy."
Triệu Đình Ân lùi về sau một bước theo bản năng.
Đây là thói quen từ kiếp trước, cô không thích nói chuyện với người xa lạ, cô sẽ cảm thấy sợ hãi luống cuống. Cố hết sức nặn một cười tươi tắn, sau đó cô lắc đầu. Nam sinh vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng rõ ràng còn muốn trò chuyện với cô.
Cô nắm chặt túi ni lông trong tay, kiểm tra lại niêm phong của túi một lần nữa, đã siết chặt rồi, sau khi xác định chắc chắn nước mưa sẽ không rơi vào trong, cô cất bước vào trong màn mưa.
Đầm trắng không thể nào tung bay nổi nữa rồi, đã bị mưa vùi dập.
Cô ôm chặt vật đó trong lòng, vẫn chạy thẳng.
Mưa càng lúc càng lớn, lúc cô đến cửa biệt thự, toàn thân đã ướt đẫm.
Lúc đứng ở trước cửa, cô bỗng nhiên nhớ lại kiếp trước, cũng là thời tiết như vậy, cô dầm mưa đến gặp anh.
Khóe miệng lộ ra nụ cười chua xót.
Cửa được mở ra từ bên trong.
Trần Đồng đứng ở nơi đó, nhìn thấy cô, như là vừa chứng kiến một chuyện hoang đường tới mức không thể lý giải được.
Biểu cảm trên mặt lạnh lùng và nghiêm túc, nhưng vẫn buông lỏng tay, nhanh chóng nhường đường cho cô vào cửa.
Nước mưa bắn vào, trên mặt Trần Đồng dính một chút nước mưa.
Váy của Triệu Đình Ân bị mưa dội vừa ướt vừa nặng cọ xát vào mu bàn chân anh, vừa ẩm ướt lại vừa nặng trĩu.
Lòng của anh cũng vậy, không hiểu sao cũng ẩm ướt và nặng trĩu.
Cô lấy một cái bọc gì đó trước ngực ra, lúc kéo ra là một túi xốp đã bị phủ đầy nước mưa, một vài quyển truyện bên trong vẫn khô ráo, không hề dính một chút nước mưa nào.
Nước mưa dính trên làn váy vẫn còn chảy nhỏ giọt xuống dưới, rơi vào trên thảm màu đỏ. Cô nhếch nhác không thể tả, nhưng gương mặt vẫn sạch sẽ và mỹ lệ.
Cô đưa hai quyển truyện tranh cho anh, "Dì không rảnh, nên em tiện thể mua giúp anh."
Trần Đồng nhận hai quyển truyện tranh mới tinh kia, trầm ngâm trong khoảnh khắc, lặp lại một lần nữa: "Tiện thể mua giúp anh."
"Em đến nhà sách mua cái gì?" Anh ngước mắt lên nhìn cô.
Triều Đình Ân đến nhà sách chủ yếu chỉ muốn mua truyện tranh cho anh thôi, bản thân mình cũng không cần mua gì.
Cô nói: "Em đọc ở đó xong rồi mới về."
Trần Đồng nhìn cô chằm chằm---
Váy trắng ướt đẫm, dính chặt vào người.
Nội y màu hồng cánh sen của thiếu nữ được phác họa rất rõ ràng, làn váy áp sát vào cặp đùi nhỏ thon.
Gương mặt bị nước mưa làm cho trắng bệch, chỉ có đôi môi là còn màu hồng nhạt.
Đôi mắt Trần Đồng dần dần tối sầm lại.
Cô cắn môi, chờ anh tiếp tục nói chuyện.
Trần Đồng không nói nữa, lúc lướt qua cô anh nói một câu: "Cám ơn."
Ngón tay cầm lấy túi xốp của Triệu Đình Ân từ từ khép lại, cô thở dài một hơi.
Vậy xem như bọn họ làm hòa rồi.
Sau này cô không thể ngay lúc nửa tỉnh nửa mê mà làm ra những hành động kỳ lạ với anh.
Cô không muốn anh càng lúc càng cách xa mình.
Ban đêm.
Ngoài trời vẫn còn mưa, tí tách rả rích, đập vào trên cửa sổ của Trần Đồng.
Rèm cửa được vén lên, ngoài trời là ánh trăng mờ ảo, trong trẻo nhưng lạnh lùng rọi vào trong phòng.
Quyển truyện tranh đã lật tới trang thứ mười bị quăng ở trên giường.
Trần Đồng kéo quần xuống một nửa, lộ ra vật nam tính của mình, côn thịt đã đứng thẳng, hưng phấn ngóc đầu lên.
Anh nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ, nghe tiếng mưa rơi, tay anh cầm côn thịt của mình, bắt đầu di chuyển lên xuống.
Khoái cảm vô hạn thúc đẩy hơi thở gấp gáp tràn ra từ trong miệng anh.
Anh nhắm hờ đôi mắt, cầm lấy quyển truyện tranh trong tay.
Nhìn truyện tranh, anh càng có thể nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của Triệu Đình Ân---
Cô như là một đóa hoa trắng tinh khôi bị ướt sũng trong ngày mưa, run rẩy và mỏng manh vô cùng.
Nội y màu hồng cánh sen ở dưới lớp vải bao bọc lấy bầu ngực sữa căng tròn, có thể nhũ hoa cũng màu hồng giống như làn môi của cô vậy.
Bắp đùi vừa nhỏ vừa dài, nhưng mấu chốt là vô cùng gợi cảm, khi chạm vào cảm giác rất mềm mại.
Anh nhắm mắt lại, tưởng tượng thấy anh đặt vật nam tính của mình vào sâu trong thân thể cô.
Cô sẽ kêu lên như thế nào?
Đầu óc đột nhiên bác bỏ--- không đúng. Cô sẽ không kêu, bởi vì cô là người câm.
Không đúng. Cô sẽ kêu lên, bởi vì cô không phải người câm.
Cô tươi đẹp ướt át, sẽ ngọt ngào gọi anh một tiếng "chồng".
Trong đầu đột nhiên lóe lên một tia sáng.
Anh bắn, tinh dịch vung vẩy khắp nơi.
Anh nằm trên giường điều hòa lại hơi thở, lồng ngực cứ phập phồng lên xuống liên tục, trên trán đã lấm tấm những giọt mồ hôi.
Lúc này anh mới kịp phản ứng rằng mình có ý nghĩa dâm dục với Triệu Đình Ân.
Anh ảo não mà cào cào tóc mình.
Vừa rồi anh chỉ đang đọc truyện tranh mà thôi, rồi sau đó anh tự cởi quần mình như bị quỷ ám.
Rõ ràng anh không thích cô.
Anh tự nói với mình như vậy.
Anh thu gọn khăn trải giường của mình lại, chờ nửa đêm thì cầm đến phòng giặt quần áo giặt sạch.
Lúc quay về, anh nhìn thấy Triệu Đình Ân mặc áo ngủ bằng lụa, cô ngồi ở ban công nhìn về phương xa.
Bóng dáng cô đơn hiu quạnh còn chất chứa một nỗi ưu thương nồng đậm.
Anh không hiểu, rõ ràng cô chỉ mới mười tám tuổi, vì sao đáy mắt lại luôn lộ ra sự đau thương khó mà nói nên lời.
Cô thần bí lại mỹ lệ.
Anh không muốn thừa nhận một chút nào, nhưng cô luôn luôn thu hút anh, cho dù là thể xác hay linh hồn anh.