Tháng Sáu Trời Xanh Lam
Chương 37
Ánh trăng thê lương.
Gió thổi nhẹ bay rèm cửa, ánh sáng lung linh hắt vào phòng ngủ tối om.
Một bóng đen cao to ngồi bên thành giường.
Anh im lặng nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm dịu dàng nhìn vào nửa bên mặt của cô.
Cô ngủ rất say.
Trong phòng phảng phất mùi xà phòng thơm.
Cô vẫn không thích dùng sữa tắm, vẫn khăng khăng tắm bằng xà phòng thơm.
Từ nhỏ đến lớn, cô đều là cô gái ương bướng ngang ngạnh, nhạy cảm, gày gò, đa nghi.
Cô là chòm sao ma quái trong cuộc đời anh, có những lúc anh thực sự thấy sợ cô, nhưng lại không thể kháng cự trước cô.
Từ trước tới giờ tư thế nằm ngủ của Vi Lam đều không thoải mái, chăn rơi xuống đất, bắp chân và bàn chân đều lộ ra bên ngoài.
Anh sợ cô bị lạnh, rón rén kéo lại ga trải giường cho cô, tay lại vô tình chạm vào mắt cá chân của cô.
Lần đầu tiên anh chú ý đến bàn chân cô, là lần ở trong con ngõ nhỏ đó.
Trước đó, cô luôn gây cho anh một ấn tượng rất đặc biệt.
Sống chung trong một mái nhà, thường xuyên chạm mặt nhau, nhưng cô không chịu chào hỏi anh.
Vi Lam nói có đến nửa năm rồi họ không nói chuyện. Nhưng anh nhớ rất rõ, ba tháng.
Cô không giống với tất cả những cô gái mà anh quen. Một cô gái gày gò yếu đuối mới 20 tuổi, khuôn mặt lại rất bình thản, dường như không hề oán trách, trong khi nét mặt lại hoàn toàn không giống với trẻ con.
Hàng ngày tan học, anh lặng lẽ đi theo sau cô, lần nào cô cũng đi qua con ngõ nhỏ sâu hun hút đó.
Vi Lam vứt hết thư tình của các cô gái đó, anh cũng biết. Từng có một lần, một đám nữ sinh xúm lại đánh cô, lúc đầu anh định xông đến giúp cô. Lại nghĩ cô phải chịu ít bài học, và thế là anh bèn lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.
Lúc cô bị họ đánh nằm sấp xuống đất, anh không kìm nổi liền bước đến đỡ cô dậy. Vi Lam lại lạnh lùng từ chối, trừng mắt nhìn anh chứa đầy vẻ cảnh giác và thù hận.
Cô ném ra một câu, “mẹ anh là con hồ ly tinh, còn anh là thằng con hoang!” rồi chạy vụt đi.
Tiếng guốc gõ lọc cọc trên mặt đường đá xanh.
Anh sững người, nhìn theo cô gái nhỏ ương ngạnh này, đột nhiên phát hiện ra, đôi chân của cô nhỏ làm sao.
Bàn chân Vi Lam không những nhỏ, mà còn trắng nõn. Chỉ có điều trên ngón chân của bàn chân phải có một nốt ruồi đen.
Dưới ánh trăng, làn da cô trắng ngần gần như trong suốt.
Không kìm nổi, Thiên Lãng cúi người xuống, che tay lên mắt cá chân nhỏ nhắn mềm mại của cô.
Bàn chân lạnh giá đó, nắm trong lòng bàn tay ấm áp của anh, giống như đang nắm một viên ngọc tròn trĩnh.
Một tình cảm không liên quan gì đến dục vọng sâu lắng hơn, mạnh mẽ hơn tấn công anh.
Thiên Lãng chăm chú nhìn cô đang say giấc nồng, ánh mắt xen lẫn sự thấu hiểu, yêu thương, và cả đau đớn.
Kể từ khi tỉnh lại sau vụ tai nạn, anh cố gắng để mình thoát khỏi giấc mơ dài dằng dặc và đau khổ.
Thực tế đã chứng minh được rằng, cuối cùng anh không thể thoát ra được.
Anh cười đau khổ. Tần Thiên Lãng, trong một năm nay, rốt cục ngươi sống trên thiên đàng hay dưới địa ngục?
Ngoài cửa sổ, ánh trăng vẫn vằng vặc.
Chẳng mấy chốc, trời đã sắp sáng rồi.
Thiên Lãng cứ ngẩn người ngồi như vậy, nhìn cô cả một đêm.
Không thể ngồi tiếp được nữa, nếu không cô tỉnh dậy…
Anh phát hiện hóa ra mình không đủ cứng rắn, sợ nhìn thấy nét mặt của cô khi mở mắt ra.
Trong lòng khát khao cô như vậy, khát khao có được tình yêu của cô. Có lẽ là do khát khao quá lâu, đến khi có được câu trả lời phủ định, anh không thể chịu đựng được.
Cảm ơn vụ tai nạn ô tô đó, khiến anh có thể trốn thoát khỏi nỗi đau và sự tuyệt vọng khi mất cô, được tái sinh.
Tuy nhiên, sau khi tái sinh, anh vẫn không thể không yêu cô. Chỉ có điều, anh không thể tưởng tượng nếu để mất cô một lần nữa.
Nếu kết quả vẫn là sẽ phải mất, thà rằng ngay từ đầu không có còn hơn.
“Vi Lam, em nói đúng. Anh nên trả tự do cho em, cũng trả tự do cho chính anh. Anh nên quay về Australia, coi như chúng ta chưa từng tương ngộ!
Thiên Lãng thầm thở dài.
Lại kéo chăn cho cô lần nữa, sau đó từ từ đứng dậy, đi ra.
Trong tích tắc cánh cửa phòng khép lại, Vi Lam mở mắt ra.
Hơi ấm của lòng bàn tay anh vẫn lưu lại trên mắt cá chân cô.
Trong bóng tối, vẫn còn vương vấn mùi đàn ông quen thuộc của anh.
Cô tham lam hít một hơi thật sâu, nhớ đến cái nhìn nóng bỏng vừa nãy của Thiên Lãng đối với mình. Một cảm giác thương thương khiến máu trong người cô sôi lên, lồng ngực nóng bỏng.
Thiên Lãng, anh chàng ngốc này! Rõ ràng là không mất trí, tại sao lại lừa dối em? Rõ ràng là vẫn yêu em, tại sao lại giả vờ lạnh lùng?
Lần này, em sẽ không tha cho anh nữa đâu!
Ngày 8 tháng 6.
Vi Lam nhắc mình rất nhiều lần, hôm nay là ngày 8 tháng 6.
Đương nhiên là Thiên Lãng vẫn nhớ ngày này.
Thời gian họ “gặp nhau” hai lần, nhưng cuối cùng lại vẫn phải biệt ly.
Vi Lam chuẩn bị rời ngôi biệt thự. Những ngày này, cô rất bận rộn, dường như không có thời gian ở bên anh.
Thiên Lãng cũng đang làm thủ tục sang Australia, anh đã gọi điện liên hệ với bên kia, họ vẫn đồng ý tiếp nhận anh.
Tất cả mọi việc, đều thuận lợi như vậy. Nhưng tại sao anh lại không thấy vui chút nào.
Đêm qua, thậm chí anh còn uống rượu. Đã lâu lắm rồi anh không động đến ngụm rượu nào.
Tửu lượng của Thiên Lãng vốn không lớn lắm. Sau tai nạn, anh yêu cầu mình luôn ở trong trạng thái tỉnh táo. Nhưng lần này lại mất kiểm soát.
Anh uống hết hai chai rượu vang trong nhà, say mềm nằm vật trên giường.
Lúc tỉnh dậy, đã là trưa ngày 8 tháng 6.
Đầu vẫn đau như búa bổ, cổ họng khát khô như bị lửa đốt.
Thiên Lãng mặc quần áo ngồi dậy, vào bếp tìm nước uống, phát hiện thấy dưới đáy cốc có đặt một mẩu giấy.
Cầm lên xem, trên giấy là một hàng chữ ngay ngắn:
“Thiên Lãng, em đi nhé. Xin hãy tha lỗi cho sự ra đi mà không có một lời từ biệt của em. Em sẽ mãi mãi nhớ anh, mong anh cũng sẽ nhớ em. Chúc anh may mắn!”
Đầu óc Thiên Lãng lập tức trở nên mê muội.
Anh chưa hiểu rõ vấn đề thì đã mất. Hóa ra, tất cả đều nằm ngoài sự kiểm soát của anh.
Thế giới của anh không có cô, chỉ còn lại một vùng hoang vu.
Nửa tiếng sau khi nhìn thấy mẩu giấy, tư duy của Thiên Lãng rơi vào trạng trái chập mạch.
“Chú Tần ơi!” Ngoài cửa, một giọng trẻ con non nớt trong trẻo vang lên, “chú Tần ơi! Không ổn rồi, cô gái xinh đẹp xảy ra chuyện rồi!”
Thiên Lãng quay đầu ra hoa viên một cách vô thức, cô bé tên Huyên Huyên đó đang gấp gáp chạy vào: “Cô gái xin đẹp bị ô tô đâm ngoài cổng khu biệt thự rồi!”
Cô gái xinh đẹp – lẽ nào là Vi Lam ư?
“Có phải cô Vi Lam không?” Đột nhiên anh bừng tỉnh, túm chặt tay Huyên Huyên.
“Đúng vậy, cô ấy… cô ấy bị ô tô đâm rồi, mẹ cháu bảo cháu gọi chú đến mau!”
Thiên Lãng có cảm giác rằng trước mắt mình tối sầm.
Có phải sự kiên quyết cắt đứt quan hệ của anh đã gây một cú sốc lớn cho cô hay không, lúc sang đường vì không tập trung mà để xảy ra chuyện không may?
Anh nhớ đến lần trước cô bị thương ở cánh tay phải, chính là do sang đường không cẩn thận. Và lần này…
Thiên Lãng không dám nghĩ đến nữa, vội kéo Huyên Huyện chạy ra ngoài.
Rất nhanh, anh đã nhìn thấy cô. Không, nhìn thấy chiếc điện thoại di động của cô, chiếc điện thoại Samsung màu đỏ màn hình màu rơi bên vệ đường, bị bánh xe cán nát, thành một đống sắt vụn.
“Vi Lam!” Anh hét lên như điên như dại, cảm thấy tim gan mình đều vỡ vụn.
Trong tích tắc, tất cả mọi thứ đều không quan trọng nữa, anh chỉ cần cô! Chỉ cần cô!
Thiên Lãng gần như bật khóc gọi tên cô: “Vi Lam! Anh đã lừa dối em, anh không hề bị mất trí, cũng chưa bao giờ ngừng yêu em!”
Tiếng gọi chói tai như muốn vỡ tan của anh khiến rất nhiều người vây quanh xem. Họ đưa mắt nhìn nhau, nói thầm với nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Anh Tần Thiên Lãng, bức tranh của anh!”
Mọi người xung quanh nghe thấy một giọng con gái dịu dàng cất lên, liền quay đầu nhìn lại, sau đó tự động nhường ra một đường đi.
Thiên Lãng như bị giáng cho một cú trời giáng, mắt trân trân nhìn về phía trước.
Vi Lam cười rạng rỡ tay cầm một bức tranh. Cô gái trong tranh có đôi mắt đen láy như cô, áo trắng váy xanh, làn eo thon thả.
“Cô gái xinh đẹp, tại sao cô lại muốn cháu và cô cùng lừa chú Tần?”
Huyên Huyên đứng bên cạnh kéo góc chiếc váy màu xanh lam của cô, khẽ hỏi.
“Chú Tần đã lừa cô trước, cô chỉ muốn trêu chú ấy mà thôi!”
Hóa ra là như vậy, chẳng qua là cô muốn trêu anh.
Có phải là anh lại giận nữa không? Hoặc là bị chuyện ban nãy dọa hãi quá rồi.
Đối với cô, không phải anh cũng đã từng làm chuyện “quá đáng” như vậy đó sao?
Sau khi xảy ra tai nạn, anh cố tình tránh đi, không đến tìm cô, nói cho cô biết anh không chết, khiến cô bị dày vò trong địa ngục đau khổ, sao anh lại nỡ làm như vậy?
Cả một năm trời, anh bá chiếm cô, nhưng lại không chịu thể hiện tình cảm. Cô buộc phải lột chiếc mặt nạ giả của anh, kể cả anh chỉ trích cô lòng chứa đầy ác ý, cố tình trả thù.
“Thiên Lãng, anh giả vờ chuyện mất trí với em, trình độ còn non lắm”. Vi Lam nói, “lần đầu tiên gặp anh ở ngôi biệt thự, em đã biết sau vụ tai nạn đó anh không hề bị mất trí!”
“Thế tại sao em lại còn giả vờ… giả vờ giống như thật vậy?” Thiên Lãng lạnh lùng hỏi, khiến mọi người xung quanh đều im lặng.
Họ không hiểu, đôi bạn trẻ này, một người vui vẻ nói cười, một người lại mặt mày căng thẳng từ đầu đến cuối.
“Người giả vờ đó phải là anh mới phải? Hai mẹ con anh hợp tác với nhau lừa em, đầu tiên là nói anh chết, sau đó là mất trí nhớ. Chẳng qua là em ăn đũa trả đũa mà thôi”.
“Giỏi lắm, ăn đũa trả đũa!” Anh nghiến răng nói, bước lên một bước, ôm chặt cô vào lòng.
Vi Lam sững người một lát rồi lập tức trở về với thực tại, trên môi nở một nụ cười đắc ý như trẻ con.
“Thiên Lãng, cuối cùng anh đã chịu yêu em trở lại rồi ư?”
“Tình yêu của anh đối với em, giống như hô hấp vậy, không được dừng lại một phút nào!” Thiên Lãng ôm chặt cô, giống như khắc cô vào cơ thể mình.
Trong khoảnh khắc ban nãy, anh tưởng rằng mình sẽ mãi mãi mất cô. Cả người bị bổ thành hai phần, nỗi đau và nỗi sợ hãi xé nát tim gan đó, đè anh khiến anh không thể thở được.
Cơ thể Vi Lam khẽ run lên.
Cô vội vàng ôm chặt bờ vai rộng rãi của anh, tham lam tận hưởng thứ mùi quen thuộc trên người anh, tận hưởng vòng tay ấm áp của anh.
Trong buổi trưa với ánh nắng gay gắt này, Vi Lam biết, mình lại có được anh rồi.
Sự mệt mỏi của cô, nỗi cô đơn của cô, mọi sự lo lắng và sợ hãi đều đã đi xa. Bờ vai mạnh mẽ rắn chắc của anh, dường như là nơi an toàn nhất ấm áp nhất thế gian.
“Chú Tần, cô gái xinh đẹp, lêu lêu xấu hổ quá!”
Giọng nói trong trẻo của Huyên Huyên, đã phá vỡ sự ngọt ngào trong giây phút này.
Vi Lam bối rối buông tay ra, quay đầu lại, phát hiện thấy mọi người xung quanh đã giải tán từ lâu, chỉ còn lại Huyên Huyên vẫn đứng ở chỗ cũ, mở to đôi mắt tròn xoe hiếu kỳ.
“Vì cô gái xinh đẹp của cháu đã đoán đúng nên chú thưởng cho cô ấy một cái ôm”. Thiên Lãng dịu dàng nói, đưa tay ra vuốt khuôn mặt nhỏ xinh đáng yêu của Huyên Huyên, tay trái thì nắm chặt bàn tay lạnh giá của Vi Lam.
Vi Lam cảm động, nín thở nhìn Thiên Lãng. Khoé mép và đầu lông mày của anh lộ ra một nụ cười, ánh mắt lấp lánh. Vẻ lạnh lùng của anh đã bay biến đi từ lúc nào.
Thực ra, anh cứng rắn, nam tính một chút cũng rất tốt. Không có tranh cãi, không có hiểu lầm, tuyệt vời như mùa hạ trước mắt.
Đột nhiên cảm thấy má hơi lạnh và ngứa, cô lấy tay sờ lên, mới biết mình đã khóc.
Vi Lam len lén lấy tay lau đi, bàn tay còn lại vẫn để trong lòng bàn tay ấm áp của Thiên Lãng.
Mãi cho đến khi về đến nhà, đôi tay nắm lấy nhau của hai người vẫn không buông ra. Dường như có một dòng nước nóng từ từ chảy, chảy vào trái tim của họ.
Trân trọng hạnh phúc trước mắt, đừng buông tay, đừng để lỡ, càng không nên dễ dàng bỏ cuộc…
Gió thổi nhẹ bay rèm cửa, ánh sáng lung linh hắt vào phòng ngủ tối om.
Một bóng đen cao to ngồi bên thành giường.
Anh im lặng nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm dịu dàng nhìn vào nửa bên mặt của cô.
Cô ngủ rất say.
Trong phòng phảng phất mùi xà phòng thơm.
Cô vẫn không thích dùng sữa tắm, vẫn khăng khăng tắm bằng xà phòng thơm.
Từ nhỏ đến lớn, cô đều là cô gái ương bướng ngang ngạnh, nhạy cảm, gày gò, đa nghi.
Cô là chòm sao ma quái trong cuộc đời anh, có những lúc anh thực sự thấy sợ cô, nhưng lại không thể kháng cự trước cô.
Từ trước tới giờ tư thế nằm ngủ của Vi Lam đều không thoải mái, chăn rơi xuống đất, bắp chân và bàn chân đều lộ ra bên ngoài.
Anh sợ cô bị lạnh, rón rén kéo lại ga trải giường cho cô, tay lại vô tình chạm vào mắt cá chân của cô.
Lần đầu tiên anh chú ý đến bàn chân cô, là lần ở trong con ngõ nhỏ đó.
Trước đó, cô luôn gây cho anh một ấn tượng rất đặc biệt.
Sống chung trong một mái nhà, thường xuyên chạm mặt nhau, nhưng cô không chịu chào hỏi anh.
Vi Lam nói có đến nửa năm rồi họ không nói chuyện. Nhưng anh nhớ rất rõ, ba tháng.
Cô không giống với tất cả những cô gái mà anh quen. Một cô gái gày gò yếu đuối mới 20 tuổi, khuôn mặt lại rất bình thản, dường như không hề oán trách, trong khi nét mặt lại hoàn toàn không giống với trẻ con.
Hàng ngày tan học, anh lặng lẽ đi theo sau cô, lần nào cô cũng đi qua con ngõ nhỏ sâu hun hút đó.
Vi Lam vứt hết thư tình của các cô gái đó, anh cũng biết. Từng có một lần, một đám nữ sinh xúm lại đánh cô, lúc đầu anh định xông đến giúp cô. Lại nghĩ cô phải chịu ít bài học, và thế là anh bèn lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.
Lúc cô bị họ đánh nằm sấp xuống đất, anh không kìm nổi liền bước đến đỡ cô dậy. Vi Lam lại lạnh lùng từ chối, trừng mắt nhìn anh chứa đầy vẻ cảnh giác và thù hận.
Cô ném ra một câu, “mẹ anh là con hồ ly tinh, còn anh là thằng con hoang!” rồi chạy vụt đi.
Tiếng guốc gõ lọc cọc trên mặt đường đá xanh.
Anh sững người, nhìn theo cô gái nhỏ ương ngạnh này, đột nhiên phát hiện ra, đôi chân của cô nhỏ làm sao.
Bàn chân Vi Lam không những nhỏ, mà còn trắng nõn. Chỉ có điều trên ngón chân của bàn chân phải có một nốt ruồi đen.
Dưới ánh trăng, làn da cô trắng ngần gần như trong suốt.
Không kìm nổi, Thiên Lãng cúi người xuống, che tay lên mắt cá chân nhỏ nhắn mềm mại của cô.
Bàn chân lạnh giá đó, nắm trong lòng bàn tay ấm áp của anh, giống như đang nắm một viên ngọc tròn trĩnh.
Một tình cảm không liên quan gì đến dục vọng sâu lắng hơn, mạnh mẽ hơn tấn công anh.
Thiên Lãng chăm chú nhìn cô đang say giấc nồng, ánh mắt xen lẫn sự thấu hiểu, yêu thương, và cả đau đớn.
Kể từ khi tỉnh lại sau vụ tai nạn, anh cố gắng để mình thoát khỏi giấc mơ dài dằng dặc và đau khổ.
Thực tế đã chứng minh được rằng, cuối cùng anh không thể thoát ra được.
Anh cười đau khổ. Tần Thiên Lãng, trong một năm nay, rốt cục ngươi sống trên thiên đàng hay dưới địa ngục?
Ngoài cửa sổ, ánh trăng vẫn vằng vặc.
Chẳng mấy chốc, trời đã sắp sáng rồi.
Thiên Lãng cứ ngẩn người ngồi như vậy, nhìn cô cả một đêm.
Không thể ngồi tiếp được nữa, nếu không cô tỉnh dậy…
Anh phát hiện hóa ra mình không đủ cứng rắn, sợ nhìn thấy nét mặt của cô khi mở mắt ra.
Trong lòng khát khao cô như vậy, khát khao có được tình yêu của cô. Có lẽ là do khát khao quá lâu, đến khi có được câu trả lời phủ định, anh không thể chịu đựng được.
Cảm ơn vụ tai nạn ô tô đó, khiến anh có thể trốn thoát khỏi nỗi đau và sự tuyệt vọng khi mất cô, được tái sinh.
Tuy nhiên, sau khi tái sinh, anh vẫn không thể không yêu cô. Chỉ có điều, anh không thể tưởng tượng nếu để mất cô một lần nữa.
Nếu kết quả vẫn là sẽ phải mất, thà rằng ngay từ đầu không có còn hơn.
“Vi Lam, em nói đúng. Anh nên trả tự do cho em, cũng trả tự do cho chính anh. Anh nên quay về Australia, coi như chúng ta chưa từng tương ngộ!
Thiên Lãng thầm thở dài.
Lại kéo chăn cho cô lần nữa, sau đó từ từ đứng dậy, đi ra.
Trong tích tắc cánh cửa phòng khép lại, Vi Lam mở mắt ra.
Hơi ấm của lòng bàn tay anh vẫn lưu lại trên mắt cá chân cô.
Trong bóng tối, vẫn còn vương vấn mùi đàn ông quen thuộc của anh.
Cô tham lam hít một hơi thật sâu, nhớ đến cái nhìn nóng bỏng vừa nãy của Thiên Lãng đối với mình. Một cảm giác thương thương khiến máu trong người cô sôi lên, lồng ngực nóng bỏng.
Thiên Lãng, anh chàng ngốc này! Rõ ràng là không mất trí, tại sao lại lừa dối em? Rõ ràng là vẫn yêu em, tại sao lại giả vờ lạnh lùng?
Lần này, em sẽ không tha cho anh nữa đâu!
Ngày 8 tháng 6.
Vi Lam nhắc mình rất nhiều lần, hôm nay là ngày 8 tháng 6.
Đương nhiên là Thiên Lãng vẫn nhớ ngày này.
Thời gian họ “gặp nhau” hai lần, nhưng cuối cùng lại vẫn phải biệt ly.
Vi Lam chuẩn bị rời ngôi biệt thự. Những ngày này, cô rất bận rộn, dường như không có thời gian ở bên anh.
Thiên Lãng cũng đang làm thủ tục sang Australia, anh đã gọi điện liên hệ với bên kia, họ vẫn đồng ý tiếp nhận anh.
Tất cả mọi việc, đều thuận lợi như vậy. Nhưng tại sao anh lại không thấy vui chút nào.
Đêm qua, thậm chí anh còn uống rượu. Đã lâu lắm rồi anh không động đến ngụm rượu nào.
Tửu lượng của Thiên Lãng vốn không lớn lắm. Sau tai nạn, anh yêu cầu mình luôn ở trong trạng thái tỉnh táo. Nhưng lần này lại mất kiểm soát.
Anh uống hết hai chai rượu vang trong nhà, say mềm nằm vật trên giường.
Lúc tỉnh dậy, đã là trưa ngày 8 tháng 6.
Đầu vẫn đau như búa bổ, cổ họng khát khô như bị lửa đốt.
Thiên Lãng mặc quần áo ngồi dậy, vào bếp tìm nước uống, phát hiện thấy dưới đáy cốc có đặt một mẩu giấy.
Cầm lên xem, trên giấy là một hàng chữ ngay ngắn:
“Thiên Lãng, em đi nhé. Xin hãy tha lỗi cho sự ra đi mà không có một lời từ biệt của em. Em sẽ mãi mãi nhớ anh, mong anh cũng sẽ nhớ em. Chúc anh may mắn!”
Đầu óc Thiên Lãng lập tức trở nên mê muội.
Anh chưa hiểu rõ vấn đề thì đã mất. Hóa ra, tất cả đều nằm ngoài sự kiểm soát của anh.
Thế giới của anh không có cô, chỉ còn lại một vùng hoang vu.
Nửa tiếng sau khi nhìn thấy mẩu giấy, tư duy của Thiên Lãng rơi vào trạng trái chập mạch.
“Chú Tần ơi!” Ngoài cửa, một giọng trẻ con non nớt trong trẻo vang lên, “chú Tần ơi! Không ổn rồi, cô gái xinh đẹp xảy ra chuyện rồi!”
Thiên Lãng quay đầu ra hoa viên một cách vô thức, cô bé tên Huyên Huyên đó đang gấp gáp chạy vào: “Cô gái xin đẹp bị ô tô đâm ngoài cổng khu biệt thự rồi!”
Cô gái xinh đẹp – lẽ nào là Vi Lam ư?
“Có phải cô Vi Lam không?” Đột nhiên anh bừng tỉnh, túm chặt tay Huyên Huyên.
“Đúng vậy, cô ấy… cô ấy bị ô tô đâm rồi, mẹ cháu bảo cháu gọi chú đến mau!”
Thiên Lãng có cảm giác rằng trước mắt mình tối sầm.
Có phải sự kiên quyết cắt đứt quan hệ của anh đã gây một cú sốc lớn cho cô hay không, lúc sang đường vì không tập trung mà để xảy ra chuyện không may?
Anh nhớ đến lần trước cô bị thương ở cánh tay phải, chính là do sang đường không cẩn thận. Và lần này…
Thiên Lãng không dám nghĩ đến nữa, vội kéo Huyên Huyện chạy ra ngoài.
Rất nhanh, anh đã nhìn thấy cô. Không, nhìn thấy chiếc điện thoại di động của cô, chiếc điện thoại Samsung màu đỏ màn hình màu rơi bên vệ đường, bị bánh xe cán nát, thành một đống sắt vụn.
“Vi Lam!” Anh hét lên như điên như dại, cảm thấy tim gan mình đều vỡ vụn.
Trong tích tắc, tất cả mọi thứ đều không quan trọng nữa, anh chỉ cần cô! Chỉ cần cô!
Thiên Lãng gần như bật khóc gọi tên cô: “Vi Lam! Anh đã lừa dối em, anh không hề bị mất trí, cũng chưa bao giờ ngừng yêu em!”
Tiếng gọi chói tai như muốn vỡ tan của anh khiến rất nhiều người vây quanh xem. Họ đưa mắt nhìn nhau, nói thầm với nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Anh Tần Thiên Lãng, bức tranh của anh!”
Mọi người xung quanh nghe thấy một giọng con gái dịu dàng cất lên, liền quay đầu nhìn lại, sau đó tự động nhường ra một đường đi.
Thiên Lãng như bị giáng cho một cú trời giáng, mắt trân trân nhìn về phía trước.
Vi Lam cười rạng rỡ tay cầm một bức tranh. Cô gái trong tranh có đôi mắt đen láy như cô, áo trắng váy xanh, làn eo thon thả.
“Cô gái xinh đẹp, tại sao cô lại muốn cháu và cô cùng lừa chú Tần?”
Huyên Huyên đứng bên cạnh kéo góc chiếc váy màu xanh lam của cô, khẽ hỏi.
“Chú Tần đã lừa cô trước, cô chỉ muốn trêu chú ấy mà thôi!”
Hóa ra là như vậy, chẳng qua là cô muốn trêu anh.
Có phải là anh lại giận nữa không? Hoặc là bị chuyện ban nãy dọa hãi quá rồi.
Đối với cô, không phải anh cũng đã từng làm chuyện “quá đáng” như vậy đó sao?
Sau khi xảy ra tai nạn, anh cố tình tránh đi, không đến tìm cô, nói cho cô biết anh không chết, khiến cô bị dày vò trong địa ngục đau khổ, sao anh lại nỡ làm như vậy?
Cả một năm trời, anh bá chiếm cô, nhưng lại không chịu thể hiện tình cảm. Cô buộc phải lột chiếc mặt nạ giả của anh, kể cả anh chỉ trích cô lòng chứa đầy ác ý, cố tình trả thù.
“Thiên Lãng, anh giả vờ chuyện mất trí với em, trình độ còn non lắm”. Vi Lam nói, “lần đầu tiên gặp anh ở ngôi biệt thự, em đã biết sau vụ tai nạn đó anh không hề bị mất trí!”
“Thế tại sao em lại còn giả vờ… giả vờ giống như thật vậy?” Thiên Lãng lạnh lùng hỏi, khiến mọi người xung quanh đều im lặng.
Họ không hiểu, đôi bạn trẻ này, một người vui vẻ nói cười, một người lại mặt mày căng thẳng từ đầu đến cuối.
“Người giả vờ đó phải là anh mới phải? Hai mẹ con anh hợp tác với nhau lừa em, đầu tiên là nói anh chết, sau đó là mất trí nhớ. Chẳng qua là em ăn đũa trả đũa mà thôi”.
“Giỏi lắm, ăn đũa trả đũa!” Anh nghiến răng nói, bước lên một bước, ôm chặt cô vào lòng.
Vi Lam sững người một lát rồi lập tức trở về với thực tại, trên môi nở một nụ cười đắc ý như trẻ con.
“Thiên Lãng, cuối cùng anh đã chịu yêu em trở lại rồi ư?”
“Tình yêu của anh đối với em, giống như hô hấp vậy, không được dừng lại một phút nào!” Thiên Lãng ôm chặt cô, giống như khắc cô vào cơ thể mình.
Trong khoảnh khắc ban nãy, anh tưởng rằng mình sẽ mãi mãi mất cô. Cả người bị bổ thành hai phần, nỗi đau và nỗi sợ hãi xé nát tim gan đó, đè anh khiến anh không thể thở được.
Cơ thể Vi Lam khẽ run lên.
Cô vội vàng ôm chặt bờ vai rộng rãi của anh, tham lam tận hưởng thứ mùi quen thuộc trên người anh, tận hưởng vòng tay ấm áp của anh.
Trong buổi trưa với ánh nắng gay gắt này, Vi Lam biết, mình lại có được anh rồi.
Sự mệt mỏi của cô, nỗi cô đơn của cô, mọi sự lo lắng và sợ hãi đều đã đi xa. Bờ vai mạnh mẽ rắn chắc của anh, dường như là nơi an toàn nhất ấm áp nhất thế gian.
“Chú Tần, cô gái xinh đẹp, lêu lêu xấu hổ quá!”
Giọng nói trong trẻo của Huyên Huyên, đã phá vỡ sự ngọt ngào trong giây phút này.
Vi Lam bối rối buông tay ra, quay đầu lại, phát hiện thấy mọi người xung quanh đã giải tán từ lâu, chỉ còn lại Huyên Huyên vẫn đứng ở chỗ cũ, mở to đôi mắt tròn xoe hiếu kỳ.
“Vì cô gái xinh đẹp của cháu đã đoán đúng nên chú thưởng cho cô ấy một cái ôm”. Thiên Lãng dịu dàng nói, đưa tay ra vuốt khuôn mặt nhỏ xinh đáng yêu của Huyên Huyên, tay trái thì nắm chặt bàn tay lạnh giá của Vi Lam.
Vi Lam cảm động, nín thở nhìn Thiên Lãng. Khoé mép và đầu lông mày của anh lộ ra một nụ cười, ánh mắt lấp lánh. Vẻ lạnh lùng của anh đã bay biến đi từ lúc nào.
Thực ra, anh cứng rắn, nam tính một chút cũng rất tốt. Không có tranh cãi, không có hiểu lầm, tuyệt vời như mùa hạ trước mắt.
Đột nhiên cảm thấy má hơi lạnh và ngứa, cô lấy tay sờ lên, mới biết mình đã khóc.
Vi Lam len lén lấy tay lau đi, bàn tay còn lại vẫn để trong lòng bàn tay ấm áp của Thiên Lãng.
Mãi cho đến khi về đến nhà, đôi tay nắm lấy nhau của hai người vẫn không buông ra. Dường như có một dòng nước nóng từ từ chảy, chảy vào trái tim của họ.
Trân trọng hạnh phúc trước mắt, đừng buông tay, đừng để lỡ, càng không nên dễ dàng bỏ cuộc…
Tác giả :
Tâm Văn