Thặng Nữ Pk Tổng Giám Đốc Lưu Manh
Chương 121: Hạ độc
Sáng sớm hôm sau,Lam Dạ Ảnh liền kéo Nguyễn Miên Miên đi đến cung điện mẫu thân, nói là cung điện không bằng nói là các vách núi bao quanh làm thành hang động có vẻ đặc sắc giống như ở đại điện,nói không chừng ở lại trong này, cũng có một thú vị khác……
Một người phụ nữ,phong thái yểu điệu,vừa nhìn thấy Lam Dạ Ảnh đi tới,ánh mắt đều tỏa ánh sáng,“Ảnh nhi, đã trở lại sao?! Lam Thiên thế nào? Ông ấy có nhận con không?!”
“…… Ừm.” Lam Dạ Ảnh nhẹ nhàng lên tiếng, hắn đã thành thói quen, mẫu thân vẫn không ngừng nói về Lam Thiên như vậy, như là ngoại trừ hắn bên ngoài thế gian này đã không có đàn ông bình thường khác……
Nguyễn Miên Miên im lặng không nói gì, sau đó nghe Lam Dạ Ảnh, nói:“Ông ấy đã nhận con,hơn nữa đem công ty giao cho con, mẹ, mẹ yên tâm đi,con sẽ giúp mẹ thuận lợi gả cho ông ấy ……”
Người phụ nữ không hé răng, thở dài một hơi,“Mẹ như vậy…… Có phải rất bá đạo hay không, hắn đã có gia đình……”
[⊙o⊙] a!
Nguyễn Miên Miên trừng lớn con ngươi, không thể tin bịt kín miệng,“Lam Dạ Ảnh, anh thật sự muốn chia rẽ gia đình của Lam Dạ Hiên sao? Anh sẽ gây thù rất nhiều, hơn nữa gia đình người ta hoàn hảo,anh tính làm gì……”
Người phụ nữ nghe tiếng trả lời nhìn qua, thấy được cô, có chút sững sờ,“Cô là con gái lòai người? Là cô đã úông đan dược của Ảnh nhi sao?!”
Ánh mắt người phụ nữ đó có chút sắc bén.
Lam Dạ Ảnh vội vàng kéo cô ra phía sau, nhíu mày nói:“Mẫu thân đừng câu nệ, Ảnh nhi cũng có……”
Người phụ nữ thấy con mình bảo vệ cô gái đó vẻ mặt có chút ngẩn ngơ, thật lâu sau, mới chậm rãi thu giọng nói sắc bén, thở dài một hơi, nói:“Chẳng lẽ…… Đây là vận mệnh của mẹ con chúng ta sao?!”
Sắc mặt của bà có chút bi thương,cô vĩnh viễn cũng không thể nhận được yêu thương, mà Ảnh nhi có khả năng……mấy ngày nữa là tới thiên kiếp……
“Mẫu thân,con sẽ không có việc gì ……” Lam Dạ Ảnh vội vàng an ủi mẹ.
Nguyễn Miên Miên cũng không có ý gì, nói đến thì bà mới là người đáng thương nhất, là người ở cùng Lam Thiên đầu tiên, sau đó lại bị kẻ đến sau vượt lên trên.
Nhưng mà, Nguyễn Miên Miên vẫn như cũ thấy thật phức tạp, không phải là vấn đề của hai người đàn bà, mà là tên đàn ông kia…… Lam Thiên thật quá hồ đồ.
Người phụ nữ đó thật lâu sau mới dời đi lực chú ý trên người Nguyễn Miên Miên nói, cười nhạt nói:“Tôi cũng không nói thêm cái gì, dù sao Ảnh nhi muốn kết hôn với cô, tóm lại,cô phải bảo vệ con tôi……”
“Bảo vệ?!” khóe miệng của Nguyễn Miên Miên run rẩy, bây giờ sao?!
Bây giờ sao a?!
Mồ hôi rơi ròng ròng……
Lam Dạ Ảnh cũng lén nở nụ cười, hướng ánh mắt xấu xa nhìn cô, làm cho Nguyễn Miên Miên run rẩy.
Mẹ hắn lại không cam lòng thở dài,“Quá mấy ngày nữa,mẹ và phụ vương đi lên thiên giới tìm Lão Quân xin thêm một viên tiên đan,con nha,đừng ……”
Lam Dạ Ảnh lén cười,“Có mẫu thân ở đây, Ảnh nhi không sợ ……”
Mẫu tử hai người nói trong chốc lát,Lam Dạ Ảnh mới kéo Nguyễn Miên Miên đi ra.
Nguyễn Miên Miên buồn bực,“Mẹ anh nói cái gì nha? Cái gì bảo em phải bảo vệ cho anh a? Anh bảo vệ em mới đúng,em đánh cách mấy đều không lại anh……”
Ánh mắt của Lam Dạ Ảnh sáng bóng,“Ý bảo vệ của mẹ không phải là bảo vệ bình thường, mà là chỉ…… em phải sinh cho anh một đứa con ngoan,và yên tâm làm vương phi của anh……”-
_-|||
Khóe miệng của Nguyễn Miên Miên run rẩy, có…… Có loại này giải thích sao?! Lần,lần đầu tiên cô nghe nói……
“Tốt lắm, đừng nói chuyện ngòai lề nữa, chúng ta về tẩm cung đi……” Lam Dạ Ảnh nói xấu xa xong, vẻ mặt cực kỳ lém lĩnh.
Nguyễn Miên Miên không thể nhịn được nữa, một cái phủi nhẹ trên mí mắt, mà người ở bên ngoài nhìn lại thấy cực bất nhã, một đám nha đầu ngồi không yên, phẫn nộ nói:“Loại con gái này thật đáng ghét, thế nhưng, dám đánh vương tử……”
Các cô đỏ mặt, vừa thẹn vừa giận,tuy giận mà không dám nói gì, ít nhất là ở trước mặt của Lam Dạ Ảnh không dám.
Hai cái nha đầu liếc nhau, ánh mắt sắc bén theo dõi Nguyễn Miên Miên.
Nếu như vậy không bằng tiên hạ thủ vi cường.
Nguyễn Miên Miên về tới tẩm cung, sau đó, một tiểu nha đầu bưng lên hai ly trà, Nguyễn Miên Miên lấy ly trà đến trước uống…
Lam Dạ Ảnh cũng không để ý,đưa trà lên, nhấp hai hai ngụm rồi để xuống.
Hai cô gái kia chờ Nguyễn Miên Miên, nhưng mà…… cô thế nhưng không hề phản ứng?!
Không hề phản ứng?!
Hai cô gái kia ngây ngẩn cả người, thuốc này có thể độc chết một con heo, thế nhưng cô ấy…… cô ấy không hề phản ứng?! Đúng là không có thiên lý?!
Các cô có chút nghi hoặc, theo lý thuyết, con gái loài người sẽ không chịu được loại thuốc độc này a?! Chẳng lẽ thể chất của cô có cái gì đó đặc biệt hơn?!
Đoán chừng chỉ có các cô gái ấy mới dám hạ độc.
Lam Dạ Ảnh nâng con ngươi lên,tập trung vào hai cô gái kia, ánh mắt lợi hại như vậy, dĩ nhiên cảm thấy hai cô gái kia có vấn đề, hắn đột nhiên bay vọt đến, nhanh chóng ném hai người ra ngoài phòng, hắn phi thân ra, cả giận nói:“Các có mưu mô gì?!”
Hai cô gái kia giật mình, vừa rồi rõ ràng…… Không có lộ ra sơ hở a……
Hai cô gái nhanh chóng đứng lên, quỳ trên mặt đất, thật cẩn thận nói:“ Nhóm Nô tỳ thật sự không có mưu đồ, cầu xin vương tử đều tra rõ……”
Lam Dạ Ảnh hoài nghi nhìn mắt các cô, qua sát trong mắy hai cô ấy căn bản không giống như là gạt người, tim hắn đập thật nhanh.
Nguyễn Miên Miên sợ hãi, vội vàng chạy ra, hỏi hắn,“Làm sao vậy? Tại sao sau khi uống trà thì tức giận?!”
Trà?!
“Miên Miên,em có cảm giác không thoải mái sao?!” Lam Dạ Ảnh kinh hãi, bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh……
Nguyễn Miên Miên nghi hoặc lắc đầu, nói:“Em không sao a, làm sao vậy?!”
Lam Dạ Ảnh lo lắng,“Mau truyền Thái y, đáng ghét……”
Hắn vội vàng đỡ Nguyễn Miên Miên vào, người chỗ này vội vàng nhìn xem, một mặt lại nóng lòng chờ Thái y, Nguyễn Miên Miên bị hắn nói đầu có chút choáng váng.
Hai nha đầu kia sợ hãi, hai tay run rẩy……
Thái y đẩu lão lại đây,Lam Dạ Ảnh điên rồi liền nói,“Mau, mau xem cho cô ấy, có trúng độc hay không?!”
Nguyễn Miên Miên và lão Thái y đều sửng sốt một chút, hai nha đầu kia chân mềm thêm vài phần, vội vàng dập đầu,“Vương tử điện hạ, chúng tôi không phải cố ý, ô ô, tha cho chúng tôi đi……”
Nghe các cô ấy nói như vậy, Lam Dạ Ảnh, Nguyễn Miên Miên và lão Thái y đều choáng váng.
Nguyễn Miên Miên bị dọa đến khóc rống lên,“Hu hu, tôi còn không sống được bao lâu, mà các cô đạ hạ độc với tôi a, ô ô, tôi không muốn chết sớm như vậy a, Hu hu hu……”
“Mau nhanh chóng giải độc cho cô ấy……” sắc mặt của Lam Dạ Ảnh có thể dùng từ trắng bệch để hình dung, ngược lại càng xanh mét, phẫn hận tiến đến, một người một cước đá đến trên người hai nha đầu kia,“Hai tiện nhân kia, dám hạ độc với Miên Miên……”
Một người phụ nữ,phong thái yểu điệu,vừa nhìn thấy Lam Dạ Ảnh đi tới,ánh mắt đều tỏa ánh sáng,“Ảnh nhi, đã trở lại sao?! Lam Thiên thế nào? Ông ấy có nhận con không?!”
“…… Ừm.” Lam Dạ Ảnh nhẹ nhàng lên tiếng, hắn đã thành thói quen, mẫu thân vẫn không ngừng nói về Lam Thiên như vậy, như là ngoại trừ hắn bên ngoài thế gian này đã không có đàn ông bình thường khác……
Nguyễn Miên Miên im lặng không nói gì, sau đó nghe Lam Dạ Ảnh, nói:“Ông ấy đã nhận con,hơn nữa đem công ty giao cho con, mẹ, mẹ yên tâm đi,con sẽ giúp mẹ thuận lợi gả cho ông ấy ……”
Người phụ nữ không hé răng, thở dài một hơi,“Mẹ như vậy…… Có phải rất bá đạo hay không, hắn đã có gia đình……”
[⊙o⊙] a!
Nguyễn Miên Miên trừng lớn con ngươi, không thể tin bịt kín miệng,“Lam Dạ Ảnh, anh thật sự muốn chia rẽ gia đình của Lam Dạ Hiên sao? Anh sẽ gây thù rất nhiều, hơn nữa gia đình người ta hoàn hảo,anh tính làm gì……”
Người phụ nữ nghe tiếng trả lời nhìn qua, thấy được cô, có chút sững sờ,“Cô là con gái lòai người? Là cô đã úông đan dược của Ảnh nhi sao?!”
Ánh mắt người phụ nữ đó có chút sắc bén.
Lam Dạ Ảnh vội vàng kéo cô ra phía sau, nhíu mày nói:“Mẫu thân đừng câu nệ, Ảnh nhi cũng có……”
Người phụ nữ thấy con mình bảo vệ cô gái đó vẻ mặt có chút ngẩn ngơ, thật lâu sau, mới chậm rãi thu giọng nói sắc bén, thở dài một hơi, nói:“Chẳng lẽ…… Đây là vận mệnh của mẹ con chúng ta sao?!”
Sắc mặt của bà có chút bi thương,cô vĩnh viễn cũng không thể nhận được yêu thương, mà Ảnh nhi có khả năng……mấy ngày nữa là tới thiên kiếp……
“Mẫu thân,con sẽ không có việc gì ……” Lam Dạ Ảnh vội vàng an ủi mẹ.
Nguyễn Miên Miên cũng không có ý gì, nói đến thì bà mới là người đáng thương nhất, là người ở cùng Lam Thiên đầu tiên, sau đó lại bị kẻ đến sau vượt lên trên.
Nhưng mà, Nguyễn Miên Miên vẫn như cũ thấy thật phức tạp, không phải là vấn đề của hai người đàn bà, mà là tên đàn ông kia…… Lam Thiên thật quá hồ đồ.
Người phụ nữ đó thật lâu sau mới dời đi lực chú ý trên người Nguyễn Miên Miên nói, cười nhạt nói:“Tôi cũng không nói thêm cái gì, dù sao Ảnh nhi muốn kết hôn với cô, tóm lại,cô phải bảo vệ con tôi……”
“Bảo vệ?!” khóe miệng của Nguyễn Miên Miên run rẩy, bây giờ sao?!
Bây giờ sao a?!
Mồ hôi rơi ròng ròng……
Lam Dạ Ảnh cũng lén nở nụ cười, hướng ánh mắt xấu xa nhìn cô, làm cho Nguyễn Miên Miên run rẩy.
Mẹ hắn lại không cam lòng thở dài,“Quá mấy ngày nữa,mẹ và phụ vương đi lên thiên giới tìm Lão Quân xin thêm một viên tiên đan,con nha,đừng ……”
Lam Dạ Ảnh lén cười,“Có mẫu thân ở đây, Ảnh nhi không sợ ……”
Mẫu tử hai người nói trong chốc lát,Lam Dạ Ảnh mới kéo Nguyễn Miên Miên đi ra.
Nguyễn Miên Miên buồn bực,“Mẹ anh nói cái gì nha? Cái gì bảo em phải bảo vệ cho anh a? Anh bảo vệ em mới đúng,em đánh cách mấy đều không lại anh……”
Ánh mắt của Lam Dạ Ảnh sáng bóng,“Ý bảo vệ của mẹ không phải là bảo vệ bình thường, mà là chỉ…… em phải sinh cho anh một đứa con ngoan,và yên tâm làm vương phi của anh……”-
_-|||
Khóe miệng của Nguyễn Miên Miên run rẩy, có…… Có loại này giải thích sao?! Lần,lần đầu tiên cô nghe nói……
“Tốt lắm, đừng nói chuyện ngòai lề nữa, chúng ta về tẩm cung đi……” Lam Dạ Ảnh nói xấu xa xong, vẻ mặt cực kỳ lém lĩnh.
Nguyễn Miên Miên không thể nhịn được nữa, một cái phủi nhẹ trên mí mắt, mà người ở bên ngoài nhìn lại thấy cực bất nhã, một đám nha đầu ngồi không yên, phẫn nộ nói:“Loại con gái này thật đáng ghét, thế nhưng, dám đánh vương tử……”
Các cô đỏ mặt, vừa thẹn vừa giận,tuy giận mà không dám nói gì, ít nhất là ở trước mặt của Lam Dạ Ảnh không dám.
Hai cái nha đầu liếc nhau, ánh mắt sắc bén theo dõi Nguyễn Miên Miên.
Nếu như vậy không bằng tiên hạ thủ vi cường.
Nguyễn Miên Miên về tới tẩm cung, sau đó, một tiểu nha đầu bưng lên hai ly trà, Nguyễn Miên Miên lấy ly trà đến trước uống…
Lam Dạ Ảnh cũng không để ý,đưa trà lên, nhấp hai hai ngụm rồi để xuống.
Hai cô gái kia chờ Nguyễn Miên Miên, nhưng mà…… cô thế nhưng không hề phản ứng?!
Không hề phản ứng?!
Hai cô gái kia ngây ngẩn cả người, thuốc này có thể độc chết một con heo, thế nhưng cô ấy…… cô ấy không hề phản ứng?! Đúng là không có thiên lý?!
Các cô có chút nghi hoặc, theo lý thuyết, con gái loài người sẽ không chịu được loại thuốc độc này a?! Chẳng lẽ thể chất của cô có cái gì đó đặc biệt hơn?!
Đoán chừng chỉ có các cô gái ấy mới dám hạ độc.
Lam Dạ Ảnh nâng con ngươi lên,tập trung vào hai cô gái kia, ánh mắt lợi hại như vậy, dĩ nhiên cảm thấy hai cô gái kia có vấn đề, hắn đột nhiên bay vọt đến, nhanh chóng ném hai người ra ngoài phòng, hắn phi thân ra, cả giận nói:“Các có mưu mô gì?!”
Hai cô gái kia giật mình, vừa rồi rõ ràng…… Không có lộ ra sơ hở a……
Hai cô gái nhanh chóng đứng lên, quỳ trên mặt đất, thật cẩn thận nói:“ Nhóm Nô tỳ thật sự không có mưu đồ, cầu xin vương tử đều tra rõ……”
Lam Dạ Ảnh hoài nghi nhìn mắt các cô, qua sát trong mắy hai cô ấy căn bản không giống như là gạt người, tim hắn đập thật nhanh.
Nguyễn Miên Miên sợ hãi, vội vàng chạy ra, hỏi hắn,“Làm sao vậy? Tại sao sau khi uống trà thì tức giận?!”
Trà?!
“Miên Miên,em có cảm giác không thoải mái sao?!” Lam Dạ Ảnh kinh hãi, bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh……
Nguyễn Miên Miên nghi hoặc lắc đầu, nói:“Em không sao a, làm sao vậy?!”
Lam Dạ Ảnh lo lắng,“Mau truyền Thái y, đáng ghét……”
Hắn vội vàng đỡ Nguyễn Miên Miên vào, người chỗ này vội vàng nhìn xem, một mặt lại nóng lòng chờ Thái y, Nguyễn Miên Miên bị hắn nói đầu có chút choáng váng.
Hai nha đầu kia sợ hãi, hai tay run rẩy……
Thái y đẩu lão lại đây,Lam Dạ Ảnh điên rồi liền nói,“Mau, mau xem cho cô ấy, có trúng độc hay không?!”
Nguyễn Miên Miên và lão Thái y đều sửng sốt một chút, hai nha đầu kia chân mềm thêm vài phần, vội vàng dập đầu,“Vương tử điện hạ, chúng tôi không phải cố ý, ô ô, tha cho chúng tôi đi……”
Nghe các cô ấy nói như vậy, Lam Dạ Ảnh, Nguyễn Miên Miên và lão Thái y đều choáng váng.
Nguyễn Miên Miên bị dọa đến khóc rống lên,“Hu hu, tôi còn không sống được bao lâu, mà các cô đạ hạ độc với tôi a, ô ô, tôi không muốn chết sớm như vậy a, Hu hu hu……”
“Mau nhanh chóng giải độc cho cô ấy……” sắc mặt của Lam Dạ Ảnh có thể dùng từ trắng bệch để hình dung, ngược lại càng xanh mét, phẫn hận tiến đến, một người một cước đá đến trên người hai nha đầu kia,“Hai tiện nhân kia, dám hạ độc với Miên Miên……”
Tác giả :
Ánh mưa phiêu linh