Thằng Nhỏ Ngốc
Chương 42: Hiểu Quả tỉnh rồi
Đối mặt với sự chất vấn của La Vũ Lan, người nhà họ La chỉ có thể trầm mặc trả lời. Hàng Thanh bên cạnh nhịn không được mở miệng.
“Bác Vũ Lan đừng trách bọn họ, cháu biết tình trạng sức khỏe của La Vực không thích hợp tham gia bữa tiệc này, vì vậy tối đó bên Kình Lãng chỉ mời chú hai và chị La đến, ngoài ra còn có nhóm đối tác trong dự án làng du lịch để mọi người cùng làm quen tiếp xúc. Chỉ tiếc, có lẽ lúc ấy đông vui náo nhiệt quá, vậy nên cháu tìm mãi vẫn không thấy họ đâu, cuối cùng chỉ có cháu đến tiếp đãi mấy vị khách kia. Cháu nghĩ chắc chú hai và chị La bận đón tiếp các vị khách khác rồi, bọn họ cũng không cố ý đâu.”
Mấy câu này của cô không cần nói cũng biết là cô cố ý trả đũa bọn họ, nghe xong, sắc mặt La Vũ Lan càng đen hơn.
“Bọn họ đón tiếp khách? Bọn họ thì làm được gì? Dự án tiến hành bao lâu rồi mà bọn họ còn phải đợi ký kết xong mới nhờ cháu giới thiệu đối tác cho nữa? Xem ra tôi ở bên kia thái bình dương còn biết nhiều hơn bọn họ!”
La Thái Dung bị La Vũ Lan mắng run cả người, trong lòng tự thấy oan uổng, rõ ràng là La Vực từ đầu đến cuối chiếm công ty không chịu buông, bọn họ có muốn tham gia cũng không được.
Song, chỉ vừa liếc thấy ánh mắt sắc lẻm của La Vũ Lan, La Thái Dung đã tức khắc ngậm miệng.
La Vũ Lan nheo mắt nhìn đám người trước mặt, “Tôi thấy mấy người đang dần hỏng não rồi đấy, sao mấy người không hiểu được, trước kia, tập đoàn Kình Lãng hoàn toàn dựa vào La Kình Lãng! Còn bây giờ, tập đoàn Kình Lãng hoàn toàn dựa vào La Vực! Nếu mấy năm nay không có nó… Chỉ bằng mấy kẻ bỏ đi các người.” La Vũ Lan nhìn La Thái Dung, rồi lại nhìn hai chị em nhà họ La, “Cộng thêm hai đứa không làm được trò trống gì, nhà họ La chúng ta đã sớm hít không khí mà sống rồi!”
“Đừng tưởng tôi không rõ mấy người đang tính toán gì trong đầu, La Vực bị bệnh, nhưng nó còn chưa chết đâu! Mấy người cần gì vội vã thế? Có thời gian rảnh rỗi vậy, chẳng thà nhìn lại xem bản di chúc kia viết cái gì! Đừng để càng già càng nghĩ linh tinh, đầu óc cũng hồ đồ!”
Nghe bà đột nhiên nhắc tới bản di chúc kia, mấy người đang cúi đầu nghe mắng phút chốc thay đổi sắc mặt, kẻ kinh hoảng, kẻ căm hận, kẻ lại sợ hãi bất an, phức tạp đến mức khó hiểu.
Đúng lúc này, La Vũ Lan lại nói một câu, “Quan trọng nhất là, tôi không cứu được mấy người lần thứ hai.”
Chủ nhiệm Trần kiểm tra cho La Vực xong, bước ra khỏi phòng bệnh. La Vũ Lan liền đứng dậy đi về phía ông.
Quả nhiên, phổi La Vực đã xuất hiện triệu chứng viêm, theo chủ nhiệm Trần, tình trạng của y như món đồ sứ phải dán keo dính, keo vẫn chưa khô, ngay đến di chuyển còn phải hạn chế, huống chi còn bị ngoại lực gõ thẳng vào, nếu lại xuất hiện vết nứt, nhiều khả năng sẽ chẳng thể chắp vá thêm được nữa.
Tuy nhiên chủ nhiệm Trần cũng mang đến một tin tốt, thân nhiệt của La Vực đã giảm xuống, các chỉ tiêu cơ thể xem như ổn định, chủ nhiệm Trần đề nghị mọi người không nên quá căng thẳng, luôn quan sát chặt chẽ, chờ tiến triển, nhưng cũng phải chuẩn bị mọi trường hợp dự phòng.
Ông vừa dứt lời, hàng lang bên kia bỗng vang lên tiếng ồn ào.
Sắc mặt Hàng Nham khẽ chuyển, hắn lặng lẽ chạy về phía đó.
Sau khi nghe chủ nhiệm Trần thông báo, La Vũ Lan đuổi đám người nhà họ La đi, cảm ơn Hàng Thanh hỗ trợ, rồi cũng men theo tiếng động đi đến bên kia hành lang.
Bà nhìn thấy khá nhiều y tá đang vây quanh căn phòng đó, trong phòng hình như có người đang kêu to. Dù cách một lớp cửa thủy tinh, bà vẫn có thể nghe thấy âm thanh chói tai kia lọt qua.
Đúng lúc này, một bác sĩ bước vào phòng. Xuyên qua khe hở giữa đám người, La Vũ Lan có thể thấy rõ tình huống bên trong. Ở chính giữa là một thiếu niên, cảm xúc của cậu có vẻ không ổn định, hai mắt cậu mở to, khuôn mặt đầy sợ hãi, miệng cũng mở lớn, tiếng gào thét kia đúng là phát ra từ cổ họng cậu.
Bác sĩ tới gần làm thiếu niên càng hoảng sợ, mặt cậu đỏ bừng lên, cả người điên cuồng giãy dụa.
Đột nhiên, có người từ sau ôm chặt lấy cậu, La Vũ Lan nhận ra đó chính là Hàng Nham. Thiếu niên kia không chịu phối hợp, không ngừng giãy dụa chân tay, thậm chí còn hất đầu ra sau đập thẳng vào mặt Hàng Nham. Hàng Nham bị đau vẫn không dám buông tay, trái lại còn ôm cậu chặt hơn, thành công để bác sĩ tiêm cho cậu.
Chẳng bao lâu sau, tiếng thét rốt cuộc cũng yếu dần, La Vũ Lan lại nhìn một lát, nhíu mày yên lặng rời đi.
***
Sáng hôm sau, La Vũ Lan đến thăm La Vực từ sớm, mang theo món canh dì Chu đã tỉ mỉ hầm thật lâu, chỉ tiếc La Vực không ăn được mấy, uống đôi ba ngụm đã bỏ.
La Vũ Lan nói, “Cháu muốn ăn gì nữa không? Để bác về bảo dì Chu nấu.”
La Vực lắc đầu, cười cười nâng bàn tay cắm kim truyền dịch dinh dưỡng, “Mấy thứ bổ dưỡng đều trong này hết rồi, đại bổ.”
La Vũ Lan muốn nói thuốc sao có thể thay thế đồ ăn, nhưng lại nghĩ La Vực ăn không vô, vì vậy không ép y nữa, “Lát muốn uống canh thì bảo Phương Tỉ hâm lại cũng được.”
Dứt lời, bà nhìn một vòng phòng bệnh.
“Sao không thấy Phương Tỉ đâu?” Từ tối hôm qua, Phương Tỉ vốn luôn bên cạnh chăm sóc La Vực lại chẳng thấy đâu, thực sự rất khác thường.
La Vực “Ừm” một tiếng, “Cháu bảo anh ấy làm việc khác.”
Không biết vì sao, La Vũ Lan chợt nhớ tới thiếu niên hôm qua, bà hé miệng, cuối cùng vẫn không nói gì. Khác với thái độ của La Vũ Lan với đám người nhà họ La, bà rất dè dặt với La Vực, thực sự là cách biệt một trời một vực.
La Vực có vẻ mệt mỏi, từ đầu tới cuối y không hề nhìn người bác này lấy một cái. Mí mắt y hạ xuống, như ngủ lại như không, cứ thế mặc kệ La Vũ Lan ngồi đó.
Bỗng có tiếng động ở cửa, La Vực mở mắt, nhìn thấy Hàng Nham.
Hàng Nham do dự nói, “Hiểu Quả tỉnh rồi.”
La Vực hỏi, “Sao rồi?”
Hàng Nham nhìn La Vũ Lan bên cạnh, “Hôm qua cảm xúc của cậu ấy bất ổn, chúng tôi đã cho cậu ấy dùng thuốc an thần.”
La Vực nhướn mày, nhếch môi cười.
Hàng Nham biết y không vui, bất đắc dĩ giải thích, “Thực sự là không còn cách nào khác, nếu cậu ấy cứ kêu liên tục sẽ ảnh hưởng đến cả tinh thần và thể lực.”
La Vực nào có dễ lừa, y nhướn mắt hỏi Hàng Nham, “Vậy mấy người cũng tiêm thuốc an thần cho tôi à?”
Hàng Nham sửng sốt.
“Vì sao tôi không nghe thấy tiếng kêu của cậu ấy?” Phòng bệnh của Hiểu Quả hẳn phải ở ngay gần phòng La Vực, có thể lúc đầu y không nghe được, nhưng nếu lúc sau cậu lại kêu, với người ngủ không yên giấc như La Vực, không thể nào không phát hiện được.
La Vực hỏi, ánh mắt đảo qua Hàng Nham, sau đó chuyển về phía La Vũ Lan.
Trước khi Hàng Nham mở miệng, La Vũ Lan đã thừa nhận, “Là bác bảo đổi sang phòng bệnh khác.”
La Vực nhìn bà, không nói gì.
La Vũ Lan tiếp tục, “Hiện tại việc quan trọng nhất của cháu là nghỉ ngơi, bao giờ sức khỏe cháu ổn định, chúng ta sẽ tính tới cái khác.”
La Vực vẫn trầm mặc, một lúc lâu sau, y mới hỏi Hàng Nham, “Vậy giờ thì sao?”
Thấy vẻ mặt xấu hổ của Hàng Nham, La Vực liền biết tình hình Hiểu Quả hiện không mấy cải thiện.
Y bảo, “Đưa cậu ấy đến để tôi xem.”
Lời này vừa nói ra, dù có chọc La Vực mất hứng, La Vũ Lan vẫn nhịn không được khuyên, “Cháu còn chưa hạ sốt, ngộ nhỡ cậu ta có bệnh gì, lây cho cháu thì —”
“Cậu ấy không có bệnh.” Hàng Nham ngắt lời bà, hắn nhìn La Vũ Lan, nghiêm túc lặp lại, “Hiểu Quả không có bệnh, cậu ấy rất khỏe mạnh.”
Nói xong, Hàng Nham rời khỏi phòng bệnh. Chẳng bao lâu sau, thầy Phương đẩy một chiếc xe lăn tới, Hàng Nham đi bên cạnh. Trên xe có một người đang cuộn mình, đầu nghiêng sang một bên, có vẻ đang ngủ.
La Vực nhìn Hiểu Quả trước mặt. Vỏn vẹn vài ngày không gặp mà cậu đã gầy hẳn đi, khí sắc cũng không bằng trước kia, hệt như tình trạng của cậu sau khi nhìn thấy bồn tắm, không, có lẽ còn tệ hơn cả lúc ấy.
La Vực mím môi, khẽ gọi cậu, “Hiểu Quả…”
Y vừa cất lời, mấy y tá theo sau Hàng Nham lập tức căng thẳng, tuy bệnh nhân hiện tại đã không còn sức lực, nhưng bệnh viện vẫn có trách nhiệm đề phòng mọi trường hợp có thể xảy ra.
La Vũ Lan đã từng thấy thiếu niên tấn công Hàng Nham, vì vậy cũng không khỏi cảnh giác.
Cả đám người lo lắng phòng bị Hiểu Quả, thật giống như cậu là thành phần nguy hiểm có lực phá hoại cực mạnh.
Hiểu Quả không tỉnh dậy ngay lập tức. La Vực lại gọi thêm mấy lần, cậu mới giật mình tỉnh giấc.
Lông mi cậu khe khẽ run, một lúc sau, mí mắt cậu nâng lên. Không biết có phải do tác dụng của thuốc hay không mà đôi mắt vốn trong vắt sáng ngời của cậu giờ mờ mịt hỗn độn. Hiểu Quả ngơ ngác nhìn xung quanh, như thể không rõ mình đang ở đâu, những người trước mặt là ai.
La Vực thấy cậu hé miệng, lặng lẽ thốt điều gì đó, nhìn khẩu hình miệng của cậu, đó hẳn là: Mẹ…
Dường như Hiểu Quả không khống chế được giọng nói của mình, gọi mãi gọi mãi vẫn không ra lời làm cậu bắt đầu nổi giận. Đột nhiên, Hiểu Quả thét to một tiếng! Tiếng thét ấy như của thú con giận dữ, khò khè vang lên từ tận sâu yết hầu, dọa sợ mọi người xung quanh, đặc biệt là y tá gần Hiểu Quả nhất, thậm chí cô ta còn chuẩn bị túm chặt Hiểu Quả.
Hành động này trái lại dọa Hiểu Quả, cậu co chặt tay chân, cuộn mình thở dốc, giống như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, La Vực chợt nói, “Mọi người ra ngoài hết đi…”
Mọi người ngẩn ra, nhất là La Vũ Lan, bà kinh ngạc nhìn La Vực. Song ngay khi bà định mở miệng, một tiếng vỡ nát vang ngay bên chân bà. Chiếc bát ở đầu giường bị ném thẳng xuống đất.
La Vũ Lan đối mặt với ánh mắt thản nhiên của La Vực, tim run mạnh lên. Bà đành chậm chạp đứng dậy, đi theo mấy người Hàng Nham ra ngoài.
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, La Vực mới mệt mỏi thở dài một hơi. Y không gọi Hiểu Quả như ban nãy nữa, chỉ tựa vào khung giường, yên lặng nhìn cậu.
Hiểu Quả vẫn rất nóng nảy, ngực phập phồng, hai chân đập bành bạch xuống chân xe, tuy nhiên dần dần, cậu cũng từ từ nhận ra sự im lặng xung quanh, cơ thể căng cứng của cậu chậm rãi thả lỏng. Dù vậy, Hiểu Quả vẫn không ngẩng đầu. Từ góc độ của La Vực, có thể qua hàng mi lên lên xuống xuống liên tục của Hiểu Quả mà nhận ra tần suất chớp mắt của cậu.
Một lát sau, bàn tay nắm chặt thành quyền của Hiểu Quả cũng buông khỏi ngực.
Cậu cứ vậy ngồi bên cạnh giường La Vực. La Vực có thể cảm giác được cậu túm lấy một góc chăn, rối rắm kéo tới kéo lui.
La Vực bỗng nhẹ nhàng vỗ vỗ giường, khiến Hiểu Quả hơi kinh ngạc. Tuy thế, La Vực vẫn tiếp tục hành động, ngừng một lát rồi y lại vỗ giường, vừa vỗ vừa gọi tên Hiểu Quả.
“Hiểu Quả…. Hiểu Quả….”
Hiểu Quả nghiêng đầu, như thể đang dùng đôi tai to to của mình phân biệt gì đó. Mãi thật lâu sau, rốt cuộc cậu cũng nhích về phía La Vực.
La Vực thấy cậu lại gần, thấy cậu xác định phía trước không có nguy hiểm, rón rén trèo lên giường.
Giường bệnh rất mềm, đầu gối Hiểu Quả lõm vào chăn, làm cho cả người cậu lảo đảo mất cân bằng.
Ngay khi cậu sắp ngã về phía trước, La Vực mau chóng vươn tay ôm cậu vào lòng.
Hành động bất ngờ này của y hiển nhiên bị Hiểu Quả phản kháng, nhưng cậu có giãy dụa thế nào thì La Vực vẫn không buông tay, ngay đến kim truyền trượt khỏi mu bàn tay y cũng chẳng mảy may để ý.
La Vực cứ thế ôm Hiểu Quả, từng lần từng lần gọi tên cậu.
Có lẽ bởi giọng điệu dịu dàng ấy quá mức quen thuộc, hoặc có lẽ phòng bị của Hiểu Quả đã mất đi hơn nửa, dần dần, cậu ngừng giãy dụa, hệt như mất hết sức lực mà tựa vào vai La Vực.
La Vực ướt đẫm mồ hôi, trước mắt đen sì, y đang định nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát, chợt nghe thấy tiếng nức nở vang lên bên tai. Xen lẫn trong từng tiếng nức nở nghẹn ngào, là từng câu ngập ngừng mơ hồ gọi tên ai đó.
Hiểu Quả cúi đầu nỉ non, “Mẹ…. Mẹ…. La Vực…. Mẹ….”
“Bác Vũ Lan đừng trách bọn họ, cháu biết tình trạng sức khỏe của La Vực không thích hợp tham gia bữa tiệc này, vì vậy tối đó bên Kình Lãng chỉ mời chú hai và chị La đến, ngoài ra còn có nhóm đối tác trong dự án làng du lịch để mọi người cùng làm quen tiếp xúc. Chỉ tiếc, có lẽ lúc ấy đông vui náo nhiệt quá, vậy nên cháu tìm mãi vẫn không thấy họ đâu, cuối cùng chỉ có cháu đến tiếp đãi mấy vị khách kia. Cháu nghĩ chắc chú hai và chị La bận đón tiếp các vị khách khác rồi, bọn họ cũng không cố ý đâu.”
Mấy câu này của cô không cần nói cũng biết là cô cố ý trả đũa bọn họ, nghe xong, sắc mặt La Vũ Lan càng đen hơn.
“Bọn họ đón tiếp khách? Bọn họ thì làm được gì? Dự án tiến hành bao lâu rồi mà bọn họ còn phải đợi ký kết xong mới nhờ cháu giới thiệu đối tác cho nữa? Xem ra tôi ở bên kia thái bình dương còn biết nhiều hơn bọn họ!”
La Thái Dung bị La Vũ Lan mắng run cả người, trong lòng tự thấy oan uổng, rõ ràng là La Vực từ đầu đến cuối chiếm công ty không chịu buông, bọn họ có muốn tham gia cũng không được.
Song, chỉ vừa liếc thấy ánh mắt sắc lẻm của La Vũ Lan, La Thái Dung đã tức khắc ngậm miệng.
La Vũ Lan nheo mắt nhìn đám người trước mặt, “Tôi thấy mấy người đang dần hỏng não rồi đấy, sao mấy người không hiểu được, trước kia, tập đoàn Kình Lãng hoàn toàn dựa vào La Kình Lãng! Còn bây giờ, tập đoàn Kình Lãng hoàn toàn dựa vào La Vực! Nếu mấy năm nay không có nó… Chỉ bằng mấy kẻ bỏ đi các người.” La Vũ Lan nhìn La Thái Dung, rồi lại nhìn hai chị em nhà họ La, “Cộng thêm hai đứa không làm được trò trống gì, nhà họ La chúng ta đã sớm hít không khí mà sống rồi!”
“Đừng tưởng tôi không rõ mấy người đang tính toán gì trong đầu, La Vực bị bệnh, nhưng nó còn chưa chết đâu! Mấy người cần gì vội vã thế? Có thời gian rảnh rỗi vậy, chẳng thà nhìn lại xem bản di chúc kia viết cái gì! Đừng để càng già càng nghĩ linh tinh, đầu óc cũng hồ đồ!”
Nghe bà đột nhiên nhắc tới bản di chúc kia, mấy người đang cúi đầu nghe mắng phút chốc thay đổi sắc mặt, kẻ kinh hoảng, kẻ căm hận, kẻ lại sợ hãi bất an, phức tạp đến mức khó hiểu.
Đúng lúc này, La Vũ Lan lại nói một câu, “Quan trọng nhất là, tôi không cứu được mấy người lần thứ hai.”
Chủ nhiệm Trần kiểm tra cho La Vực xong, bước ra khỏi phòng bệnh. La Vũ Lan liền đứng dậy đi về phía ông.
Quả nhiên, phổi La Vực đã xuất hiện triệu chứng viêm, theo chủ nhiệm Trần, tình trạng của y như món đồ sứ phải dán keo dính, keo vẫn chưa khô, ngay đến di chuyển còn phải hạn chế, huống chi còn bị ngoại lực gõ thẳng vào, nếu lại xuất hiện vết nứt, nhiều khả năng sẽ chẳng thể chắp vá thêm được nữa.
Tuy nhiên chủ nhiệm Trần cũng mang đến một tin tốt, thân nhiệt của La Vực đã giảm xuống, các chỉ tiêu cơ thể xem như ổn định, chủ nhiệm Trần đề nghị mọi người không nên quá căng thẳng, luôn quan sát chặt chẽ, chờ tiến triển, nhưng cũng phải chuẩn bị mọi trường hợp dự phòng.
Ông vừa dứt lời, hàng lang bên kia bỗng vang lên tiếng ồn ào.
Sắc mặt Hàng Nham khẽ chuyển, hắn lặng lẽ chạy về phía đó.
Sau khi nghe chủ nhiệm Trần thông báo, La Vũ Lan đuổi đám người nhà họ La đi, cảm ơn Hàng Thanh hỗ trợ, rồi cũng men theo tiếng động đi đến bên kia hành lang.
Bà nhìn thấy khá nhiều y tá đang vây quanh căn phòng đó, trong phòng hình như có người đang kêu to. Dù cách một lớp cửa thủy tinh, bà vẫn có thể nghe thấy âm thanh chói tai kia lọt qua.
Đúng lúc này, một bác sĩ bước vào phòng. Xuyên qua khe hở giữa đám người, La Vũ Lan có thể thấy rõ tình huống bên trong. Ở chính giữa là một thiếu niên, cảm xúc của cậu có vẻ không ổn định, hai mắt cậu mở to, khuôn mặt đầy sợ hãi, miệng cũng mở lớn, tiếng gào thét kia đúng là phát ra từ cổ họng cậu.
Bác sĩ tới gần làm thiếu niên càng hoảng sợ, mặt cậu đỏ bừng lên, cả người điên cuồng giãy dụa.
Đột nhiên, có người từ sau ôm chặt lấy cậu, La Vũ Lan nhận ra đó chính là Hàng Nham. Thiếu niên kia không chịu phối hợp, không ngừng giãy dụa chân tay, thậm chí còn hất đầu ra sau đập thẳng vào mặt Hàng Nham. Hàng Nham bị đau vẫn không dám buông tay, trái lại còn ôm cậu chặt hơn, thành công để bác sĩ tiêm cho cậu.
Chẳng bao lâu sau, tiếng thét rốt cuộc cũng yếu dần, La Vũ Lan lại nhìn một lát, nhíu mày yên lặng rời đi.
***
Sáng hôm sau, La Vũ Lan đến thăm La Vực từ sớm, mang theo món canh dì Chu đã tỉ mỉ hầm thật lâu, chỉ tiếc La Vực không ăn được mấy, uống đôi ba ngụm đã bỏ.
La Vũ Lan nói, “Cháu muốn ăn gì nữa không? Để bác về bảo dì Chu nấu.”
La Vực lắc đầu, cười cười nâng bàn tay cắm kim truyền dịch dinh dưỡng, “Mấy thứ bổ dưỡng đều trong này hết rồi, đại bổ.”
La Vũ Lan muốn nói thuốc sao có thể thay thế đồ ăn, nhưng lại nghĩ La Vực ăn không vô, vì vậy không ép y nữa, “Lát muốn uống canh thì bảo Phương Tỉ hâm lại cũng được.”
Dứt lời, bà nhìn một vòng phòng bệnh.
“Sao không thấy Phương Tỉ đâu?” Từ tối hôm qua, Phương Tỉ vốn luôn bên cạnh chăm sóc La Vực lại chẳng thấy đâu, thực sự rất khác thường.
La Vực “Ừm” một tiếng, “Cháu bảo anh ấy làm việc khác.”
Không biết vì sao, La Vũ Lan chợt nhớ tới thiếu niên hôm qua, bà hé miệng, cuối cùng vẫn không nói gì. Khác với thái độ của La Vũ Lan với đám người nhà họ La, bà rất dè dặt với La Vực, thực sự là cách biệt một trời một vực.
La Vực có vẻ mệt mỏi, từ đầu tới cuối y không hề nhìn người bác này lấy một cái. Mí mắt y hạ xuống, như ngủ lại như không, cứ thế mặc kệ La Vũ Lan ngồi đó.
Bỗng có tiếng động ở cửa, La Vực mở mắt, nhìn thấy Hàng Nham.
Hàng Nham do dự nói, “Hiểu Quả tỉnh rồi.”
La Vực hỏi, “Sao rồi?”
Hàng Nham nhìn La Vũ Lan bên cạnh, “Hôm qua cảm xúc của cậu ấy bất ổn, chúng tôi đã cho cậu ấy dùng thuốc an thần.”
La Vực nhướn mày, nhếch môi cười.
Hàng Nham biết y không vui, bất đắc dĩ giải thích, “Thực sự là không còn cách nào khác, nếu cậu ấy cứ kêu liên tục sẽ ảnh hưởng đến cả tinh thần và thể lực.”
La Vực nào có dễ lừa, y nhướn mắt hỏi Hàng Nham, “Vậy mấy người cũng tiêm thuốc an thần cho tôi à?”
Hàng Nham sửng sốt.
“Vì sao tôi không nghe thấy tiếng kêu của cậu ấy?” Phòng bệnh của Hiểu Quả hẳn phải ở ngay gần phòng La Vực, có thể lúc đầu y không nghe được, nhưng nếu lúc sau cậu lại kêu, với người ngủ không yên giấc như La Vực, không thể nào không phát hiện được.
La Vực hỏi, ánh mắt đảo qua Hàng Nham, sau đó chuyển về phía La Vũ Lan.
Trước khi Hàng Nham mở miệng, La Vũ Lan đã thừa nhận, “Là bác bảo đổi sang phòng bệnh khác.”
La Vực nhìn bà, không nói gì.
La Vũ Lan tiếp tục, “Hiện tại việc quan trọng nhất của cháu là nghỉ ngơi, bao giờ sức khỏe cháu ổn định, chúng ta sẽ tính tới cái khác.”
La Vực vẫn trầm mặc, một lúc lâu sau, y mới hỏi Hàng Nham, “Vậy giờ thì sao?”
Thấy vẻ mặt xấu hổ của Hàng Nham, La Vực liền biết tình hình Hiểu Quả hiện không mấy cải thiện.
Y bảo, “Đưa cậu ấy đến để tôi xem.”
Lời này vừa nói ra, dù có chọc La Vực mất hứng, La Vũ Lan vẫn nhịn không được khuyên, “Cháu còn chưa hạ sốt, ngộ nhỡ cậu ta có bệnh gì, lây cho cháu thì —”
“Cậu ấy không có bệnh.” Hàng Nham ngắt lời bà, hắn nhìn La Vũ Lan, nghiêm túc lặp lại, “Hiểu Quả không có bệnh, cậu ấy rất khỏe mạnh.”
Nói xong, Hàng Nham rời khỏi phòng bệnh. Chẳng bao lâu sau, thầy Phương đẩy một chiếc xe lăn tới, Hàng Nham đi bên cạnh. Trên xe có một người đang cuộn mình, đầu nghiêng sang một bên, có vẻ đang ngủ.
La Vực nhìn Hiểu Quả trước mặt. Vỏn vẹn vài ngày không gặp mà cậu đã gầy hẳn đi, khí sắc cũng không bằng trước kia, hệt như tình trạng của cậu sau khi nhìn thấy bồn tắm, không, có lẽ còn tệ hơn cả lúc ấy.
La Vực mím môi, khẽ gọi cậu, “Hiểu Quả…”
Y vừa cất lời, mấy y tá theo sau Hàng Nham lập tức căng thẳng, tuy bệnh nhân hiện tại đã không còn sức lực, nhưng bệnh viện vẫn có trách nhiệm đề phòng mọi trường hợp có thể xảy ra.
La Vũ Lan đã từng thấy thiếu niên tấn công Hàng Nham, vì vậy cũng không khỏi cảnh giác.
Cả đám người lo lắng phòng bị Hiểu Quả, thật giống như cậu là thành phần nguy hiểm có lực phá hoại cực mạnh.
Hiểu Quả không tỉnh dậy ngay lập tức. La Vực lại gọi thêm mấy lần, cậu mới giật mình tỉnh giấc.
Lông mi cậu khe khẽ run, một lúc sau, mí mắt cậu nâng lên. Không biết có phải do tác dụng của thuốc hay không mà đôi mắt vốn trong vắt sáng ngời của cậu giờ mờ mịt hỗn độn. Hiểu Quả ngơ ngác nhìn xung quanh, như thể không rõ mình đang ở đâu, những người trước mặt là ai.
La Vực thấy cậu hé miệng, lặng lẽ thốt điều gì đó, nhìn khẩu hình miệng của cậu, đó hẳn là: Mẹ…
Dường như Hiểu Quả không khống chế được giọng nói của mình, gọi mãi gọi mãi vẫn không ra lời làm cậu bắt đầu nổi giận. Đột nhiên, Hiểu Quả thét to một tiếng! Tiếng thét ấy như của thú con giận dữ, khò khè vang lên từ tận sâu yết hầu, dọa sợ mọi người xung quanh, đặc biệt là y tá gần Hiểu Quả nhất, thậm chí cô ta còn chuẩn bị túm chặt Hiểu Quả.
Hành động này trái lại dọa Hiểu Quả, cậu co chặt tay chân, cuộn mình thở dốc, giống như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, La Vực chợt nói, “Mọi người ra ngoài hết đi…”
Mọi người ngẩn ra, nhất là La Vũ Lan, bà kinh ngạc nhìn La Vực. Song ngay khi bà định mở miệng, một tiếng vỡ nát vang ngay bên chân bà. Chiếc bát ở đầu giường bị ném thẳng xuống đất.
La Vũ Lan đối mặt với ánh mắt thản nhiên của La Vực, tim run mạnh lên. Bà đành chậm chạp đứng dậy, đi theo mấy người Hàng Nham ra ngoài.
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, La Vực mới mệt mỏi thở dài một hơi. Y không gọi Hiểu Quả như ban nãy nữa, chỉ tựa vào khung giường, yên lặng nhìn cậu.
Hiểu Quả vẫn rất nóng nảy, ngực phập phồng, hai chân đập bành bạch xuống chân xe, tuy nhiên dần dần, cậu cũng từ từ nhận ra sự im lặng xung quanh, cơ thể căng cứng của cậu chậm rãi thả lỏng. Dù vậy, Hiểu Quả vẫn không ngẩng đầu. Từ góc độ của La Vực, có thể qua hàng mi lên lên xuống xuống liên tục của Hiểu Quả mà nhận ra tần suất chớp mắt của cậu.
Một lát sau, bàn tay nắm chặt thành quyền của Hiểu Quả cũng buông khỏi ngực.
Cậu cứ vậy ngồi bên cạnh giường La Vực. La Vực có thể cảm giác được cậu túm lấy một góc chăn, rối rắm kéo tới kéo lui.
La Vực bỗng nhẹ nhàng vỗ vỗ giường, khiến Hiểu Quả hơi kinh ngạc. Tuy thế, La Vực vẫn tiếp tục hành động, ngừng một lát rồi y lại vỗ giường, vừa vỗ vừa gọi tên Hiểu Quả.
“Hiểu Quả…. Hiểu Quả….”
Hiểu Quả nghiêng đầu, như thể đang dùng đôi tai to to của mình phân biệt gì đó. Mãi thật lâu sau, rốt cuộc cậu cũng nhích về phía La Vực.
La Vực thấy cậu lại gần, thấy cậu xác định phía trước không có nguy hiểm, rón rén trèo lên giường.
Giường bệnh rất mềm, đầu gối Hiểu Quả lõm vào chăn, làm cho cả người cậu lảo đảo mất cân bằng.
Ngay khi cậu sắp ngã về phía trước, La Vực mau chóng vươn tay ôm cậu vào lòng.
Hành động bất ngờ này của y hiển nhiên bị Hiểu Quả phản kháng, nhưng cậu có giãy dụa thế nào thì La Vực vẫn không buông tay, ngay đến kim truyền trượt khỏi mu bàn tay y cũng chẳng mảy may để ý.
La Vực cứ thế ôm Hiểu Quả, từng lần từng lần gọi tên cậu.
Có lẽ bởi giọng điệu dịu dàng ấy quá mức quen thuộc, hoặc có lẽ phòng bị của Hiểu Quả đã mất đi hơn nửa, dần dần, cậu ngừng giãy dụa, hệt như mất hết sức lực mà tựa vào vai La Vực.
La Vực ướt đẫm mồ hôi, trước mắt đen sì, y đang định nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát, chợt nghe thấy tiếng nức nở vang lên bên tai. Xen lẫn trong từng tiếng nức nở nghẹn ngào, là từng câu ngập ngừng mơ hồ gọi tên ai đó.
Hiểu Quả cúi đầu nỉ non, “Mẹ…. Mẹ…. La Vực…. Mẹ….”
Tác giả :
Liễu Mãn Pha