Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn
Quyển 7 Chương 188 Trò Chơi Nhỏ
“Tiểu Ngụy, tôi cần một bộ quần áo đặc thù dành cho ảo thuật gia.”
Người chơi tiến vào trò chơi chỉ có thể đem theo quần áo, mắt kính và đạo cụ trò chơi, ngoài ra tất cả trang sức cùng loại với đồng hồ đều không thể đem vào.
Có lẽ vì tránh để bọn họ sử dụng nhằm mục đích gian lận.
Nhưng mà trò chơi nhỏ không biết, thế giới này chưa bao giờ tồn tại thứ gọi là quy tắc hoàn hảo hay áo tiên không tìm được chỉ khâu. Chỉ cần người chơi đã có lòng đi tìm, chắc chắn bọn họ luôn tìm thấy lỗ hổng.
Ví dụ, quần áo mang theo… Càng có nhiều chức năng phức tạp chẳng hạn?
Nhậm Dật Phi lập tức nghĩ tới quần áo nhân viên đặc công và quần áo ảo thuật gia, nó đi kèm khá nhiều công cụ và cơ quan nhỏ, tại nhiều lúc quan trọng có thể rất hữu ích.
Tiểu Ngụy quả đúng là siêu trợ lý mấy vạn tiền lương tháng. Nhậm Dật Phi yêu cầu không lâu, trong buổi chiều hôm đó mà cậu ta đã tìm được trang phục hắn cần, nghe nói Tiểu Ngụy mua lại với giá cao từ tay một người yêu thích phim đặc công.
Hiện tại, Nhậm Dật Phi đang mặc nó trên người.
Hắn cúi đầu sờ soạng bên ngoài cúc áo. Đến cúc áo thứ ba, Nhậm Dật Phi nhẹ tay xoay tròn, cuối cùng rút ra một sợi dây thép nhỏ.
Ổ khóa dây xích dưới chân hắn là loại ổ khóa đơn giản nhất, Nhậm Dật Phi lợi dụng dây thép là mở ra dễ dàng.
Hắn chậm rãi đút dây thép vào ổ khóa rồi nhắm mắt, bắt đầu thử chuyển động dây thép nhỏ. Lần đầu tiên không thành công, nhưng Nhậm Dật Phi cảm giác được dây thép đã kích thích cơ quan vì độ rung thay đổi.
Sau khi nhanh tay điều chỉnh hình dạng phù hợp, hắn tiếp tục thử xoay lần thứ hai. Máu loãng đã ập lên mu bàn chân, chỉ cần Nhậm Dật Phi cúi người là sẽ ngửi được mùi tanh nồng nặc, giống như mùi nước bẩn và thức ăn sau khi lên men trộn lẫn vào nhau.
Lần thứ hai ổ khóa lại không mở. Lúc này khói trong nhà nhiều dần, phía xa cũng trở nên mơ hồ không thấy. Song tâm lý hắn vẫn rất trầm ổn, mấy ngón tay nhẹ nhàng điều chỉnh hình dạng dây thép nhỏ.
Lần thứ ba, dây thép chui vào lỗ khóa. Nhậm Dật Phi nhắm mắt, hắn dồn hết lực chú ý của mình lên đôi bàn tay. Nhờ có xúc giác tăng mạnh nên Nhậm Dật Phi cảm nhận được độ rung dây thép.
“Cạch.” Cơ quan nhỏ trong ổ khóa bị chạm đến, khóa sắt lập tức mở ra.
Nhậm Dật Phi rời khỏi bể chứa. Giày đã ướt, đây lại không phải loại giày chống thấm nước nên đáy vớ bên trong cũng ướt nhẹp theo, khiến người ta cực kỳ khó chịu.
Mùi khói nồng nặc lan khắp bầu không khí, hắn ho khan vài tiếng, tầm mắt nhìn bốn phía tìm cửa ra vào.
“Không có cửa?” Nhậm Dật Phi chưa từng chơi trò trốn thoát mật thất không khỏi sửng sốt, “Sao lại không có cửa?”
Trong khái niệm của hắn, một căn phòng bị khóa đã gọi là mật thất. Cho nên ban đầu Nhậm Dật Phi vốn nghĩ rằng đây là một căn nhà bị khóa, chỉ cần tìm được chìa khóa là có thể qua màn.
Nhưng tình huống hiện tại chính là, hắn phải đi tìm “cửa” trước tiên?
Nhậm Dật Phi lại nhìn quanh một lượt, sương khói phủ kín như mây. Hắn chợt cảm thấy chuyện tìm cửa không phải vấn đề quan trọng nhất. Nhậm Dật Phi đi đến đẩy bục giết heo, hắn lắng nghe tiếng bánh xe chuyển động dưới chân, cứ như vậy đẩy thẳng một đường tới nơi đang toát ra khói trắng.
Thứ đang không ngừng phun khói mù trời là một ống thép đặt gần trần nhà.
Nhậm Dật Phi cầm một con dao phay rất dày rồi leo lên đứng trên bục giết heo, sau đó đập “bang bang bang” mấy phát vào ống dài phun khói, trực tiếp đánh gãy nó.
Hắn quan sát ống thép dài vài giây, phát hiện nó vẫn còn phun khói yếu ớt thì vung tay tiếp tục đập bang bang, đập ống thép dài thành cái bánh. Nhậm Dật Phi đập nó méo mó hình dạng, rốt cuộc ống thép không phun được khói nữa.
“Bắt người ta ngửi khói thuốc thụ động là thất đức lắm biết không.”
Ống thép dài:…
Sau khi quăng con dao giết heo đi, Nhậm Dật Phi leo xuống khỏi bục. Hắn thuận tay cầm lấy một cái móc sắt rồi đi tới vách tường gõ gõ, muốn tìm ra cánh cửa bị ẩn giấu.
Nhậm Dật Phi muốn phán đoán bên kia vách tường là gì thông qua tiếng gõ tường. Có điều cũng có thể nhìn ra, quả thật hắn không có kinh nghiệm chơi trò chơi trốn thoát mật thất, từ đầu tới cuối đều mang tư thế tìm “cửa ẩn” để tìm cửa.
Đáng lẽ hiện tại, Nhậm Dật Phi nên đi tìm “cơ quan” nào đó thì đúng hơn.
Hắn không chút kinh nghiệm lắc qua lắc lại, không khác nào dê con lạc lối. Đợi gõ hết toàn bộ vách tường rồi, Nhậm Dật Phi vẫn không thu hoạch được gì. Hắn bực bội cầm móc sắt đi tới đi lui, đế giày giẫm lên gạch đá phát ra tiếng động nhẹ.
Dưới vị trí đống móc sắt đong đưa, Nhậm Dật Phi bỗng nhìn thấy vài mảnh giấy vụn. Sau khi ghép chúng thành một góc nhỏ, bên trên xuất hiện nội dung mở đầu rất kỳ quái: Tôi thường nghe thấy… ba tôi… tầng hầm ngầm…
Có vẻ mật thất này muốn kể cho hắn nghe một câu chuyện.
Theo kịch bản phim điện ảnh thì như thế. Thông thường một bộ phim kinh dị sẽ mở màn bằng một câu chuyện truyền miệng hoặc lời nguyền, sổ nhật ký các loại. Chẳng qua đổi sang nơi đây, chắc chắn mấy mảnh giấy đang cho Nhậm Dật Phi thông tin.
Bởi vì hắn phát hiện mặt sau trang giấy chính là một đường cong viết ngoáy.
“Aisss.” Do không có manh mối nào khác nên Nhậm Dật Phi đành phải đi theo con đường mà trò chơi hướng dẫn: Tìm kiếm từng mảnh giấy một. Hắn nhặt hơn phân nửa mảnh giấy, cuối cùng nhìn thấy gợi ý khá hoàn chỉnh, đó là một bài toán số học.
Nhậm Dật Phi, người không nhớ nổi bao nhiêu công thức toán:…
Đúng là kẻ thù không đội trời chung của học sinh học lệch, người chơi muốn tìm manh mối thì phải ngồi xuống giải toán trước hay gì.
Quan trọng là đề bài vẫn chưa hoàn chỉnh vì thiếu vài mảnh giấy.
Nhậm Dật Phi đi tới đẩy bục giết heo, hắn định xem dưới bánh xe có đè lên mảnh giấy nào không. Bánh xe lăn từng vòng trên đất, phát ra âm thanh lộc cộc.
“A?” Đột nhiên Nhậm Dật Phi đứng hình, hắn quay đầu nhìn lại nơi bánh xe vừa mới lăn qua.
Bục giết heo bị kéo trở về, bánh xe lăn ngang khối gạch đá thêm lần nữa, tiếng động có hơi không đúng.
Có lẽ người bình thường sẽ không cảm giác được vì âm thanh không khác nhau mấy. Song vì thính giác Nhậm Dật Phi tăng mạnh nên dù sự khác biệt này không quá đáng kể, hắn cũng không dám xem nhẹ.
Dưới chân chỉ là một khối gạch đá rất bình thường. Nhậm Dật Phi ngồi xổm xuống nghiên cứu nửa ngày, không nhìn thấy bất kỳ dấu vết gì kỳ lạ.
Gạch đá không phải kiểu khe hở rõ ràng mà muốn thò tay cạy ra là có thể cạy ra.
“Phải dùng bạo lực.” Hắn suy nghĩ rồi quyết định đi tìm công cụ tương tự với rìu ngắn, sau đó dùng hết sức lực nện xuống mặt đất. Theo thanh âm răng rắc vừa vang, gạch đá liền vỡ thành bốn năm phần.
Loay hoay dọn bụi đá xong xuôi, một cái nút tròn xuất hiện trước mặt Nhậm Dật Phi, bên cạnh nó còn đặt một tờ giấy: X tiên sinh ước mình có thể mặc được quần áo size M.
Nhậm Dật Phi:…
Đây gọi là cái gì, qua cửa mới tặng kèm manh mối?
Hắn cẩn thận xoay tròn nút nhỏ, chỉ nghe được tiếng lách cách mơ hồ, đột nhiên một mảng vách tường từ trần nhà rơi xuống với tốc độ sét đánh. May mà Nhậm Dật Phi lập tức né kịp, nếu không hắn đã bị đè thành cái sàng.
Ừa, nhưng mà bị đá vụn gõ đầu nên hơi đau.
Nhìn lỗ vuông be bé chỉ đủ một người chui, Nhậm Dật Phi nhất thời câm nín: Hắn tìm nửa ngày mệt chết, cuối cùng cửa ở trên đỉnh đầu?
Hơn nữa cao như thế thì đi lên bằng cách nào đây?
Mười phút sau.
Nhậm Dật Phi thở hổn hển chất chồng đồ vật linh tinh thành một tòa “tháp” cao ba mét, sau đó cầm một cái móc sắt khá dài bẻ lại, móc vào lỗ vuông rồi cẩn thận bò lên trần nhà.
Vừa leo đến đỉnh, “tháp” đồ vật cao ngất bên dưới lập tức sụp đổ, Nhậm Dật Phi không có điểm bám chân nên lơ lửng nửa người giữa không trung. Hắn hoảng hốt chới với, có vẻ muốn rơi xuống bên dưới.
Nhậm Dật Phi bị dọa đổ mồ hôi. Đột nhiên không biết hắn lấy đâu ra sức lực, hai tay chống mặt tường nâng cả người lên trên. Lúc bò dậy thuận lợi, Nhậm Dật Phi chậm rãi ngẩng đầu.
Đối diện hắn là một đôi mắt màu hổ phách.
Đồ vật trên “tòa tháp” đã ngã sụp xuống, ghế nhỏ lăn ra nền nhà tạo nên tiếng động vang.
Nhậm Dật Phi không có thời gian quan tâm ghế nhỏ, hắn đang suy nghĩ một chuyện quan trọng.
Gần đây hội trường trải nghiệm mật thất trốn thoát của X tiên sinh bị niêm phong, có phải chỉ vì gã giết người thôi không? Hay là vì gã bắt nhốt động vật hoang dã trái phép nữa?
Không sai, trong phòng có một con sư tử trông không mấy thân thiện.
Vị vua của thảo nguyên và Nhậm Dật Phi đang bốn mắt nhìn nhau cách một cái lồng sắt, hơn nữa nó còn lộ ra vẻ mặt khiêu khích —— bằng cách nhe răng cười.
Bị bức tường chắn là lồng sắt ngăn cản, lại không ăn được con mồi trước mặt, sư tử bực bội đi tới đi lui, cái đôi uốn thành hình chữ S, chốt lát lại uốn thành hình lốc xoáy.
Không thể nghi ngờ, một cái lồng sắt.
Nhậm Dật Phi đang ở trong lồng, bốn phía đều là thanh sắt to bằng ngón tay cái, gõ lên nghe bang bang vang dội. Lồng sắt có một cửa ra vào với kết cấu then cài đơn giản, nhắm mắt cũng mở được dễ dàng, nhưng mà hắn mở ra xong…
Chắc chắn sư tử sẽ nhiệt tình chào đón Nhậm Dật Phi lắm.
Đi xuống thì không cam tâm, đi ra thì lại không thể. Hắn ngồi bệt tại chỗ, hai tay ôm má phát sầu.
Thật ra sư tử vẫn rất điềm tĩnh thong dong, nó không hề công kích hay có hành động gì dữ dội. Nhậm Dật Phi đoán chắc vì hai kỹ năng bị động mà hắn tự mang lúc tiến vào phó bản.
Thánh tâm, gia tăng 5% độ hảo cảm NPC.
Vua quái vật, giảm 30% lực công kích của NPC không phải con người.
Bây giờ ra ngoài thì sẽ nhận ngay cơm hộp giao tận cửa. Còn nếu cứ ngồi mãi một chỗ không ra, Nhậm Dật Phi sẽ không tìm thấy con đường rời khỏi mật thất, đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Sư tử bên ngoài bình tĩnh đi vòng quanh lồng sắt. Thỉnh thoảng nó lắc bờm, thậm chí cố tình làm vài hành động ra oai, song Nhậm Dật Phi vẫn không hề bị nó dọa sợ. Hắn đang chú ý đến sợi dây xích vàng kim đeo trên cổ sư tử.
“Nuôi ở vườn bách thú?” Không giống lắm. Sư tử đi vòng quanh thường kề mặt ngửi ngửi, không biết nó ngửi mùi Nhậm Dật Phi hay là ngửi mùi của lò giết heo.
“Lò giết heo!” Hắn lập tức ngẩng đầu, đôi mắt phát sáng, không biết nghĩ tới cái gì.
“Anh sư tử đợi em chút nha.” Nhậm Dật Phi lễ phép chào nó một tiếng, sau đó hắn quay đầu tìm cách đu xuống mặt đất.
Phần đầu tháp cao đã sập, may mắn đồ vật bên dưới vẫn còn y nguyên, Nhậm Dật Phi trượt theo móc sắt bình an vô sự.
Hắn cầm móc sắt kéo đống giẻ lau ngâm trong nước thịt để giơ lên nhìn, màu sắc quả rất giống thịt vụn, Nhậm Dật Phi có hy vọng nhất định kế hoạch sẽ thành công.
Sư tử nhận ra và đánh dấu con mồi bằng thị giác, có lẽ nó sẽ biết thứ này không phải thịt. Song nếu hắn không thử thì vẫn không cam lòng.
Leo xuống tháp cao rồi lại bò lên thêm lần nữa, chẳng qua Nhậm Dật Phi không bò lên một mình, bây giờ hắn mang theo một cái giẻ lau tanh tưởi dính đầy lông tóc.
Giẻ lau bị vứt ra đất, sư tử đi vòng vòng bên ngoài liền dán chặt mắt vào, tốc độ xoay quanh càng nhanh. Nó vừa nhìn giẻ lau chòng chọc vừa há miệng gầm gừ: “Gào~”
Nhìn thấy biểu tình kích động của sư tử, Nhậm Dật Phi càng nắm chắc phần thắng. Đói khát đã lâu thiêu đốt lý trí, khiến nó nhìn nhầm vải nát thành thịt vụn.
Hắn cắn răng rồi nhắm mắt một giây, sau đó mở lồng sắt.
Dường như trong nháy mắt, sư tử bên ngoài lập tức tiến vào. Lúc nó sắp nhào tới vải vụn, Nhậm Dật Phi vội nhân cơ hội lẻn ra, hơn nữa nhanh tay đóng khóa luôn cửa sắt.
Chờ đến lúc sư tử phát hiện mình bị hắn lừa gạt, mọi chuyện đều như ván đã đóng thuyền. Nó tức giận rít gào lớn tiếng với Nhậm Dật Phi ở bên ngoài lồng sắt.
Bởi vì 5% mức độ cảm tình từ đâu rơi xuống, sư tử chưa từng lộ ra bộ mặt hung tàn cho thú hai chân kia xem. Ai ngờ… Rốt cuộc vẫn là nó dại khờ trao lòng tin sai chỗ, con người đều là kẻ lừa đảo!
Sư tử ôm hận giận dỗi dậm chân, trong khi người đàn ông đùa bỡn trái tim nó đã bắt đầu đi gõ gõ đánh đánh tìm kiếm mật mã.
Nơi đây rất nhỏ, diện tích lớn nhất cùng lắm chỉ hơn bốn mươi mét vuông, không thể so được với lò giết heo bên dưới. Đồ vật xung quanh cũng rất ít, Nhậm Dật Phi nhìn qua chỉ thấy vách tường ghi đầy ký hiệu trừu tượng.
Dây thần kinh hai bên thái dương đột nhiên giật giật, hắn vừa nghĩ chính mình trong thời gian ngắn sẽ không nhìn thấy giáp cốt văn nữa, chẳng qua Nhậm Dật Phi nhìn thấy cái quỷ gì vậy nè?
Không, ký tự trên vách tường càng tiến gần chữ Hán, chẳng lẽ là “kim văn”?
Loại cảm giác quay trở về phòng thi rất khiến Nhậm Dật Phi hoảng hốt. Hắn theo bản năng tập trung tinh thần nhìn xem ý tứ thể hiện qua mặt chữ.
Những ký tự này không viết bằng bút mực hay phun sơn, nó được ép cùng màu với vách tường, có vài chữ còn không nhìn thấy rõ.
“Người phụ nữ dưới mái nhà, “an”. Trông qua giống như người đàn ông đội mũ lông chim, “mỹ”…” Nhậm Dật Phi muốn tìm kiếm ký tự liên quan đến cửa, nhưng cuối cùng lại tìm thấy một ký tự liên quan đến “khóa.”
“Cảm giác không giống nhau, nó mỏng hơn những ký tự còn lại. Hắn thử dùng móc sắt cạo đi tầng chữ trên cùng. Nhậm Dật Phi cạo không nhiều, bên dưới liền lộ ra một hình viền kim loại.
Sau khi lau sạch viền kim loại rồi, hắn mới biết đây là một khe kim loại có hình dạng đóa hoa.
Có vẻ nó cần một chìa khóa đặc biệt.
Nếu Nhậm Dật Phi nhớ không lầm, hình như hắn vừa mới thấy hình dạng chìa khóa này ở đâu. Nhậm Dật Phi đứng yên suy nghĩ mãi không ra, cho tới khi sau lưng vang lên tiếng sư tử gầm gừ.
Hắn quay đầu, ập vào tầm mắt chính là ánh vàng lóe sáng đang xuyên qua lớp lông bờm thật dày của anh trai sư tử.
Bên dưới dây xích đong đưa, mặt dây chuyền hình bông hoa như ẩn như hiện.
__
Người chơi tiến vào trò chơi chỉ có thể đem theo quần áo, mắt kính và đạo cụ trò chơi, ngoài ra tất cả trang sức cùng loại với đồng hồ đều không thể đem vào.
Có lẽ vì tránh để bọn họ sử dụng nhằm mục đích gian lận.
Nhưng mà trò chơi nhỏ không biết, thế giới này chưa bao giờ tồn tại thứ gọi là quy tắc hoàn hảo hay áo tiên không tìm được chỉ khâu. Chỉ cần người chơi đã có lòng đi tìm, chắc chắn bọn họ luôn tìm thấy lỗ hổng.
Ví dụ, quần áo mang theo… Càng có nhiều chức năng phức tạp chẳng hạn?
Nhậm Dật Phi lập tức nghĩ tới quần áo nhân viên đặc công và quần áo ảo thuật gia, nó đi kèm khá nhiều công cụ và cơ quan nhỏ, tại nhiều lúc quan trọng có thể rất hữu ích.
Tiểu Ngụy quả đúng là siêu trợ lý mấy vạn tiền lương tháng. Nhậm Dật Phi yêu cầu không lâu, trong buổi chiều hôm đó mà cậu ta đã tìm được trang phục hắn cần, nghe nói Tiểu Ngụy mua lại với giá cao từ tay một người yêu thích phim đặc công.
Hiện tại, Nhậm Dật Phi đang mặc nó trên người.
Hắn cúi đầu sờ soạng bên ngoài cúc áo. Đến cúc áo thứ ba, Nhậm Dật Phi nhẹ tay xoay tròn, cuối cùng rút ra một sợi dây thép nhỏ.
Ổ khóa dây xích dưới chân hắn là loại ổ khóa đơn giản nhất, Nhậm Dật Phi lợi dụng dây thép là mở ra dễ dàng.
Hắn chậm rãi đút dây thép vào ổ khóa rồi nhắm mắt, bắt đầu thử chuyển động dây thép nhỏ. Lần đầu tiên không thành công, nhưng Nhậm Dật Phi cảm giác được dây thép đã kích thích cơ quan vì độ rung thay đổi.
Sau khi nhanh tay điều chỉnh hình dạng phù hợp, hắn tiếp tục thử xoay lần thứ hai. Máu loãng đã ập lên mu bàn chân, chỉ cần Nhậm Dật Phi cúi người là sẽ ngửi được mùi tanh nồng nặc, giống như mùi nước bẩn và thức ăn sau khi lên men trộn lẫn vào nhau.
Lần thứ hai ổ khóa lại không mở. Lúc này khói trong nhà nhiều dần, phía xa cũng trở nên mơ hồ không thấy. Song tâm lý hắn vẫn rất trầm ổn, mấy ngón tay nhẹ nhàng điều chỉnh hình dạng dây thép nhỏ.
Lần thứ ba, dây thép chui vào lỗ khóa. Nhậm Dật Phi nhắm mắt, hắn dồn hết lực chú ý của mình lên đôi bàn tay. Nhờ có xúc giác tăng mạnh nên Nhậm Dật Phi cảm nhận được độ rung dây thép.
“Cạch.” Cơ quan nhỏ trong ổ khóa bị chạm đến, khóa sắt lập tức mở ra.
Nhậm Dật Phi rời khỏi bể chứa. Giày đã ướt, đây lại không phải loại giày chống thấm nước nên đáy vớ bên trong cũng ướt nhẹp theo, khiến người ta cực kỳ khó chịu.
Mùi khói nồng nặc lan khắp bầu không khí, hắn ho khan vài tiếng, tầm mắt nhìn bốn phía tìm cửa ra vào.
“Không có cửa?” Nhậm Dật Phi chưa từng chơi trò trốn thoát mật thất không khỏi sửng sốt, “Sao lại không có cửa?”
Trong khái niệm của hắn, một căn phòng bị khóa đã gọi là mật thất. Cho nên ban đầu Nhậm Dật Phi vốn nghĩ rằng đây là một căn nhà bị khóa, chỉ cần tìm được chìa khóa là có thể qua màn.
Nhưng tình huống hiện tại chính là, hắn phải đi tìm “cửa” trước tiên?
Nhậm Dật Phi lại nhìn quanh một lượt, sương khói phủ kín như mây. Hắn chợt cảm thấy chuyện tìm cửa không phải vấn đề quan trọng nhất. Nhậm Dật Phi đi đến đẩy bục giết heo, hắn lắng nghe tiếng bánh xe chuyển động dưới chân, cứ như vậy đẩy thẳng một đường tới nơi đang toát ra khói trắng.
Thứ đang không ngừng phun khói mù trời là một ống thép đặt gần trần nhà.
Nhậm Dật Phi cầm một con dao phay rất dày rồi leo lên đứng trên bục giết heo, sau đó đập “bang bang bang” mấy phát vào ống dài phun khói, trực tiếp đánh gãy nó.
Hắn quan sát ống thép dài vài giây, phát hiện nó vẫn còn phun khói yếu ớt thì vung tay tiếp tục đập bang bang, đập ống thép dài thành cái bánh. Nhậm Dật Phi đập nó méo mó hình dạng, rốt cuộc ống thép không phun được khói nữa.
“Bắt người ta ngửi khói thuốc thụ động là thất đức lắm biết không.”
Ống thép dài:…
Sau khi quăng con dao giết heo đi, Nhậm Dật Phi leo xuống khỏi bục. Hắn thuận tay cầm lấy một cái móc sắt rồi đi tới vách tường gõ gõ, muốn tìm ra cánh cửa bị ẩn giấu.
Nhậm Dật Phi muốn phán đoán bên kia vách tường là gì thông qua tiếng gõ tường. Có điều cũng có thể nhìn ra, quả thật hắn không có kinh nghiệm chơi trò chơi trốn thoát mật thất, từ đầu tới cuối đều mang tư thế tìm “cửa ẩn” để tìm cửa.
Đáng lẽ hiện tại, Nhậm Dật Phi nên đi tìm “cơ quan” nào đó thì đúng hơn.
Hắn không chút kinh nghiệm lắc qua lắc lại, không khác nào dê con lạc lối. Đợi gõ hết toàn bộ vách tường rồi, Nhậm Dật Phi vẫn không thu hoạch được gì. Hắn bực bội cầm móc sắt đi tới đi lui, đế giày giẫm lên gạch đá phát ra tiếng động nhẹ.
Dưới vị trí đống móc sắt đong đưa, Nhậm Dật Phi bỗng nhìn thấy vài mảnh giấy vụn. Sau khi ghép chúng thành một góc nhỏ, bên trên xuất hiện nội dung mở đầu rất kỳ quái: Tôi thường nghe thấy… ba tôi… tầng hầm ngầm…
Có vẻ mật thất này muốn kể cho hắn nghe một câu chuyện.
Theo kịch bản phim điện ảnh thì như thế. Thông thường một bộ phim kinh dị sẽ mở màn bằng một câu chuyện truyền miệng hoặc lời nguyền, sổ nhật ký các loại. Chẳng qua đổi sang nơi đây, chắc chắn mấy mảnh giấy đang cho Nhậm Dật Phi thông tin.
Bởi vì hắn phát hiện mặt sau trang giấy chính là một đường cong viết ngoáy.
“Aisss.” Do không có manh mối nào khác nên Nhậm Dật Phi đành phải đi theo con đường mà trò chơi hướng dẫn: Tìm kiếm từng mảnh giấy một. Hắn nhặt hơn phân nửa mảnh giấy, cuối cùng nhìn thấy gợi ý khá hoàn chỉnh, đó là một bài toán số học.
Nhậm Dật Phi, người không nhớ nổi bao nhiêu công thức toán:…
Đúng là kẻ thù không đội trời chung của học sinh học lệch, người chơi muốn tìm manh mối thì phải ngồi xuống giải toán trước hay gì.
Quan trọng là đề bài vẫn chưa hoàn chỉnh vì thiếu vài mảnh giấy.
Nhậm Dật Phi đi tới đẩy bục giết heo, hắn định xem dưới bánh xe có đè lên mảnh giấy nào không. Bánh xe lăn từng vòng trên đất, phát ra âm thanh lộc cộc.
“A?” Đột nhiên Nhậm Dật Phi đứng hình, hắn quay đầu nhìn lại nơi bánh xe vừa mới lăn qua.
Bục giết heo bị kéo trở về, bánh xe lăn ngang khối gạch đá thêm lần nữa, tiếng động có hơi không đúng.
Có lẽ người bình thường sẽ không cảm giác được vì âm thanh không khác nhau mấy. Song vì thính giác Nhậm Dật Phi tăng mạnh nên dù sự khác biệt này không quá đáng kể, hắn cũng không dám xem nhẹ.
Dưới chân chỉ là một khối gạch đá rất bình thường. Nhậm Dật Phi ngồi xổm xuống nghiên cứu nửa ngày, không nhìn thấy bất kỳ dấu vết gì kỳ lạ.
Gạch đá không phải kiểu khe hở rõ ràng mà muốn thò tay cạy ra là có thể cạy ra.
“Phải dùng bạo lực.” Hắn suy nghĩ rồi quyết định đi tìm công cụ tương tự với rìu ngắn, sau đó dùng hết sức lực nện xuống mặt đất. Theo thanh âm răng rắc vừa vang, gạch đá liền vỡ thành bốn năm phần.
Loay hoay dọn bụi đá xong xuôi, một cái nút tròn xuất hiện trước mặt Nhậm Dật Phi, bên cạnh nó còn đặt một tờ giấy: X tiên sinh ước mình có thể mặc được quần áo size M.
Nhậm Dật Phi:…
Đây gọi là cái gì, qua cửa mới tặng kèm manh mối?
Hắn cẩn thận xoay tròn nút nhỏ, chỉ nghe được tiếng lách cách mơ hồ, đột nhiên một mảng vách tường từ trần nhà rơi xuống với tốc độ sét đánh. May mà Nhậm Dật Phi lập tức né kịp, nếu không hắn đã bị đè thành cái sàng.
Ừa, nhưng mà bị đá vụn gõ đầu nên hơi đau.
Nhìn lỗ vuông be bé chỉ đủ một người chui, Nhậm Dật Phi nhất thời câm nín: Hắn tìm nửa ngày mệt chết, cuối cùng cửa ở trên đỉnh đầu?
Hơn nữa cao như thế thì đi lên bằng cách nào đây?
Mười phút sau.
Nhậm Dật Phi thở hổn hển chất chồng đồ vật linh tinh thành một tòa “tháp” cao ba mét, sau đó cầm một cái móc sắt khá dài bẻ lại, móc vào lỗ vuông rồi cẩn thận bò lên trần nhà.
Vừa leo đến đỉnh, “tháp” đồ vật cao ngất bên dưới lập tức sụp đổ, Nhậm Dật Phi không có điểm bám chân nên lơ lửng nửa người giữa không trung. Hắn hoảng hốt chới với, có vẻ muốn rơi xuống bên dưới.
Nhậm Dật Phi bị dọa đổ mồ hôi. Đột nhiên không biết hắn lấy đâu ra sức lực, hai tay chống mặt tường nâng cả người lên trên. Lúc bò dậy thuận lợi, Nhậm Dật Phi chậm rãi ngẩng đầu.
Đối diện hắn là một đôi mắt màu hổ phách.
Đồ vật trên “tòa tháp” đã ngã sụp xuống, ghế nhỏ lăn ra nền nhà tạo nên tiếng động vang.
Nhậm Dật Phi không có thời gian quan tâm ghế nhỏ, hắn đang suy nghĩ một chuyện quan trọng.
Gần đây hội trường trải nghiệm mật thất trốn thoát của X tiên sinh bị niêm phong, có phải chỉ vì gã giết người thôi không? Hay là vì gã bắt nhốt động vật hoang dã trái phép nữa?
Không sai, trong phòng có một con sư tử trông không mấy thân thiện.
Vị vua của thảo nguyên và Nhậm Dật Phi đang bốn mắt nhìn nhau cách một cái lồng sắt, hơn nữa nó còn lộ ra vẻ mặt khiêu khích —— bằng cách nhe răng cười.
Bị bức tường chắn là lồng sắt ngăn cản, lại không ăn được con mồi trước mặt, sư tử bực bội đi tới đi lui, cái đôi uốn thành hình chữ S, chốt lát lại uốn thành hình lốc xoáy.
Không thể nghi ngờ, một cái lồng sắt.
Nhậm Dật Phi đang ở trong lồng, bốn phía đều là thanh sắt to bằng ngón tay cái, gõ lên nghe bang bang vang dội. Lồng sắt có một cửa ra vào với kết cấu then cài đơn giản, nhắm mắt cũng mở được dễ dàng, nhưng mà hắn mở ra xong…
Chắc chắn sư tử sẽ nhiệt tình chào đón Nhậm Dật Phi lắm.
Đi xuống thì không cam tâm, đi ra thì lại không thể. Hắn ngồi bệt tại chỗ, hai tay ôm má phát sầu.
Thật ra sư tử vẫn rất điềm tĩnh thong dong, nó không hề công kích hay có hành động gì dữ dội. Nhậm Dật Phi đoán chắc vì hai kỹ năng bị động mà hắn tự mang lúc tiến vào phó bản.
Thánh tâm, gia tăng 5% độ hảo cảm NPC.
Vua quái vật, giảm 30% lực công kích của NPC không phải con người.
Bây giờ ra ngoài thì sẽ nhận ngay cơm hộp giao tận cửa. Còn nếu cứ ngồi mãi một chỗ không ra, Nhậm Dật Phi sẽ không tìm thấy con đường rời khỏi mật thất, đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Sư tử bên ngoài bình tĩnh đi vòng quanh lồng sắt. Thỉnh thoảng nó lắc bờm, thậm chí cố tình làm vài hành động ra oai, song Nhậm Dật Phi vẫn không hề bị nó dọa sợ. Hắn đang chú ý đến sợi dây xích vàng kim đeo trên cổ sư tử.
“Nuôi ở vườn bách thú?” Không giống lắm. Sư tử đi vòng quanh thường kề mặt ngửi ngửi, không biết nó ngửi mùi Nhậm Dật Phi hay là ngửi mùi của lò giết heo.
“Lò giết heo!” Hắn lập tức ngẩng đầu, đôi mắt phát sáng, không biết nghĩ tới cái gì.
“Anh sư tử đợi em chút nha.” Nhậm Dật Phi lễ phép chào nó một tiếng, sau đó hắn quay đầu tìm cách đu xuống mặt đất.
Phần đầu tháp cao đã sập, may mắn đồ vật bên dưới vẫn còn y nguyên, Nhậm Dật Phi trượt theo móc sắt bình an vô sự.
Hắn cầm móc sắt kéo đống giẻ lau ngâm trong nước thịt để giơ lên nhìn, màu sắc quả rất giống thịt vụn, Nhậm Dật Phi có hy vọng nhất định kế hoạch sẽ thành công.
Sư tử nhận ra và đánh dấu con mồi bằng thị giác, có lẽ nó sẽ biết thứ này không phải thịt. Song nếu hắn không thử thì vẫn không cam lòng.
Leo xuống tháp cao rồi lại bò lên thêm lần nữa, chẳng qua Nhậm Dật Phi không bò lên một mình, bây giờ hắn mang theo một cái giẻ lau tanh tưởi dính đầy lông tóc.
Giẻ lau bị vứt ra đất, sư tử đi vòng vòng bên ngoài liền dán chặt mắt vào, tốc độ xoay quanh càng nhanh. Nó vừa nhìn giẻ lau chòng chọc vừa há miệng gầm gừ: “Gào~”
Nhìn thấy biểu tình kích động của sư tử, Nhậm Dật Phi càng nắm chắc phần thắng. Đói khát đã lâu thiêu đốt lý trí, khiến nó nhìn nhầm vải nát thành thịt vụn.
Hắn cắn răng rồi nhắm mắt một giây, sau đó mở lồng sắt.
Dường như trong nháy mắt, sư tử bên ngoài lập tức tiến vào. Lúc nó sắp nhào tới vải vụn, Nhậm Dật Phi vội nhân cơ hội lẻn ra, hơn nữa nhanh tay đóng khóa luôn cửa sắt.
Chờ đến lúc sư tử phát hiện mình bị hắn lừa gạt, mọi chuyện đều như ván đã đóng thuyền. Nó tức giận rít gào lớn tiếng với Nhậm Dật Phi ở bên ngoài lồng sắt.
Bởi vì 5% mức độ cảm tình từ đâu rơi xuống, sư tử chưa từng lộ ra bộ mặt hung tàn cho thú hai chân kia xem. Ai ngờ… Rốt cuộc vẫn là nó dại khờ trao lòng tin sai chỗ, con người đều là kẻ lừa đảo!
Sư tử ôm hận giận dỗi dậm chân, trong khi người đàn ông đùa bỡn trái tim nó đã bắt đầu đi gõ gõ đánh đánh tìm kiếm mật mã.
Nơi đây rất nhỏ, diện tích lớn nhất cùng lắm chỉ hơn bốn mươi mét vuông, không thể so được với lò giết heo bên dưới. Đồ vật xung quanh cũng rất ít, Nhậm Dật Phi nhìn qua chỉ thấy vách tường ghi đầy ký hiệu trừu tượng.
Dây thần kinh hai bên thái dương đột nhiên giật giật, hắn vừa nghĩ chính mình trong thời gian ngắn sẽ không nhìn thấy giáp cốt văn nữa, chẳng qua Nhậm Dật Phi nhìn thấy cái quỷ gì vậy nè?
Không, ký tự trên vách tường càng tiến gần chữ Hán, chẳng lẽ là “kim văn”?
Loại cảm giác quay trở về phòng thi rất khiến Nhậm Dật Phi hoảng hốt. Hắn theo bản năng tập trung tinh thần nhìn xem ý tứ thể hiện qua mặt chữ.
Những ký tự này không viết bằng bút mực hay phun sơn, nó được ép cùng màu với vách tường, có vài chữ còn không nhìn thấy rõ.
“Người phụ nữ dưới mái nhà, “an”. Trông qua giống như người đàn ông đội mũ lông chim, “mỹ”…” Nhậm Dật Phi muốn tìm kiếm ký tự liên quan đến cửa, nhưng cuối cùng lại tìm thấy một ký tự liên quan đến “khóa.”
“Cảm giác không giống nhau, nó mỏng hơn những ký tự còn lại. Hắn thử dùng móc sắt cạo đi tầng chữ trên cùng. Nhậm Dật Phi cạo không nhiều, bên dưới liền lộ ra một hình viền kim loại.
Sau khi lau sạch viền kim loại rồi, hắn mới biết đây là một khe kim loại có hình dạng đóa hoa.
Có vẻ nó cần một chìa khóa đặc biệt.
Nếu Nhậm Dật Phi nhớ không lầm, hình như hắn vừa mới thấy hình dạng chìa khóa này ở đâu. Nhậm Dật Phi đứng yên suy nghĩ mãi không ra, cho tới khi sau lưng vang lên tiếng sư tử gầm gừ.
Hắn quay đầu, ập vào tầm mắt chính là ánh vàng lóe sáng đang xuyên qua lớp lông bờm thật dày của anh trai sư tử.
Bên dưới dây xích đong đưa, mặt dây chuyền hình bông hoa như ẩn như hiện.
__
Tác giả :
Thanh Trúc Diệp