Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn
Quyển 5 Chương 124 Không Người Biết Hiểu
Camera theo dõi bốn phía đã sớm bị người phá hỏng, thứ quay được đều là hình ảnh hôm qua lặp đi lặp lại.
“Ầm!” Đội trưởng đội săn thú tức giận đập bàn: “Lại để hắn chạy thoát!”
Đội săn thú đành bất lực trở về. Bọn họ vội vàng ập đến rồi vội vàng rút đi, không hề chú ý thấy một đôi “nam nữ” xinh đẹp đang ngồi ở quán cà phê đối diện.
“Cảm ơn vì đã uống cà phê cùng tôi.” Salman uống cạn nửa ly cà phê, sau đó hắn kéo Tinh Hồng Nữ Vu mặt không biểu tình ra cửa.
Hai người cầm tay dạo bước trên đường, tuấn nam mỹ nữ hấp dẫn không ít ánh mắt.
Căn cứ chính phủ kéo người đến nhanh thật, dường như bên kia đã có tư liệu của Salman. Có lẽ không lâu nữa, hắn sẽ thấy lệnh truy nã mình. Salman vừa suy nghĩ vừa nhìn Tinh Hồng Nữ Vu: Vốn còn định đi chơi với nhóc con thêm một lát.
Kế hoạch hẹn hò lén lút, thất bại.
“Anh trai ơi.” Một cô bé bán hoa bên đường chợt ngăn bước chân hai người, “Anh có muốn mua hoa tặng chị gái xinh đẹp này không ạ? Đóa hoa tươi nhất, phải tặng cho người mình yêu nhất.”
Salman nhìn về phía Nhậm Dật Phi, hắn trông thấy biểu tình ngây thơ mờ mịt của quái vật nhỏ. Phải rồi, làm sao Tinh Hồng Nữ Vu hiểu được ý nghĩa con người tặng hoa?
Một phút sau, một đóa hoa hồng xuất hiện trong lồng ngực Salman.
“Tặng em nè, đây là phép xã giao của con người.” Salman nói.
Nhậm Dật Phi trầm mặc hai giây rồi vươn tay rút một đóa hoa ra. Hắn nắm lấy đóa hoa, toàn bộ cánh hoa đỏ tươi đều rơi xuống dưới đất, tung bay lả tả, chỉ còn đế hoa trụi lủi. Nhậm Dật Phi chớp chớp mắt vứt bỏ chứng cứ gây án trong tay, làm vẻ mặt vô tội.
Rốt cuộc đội trưởng đội săn thú không tìm được người.
Không tìm thấy Tinh Hồng Nữ Vu, cũng không tìm được thanh niên lạ mặt. Tin tức xấu này truyền tới thủ lĩnh căn cứ rất nhanh, sau đó ông ta chuyển lời cho người chơi tuấn mỹ.
“Thú vị. Chắc chắn hắn không phải người chơi bình thường.” Thanh niên tuấn mỹ ngắm nhìn màn hình điện thoại di động, bên trên là ảnh chụp Tinh Hồng Nữ Vu.
Vốn chỉ cảm thấy có chút thú vị, muốn thu phục quỷ bài chơi đùa. Không ngờ hiện tại lại xuất hiện một kẻ cùng cạnh tranh, hơn nữa đối phương còn có năng lực để cạnh tranh với hắn. Cuối cùng người chơi tuấn mỹ cũng bắt đầu nghiêm túc.
“Phía chính phủ vô dụng thật, xem ra mình đành phải đi thôi.”
Hắn nhìn về phía đại tiểu thư bị buộc chặt, gương mặt tràn ngập tiếc nuối: “Mặc dù làm vậy rất có lỗi với em, nhưng vì tránh ảnh hưởng kế hoạch của tôi, tôi đành phải để em ngủ một lát. Đợi đến lúc trời sáng, mọi chuyện sẽ kết thúc ngay.”
Người chơi tuấn mỹ vừa dứt lời liền đứng dậy. Hắn cầm một ống tiêm đi qua chỗ đại tiểu thư, không biết bên trong là loại chất lỏng gì.
Nơi này không nằm trong căn cứ, xung quanh có rất nhiều quái vật hoạt động kiếm ăn. Tuy hai người đều dùng thuốc khử khí nhưng cũng không chắc chắn một trăm phần trăm là không có nguy hiểm.
Nếu quái vật tiếp xúc với bọn họ, bọn chúng sẽ ngửi được mùi vị con người.
Thoạt nhìn thanh niên không có ý định giết chết đại tiểu thư. Hắn chỉ muốn ném chuyện sống chết của đối phương cho vận mệnh.
“Tiêm một cái là xong.” Người chơi tuấn mỹ ấn ống tiêm, đẩy không khí ra ngoài. Hắn đang muốn động thủ, đột nhiên đại tiểu thư bị trói chợt vươn tay chụp lấy cổ tay thanh niên, tay kia mọc ra móng tay dài bén nhọn đâm tới, trong chớp mắt đâm thủng quần áo và da thịt hắn, tựa như muốn đâm vào trái tim hắn.
Biểu cảm hoảng sợ và căm ghét dần dần biến mất khỏi gương mặt thiếu nữ. Đại tiểu thư mỉm cười nhìn thanh niên người chơi, đáy mắt lại không chứa chút ý cười. Không biết thiếu nữ thoát khỏi trói buộc tự lúc nào.
Bàn tay thanh niên tuấn mỹ xuất hiện vô số điểm sáng vàng li ti như sao trời bay múa, cùng với thanh âm dòng điện lưu động. Đại tiểu thư lập tức cảm giác được, thoát cái cách xa hắn bốn năm mét. Thiếu nữ rút khăn tay từ trong túi ra, làm như không có việc gì mà bình tĩnh lau ngón tay dính máu.
Quái vật ẩn nấp trong bóng đêm ngửi được mùi máu tươi, chúng chậm rãi mò đến gần hai người. Thanh niên tuấn mỹ không rảnh để ý đám quái vật, hắn nheo đôi mắt nhìn đại tiểu thư.
“Thỏ Đen?”
Đường phố dưới thành phố ngầm lúc 3, 4 giờ rạng sáng.
Salman và Nhậm Dật Phi an tĩnh đi dạo cùng nhau. Salman ôm một bó hoa hồng đỏ rực, hơn một nửa hoa hồng trong đó đã bị quái vật nhỏ bóp nát.
Vì để mỹ nhân vui vẻ, hoa hồng phải trả giá rất nhiều.
Đây là một trong những con đường náo nhiệt nhất thành phố. Song bởi vì rạng sáng, người qua kẻ lại trên đường ít hơn rất nhiều, đương nhiên không có ai chen chúc.
Nhậm Dật Phi mặc váy nhỏ màu rượu đi giữa đám người, bọn họ đều tán thưởng vẻ ngoài xinh đẹp của hắn không thôi: Có lẽ đợi mấy năm nữa, thiếu nữ mỹ lệ sẽ trưởng thành, sau đó trở thành một đại mỹ nhân.
Nhậm Dật Phi bị nhìn chằm chằm, hắn không hề thoải mái.
“Em đừng mãi cau mày như vậy, cẩn thận bị phát hiện bây giờ.” Salman mỉm cười tủm tỉm.
Cái tên con người này lại làm chuyện vô nghĩa. Nhậm Dật Phi không chút kiên nhẫn: Kêu tôi ở chung hài hòa với con người à? Anh sẽ ở chung hài hòa với thức ăn của anh không?
Cho dù hắn từng là cái gì thì hiện tại chính là Tinh Hồng Nữ Vu. Tinh Hồng Nữ Vu là một quái vật khát máu, chuyện đó vĩnh viễn không thể thay đổi.
Nói trắng ra, Tinh Hồng Nữ Vu và bảy người không biết biến thành quái vật thế nào kia có thể là người bảo vệ căn cứ, cũng có thể là kẻ hủy hoại căn cứ. Bọn họ có thể là người, cũng có thể là quái vật. Cuối cùng bọn họ là gì, phải xem hoàn cảnh ra sao.
Thật đáng tiếc, con người đã chọn biến bọn họ thành quái vật.
“Dẫn em đi dạo không phải để em hiểu con người.” Salman vươn tay muốn xoa đầu quái vật nhỏ, sau đó bị Nhậm Dật Phi lạnh lùng đẩy ra, “Mà là để em xem mấy bức tượng bị đẩy ngã và đèn đường bị phá hư.”
“Hôm nay căn cứ bạo phát biểu tình thị uy, ngọn lửa đã bùng cháy. Căn cứ sẽ không tồn tại được bao lâu nữa.”
Lúc này Nhậm Dật Phi mới chú ý tới những dấu vết bị phá hư bên đường: Thì ra là vậy.
Đi qua đường phố hỗn loạn, hai người một trước một sau đến khu vực lân cận căn cứ. Đây là nơi quái vật dễ tiến vào nhất, bởi vậy người ở cũng là những người bần cùng dưới đáy xã hội.
Đường phố dần thu hẹp, ánh đèn đường biến mất.
Nhưng mà bóng tối lại khiến Nhậm Dật Phi an tâm.
“Xem ra duyên phận chúng ta phải kết thúc ở đây rồi.”
Salman kéo Nhậm Dật Phi chạy tới một nơi hoàn toàn không có ánh sáng. Bọn họ chạy trong bóng đêm, cũng thoáng gặp vài người.
“Đây là xóm nghèo của thành phố ngầm, là nơi những người bị bỏ quên sống tạm.”
Nhậm Dật Phi chạy vội theo Salman, cánh hoa hồng mềm mại lướt qua gò má hắn.
Bóng đêm vốn dĩ rất mê người. Người khác sẽ không hỏi người đi bên cạnh cậu là ai, cũng không quan tâm người đi bên cạnh cậu là ai. Bởi vì dù sao, bọn họ đều là những người bị thế giới này vứt bỏ.
Hai người càng đi càng xa, rốt cuộc đến một trạm máy móc tái chế bỏ hoang, bên ngoài đặt rất nhiều máy móc không thể sử dụng. Một thanh niên cầm ngọn đèn dầu đi tới, hắn nhìn thấy bọn họ.
“Nhanh lên.” NPC mở cửa cho hai người.
Salman dắt Nhậm Dật Phi vào sâu trong trạm máy. Hắn xốc lên một tấm vải bố đầy bụi, sau đó đẩy xe đẩy sang một bên, lộ ra một cái động nhỏ.
Đây là lối ra mà căn cứ bên ngoài thành phố kia đào được.
“Đi từ nơi này là có thể ra ngoài rồi. Trời sắp sáng, em mau đi đi.”
Salman vẫy tay tạm biệt quái vật nhỏ. Không ngờ Nhậm Dật Phi mới đi được hai bước thì đột nhiên quay đầu. Quái vật nhỏ duỗi tay cầm tay áo hắn, ngón tay lạnh băng lướt nhẹ qua gương mặt Salman: “Quan Nguyệt.”
Salman ngẩn người một giây: Nhóc con vừa kêu tên mình?
Tinh Hồng Nữ Vu gọi xong liền mở ra băng vải trên cổ tay Salman. Quái vật nhỏ nghiêng đầu, mái tóc dài mềm mại phủ xuống ngón tay hắn, có chút ngứa.
Nhưng càng ngứa hơn chính là miệng vết thương. Xúc cảm ấm áp ướt át cọ qua da thịt. Đầu lưỡi hồng nhuận không khác nào dâu tây đang nhẹ nhàng liếm láp. Lông mi nhóc con run run tựa cánh bướm lay động.
Salman mở to đôi mắt nhìn quái vật nhỏ, yết hầu trượt lên trượt xuống, gương mặt hơi đỏ bừng.
“Vết thương nhỏ nên sẽ khỏi nhanh thôi, em không cần…”
Nhậm Dật Phi ngẩng đầu, miệng vết thương bị liếm qua nhanh chóng khỏi hẳn.
Nhìn gương mặt tinh xảo vừa gặp đã khó quên, Salman bỗng thất thần trong chốc lát, còn có chút tiếc nuối không nói nên lời.
Lúc Salman lấy lại tinh thần, quái vật nhỏ vô tình rơi vào tay hắn đã rời khỏi thế giới con người. Nhóc con chạy về trời đất tự do thuộc về riêng hắn.
“Hẹn gặp lại.” Salman nhìn cổ tay hồi phục như cũ, hắn hôn lên vị trí bị thương lúc trước, sau đó quay đầu đi về chiến trường chính mình.
Sau khi Salman rời đi, Nhậm Dật Phi xuyên qua một đường hầm tối đen tràn ngập mùi rỉ sắt, mãi cho đến lúc đi lên mặt đất. Hắn nhìn đường hầm sau lưng, không gian tĩnh mịch bị bóng tối nuốt chửng.
“Lộc cộc.” Thanh âm giày da vang lên rất có quy luật đánh tan suy nghĩ Nhậm Dật Phi.
Một bóng người kéo dài dưới ánh trăng xuất hiện trước mặt hắn. Nhậm Dật Phi ngẩng đầu nhìn theo bóng đen, hắn trông thấy một thanh niên người chơi.
Dù bận vẫn thong dong, đợi quái vật vào rọ.
“Tinh Hồng Nữ Vu, cậu làm tôi đợi mãi.” Thanh niên nói, trong tay cầm một khẩu súng lục màu bạc.
Nhậm Dật Phi từng gặp qua người nọ. Ngày ấy hắn vốn chọn đối phương làm con mồi, chỉ tiếc nửa đường bị NPC chặn ngang. Sau đó Nhậm Dật Phi liền gặp Salman, cắn cổ anh ta ăn một ngụm máu.
Hắn còn gặp thanh niên một lần trong phòng thí nghiệm.
Không nghĩ là sẽ còn gặp đối phương thêm lần nữa, nhưng làm sao người nọ biết Nhậm Dật Phi đang ở chỗ này?
Hắn đứng ngay lối ra. Phía trước là người chơi ôm cây đợi thỏ, sau lưng là căn cứ con người. Trước có sói sau có hổ, đúng là lâm vào tuyệt cảnh.
Hiện tại Tinh Hồng Nữ Vu chỉ là một quái vật nhỏ đặc thù, hắn không có nhiều đạo cụ và kỹ năng như người chơi. Đêm nay không có sương xám, cũng không có mưa bụi, Nhậm Dật Phi muốn công kích người chơi trước mặt là chuyện không thể.
Nhưng khống chế thì có thể làm được, điều kiện là nhìn thẳng vào mắt nhau trong khoảng cách ba mét, tương tự điều kiện của ảo thuật.
Chẳng qua thanh niên đang đứng cách Nhậm Dật Phi hơn năm mét, hắn còn cầm một khẩu súng trên tay. Nhậm Dật Phi không dám đánh cược thứ đó là đạn bình thường hay là đạn bằng bạc.
Quả thật năng lực tự lành của Tinh Hồng Nữ Vu rất mạnh, có điều con át chủ bài của người chơi cũng nhiều không kém.
“Rào rạt.” Nhậm Dật Phi vốn cường hóa thính lực, hắn nghe thấy thanh âm bò sát của một vài quái vật, hình như chúng nó đang bò về bên này.
Đương nhiên quái vật không đến vì Nhậm Dật Phi. Tinh Hồng Nữ Vu có thể chất đặc thù, bọn chúng sẽ làm lơ hắn. Như vậy… Nhậm Dật Phi nhìn thanh niên người chơi đang mỉm cười, tầm mắt hắn chuyển sang tay trái cầm súng của đối phương.
Lần đầu gặp mặt, người chơi nọ cầm dù tay phải, bộ dáng cũng không giống người thuận tay trái lắm. Có phải tay phải hắn đang bị thương không?
“Bé ngoan, đừng cử động biết chưa?” Người chơi tuấn mỹ chậm rãi đến gần, khoảng cách tiếp xúc rút ngắn còn hơn ba mét.
Nhậm Dật Phi nhìn đôi mắt thanh niên rồi lại nhìn khẩu súng rất có tính uy hiếp, tự nói chính mình phải thật bình tĩnh. Không ít người kiếm củi ba năm thiêu một giờ, thế nên càng đến gần thành công, hắn càng phải bình tĩnh.
Lộc cộc, đôi chân đối phương bước qua giới hạn ba mét, Nhậm Dật Phi lập tức ngẩng đầu nhìn đôi mắt thanh niên.
Người chơi tuấn mỹ dừng chân. 10, 9…
Nhậm Dật Phi âm thầm đếm số, bóng dáng như mèo nhỏ linh hoạt thoát cái phóng qua rồi cướp đi súng lục trên tay đối phương. Hắn bắn ba phát “bong bong bong”, viên đạn trực tiếp đâm vào giữa chân mày, yết hầu và trái tim người nọ.
Đột nhiên ánh sáng màu lam chuyển động quanh người hắn, viên đạn vốn bắn trúng lại dội ngược trở về. Nhậm Dật Phi không thể tin nổi mà trợn tròn đôi mắt.
Có điều bây giờ thời gian gấp rút, Nhậm Dật Phi xoay người bỏ chạy.
Đồ vật của người chơi này quá nhiều, có trời mới biết Nhậm Dật Phi cài bom vào người hắn thì hắn có chết không, trước mắt không nên lãng phí thời gian.
4, 3, 2, 1.
Nhậm Dật Phi lăn một vòng tại chỗ, vội vàng lăn vào ngõ nhỏ nào đó.
Lần thứ hai người chơi tuấn mỹ đuổi theo, đừng nói hắn tìm được người, ngay cả chuột cũng không nhìn thấy.
“Kỳ lạ thật.” Người chơi tuấn mỹ xoa xoa cánh tay phải bị thương, “Tinh Hồng Nữ Vu có thể khống chế người khác sao?”
Thanh niên suy nghĩ một hồi, hắn đoán có lẽ là năng lực quái vật che giấu. Quái vật nhỏ quá thông minh và xảo quyệt, che giấu chính mình cũng rất giỏi.
“Đáng tiếc, phải dùng kế hoạch thứ hai rồi.”
Rạng sáng 4 giờ hơn, bầu trời dần xám trắng. Đám quái vật chậm rãi lui về sào huyệt, trở lại bóng đêm.
Nhậm Dật Phi không ngừng chạy như bay về khách sạn. Tục ngữ có câu, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất. Hắn đoán chính phủ sẽ không kiểm tra lại nơi đó, hơn nữa khách sạn còn giữ thẻ đạo cụ của Nhậm Dật Phi.
Trở về gian phòng ban đầu, hắn tìm thấy thẻ đạo cụ đã giấu. Nhậm Dật Phi thở phào một hơi nhẹ nhõm, bắt đầu suy nghĩ bước đi tiếp theo.
Cửa sổ bị mở người ra, bức màn cũng bị kéo xuống. Hắn đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Dưới ánh trăng, căn cứ con người bại lộ giữa đất trời. Nhưng giờ phút này nó không an tĩnh như mấy hôm trước nữa, căn cứ bị bọn quái vật lớn nhỏ vây quanh.
Cũng vì Salman thò chân chắn ngang, căn cứ mất đi tế phẩm, đương nhiên không còn công năng che chắn đặc thù.
Loài người sống trong căn cứ đã biết chính mình được thứ gì bảo vệ chưa?
Kẻ săn thú đêm tối, tế phẩm, khí tử, tù nhân, còn có “Không Người Biết Hiểu” lúc đầu. Nhậm Dật Phi đã xác định thân phận thật sự của “quỷ”.
Hắn lấy thẻ bài thân phận ra, phía trên hiện lên nhiệm vụ nhân vật.
Nhiệm vụ nhân vật Tinh Hồng Nữ Vu là tìm ra lai lịch chính mình. Nhậm Dật Phi đã biết lai lịch của hắn. Nhưng nếu nói sâu thêm một tầng nữa, vậy lai lịch quái vật thì sao?
“Đã nhận ủy thác của người khác thì phải làm hết mình.”
Đoạn dây tơ hồng thứ hai yên lặng đứt gãy, một bóng đen thật lớn xuất hiện phía trên khách sạn, cuối cùng gom lại chui vào thân thể một người bên dưới.
“Phòng thí nghiệm ngầm.”
Gió thổi qua, thổi tan thanh âm thiếu niên.
___
“Ầm!” Đội trưởng đội săn thú tức giận đập bàn: “Lại để hắn chạy thoát!”
Đội săn thú đành bất lực trở về. Bọn họ vội vàng ập đến rồi vội vàng rút đi, không hề chú ý thấy một đôi “nam nữ” xinh đẹp đang ngồi ở quán cà phê đối diện.
“Cảm ơn vì đã uống cà phê cùng tôi.” Salman uống cạn nửa ly cà phê, sau đó hắn kéo Tinh Hồng Nữ Vu mặt không biểu tình ra cửa.
Hai người cầm tay dạo bước trên đường, tuấn nam mỹ nữ hấp dẫn không ít ánh mắt.
Căn cứ chính phủ kéo người đến nhanh thật, dường như bên kia đã có tư liệu của Salman. Có lẽ không lâu nữa, hắn sẽ thấy lệnh truy nã mình. Salman vừa suy nghĩ vừa nhìn Tinh Hồng Nữ Vu: Vốn còn định đi chơi với nhóc con thêm một lát.
Kế hoạch hẹn hò lén lút, thất bại.
“Anh trai ơi.” Một cô bé bán hoa bên đường chợt ngăn bước chân hai người, “Anh có muốn mua hoa tặng chị gái xinh đẹp này không ạ? Đóa hoa tươi nhất, phải tặng cho người mình yêu nhất.”
Salman nhìn về phía Nhậm Dật Phi, hắn trông thấy biểu tình ngây thơ mờ mịt của quái vật nhỏ. Phải rồi, làm sao Tinh Hồng Nữ Vu hiểu được ý nghĩa con người tặng hoa?
Một phút sau, một đóa hoa hồng xuất hiện trong lồng ngực Salman.
“Tặng em nè, đây là phép xã giao của con người.” Salman nói.
Nhậm Dật Phi trầm mặc hai giây rồi vươn tay rút một đóa hoa ra. Hắn nắm lấy đóa hoa, toàn bộ cánh hoa đỏ tươi đều rơi xuống dưới đất, tung bay lả tả, chỉ còn đế hoa trụi lủi. Nhậm Dật Phi chớp chớp mắt vứt bỏ chứng cứ gây án trong tay, làm vẻ mặt vô tội.
Rốt cuộc đội trưởng đội săn thú không tìm được người.
Không tìm thấy Tinh Hồng Nữ Vu, cũng không tìm được thanh niên lạ mặt. Tin tức xấu này truyền tới thủ lĩnh căn cứ rất nhanh, sau đó ông ta chuyển lời cho người chơi tuấn mỹ.
“Thú vị. Chắc chắn hắn không phải người chơi bình thường.” Thanh niên tuấn mỹ ngắm nhìn màn hình điện thoại di động, bên trên là ảnh chụp Tinh Hồng Nữ Vu.
Vốn chỉ cảm thấy có chút thú vị, muốn thu phục quỷ bài chơi đùa. Không ngờ hiện tại lại xuất hiện một kẻ cùng cạnh tranh, hơn nữa đối phương còn có năng lực để cạnh tranh với hắn. Cuối cùng người chơi tuấn mỹ cũng bắt đầu nghiêm túc.
“Phía chính phủ vô dụng thật, xem ra mình đành phải đi thôi.”
Hắn nhìn về phía đại tiểu thư bị buộc chặt, gương mặt tràn ngập tiếc nuối: “Mặc dù làm vậy rất có lỗi với em, nhưng vì tránh ảnh hưởng kế hoạch của tôi, tôi đành phải để em ngủ một lát. Đợi đến lúc trời sáng, mọi chuyện sẽ kết thúc ngay.”
Người chơi tuấn mỹ vừa dứt lời liền đứng dậy. Hắn cầm một ống tiêm đi qua chỗ đại tiểu thư, không biết bên trong là loại chất lỏng gì.
Nơi này không nằm trong căn cứ, xung quanh có rất nhiều quái vật hoạt động kiếm ăn. Tuy hai người đều dùng thuốc khử khí nhưng cũng không chắc chắn một trăm phần trăm là không có nguy hiểm.
Nếu quái vật tiếp xúc với bọn họ, bọn chúng sẽ ngửi được mùi vị con người.
Thoạt nhìn thanh niên không có ý định giết chết đại tiểu thư. Hắn chỉ muốn ném chuyện sống chết của đối phương cho vận mệnh.
“Tiêm một cái là xong.” Người chơi tuấn mỹ ấn ống tiêm, đẩy không khí ra ngoài. Hắn đang muốn động thủ, đột nhiên đại tiểu thư bị trói chợt vươn tay chụp lấy cổ tay thanh niên, tay kia mọc ra móng tay dài bén nhọn đâm tới, trong chớp mắt đâm thủng quần áo và da thịt hắn, tựa như muốn đâm vào trái tim hắn.
Biểu cảm hoảng sợ và căm ghét dần dần biến mất khỏi gương mặt thiếu nữ. Đại tiểu thư mỉm cười nhìn thanh niên người chơi, đáy mắt lại không chứa chút ý cười. Không biết thiếu nữ thoát khỏi trói buộc tự lúc nào.
Bàn tay thanh niên tuấn mỹ xuất hiện vô số điểm sáng vàng li ti như sao trời bay múa, cùng với thanh âm dòng điện lưu động. Đại tiểu thư lập tức cảm giác được, thoát cái cách xa hắn bốn năm mét. Thiếu nữ rút khăn tay từ trong túi ra, làm như không có việc gì mà bình tĩnh lau ngón tay dính máu.
Quái vật ẩn nấp trong bóng đêm ngửi được mùi máu tươi, chúng chậm rãi mò đến gần hai người. Thanh niên tuấn mỹ không rảnh để ý đám quái vật, hắn nheo đôi mắt nhìn đại tiểu thư.
“Thỏ Đen?”
Đường phố dưới thành phố ngầm lúc 3, 4 giờ rạng sáng.
Salman và Nhậm Dật Phi an tĩnh đi dạo cùng nhau. Salman ôm một bó hoa hồng đỏ rực, hơn một nửa hoa hồng trong đó đã bị quái vật nhỏ bóp nát.
Vì để mỹ nhân vui vẻ, hoa hồng phải trả giá rất nhiều.
Đây là một trong những con đường náo nhiệt nhất thành phố. Song bởi vì rạng sáng, người qua kẻ lại trên đường ít hơn rất nhiều, đương nhiên không có ai chen chúc.
Nhậm Dật Phi mặc váy nhỏ màu rượu đi giữa đám người, bọn họ đều tán thưởng vẻ ngoài xinh đẹp của hắn không thôi: Có lẽ đợi mấy năm nữa, thiếu nữ mỹ lệ sẽ trưởng thành, sau đó trở thành một đại mỹ nhân.
Nhậm Dật Phi bị nhìn chằm chằm, hắn không hề thoải mái.
“Em đừng mãi cau mày như vậy, cẩn thận bị phát hiện bây giờ.” Salman mỉm cười tủm tỉm.
Cái tên con người này lại làm chuyện vô nghĩa. Nhậm Dật Phi không chút kiên nhẫn: Kêu tôi ở chung hài hòa với con người à? Anh sẽ ở chung hài hòa với thức ăn của anh không?
Cho dù hắn từng là cái gì thì hiện tại chính là Tinh Hồng Nữ Vu. Tinh Hồng Nữ Vu là một quái vật khát máu, chuyện đó vĩnh viễn không thể thay đổi.
Nói trắng ra, Tinh Hồng Nữ Vu và bảy người không biết biến thành quái vật thế nào kia có thể là người bảo vệ căn cứ, cũng có thể là kẻ hủy hoại căn cứ. Bọn họ có thể là người, cũng có thể là quái vật. Cuối cùng bọn họ là gì, phải xem hoàn cảnh ra sao.
Thật đáng tiếc, con người đã chọn biến bọn họ thành quái vật.
“Dẫn em đi dạo không phải để em hiểu con người.” Salman vươn tay muốn xoa đầu quái vật nhỏ, sau đó bị Nhậm Dật Phi lạnh lùng đẩy ra, “Mà là để em xem mấy bức tượng bị đẩy ngã và đèn đường bị phá hư.”
“Hôm nay căn cứ bạo phát biểu tình thị uy, ngọn lửa đã bùng cháy. Căn cứ sẽ không tồn tại được bao lâu nữa.”
Lúc này Nhậm Dật Phi mới chú ý tới những dấu vết bị phá hư bên đường: Thì ra là vậy.
Đi qua đường phố hỗn loạn, hai người một trước một sau đến khu vực lân cận căn cứ. Đây là nơi quái vật dễ tiến vào nhất, bởi vậy người ở cũng là những người bần cùng dưới đáy xã hội.
Đường phố dần thu hẹp, ánh đèn đường biến mất.
Nhưng mà bóng tối lại khiến Nhậm Dật Phi an tâm.
“Xem ra duyên phận chúng ta phải kết thúc ở đây rồi.”
Salman kéo Nhậm Dật Phi chạy tới một nơi hoàn toàn không có ánh sáng. Bọn họ chạy trong bóng đêm, cũng thoáng gặp vài người.
“Đây là xóm nghèo của thành phố ngầm, là nơi những người bị bỏ quên sống tạm.”
Nhậm Dật Phi chạy vội theo Salman, cánh hoa hồng mềm mại lướt qua gò má hắn.
Bóng đêm vốn dĩ rất mê người. Người khác sẽ không hỏi người đi bên cạnh cậu là ai, cũng không quan tâm người đi bên cạnh cậu là ai. Bởi vì dù sao, bọn họ đều là những người bị thế giới này vứt bỏ.
Hai người càng đi càng xa, rốt cuộc đến một trạm máy móc tái chế bỏ hoang, bên ngoài đặt rất nhiều máy móc không thể sử dụng. Một thanh niên cầm ngọn đèn dầu đi tới, hắn nhìn thấy bọn họ.
“Nhanh lên.” NPC mở cửa cho hai người.
Salman dắt Nhậm Dật Phi vào sâu trong trạm máy. Hắn xốc lên một tấm vải bố đầy bụi, sau đó đẩy xe đẩy sang một bên, lộ ra một cái động nhỏ.
Đây là lối ra mà căn cứ bên ngoài thành phố kia đào được.
“Đi từ nơi này là có thể ra ngoài rồi. Trời sắp sáng, em mau đi đi.”
Salman vẫy tay tạm biệt quái vật nhỏ. Không ngờ Nhậm Dật Phi mới đi được hai bước thì đột nhiên quay đầu. Quái vật nhỏ duỗi tay cầm tay áo hắn, ngón tay lạnh băng lướt nhẹ qua gương mặt Salman: “Quan Nguyệt.”
Salman ngẩn người một giây: Nhóc con vừa kêu tên mình?
Tinh Hồng Nữ Vu gọi xong liền mở ra băng vải trên cổ tay Salman. Quái vật nhỏ nghiêng đầu, mái tóc dài mềm mại phủ xuống ngón tay hắn, có chút ngứa.
Nhưng càng ngứa hơn chính là miệng vết thương. Xúc cảm ấm áp ướt át cọ qua da thịt. Đầu lưỡi hồng nhuận không khác nào dâu tây đang nhẹ nhàng liếm láp. Lông mi nhóc con run run tựa cánh bướm lay động.
Salman mở to đôi mắt nhìn quái vật nhỏ, yết hầu trượt lên trượt xuống, gương mặt hơi đỏ bừng.
“Vết thương nhỏ nên sẽ khỏi nhanh thôi, em không cần…”
Nhậm Dật Phi ngẩng đầu, miệng vết thương bị liếm qua nhanh chóng khỏi hẳn.
Nhìn gương mặt tinh xảo vừa gặp đã khó quên, Salman bỗng thất thần trong chốc lát, còn có chút tiếc nuối không nói nên lời.
Lúc Salman lấy lại tinh thần, quái vật nhỏ vô tình rơi vào tay hắn đã rời khỏi thế giới con người. Nhóc con chạy về trời đất tự do thuộc về riêng hắn.
“Hẹn gặp lại.” Salman nhìn cổ tay hồi phục như cũ, hắn hôn lên vị trí bị thương lúc trước, sau đó quay đầu đi về chiến trường chính mình.
Sau khi Salman rời đi, Nhậm Dật Phi xuyên qua một đường hầm tối đen tràn ngập mùi rỉ sắt, mãi cho đến lúc đi lên mặt đất. Hắn nhìn đường hầm sau lưng, không gian tĩnh mịch bị bóng tối nuốt chửng.
“Lộc cộc.” Thanh âm giày da vang lên rất có quy luật đánh tan suy nghĩ Nhậm Dật Phi.
Một bóng người kéo dài dưới ánh trăng xuất hiện trước mặt hắn. Nhậm Dật Phi ngẩng đầu nhìn theo bóng đen, hắn trông thấy một thanh niên người chơi.
Dù bận vẫn thong dong, đợi quái vật vào rọ.
“Tinh Hồng Nữ Vu, cậu làm tôi đợi mãi.” Thanh niên nói, trong tay cầm một khẩu súng lục màu bạc.
Nhậm Dật Phi từng gặp qua người nọ. Ngày ấy hắn vốn chọn đối phương làm con mồi, chỉ tiếc nửa đường bị NPC chặn ngang. Sau đó Nhậm Dật Phi liền gặp Salman, cắn cổ anh ta ăn một ngụm máu.
Hắn còn gặp thanh niên một lần trong phòng thí nghiệm.
Không nghĩ là sẽ còn gặp đối phương thêm lần nữa, nhưng làm sao người nọ biết Nhậm Dật Phi đang ở chỗ này?
Hắn đứng ngay lối ra. Phía trước là người chơi ôm cây đợi thỏ, sau lưng là căn cứ con người. Trước có sói sau có hổ, đúng là lâm vào tuyệt cảnh.
Hiện tại Tinh Hồng Nữ Vu chỉ là một quái vật nhỏ đặc thù, hắn không có nhiều đạo cụ và kỹ năng như người chơi. Đêm nay không có sương xám, cũng không có mưa bụi, Nhậm Dật Phi muốn công kích người chơi trước mặt là chuyện không thể.
Nhưng khống chế thì có thể làm được, điều kiện là nhìn thẳng vào mắt nhau trong khoảng cách ba mét, tương tự điều kiện của ảo thuật.
Chẳng qua thanh niên đang đứng cách Nhậm Dật Phi hơn năm mét, hắn còn cầm một khẩu súng trên tay. Nhậm Dật Phi không dám đánh cược thứ đó là đạn bình thường hay là đạn bằng bạc.
Quả thật năng lực tự lành của Tinh Hồng Nữ Vu rất mạnh, có điều con át chủ bài của người chơi cũng nhiều không kém.
“Rào rạt.” Nhậm Dật Phi vốn cường hóa thính lực, hắn nghe thấy thanh âm bò sát của một vài quái vật, hình như chúng nó đang bò về bên này.
Đương nhiên quái vật không đến vì Nhậm Dật Phi. Tinh Hồng Nữ Vu có thể chất đặc thù, bọn chúng sẽ làm lơ hắn. Như vậy… Nhậm Dật Phi nhìn thanh niên người chơi đang mỉm cười, tầm mắt hắn chuyển sang tay trái cầm súng của đối phương.
Lần đầu gặp mặt, người chơi nọ cầm dù tay phải, bộ dáng cũng không giống người thuận tay trái lắm. Có phải tay phải hắn đang bị thương không?
“Bé ngoan, đừng cử động biết chưa?” Người chơi tuấn mỹ chậm rãi đến gần, khoảng cách tiếp xúc rút ngắn còn hơn ba mét.
Nhậm Dật Phi nhìn đôi mắt thanh niên rồi lại nhìn khẩu súng rất có tính uy hiếp, tự nói chính mình phải thật bình tĩnh. Không ít người kiếm củi ba năm thiêu một giờ, thế nên càng đến gần thành công, hắn càng phải bình tĩnh.
Lộc cộc, đôi chân đối phương bước qua giới hạn ba mét, Nhậm Dật Phi lập tức ngẩng đầu nhìn đôi mắt thanh niên.
Người chơi tuấn mỹ dừng chân. 10, 9…
Nhậm Dật Phi âm thầm đếm số, bóng dáng như mèo nhỏ linh hoạt thoát cái phóng qua rồi cướp đi súng lục trên tay đối phương. Hắn bắn ba phát “bong bong bong”, viên đạn trực tiếp đâm vào giữa chân mày, yết hầu và trái tim người nọ.
Đột nhiên ánh sáng màu lam chuyển động quanh người hắn, viên đạn vốn bắn trúng lại dội ngược trở về. Nhậm Dật Phi không thể tin nổi mà trợn tròn đôi mắt.
Có điều bây giờ thời gian gấp rút, Nhậm Dật Phi xoay người bỏ chạy.
Đồ vật của người chơi này quá nhiều, có trời mới biết Nhậm Dật Phi cài bom vào người hắn thì hắn có chết không, trước mắt không nên lãng phí thời gian.
4, 3, 2, 1.
Nhậm Dật Phi lăn một vòng tại chỗ, vội vàng lăn vào ngõ nhỏ nào đó.
Lần thứ hai người chơi tuấn mỹ đuổi theo, đừng nói hắn tìm được người, ngay cả chuột cũng không nhìn thấy.
“Kỳ lạ thật.” Người chơi tuấn mỹ xoa xoa cánh tay phải bị thương, “Tinh Hồng Nữ Vu có thể khống chế người khác sao?”
Thanh niên suy nghĩ một hồi, hắn đoán có lẽ là năng lực quái vật che giấu. Quái vật nhỏ quá thông minh và xảo quyệt, che giấu chính mình cũng rất giỏi.
“Đáng tiếc, phải dùng kế hoạch thứ hai rồi.”
Rạng sáng 4 giờ hơn, bầu trời dần xám trắng. Đám quái vật chậm rãi lui về sào huyệt, trở lại bóng đêm.
Nhậm Dật Phi không ngừng chạy như bay về khách sạn. Tục ngữ có câu, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất. Hắn đoán chính phủ sẽ không kiểm tra lại nơi đó, hơn nữa khách sạn còn giữ thẻ đạo cụ của Nhậm Dật Phi.
Trở về gian phòng ban đầu, hắn tìm thấy thẻ đạo cụ đã giấu. Nhậm Dật Phi thở phào một hơi nhẹ nhõm, bắt đầu suy nghĩ bước đi tiếp theo.
Cửa sổ bị mở người ra, bức màn cũng bị kéo xuống. Hắn đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Dưới ánh trăng, căn cứ con người bại lộ giữa đất trời. Nhưng giờ phút này nó không an tĩnh như mấy hôm trước nữa, căn cứ bị bọn quái vật lớn nhỏ vây quanh.
Cũng vì Salman thò chân chắn ngang, căn cứ mất đi tế phẩm, đương nhiên không còn công năng che chắn đặc thù.
Loài người sống trong căn cứ đã biết chính mình được thứ gì bảo vệ chưa?
Kẻ săn thú đêm tối, tế phẩm, khí tử, tù nhân, còn có “Không Người Biết Hiểu” lúc đầu. Nhậm Dật Phi đã xác định thân phận thật sự của “quỷ”.
Hắn lấy thẻ bài thân phận ra, phía trên hiện lên nhiệm vụ nhân vật.
Nhiệm vụ nhân vật Tinh Hồng Nữ Vu là tìm ra lai lịch chính mình. Nhậm Dật Phi đã biết lai lịch của hắn. Nhưng nếu nói sâu thêm một tầng nữa, vậy lai lịch quái vật thì sao?
“Đã nhận ủy thác của người khác thì phải làm hết mình.”
Đoạn dây tơ hồng thứ hai yên lặng đứt gãy, một bóng đen thật lớn xuất hiện phía trên khách sạn, cuối cùng gom lại chui vào thân thể một người bên dưới.
“Phòng thí nghiệm ngầm.”
Gió thổi qua, thổi tan thanh âm thiếu niên.
___
Tác giả :
Thanh Trúc Diệp