Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn
Quyển 5 Chương 107 Không Người Biết Hiểu
Ngay từ đầu, Tinh Hồng Nữ Vu vốn không được gọi Tinh Hồng Nữ Vu, không biết cái tên này truyền đi ở bên ngoài thế nào. Nhưng nếu là lúc Tinh Hồng Nữ Vu còn sống trong phòng thí nghiệm, bọn họ đều gọi hắn là “nhóc con quái vật”.
Có người nói đám nhóc con quái vật mang dòng máu hỗn tạp giữa người và yêu, bởi vì bọn chúng không giống quái vật bình thường mà có thể lớn lên. Song đám nhóc con quái vật cũng không giống con người bình thường, bởi vì bọn chúng có năng lực kỳ quái.
Lần đầu tiên thanh niên NPC nhìn thấy Tinh Hồng Nữ Vu, hắn còn không biết đây là quái vật gì đặc biệt. Tinh Hồng Nữ Vu ở trong một gian “phòng” thủy tinh lớn chừng một mét vuông, chỉ có thể đứng thẳng hoặc ngồi ôm hai gối, hắn chưa từng nằm xuống.
Tinh Hồng Nữ Vu không có quần áo, tóc dài qua chân che đi bộ vị quan trọng.
Bọn họ cho rằng Tinh Hồng Nữ Vu không cần ăn mặc, nguyên nhân là quái vật sẽ không cảm thấy xấu hổ.
Bởi vì lúc đó thoạt nhìn quái vật này rất bình thường, không biết thanh niên NPC xuất phát từ tâm lý gì, hắn ném một cái bánh mì hư thối mốc meo vào trong, muốn trông thấy bộ dáng quái vật cưới lấy ăn ngấu nghiến.
Nhưng mà đôi mắt nhỏ kia chỉ lạnh lùng liếc hắn, không mang theo chút cảm xúc dư thừa.
Sau này NPC mới biết, Tinh Hồng Nữ Vu là nguyên liệu hàng đầu cho thuốc khử khí, một loại quái vật rất đặc biệt.
Có tổng cộng tám quái vật đặc biệt giống vậy.
Đám nhóc con quái vật không khác con người là mấy, bọn chúng cực kỳ thông minh, năng lực học tập đáng sợ, phạm phải một sai lầm thì sẽ không bao giờ tái phạm lần hai, thậm chí ngay cả ngôn ngữ và chữ viết con người mà bọn chúng cũng đã học xong.
Ngược lại với đám quái vật, Tinh Hồng Nữ Vu là đứa an tĩnh nhất.
Không lâu sau, một quái vật nhỏ trong số đó mê hoặc một nhân viên nghiên cứu, khiến người kia ảo tưởng quái vật cũng có tình cảm như con người, suýt chút nữa bọn họ đã cùng nhau trốn chạy.
Thế là đám nhóc con quái vật không được phép tiếp xúc với kết quả nền văn minh nhân loại nữa, bao gồm cả ngôn ngữ, chữ viết và văn hóa.
Bởi vì học đến văn hóa con người, bọn họ cảm thấy chúng không khác gì con người.
Nhưng bọn họ biết rõ chúng nó là quái vật, trên người có tính dã thú của quái vật, cũng mang theo năng lực đặc biệt của quái vật.
Vừa như tương đồng vừa lại khác biệt, đương nhiên không khỏi làm con người sinh ra cảm giác kiêng kỵ bài xích.
Năng lực mỗi nhóc con quái vật đều không giống nhau, vài đứa có rất nhiều năng lực, năng lực thể hiện bên ngoài của Tinh Hồng Nữ Vu là khả năng tự lành, có thể hắn còn có nhiều năng lực khác nhưng NPC này không rõ cho lắm.
Ba năm trước đây, thanh niên vừa mới đến căn cứ nên chỉ biết mấy chuyện vụn vặt linh tinh, hắn một mực khẳng định mình không biết tin tức quan trọng, bởi vì hắn không phải nhân viên nghiên cứu trung tâm mà là một người không được tin tưởng từ bên ngoài tiến vào phòng thí nghiệm.
Nếu không phải như thế thì hôm nay NPC đã không mạo hiểm cùng người chơi đội viên cũ ra ngoài làm gì.
Chẳng qua thanh niên xác định, Tinh Hồng Nữ Vu đúng là quái vật do con người nuôi dưỡng. Hắn vẫn luôn ở trong phòng thí nghiệm cho đến ngày hắn trốn thoát. Không ai biết Tinh Hồng Nữ Vu trốn ra như thế nào, bên trong có không ít trạm kiểm soát, cũng có không ít chướng ngại, nhưng hắn trốn ra được chính là sự thật.
Trong khi đó, bảy quái vật còn lại không được may mắn như Tinh Hồng Nữ Vu, mấy năm nay bọn chúng chết dần chết mòn gần hết, hiện tại chỉ còn một đứa sống sót.
“Quái vật sẽ lớn lên?”
Sơ yếu lý lịch chỉ nhắc về những gì Tinh Hồng Nữ Vu trải qua trong hai năm gần đây, phía trước đều như trang giấy trống rỗng. Chẳng lẽ đó là quá khứ bị con người giam cầm? Nhậm Dật Phi nghĩ tới một chuyện, hắn rất muốn đi vào căn cứ con người nhìn xem, có lẽ nơi đó sẽ có manh mối mà hắn muốn tìm.
Làm sao để trà trộn vào đây? Thể chất của Tinh Hồng Nữ Vu là không thể gặp ánh sáng.
“Tôi chạy ra thế nào?” Nhậm Dật Phi rất để ý vấn đề này. Căn cứ con người là tường đồng vách sắt, chắc chắn có rất nhiều cơ quan bảo vệ nghiêm ngặt từ phòng thí nghiệm đến cửa, rốt cuộc Tinh Hồng Nữ Vu chạy ra bằng cách nào mà không bị phát hiện?
“Tôi, tôi không biết. Nhưng mà hôm đó đã chết rất nhiều người, nghe nói có cả thế lực phản con người nữa.”
NPC này cố gắng nhớ lại, song hắn chỉ nhớ được vết tích hôm tàn sát thứ hai.
“Bọn họ muốn bắt cậu, toàn bộ căn cứ đều treo giải thưởng, tôi có thể giúp cậu.” NPC vứt bỏ một thân kiêu ngạo mà quỳ xuống xin tha, cầu xin quái vật đã từng bị mình khinh miệt, bởi vì hắn muốn sống.
Ai lại không muốn sống? Sư tử cần khả năng săn giết mới có thể sống sót, bầy dê cần bản năng ăn cỏ mới có thể sống sót, mọi người đều đang liều mạng sống sót.
Nhậm Dật Phi cũng vậy.
NPC tiếp tục tìm kiếm thông tin làm lợi thế cho chính mình, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là nhân viên ngoài biên chế lăn lộn cầu sinh, hắn biết quá ít. Có điều, NPC không biết một chuyện: Hắn biết ít hay biết nhiều cũng đều vô dụng, chẳng qua là sống lâu thêm vài phút, cùng lắm chỉ hơn mười phút mà thôi.
Nhậm Dật Phi rời khỏi nơi này.
Trả lại thời gian cho quái vật và người địa phương của phó bản vậy.
“Tinh Hồng Nữ Vu, cầu xin cậu thả tôi đi mà.”
NPC khóc lóc thảm thiết sau lưng Nhậm Dật Phi, song quái vật đã thoát khỏi khống chế ảo thuật. Nó ngửi được mùi vị con người, đó là thứ mùi vị khiến nó điên cuồng.
“Đừng, đừng ăn tôi a a ——”
Quái vật hai đầu tựa như con giun cắn nuốt NPC. Bắt đầu từ đầu, đến nửa người trên, lại đến hai chân… Không biết người nọ chết vì không thể hít thở hay chết vì trúng độc nữa.
Người giết quái vật, quái vật giết người, không khác nào động vật chém giết lẫn nhau tranh giành không gian sinh tồn. Nhậm Dật Phi đứng trên lập trường của một kẻ phi nhân loại, hắn không tiện can thiệp.
Rốt cuộc, thì ra Tinh Hồng Nữ Vu chính là nhóc con quái vật.
Phía căn cứ bên kia, nhóm người chơi con người lần lượt ra cửa.
Ở ngoài là thành phố phồn hoa đã bị bỏ hoang, rất nhiều động vật không người trông giữ lang thang kiếm sống. Mặt đường nứt ra vô số khe hở, cây cối chen nhau mọc lên rậm rạp, có thể xem như thiên đường của những sự sống khác —— ngoại trừ con người.
Đây không phải lần đầu người chơi nhìn thấy con người sống chung với dị tộc, cũng không phải lần đầu bọn họ nhìn thấy thành phố bị vứt bỏ, thế nên nhóm người chơi không quá mức ngạc nhiên.
Bọn họ phải tiếp tục làm việc của nguyên chủ giống như nhiều phó bản trước, trong số đó có người gieo trồng rau củ các loại, có người lao động cơ khí máy móc. Tuy nhiên, người chơi cấp cao sẽ không tuân theo bất kỳ khuôn phép gì, bọn họ không chọn xin nghỉ thì cũng bỏ tiền thuê người làm thay.
Sở dĩ nhóm người chơi quyết định lựa chọn tự do hành động, đương nhiên là vì một vài nguyên nhân đặc thù. Chẳng hạn như, đêm qua không có người chơi nào tử vong.
Rõ ràng một tên quỷ xui xẻo đã bị phơi sáng, nhưng sáng nay hắn vẫn bình an vô sự đi ra đi vào.
Chẳng lẽ còn không nhìn ra vấn đề?
Không phải Boss nào cũng có sở thích giết chóc. Giống như trong phó bản “Cô Đảo” mà Nhậm Dật Phi từng chơi, “quỷ” là kiểu người thờ ơ lạnh nhạt, không quan tâm mọi chuyện. Còn lại là loại quỷ thích đem người chơi đi tế trời tế đất, giống như sư rối gỗ trong “Láng Giềng”.
Muốn gặp được loại nào, phải xem nhân phẩm đến đâu.
May mắn là vận khí lúc này của bọn họ không tồi, dường như Boss phó bản không có ác ý đặc biệt hay bài xích người chơi.
Cho nên cuối cùng chỉ có một phần nhỏ người chơi tiếp tục làm công việc nhân vật, bởi vì công việc của nguyên chủ vừa hay trùng hợp với kế hoạch bọn họ, ví như nguyên chủ là những người thăm dò thành phố.
Hai chiếc xe tải lớn đang chầm chậm chạy qua quảng trường.
“Quái vật mẫn cảm với mùi vị của con người như vậy, sao căn cứ con người có thể tồn tại được nhỉ? Cho dù ở dưới lòng đất, chẳng lẽ không có quái vật nào biết chui xuống đất?” Ba người chơi trong xe giao lưu.
Bọn họ là cô gái buộc tóc hai chùm, thiếu niên tóc xoăn và cô gái tóc đuôi sói ngắn. Ba người này vừa gặp đã thân, hai ngày nay đều cùng nhau hành động.
Chẳng những cô gái buộc tóc hai chùm cảm thấy khó hiểu mà thiếu niên tóc xoăn cũng kỳ quái: “Đúng vậy, giống như có một lồng kính trong suốt bao vây căn cứ, chỉ cần bọn họ tiến vào lồng kính thì quái vật sẽ không thể vào. Lạ thật, chẳng lẽ thứ này cùng loại với thuốc khử khí?”
“Nói không chừng á.” Cô gái buộc tóc hai chùm cầm kính viễn vọng nghiêng qua nghiêng lại.
Thiếu niên tóc xoăn nhìn phong cảnh bên đường đang lùi dần về sau: “Không biết những nơi khác trong thế giới này như thế nào nữa, bọn họ cũng có căn cứ sao?… Chị nhìn cái gì đó?”
Biểu tình cô gái buộc tóc hai chùm đột nhiên kích động như phát hiện lục địa mới: “Nhìn uyên ương.”
Trên quảng trường sạch sẽ, con gái thủ lĩnh căn cứ và một họa sĩ xa lạ ngồi cùng một băng ghế dài.
Giống như hai người đều đang ngượng nghịu, bọn họ đưa lưng về phía đối phương, cũng không nói chuyện với nhau. Chỉ có dì bảo mẫu kinh nghiệm phong phú là phát hiện thứ gì không đúng giữa bầu không khí xấu hổ của hai người.
“Anh có thể bán bức tranh này cho tôi không?” Thiếu nữ thẹn thùng đề nghị. Người qua đường đều có thể nhìn ra cô rất thích bức tranh, hơn nữa, có lẽ thiếu nữ cũng thích người vẽ tranh.
“Đương nhiên là được.” Họa sĩ tuấn mỹ hơi xấu hổ, hắn cúi đầu nhanh tay ký tên mình lên giấy, “Em nhận đi. Tôi vốn vẽ nó vì em mà.”
Trên giấy viết Ellen, thiếu nữ cẩn thận cầm bức tranh vẽ: “Ellen tiên sinh?”
“Gọi Ellen được rồi.”
Gương mặt thiếu nữ càng thêm đỏ bừng, cô ho một tiếng rồi nghiêng người: “Trước đây chưa từng gặp anh ở nơi này nhỉ.” Nói xong lại trộm nhìn hắn.
“Tôi vừa mới đến thôi, vài ngày nữa phải rời đi rồi.”
Thiếu nữ quên mất ngượng ngùng, cô kinh ngạc hỏi: “Vì sao? Căn cứ này không tốt sao?”
“Xin em đừng hiểu lầm, nơi này rất tốt. Chẳng qua…” Họa sĩ tuấn mỹ ngửa đầu nhìn chằm chằm không trung, “Tôi không thể chỉ dừng lại một nơi, trong một không gian vuông vức, đi đến đi về đều là những người mình quen, trải qua cuộc sống sinh hoạt và công việc rập khuôn, cuộc đời như thế sẽ không còn thú vị.”
Vừa mới gặp nhau đã lập tức rời đi. Vì tiếc nuối vô hạn, thiếu nữ ngồi gần họa sĩ tuấn mỹ hơn một chút, giọng nói mang theo không nỡ: “Nhất định anh rất lợi hại, anh có thể đi dạo một mình bên ngoài.”
Thanh niên tuấn mỹ mỉm cười không đáp.
Đối tượng săn thú là thiếu nữ trưởng thành đã chơi mệt lả, muốn tìm chốn bình yên nên thể hiện tính cách ngay thẳng, dịu dàng và bao dung, khiến đối phương cảm thấy ấm áp.
Đối tượng săn thú là thiếu nữ ngoan ngoãn nên thể hiện tính cách tiêu sái phóng khoáng, có chút bí ẩn không kiềm chế nổi, khiến đối phương muốn tìm hiểu đến cùng.
Con người luôn luôn bị hấp dẫn bởi những chuyện mà mình tò mò nhưng chưa bao giờ tiếp xúc.
Công chúa của thủ lĩnh căn cứ được nâng niu bảo hộ từ lúc mới chào đời, được nuôi dưỡng như chim hoàng yến, cuộc sống sinh hoạt luôn theo khuôn phép cũ. Đôi mắt thiếu nữ có hướng ra thế giới bên ngoài, cũng hướng tới tự do mình không có.
“Khi nào Ellen tiên sinh đi ạ?” Thiếu nữ vốn không biết biểu tình trên mặt mình có bao nhiêu không nỡ. Tình cảm chân thành ngây ngốc cứ thế phơi bày cho người ta xem.
Chim nhỏ đáng thương, người chơi tuấn mỹ than nhẹ. Công chúa xinh đẹp đáng yêu, cũng rất ngon miệng non mềm.
“Có lẽ là một hai ngày sau, có lẽ là ba bốn ngày sau.” Thanh niên tuấn mỹ rủ mi lưu luyến, hắn không nhìn thẳng thiếu nữ nữa.
Thiếu nữ thở dài: “Tôi còn muốn nghe Ellen tiên sinh kể nhiều chuyện về thế giới bên ngoài cơ.”
Họa sĩ tuấn mỹ ngẩng đầu: “Nếu em mong muốn… Không phải, nếu không phải tôi tự mình đa tình, tôi…”
Hắn khó xử vỗ trán mình một cái, bởi vì bản thân ăn nói vụng về mà không khỏi phiền muộn.
“Anh có thể ở lại thêm hai ngày không?” Dường như thiếu nữ không nỡ nhìn đối phương tự dày vò chính mình, cô cố lấy dũng khí, nhỏ giọng hỏi.
Đôi mắt họa sĩ tuấn mỹ sáng rực lên: “Đương nhiên! Khụ, đương nhiên là được, tôi cũng đang có quyết định này.”
Chậm rãi dẫn đường để người bị hại đưa ra lựa chọn trước, nhìn qua thật giống đối phương đang đòi quyền quyết định. Sau đó thợ săn sẽ giả vờ “hy sinh”, tựa như phải trả giá rất đắt, khiến con mồi bị dụ dỗ dần buông lỏng cảnh giác rồi gia tăng cảm tình.
Những người không đủ kiên định thường rất dễ bị kẻ khác khống chế bằng lời nói, tiện đà rơi vào tay giặc không chút phản kháng, cũng tình nguyện trở thành nô lệ.
Gương mặt thiếu nữ đỏ bừng. Dì bảo mẫu bên cạnh cau mày nhìn thanh niên. Nhưng cứ nghĩ đến việc người này chỉ ở lại mấy ngày rồi đi thì bà im lặng không nói, không muốn làm tiểu thư nhà mình mất vui.
Đương nhiên người chơi tuấn mỹ đã sớm cảm giác được dì bảo mẫu đang đề phòng mình, nụ cười của hắn càng thêm mê người.
Đúng là một cô gái đáng yêu xinh đẹp. Chỉ qua phàm là thứ càng xinh đẹp, đương nhiên sẽ càng hấp dẫn sự chú ý của gã thợ săn.
Giống kiểu người như hắn, khi nhìn thấy đồ vật xinh đẹp sẽ muốn giấu đi, giấu trong lồng sắt rồi bẻ gãy đôi cánh thiếu nữ, đeo gông xiềng vào đôi chân thiếu nữ, làm loài chim hoàng yến xinh đẹp phải hót ra máu, hót đến chết trong lao tù tối đen.
“Tôi dám chắc chắn trên người hắn có kỹ năng mị lực bị động nhắm vào đối tượng bị lựa chọn.” Cô gái buộc tóc hai chùm ở phía xa cầm kính viễn vọng nhìn không chớp mắt, chú ý động tĩnh bên ngoài quảng trường.
Cô trông thấy thiếu nữ ngượng ngùng chủ động với đối phương, cũng nhìn thấy thanh niên vờ tha để bắt thật.
Chậc chậc hảo kịch bản, đều là kịch bản hết.
Thấy cô gái buộc tóc hai chùm hào hứng tràn trề, thiếu niên tóc xoăn nhắc nhở: “Cẩn thận đừng để bị phát hiện.”
“Sẽ không.” Cô gái biết thiếu niên không hứng thú nên hỏi người chơi tóc đuôi sói ngắn, “Muốn xem không?”
Người chơi kia đang ngồi ngay nơi ánh mặt trời chói lòa, mỉm cười lắc đầu.
“Hai người không thú vị gì hết.”
Cô gái buộc tóc hai chùm lại lần nữa cầm lấy kính viễn vọng, cô rất có hứng thú vừa xem phim vừa đoán lời thoại: “Vậy mà lại đi lừa gạt tình cảm NPC, biến thái.”
Đại tiểu thư đáng thương đơn thuần, chưa gì đã bị đối phương đánh gục.
“Đúng là làm người ta hâm mộ ghen ghét, bắt được đại tiểu thư, có thể lợi dụng tài nguyên phía trên.” Cô gái buộc tóc hai chùm tiếp tục cảm khái.
Không ngờ lúc này, người chơi tuấn mỹ đột nhiên nghiêng mặt nhìn chằm chằm vào ống kính, sau đó chậm rãi nở nụ cười.
“Xem đủ rồi sao?” Hắn má mồm, uy hiếp không chút tiếng động.
Có người nói đám nhóc con quái vật mang dòng máu hỗn tạp giữa người và yêu, bởi vì bọn chúng không giống quái vật bình thường mà có thể lớn lên. Song đám nhóc con quái vật cũng không giống con người bình thường, bởi vì bọn chúng có năng lực kỳ quái.
Lần đầu tiên thanh niên NPC nhìn thấy Tinh Hồng Nữ Vu, hắn còn không biết đây là quái vật gì đặc biệt. Tinh Hồng Nữ Vu ở trong một gian “phòng” thủy tinh lớn chừng một mét vuông, chỉ có thể đứng thẳng hoặc ngồi ôm hai gối, hắn chưa từng nằm xuống.
Tinh Hồng Nữ Vu không có quần áo, tóc dài qua chân che đi bộ vị quan trọng.
Bọn họ cho rằng Tinh Hồng Nữ Vu không cần ăn mặc, nguyên nhân là quái vật sẽ không cảm thấy xấu hổ.
Bởi vì lúc đó thoạt nhìn quái vật này rất bình thường, không biết thanh niên NPC xuất phát từ tâm lý gì, hắn ném một cái bánh mì hư thối mốc meo vào trong, muốn trông thấy bộ dáng quái vật cưới lấy ăn ngấu nghiến.
Nhưng mà đôi mắt nhỏ kia chỉ lạnh lùng liếc hắn, không mang theo chút cảm xúc dư thừa.
Sau này NPC mới biết, Tinh Hồng Nữ Vu là nguyên liệu hàng đầu cho thuốc khử khí, một loại quái vật rất đặc biệt.
Có tổng cộng tám quái vật đặc biệt giống vậy.
Đám nhóc con quái vật không khác con người là mấy, bọn chúng cực kỳ thông minh, năng lực học tập đáng sợ, phạm phải một sai lầm thì sẽ không bao giờ tái phạm lần hai, thậm chí ngay cả ngôn ngữ và chữ viết con người mà bọn chúng cũng đã học xong.
Ngược lại với đám quái vật, Tinh Hồng Nữ Vu là đứa an tĩnh nhất.
Không lâu sau, một quái vật nhỏ trong số đó mê hoặc một nhân viên nghiên cứu, khiến người kia ảo tưởng quái vật cũng có tình cảm như con người, suýt chút nữa bọn họ đã cùng nhau trốn chạy.
Thế là đám nhóc con quái vật không được phép tiếp xúc với kết quả nền văn minh nhân loại nữa, bao gồm cả ngôn ngữ, chữ viết và văn hóa.
Bởi vì học đến văn hóa con người, bọn họ cảm thấy chúng không khác gì con người.
Nhưng bọn họ biết rõ chúng nó là quái vật, trên người có tính dã thú của quái vật, cũng mang theo năng lực đặc biệt của quái vật.
Vừa như tương đồng vừa lại khác biệt, đương nhiên không khỏi làm con người sinh ra cảm giác kiêng kỵ bài xích.
Năng lực mỗi nhóc con quái vật đều không giống nhau, vài đứa có rất nhiều năng lực, năng lực thể hiện bên ngoài của Tinh Hồng Nữ Vu là khả năng tự lành, có thể hắn còn có nhiều năng lực khác nhưng NPC này không rõ cho lắm.
Ba năm trước đây, thanh niên vừa mới đến căn cứ nên chỉ biết mấy chuyện vụn vặt linh tinh, hắn một mực khẳng định mình không biết tin tức quan trọng, bởi vì hắn không phải nhân viên nghiên cứu trung tâm mà là một người không được tin tưởng từ bên ngoài tiến vào phòng thí nghiệm.
Nếu không phải như thế thì hôm nay NPC đã không mạo hiểm cùng người chơi đội viên cũ ra ngoài làm gì.
Chẳng qua thanh niên xác định, Tinh Hồng Nữ Vu đúng là quái vật do con người nuôi dưỡng. Hắn vẫn luôn ở trong phòng thí nghiệm cho đến ngày hắn trốn thoát. Không ai biết Tinh Hồng Nữ Vu trốn ra như thế nào, bên trong có không ít trạm kiểm soát, cũng có không ít chướng ngại, nhưng hắn trốn ra được chính là sự thật.
Trong khi đó, bảy quái vật còn lại không được may mắn như Tinh Hồng Nữ Vu, mấy năm nay bọn chúng chết dần chết mòn gần hết, hiện tại chỉ còn một đứa sống sót.
“Quái vật sẽ lớn lên?”
Sơ yếu lý lịch chỉ nhắc về những gì Tinh Hồng Nữ Vu trải qua trong hai năm gần đây, phía trước đều như trang giấy trống rỗng. Chẳng lẽ đó là quá khứ bị con người giam cầm? Nhậm Dật Phi nghĩ tới một chuyện, hắn rất muốn đi vào căn cứ con người nhìn xem, có lẽ nơi đó sẽ có manh mối mà hắn muốn tìm.
Làm sao để trà trộn vào đây? Thể chất của Tinh Hồng Nữ Vu là không thể gặp ánh sáng.
“Tôi chạy ra thế nào?” Nhậm Dật Phi rất để ý vấn đề này. Căn cứ con người là tường đồng vách sắt, chắc chắn có rất nhiều cơ quan bảo vệ nghiêm ngặt từ phòng thí nghiệm đến cửa, rốt cuộc Tinh Hồng Nữ Vu chạy ra bằng cách nào mà không bị phát hiện?
“Tôi, tôi không biết. Nhưng mà hôm đó đã chết rất nhiều người, nghe nói có cả thế lực phản con người nữa.”
NPC này cố gắng nhớ lại, song hắn chỉ nhớ được vết tích hôm tàn sát thứ hai.
“Bọn họ muốn bắt cậu, toàn bộ căn cứ đều treo giải thưởng, tôi có thể giúp cậu.” NPC vứt bỏ một thân kiêu ngạo mà quỳ xuống xin tha, cầu xin quái vật đã từng bị mình khinh miệt, bởi vì hắn muốn sống.
Ai lại không muốn sống? Sư tử cần khả năng săn giết mới có thể sống sót, bầy dê cần bản năng ăn cỏ mới có thể sống sót, mọi người đều đang liều mạng sống sót.
Nhậm Dật Phi cũng vậy.
NPC tiếp tục tìm kiếm thông tin làm lợi thế cho chính mình, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là nhân viên ngoài biên chế lăn lộn cầu sinh, hắn biết quá ít. Có điều, NPC không biết một chuyện: Hắn biết ít hay biết nhiều cũng đều vô dụng, chẳng qua là sống lâu thêm vài phút, cùng lắm chỉ hơn mười phút mà thôi.
Nhậm Dật Phi rời khỏi nơi này.
Trả lại thời gian cho quái vật và người địa phương của phó bản vậy.
“Tinh Hồng Nữ Vu, cầu xin cậu thả tôi đi mà.”
NPC khóc lóc thảm thiết sau lưng Nhậm Dật Phi, song quái vật đã thoát khỏi khống chế ảo thuật. Nó ngửi được mùi vị con người, đó là thứ mùi vị khiến nó điên cuồng.
“Đừng, đừng ăn tôi a a ——”
Quái vật hai đầu tựa như con giun cắn nuốt NPC. Bắt đầu từ đầu, đến nửa người trên, lại đến hai chân… Không biết người nọ chết vì không thể hít thở hay chết vì trúng độc nữa.
Người giết quái vật, quái vật giết người, không khác nào động vật chém giết lẫn nhau tranh giành không gian sinh tồn. Nhậm Dật Phi đứng trên lập trường của một kẻ phi nhân loại, hắn không tiện can thiệp.
Rốt cuộc, thì ra Tinh Hồng Nữ Vu chính là nhóc con quái vật.
Phía căn cứ bên kia, nhóm người chơi con người lần lượt ra cửa.
Ở ngoài là thành phố phồn hoa đã bị bỏ hoang, rất nhiều động vật không người trông giữ lang thang kiếm sống. Mặt đường nứt ra vô số khe hở, cây cối chen nhau mọc lên rậm rạp, có thể xem như thiên đường của những sự sống khác —— ngoại trừ con người.
Đây không phải lần đầu người chơi nhìn thấy con người sống chung với dị tộc, cũng không phải lần đầu bọn họ nhìn thấy thành phố bị vứt bỏ, thế nên nhóm người chơi không quá mức ngạc nhiên.
Bọn họ phải tiếp tục làm việc của nguyên chủ giống như nhiều phó bản trước, trong số đó có người gieo trồng rau củ các loại, có người lao động cơ khí máy móc. Tuy nhiên, người chơi cấp cao sẽ không tuân theo bất kỳ khuôn phép gì, bọn họ không chọn xin nghỉ thì cũng bỏ tiền thuê người làm thay.
Sở dĩ nhóm người chơi quyết định lựa chọn tự do hành động, đương nhiên là vì một vài nguyên nhân đặc thù. Chẳng hạn như, đêm qua không có người chơi nào tử vong.
Rõ ràng một tên quỷ xui xẻo đã bị phơi sáng, nhưng sáng nay hắn vẫn bình an vô sự đi ra đi vào.
Chẳng lẽ còn không nhìn ra vấn đề?
Không phải Boss nào cũng có sở thích giết chóc. Giống như trong phó bản “Cô Đảo” mà Nhậm Dật Phi từng chơi, “quỷ” là kiểu người thờ ơ lạnh nhạt, không quan tâm mọi chuyện. Còn lại là loại quỷ thích đem người chơi đi tế trời tế đất, giống như sư rối gỗ trong “Láng Giềng”.
Muốn gặp được loại nào, phải xem nhân phẩm đến đâu.
May mắn là vận khí lúc này của bọn họ không tồi, dường như Boss phó bản không có ác ý đặc biệt hay bài xích người chơi.
Cho nên cuối cùng chỉ có một phần nhỏ người chơi tiếp tục làm công việc nhân vật, bởi vì công việc của nguyên chủ vừa hay trùng hợp với kế hoạch bọn họ, ví như nguyên chủ là những người thăm dò thành phố.
Hai chiếc xe tải lớn đang chầm chậm chạy qua quảng trường.
“Quái vật mẫn cảm với mùi vị của con người như vậy, sao căn cứ con người có thể tồn tại được nhỉ? Cho dù ở dưới lòng đất, chẳng lẽ không có quái vật nào biết chui xuống đất?” Ba người chơi trong xe giao lưu.
Bọn họ là cô gái buộc tóc hai chùm, thiếu niên tóc xoăn và cô gái tóc đuôi sói ngắn. Ba người này vừa gặp đã thân, hai ngày nay đều cùng nhau hành động.
Chẳng những cô gái buộc tóc hai chùm cảm thấy khó hiểu mà thiếu niên tóc xoăn cũng kỳ quái: “Đúng vậy, giống như có một lồng kính trong suốt bao vây căn cứ, chỉ cần bọn họ tiến vào lồng kính thì quái vật sẽ không thể vào. Lạ thật, chẳng lẽ thứ này cùng loại với thuốc khử khí?”
“Nói không chừng á.” Cô gái buộc tóc hai chùm cầm kính viễn vọng nghiêng qua nghiêng lại.
Thiếu niên tóc xoăn nhìn phong cảnh bên đường đang lùi dần về sau: “Không biết những nơi khác trong thế giới này như thế nào nữa, bọn họ cũng có căn cứ sao?… Chị nhìn cái gì đó?”
Biểu tình cô gái buộc tóc hai chùm đột nhiên kích động như phát hiện lục địa mới: “Nhìn uyên ương.”
Trên quảng trường sạch sẽ, con gái thủ lĩnh căn cứ và một họa sĩ xa lạ ngồi cùng một băng ghế dài.
Giống như hai người đều đang ngượng nghịu, bọn họ đưa lưng về phía đối phương, cũng không nói chuyện với nhau. Chỉ có dì bảo mẫu kinh nghiệm phong phú là phát hiện thứ gì không đúng giữa bầu không khí xấu hổ của hai người.
“Anh có thể bán bức tranh này cho tôi không?” Thiếu nữ thẹn thùng đề nghị. Người qua đường đều có thể nhìn ra cô rất thích bức tranh, hơn nữa, có lẽ thiếu nữ cũng thích người vẽ tranh.
“Đương nhiên là được.” Họa sĩ tuấn mỹ hơi xấu hổ, hắn cúi đầu nhanh tay ký tên mình lên giấy, “Em nhận đi. Tôi vốn vẽ nó vì em mà.”
Trên giấy viết Ellen, thiếu nữ cẩn thận cầm bức tranh vẽ: “Ellen tiên sinh?”
“Gọi Ellen được rồi.”
Gương mặt thiếu nữ càng thêm đỏ bừng, cô ho một tiếng rồi nghiêng người: “Trước đây chưa từng gặp anh ở nơi này nhỉ.” Nói xong lại trộm nhìn hắn.
“Tôi vừa mới đến thôi, vài ngày nữa phải rời đi rồi.”
Thiếu nữ quên mất ngượng ngùng, cô kinh ngạc hỏi: “Vì sao? Căn cứ này không tốt sao?”
“Xin em đừng hiểu lầm, nơi này rất tốt. Chẳng qua…” Họa sĩ tuấn mỹ ngửa đầu nhìn chằm chằm không trung, “Tôi không thể chỉ dừng lại một nơi, trong một không gian vuông vức, đi đến đi về đều là những người mình quen, trải qua cuộc sống sinh hoạt và công việc rập khuôn, cuộc đời như thế sẽ không còn thú vị.”
Vừa mới gặp nhau đã lập tức rời đi. Vì tiếc nuối vô hạn, thiếu nữ ngồi gần họa sĩ tuấn mỹ hơn một chút, giọng nói mang theo không nỡ: “Nhất định anh rất lợi hại, anh có thể đi dạo một mình bên ngoài.”
Thanh niên tuấn mỹ mỉm cười không đáp.
Đối tượng săn thú là thiếu nữ trưởng thành đã chơi mệt lả, muốn tìm chốn bình yên nên thể hiện tính cách ngay thẳng, dịu dàng và bao dung, khiến đối phương cảm thấy ấm áp.
Đối tượng săn thú là thiếu nữ ngoan ngoãn nên thể hiện tính cách tiêu sái phóng khoáng, có chút bí ẩn không kiềm chế nổi, khiến đối phương muốn tìm hiểu đến cùng.
Con người luôn luôn bị hấp dẫn bởi những chuyện mà mình tò mò nhưng chưa bao giờ tiếp xúc.
Công chúa của thủ lĩnh căn cứ được nâng niu bảo hộ từ lúc mới chào đời, được nuôi dưỡng như chim hoàng yến, cuộc sống sinh hoạt luôn theo khuôn phép cũ. Đôi mắt thiếu nữ có hướng ra thế giới bên ngoài, cũng hướng tới tự do mình không có.
“Khi nào Ellen tiên sinh đi ạ?” Thiếu nữ vốn không biết biểu tình trên mặt mình có bao nhiêu không nỡ. Tình cảm chân thành ngây ngốc cứ thế phơi bày cho người ta xem.
Chim nhỏ đáng thương, người chơi tuấn mỹ than nhẹ. Công chúa xinh đẹp đáng yêu, cũng rất ngon miệng non mềm.
“Có lẽ là một hai ngày sau, có lẽ là ba bốn ngày sau.” Thanh niên tuấn mỹ rủ mi lưu luyến, hắn không nhìn thẳng thiếu nữ nữa.
Thiếu nữ thở dài: “Tôi còn muốn nghe Ellen tiên sinh kể nhiều chuyện về thế giới bên ngoài cơ.”
Họa sĩ tuấn mỹ ngẩng đầu: “Nếu em mong muốn… Không phải, nếu không phải tôi tự mình đa tình, tôi…”
Hắn khó xử vỗ trán mình một cái, bởi vì bản thân ăn nói vụng về mà không khỏi phiền muộn.
“Anh có thể ở lại thêm hai ngày không?” Dường như thiếu nữ không nỡ nhìn đối phương tự dày vò chính mình, cô cố lấy dũng khí, nhỏ giọng hỏi.
Đôi mắt họa sĩ tuấn mỹ sáng rực lên: “Đương nhiên! Khụ, đương nhiên là được, tôi cũng đang có quyết định này.”
Chậm rãi dẫn đường để người bị hại đưa ra lựa chọn trước, nhìn qua thật giống đối phương đang đòi quyền quyết định. Sau đó thợ săn sẽ giả vờ “hy sinh”, tựa như phải trả giá rất đắt, khiến con mồi bị dụ dỗ dần buông lỏng cảnh giác rồi gia tăng cảm tình.
Những người không đủ kiên định thường rất dễ bị kẻ khác khống chế bằng lời nói, tiện đà rơi vào tay giặc không chút phản kháng, cũng tình nguyện trở thành nô lệ.
Gương mặt thiếu nữ đỏ bừng. Dì bảo mẫu bên cạnh cau mày nhìn thanh niên. Nhưng cứ nghĩ đến việc người này chỉ ở lại mấy ngày rồi đi thì bà im lặng không nói, không muốn làm tiểu thư nhà mình mất vui.
Đương nhiên người chơi tuấn mỹ đã sớm cảm giác được dì bảo mẫu đang đề phòng mình, nụ cười của hắn càng thêm mê người.
Đúng là một cô gái đáng yêu xinh đẹp. Chỉ qua phàm là thứ càng xinh đẹp, đương nhiên sẽ càng hấp dẫn sự chú ý của gã thợ săn.
Giống kiểu người như hắn, khi nhìn thấy đồ vật xinh đẹp sẽ muốn giấu đi, giấu trong lồng sắt rồi bẻ gãy đôi cánh thiếu nữ, đeo gông xiềng vào đôi chân thiếu nữ, làm loài chim hoàng yến xinh đẹp phải hót ra máu, hót đến chết trong lao tù tối đen.
“Tôi dám chắc chắn trên người hắn có kỹ năng mị lực bị động nhắm vào đối tượng bị lựa chọn.” Cô gái buộc tóc hai chùm ở phía xa cầm kính viễn vọng nhìn không chớp mắt, chú ý động tĩnh bên ngoài quảng trường.
Cô trông thấy thiếu nữ ngượng ngùng chủ động với đối phương, cũng nhìn thấy thanh niên vờ tha để bắt thật.
Chậc chậc hảo kịch bản, đều là kịch bản hết.
Thấy cô gái buộc tóc hai chùm hào hứng tràn trề, thiếu niên tóc xoăn nhắc nhở: “Cẩn thận đừng để bị phát hiện.”
“Sẽ không.” Cô gái biết thiếu niên không hứng thú nên hỏi người chơi tóc đuôi sói ngắn, “Muốn xem không?”
Người chơi kia đang ngồi ngay nơi ánh mặt trời chói lòa, mỉm cười lắc đầu.
“Hai người không thú vị gì hết.”
Cô gái buộc tóc hai chùm lại lần nữa cầm lấy kính viễn vọng, cô rất có hứng thú vừa xem phim vừa đoán lời thoại: “Vậy mà lại đi lừa gạt tình cảm NPC, biến thái.”
Đại tiểu thư đáng thương đơn thuần, chưa gì đã bị đối phương đánh gục.
“Đúng là làm người ta hâm mộ ghen ghét, bắt được đại tiểu thư, có thể lợi dụng tài nguyên phía trên.” Cô gái buộc tóc hai chùm tiếp tục cảm khái.
Không ngờ lúc này, người chơi tuấn mỹ đột nhiên nghiêng mặt nhìn chằm chằm vào ống kính, sau đó chậm rãi nở nụ cười.
“Xem đủ rồi sao?” Hắn má mồm, uy hiếp không chút tiếng động.
Tác giả :
Thanh Trúc Diệp