Tháng Năm Qua
Quyển 3 - Chương 52: Ngoại truyện 3: Chân mệnh thiên tử của Trác Tiểu Viễn
Trác Tiểu Viễn không biết rốt cuộc mình có phải là gay hay không, nhưng thói quen hình thành trong thời gian dài, dẫu sao cũng khiến gã để ý đến nam giới nhiều hơn nữ giới. Trong bệnh viện người biết đặc điểm này của gã chỉ có Chu Văn Hạo. Lúc hai người lén hút thuốc, thỉnh thoảng Chu Văn Hạo sẽ hỏi gã: “Cậu thế nào? Có muốn tìm bạn đời không?”
Trác Tiểu Viễn ngậm điếu thuốc trong miệng, nói lờ mờ không rõ: “Làm gì có thời gian…”
Chu Văn Hạo: “Thời gian toàn là tự mình chừa ra, có muốn hay không mới quan trọng, cậu đừng lừa mình dối người nữa.”
Trác Tiểu Viễn liếc anh một cái.
“Đến đi.” Chu Văn Hạo vỗ vai gã, “Tối nay anh đây đưa cậu đi sàn nhảy.”
Sản nhảy trong lời Chu Văn Hạo thật ra chính là club hạng sang, anh không bao phòng riêng, cứng rắn kéo Trác Tiểu Viễn lên sàn nhảy trong tiếng nhạc rock inh tai nhức óc.
“Chơi thả ga đê!” Chu Văn Hạo lắc lư theo điệu nhạc, gào to bên tai Trác Tiểu Viễn, “Đụng phải ai mà thấy thích thì đừng ngại, cứ đè luôn nhá!”
Trác Tiểu Viễn: “…”
Gã vẫn còn mặc bộ thường phục đơn giản, quần jeans áo sơ mi cotton, chả ăn nhập gì với áo da quần da, khoe ngực hở đùi khắp sàn nhảy. Chu Văn Hạo cũng mặc kệ những thứ ấy, anh cứ như một tú bà từng trải, mục đích chính là tối nay “bán” Trác Tiểu Viễn đi.
Trên sân khấu DJ bật đĩa, nhạc càng lúc càng hot, Trác Tiểu Viễn bị điệu nhảy của dòng người đẩy vào giữa, mặt mày khắm không tả nổi. Chả biết Chu Văn Hạo đã chạy tót đi đằng nào, trong lòng Trác Tiểu Viễn thầm nhúng cái tên trời đánh này xuống chảo dầu mười nghìn lần.
Ban đầu khi có người nhảy áp sát vào gã, Trác Tiểu Viễn cũng không để tâm, mãi đến khi gã đi đâu đối phương đi đấy thì mới phát hiện có gì đó không ổn.
Nhảy sát vào gã là một người đàn ông, hoặc nên nói là một chàng trai thì thích hợp hơn. Dù vẽ mắt khói dày cộp, cảm giác trẻ trung phơi phới của đối phương vẫn không thể che giấu được.
Trác Tiểu Viễn bị áp sát đến độ lúng túng, nhưng cũng không có cách nào đẩy đối phương ra. Tư thế nhảy của người kia rất đẹp, lúc xoay người bèn cười với Trác Tiểu Viễn.
“Lần đầu anh đến à?” Đối phương kéo Trác Tiểu Viễn ra khỏi sản nhảy, “Đến tìm vui?”
Trác Tiểu Viễn không biết nên trả lời sao, chỉ có thể lảng đi: “Cậu rất hay đến đây?”
Chàng trai mỉm cười, thản niên đáp: “Tôi thiếu tiền.”
Trác Tiểu Viễn nhìn cậu, bỗng nhiên nói: “Cậu vẫn cười như vậy suốt à?”
Chàng trai: “?”
Trác Tiểu Viễn giải thích: “Ừm… Cười rất mỉa mai?”
Đối phương không cười nữa, Trác Tiểu Viễn cảm thấy hình như mình nói sai rồi, ngẫm nghĩ sửa lại: “Cậu đói không? Tôi đưa cậu đi ăn gì nhé?”
Lúc hai người ngồi trong một quán ven đường thì vẻ mặt của Lăng Vân cũng không tốt lắm. Trác Tiểu Viễn giả vờ không thấy, gã lấy khăn giấy lau sạch bàn, vừa gọi hai suất spaghetti thịt bò vừa hỏi cậu: “Lăng Vân là hai chữ nào?”
Lăng Vân lạnh nhạt đáp: “Lăng Vân trong tráng chí lăng vân[1].”
[1] Tráng chí lăng vân: Có thể hiểu là chí khí ngút trời. Lăng Vân nghĩa là ngút trời, đến tận mây xanh.
“Được đấy.” Trác Tiểu Viễn tách hai đôi đũa ra, “Tên rất hay.”
Lăng Vân nhếch môi, gương mặt cậu lại hiện lên nụ cười mai mỉa, nhìn Trác Tiểu Viễn giúp lau đũa rồi đưa tới trước mặt mình: “Nè.”
Lăng Vân không nhận, cậu hơi mất kiên nhẫn: “Tôi đã bảo tôi thiếu tiền rồi, nếu anh không muốn, tôi sẽ đi tìm người khác ngay.”
Trác Tiểu Viễn đẩy spaghetti tới trước mặt cậu, đôi mắt xếch nheo lại: “Một tối cậu bao nhiêu tiền?”
Lăng Vân báo một con số, Trác Tiểu Viễn vừa ăn vừa lấy ví ra, đếm một xấp tiền để trước mặt cậu: “Chỗ này gấp đôi số cậu cần, ăn với tôi xong rồi nói tiếp.”
Lăng Vân: “…”
Lăng Vân từng gặp vô số kẻ nhiều tiền ngu ngốc, mang cái điệu bộ muốn cảm hoá cậu, nhưng cuối cùng vẫn đòi lên giường. Lăng Vân cảm thấy điều này bình thường lắm, trao đổi tiền và hàng, một bên đồng ý bán một bên đồng ý mua, đôi bên cùng có lợi. Ban đầu cả nam nữ cậu đều không kiêng, dù sao đều làm top cả, trả tiền là được. Nhưng sau đó cậu phát hiện cậu càng thích làm đàn ông hơn, hơn nữa đàn ông đơn giản, sẽ không động lòng thật sự, chỉ cần thoả mãn là xong. Thế nên khi cậu để ý thấy Trác Tiểu Viễn, cảm thấy chắc hẳn kịch bản cũng giống trước đây, chứ không phải như bây giờ, cậu ngồi trong xe của Trác Tiểu Viễn, chờ và nhìn đối phương đi mua nước tẩy trang cho cậu.
Không chỉ mua nước tẩy trang mà Trác Tiểu Viễn còn mua cả bông phấn, vì trời nóng nên gã cởi áo sơ mi, bên trong là chiếc áo may ô bó sát người. Lăng Vân phát hiện bắp thịt của đối phương không hề kém cạnh mình, màu lúa mạch hết sức khoẻ khoắn, thứ thể lực được rèn luyện một cách tự nhiên từ cuộc sống.
“Không phải anh đang bê gạch đấy chứ?” Lăng Vân không kìm được mỉa gã.
Trác Tiểu Viễn nhìn cậu một cái, bàn tay nhanh nhẹn bóc túi đựng nước tẩy trang: “Lúc nào cậu cũng nói chuyện ác như này à?”
“Hầu hết khách hàng đều rất hèn.” Lăng Vân cười bảo, “Họ có tiền, hầu như toàn nghe nịnh nọt, nên rất thích tiêu tiền nghe cười khác nói ác với mình.”
Trác Tiểu Viễn cười: “Cậu không sợ ăn đánh hử.”
Lăng Vân nhún vai, tỏ ra thản nhiên, cậu nhìn Trác Tiểu Viễn rót nước tẩy trang lên bông phấn, nhưng không hề nhận lấy.
Trác Tiểu Viễn: “?”
Lăng Vân ghé mặt mình lên, biếng nhác bảo: “Anh giai làm giúp em đi.”
Trác Tiểu Viễn bất đắc dĩ: “Cậu bị chiều quen rồi.” Tuy ngoài miệng nói thế, nhưng động tác lại không do dự nhiều, gã giữ mặt Lăng Vân, cầm bông phấn nhẹ nhàng lau sạch vòng màu quanh mắt đối phương. Da của Lăng Vân rất trắng, sau khi tẩy sạch lớp trang điểm Trác Tiểu Viễn mới phát hiện khoé mắt bên phải của đối phương có một nốt ruồi lệ nhỏ xíu.
Lăng Vân mở mắt, cậu chăm chú nhìn Trác Tiểu Viễn đang quan sát mình, cười nói: “Sao thế? Muốn hôn em à?”
Mặt cậu tỏ rõ “biết ngay anh sẽ như vậy mà”, tràn đầy tự tin nhắm mắt lần nữa, nhưng hồi lâu vẫn không đợi được động tác tiếp theo của Trác Tiểu Viễn.
“Cái đó…” Giọng Trác Tiểu Viễn hơi lúng túng, “Cậu có muốn tháo kính áp tròng xuống không? Mắt cậu toàn tia máu không à…”
Lăng Vân: “…”
Trác Tiểu Viễn hỏi rõ chỗ ở của Lăng Vân, đưa người về dưới lầu. Trên đường đi Lăng Vân ngồi trong xe tháo kính áp tròng, mặt khắm không tả nổi, kết quả tháo hồi lâu cũng chỉ tháo được một cái, lúc xuống xe một mắt to một mắt nhỏ.
“Anh không lên ngồi thật à?” Cậu trợn cặp mắt nổ mắt xịt, chưa từ bỏ ý định hỏi Trác Tiểu Viễn.
Thấy cậu như thế Trác Tiểu Viễn buồn cười lắm, đành phải cứng rắn nhẫn nhịn: “Ngày mai tôi có ca trực, hôm nay không đi lên được, không phải cậu có wechat của tôi à, hẹn lần khác nhé.”
Lăng Vân “chậc” một tiếng: “Nhưng em không chủ động hẹn người.”
Trác Tiểu Viễn khởi động xe, nheo đôi mắt xếch đưa tay ra ngoài cửa xe xoa đầu Lăng Vân: “Vậy tôi hẹn cậu cũng được.”
Hôm sau lúc Chu Văn Hạo tìm được Trác Tiểu Viễn thì hùng hổ hỏi gã: “Nghe nói hôm qua cậu bị báo nhỏ tha đi?”
“Báo nhỏ là ai?” Trác Tiểu Viễn thay bộ quần áo vấy máu trên người, một bên tai còn đeo khẩu trang.
“Chính là Lăng Vân đó.” Chu Văn Hạo ném cho gã điếu thuốc, bảo gã ra ngoài hút, “Người ta gọi là báo nhỏ sexy đó nha. Tuy cậu ta có vẻ giống MB, nhưng tiêu chuẩn chọn khách rất cao, hơn nữa từ trước tới giờ chưa yêu ai, nghe nói cơ bụng sáu múi sức vừa dai vừa khoẻ, hàng ngon có một không hai.”
Trác Tiểu Viễn thấy cái đánh giá này đúng là ba chấm, bỗng nhiên hỏi: “Thằng bé nằm giường bệnh 214 tìm được tuỷ thích hợp chưa?”
“Cậu quan tâm thằng nhóc đó ghê nhỉ.” Chu Văn Hạo nhớ lại bảo, “Nó vừa vào là cậu đã để ý liên tục, người lớn trong nhà còn không tích cực bằng cậu nữa kìa, nếu không phải tôi quen biết cậu lâu, tôi còn tưởng nó là con trai cậu đó.”
Trác Tiểu Viễn cười không giải thích, lại hỏi: “Cậu nhắc đến người lớn, hình như thằng bé ấy không có bố mẹ?”
Chu Văn Hạo: “Nhà đấy đúng chuẩn là một phim gia đình cẩu huyết luôn. Nghe nói bố mẹ li dị rồi, thằng bé ấy được xử cho bố nuôi, bị bệnh phải tiêu tiền mà, bố không đủ tiền nên không quan tâm nữa. Còn mẹ ấy à, cũng là người số khổ, sau khi tái hôn thì nhà bên ấy cũng là cái động không đáy, thiệt tình chả giúp đỡ được gì. Chắc anh ruột thằng bé là người có lương tâm nhất, vẫn luôn chăm sóc cho đứa em này. Nhưng cậu cũng biết đấy, dù có đủ tiền thì tuỷ ghép cũng là một vấn đề, đến giờ vẫn chưa tìm được. Anh thằng bé cũng thăm hỏi qua đủ loại đường dây rồi, kết quả thì chưa biết thế nào. Hơn nữa chuyện ghép tuỷ này, cậu muốn người trong cuộc đồng ý thì dù sao cũng phải cho người ta chỗ tốt, không thì tội gì người ta phải chịu khổ cơ chứ?”
Trác Tiểu Viễn im lặng một hồi, dụi tắt điếu thuốc, đứng dậy mặc áo blouse vào: “Tôi đi xem xem.”
“Đi đi.” Chu Văn Hạo phất tay, bất đắc dĩ nói, “Anh giai tốt của thế giới ạ.”
Học xong tiết buổi chiều, Lăng Vân vội vàng chạy đến tiệm trà sữa làm việc. Một tuần cậu có hai ca làm, buổi tối nếu không có ai mua thì cậu sẽ ở quán bar hát, dù sao cuộc sống mỗi ngày từ khi mở mắt thức dậy thì ngoài đi học ra cũng chỉ có nghĩ cách kiếm tiền.
Lúc bị người gọi lại Lăng Vân hơi mất kiên nhẫn, cậu nhét hai tay trong túi, nhẫn nhịn chờ đối phương chạy tới.
“Tớ có một bức thư mời tham gia buổi tuyển chọn.” Người đến là Cảnh Tiểu Hạc bạn cùng lớp Lăng Vân, “Cậu có muốn đi thử không?”
Lăng Vân cạn lời: “Bây giờ tớ làm gì có thời gian.”
Rõ ràng Cảnh Tiểu Hạc tích cực hơn cậu nhiều: “Nhưng lần này giám khảo là Quý Khâm Dương! Quý Khâm Dương đó! Có thể hát bài hát của anh ấy đó! Cậu không đi thật à?!”
Lăng Vân hơi băn khoăn, cậu gãi tóc, cuối cùng mới nghiến răng bảo: “Cậu đưa thư mời cho tớ, tớ sẽ cân nhắc.”
Cảnh Tiểu Hạc mở cờ trong bụng: “Nhất định phải cân nhắc cẩn thận nghen! Tháng sau là hết hạn đăng kí rồi! Tớ coi trọng cậu đấy bảo bối!”
Trác Tiểu Viễn ngậm điếu thuốc trong miệng, nói lờ mờ không rõ: “Làm gì có thời gian…”
Chu Văn Hạo: “Thời gian toàn là tự mình chừa ra, có muốn hay không mới quan trọng, cậu đừng lừa mình dối người nữa.”
Trác Tiểu Viễn liếc anh một cái.
“Đến đi.” Chu Văn Hạo vỗ vai gã, “Tối nay anh đây đưa cậu đi sàn nhảy.”
Sản nhảy trong lời Chu Văn Hạo thật ra chính là club hạng sang, anh không bao phòng riêng, cứng rắn kéo Trác Tiểu Viễn lên sàn nhảy trong tiếng nhạc rock inh tai nhức óc.
“Chơi thả ga đê!” Chu Văn Hạo lắc lư theo điệu nhạc, gào to bên tai Trác Tiểu Viễn, “Đụng phải ai mà thấy thích thì đừng ngại, cứ đè luôn nhá!”
Trác Tiểu Viễn: “…”
Gã vẫn còn mặc bộ thường phục đơn giản, quần jeans áo sơ mi cotton, chả ăn nhập gì với áo da quần da, khoe ngực hở đùi khắp sàn nhảy. Chu Văn Hạo cũng mặc kệ những thứ ấy, anh cứ như một tú bà từng trải, mục đích chính là tối nay “bán” Trác Tiểu Viễn đi.
Trên sân khấu DJ bật đĩa, nhạc càng lúc càng hot, Trác Tiểu Viễn bị điệu nhảy của dòng người đẩy vào giữa, mặt mày khắm không tả nổi. Chả biết Chu Văn Hạo đã chạy tót đi đằng nào, trong lòng Trác Tiểu Viễn thầm nhúng cái tên trời đánh này xuống chảo dầu mười nghìn lần.
Ban đầu khi có người nhảy áp sát vào gã, Trác Tiểu Viễn cũng không để tâm, mãi đến khi gã đi đâu đối phương đi đấy thì mới phát hiện có gì đó không ổn.
Nhảy sát vào gã là một người đàn ông, hoặc nên nói là một chàng trai thì thích hợp hơn. Dù vẽ mắt khói dày cộp, cảm giác trẻ trung phơi phới của đối phương vẫn không thể che giấu được.
Trác Tiểu Viễn bị áp sát đến độ lúng túng, nhưng cũng không có cách nào đẩy đối phương ra. Tư thế nhảy của người kia rất đẹp, lúc xoay người bèn cười với Trác Tiểu Viễn.
“Lần đầu anh đến à?” Đối phương kéo Trác Tiểu Viễn ra khỏi sản nhảy, “Đến tìm vui?”
Trác Tiểu Viễn không biết nên trả lời sao, chỉ có thể lảng đi: “Cậu rất hay đến đây?”
Chàng trai mỉm cười, thản niên đáp: “Tôi thiếu tiền.”
Trác Tiểu Viễn nhìn cậu, bỗng nhiên nói: “Cậu vẫn cười như vậy suốt à?”
Chàng trai: “?”
Trác Tiểu Viễn giải thích: “Ừm… Cười rất mỉa mai?”
Đối phương không cười nữa, Trác Tiểu Viễn cảm thấy hình như mình nói sai rồi, ngẫm nghĩ sửa lại: “Cậu đói không? Tôi đưa cậu đi ăn gì nhé?”
Lúc hai người ngồi trong một quán ven đường thì vẻ mặt của Lăng Vân cũng không tốt lắm. Trác Tiểu Viễn giả vờ không thấy, gã lấy khăn giấy lau sạch bàn, vừa gọi hai suất spaghetti thịt bò vừa hỏi cậu: “Lăng Vân là hai chữ nào?”
Lăng Vân lạnh nhạt đáp: “Lăng Vân trong tráng chí lăng vân[1].”
[1] Tráng chí lăng vân: Có thể hiểu là chí khí ngút trời. Lăng Vân nghĩa là ngút trời, đến tận mây xanh.
“Được đấy.” Trác Tiểu Viễn tách hai đôi đũa ra, “Tên rất hay.”
Lăng Vân nhếch môi, gương mặt cậu lại hiện lên nụ cười mai mỉa, nhìn Trác Tiểu Viễn giúp lau đũa rồi đưa tới trước mặt mình: “Nè.”
Lăng Vân không nhận, cậu hơi mất kiên nhẫn: “Tôi đã bảo tôi thiếu tiền rồi, nếu anh không muốn, tôi sẽ đi tìm người khác ngay.”
Trác Tiểu Viễn đẩy spaghetti tới trước mặt cậu, đôi mắt xếch nheo lại: “Một tối cậu bao nhiêu tiền?”
Lăng Vân báo một con số, Trác Tiểu Viễn vừa ăn vừa lấy ví ra, đếm một xấp tiền để trước mặt cậu: “Chỗ này gấp đôi số cậu cần, ăn với tôi xong rồi nói tiếp.”
Lăng Vân: “…”
Lăng Vân từng gặp vô số kẻ nhiều tiền ngu ngốc, mang cái điệu bộ muốn cảm hoá cậu, nhưng cuối cùng vẫn đòi lên giường. Lăng Vân cảm thấy điều này bình thường lắm, trao đổi tiền và hàng, một bên đồng ý bán một bên đồng ý mua, đôi bên cùng có lợi. Ban đầu cả nam nữ cậu đều không kiêng, dù sao đều làm top cả, trả tiền là được. Nhưng sau đó cậu phát hiện cậu càng thích làm đàn ông hơn, hơn nữa đàn ông đơn giản, sẽ không động lòng thật sự, chỉ cần thoả mãn là xong. Thế nên khi cậu để ý thấy Trác Tiểu Viễn, cảm thấy chắc hẳn kịch bản cũng giống trước đây, chứ không phải như bây giờ, cậu ngồi trong xe của Trác Tiểu Viễn, chờ và nhìn đối phương đi mua nước tẩy trang cho cậu.
Không chỉ mua nước tẩy trang mà Trác Tiểu Viễn còn mua cả bông phấn, vì trời nóng nên gã cởi áo sơ mi, bên trong là chiếc áo may ô bó sát người. Lăng Vân phát hiện bắp thịt của đối phương không hề kém cạnh mình, màu lúa mạch hết sức khoẻ khoắn, thứ thể lực được rèn luyện một cách tự nhiên từ cuộc sống.
“Không phải anh đang bê gạch đấy chứ?” Lăng Vân không kìm được mỉa gã.
Trác Tiểu Viễn nhìn cậu một cái, bàn tay nhanh nhẹn bóc túi đựng nước tẩy trang: “Lúc nào cậu cũng nói chuyện ác như này à?”
“Hầu hết khách hàng đều rất hèn.” Lăng Vân cười bảo, “Họ có tiền, hầu như toàn nghe nịnh nọt, nên rất thích tiêu tiền nghe cười khác nói ác với mình.”
Trác Tiểu Viễn cười: “Cậu không sợ ăn đánh hử.”
Lăng Vân nhún vai, tỏ ra thản nhiên, cậu nhìn Trác Tiểu Viễn rót nước tẩy trang lên bông phấn, nhưng không hề nhận lấy.
Trác Tiểu Viễn: “?”
Lăng Vân ghé mặt mình lên, biếng nhác bảo: “Anh giai làm giúp em đi.”
Trác Tiểu Viễn bất đắc dĩ: “Cậu bị chiều quen rồi.” Tuy ngoài miệng nói thế, nhưng động tác lại không do dự nhiều, gã giữ mặt Lăng Vân, cầm bông phấn nhẹ nhàng lau sạch vòng màu quanh mắt đối phương. Da của Lăng Vân rất trắng, sau khi tẩy sạch lớp trang điểm Trác Tiểu Viễn mới phát hiện khoé mắt bên phải của đối phương có một nốt ruồi lệ nhỏ xíu.
Lăng Vân mở mắt, cậu chăm chú nhìn Trác Tiểu Viễn đang quan sát mình, cười nói: “Sao thế? Muốn hôn em à?”
Mặt cậu tỏ rõ “biết ngay anh sẽ như vậy mà”, tràn đầy tự tin nhắm mắt lần nữa, nhưng hồi lâu vẫn không đợi được động tác tiếp theo của Trác Tiểu Viễn.
“Cái đó…” Giọng Trác Tiểu Viễn hơi lúng túng, “Cậu có muốn tháo kính áp tròng xuống không? Mắt cậu toàn tia máu không à…”
Lăng Vân: “…”
Trác Tiểu Viễn hỏi rõ chỗ ở của Lăng Vân, đưa người về dưới lầu. Trên đường đi Lăng Vân ngồi trong xe tháo kính áp tròng, mặt khắm không tả nổi, kết quả tháo hồi lâu cũng chỉ tháo được một cái, lúc xuống xe một mắt to một mắt nhỏ.
“Anh không lên ngồi thật à?” Cậu trợn cặp mắt nổ mắt xịt, chưa từ bỏ ý định hỏi Trác Tiểu Viễn.
Thấy cậu như thế Trác Tiểu Viễn buồn cười lắm, đành phải cứng rắn nhẫn nhịn: “Ngày mai tôi có ca trực, hôm nay không đi lên được, không phải cậu có wechat của tôi à, hẹn lần khác nhé.”
Lăng Vân “chậc” một tiếng: “Nhưng em không chủ động hẹn người.”
Trác Tiểu Viễn khởi động xe, nheo đôi mắt xếch đưa tay ra ngoài cửa xe xoa đầu Lăng Vân: “Vậy tôi hẹn cậu cũng được.”
Hôm sau lúc Chu Văn Hạo tìm được Trác Tiểu Viễn thì hùng hổ hỏi gã: “Nghe nói hôm qua cậu bị báo nhỏ tha đi?”
“Báo nhỏ là ai?” Trác Tiểu Viễn thay bộ quần áo vấy máu trên người, một bên tai còn đeo khẩu trang.
“Chính là Lăng Vân đó.” Chu Văn Hạo ném cho gã điếu thuốc, bảo gã ra ngoài hút, “Người ta gọi là báo nhỏ sexy đó nha. Tuy cậu ta có vẻ giống MB, nhưng tiêu chuẩn chọn khách rất cao, hơn nữa từ trước tới giờ chưa yêu ai, nghe nói cơ bụng sáu múi sức vừa dai vừa khoẻ, hàng ngon có một không hai.”
Trác Tiểu Viễn thấy cái đánh giá này đúng là ba chấm, bỗng nhiên hỏi: “Thằng bé nằm giường bệnh 214 tìm được tuỷ thích hợp chưa?”
“Cậu quan tâm thằng nhóc đó ghê nhỉ.” Chu Văn Hạo nhớ lại bảo, “Nó vừa vào là cậu đã để ý liên tục, người lớn trong nhà còn không tích cực bằng cậu nữa kìa, nếu không phải tôi quen biết cậu lâu, tôi còn tưởng nó là con trai cậu đó.”
Trác Tiểu Viễn cười không giải thích, lại hỏi: “Cậu nhắc đến người lớn, hình như thằng bé ấy không có bố mẹ?”
Chu Văn Hạo: “Nhà đấy đúng chuẩn là một phim gia đình cẩu huyết luôn. Nghe nói bố mẹ li dị rồi, thằng bé ấy được xử cho bố nuôi, bị bệnh phải tiêu tiền mà, bố không đủ tiền nên không quan tâm nữa. Còn mẹ ấy à, cũng là người số khổ, sau khi tái hôn thì nhà bên ấy cũng là cái động không đáy, thiệt tình chả giúp đỡ được gì. Chắc anh ruột thằng bé là người có lương tâm nhất, vẫn luôn chăm sóc cho đứa em này. Nhưng cậu cũng biết đấy, dù có đủ tiền thì tuỷ ghép cũng là một vấn đề, đến giờ vẫn chưa tìm được. Anh thằng bé cũng thăm hỏi qua đủ loại đường dây rồi, kết quả thì chưa biết thế nào. Hơn nữa chuyện ghép tuỷ này, cậu muốn người trong cuộc đồng ý thì dù sao cũng phải cho người ta chỗ tốt, không thì tội gì người ta phải chịu khổ cơ chứ?”
Trác Tiểu Viễn im lặng một hồi, dụi tắt điếu thuốc, đứng dậy mặc áo blouse vào: “Tôi đi xem xem.”
“Đi đi.” Chu Văn Hạo phất tay, bất đắc dĩ nói, “Anh giai tốt của thế giới ạ.”
Học xong tiết buổi chiều, Lăng Vân vội vàng chạy đến tiệm trà sữa làm việc. Một tuần cậu có hai ca làm, buổi tối nếu không có ai mua thì cậu sẽ ở quán bar hát, dù sao cuộc sống mỗi ngày từ khi mở mắt thức dậy thì ngoài đi học ra cũng chỉ có nghĩ cách kiếm tiền.
Lúc bị người gọi lại Lăng Vân hơi mất kiên nhẫn, cậu nhét hai tay trong túi, nhẫn nhịn chờ đối phương chạy tới.
“Tớ có một bức thư mời tham gia buổi tuyển chọn.” Người đến là Cảnh Tiểu Hạc bạn cùng lớp Lăng Vân, “Cậu có muốn đi thử không?”
Lăng Vân cạn lời: “Bây giờ tớ làm gì có thời gian.”
Rõ ràng Cảnh Tiểu Hạc tích cực hơn cậu nhiều: “Nhưng lần này giám khảo là Quý Khâm Dương! Quý Khâm Dương đó! Có thể hát bài hát của anh ấy đó! Cậu không đi thật à?!”
Lăng Vân hơi băn khoăn, cậu gãi tóc, cuối cùng mới nghiến răng bảo: “Cậu đưa thư mời cho tớ, tớ sẽ cân nhắc.”
Cảnh Tiểu Hạc mở cờ trong bụng: “Nhất định phải cân nhắc cẩn thận nghen! Tháng sau là hết hạn đăng kí rồi! Tớ coi trọng cậu đấy bảo bối!”
Tác giả :
Tĩnh Thủy Biên