Tháng Năm Ngọt Ngào
Chương 76
Cao Tân bị đè dưới đất đến chật vật, nhìn không khác gì mấy con cá nằm phơi bụng trên nước đá ở quầy hàng kế bên, hai mắt còn oán hận nhìn Lâm Kính Tổ, bên trong còn toát ra lửa có thể đem Lâm Kính Tổ nướng chính. Lâm Kính Tổ đang tự hỏi mình khi nào thì có thâm thù đại hận với tên này thì Cao Tân bắt đầu chửi ầm lên.
“Lâm Kính Tổ mày không phải là người! Mày làm như vậy không thấy đã phụ lòng Tiểu Cát sao?”
Lâm Kính Tổ bị mắng không hiểu đầu đuôi tai nheo gì.
“Tôi làm gì có lỗi phụ lòng ai? Tiểu Cát xảy ra chuyện gì?”
“Mày tự hiểu đi! Tiểu Cát vừa đi mày lại cười cười nói nói với người khác! Đồ vương bát đản! Mày như vậy không phải làm cậu ấy đau khổ sao? Tiểu Cát tốt như vậy, sao mày có thể, sao mày có thể nhẫn tâm… Lâm Kính Tổ, tao đã nhìn lầm mày rồi! Mày là đồ khốn mặt người dạ thú!”
Lâm Kính Tổ ù ù cạc cạc ăn một trận chửi mắng, đã vậy còn không biết tại sao mình bị mắng nữa, lập tức nổi điên lên, nắm cổ áo lôi người kia dậy.
“Mày mắng ai hả, cái gì mà nói nói cười cười hả… Tống Trạch cậu ấy là…”
“Là” sau đó thì không nói gì nữa, vừa nãy náo động như vậy, không ít bác gái mua thức ăn bắt đầu nhìn sang bên này, mắt thấy đám người xem không người đông lên, Lâm Kính Tổ không đầu óc cũng biết việc này không thể nói trước mặt nhiều người, huống chi Tống Trạch đứng kế bên mặt mày giống như đang phải đối diện với bão tố phong ba.
Lâm Kính Tổ đang còn suy nghĩ, không đề phòng bị Cao Tân dùng sức giật ra, một đấm lao tới bên mạn sườn, Cao Tân bật người nhảy xa ba bước, chỉ vào cậu ta nói.
“Một đấm này là tao thay Tiểu Cát tặng mày. Lâm Kính Tổ, cho mày biết, ngoan ngoãn ở bên cậu ấy, còn một lần nữa thì tao đánh chết mày!”
Rồi lại quay đầu nói với Tống Trạch.
“Tên khốn này một chân đạp hai thuyền, không phải thứ tốt gì đâu. Cậu đừng để bị lừa, tôi khuyên cậu tốt nhất nên mau từ bỏ, đừng phá đám chuyện tình cảm của người khác.”
Nói xong thì thu dọn một đống đồ đạc rớt vương vãi dưới đất vội vàng bỏ đi, để lại Tống Trạch và Lâm Kính Tổ mắt to trừng mắt nhỏ giữa một vòng bác gái đang vây xem. Đôi mắt đen của Tống Trạch chậm rãi híp lại, khóe miệng tươi cười khiến da đầu Lâm Kính Tổ run lên.
“Vậy ra tớ là kẻ thứ ba à?”
Lâm Kính Tổ hung hăng trừng đám người đang đứng xem trò vui, trong lòng hối hận vừa nãy sao không đập cho Cao Tân một trận nên thân cơ chứ, đồng thời phải còn vận dụng hết tế bào não giải thích tội danh oan uổng này với Tống Trạch, lại thấy tên vu oan giá họa kia chạy trở lại, nói.
“Này, có thể cho tôi mượn ít tiền được không, tôi quên mang ví rồi.”
Lâm Kính Tổ và Tống Trạch đen mặt nhìn nhau, Tống Trạch hỏi Lâm Kính Tổ.
“Cậu ta có phải…”
Nhờ gia giáo nghiêm chỉnh ở nhà mà Tống Trạch mới đem ba chữ “bệnh thần kinh” nuốt ngược vào bụng. Lâm Kính Tổ bất đắc dĩ thở dài nói.
“Tên này lúc nào cũng lên cơn như thế, tớ cũng quen rồi.”
Nói xong rút ví ra, đang muốn đưa mấy tờ tiền cho Cao Tân thì bị Tống Trạch ngăn lại. Tống Trạch lấy ví của Lâm Kính Tổ qua, đưa hết cho Cao Tân, chỉ chỉ quầy thu ngân xếp hàng dài dằng dặc.
“Cầm tính tiền đi.”
Sau đó đẩy xe đẩy của mình tới.
“À, cái này cũng tính tiền luôn. Tính xong rồi thì sang quán cafe đối diện tìm chúng tôi trả lại ví.”
Nói xong kéo tay Lâm Kính Tổ bỏ đi, đi được vài bước dường như nhớ tới chuyện gì lại quay đầu lại, chỉ chỉ xe đẩy nói.
“Đúng rồi, còn có cái này, đồ hình tròn với đồ hình vuông để riêng, đồ hộp với thịt thà để riêng, đồ đông lạnh với đồ nước để riêng, nước rửa chén với xà bông tắm để riêng, đồ uống và đồ ăn vặt để riêng, mà không được xếp quá 3 túi lớn đâu nhé.”
Xong rồi cũng không thèm quay đầu lại mà thong dong bỏ đi, một tràng ác mồm ác miệng lại giúp thần thanh khí sảng, chỉ tại người nọ động thủ với Lâm Kính Tổ khiến cậu khó chịu, Lâm Kính Tổ tên này dù có man di thiếu giáo huấn đi nữa, cũng chưa tới lượt người khác phải động thủ.
Vào quán cafe chọn một chỗ khá yên tĩnh ngồi xuống, Tống Trạch mới khoanh tay trước ngực nhìn Lâm Kính Tổ.
“Nói đi.”
Lâm Kính Tổ vốn dở ngữ văn, cùng một câu chuyện, qua miệng Tống Trạch là một câu chuyện xưa lôi cuốn hấp dẫn, nhưng qua miệng Lâm Kính Tổ thì lại thành một đống tùm lum, chuyện này chuyện kia lung tung cả lên. Tống Trạch một hồi sau mới tổng hợp lại được, bĩu môi mắng.
“Lâm Kính Tổ cậu heo à, không biết dùng từ ngữ thì thôi đi, cậu còn không biết cả trình tự kể chuyện sao?”
Lâm Kính Tổ chưa kịp cãi lại cậu đã kịp khái quát tình hình một chút.
“Nói chung là, tên Cao Tân này cùng cậu Tiểu Cát bạn cùng phòng của cậu là một đôi, quen nhau từ hồi trung học, sau khi tốt nghiệp không biết vì sao lại chia tay, lúc trước Tiểu Cát không biết bị chuyện gì kích động mà rủ cậu đi uống rượu, có thể lúc cậu đưa cậu ta say rượu về nhà bị Cao Tân nhìn thấy, hiểu lầm cậu với cậu ta đang quen nhau, là vậy đúng không?”
Lâm Kính Tổ vội vàng gật đầu, còn nói thêm.
“Tớ và Tiểu Cát thật ra không có chuyện gì cả. Sau khi tốt nghiệp cũng chỉ gặp mặt vài lần, đều là chung với mấy thằng bạn cùng phòng, mới gặp riêng có một lần, không biết sao lại bị cậu ta bắt gặp, còn bị hiểu lầm…”
“Dừng dừng dừng!” Tống Trạch trừng mắt liếc cậu ta một cái.
“Cậu gấp cái gì, tớ có nói không tin sao?”
Tống Trạch nói, “Lâm Kính Tổ, tớ đối với cậu, không đến nỗi một chút chuyện như vậy cũng không có niềm tin.”
Lâm Kính Tổ nhìn thẳng đôi mắt đen láy của cậu ấy, miệng sắp nhếch đến mang tai, nếu không phải chỗ này kế bên cửa sổ hướng ra ngoài đường, cậu ta đã nhào tới cho Tống Trạch một cái hôn thật kiêu rồi.
~*~*~*~
“Lâm Kính Tổ mày không phải là người! Mày làm như vậy không thấy đã phụ lòng Tiểu Cát sao?”
Lâm Kính Tổ bị mắng không hiểu đầu đuôi tai nheo gì.
“Tôi làm gì có lỗi phụ lòng ai? Tiểu Cát xảy ra chuyện gì?”
“Mày tự hiểu đi! Tiểu Cát vừa đi mày lại cười cười nói nói với người khác! Đồ vương bát đản! Mày như vậy không phải làm cậu ấy đau khổ sao? Tiểu Cát tốt như vậy, sao mày có thể, sao mày có thể nhẫn tâm… Lâm Kính Tổ, tao đã nhìn lầm mày rồi! Mày là đồ khốn mặt người dạ thú!”
Lâm Kính Tổ ù ù cạc cạc ăn một trận chửi mắng, đã vậy còn không biết tại sao mình bị mắng nữa, lập tức nổi điên lên, nắm cổ áo lôi người kia dậy.
“Mày mắng ai hả, cái gì mà nói nói cười cười hả… Tống Trạch cậu ấy là…”
“Là” sau đó thì không nói gì nữa, vừa nãy náo động như vậy, không ít bác gái mua thức ăn bắt đầu nhìn sang bên này, mắt thấy đám người xem không người đông lên, Lâm Kính Tổ không đầu óc cũng biết việc này không thể nói trước mặt nhiều người, huống chi Tống Trạch đứng kế bên mặt mày giống như đang phải đối diện với bão tố phong ba.
Lâm Kính Tổ đang còn suy nghĩ, không đề phòng bị Cao Tân dùng sức giật ra, một đấm lao tới bên mạn sườn, Cao Tân bật người nhảy xa ba bước, chỉ vào cậu ta nói.
“Một đấm này là tao thay Tiểu Cát tặng mày. Lâm Kính Tổ, cho mày biết, ngoan ngoãn ở bên cậu ấy, còn một lần nữa thì tao đánh chết mày!”
Rồi lại quay đầu nói với Tống Trạch.
“Tên khốn này một chân đạp hai thuyền, không phải thứ tốt gì đâu. Cậu đừng để bị lừa, tôi khuyên cậu tốt nhất nên mau từ bỏ, đừng phá đám chuyện tình cảm của người khác.”
Nói xong thì thu dọn một đống đồ đạc rớt vương vãi dưới đất vội vàng bỏ đi, để lại Tống Trạch và Lâm Kính Tổ mắt to trừng mắt nhỏ giữa một vòng bác gái đang vây xem. Đôi mắt đen của Tống Trạch chậm rãi híp lại, khóe miệng tươi cười khiến da đầu Lâm Kính Tổ run lên.
“Vậy ra tớ là kẻ thứ ba à?”
Lâm Kính Tổ hung hăng trừng đám người đang đứng xem trò vui, trong lòng hối hận vừa nãy sao không đập cho Cao Tân một trận nên thân cơ chứ, đồng thời phải còn vận dụng hết tế bào não giải thích tội danh oan uổng này với Tống Trạch, lại thấy tên vu oan giá họa kia chạy trở lại, nói.
“Này, có thể cho tôi mượn ít tiền được không, tôi quên mang ví rồi.”
Lâm Kính Tổ và Tống Trạch đen mặt nhìn nhau, Tống Trạch hỏi Lâm Kính Tổ.
“Cậu ta có phải…”
Nhờ gia giáo nghiêm chỉnh ở nhà mà Tống Trạch mới đem ba chữ “bệnh thần kinh” nuốt ngược vào bụng. Lâm Kính Tổ bất đắc dĩ thở dài nói.
“Tên này lúc nào cũng lên cơn như thế, tớ cũng quen rồi.”
Nói xong rút ví ra, đang muốn đưa mấy tờ tiền cho Cao Tân thì bị Tống Trạch ngăn lại. Tống Trạch lấy ví của Lâm Kính Tổ qua, đưa hết cho Cao Tân, chỉ chỉ quầy thu ngân xếp hàng dài dằng dặc.
“Cầm tính tiền đi.”
Sau đó đẩy xe đẩy của mình tới.
“À, cái này cũng tính tiền luôn. Tính xong rồi thì sang quán cafe đối diện tìm chúng tôi trả lại ví.”
Nói xong kéo tay Lâm Kính Tổ bỏ đi, đi được vài bước dường như nhớ tới chuyện gì lại quay đầu lại, chỉ chỉ xe đẩy nói.
“Đúng rồi, còn có cái này, đồ hình tròn với đồ hình vuông để riêng, đồ hộp với thịt thà để riêng, đồ đông lạnh với đồ nước để riêng, nước rửa chén với xà bông tắm để riêng, đồ uống và đồ ăn vặt để riêng, mà không được xếp quá 3 túi lớn đâu nhé.”
Xong rồi cũng không thèm quay đầu lại mà thong dong bỏ đi, một tràng ác mồm ác miệng lại giúp thần thanh khí sảng, chỉ tại người nọ động thủ với Lâm Kính Tổ khiến cậu khó chịu, Lâm Kính Tổ tên này dù có man di thiếu giáo huấn đi nữa, cũng chưa tới lượt người khác phải động thủ.
Vào quán cafe chọn một chỗ khá yên tĩnh ngồi xuống, Tống Trạch mới khoanh tay trước ngực nhìn Lâm Kính Tổ.
“Nói đi.”
Lâm Kính Tổ vốn dở ngữ văn, cùng một câu chuyện, qua miệng Tống Trạch là một câu chuyện xưa lôi cuốn hấp dẫn, nhưng qua miệng Lâm Kính Tổ thì lại thành một đống tùm lum, chuyện này chuyện kia lung tung cả lên. Tống Trạch một hồi sau mới tổng hợp lại được, bĩu môi mắng.
“Lâm Kính Tổ cậu heo à, không biết dùng từ ngữ thì thôi đi, cậu còn không biết cả trình tự kể chuyện sao?”
Lâm Kính Tổ chưa kịp cãi lại cậu đã kịp khái quát tình hình một chút.
“Nói chung là, tên Cao Tân này cùng cậu Tiểu Cát bạn cùng phòng của cậu là một đôi, quen nhau từ hồi trung học, sau khi tốt nghiệp không biết vì sao lại chia tay, lúc trước Tiểu Cát không biết bị chuyện gì kích động mà rủ cậu đi uống rượu, có thể lúc cậu đưa cậu ta say rượu về nhà bị Cao Tân nhìn thấy, hiểu lầm cậu với cậu ta đang quen nhau, là vậy đúng không?”
Lâm Kính Tổ vội vàng gật đầu, còn nói thêm.
“Tớ và Tiểu Cát thật ra không có chuyện gì cả. Sau khi tốt nghiệp cũng chỉ gặp mặt vài lần, đều là chung với mấy thằng bạn cùng phòng, mới gặp riêng có một lần, không biết sao lại bị cậu ta bắt gặp, còn bị hiểu lầm…”
“Dừng dừng dừng!” Tống Trạch trừng mắt liếc cậu ta một cái.
“Cậu gấp cái gì, tớ có nói không tin sao?”
Tống Trạch nói, “Lâm Kính Tổ, tớ đối với cậu, không đến nỗi một chút chuyện như vậy cũng không có niềm tin.”
Lâm Kính Tổ nhìn thẳng đôi mắt đen láy của cậu ấy, miệng sắp nhếch đến mang tai, nếu không phải chỗ này kế bên cửa sổ hướng ra ngoài đường, cậu ta đã nhào tới cho Tống Trạch một cái hôn thật kiêu rồi.
~*~*~*~
Tác giả :
Thu Trì Vũ