Tháng Năm Ngọt Ngào
Chương 50
Qua Tết âm lịch, một học kì mới lại bắt đầu. Cát Vi Dân lại quay về với cuộc sống bận bịu quay cuồng giữa phòng học, thư viện, phòng thí nghiệm rồi văn phòng khoa, Cao Tân thì như cũ môn tự chọn thì cúp hết, môn bắt buộc thì chọn ngày mà cúp, mỗi tuần đi làm thêm hai buổi tối. Hai người vẫn như trước, từ sáng đến tối giấu giấu diếm diếm quấn lấy nhau.
Khoảng thời gian lạnh nhất trong năm cũng sắp qua, tiết trời dần ấm lại, nơi nơi đều hé nở sắc xuân. Hàng cây hai bên đường trường đã bắt đầu nhú những nụ non xanh nhạt, chú mèo mun của căn tin gần trường đã hạ sinh một nhóc miêu, tròn trĩnh mập mạp rúc vào lòng mẹ, kêu meo meo thật to.
Xuân về, dường như thời kì động dục của Cao Tân cũng tới theo. Lúc trước số lần hai người làm chuyện đó đã không ít, sau khi khai giảng lại ngày một nhiều hơn. Hơn nữa, từ khi Cát Vi Dân không còn cấm Cao Tân nhìn mặt mình lúc làm tình thì kĩ thuật và độ khó trong động tác của Cao Tân ngày càng tăng, rõ ràng là muốn nhìn phản ứng khi Cát Vi Dân bị trêu chọc làm vui, khiến cuối cùng trên người Cát Vi Dân không chỗ nào là không bị làm, trên mặt lẫn phía dưới đều thê thảm. Dĩ nhiên là Cát Vi Dân vốn có sự thẹn thùng của con người, tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân mình cũng sướng đến quên hết trời trăng là gì.
Trên sườn núi phía sau trường, cây cỏ vừa mới đâm chồi thưa thớt, Cát Vi Dân nhìn folder to đùng được đặt tên là “GV” trong máy tính của Cao Tân mà nghiến răng nghiến lợi.
“Cậu sao không chết luôn đi.”
Cao Tân lười biếng nhếch khóe miệng cười hết sức đen tối.
“Tiểu Cát, cậu muốn làm chết tớ sao? Nếu vậy thì cậu phải cố gắng hơn nữa mới được đó.”
Cát Vi Dân một quyển từ điển Hán ngữ đánh tới, khiến nụ cười ngu si của cậu ta biến thành những tiếng kêu rên loạn thất bát tao.
Dường như để đáp lại mấy lời nguyền rủa thường ngày của Cát Vi Dân, đầu tháng ba trời hửng ấm, cái con người cả cơ thể lẫn tinh thần lúc nào cũng cường tráng như Cao Tân cuối cùng lại ngã bệnh.
Hôm đó bọn họ có tiết chung lúc 8 giờ, Cao Tân lần đầu tiên không mua bữa sáng cho Cát Vi Dân, Cát Vi Dân ngủ thẳng giấc đến lúc tỉnh dậy đã sắp trễ, gõ cửa phòng Cao Tân như điên cũng không thấy trả lời, đành phải đầu bù tóc rối chạy như điên vào lớp.
Tiết này là một môn tự chọn, bình thường Cao Tân cũng không đến lớp, Cát Vi Dân chỉ nghĩ cậu ấy có lẽ đêm qua làm thêm mệt quá ngủ quên, cũng không để ý mấy, lúc điểm danh bịt mũi đáp một tiếng “Có” hộ Cao Tân là xong chuyện.
Hết giờ học Cát Vi Dân ngồi trong lớp một lúc, viết xong bài vở mới quay về kí túc xá, định gọi Cao Tân cùng nhau đi ăn trưa, mới vừa đến cửa phòng Cao Tân thì nhận được tin nhắn không đầu không đuôi của cậu.
“Ngàn vạn lần đừng qua phòng tớ!”
Chẳng hiểu tên này lại điên cái gì nữa, Cát Vi Dân đen mặt đẩy cửa phòng Cao Tân, chào hỏi bạn cùng phòng của cậu.
“Này, Tiểu Cát đến đây.”
Tiếp đến là một tràng âm thanh thì thầm khàn khàn quái dị, hai tên bạn cùng phòng của Cao Tân bật người chắn trước của phòng, quát to.
“Tiểu Cát, cậu không được vào!”
Cát Vi Dân nhìn hai người một cầm giẻ lau một giơ chổi đứng chắn trước cửa, vô cùng bực bội.
“Hai người bị Cao Tân lây bệnh sao? Tên ngốc đó đâu rồi?”
“Cao Tân nói, không thể để cậu vào!”
Cát Vi Dân mất kiên nhẫn gạt giẻ lau ra.
“Gì chứ, bộ cậu ta sinh con hay sao mà không thể để tớ thấy? Tránh ra.”
Vừa bước vào phòng đã thấy Cao Tân cuộn người thành một cái kén thật lớn trên giường, lại phát ra một tràng âm thanh khàn khàn thầm thì như lúc nãy, cậu bạn cùng phòng ngồi ở đầu giường quay lại phiên dịch cho cậu.
“Cao Tân phát sốt, cậu ta bảo sợ lây bệnh cho cậu, không cho cậu tới.”
Vừa nói xong lại tức giận quay lại mắng cậu ta.
“Chết tiệt, vậy sao cậu không sợ tụi tớ bị lây bệnh hả!”
~*~*~*~
Khoảng thời gian lạnh nhất trong năm cũng sắp qua, tiết trời dần ấm lại, nơi nơi đều hé nở sắc xuân. Hàng cây hai bên đường trường đã bắt đầu nhú những nụ non xanh nhạt, chú mèo mun của căn tin gần trường đã hạ sinh một nhóc miêu, tròn trĩnh mập mạp rúc vào lòng mẹ, kêu meo meo thật to.
Xuân về, dường như thời kì động dục của Cao Tân cũng tới theo. Lúc trước số lần hai người làm chuyện đó đã không ít, sau khi khai giảng lại ngày một nhiều hơn. Hơn nữa, từ khi Cát Vi Dân không còn cấm Cao Tân nhìn mặt mình lúc làm tình thì kĩ thuật và độ khó trong động tác của Cao Tân ngày càng tăng, rõ ràng là muốn nhìn phản ứng khi Cát Vi Dân bị trêu chọc làm vui, khiến cuối cùng trên người Cát Vi Dân không chỗ nào là không bị làm, trên mặt lẫn phía dưới đều thê thảm. Dĩ nhiên là Cát Vi Dân vốn có sự thẹn thùng của con người, tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân mình cũng sướng đến quên hết trời trăng là gì.
Trên sườn núi phía sau trường, cây cỏ vừa mới đâm chồi thưa thớt, Cát Vi Dân nhìn folder to đùng được đặt tên là “GV” trong máy tính của Cao Tân mà nghiến răng nghiến lợi.
“Cậu sao không chết luôn đi.”
Cao Tân lười biếng nhếch khóe miệng cười hết sức đen tối.
“Tiểu Cát, cậu muốn làm chết tớ sao? Nếu vậy thì cậu phải cố gắng hơn nữa mới được đó.”
Cát Vi Dân một quyển từ điển Hán ngữ đánh tới, khiến nụ cười ngu si của cậu ta biến thành những tiếng kêu rên loạn thất bát tao.
Dường như để đáp lại mấy lời nguyền rủa thường ngày của Cát Vi Dân, đầu tháng ba trời hửng ấm, cái con người cả cơ thể lẫn tinh thần lúc nào cũng cường tráng như Cao Tân cuối cùng lại ngã bệnh.
Hôm đó bọn họ có tiết chung lúc 8 giờ, Cao Tân lần đầu tiên không mua bữa sáng cho Cát Vi Dân, Cát Vi Dân ngủ thẳng giấc đến lúc tỉnh dậy đã sắp trễ, gõ cửa phòng Cao Tân như điên cũng không thấy trả lời, đành phải đầu bù tóc rối chạy như điên vào lớp.
Tiết này là một môn tự chọn, bình thường Cao Tân cũng không đến lớp, Cát Vi Dân chỉ nghĩ cậu ấy có lẽ đêm qua làm thêm mệt quá ngủ quên, cũng không để ý mấy, lúc điểm danh bịt mũi đáp một tiếng “Có” hộ Cao Tân là xong chuyện.
Hết giờ học Cát Vi Dân ngồi trong lớp một lúc, viết xong bài vở mới quay về kí túc xá, định gọi Cao Tân cùng nhau đi ăn trưa, mới vừa đến cửa phòng Cao Tân thì nhận được tin nhắn không đầu không đuôi của cậu.
“Ngàn vạn lần đừng qua phòng tớ!”
Chẳng hiểu tên này lại điên cái gì nữa, Cát Vi Dân đen mặt đẩy cửa phòng Cao Tân, chào hỏi bạn cùng phòng của cậu.
“Này, Tiểu Cát đến đây.”
Tiếp đến là một tràng âm thanh thì thầm khàn khàn quái dị, hai tên bạn cùng phòng của Cao Tân bật người chắn trước của phòng, quát to.
“Tiểu Cát, cậu không được vào!”
Cát Vi Dân nhìn hai người một cầm giẻ lau một giơ chổi đứng chắn trước cửa, vô cùng bực bội.
“Hai người bị Cao Tân lây bệnh sao? Tên ngốc đó đâu rồi?”
“Cao Tân nói, không thể để cậu vào!”
Cát Vi Dân mất kiên nhẫn gạt giẻ lau ra.
“Gì chứ, bộ cậu ta sinh con hay sao mà không thể để tớ thấy? Tránh ra.”
Vừa bước vào phòng đã thấy Cao Tân cuộn người thành một cái kén thật lớn trên giường, lại phát ra một tràng âm thanh khàn khàn thầm thì như lúc nãy, cậu bạn cùng phòng ngồi ở đầu giường quay lại phiên dịch cho cậu.
“Cao Tân phát sốt, cậu ta bảo sợ lây bệnh cho cậu, không cho cậu tới.”
Vừa nói xong lại tức giận quay lại mắng cậu ta.
“Chết tiệt, vậy sao cậu không sợ tụi tớ bị lây bệnh hả!”
~*~*~*~
Tác giả :
Thu Trì Vũ