Tháng Năm Ngọt Ngào
Chương 15
Cát Vi Dân đứng trước bồn rửa tay vẩy một vốc nước, cẩn thận rửa đi trang điểm trên mặt.
Cậu ngẩng đầu nhìn vào tấm gương trước mặt, trong đó là một người mang gương mặt tái xanh dưới mái tóc nâu quăn, ngay cả môi cũng là hai mảnh không chút huyết sắc.
Cư nhiên lại sợ đến mức bất tỉnh, Cát Vi Dân biết phản ứng của mình là thái quá. Nhưng khi Cao Tân thay cậu đỡ tấm sắt rơi xuống, có một khắc trái tim cậu ngừng đập, bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy sợ hãi. Nếu cậu ấy có chuyện gì… Phi phi phi! Cát Vi Dân âm thầm xỉ vả bản thân một hơi, đồng thời nhịn không được lại ở trong lòng thầm mắng Cao Tân một câu ngu ngốc.
Mắng thì mắng, Cát Vi Dân vẫn bị cái tên ngu ngốc kia làm cảm động rồi. Cát Vi Dân này con một cả nhà, từ nhỏ đến lớn đều được ủ trong lòng bàn tay mà cưng yêu chiều chuộng, xem mình như trung tâm thế giới, tuy rằng bình thường không có việc gì thì tất cả mọi người đều thích huênh hoang nào là vì huynh đệ giúp bạn không tiếc mạng sống, nhưng đến lúc xảy ra chuyện thật, ai mà không lo nghĩ tới bản thân trước chứ. Khoảnh khắc đó Cao Tân rõ ràng là đã định lui về chỗ an toàn, lại không suy nghĩ gì mà ngay lập tức bổ nhào lên thay cậu đỡ tấm sắt, Cát Vi Dân nghĩ, bản thân mình tuy xem Cao Tân là anh em, nhưng nếu đổi vị trí, cậu chưa chắc đã có thể làm việc nghĩa không chùn bước như vậy. Nghĩ thế, đã cảm thấy cả cơ thể chìm trong một loại cảm giác ấm áp dễ chịu, giống như chỉ có Cao Tân mới có thể luôn đem đến cho cậu thứ cảm giác này, Cát Vi Dân nhớ tới câu “ăn ý” của Cao Tân, có chút hoang mang nghĩ ngợi, nếu cậu có anh em ruột thịt thì, có phải chính là thứ cảm giác này không nhỉ?
Cát Vi Dân đang đối diện tấm gương ngây ngốc ngẩn người, có người đẩy cửa nhà vệ sinh đi vào. Người vào liếc mắt nhìn Cát Vi Dân một cái, có chút hoang mang mà quay ra nhìn bảng hiệu trên toilet, lại nhìn chiếc váy mỏng để lộ bờ vai trên người Cát Vi Dân.
Cát Vi Dân nổi giận, “Nhìn cái gì, lão tử không phải con gái!”
Ánh mắt người kia lại chuyển từ hoang mang sang khinh thường, Cát Vi Dân bốc hỏa.
“Chết tiệt! Lão tử không phải đám chuyển đổi giới tính!”
Mẹ nó! Quơ lấy túi sách lao ra cách cửa đang sắp đóng sầm lại.
Cát Vi Dân kéo tóc giả xuống thay áo lông quần bò, lúc đang trên đường quay về phòng bệnh của Cao Tân thì nghe được tiếng cãi nhau loáng thoáng trên hành lang.
Một người đàn ông đang phẫn nộ mắng.
“Bà chăm sóc con như thế đó hả? Đến nỗi giờ nó phải nằm trong bệnh viện! Bà làm mẹ kiểu gì vậy!”
Tiếng người phụ nữ càng giận dữ hơn.
“Ông có tư cách gì mà chỉ trích tôi? Mười mấy năm nay lúc hai mẹ con tôi sống vất vả, ông ở nơi nào? Tôi chẳng phải đã nói ông đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa sao? Nó không có người cha như ông!”
“Nó cũng là con tôi! Bà không có quyền ngăn cản tôi!”
“Hừ, cha nó đã chết lúc nó sinh ra rồi!”
Xoảng, hình như là tiếng thứ gì rơi xuống đất. Tiếng cãi nhau tạm ngừng một chút, kế tiếp là một tràng tiếng bước chân hỗn loạn. Hình như người trong phòng bệnh nói gì đó với hai người kia, hai người vừa nhỏ giọng cãi nhau vừa rời khỏi hành lang.
Cát Vi Dân chờ tiếng cãi nhau hoàn toàn biến mất mới thật cẩn thận đẩy cửa phòng bệnh vào. Trong phòng không bật đèn, Cát Vi Dân nhờ ánh trăng mong manh mới thấy Cao Tân đang nằm úp sấp trên giường, ngắm nghía con dao gọt hoa quả trong tay, trên mặt là vẻ hung ác nham hiểm Cát Vi Dân chưa từng gặp qua.
“A?” Cậu ta xoay đầu, nhìn thấy Cát Vi Dân, trong nháy mắt gương mặt trở lại vẻ dịu dàng, Cao Tân nhếch miệng cười nói.
“Tới vừa đúng lúc, tớ vừa định gọt táo, hai ta chia nửa ăn đi.”
Cát Vi Dân giật lấy dao trong tay cậu, thuận tay mở đèn, trừng mắt liếc cậu một cái.
“Quạ có sơn thì vẫn cứ đen thôi*, cậu gọt táo hay gọt tay đó hả?”
*Ô tất mạt hắc 乌漆抹黑*
Cao Tân cười hắc hắc hai tiếng không nói gì, im lặng tựa vào thành giường nhìn Cát Vi Dân gọt táo.
Vỏ táo đỏ tươi từng vòng từng vòng rơi xuống, Cao Tân bỗng nhiên nhẹ giọng nói.
“Vừa nãy, cậu cũng nghe thấy rồi nhỉ.”
Tay Cát Vi Dân run lên, lập tức tức giận mắng.
“Chết tiệt, cậu muốn nói cũng không thèm đánh tiếng trước, tớ cắt luôn vào da rồi này.”
~*~*~*~
Cậu ngẩng đầu nhìn vào tấm gương trước mặt, trong đó là một người mang gương mặt tái xanh dưới mái tóc nâu quăn, ngay cả môi cũng là hai mảnh không chút huyết sắc.
Cư nhiên lại sợ đến mức bất tỉnh, Cát Vi Dân biết phản ứng của mình là thái quá. Nhưng khi Cao Tân thay cậu đỡ tấm sắt rơi xuống, có một khắc trái tim cậu ngừng đập, bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy sợ hãi. Nếu cậu ấy có chuyện gì… Phi phi phi! Cát Vi Dân âm thầm xỉ vả bản thân một hơi, đồng thời nhịn không được lại ở trong lòng thầm mắng Cao Tân một câu ngu ngốc.
Mắng thì mắng, Cát Vi Dân vẫn bị cái tên ngu ngốc kia làm cảm động rồi. Cát Vi Dân này con một cả nhà, từ nhỏ đến lớn đều được ủ trong lòng bàn tay mà cưng yêu chiều chuộng, xem mình như trung tâm thế giới, tuy rằng bình thường không có việc gì thì tất cả mọi người đều thích huênh hoang nào là vì huynh đệ giúp bạn không tiếc mạng sống, nhưng đến lúc xảy ra chuyện thật, ai mà không lo nghĩ tới bản thân trước chứ. Khoảnh khắc đó Cao Tân rõ ràng là đã định lui về chỗ an toàn, lại không suy nghĩ gì mà ngay lập tức bổ nhào lên thay cậu đỡ tấm sắt, Cát Vi Dân nghĩ, bản thân mình tuy xem Cao Tân là anh em, nhưng nếu đổi vị trí, cậu chưa chắc đã có thể làm việc nghĩa không chùn bước như vậy. Nghĩ thế, đã cảm thấy cả cơ thể chìm trong một loại cảm giác ấm áp dễ chịu, giống như chỉ có Cao Tân mới có thể luôn đem đến cho cậu thứ cảm giác này, Cát Vi Dân nhớ tới câu “ăn ý” của Cao Tân, có chút hoang mang nghĩ ngợi, nếu cậu có anh em ruột thịt thì, có phải chính là thứ cảm giác này không nhỉ?
Cát Vi Dân đang đối diện tấm gương ngây ngốc ngẩn người, có người đẩy cửa nhà vệ sinh đi vào. Người vào liếc mắt nhìn Cát Vi Dân một cái, có chút hoang mang mà quay ra nhìn bảng hiệu trên toilet, lại nhìn chiếc váy mỏng để lộ bờ vai trên người Cát Vi Dân.
Cát Vi Dân nổi giận, “Nhìn cái gì, lão tử không phải con gái!”
Ánh mắt người kia lại chuyển từ hoang mang sang khinh thường, Cát Vi Dân bốc hỏa.
“Chết tiệt! Lão tử không phải đám chuyển đổi giới tính!”
Mẹ nó! Quơ lấy túi sách lao ra cách cửa đang sắp đóng sầm lại.
Cát Vi Dân kéo tóc giả xuống thay áo lông quần bò, lúc đang trên đường quay về phòng bệnh của Cao Tân thì nghe được tiếng cãi nhau loáng thoáng trên hành lang.
Một người đàn ông đang phẫn nộ mắng.
“Bà chăm sóc con như thế đó hả? Đến nỗi giờ nó phải nằm trong bệnh viện! Bà làm mẹ kiểu gì vậy!”
Tiếng người phụ nữ càng giận dữ hơn.
“Ông có tư cách gì mà chỉ trích tôi? Mười mấy năm nay lúc hai mẹ con tôi sống vất vả, ông ở nơi nào? Tôi chẳng phải đã nói ông đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa sao? Nó không có người cha như ông!”
“Nó cũng là con tôi! Bà không có quyền ngăn cản tôi!”
“Hừ, cha nó đã chết lúc nó sinh ra rồi!”
Xoảng, hình như là tiếng thứ gì rơi xuống đất. Tiếng cãi nhau tạm ngừng một chút, kế tiếp là một tràng tiếng bước chân hỗn loạn. Hình như người trong phòng bệnh nói gì đó với hai người kia, hai người vừa nhỏ giọng cãi nhau vừa rời khỏi hành lang.
Cát Vi Dân chờ tiếng cãi nhau hoàn toàn biến mất mới thật cẩn thận đẩy cửa phòng bệnh vào. Trong phòng không bật đèn, Cát Vi Dân nhờ ánh trăng mong manh mới thấy Cao Tân đang nằm úp sấp trên giường, ngắm nghía con dao gọt hoa quả trong tay, trên mặt là vẻ hung ác nham hiểm Cát Vi Dân chưa từng gặp qua.
“A?” Cậu ta xoay đầu, nhìn thấy Cát Vi Dân, trong nháy mắt gương mặt trở lại vẻ dịu dàng, Cao Tân nhếch miệng cười nói.
“Tới vừa đúng lúc, tớ vừa định gọt táo, hai ta chia nửa ăn đi.”
Cát Vi Dân giật lấy dao trong tay cậu, thuận tay mở đèn, trừng mắt liếc cậu một cái.
“Quạ có sơn thì vẫn cứ đen thôi*, cậu gọt táo hay gọt tay đó hả?”
*Ô tất mạt hắc 乌漆抹黑*
Cao Tân cười hắc hắc hai tiếng không nói gì, im lặng tựa vào thành giường nhìn Cát Vi Dân gọt táo.
Vỏ táo đỏ tươi từng vòng từng vòng rơi xuống, Cao Tân bỗng nhiên nhẹ giọng nói.
“Vừa nãy, cậu cũng nghe thấy rồi nhỉ.”
Tay Cát Vi Dân run lên, lập tức tức giận mắng.
“Chết tiệt, cậu muốn nói cũng không thèm đánh tiếng trước, tớ cắt luôn vào da rồi này.”
~*~*~*~
Tác giả :
Thu Trì Vũ