Tháng Năm Ngọt Ngào
Chương 103: Phiên ngoại 3: Kế hoạch tác chiến Noel (4)
Bụp bụp, bụp bụp, trên bầu trời đêm pháo hoa vẫn nở ra rực rỡ, vô vàn sắc màu, đỏ, tím hay là vàng? Cát Vi Dân đã không còn biết nữa, đôi mắt nhắm chặt chỉ còn có thể mơ hồ cảm giác được, ánh sáng bên ngoài chợt bùng lên lại chợt tắt. Đầu lưỡi ấm áp truợt vào, vừa như quấy đảo trong cổ họng, cuối cùng lại như tơ mềm mà đặt lên, cuốn lấy đầu lưỡi mình, cướp đi toàn bộ những ngọt ngào cùng không khí. Đáy lòng cậu nổ oanh một tiếng, dường như còn rực rỡ hơn pháo hoa ngoài kia, Cát Vi Dân thuận theo quỳ xuống, để người nằm bên trên mình tiếp tục tàn sát bữa bãi trong miệng mình, ngón tay lành lạnh đem áo khoác của mình từng nút từng nút cởi ra, kéo nó ném sang một bên.
Bên tai truyền đến tiếng quần áo sột soạt rơi xuống đất. Bàn tay đang kéo cao áo lông Cát Vi Dân dừng lại, bên tai truyền đến tiếng cười.
“Đây… là quà Giáng Sinh của tớ?”
Cát Vi Dân nghi hoặc “Ưm” một tiếng, mở to mắt. Trên chiếc áo lông cao cổ màu trắng là một dây đeo màu đỏ được thắt tinh tế thành hình nơ bướm. Con ngươi sâu thẳm của Cao Tân ngay tức khắc nổi lên một tầng lốc xoáy, một bên khóe miệng nhếch lên cười đến tà mị.
“Vậy tớ không khách khí đâu.”
Xoạt, dây vừa kéo, chiếc nơ bướm liền lạch cạch rơi xuống thảm. Ngu ngốc… Không phải như cậu nghĩ, Cát Vi Dân còn chưa kịp phản bác, dây đã được kéo ra, áo lông bị dùng sức lột xuống, rơi sang một bên, ngay sau đó đầu Cao Tân liền áp xuống, bắt đầu dùng lưỡi cùng răng nanh cởi từng cúc từng cúc áo trong của cậu. Cảm giác ẩm ướt lại mềm mại cách áo sơ mi truyền tới, Cát Vi Dân khó nhịn mà ngâm ra tiếng, hoàn toàn từ bỏ ý định biện bạch.
Thật vất vả đến lúc toàn bộ nút áo được cởi ra, chiếc lưỡi ấm nóng vẫn còn tàn sát khắp người, từ gáy đến xương quai xanh, lại xuống trước ngực, liếm, mút, cắn, dùng tất cả các chiêu thức, nhiệt độ huyết mạch không ngừng sục sôi, càng lúc càng khó chịu, từng tế bào đều kêu gào vẫn không đủ, vẫn chưa đủ. Cát Vi Dân khổ sở mà hít thở.
Giống như hiểu được cảm giác của cậu, đầu lưỡi cuối cùng chậm rãi dời xuống, dừng trên quần lót của cậu, răng nanh phối hợp cùng đầu lưỡi chậm rãi cởi bỏ nút quần, kéo khóa kéo, sau đó lại cắn quần lót cậu chậm rãi kéo xuống, thỉnh thoảng còn vươn đầu lưỡi ở nơi chết người kia mà liếm láp.
“Ân a…”
Tên biến thái! Cát Vi Dân đạp hai chân, muốn đá văng cái đầu đáng giận kia, ngược lại lại khiến quần bị kéo xuống nhanh hơn. Lúc bộ vị đã sắp cứng rắn bị ngậm vào, cú đá của Cát Vi Dân đã không còn chút sức lực, ưm hừ… này… đừng… biến thái.
Đầu lưỡi lại đánh một vòng chuyển đi lên, phần đỉnh thỉnh thoảng bị nghịch ngợm đùa bỡn, đã không còn rõ cảm giác thấm ướt là do đầu lưỡi ấm nóng của người kia hay là do chính mình không ngừng rỉ ra dịch. Từ tiếng rên rỉ nhịn không được thoát ra trong cổ họng cho đến làn da đã ửng hồng cùng bộ vị càng lúc càng trướng lớn kia, tất cả đều biểu đạt một cảm giác duy nhất: thoải mái, còn muốn thoải mái hơn nữa.
Vỗ về dưới hạ thân chợt dừng lại, Cát Vi Dân bất mãn nhíu mày, lời oán giận còn chưa kịp nói ra, môi đã bị chặn lại, hương vị tanh chát tràn ra trong cổ họng, Cát Vi Dân mặt mày càng nhăn lại hơn, cái thứ này, khó ăn đến thế. Tiếp theo đầu lưỡi mạnh mẽ nóng bỏng quấn lấy khiến cậu đem chuyện này quăng ra sau đầu, nhiệt độ lần thứ hai tăng lên, ngón tay thật cẩn thận đâm vào phía sau mang đến cảm giác hoàn toàn bất đồng với phía trước.
Đến lúc thân thể đã mềm nhũn, lại bị bắt đứng lên, thân thể dán trên mặt đất bằng kính, bầu trời đêm tối đen khiến cho mặt kính trở thành một tấm gương thật lớn, tinh tường chiếu rọi hai bóng người quấn lấy nhau.
Cát Vi Dân nhìn khóe mắt mình đỏ ửng trong gương, gian nan kháng nghị.
“Này!”
“Sao?” Đầu Cao Tân tiến tới gối lên vai cậu, gương mặt vừa mang chút cưng chiều lại có phần vô tội, quay đầu cắn cắn lỗ tai cậu. Cát Vi Dân toàn thân đều run rẩy, thắt lưng đã muốn nhũn ra đúng lúc này lại bị cố định.
Pháo hoa ngoài cửa sổ vẫn đang nở rộ, bụp—, một quả pháo lảo đảo bay lên bầu trời đêm, vật kia vừa nóng lại vừa cứng một tấc lại một tấc chen vào cơ thể cậu, đoàng—, trong khoảnh khắc pháo hoa bung nở, Cát Vi Dân cảm giác như thân thể của mình cũng nổ mạnh.
Thắt lưng bị giữ lấy từng chút từng chút lay động, cảnh đêm lấp lánh ngoài cửa sổ hiện ra trước mặt chợt xa chợt gần, khiến người mê muội. Cát Vi Dân lắc lắc đầu đầy mồ hôi, lấy lại bình tĩnh, nhìn xuống mặt kính lại thấy đôi mắt Cao Tân so với ánh đèn cáng sáng chói hơn đang nhìn chính mình, mặt Cát Vi Dân nóng cháy, cúi đầu…
Càng không xong là, nơi đó của bản thân bị nắm trong tay, nhẹ nhàng xoa nắn an ủi, ngón tay ướt sũng cao thấp di động, *** mỹ vô hạn.
Cát Vi Dân cam chịu nhắm mắt lại, va chạm phía sau lại càng trở nên kịch liệt, trong từng tiếng pháo hoa nổ, Cao Tân ghé vào tai cậu thở dốc nói.
“Tiểu Cát, tớ thích cậu, thật thích…”
“Ưm a…”
Cát Vi Dân rên lên một tiếng thật dài. Tớ cũng thế, chỉ là… Bây giờ ngay cả một âm tiết đầy đủ đều không nói được thì làm sao đáp lại a hỗn đản!
Thời khắc cùng nhau đạt tới cao trào Cát Vi Dân vẫn là không nhịn được mà mở mắt, rõ ràng pháo hoa ngoài cửa sổ đã phóng xong, trước mắt vẫn là một mảnh ánh sáng tuyệt đẹp tràn lan như pháo hoa vậy. Thân thể run rẩy dần bình ổn lại, trán Cát Vi Dân tì lên mặt kính lạnh lẽo kịch liệt thở, bộ vị phía dưới trên mặt kính để lại một vệt chất lỏng màu trắng, chậm rãi chảy xuống dưới chân, Cát Vi Dân cả đầu đều bốc cháy, oán hận cắn lấy ngón tay để trước môi mình.
“A ui ui! Tiểu Cát… Đau!”
Đáng đời, tên biến thái chết tiệt này!
Biến thái chết tiệt sau đó lại ở giường lớn và phòng tắm lăn lộn một trận, trực tiếp khiến cho Cát Vi Dân ngày hôm sau thức dậy ngay cả mặc quần áo đều phải để người khác làm giúp.
Con số đồng hồ điện tử trên tường nhảy đến chín giờ mười phút, cửa phòng bị nhẹ nhàng mở ra, Cao Tân vui vẻ đi đến, ngồi ở bên giường dùng sức hôn lên khóe miệng Cát Vi Dân.
“Bữa sáng sắp có rồi, chờ một chút nhé.”
Thừa dịp Cát Vi Dân vô lực phản kháng lại sáp lại hôn một chút.
“Quà Giáng Sinh tối hôm qua rất tuyệt, cảm ơn.”
Cát Vi Dân nhìn cậu ẩn ý liếc nhìn cổ của mình, tức giận trừng mắt liếc cậu một cái.
“Ngu ngốc, quà Giáng Sinh cho cậu bị ném lại trên sàn trong phòng khách rồi.”
“Hả.”
“Tự mình đi xem đi.”
Cao Tân vội vã chạy đi tìm, bên ngoài vang lên một tràng tiếng động ầm ĩ, Cao Tân lại hoang mang rối loạn chạy về, cầm trong tay đoạn dây màu đỏ buộc hình nơ bướm tối hôm qua, kích động đến nỗi lắp bắp.
“Tiểu, Tiểu, Tiểu Cát… Đây, đây là…”
Đoạn dây đeo màu đỏ có mặt dây bằng bạc tinh xảo, đây mới là quà Giáng Sinh của Cát Vi Dân. Cát Vi Dân cong cong khóe miệng.
“Dây đeo cho chó, tặng cậu.”
“A?”
“A cái gì, đây là ông nội làm cho tớ đó, mỗi đứa cháu sinh ra đều được một cái. Dù sao cái ông làm dành tặng cháu dâu tương lai cũng không có chỗ dùng, cứ cho cậu mượn đi.”
Cao Tân ngây ngẩn cả người, qua một hồi lâu mắt sáng lấp lánh khóe miệng ngoác ra mà nhào đến.
“Tiểu Cát! Tiểu Cát!”
“Này, nặng muốn chết, xê ra!”
Cao Tân gắt gao đè lên, vùi đầu ở cổ cậu mà nói.
“Cảm ơn, đây là lễ Giáng Sinh hạnh phúc nhất của tớ.”
Cát Vi Dân qua bờ vai cậu nhìn trần nhà cong cong khóe miệng, kế hoạch tác chiến lễ Noel, thành công.
~*~*~*~
Bên tai truyền đến tiếng quần áo sột soạt rơi xuống đất. Bàn tay đang kéo cao áo lông Cát Vi Dân dừng lại, bên tai truyền đến tiếng cười.
“Đây… là quà Giáng Sinh của tớ?”
Cát Vi Dân nghi hoặc “Ưm” một tiếng, mở to mắt. Trên chiếc áo lông cao cổ màu trắng là một dây đeo màu đỏ được thắt tinh tế thành hình nơ bướm. Con ngươi sâu thẳm của Cao Tân ngay tức khắc nổi lên một tầng lốc xoáy, một bên khóe miệng nhếch lên cười đến tà mị.
“Vậy tớ không khách khí đâu.”
Xoạt, dây vừa kéo, chiếc nơ bướm liền lạch cạch rơi xuống thảm. Ngu ngốc… Không phải như cậu nghĩ, Cát Vi Dân còn chưa kịp phản bác, dây đã được kéo ra, áo lông bị dùng sức lột xuống, rơi sang một bên, ngay sau đó đầu Cao Tân liền áp xuống, bắt đầu dùng lưỡi cùng răng nanh cởi từng cúc từng cúc áo trong của cậu. Cảm giác ẩm ướt lại mềm mại cách áo sơ mi truyền tới, Cát Vi Dân khó nhịn mà ngâm ra tiếng, hoàn toàn từ bỏ ý định biện bạch.
Thật vất vả đến lúc toàn bộ nút áo được cởi ra, chiếc lưỡi ấm nóng vẫn còn tàn sát khắp người, từ gáy đến xương quai xanh, lại xuống trước ngực, liếm, mút, cắn, dùng tất cả các chiêu thức, nhiệt độ huyết mạch không ngừng sục sôi, càng lúc càng khó chịu, từng tế bào đều kêu gào vẫn không đủ, vẫn chưa đủ. Cát Vi Dân khổ sở mà hít thở.
Giống như hiểu được cảm giác của cậu, đầu lưỡi cuối cùng chậm rãi dời xuống, dừng trên quần lót của cậu, răng nanh phối hợp cùng đầu lưỡi chậm rãi cởi bỏ nút quần, kéo khóa kéo, sau đó lại cắn quần lót cậu chậm rãi kéo xuống, thỉnh thoảng còn vươn đầu lưỡi ở nơi chết người kia mà liếm láp.
“Ân a…”
Tên biến thái! Cát Vi Dân đạp hai chân, muốn đá văng cái đầu đáng giận kia, ngược lại lại khiến quần bị kéo xuống nhanh hơn. Lúc bộ vị đã sắp cứng rắn bị ngậm vào, cú đá của Cát Vi Dân đã không còn chút sức lực, ưm hừ… này… đừng… biến thái.
Đầu lưỡi lại đánh một vòng chuyển đi lên, phần đỉnh thỉnh thoảng bị nghịch ngợm đùa bỡn, đã không còn rõ cảm giác thấm ướt là do đầu lưỡi ấm nóng của người kia hay là do chính mình không ngừng rỉ ra dịch. Từ tiếng rên rỉ nhịn không được thoát ra trong cổ họng cho đến làn da đã ửng hồng cùng bộ vị càng lúc càng trướng lớn kia, tất cả đều biểu đạt một cảm giác duy nhất: thoải mái, còn muốn thoải mái hơn nữa.
Vỗ về dưới hạ thân chợt dừng lại, Cát Vi Dân bất mãn nhíu mày, lời oán giận còn chưa kịp nói ra, môi đã bị chặn lại, hương vị tanh chát tràn ra trong cổ họng, Cát Vi Dân mặt mày càng nhăn lại hơn, cái thứ này, khó ăn đến thế. Tiếp theo đầu lưỡi mạnh mẽ nóng bỏng quấn lấy khiến cậu đem chuyện này quăng ra sau đầu, nhiệt độ lần thứ hai tăng lên, ngón tay thật cẩn thận đâm vào phía sau mang đến cảm giác hoàn toàn bất đồng với phía trước.
Đến lúc thân thể đã mềm nhũn, lại bị bắt đứng lên, thân thể dán trên mặt đất bằng kính, bầu trời đêm tối đen khiến cho mặt kính trở thành một tấm gương thật lớn, tinh tường chiếu rọi hai bóng người quấn lấy nhau.
Cát Vi Dân nhìn khóe mắt mình đỏ ửng trong gương, gian nan kháng nghị.
“Này!”
“Sao?” Đầu Cao Tân tiến tới gối lên vai cậu, gương mặt vừa mang chút cưng chiều lại có phần vô tội, quay đầu cắn cắn lỗ tai cậu. Cát Vi Dân toàn thân đều run rẩy, thắt lưng đã muốn nhũn ra đúng lúc này lại bị cố định.
Pháo hoa ngoài cửa sổ vẫn đang nở rộ, bụp—, một quả pháo lảo đảo bay lên bầu trời đêm, vật kia vừa nóng lại vừa cứng một tấc lại một tấc chen vào cơ thể cậu, đoàng—, trong khoảnh khắc pháo hoa bung nở, Cát Vi Dân cảm giác như thân thể của mình cũng nổ mạnh.
Thắt lưng bị giữ lấy từng chút từng chút lay động, cảnh đêm lấp lánh ngoài cửa sổ hiện ra trước mặt chợt xa chợt gần, khiến người mê muội. Cát Vi Dân lắc lắc đầu đầy mồ hôi, lấy lại bình tĩnh, nhìn xuống mặt kính lại thấy đôi mắt Cao Tân so với ánh đèn cáng sáng chói hơn đang nhìn chính mình, mặt Cát Vi Dân nóng cháy, cúi đầu…
Càng không xong là, nơi đó của bản thân bị nắm trong tay, nhẹ nhàng xoa nắn an ủi, ngón tay ướt sũng cao thấp di động, *** mỹ vô hạn.
Cát Vi Dân cam chịu nhắm mắt lại, va chạm phía sau lại càng trở nên kịch liệt, trong từng tiếng pháo hoa nổ, Cao Tân ghé vào tai cậu thở dốc nói.
“Tiểu Cát, tớ thích cậu, thật thích…”
“Ưm a…”
Cát Vi Dân rên lên một tiếng thật dài. Tớ cũng thế, chỉ là… Bây giờ ngay cả một âm tiết đầy đủ đều không nói được thì làm sao đáp lại a hỗn đản!
Thời khắc cùng nhau đạt tới cao trào Cát Vi Dân vẫn là không nhịn được mà mở mắt, rõ ràng pháo hoa ngoài cửa sổ đã phóng xong, trước mắt vẫn là một mảnh ánh sáng tuyệt đẹp tràn lan như pháo hoa vậy. Thân thể run rẩy dần bình ổn lại, trán Cát Vi Dân tì lên mặt kính lạnh lẽo kịch liệt thở, bộ vị phía dưới trên mặt kính để lại một vệt chất lỏng màu trắng, chậm rãi chảy xuống dưới chân, Cát Vi Dân cả đầu đều bốc cháy, oán hận cắn lấy ngón tay để trước môi mình.
“A ui ui! Tiểu Cát… Đau!”
Đáng đời, tên biến thái chết tiệt này!
Biến thái chết tiệt sau đó lại ở giường lớn và phòng tắm lăn lộn một trận, trực tiếp khiến cho Cát Vi Dân ngày hôm sau thức dậy ngay cả mặc quần áo đều phải để người khác làm giúp.
Con số đồng hồ điện tử trên tường nhảy đến chín giờ mười phút, cửa phòng bị nhẹ nhàng mở ra, Cao Tân vui vẻ đi đến, ngồi ở bên giường dùng sức hôn lên khóe miệng Cát Vi Dân.
“Bữa sáng sắp có rồi, chờ một chút nhé.”
Thừa dịp Cát Vi Dân vô lực phản kháng lại sáp lại hôn một chút.
“Quà Giáng Sinh tối hôm qua rất tuyệt, cảm ơn.”
Cát Vi Dân nhìn cậu ẩn ý liếc nhìn cổ của mình, tức giận trừng mắt liếc cậu một cái.
“Ngu ngốc, quà Giáng Sinh cho cậu bị ném lại trên sàn trong phòng khách rồi.”
“Hả.”
“Tự mình đi xem đi.”
Cao Tân vội vã chạy đi tìm, bên ngoài vang lên một tràng tiếng động ầm ĩ, Cao Tân lại hoang mang rối loạn chạy về, cầm trong tay đoạn dây màu đỏ buộc hình nơ bướm tối hôm qua, kích động đến nỗi lắp bắp.
“Tiểu, Tiểu, Tiểu Cát… Đây, đây là…”
Đoạn dây đeo màu đỏ có mặt dây bằng bạc tinh xảo, đây mới là quà Giáng Sinh của Cát Vi Dân. Cát Vi Dân cong cong khóe miệng.
“Dây đeo cho chó, tặng cậu.”
“A?”
“A cái gì, đây là ông nội làm cho tớ đó, mỗi đứa cháu sinh ra đều được một cái. Dù sao cái ông làm dành tặng cháu dâu tương lai cũng không có chỗ dùng, cứ cho cậu mượn đi.”
Cao Tân ngây ngẩn cả người, qua một hồi lâu mắt sáng lấp lánh khóe miệng ngoác ra mà nhào đến.
“Tiểu Cát! Tiểu Cát!”
“Này, nặng muốn chết, xê ra!”
Cao Tân gắt gao đè lên, vùi đầu ở cổ cậu mà nói.
“Cảm ơn, đây là lễ Giáng Sinh hạnh phúc nhất của tớ.”
Cát Vi Dân qua bờ vai cậu nhìn trần nhà cong cong khóe miệng, kế hoạch tác chiến lễ Noel, thành công.
~*~*~*~
Tác giả :
Thu Trì Vũ