Thẳng Nam Biến Dựng Phu (Hi! Đừng Chạy)
Chương 27
Edit + Beta: Vịt
Hàn Mạc tối hôm đó nhận được mail Thiệu Văn Phong gửi tới, nhìn tài liệu bất động sản bên trong, mặt cậu đều bị tức xanh.
Chả trách muốn tiêu nhiều tiền như vậy để cải tạo nơi này, con mẹ nó Thiệu Văn Phong là muốn lũng đoạn ngành đất đai thành phố Tân Hải sao, cư nhiên mạnh tay như vậy.
Lật lật yêu cầu thiết kế, cậu nhíu nhíu mày hồi lâu không bình thường lại được. Nếu như hạng mục này dựa theo bản thiết kế của cậu để làm, đoán chừng cậu có thể một phát nhảy vào nhà thiết kế kiến trúc hàng đầu quốc tế.
Giơ tay lên gãi gãi tóc, cậu bực bội cầm điện thoại đứng dậy đi tới bên cạnh cửa sổ gọi điện thoại, tiểu bảo bối hôm nay tiêm xong trở về lại khóc nháo một lát, buổi tối ăn cơm vẫn được, không nháo nữa thì ngủ ngoan ngoãn, cái này làm cho Hàn Mạc cũng yên tâm.
Điện thoại kết nối, bên kia im ắng không có thanh âm gì, chỉ có tiếng thở của nam nhân có thể nghe thấy.
"Xem qua rồi?" Thiệu Văn Phong vừa mới tắm, lau tóc cầm điện thoại từ phòng tắm đi ra ngoài, "Sao em vẫn chưa ngủ."
"Thiệu Văn Phong anh nói thật với tôi, anh rốt cuộc có tính toán gì." Nhìn mấy tài liệu điện tử trước mặt, sắc mặt Hàn Mạc bị video trên máy tính chiếu ra màu xanh trắng, thoạt nhìn u ám rất khủng bố.
Thiệu Văn Phong ngồi ở trên giường cầm máy tính tablet nhìn nhìn tấm ảnh của Hàn Mạc và tiểu bảo bối bên trên, những hình này còn là cha Hàn lén lút gửi tới cho anh, Hàn Mạc căn bản đều không biết chuyện này, cha Hàn cũng không biết là nghĩ như thế nào, Thiệu Văn Phong chỉ là nói với ông muốn hiểu hơn chút sinh hoạt hàng ngày của Hàn Mạc và tiểu bảo bối, ông liền tự động tự phát gửi ảnh cho mình.
Nếu Hàn Mạc biết ông cụ bị Thiệu Văn Phong mua chuộc, đoán chừng sẽ mắc chứng cuồng loạn.
"Tôi không tính toán gì, chỉ là cảm thấy mảnh đất kia không tệ, thời gian ba năm cải tạo nơi đó tốt sẽ có không ít thu nhập mà thôi." Thiệu Văn Phong chọt vị trí má Hàn Mạc trên màn hình, xuất hiện phản ứng ảnh mờ, anh thấp giọng cười, "Cục Cưng, tôi tin em có thể làm."
"...... Cục Cưng cái rắm!" Hàn Mạc thấp giọng rống lên một câu, vội vàng quay đầu nhìn về phía tiểu bảo bối ngủ trên giường lớn, thấy nhóc không bị mình làm tỉnh yên tâm.
"Thiệu Văn Phong anh đừng tưởng tôi đáp ứng giúp anh làm thiết kế có thể tùy tiện đùa giỡn tôi, đây là hai việc khác nhau!" Cậu đè nén thanh âm hướng micro gầm nhẹ, hừ hừ hai tiếng.
Thiệu Văn Phong đều có thể tưởng tượng được bộ dáng tạc mao kia, khẽ cười lắc lắc đầu cảm thấy thằng nhóc anh coi trọng thật đúng là tính cách biệt nữu, mặc dù vẫn luôn đều biết cậu rất biệt nữu.
"Được rồi được rồi, Mạc Mạc, cám ơn sự giúp đỡ của em." Sửa miệng nói xin lỗi cậu, ngữ khí nam nhân ngược lại nghe có chút qua loa còn có chút dụ dỗ.
Hàn Mạc hừ một tiếng cúp điện thoại, kết quả điện thoại còn chưa đặt xuống lại kêu lên, cậu lật mắt trắng cũng không nhìn số, trực tiếp nhận, "Còn có chuyện gì?"
"Hửm? Mày coi anh thành ai vậy." Thanh âm Tống Tân Kế truyền đến, còn mang theo ý cười.
"Á, không phải, anh ở bên đó thế nào? Lâu như vậy cũng không gọi cú điện thoại." Hàn Mạc dùng con chuột ấn mở wacom (*), định trước tiên dùng nét vẽ đơn giản sơ lược ý nghĩ trong đầu mình làm ra xem một chút.
((*) wacom là loại bảng vẽđiện tử có kết nối với máy tính. Thím nào học ngành đồ họa chắc biết rõ)
Tống Tân Kế cười ra tiếng, mở mail nhìn nhìn, căn bản đều là người quen gửi tới.
"Anh rất tốt, gần đây mới rảnh, mấy hôm trước ngày đêm làm nghiên cứu làm thí nghiệm làm luận văn, thời gian anh ngủ cũng không đủ, Tiểu Hàn, sắp mệt chết anh rồi."
Hàn Mạc khẽ cười một tiếng, cầm lấy bút vẽ ở trên bảng dùng bố cục kết xấu đường thẳng vẽ cao ốc, khẽ híp mắt, "Anh tìm bạn học của em không?"
"Không có, anh đâu nhiều thời gian đi huênh hoang như vậy, tiểu bảo bối thế nào? Anh thấy mail mày gửi cho anh rồi, tên không tệ." Lại mở ra mấy mail phía dưới, Tống Tân Kế phì một tiếng bật cười, "Tiểu Hàn, mày và Thiệu Văn Phong cư nhiên còn biến thành loại quan hệ này? Vậy anh ta không phải cận thủy lâu đài (*)?"
((*) Cận thủy lâu đài: Ý của câu thành ngữ này là chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.)
"...... Anh có thể không đề cập tới không." Hàn Mạc nhìn màn hình máy tính, cười lạnh liên tục, "Lâu đài cái gì mà lâu đài, em đã nói với anh thằng cha kia rất quá đáng, anh ta cư nhiên mua chuộc cha anh biết không? Cha em người bao chính trực, anh ta cư nhiên có thể dụ dỗ cha em cười ha ha với anh ta."
"Đó cũng là năng lực của anh ta, Dương Vũ cư nhiên gửi mail cho anh?" Tống Tân Kế khơi mi, mở ra vừa nhìn sắc mặt liền thay đổi, "Á, hắn kết hôn rồi."
Hàn Mạc bĩu môi, cậu cũng nghe nói, bất quá hình như là chuyện một tháng trước, "Anh ở bên đó chú ý chút, nếu có gì không giải quyết được thì gọi điện thoại cho bạn học của em. Em và bảo bối đều rất tốt, có thể ăn có thể ngủ, nhóc con đều mọc 8 cái răng rồi. Anh sớm học xong trở lại, em mấy ngày nữa cũng phải về đi làm rồi."
Tống Tân Kế ngáp, "Ừ, anh hết thảy đều rất tốt mày không cần phải lo lắng, được rồi, anh cũng đi ngủ trưa, mày nghỉ ngơi sớm chút tự mình chú ý thân thể."
Hàn Mạc vâng cúp điện thoại, nhìn thời gian vẫn chưa quá muộn, quyết định lại làm một lát.
Sáng hôm sau, Hàn Mạc là đội hai mắt quầng thâm thật to ôm tiểu bảo bối đi ra ngoài ăn điểm tâm, lâu lắm không thức đêm rồi, chỉ là một lần ngủ không tốt, cậu liền biến thành gấu trúc.
"Cha, con buổi chiều phải về công ty trả phép." Ngáp, Hàn Mạc ôm tiểu bảo bối ngồi ở trên ghế, gắp bánh bao nhét vào trong miệng, cầm lòng đỏ trứng đút cho tiểu bảo bối.
Nhóc con rất thích lòng đỏ trứng, mỗi lần có thể ăn một cái, nhiều không dám cho nhóc ăn, sợ không dễ tiêu hóa. Bất quá nhìn tiểu bảo bối khỏe mạnh mập mạp, Hàn Mạc cảm thấy con trai nhà cậu sau này nhất định lớn lên cao hơn khỏe mạnh hơn mình. Cậu chiều cao hơn 1m8, con trai cậu thế nào cũng có thể lớn được 1m9 đi.
Cha Hàn gật gật đầu, giơ tay lên từ trong ngực cậu ôm tiểu bảo bối tới trên chân mình, nhóc con nghiêng nghiêng đầu đưa tay ôm lấy bình sữa, ngồi ở trong ngực ông nội nhóc ăn phải gọi là vui vẻ.
"Cha và dì con ở nhà không thành vấn đề, đợt này nó theo bọn ta cũng quen thuộc không ít, con đi làm hoàn toàn không thành vấn đề."
Hàn Mạc cũng cảm thấy như vậy, bằng không cũng sẽ không dễ dàng như vậy đã đáp ứng đề nghị của Thiệu Văn Phong.
Ăn cơm, cùng tiểu bảo bối chơi một lát, Hàn Mạc giúp dì Khương rửa rau làm cơm trưa, cậu nghiêng đầu nhìn dì Khương, luôn cảm thấy hai hôm nay dì có chút phiền muộn.
Xoay xoay con ngươi, cậu suy nghĩ chút, không phải là thời mãn kinh đến chứ?
"Dì? Gần đây không nghỉ ngơi tốt?" Cậu thò tay cầm dao thái qua, động tác có chút vụng cắt đầu rau hẹ, bất quá vẫn tốt, không có cảm giác nguy hiểm cắt phải tay.
"Ui, dì a thấy bảo bối và con mỗi ngày đều vui vẻ như vậy liền nghĩ tới Tiểu Phong cũng nên lập gia đình rồi, con nói nó kiếm nhiều tiền như vậy làm gì? Một mình cô đơn chả lẽ có ý nghĩa?" Vừa nói chuyện, dì Khương thở dài lắc lắc đầu, đánh trứng gà tới trong nồi xào chín, buổi trưa định ăn sủi cảo nhân rau hẹ, Hàn Mạc thích ăn cái này.
Tay Hàn Mạc xắt rau ngừng lại, sau đó như không có chuyện gì xảy ra đứng thẳng vai, "Dì muốn con dâu thế nào?"
Cậu ở trong đầu suy nghĩ hình ảnh Thiệu Văn Phong cùng phụ nữ khác ở cùng nhau, bĩu môi hừ nhẹ một tiếng. Cậu không quá thích loại hình ảnh này, có chút phiền muộn không nguyên do.
Dì Khương vẫn thật sự nghiêm túc nghĩ, kết quả lắc lắc đầu, "Không có yêu cầu gì a, đối với Tiểu Phong tốt, hiếu thuận, có thể sinh con là được."
Hàn Mạc há hốc mồm, nuốt lời đến khóe miệng trở lại. Được rồi, đây là yêu cầu cơ bản nhất của mỗi mẹ chồng, dì Khương cũng không xoi mói.
"Mạc Mạc có ai thích hợp không? Giới thiệu cho anh con." Bưng nhân bánh ra ngoài, dì Khương quay đầu lại nhìn về phía Hàn Mạc. Bà cảm thấy Hàn Mạc hẳn là biết không ít mỹ nữ, hẳn có thể có người thích hợp với Thiệu Văn Phong.
Hàn Mạc gật gật đầu, tâm nhãn xấu đáp ứng, "Được ạ, công ty con không ít đồng nghiệp nữ xinh đẹp chờ tới lúc con giới thiệu cho anh con, không chừng anh con có thể coi trọng."
Cha Hàn ôm tiểu bảo bối ở trên ghế sa lon nhìn bọn họ, không giải thích được khơi mi, "Lại nói cái gì?"
"Dì bảo con giới thiệu đối tượng cho đại ca, nói anh ấy một người trưởng thành lang thang nhìn rất cô đơn." Hàn Mạc đứng thẳng vai, sáp tới hôn hôn mặt tiểu bảo bối.
Dì Khương cười gật gật đầu, bà thật sự lo lắng a.
Thiệu Văn Phong ở công ty bận rộn, không biết chuyện mình đã bị mẹ nhà mình cùng Hàn Mạc tính kế, nếu như anh biết, đoán chừng...... Được rồi, đoán chừng anh cũng chỉ sẽ phát giận với Hàn Mạc.
Buổi trưa ăn cơm xong dỗ tiểu bảo bối ngủ, Hàn Mạc liền lái xe tới công ty, kết quả một năm không gặp, lễ tân tiếp đón cư nhiên không nhận ra cậu.
"Tiên sinh, xin hỏi ngài có hẹn trước không...... Giám đốc Hàn?" Nói được một nửa, tiểu cô nương tiếp đón liền kinh ngạc kêu lên.
Hàn Mạc cười gật gật đầu với cô nàng làm hôn gió, tâm tình vui vẻ đi vào trong.
"Giám đốc Hàn anh về rồi!"
"Giám đốc Hàn anh trở nên rất đẹp trai!"
"Giám đốc Hàn chúng tôi rất nhớ anh, anh rốt cục quay về rồi!"
Trong công ty, bất kể nam nữ, người nhìn thấy Hàn Mạc đều hưng phấn chào hỏi cùng cậu, khả năng cũng là bởi vì lúc Hàn Mạc ở đây phúc lợi của bọn họ tốt, cho nên đối với Hàn Mạc rời đi một năm, bọn họ cảm giác rất thân thiết.
Nhất là lần này Hàn Mạc không giống trước kia mặc tây trang hưu nhàn, mà là một thân quần áo thể thao. Làm cho cậu thoạt nhìn vừa trẻ tuổi, vừa tràn đầy sức sống.
"Hi, Mạo Mạo, em về rồi!" Đẩy phòng làm việc của Tổng giám đốc ra, Hàn Mạc đi vào nhiệt tình chào hỏi, kết quả sau khi nhìn thấy hình ảnh rõ ràng trước mắt, cậu huýt sáo, bàn tay bồm bộp vỗ hai cái, "Ui cha ui cha, không trách được không nhìn thấy mày, Tống nhị mày cũng quá lớn mật rồi, không khóa cửa cư nhiên dám cùng Trương Mạo chơi trò hôn môi."
"...... Mày hiểu lầm rồi......" Tống Tân Nghiệp từ trên người Trương Mạo bò dậy, từ trên xuống dưới đánh giá Hàn Mạc, "Thằng nhãi mày một năm không gặp cư nhiên một chút cũng không thay đổi, thoạt nhìn trẻ tuổi hơn."
Hàn Mạc làm bộ soái khí đỡ mặt lộ răng cười, sau đó đi tới cùng Tống Tân Nghiệp ôm vỗ vỗ sống lưng nhau, "Mày vẫn là đần như vậy."
"Hàn Mạc, phần hợp đồng mày hôm qua gọi điện nói với anh bọn họ ngày mai sẽ đưa tới đây, mày làm sao nhân được đơn làm ăn lớn như vậy, hồi trước bởi vì hạng mục này rất nhiều công ty đều cướp đoạt đánh nhau." Trương Mạo chùi miệng, hưng phấn nhìn Hàn Mạc.
"......" Nhún nhún vai, Hàn Mạc đưa túi văn kiện cầm trong tay cho hắn, "Đây là tài liệu thiết kế, em tự mình làm không được, anh hỗ trợ."
Thời gian nửa tháng để cho cậu làm xong hạng mục này là chuyện không thể nào, cậu không có tế bào não thiên tài như vậy.
Trương Mạo nhận lấy liếc nhìn, gật gật đầu đáp ứng, đó là một khiêu chiến.
Về phần Tống Tân Nghiệp, hắn nghiêng đầu qua liếc nhìn Trương Mạo, khẽ nheo mắt lại.
Vừa nãy......
Hàn Mạc tối hôm đó nhận được mail Thiệu Văn Phong gửi tới, nhìn tài liệu bất động sản bên trong, mặt cậu đều bị tức xanh.
Chả trách muốn tiêu nhiều tiền như vậy để cải tạo nơi này, con mẹ nó Thiệu Văn Phong là muốn lũng đoạn ngành đất đai thành phố Tân Hải sao, cư nhiên mạnh tay như vậy.
Lật lật yêu cầu thiết kế, cậu nhíu nhíu mày hồi lâu không bình thường lại được. Nếu như hạng mục này dựa theo bản thiết kế của cậu để làm, đoán chừng cậu có thể một phát nhảy vào nhà thiết kế kiến trúc hàng đầu quốc tế.
Giơ tay lên gãi gãi tóc, cậu bực bội cầm điện thoại đứng dậy đi tới bên cạnh cửa sổ gọi điện thoại, tiểu bảo bối hôm nay tiêm xong trở về lại khóc nháo một lát, buổi tối ăn cơm vẫn được, không nháo nữa thì ngủ ngoan ngoãn, cái này làm cho Hàn Mạc cũng yên tâm.
Điện thoại kết nối, bên kia im ắng không có thanh âm gì, chỉ có tiếng thở của nam nhân có thể nghe thấy.
"Xem qua rồi?" Thiệu Văn Phong vừa mới tắm, lau tóc cầm điện thoại từ phòng tắm đi ra ngoài, "Sao em vẫn chưa ngủ."
"Thiệu Văn Phong anh nói thật với tôi, anh rốt cuộc có tính toán gì." Nhìn mấy tài liệu điện tử trước mặt, sắc mặt Hàn Mạc bị video trên máy tính chiếu ra màu xanh trắng, thoạt nhìn u ám rất khủng bố.
Thiệu Văn Phong ngồi ở trên giường cầm máy tính tablet nhìn nhìn tấm ảnh của Hàn Mạc và tiểu bảo bối bên trên, những hình này còn là cha Hàn lén lút gửi tới cho anh, Hàn Mạc căn bản đều không biết chuyện này, cha Hàn cũng không biết là nghĩ như thế nào, Thiệu Văn Phong chỉ là nói với ông muốn hiểu hơn chút sinh hoạt hàng ngày của Hàn Mạc và tiểu bảo bối, ông liền tự động tự phát gửi ảnh cho mình.
Nếu Hàn Mạc biết ông cụ bị Thiệu Văn Phong mua chuộc, đoán chừng sẽ mắc chứng cuồng loạn.
"Tôi không tính toán gì, chỉ là cảm thấy mảnh đất kia không tệ, thời gian ba năm cải tạo nơi đó tốt sẽ có không ít thu nhập mà thôi." Thiệu Văn Phong chọt vị trí má Hàn Mạc trên màn hình, xuất hiện phản ứng ảnh mờ, anh thấp giọng cười, "Cục Cưng, tôi tin em có thể làm."
"...... Cục Cưng cái rắm!" Hàn Mạc thấp giọng rống lên một câu, vội vàng quay đầu nhìn về phía tiểu bảo bối ngủ trên giường lớn, thấy nhóc không bị mình làm tỉnh yên tâm.
"Thiệu Văn Phong anh đừng tưởng tôi đáp ứng giúp anh làm thiết kế có thể tùy tiện đùa giỡn tôi, đây là hai việc khác nhau!" Cậu đè nén thanh âm hướng micro gầm nhẹ, hừ hừ hai tiếng.
Thiệu Văn Phong đều có thể tưởng tượng được bộ dáng tạc mao kia, khẽ cười lắc lắc đầu cảm thấy thằng nhóc anh coi trọng thật đúng là tính cách biệt nữu, mặc dù vẫn luôn đều biết cậu rất biệt nữu.
"Được rồi được rồi, Mạc Mạc, cám ơn sự giúp đỡ của em." Sửa miệng nói xin lỗi cậu, ngữ khí nam nhân ngược lại nghe có chút qua loa còn có chút dụ dỗ.
Hàn Mạc hừ một tiếng cúp điện thoại, kết quả điện thoại còn chưa đặt xuống lại kêu lên, cậu lật mắt trắng cũng không nhìn số, trực tiếp nhận, "Còn có chuyện gì?"
"Hửm? Mày coi anh thành ai vậy." Thanh âm Tống Tân Kế truyền đến, còn mang theo ý cười.
"Á, không phải, anh ở bên đó thế nào? Lâu như vậy cũng không gọi cú điện thoại." Hàn Mạc dùng con chuột ấn mở wacom (*), định trước tiên dùng nét vẽ đơn giản sơ lược ý nghĩ trong đầu mình làm ra xem một chút.
((*) wacom là loại bảng vẽđiện tử có kết nối với máy tính. Thím nào học ngành đồ họa chắc biết rõ)
Tống Tân Kế cười ra tiếng, mở mail nhìn nhìn, căn bản đều là người quen gửi tới.
"Anh rất tốt, gần đây mới rảnh, mấy hôm trước ngày đêm làm nghiên cứu làm thí nghiệm làm luận văn, thời gian anh ngủ cũng không đủ, Tiểu Hàn, sắp mệt chết anh rồi."
Hàn Mạc khẽ cười một tiếng, cầm lấy bút vẽ ở trên bảng dùng bố cục kết xấu đường thẳng vẽ cao ốc, khẽ híp mắt, "Anh tìm bạn học của em không?"
"Không có, anh đâu nhiều thời gian đi huênh hoang như vậy, tiểu bảo bối thế nào? Anh thấy mail mày gửi cho anh rồi, tên không tệ." Lại mở ra mấy mail phía dưới, Tống Tân Kế phì một tiếng bật cười, "Tiểu Hàn, mày và Thiệu Văn Phong cư nhiên còn biến thành loại quan hệ này? Vậy anh ta không phải cận thủy lâu đài (*)?"
((*) Cận thủy lâu đài: Ý của câu thành ngữ này là chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.)
"...... Anh có thể không đề cập tới không." Hàn Mạc nhìn màn hình máy tính, cười lạnh liên tục, "Lâu đài cái gì mà lâu đài, em đã nói với anh thằng cha kia rất quá đáng, anh ta cư nhiên mua chuộc cha anh biết không? Cha em người bao chính trực, anh ta cư nhiên có thể dụ dỗ cha em cười ha ha với anh ta."
"Đó cũng là năng lực của anh ta, Dương Vũ cư nhiên gửi mail cho anh?" Tống Tân Kế khơi mi, mở ra vừa nhìn sắc mặt liền thay đổi, "Á, hắn kết hôn rồi."
Hàn Mạc bĩu môi, cậu cũng nghe nói, bất quá hình như là chuyện một tháng trước, "Anh ở bên đó chú ý chút, nếu có gì không giải quyết được thì gọi điện thoại cho bạn học của em. Em và bảo bối đều rất tốt, có thể ăn có thể ngủ, nhóc con đều mọc 8 cái răng rồi. Anh sớm học xong trở lại, em mấy ngày nữa cũng phải về đi làm rồi."
Tống Tân Kế ngáp, "Ừ, anh hết thảy đều rất tốt mày không cần phải lo lắng, được rồi, anh cũng đi ngủ trưa, mày nghỉ ngơi sớm chút tự mình chú ý thân thể."
Hàn Mạc vâng cúp điện thoại, nhìn thời gian vẫn chưa quá muộn, quyết định lại làm một lát.
Sáng hôm sau, Hàn Mạc là đội hai mắt quầng thâm thật to ôm tiểu bảo bối đi ra ngoài ăn điểm tâm, lâu lắm không thức đêm rồi, chỉ là một lần ngủ không tốt, cậu liền biến thành gấu trúc.
"Cha, con buổi chiều phải về công ty trả phép." Ngáp, Hàn Mạc ôm tiểu bảo bối ngồi ở trên ghế, gắp bánh bao nhét vào trong miệng, cầm lòng đỏ trứng đút cho tiểu bảo bối.
Nhóc con rất thích lòng đỏ trứng, mỗi lần có thể ăn một cái, nhiều không dám cho nhóc ăn, sợ không dễ tiêu hóa. Bất quá nhìn tiểu bảo bối khỏe mạnh mập mạp, Hàn Mạc cảm thấy con trai nhà cậu sau này nhất định lớn lên cao hơn khỏe mạnh hơn mình. Cậu chiều cao hơn 1m8, con trai cậu thế nào cũng có thể lớn được 1m9 đi.
Cha Hàn gật gật đầu, giơ tay lên từ trong ngực cậu ôm tiểu bảo bối tới trên chân mình, nhóc con nghiêng nghiêng đầu đưa tay ôm lấy bình sữa, ngồi ở trong ngực ông nội nhóc ăn phải gọi là vui vẻ.
"Cha và dì con ở nhà không thành vấn đề, đợt này nó theo bọn ta cũng quen thuộc không ít, con đi làm hoàn toàn không thành vấn đề."
Hàn Mạc cũng cảm thấy như vậy, bằng không cũng sẽ không dễ dàng như vậy đã đáp ứng đề nghị của Thiệu Văn Phong.
Ăn cơm, cùng tiểu bảo bối chơi một lát, Hàn Mạc giúp dì Khương rửa rau làm cơm trưa, cậu nghiêng đầu nhìn dì Khương, luôn cảm thấy hai hôm nay dì có chút phiền muộn.
Xoay xoay con ngươi, cậu suy nghĩ chút, không phải là thời mãn kinh đến chứ?
"Dì? Gần đây không nghỉ ngơi tốt?" Cậu thò tay cầm dao thái qua, động tác có chút vụng cắt đầu rau hẹ, bất quá vẫn tốt, không có cảm giác nguy hiểm cắt phải tay.
"Ui, dì a thấy bảo bối và con mỗi ngày đều vui vẻ như vậy liền nghĩ tới Tiểu Phong cũng nên lập gia đình rồi, con nói nó kiếm nhiều tiền như vậy làm gì? Một mình cô đơn chả lẽ có ý nghĩa?" Vừa nói chuyện, dì Khương thở dài lắc lắc đầu, đánh trứng gà tới trong nồi xào chín, buổi trưa định ăn sủi cảo nhân rau hẹ, Hàn Mạc thích ăn cái này.
Tay Hàn Mạc xắt rau ngừng lại, sau đó như không có chuyện gì xảy ra đứng thẳng vai, "Dì muốn con dâu thế nào?"
Cậu ở trong đầu suy nghĩ hình ảnh Thiệu Văn Phong cùng phụ nữ khác ở cùng nhau, bĩu môi hừ nhẹ một tiếng. Cậu không quá thích loại hình ảnh này, có chút phiền muộn không nguyên do.
Dì Khương vẫn thật sự nghiêm túc nghĩ, kết quả lắc lắc đầu, "Không có yêu cầu gì a, đối với Tiểu Phong tốt, hiếu thuận, có thể sinh con là được."
Hàn Mạc há hốc mồm, nuốt lời đến khóe miệng trở lại. Được rồi, đây là yêu cầu cơ bản nhất của mỗi mẹ chồng, dì Khương cũng không xoi mói.
"Mạc Mạc có ai thích hợp không? Giới thiệu cho anh con." Bưng nhân bánh ra ngoài, dì Khương quay đầu lại nhìn về phía Hàn Mạc. Bà cảm thấy Hàn Mạc hẳn là biết không ít mỹ nữ, hẳn có thể có người thích hợp với Thiệu Văn Phong.
Hàn Mạc gật gật đầu, tâm nhãn xấu đáp ứng, "Được ạ, công ty con không ít đồng nghiệp nữ xinh đẹp chờ tới lúc con giới thiệu cho anh con, không chừng anh con có thể coi trọng."
Cha Hàn ôm tiểu bảo bối ở trên ghế sa lon nhìn bọn họ, không giải thích được khơi mi, "Lại nói cái gì?"
"Dì bảo con giới thiệu đối tượng cho đại ca, nói anh ấy một người trưởng thành lang thang nhìn rất cô đơn." Hàn Mạc đứng thẳng vai, sáp tới hôn hôn mặt tiểu bảo bối.
Dì Khương cười gật gật đầu, bà thật sự lo lắng a.
Thiệu Văn Phong ở công ty bận rộn, không biết chuyện mình đã bị mẹ nhà mình cùng Hàn Mạc tính kế, nếu như anh biết, đoán chừng...... Được rồi, đoán chừng anh cũng chỉ sẽ phát giận với Hàn Mạc.
Buổi trưa ăn cơm xong dỗ tiểu bảo bối ngủ, Hàn Mạc liền lái xe tới công ty, kết quả một năm không gặp, lễ tân tiếp đón cư nhiên không nhận ra cậu.
"Tiên sinh, xin hỏi ngài có hẹn trước không...... Giám đốc Hàn?" Nói được một nửa, tiểu cô nương tiếp đón liền kinh ngạc kêu lên.
Hàn Mạc cười gật gật đầu với cô nàng làm hôn gió, tâm tình vui vẻ đi vào trong.
"Giám đốc Hàn anh về rồi!"
"Giám đốc Hàn anh trở nên rất đẹp trai!"
"Giám đốc Hàn chúng tôi rất nhớ anh, anh rốt cục quay về rồi!"
Trong công ty, bất kể nam nữ, người nhìn thấy Hàn Mạc đều hưng phấn chào hỏi cùng cậu, khả năng cũng là bởi vì lúc Hàn Mạc ở đây phúc lợi của bọn họ tốt, cho nên đối với Hàn Mạc rời đi một năm, bọn họ cảm giác rất thân thiết.
Nhất là lần này Hàn Mạc không giống trước kia mặc tây trang hưu nhàn, mà là một thân quần áo thể thao. Làm cho cậu thoạt nhìn vừa trẻ tuổi, vừa tràn đầy sức sống.
"Hi, Mạo Mạo, em về rồi!" Đẩy phòng làm việc của Tổng giám đốc ra, Hàn Mạc đi vào nhiệt tình chào hỏi, kết quả sau khi nhìn thấy hình ảnh rõ ràng trước mắt, cậu huýt sáo, bàn tay bồm bộp vỗ hai cái, "Ui cha ui cha, không trách được không nhìn thấy mày, Tống nhị mày cũng quá lớn mật rồi, không khóa cửa cư nhiên dám cùng Trương Mạo chơi trò hôn môi."
"...... Mày hiểu lầm rồi......" Tống Tân Nghiệp từ trên người Trương Mạo bò dậy, từ trên xuống dưới đánh giá Hàn Mạc, "Thằng nhãi mày một năm không gặp cư nhiên một chút cũng không thay đổi, thoạt nhìn trẻ tuổi hơn."
Hàn Mạc làm bộ soái khí đỡ mặt lộ răng cười, sau đó đi tới cùng Tống Tân Nghiệp ôm vỗ vỗ sống lưng nhau, "Mày vẫn là đần như vậy."
"Hàn Mạc, phần hợp đồng mày hôm qua gọi điện nói với anh bọn họ ngày mai sẽ đưa tới đây, mày làm sao nhân được đơn làm ăn lớn như vậy, hồi trước bởi vì hạng mục này rất nhiều công ty đều cướp đoạt đánh nhau." Trương Mạo chùi miệng, hưng phấn nhìn Hàn Mạc.
"......" Nhún nhún vai, Hàn Mạc đưa túi văn kiện cầm trong tay cho hắn, "Đây là tài liệu thiết kế, em tự mình làm không được, anh hỗ trợ."
Thời gian nửa tháng để cho cậu làm xong hạng mục này là chuyện không thể nào, cậu không có tế bào não thiên tài như vậy.
Trương Mạo nhận lấy liếc nhìn, gật gật đầu đáp ứng, đó là một khiêu chiến.
Về phần Tống Tân Nghiệp, hắn nghiêng đầu qua liếc nhìn Trương Mạo, khẽ nheo mắt lại.
Vừa nãy......
Tác giả :
U Hoàng Tử Lam