Thằng Kia, Nhích Mông Qua
Chương 4: Mày có muốn ăn thịt chó không?
Một ngày, Gia Bảo đến lớp muộn nên trèo hàng rào vào tường. Không may bị con chó ông bảo vệ phát hiện. Thế là Gia Bảo bị lôi đến phòng giám thị uống trà. Đến khi vừa bước chân vào lớp, cậu ta đã sát khí hỏi tôi:
-Ê Thanh Nhã, mày có thích ăn thịt chó không?
Lúc đó trong đầu tôi hiện lên hình ảnh con chó của ông bảo vệ nằm trong nồi, bốc khói nghi ngút. Đàn quạ bay từng đàn ngang sang đầu tôi.
-Gia Bảo, mày không thể thánh thiện hơn được à?
***
-Ê chó, nhích cái khu khỉ của mày qua.
Gia Bảo hất mặt nhìn tôi. Tôi đang bí cái bài toán, cuối cùng lại phải ngồi nhích qua một tí. Cậu ta ngồi phịch xuống một cái, liếc mắt nhìn sang tôi.
-Mày đang học toán đấy à?
-Mày đừng ồn, tao đang cố giải bài này.
-Mày đang bí?
-Ờ, vì thế mày im đi. –Tôi bực bội di di ngòi bút. Cậu ta im lặng rồi nghĩ ngợi gì đó. Cuối cùng lên tiếng.
-Tao có cách để mày có thể giải toán nhanh hơn bình thường đấy.
Tôi nhíu mày nhìn sang Gia Bảo. Con mắm này, mày lại định phá gì tao nữa đây?
-Tin tao không? –Gia Bảo đơ mặt nhìn tôi. “Cái mặt mày tin được mới lạ.:. Tôi thầm gào lên. Nhưng cũng chỉ im lặng không đáp, chăm chú nhìn mặt con nhỏ đó. Dường như thấy ánh mắt không suy chuyển của tôi, nó tiếp tục, chỉ vào đôi mắt đang cố trợn to của nó.
-Mày hãy nhìn vào đôi mắt long lanh của tao. Tin tao không?
LONG LANH KHỈ GIÓ ẤY!
-Tin-tao-không? –Gia Bảo nhấn mạnh lần nữa. Tôi bực bội phun luôn.
-Đéo, tin mày để tao ăn cám à?
“BỐP!”
Một cục u tròn vành vạnh toả sáng trên đầu tôi. Nước mắt hai hàng, tôi gật đầu trong nụ cười đau thương:
-Tao tin mày…
-Tốt. Đơn giản lắm. –Gia Bảo ngoắc tay, tỉnh bp nói với tôi –Lúc sáng tao vừa thấy cái tin này trên Facebook, đó là, nếu cho dòng điện chạy qua não thì khả năng logic tính toán sẽ tốt hơn gấp nhiều lần. Vì thế, mày hãy lấy cái thìa Inox, thìa nhôm gì gì đó, chọc vào ổ điện ngay đi.
MÀY ĐANG NÓI THẬT ĐÓ À CON KIA????
***
-Ê chó, cong cái mông của mày qua.
Gia Bảo hất mặt nhìn tôi. Như thường lệ, tôi lại nhích mông qua. Cậu ta nện cái chân lên bàn cái rầm, lưng ngửa ra sau. Và cậu ta ngáy một lèo đến khi vào học.
Đến khi tỉnh dậy, cậu ta lại túm cuốn sách của tôi lôi qua, một tay luồn vào áo gãi gãi bụng nói.
-Cho tao xem chung sách với, tao quên sách rồi.
-Ờ.
Mọi chuyện bình yên cho đến khi tôi nhìn sang cuốn sách mình, có hình vẽ một con lợn bị chọc tiết.
Hả?
Sao lại là lợn?
Tôi lật sang trang bên kia, thấy hình vẽ một thằng con trai nằm trên nền đất, bê bết máu, lè lưỡi, trên bụng còn găm con dao. Bên dưới ghi dòng chữ: “Thanh Nhã oanh liệt tử trận.”.
Rốt cuộc con mắm đang muốn trù ẻo gì tôi?
***
-Ê chó, mày bị sao thế? –Gia Bảo nhìn sang tôi đang quệt quệ nằm sấp xuống bàn. Sao con mắm này hôm nay lại tốt đến thế? Tôi đang cảm động muốn trả lời rằng tôi rất đau đầu thì cậu ta đã đứng phắt dậy kêu lên.
-Chúng mày, thằng Thanh Nhã bị táo bón rồi kìa, đứa nào giúp cậu ta đi.
-NGUYỄN GIA BẢO!!!!!
________
-À, ra là mày đau đầu. –Gia Bảo nhìn tôi.
-Mày xuống phòng y tế đi, bài vở cứ để tao chép phụ cho. –Thằng Tuấn bàn trên quay xuống nhìn tôi, vỗ vỗ vào cuốn vở của tôi.
-Tuấn, cảm ơn mày. Nhờ mày nhé. –Tôi xúc động đứng dậy xuống phòng y tế.
Ra về, Tuấn chìa cuốn vở ra cho tôi, cười tít mắt:
-Của mày nhé. Mày có con bạn tốt vãi. Tao bảo tao chép cho mày mà nó cứ nằng nặc muốn chép giúp mày cho bằng được đấy. Ngày mai cảm ơn nó đi nhé.
Tôi cầm cuốn vở trên tay, nụ cười cứng đơ.
Về đến nhà, vừa mở cuốn vở ra đã thấy hình vẽ một bãi cứt nằm ngay trước mắt. Và cuốn vở của tôi, chữ hươu chữ vượn, gà vịt lợn nái giăng đầy đường. Lật vài trang nữa thấy cả sở thú phơi bày ra trước mắt. Trang viết cuối cùng là cả chuồng ngựa mọc bền vững. Tôi quỵ xuống không còn manh giáp chống đỡ. Cho đến khi một mảnh giấy nhỏ bay ra, dòng chữ khỉ vượn đó, nhưng nội dung lại là: “Ê con chó, uống thuốc mau khoẻ nhá.”.
-….
Tôi im lặng gấp tờ giấy lại. Dù sao cậu ta cũng có ý muốn giúp tôi, đúng không? Có lẽ mai cũng nên cảm ơn cậu ta một tiếng chứ nhỉ?
Tối hôm đó, tôi mơ thấy mình nằm trong chuồng ngựa.
***
Sáng hôm sau, cậu ta lại đi muộn, lại trèo rào. Và lần này không bị ông bảo vệ bắt nhưng lại đạp trúng bãi phân chó. Cuối cùng cả buổi học hôm đó, cậu ta sát khí nồng nặc đầy toan tính âm mưu, miệng không ngừng lẩm bẩm:
-Phải làm thịt chó. Phải làm thịt chó. Phải làm thịt chó. Phải làm thịt chó. Phải làm thịt chó.
Gia Bảo. Đúng là mày không thể thánh thiện được phải không?
-Ê Thanh Nhã, mày có thích ăn thịt chó không?
Lúc đó trong đầu tôi hiện lên hình ảnh con chó của ông bảo vệ nằm trong nồi, bốc khói nghi ngút. Đàn quạ bay từng đàn ngang sang đầu tôi.
-Gia Bảo, mày không thể thánh thiện hơn được à?
***
-Ê chó, nhích cái khu khỉ của mày qua.
Gia Bảo hất mặt nhìn tôi. Tôi đang bí cái bài toán, cuối cùng lại phải ngồi nhích qua một tí. Cậu ta ngồi phịch xuống một cái, liếc mắt nhìn sang tôi.
-Mày đang học toán đấy à?
-Mày đừng ồn, tao đang cố giải bài này.
-Mày đang bí?
-Ờ, vì thế mày im đi. –Tôi bực bội di di ngòi bút. Cậu ta im lặng rồi nghĩ ngợi gì đó. Cuối cùng lên tiếng.
-Tao có cách để mày có thể giải toán nhanh hơn bình thường đấy.
Tôi nhíu mày nhìn sang Gia Bảo. Con mắm này, mày lại định phá gì tao nữa đây?
-Tin tao không? –Gia Bảo đơ mặt nhìn tôi. “Cái mặt mày tin được mới lạ.:. Tôi thầm gào lên. Nhưng cũng chỉ im lặng không đáp, chăm chú nhìn mặt con nhỏ đó. Dường như thấy ánh mắt không suy chuyển của tôi, nó tiếp tục, chỉ vào đôi mắt đang cố trợn to của nó.
-Mày hãy nhìn vào đôi mắt long lanh của tao. Tin tao không?
LONG LANH KHỈ GIÓ ẤY!
-Tin-tao-không? –Gia Bảo nhấn mạnh lần nữa. Tôi bực bội phun luôn.
-Đéo, tin mày để tao ăn cám à?
“BỐP!”
Một cục u tròn vành vạnh toả sáng trên đầu tôi. Nước mắt hai hàng, tôi gật đầu trong nụ cười đau thương:
-Tao tin mày…
-Tốt. Đơn giản lắm. –Gia Bảo ngoắc tay, tỉnh bp nói với tôi –Lúc sáng tao vừa thấy cái tin này trên Facebook, đó là, nếu cho dòng điện chạy qua não thì khả năng logic tính toán sẽ tốt hơn gấp nhiều lần. Vì thế, mày hãy lấy cái thìa Inox, thìa nhôm gì gì đó, chọc vào ổ điện ngay đi.
MÀY ĐANG NÓI THẬT ĐÓ À CON KIA????
***
-Ê chó, cong cái mông của mày qua.
Gia Bảo hất mặt nhìn tôi. Như thường lệ, tôi lại nhích mông qua. Cậu ta nện cái chân lên bàn cái rầm, lưng ngửa ra sau. Và cậu ta ngáy một lèo đến khi vào học.
Đến khi tỉnh dậy, cậu ta lại túm cuốn sách của tôi lôi qua, một tay luồn vào áo gãi gãi bụng nói.
-Cho tao xem chung sách với, tao quên sách rồi.
-Ờ.
Mọi chuyện bình yên cho đến khi tôi nhìn sang cuốn sách mình, có hình vẽ một con lợn bị chọc tiết.
Hả?
Sao lại là lợn?
Tôi lật sang trang bên kia, thấy hình vẽ một thằng con trai nằm trên nền đất, bê bết máu, lè lưỡi, trên bụng còn găm con dao. Bên dưới ghi dòng chữ: “Thanh Nhã oanh liệt tử trận.”.
Rốt cuộc con mắm đang muốn trù ẻo gì tôi?
***
-Ê chó, mày bị sao thế? –Gia Bảo nhìn sang tôi đang quệt quệ nằm sấp xuống bàn. Sao con mắm này hôm nay lại tốt đến thế? Tôi đang cảm động muốn trả lời rằng tôi rất đau đầu thì cậu ta đã đứng phắt dậy kêu lên.
-Chúng mày, thằng Thanh Nhã bị táo bón rồi kìa, đứa nào giúp cậu ta đi.
-NGUYỄN GIA BẢO!!!!!
________
-À, ra là mày đau đầu. –Gia Bảo nhìn tôi.
-Mày xuống phòng y tế đi, bài vở cứ để tao chép phụ cho. –Thằng Tuấn bàn trên quay xuống nhìn tôi, vỗ vỗ vào cuốn vở của tôi.
-Tuấn, cảm ơn mày. Nhờ mày nhé. –Tôi xúc động đứng dậy xuống phòng y tế.
Ra về, Tuấn chìa cuốn vở ra cho tôi, cười tít mắt:
-Của mày nhé. Mày có con bạn tốt vãi. Tao bảo tao chép cho mày mà nó cứ nằng nặc muốn chép giúp mày cho bằng được đấy. Ngày mai cảm ơn nó đi nhé.
Tôi cầm cuốn vở trên tay, nụ cười cứng đơ.
Về đến nhà, vừa mở cuốn vở ra đã thấy hình vẽ một bãi cứt nằm ngay trước mắt. Và cuốn vở của tôi, chữ hươu chữ vượn, gà vịt lợn nái giăng đầy đường. Lật vài trang nữa thấy cả sở thú phơi bày ra trước mắt. Trang viết cuối cùng là cả chuồng ngựa mọc bền vững. Tôi quỵ xuống không còn manh giáp chống đỡ. Cho đến khi một mảnh giấy nhỏ bay ra, dòng chữ khỉ vượn đó, nhưng nội dung lại là: “Ê con chó, uống thuốc mau khoẻ nhá.”.
-….
Tôi im lặng gấp tờ giấy lại. Dù sao cậu ta cũng có ý muốn giúp tôi, đúng không? Có lẽ mai cũng nên cảm ơn cậu ta một tiếng chứ nhỉ?
Tối hôm đó, tôi mơ thấy mình nằm trong chuồng ngựa.
***
Sáng hôm sau, cậu ta lại đi muộn, lại trèo rào. Và lần này không bị ông bảo vệ bắt nhưng lại đạp trúng bãi phân chó. Cuối cùng cả buổi học hôm đó, cậu ta sát khí nồng nặc đầy toan tính âm mưu, miệng không ngừng lẩm bẩm:
-Phải làm thịt chó. Phải làm thịt chó. Phải làm thịt chó. Phải làm thịt chó. Phải làm thịt chó.
Gia Bảo. Đúng là mày không thể thánh thiện được phải không?
Tác giả :
Thùy Trinh Trương