Thằng Kia, Nhích Mông Qua
Chương 11: Tím thủy chung, đỏ quyến rũ, hồng lẳng lơ. đánh cầu lông và ngắm mông các bạn nữ
-Trương Thanh Nhã… Chỗ ngồi số 23… -Tôi lầm bầm tìm chỗ ngồi của mình trên bảng xếp cổ ngồi ngoài cửa lớp, rồi tiếp tục di ngón tay xem người ngồi một bên mình. –Chỗ số 24… Nguyễn… Gia…
Tôi khựng lại.
Hả?
Hả?
Hả hả hả?????
Tôi vội vàng phi vào lớp, mắt mở thao láo nhìn về chỗ của mình. Ở đó, có một tướng ngồi quen thuộc ngồi chiễm chệ một bên chỗ tôi. Hai chân gác lên bàn, một tay gác phía sau gáy, tay còn lại thì cầm chiếc tăm ngồi xỉa răng. Tôi như bị tụt xuống hố sâu 1000m, chết đứng, những gì muốn nói tắc lại run run. Vừa thấy tôi, Gia Bảo đã lồng dậy, hồ hởi vẫy tay gào lên:
-A, Trương Thanh Nhã!!! Lại đây và sà vào vòng tay của chụy nào!!!
Không… KHÔNG!!!!! Tôi bám chặt cửa lớp thầm gào thét lên. Tôi đã làm gì nên tội mà để con mắm này ám như chó ám xương thế kia? Trời ơi.
Tôi vừa hít thật sâu, cố hô hấp thật đều, bước chân vào lớp như một vị thần. Nhưng vừa bước được vào lớp, bỗng nhiên cảm nhận được một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Quay phắt lại đã nhìn thấy thằng lớp trưởng từ cửa lớp đi vào. Hùng dũng như một vị thần. Ánh mắt sắc bén lạnh lùng của hắn ta lướt chầm chậm sang người tôi rồi dừng hẳn lại.
Tôi không kìm được nuốt “ực” một tiếng. Đó là thằng QUân, cái thằng mà cuối năm lớp 10 bị tôi tuột quần. Thực ra thằng này luôn làm bộ mặt cá chết không có tí ti cảm xúc, mà bọn con gái hay tung hô thằng này là “lạnh lùng soái ca”, là nhân vật chính huyền thoại trong những tiểu thuyết tình yêu sướt mướt. Thế mà tôi đã đạp đổ hết hình tượng kiêu hãnh của hắn ta chỉ vì hắn ta mặc chiếc quần đùi hình trái tim rực rỡ. Nhưng mà hắn cũng đã tuột quần tôi còn gì? Tôi nhớ lại mình suýt bị hiếp tập thể mà đắng cay, cảm thấy xót thương cho phận thằng con trai long đong như mình. Thằng Quân vẫn nhìn tôi chòng chọc lạnh lùng như thế, rồi hắn ta nhàn nhạt lên tiếng.
-Trương Thanh Nhã.
-Haha, tao đây. Haha. –Tôi cười xớ lớ, mồ hôi đẫm trán.
Ngay lập tức, hắn tay lao đến chụp lấy tay tôi, mắt hắn nhìn chọc vào mắt tôi, nói nhanh:
-Tao thích mày.
Hể?....
Hể?
Hể?
Hể hể hể?????????
-HỂ???? –Tôi và cả lớp đồng loạt hét lên.
-Trương Thanh Nhã, tao đã sống một cuộc sống gò bò, tao phải cố gắng trở thành một chàng trai tuyệt vời trong mắt nhiều người và luôn cố giấu đi con người thật của mình. Nhưng từ khi mày tuột quần tao, tao đã suy nghĩ rất nhiều. Phải chăng đó là câu nói ngụ ý mày dành cho tao, muốn nói với tao hãy sống với những gì là chính tao. –Mặt hắn ta lạnh tanh nghiêm túc ghé sát nhìn tôi. Tay hắn bóp chặt tay tôi dữ dội.
-ÓE!!! Tao vô tình! Là tao vô tình mà thằng ngu!!! –Tôi dựng hết vai gào lên. Vội rút tay ra nhưng hắn tay cứ dằng lại, bóp đến mức tôi nghe tiếng mấy ngón tay tôi kêu lên “răng rắc”. –Ư… A…
-Tao biết rồi, mày lúng túng như thế là vì mày ngượng ngùng đúng không? –Thằng Quân bóp tay tôi mạnh thêm làm tôi đau tê tái.
-Mày bị điên à!!!! Ngượng ngùng con khỉ gió!!!! –Tôi vừa sợ vừa hoảng, vừa giận quát lên. Nhưng ngay sau đó xương ngón tay tôi kêu “rắc….c….c..” thêm lần nữa vì thằng này bóp mạnh thêm.
-Tao hiểu rồi, đó là cái người ta gọi là Tsundere đúng không? ( *Tsundere: Nôm na là mẫu người ngoài lạnh trong nóng.)
-Tsundere con khỉ!! Thả bố ra, chúng ta là con trai mà!!!! -Tôi hốt hoảng như dẫm lửa, cả người giật giật toáng lên.
-À, thì ra mày lo sợ về điều đó. Không sao, nếu mày muốn tao có thể làm vợ mày. –Mặt thằng Quân vẫn nghiêm túc phát sợ, mặt lạnh tanh không phát biểu tí biểu cảm gì.
Thằng này đang trả thù, đang trả thù tôi đúng không?
-Ý tao không phải thế!!!! Mày là gay à??
Hẫng đi một giây. Thằng Quân lặng đi một hai giây rồi tiếp tục chớp mắt nhìn tôi:
-À, mày sợ tao lừa dối mày hả? Mày yên tâm, không phải tao đã nói là tao sẽ sống thật với mình à? Hôm nay tao mặc sịp màu đỏ hình bông hoa màu hường dễ thương. Nếu mày muốn tao sẽ tuột ra cho mày xe…m…
-Mày bị điên à??? Biến thái vừa thôi!!! –Mặt tôi đỏ gay chỉ muốn phựt lửa. Đám xung quanh thì “ồ” lên phụ họa. Nhìn xung quanh cầu cứu thì chỉ nhìn thấy đám con trai đang nhìn chúng tôi kì dị, còn đám con gái thì nhìn chúng tôi bằng ánh mắt lấp lánh ánh sao.
Con lạy má!!!! Lấp lánh gì giờ này!!! Cứu tao!! Tôi lại nhìn sang Gia Bảo, nhìn nó bằng ánh mắt cầu cứu. Nhưng hình như cái gương mặt đỏ gay của tôi đã phản tác dụng. Con mắm Gia Bảo nhìn tôi, nhíu mày một lát rồi ra hiệu “hiểu rồi”. Nó đứng phắt dậy gào lên:
-Hôn nhau đi gái Nhã!!!!
ĐẬU XANH RAU MÁ???? Tôi há hốc mồm trợn mắt suýt gào lên.
Cả đám nghe thế ngay lập tức rộ lên như lũ khỉ, vội vàng lao đến đẩy đầu tôi dí sát về phía thằng QUân:
-HÔN ĐI!!! HÔN ĐI!!!
-Chúng mày bị điên à??? Thả tao ra, huhu! –Tôi đau khổ gào lên, vội vàng nhìn sang thằng Tuấn tìm kiếm. Nhưng đập vào mắt tôi là thằng Tuấn đang ngồi hoác mồm cười lớn: “Tao đánh cược thằng Nhã sẽ bị mất nụ hôn đầu cho thằng Quân, đứa nào cược nữa không? Năm nghìn thôi an hem.”
Thằng chó phản bội!!!
-Nhã, mặt mày đỏ như thế là mày “tình trong như đã mặt ngoài còn e” chứ gì?
Tại sao thằng này có thể nói mấy câu như thế với cái gương mặt chẳng khác gì cá chết như vầy chứ???? Đùa nhau à????
-Tao… -Tôi cắn răng quát lên –Tao chỉ thích mấy đứa thật thà thôi!!!
Cả đám đông lặng đi hẳn vì cái phát ngôn quá liên quan của tôi. Tôi vội vàng nói thêm.
-Tao là trai sao thích mày được? Với lại tao có biết éo gì về mày ngoài cái mặt lạnh tanh của mày đâu hả?
Quân chớp chớp mắt nhìn tôi rồi bóp mạnh tay tôi, tiếp tục nói:
-Tao hiểu rồi. Vậy tao sẽ làm cho mày hiểu tao thêm. Vậy nhé.
Trời đậu má..
Thoát nạn rồi…
-Vậy về chỗ ngồi thôi. –Tôi cười xớ rớ.
-Uả mày không biết à? –Quân chớp mắt nhìn tôi –Tao ngồi sau lưng mày đấy.
-……. –Tôi lặng người –Hể?
Thằng QUân vươn tay đến bóp chặt tay tôi một tiếng “rắc”, giọng nói rộ lên:
-Người ta gọi đó là định mệnh.
-Định mệnh cái quái!!! Thả tao raaaaaaaaaaaa!!!!!!!
Bao nhiêu hình tượng đẹp đẽ của thằng Quân sụp đổ hết mức.
***
-Bây giờ sắp tới sẽ có ba hoạt động của trường. Đầu tiên, các em hãy chia nhóm ra, mỗi nhóm 3 người. Mỗi nhóm hãy chuẩn bị một bài tìm hiểu về trường, một bài viết góp ý tưởng để xây dựng trường, hoặc làm một mô hình khuôn viên trường để tham gia cuộc thi “em yêu trường em” được tổ chức vào tháng 9 này. Sau khi chia xong, mỗi nhóm hãy lên và thuyết trình về chính bản thân mình. Mong các em chuẩn bị bài thi kĩ.
Cả lớp đều hồ hởi chọn nhóm. Tất nhiên, một đứa không giỏi giao tiếp, nhút nhát như tôi không thể ngỏ lời chung nhóm với ai.
Cuối cùng…
Tôi bị lôi cổ vào nhóm của con mắm Gia Bảo và thằng bóng Thanh Quân.
***
-Đầu tiên chúng ta sẽ giới thiệu về bản thân mình trước. Hai người thử giới thiệu về mình xem. Tao đầu tiên nhé. –Tôi lấy giọng rồi nói to –Chào mọi người, tôi là Trương Thanh Nhã, lớp 11A2. Sở thích của tôi là trồng hoa và đọc sách. Thần tượng của tôi là Adolf Hitler. Bla… bla… Bla…. Độp độp.
-“Bla bla độp độp” là gì? –Gia Bảo nhìn tôi.
-Nói đại thế ý. Lần sau giới thiệu kĩ hơn, giờ sơ qua thôi. Hai người hãy giới thiệu đi, nhớ phải ấn tượng nhé.
-Để tao. –thằng Quân lên tiếng –Đây là cơ hội để tao và mày hiểu thêm nhau mà.
-Câm mồm thằng này. Nghiêm túc đi. –Tôi tức bật máu gào lên.
-Được rồi. –Thằng Quân e hèm một tiếng, mặt lạnh tanh vô cảm đầy ngầu lòi soái ca đầy quyến rũ. Chà, chắc hắn chuẩn bị phun ra những lời nói đốn tim con gái đây mà. –Tôi tên là Trần Thanh Quân. Tôi yêu màu tím thủy chung, đỏ quyến rũ, hồng lẳng lơ. Thích đánh cầu lông và ngắm mông các bạn nữ. Đã từng có chủ nghĩa “sống hết mình với gái xinh và đào thải hết mình với gái xấu”.
Một cơn gió lạnh thổi qua. Mặt thì ngầu lòi, còn lời nói thì chả ra làm sao.
Tôi chưa kịp lên tiếng thì Gia Bảo đã lên tiếng:
-Chào mọi người, tôi là Nguyễn Gia Bảo. Tôi thích màu vàng chói lọi, ghét màu hồng lẳng lơ. Tốt nghiệp tiểu học năm 11 tuổi, tốt nghiệp trung học năm 15 tuổi, thắt khăn quàng năm lớp 3 và mặc áo đoàn năm lớp 9. Tôi đã từng là quản trị viên tại hiệp hội “Kể chuyện cho người điếc viết tiểu thuyết cho người mù, hướng dẫn những thằng ngu trở thành công dân tốt.” Thành viên gồm có: Chính tôi. Bạn nào có nhu cầu tham gia hãy liên hệ tôi. Ước mơ của tôi là được trở thành chủ tịch hội đồng lừa tình xuyên quốc gia và buôn gas trốn thuế. Số điện thoại liên hệ..
-Chúng mày… Lấy đĩa bay rồi trở về hành tinh của chúng mày đi…
Tại sao tôi lại chung nhóm với hai đứa này chứ?
Tôi khựng lại.
Hả?
Hả?
Hả hả hả?????
Tôi vội vàng phi vào lớp, mắt mở thao láo nhìn về chỗ của mình. Ở đó, có một tướng ngồi quen thuộc ngồi chiễm chệ một bên chỗ tôi. Hai chân gác lên bàn, một tay gác phía sau gáy, tay còn lại thì cầm chiếc tăm ngồi xỉa răng. Tôi như bị tụt xuống hố sâu 1000m, chết đứng, những gì muốn nói tắc lại run run. Vừa thấy tôi, Gia Bảo đã lồng dậy, hồ hởi vẫy tay gào lên:
-A, Trương Thanh Nhã!!! Lại đây và sà vào vòng tay của chụy nào!!!
Không… KHÔNG!!!!! Tôi bám chặt cửa lớp thầm gào thét lên. Tôi đã làm gì nên tội mà để con mắm này ám như chó ám xương thế kia? Trời ơi.
Tôi vừa hít thật sâu, cố hô hấp thật đều, bước chân vào lớp như một vị thần. Nhưng vừa bước được vào lớp, bỗng nhiên cảm nhận được một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Quay phắt lại đã nhìn thấy thằng lớp trưởng từ cửa lớp đi vào. Hùng dũng như một vị thần. Ánh mắt sắc bén lạnh lùng của hắn ta lướt chầm chậm sang người tôi rồi dừng hẳn lại.
Tôi không kìm được nuốt “ực” một tiếng. Đó là thằng QUân, cái thằng mà cuối năm lớp 10 bị tôi tuột quần. Thực ra thằng này luôn làm bộ mặt cá chết không có tí ti cảm xúc, mà bọn con gái hay tung hô thằng này là “lạnh lùng soái ca”, là nhân vật chính huyền thoại trong những tiểu thuyết tình yêu sướt mướt. Thế mà tôi đã đạp đổ hết hình tượng kiêu hãnh của hắn ta chỉ vì hắn ta mặc chiếc quần đùi hình trái tim rực rỡ. Nhưng mà hắn cũng đã tuột quần tôi còn gì? Tôi nhớ lại mình suýt bị hiếp tập thể mà đắng cay, cảm thấy xót thương cho phận thằng con trai long đong như mình. Thằng Quân vẫn nhìn tôi chòng chọc lạnh lùng như thế, rồi hắn ta nhàn nhạt lên tiếng.
-Trương Thanh Nhã.
-Haha, tao đây. Haha. –Tôi cười xớ lớ, mồ hôi đẫm trán.
Ngay lập tức, hắn tay lao đến chụp lấy tay tôi, mắt hắn nhìn chọc vào mắt tôi, nói nhanh:
-Tao thích mày.
Hể?....
Hể?
Hể?
Hể hể hể?????????
-HỂ???? –Tôi và cả lớp đồng loạt hét lên.
-Trương Thanh Nhã, tao đã sống một cuộc sống gò bò, tao phải cố gắng trở thành một chàng trai tuyệt vời trong mắt nhiều người và luôn cố giấu đi con người thật của mình. Nhưng từ khi mày tuột quần tao, tao đã suy nghĩ rất nhiều. Phải chăng đó là câu nói ngụ ý mày dành cho tao, muốn nói với tao hãy sống với những gì là chính tao. –Mặt hắn ta lạnh tanh nghiêm túc ghé sát nhìn tôi. Tay hắn bóp chặt tay tôi dữ dội.
-ÓE!!! Tao vô tình! Là tao vô tình mà thằng ngu!!! –Tôi dựng hết vai gào lên. Vội rút tay ra nhưng hắn tay cứ dằng lại, bóp đến mức tôi nghe tiếng mấy ngón tay tôi kêu lên “răng rắc”. –Ư… A…
-Tao biết rồi, mày lúng túng như thế là vì mày ngượng ngùng đúng không? –Thằng Quân bóp tay tôi mạnh thêm làm tôi đau tê tái.
-Mày bị điên à!!!! Ngượng ngùng con khỉ gió!!!! –Tôi vừa sợ vừa hoảng, vừa giận quát lên. Nhưng ngay sau đó xương ngón tay tôi kêu “rắc….c….c..” thêm lần nữa vì thằng này bóp mạnh thêm.
-Tao hiểu rồi, đó là cái người ta gọi là Tsundere đúng không? ( *Tsundere: Nôm na là mẫu người ngoài lạnh trong nóng.)
-Tsundere con khỉ!! Thả bố ra, chúng ta là con trai mà!!!! -Tôi hốt hoảng như dẫm lửa, cả người giật giật toáng lên.
-À, thì ra mày lo sợ về điều đó. Không sao, nếu mày muốn tao có thể làm vợ mày. –Mặt thằng Quân vẫn nghiêm túc phát sợ, mặt lạnh tanh không phát biểu tí biểu cảm gì.
Thằng này đang trả thù, đang trả thù tôi đúng không?
-Ý tao không phải thế!!!! Mày là gay à??
Hẫng đi một giây. Thằng Quân lặng đi một hai giây rồi tiếp tục chớp mắt nhìn tôi:
-À, mày sợ tao lừa dối mày hả? Mày yên tâm, không phải tao đã nói là tao sẽ sống thật với mình à? Hôm nay tao mặc sịp màu đỏ hình bông hoa màu hường dễ thương. Nếu mày muốn tao sẽ tuột ra cho mày xe…m…
-Mày bị điên à??? Biến thái vừa thôi!!! –Mặt tôi đỏ gay chỉ muốn phựt lửa. Đám xung quanh thì “ồ” lên phụ họa. Nhìn xung quanh cầu cứu thì chỉ nhìn thấy đám con trai đang nhìn chúng tôi kì dị, còn đám con gái thì nhìn chúng tôi bằng ánh mắt lấp lánh ánh sao.
Con lạy má!!!! Lấp lánh gì giờ này!!! Cứu tao!! Tôi lại nhìn sang Gia Bảo, nhìn nó bằng ánh mắt cầu cứu. Nhưng hình như cái gương mặt đỏ gay của tôi đã phản tác dụng. Con mắm Gia Bảo nhìn tôi, nhíu mày một lát rồi ra hiệu “hiểu rồi”. Nó đứng phắt dậy gào lên:
-Hôn nhau đi gái Nhã!!!!
ĐẬU XANH RAU MÁ???? Tôi há hốc mồm trợn mắt suýt gào lên.
Cả đám nghe thế ngay lập tức rộ lên như lũ khỉ, vội vàng lao đến đẩy đầu tôi dí sát về phía thằng QUân:
-HÔN ĐI!!! HÔN ĐI!!!
-Chúng mày bị điên à??? Thả tao ra, huhu! –Tôi đau khổ gào lên, vội vàng nhìn sang thằng Tuấn tìm kiếm. Nhưng đập vào mắt tôi là thằng Tuấn đang ngồi hoác mồm cười lớn: “Tao đánh cược thằng Nhã sẽ bị mất nụ hôn đầu cho thằng Quân, đứa nào cược nữa không? Năm nghìn thôi an hem.”
Thằng chó phản bội!!!
-Nhã, mặt mày đỏ như thế là mày “tình trong như đã mặt ngoài còn e” chứ gì?
Tại sao thằng này có thể nói mấy câu như thế với cái gương mặt chẳng khác gì cá chết như vầy chứ???? Đùa nhau à????
-Tao… -Tôi cắn răng quát lên –Tao chỉ thích mấy đứa thật thà thôi!!!
Cả đám đông lặng đi hẳn vì cái phát ngôn quá liên quan của tôi. Tôi vội vàng nói thêm.
-Tao là trai sao thích mày được? Với lại tao có biết éo gì về mày ngoài cái mặt lạnh tanh của mày đâu hả?
Quân chớp chớp mắt nhìn tôi rồi bóp mạnh tay tôi, tiếp tục nói:
-Tao hiểu rồi. Vậy tao sẽ làm cho mày hiểu tao thêm. Vậy nhé.
Trời đậu má..
Thoát nạn rồi…
-Vậy về chỗ ngồi thôi. –Tôi cười xớ rớ.
-Uả mày không biết à? –Quân chớp mắt nhìn tôi –Tao ngồi sau lưng mày đấy.
-……. –Tôi lặng người –Hể?
Thằng QUân vươn tay đến bóp chặt tay tôi một tiếng “rắc”, giọng nói rộ lên:
-Người ta gọi đó là định mệnh.
-Định mệnh cái quái!!! Thả tao raaaaaaaaaaaa!!!!!!!
Bao nhiêu hình tượng đẹp đẽ của thằng Quân sụp đổ hết mức.
***
-Bây giờ sắp tới sẽ có ba hoạt động của trường. Đầu tiên, các em hãy chia nhóm ra, mỗi nhóm 3 người. Mỗi nhóm hãy chuẩn bị một bài tìm hiểu về trường, một bài viết góp ý tưởng để xây dựng trường, hoặc làm một mô hình khuôn viên trường để tham gia cuộc thi “em yêu trường em” được tổ chức vào tháng 9 này. Sau khi chia xong, mỗi nhóm hãy lên và thuyết trình về chính bản thân mình. Mong các em chuẩn bị bài thi kĩ.
Cả lớp đều hồ hởi chọn nhóm. Tất nhiên, một đứa không giỏi giao tiếp, nhút nhát như tôi không thể ngỏ lời chung nhóm với ai.
Cuối cùng…
Tôi bị lôi cổ vào nhóm của con mắm Gia Bảo và thằng bóng Thanh Quân.
***
-Đầu tiên chúng ta sẽ giới thiệu về bản thân mình trước. Hai người thử giới thiệu về mình xem. Tao đầu tiên nhé. –Tôi lấy giọng rồi nói to –Chào mọi người, tôi là Trương Thanh Nhã, lớp 11A2. Sở thích của tôi là trồng hoa và đọc sách. Thần tượng của tôi là Adolf Hitler. Bla… bla… Bla…. Độp độp.
-“Bla bla độp độp” là gì? –Gia Bảo nhìn tôi.
-Nói đại thế ý. Lần sau giới thiệu kĩ hơn, giờ sơ qua thôi. Hai người hãy giới thiệu đi, nhớ phải ấn tượng nhé.
-Để tao. –thằng Quân lên tiếng –Đây là cơ hội để tao và mày hiểu thêm nhau mà.
-Câm mồm thằng này. Nghiêm túc đi. –Tôi tức bật máu gào lên.
-Được rồi. –Thằng Quân e hèm một tiếng, mặt lạnh tanh vô cảm đầy ngầu lòi soái ca đầy quyến rũ. Chà, chắc hắn chuẩn bị phun ra những lời nói đốn tim con gái đây mà. –Tôi tên là Trần Thanh Quân. Tôi yêu màu tím thủy chung, đỏ quyến rũ, hồng lẳng lơ. Thích đánh cầu lông và ngắm mông các bạn nữ. Đã từng có chủ nghĩa “sống hết mình với gái xinh và đào thải hết mình với gái xấu”.
Một cơn gió lạnh thổi qua. Mặt thì ngầu lòi, còn lời nói thì chả ra làm sao.
Tôi chưa kịp lên tiếng thì Gia Bảo đã lên tiếng:
-Chào mọi người, tôi là Nguyễn Gia Bảo. Tôi thích màu vàng chói lọi, ghét màu hồng lẳng lơ. Tốt nghiệp tiểu học năm 11 tuổi, tốt nghiệp trung học năm 15 tuổi, thắt khăn quàng năm lớp 3 và mặc áo đoàn năm lớp 9. Tôi đã từng là quản trị viên tại hiệp hội “Kể chuyện cho người điếc viết tiểu thuyết cho người mù, hướng dẫn những thằng ngu trở thành công dân tốt.” Thành viên gồm có: Chính tôi. Bạn nào có nhu cầu tham gia hãy liên hệ tôi. Ước mơ của tôi là được trở thành chủ tịch hội đồng lừa tình xuyên quốc gia và buôn gas trốn thuế. Số điện thoại liên hệ..
-Chúng mày… Lấy đĩa bay rồi trở về hành tinh của chúng mày đi…
Tại sao tôi lại chung nhóm với hai đứa này chứ?
Tác giả :
Thùy Trinh Trương