Thằng Chồng Nghèo Xấu Xí
Chương 10
Mười giờ đêm, nhìn lên nhà trên thấy đã tắt điện hết chứng tỏ bố mẹ chồng tôi đã đi ngủ cả rồi. Tôi vẫn ngồi trên giường, hai tay bấm bấm, hai mắt vẫn dán vào màn hình chiếc điện thoại cảm ứng với bao nhiêu là giai đẹp. Phía chiếc bàn học, tên Khoa ngồi đó, tay chống cằm mà si mê nhìn ngắm tôi. Cái tên đáng ghét, tôi có phải là sinh vật lạ đâu mà hắn ngắm gì kĩ thế.
- Ê Thiên này!
- Hở? - Tôi hỏi lại mà mắt không rời khỏi chiếc điện thoại trên tay.
- Thiên mệt không?
- Mệt. Bận bịu cả ngày sao mà không mệt.
- Vậy cũng khuya rồi đó, chúng mình... chúng mình đi ngủ đi!
Haizz! Thì ra tên này đang nóng lòng muốn được "đi ngủ". Cũng phải thôi, hôm nay là đêm tân hôn của hắn ta mà.
- Ừ, ngủ thì ngủ. = Tôi trả lời rồi vứt chiếc điện thoại xuống giường lăn ra ôm trọn lấy con cá sấu bông.
- Hì hì! - Hắn ta cười nham nhở rồi hí hửng đứng dậy đóng cửa phòng cài then thật chặt. Hiểu ý hắn đang muốn làm gì, tôi chỉ tay về phía cửa sổ và nhắc:
- Đóng cả cửa sổ vào nữa đi kẻo có người nhìn lén.
- Ờ được! Được thôi!
Hắn đáp lại rất nhanh và hành động đóng cửa sổ cũng nhanh không kém.
- Thiên này, để điện hay tắt điện hả Thiên? - Hắn chỉ tay vào chiếc bóng điện và hỏi tôi.
- Để diện đi chứ tối thui nhìn thấy cái gì mà làm?
- Ờ cũng được. Vậy... vậy... - Hắn gãi đầu ấp úng.
- Chi?
- Bây giờ... Thiên... Thiên làm top hay làm bot?
- Mày đi mà làm top, tao không biết làm top.
- Ừm... Vậy... vậy là Thiên nằm dưới hả?
- Nằm dưới cái đầu mày ấy. Tao nằm trên.
- Uả, chẳng phải... chẳng phải Thiên nói Thiên không biết làm top sao?
- Top bot cái con vẹt nhà mày ấy. Tao nằm trên là tao nằm trên giường còn mày nằm dưới là mày nằm dưới đất hiểu chưa thằng ngốc?
"Bịch!" - Chiếc gối ôm cùng với chiếc chăn mỏng bị tôi đáp xuống đất không thương tiếc.
- Nhưng... nhưng... - Hắn nhìn chiếc gối với chiếc chăn dưới đất mà mặt nghệt ra - Nhưng... nhưng đêm nay là đêm động phòng của chúng mình cơ mà?
- Động phòng cái con khỉ khô nhà mày ấy!
- Vậy... vậy còn hai thứ kia thì mình tính sao?
Hỏi rồi hắn chỉ tay về phía chiếc bàn cạnh giường. Nhìn theo, tôi giật mình rồi hét toáng lên kinh hãi:
- Đồ biến thái! Mau đáp nó ra vườn cho tao!
- Nhưng... nhưng mà...
- Tao nói là mày đáp nó ra vườn cho tao ngay lập tức!
- Ừm, cũng được.
Mặt hắn tiu nghỉu rồi lại gần chiếc bàn cầm lấy hộp bao cao su với lọ gel bôi trơn rồi mở cửa sổ đáp ra ngoài. Tôi lừ mắt nhìn hắn:
- Mày cũng ghê gớm quá ha! Chuẩn bị luôn hai thứ quỷ quái đó nữa.
- Thì... thì đêm động phòng mà, thiếu hai thứ đó sao được?
- Tao cảnh cáo mày từ đêm nay trở đi tuyệt đối không bao giờ được nhắc đến hai chữ động phòng trước mặt tao nữa nghe chưa? Còn bây giờ mau nằm xuống đất mà ngủ đi. Nói cho mày biết tao ngủ thính lắm đó, đêm hôm mày mà mò mẫm hay bén mảng đến chỗ tao thì tao...- Tôi lật đầu giường lấy ra một con dao nhỏ rồi liếc liếc trong lòng bàn tay - Thì tao sẽ xẻo, xẻo cụt cho mày làm thái giám luôn. Hiểu chưa hả?
Mạnh mồm như vậy để đảm bảo an toàn cho bản thân thôi chứ tôi mà ngủ có nước mang tôi vứt xuống ao tôi cũng chẳng biết chứ nói gì đến chuyện...
- Ừm... Thôi được. Nếu Thiên không muốn thì thôi.
Hắn nói rồi chán chường trải chiếc chăn xuống nền nhà và nằm xuống. Nhìn hắn tiu nghỉu như mèo bị cắt đuôi tôi thấy hả hê chết đi được. Với lấy chiếc điện thoại bên cạnh, tôi mở máy rồi mỉm cười cập nhật một dòng status:
- Zin là của chính bạn, hãy giữ gìn nó ngay cả khi bạn đã lấy chồng.
Tiếng chim hót véo von làm tôi tỉnh giấc. Giật mình bật dậy, tôi hốt hoảng nhìn xuống dưới quần. "Phù!" May quá! Tôi thở nhẹ khi thấy khóa quần và cúc quần mình vẫn còn nguyên. Nhìn xuống dưới đất thì chăn gối đã được dọn gọn gàng. Tên Khoa dậy rồi sao? Hắn dậy từ khi nào sao tôi không biết nhỉ?
Cánh cửa phòng hé mở rồi tên Khoa bước vào. Thấy tôi đã dậy, hắn mỉm cười trìu mến:
- Thiên dậy rồi hả? Mau đi đánh răng rửa mặt đi rồi ăn sáng. Bữa sáng mình đã nấu xong cả rồi.
Không thèm đáp lại hắn một lời nào tôi đứng dậy rồi bỏ ra ngoài đi làm vệ sinh cá nhân.
- Sao Thiên dậy sớm thế? Sao không ngủ thêm chút nữa cho khỏe? - Hắn hỏi khi tôi với hắn cùng ngồi vào bàn ăn - Này, mì mình nấu đó, Thiên ăn thử xem có ngon không? - Hắn đặt tô mì trước mặt tôi rồi mỉm cười nhìn tôi chờ đợi.
So đũa, tôi gắp một đũa mì rồi cho vào miệng.
- Ừ, cũng ngon. - Tôi gật đầu.
- Vậy là tốt rồi. Mình chỉ sợ nấu không hợp khẩu vị của Thiên.
- Uả, mà vẫn còn sớm vậy, bố mẹ mày đâu rồi?
Ngay lập tức tôi bắt gặp ánh mắt khó hiểu của hắn. Chợt nhân ra mình vừa hỏi gì đó sai sai, tôi ngập ngừng chữa lại:
- À... ý... ý tao là... bố mẹ... đi đâu mà sớm thế?
- À, bố đi ra đồng còn mẹ đi cân sắt vụn rồi chắc phải quá trưa mới về.
- Ăn đi! - Tôi giục - Gì mà nhìn tao hoài vậy? Nhanh lên sắp muộn học rồi đó.
- Uả, chẳng phải là thầy Huy cho chúng mình nghỉ một tuần hưởng tuần trăng mật đó sao?
- Mật với mỡ cái con khỉ khô gì? Mày thích nghỉ thì đi mà nghỉ. Tao đi học.
- Ưà, vậy thì mình cũng đi học với Thiên. Mà Thiên này...
- Sao?
- Chúng mình dù sao cũng là vợ chồng rồi, Thiên đừng xưng hô mày tao nữa được không? Nghe kì lắm.
- Chứ mày muốn xưng hô kiểu gì?
- Xưng anh em đi! Mình là anh, Thiên là em.
- Dẹp! Tao không quen. Thôi tao ăn xong rồi, có muốn đi học thì rửa bát nhanh lên rồi đi. Tao đi trước đây.
- Uả, Thiên không chở mình sao?
- Mắc mớ gì tao phải chở mày? Tao đi xe đạp điện còn mày đi bộ cho nó dẻo chân.
- Ơ, nhưng mà...
- Không có nhưng nhị gì hết. Nói nhiều!
Nói rồi tôi tức tốc đứng dậy khỏi bàn ăn, mặc kệ thằng chồng vội vã thu dọn nồi niêu bát đũa.
Tôi đến lớp được chừng 20 phút thì thằng Khoa cũng cuốc bộ đến nơi. vừa thấy hắn đến, bọn bạn trong lớp đã xúm tới vây quanh hắn rồi ríu rít tra hỏi ngọn ngành:
- Ê Khoa, đêm qua mày với thằng Thiên thế nào?
- Thế nào thế niếc gì đâu. Chúng mình không có gì cả.
- Eo điêu! Lấy vợ về mà không xơi thì để hàng xóm nó xơi mất hả ông?
- Chúng mình không có gì thật mà.
- Ê hỏi nè, hàng họ của thằng Thiên như thế nào? Trắng không? Ngon không?
- Chúng mày dạo đầu bao nhiêu phút?
- Mày với thằng Thiên đứa nào là người xấu hổ?
- Này, kể cho tao nghe chúng mày có dùng miệng không? Cảm giác thế nào? Tuyệt cú mèo chứ?
- Rồi mày nằm trên hay thằng Thiên nằm trên? Bao nhiêu lâu thì chúng mày bắn vậy hả?
Bó tay với bọn nhất quỷ nhì ma này. Bực tức, tôi đập bàn quát lớn:
- Đủ rồi nha! Chuyện riêng tư của người ta liên quan quái gì đến bọn mày mà bọn mày soi mói vậy hả? Có tin tao đập chết mẹ bọn mày không?
Nhận ra vẻ mặt đỏ căng cau có của tôi, bọn bạn không ai bảo ai im thin thít rời khỏi vòng vây tên Khoa trở về chỗ ngồi. Năm phút sau thì tiếng trống vang lên thầy chủ nhiệm bước vào lớp.
- Ủa, Thiên, Khoa! Thầy cho hai em nghỉ một tuần hưởng tuần trăng mật sao hai em đã đi học rồi vậy? - Nhìn thấy tôi và Khoa, thầy giáo hỏi.
- Dạ thưa thầy, bọn em không muốn nghỉ. - Tôi đáp lại lễ phép.
- Cũng được. Nhưng Thiên này, cho thầy hỏi, tại sao sáng nay thầy thấy em đi xe đạp điện đến trường trong khi đó Khoa nó lại đi bộ là sao?
- Dạ thưa thầy, em... - Tôi ấp úng.
- Dạ thưa thầy là do em không quen đi xe nên bảo Thiên đi trước ạ! - Tên Khoa ngay lập tức trả lời thay tôi.
- Em không cần phải bênh vực bạn đâu Khoa! - Thầy giáo nói - Chuyện Thiên không ưa em từ trước đến nay không chỉ thầy mà toàn trường đều biết, vì vậy không có gì khó hiểu khi Thiên không cho em đi chung xe. Còn Thiên - Thầy nhìn vào mặt tôi - Cho dù em có không ưng Khoa đi chăng nữa thì bây giờ em và Khoa cũng đã cưới nhau rồi. Người ta nói một ngày vợ chồng trăm năm nghĩa nặng, em không thể đối xử với Khoa như thế được. Vì vậy từ hôm nay thầy yêu cầu em dù đi học hay tan học em và Khoa cũng phải đi chung với nhau. Nếu để thầy phát hiện cả hai đứa đi riêng lẻ thì thầy sẽ hạ hạnh kiểm của em ngay trong tháng tới. Em hiểu chưa nào?
- Dạ thưa thầy - Tôi ỉu xìu - Em hiểu.
- Còn việc này nữa. Em và Khoa bây giờ đã là vợ chồng rồi nên em phải có trách nhiệm trong việc học tập của Khoa. thầy sẽ cho em thời gian là ba tháng, trong ba tháng đó em phải kèm cặp Khoa, chỉ bảo Khoa để Khoa có được hiệu quả học tập tốt nhất. Sau ba tháng nữa mà Khoa tiến bộ thầy sẽ có phần thưởng cho em.
- Còn nếu không thì sao ạ?
- Nếu không thầy sẽ cắt toàn bộ phần thưởng mà em đạt được trong năm học này.
- Ơ thưa thầy nhưng mà...
- Thôi thầy chỉ nói đến đây thôi. Cả lớp mở sách chúng ta vào bài mới.
"Trời ơi là trời! Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra với tôi vậy nè trời? Tại sao ngay cả thầy giáo cũng áp bức tôi như thế này cơ chứ? Thật là tức quá đi mất thôi!"
- Ê Thiên này!
- Hở? - Tôi hỏi lại mà mắt không rời khỏi chiếc điện thoại trên tay.
- Thiên mệt không?
- Mệt. Bận bịu cả ngày sao mà không mệt.
- Vậy cũng khuya rồi đó, chúng mình... chúng mình đi ngủ đi!
Haizz! Thì ra tên này đang nóng lòng muốn được "đi ngủ". Cũng phải thôi, hôm nay là đêm tân hôn của hắn ta mà.
- Ừ, ngủ thì ngủ. = Tôi trả lời rồi vứt chiếc điện thoại xuống giường lăn ra ôm trọn lấy con cá sấu bông.
- Hì hì! - Hắn ta cười nham nhở rồi hí hửng đứng dậy đóng cửa phòng cài then thật chặt. Hiểu ý hắn đang muốn làm gì, tôi chỉ tay về phía cửa sổ và nhắc:
- Đóng cả cửa sổ vào nữa đi kẻo có người nhìn lén.
- Ờ được! Được thôi!
Hắn đáp lại rất nhanh và hành động đóng cửa sổ cũng nhanh không kém.
- Thiên này, để điện hay tắt điện hả Thiên? - Hắn chỉ tay vào chiếc bóng điện và hỏi tôi.
- Để diện đi chứ tối thui nhìn thấy cái gì mà làm?
- Ờ cũng được. Vậy... vậy... - Hắn gãi đầu ấp úng.
- Chi?
- Bây giờ... Thiên... Thiên làm top hay làm bot?
- Mày đi mà làm top, tao không biết làm top.
- Ừm... Vậy... vậy là Thiên nằm dưới hả?
- Nằm dưới cái đầu mày ấy. Tao nằm trên.
- Uả, chẳng phải... chẳng phải Thiên nói Thiên không biết làm top sao?
- Top bot cái con vẹt nhà mày ấy. Tao nằm trên là tao nằm trên giường còn mày nằm dưới là mày nằm dưới đất hiểu chưa thằng ngốc?
"Bịch!" - Chiếc gối ôm cùng với chiếc chăn mỏng bị tôi đáp xuống đất không thương tiếc.
- Nhưng... nhưng... - Hắn nhìn chiếc gối với chiếc chăn dưới đất mà mặt nghệt ra - Nhưng... nhưng đêm nay là đêm động phòng của chúng mình cơ mà?
- Động phòng cái con khỉ khô nhà mày ấy!
- Vậy... vậy còn hai thứ kia thì mình tính sao?
Hỏi rồi hắn chỉ tay về phía chiếc bàn cạnh giường. Nhìn theo, tôi giật mình rồi hét toáng lên kinh hãi:
- Đồ biến thái! Mau đáp nó ra vườn cho tao!
- Nhưng... nhưng mà...
- Tao nói là mày đáp nó ra vườn cho tao ngay lập tức!
- Ừm, cũng được.
Mặt hắn tiu nghỉu rồi lại gần chiếc bàn cầm lấy hộp bao cao su với lọ gel bôi trơn rồi mở cửa sổ đáp ra ngoài. Tôi lừ mắt nhìn hắn:
- Mày cũng ghê gớm quá ha! Chuẩn bị luôn hai thứ quỷ quái đó nữa.
- Thì... thì đêm động phòng mà, thiếu hai thứ đó sao được?
- Tao cảnh cáo mày từ đêm nay trở đi tuyệt đối không bao giờ được nhắc đến hai chữ động phòng trước mặt tao nữa nghe chưa? Còn bây giờ mau nằm xuống đất mà ngủ đi. Nói cho mày biết tao ngủ thính lắm đó, đêm hôm mày mà mò mẫm hay bén mảng đến chỗ tao thì tao...- Tôi lật đầu giường lấy ra một con dao nhỏ rồi liếc liếc trong lòng bàn tay - Thì tao sẽ xẻo, xẻo cụt cho mày làm thái giám luôn. Hiểu chưa hả?
Mạnh mồm như vậy để đảm bảo an toàn cho bản thân thôi chứ tôi mà ngủ có nước mang tôi vứt xuống ao tôi cũng chẳng biết chứ nói gì đến chuyện...
- Ừm... Thôi được. Nếu Thiên không muốn thì thôi.
Hắn nói rồi chán chường trải chiếc chăn xuống nền nhà và nằm xuống. Nhìn hắn tiu nghỉu như mèo bị cắt đuôi tôi thấy hả hê chết đi được. Với lấy chiếc điện thoại bên cạnh, tôi mở máy rồi mỉm cười cập nhật một dòng status:
- Zin là của chính bạn, hãy giữ gìn nó ngay cả khi bạn đã lấy chồng.
Tiếng chim hót véo von làm tôi tỉnh giấc. Giật mình bật dậy, tôi hốt hoảng nhìn xuống dưới quần. "Phù!" May quá! Tôi thở nhẹ khi thấy khóa quần và cúc quần mình vẫn còn nguyên. Nhìn xuống dưới đất thì chăn gối đã được dọn gọn gàng. Tên Khoa dậy rồi sao? Hắn dậy từ khi nào sao tôi không biết nhỉ?
Cánh cửa phòng hé mở rồi tên Khoa bước vào. Thấy tôi đã dậy, hắn mỉm cười trìu mến:
- Thiên dậy rồi hả? Mau đi đánh răng rửa mặt đi rồi ăn sáng. Bữa sáng mình đã nấu xong cả rồi.
Không thèm đáp lại hắn một lời nào tôi đứng dậy rồi bỏ ra ngoài đi làm vệ sinh cá nhân.
- Sao Thiên dậy sớm thế? Sao không ngủ thêm chút nữa cho khỏe? - Hắn hỏi khi tôi với hắn cùng ngồi vào bàn ăn - Này, mì mình nấu đó, Thiên ăn thử xem có ngon không? - Hắn đặt tô mì trước mặt tôi rồi mỉm cười nhìn tôi chờ đợi.
So đũa, tôi gắp một đũa mì rồi cho vào miệng.
- Ừ, cũng ngon. - Tôi gật đầu.
- Vậy là tốt rồi. Mình chỉ sợ nấu không hợp khẩu vị của Thiên.
- Uả, mà vẫn còn sớm vậy, bố mẹ mày đâu rồi?
Ngay lập tức tôi bắt gặp ánh mắt khó hiểu của hắn. Chợt nhân ra mình vừa hỏi gì đó sai sai, tôi ngập ngừng chữa lại:
- À... ý... ý tao là... bố mẹ... đi đâu mà sớm thế?
- À, bố đi ra đồng còn mẹ đi cân sắt vụn rồi chắc phải quá trưa mới về.
- Ăn đi! - Tôi giục - Gì mà nhìn tao hoài vậy? Nhanh lên sắp muộn học rồi đó.
- Uả, chẳng phải là thầy Huy cho chúng mình nghỉ một tuần hưởng tuần trăng mật đó sao?
- Mật với mỡ cái con khỉ khô gì? Mày thích nghỉ thì đi mà nghỉ. Tao đi học.
- Ưà, vậy thì mình cũng đi học với Thiên. Mà Thiên này...
- Sao?
- Chúng mình dù sao cũng là vợ chồng rồi, Thiên đừng xưng hô mày tao nữa được không? Nghe kì lắm.
- Chứ mày muốn xưng hô kiểu gì?
- Xưng anh em đi! Mình là anh, Thiên là em.
- Dẹp! Tao không quen. Thôi tao ăn xong rồi, có muốn đi học thì rửa bát nhanh lên rồi đi. Tao đi trước đây.
- Uả, Thiên không chở mình sao?
- Mắc mớ gì tao phải chở mày? Tao đi xe đạp điện còn mày đi bộ cho nó dẻo chân.
- Ơ, nhưng mà...
- Không có nhưng nhị gì hết. Nói nhiều!
Nói rồi tôi tức tốc đứng dậy khỏi bàn ăn, mặc kệ thằng chồng vội vã thu dọn nồi niêu bát đũa.
Tôi đến lớp được chừng 20 phút thì thằng Khoa cũng cuốc bộ đến nơi. vừa thấy hắn đến, bọn bạn trong lớp đã xúm tới vây quanh hắn rồi ríu rít tra hỏi ngọn ngành:
- Ê Khoa, đêm qua mày với thằng Thiên thế nào?
- Thế nào thế niếc gì đâu. Chúng mình không có gì cả.
- Eo điêu! Lấy vợ về mà không xơi thì để hàng xóm nó xơi mất hả ông?
- Chúng mình không có gì thật mà.
- Ê hỏi nè, hàng họ của thằng Thiên như thế nào? Trắng không? Ngon không?
- Chúng mày dạo đầu bao nhiêu phút?
- Mày với thằng Thiên đứa nào là người xấu hổ?
- Này, kể cho tao nghe chúng mày có dùng miệng không? Cảm giác thế nào? Tuyệt cú mèo chứ?
- Rồi mày nằm trên hay thằng Thiên nằm trên? Bao nhiêu lâu thì chúng mày bắn vậy hả?
Bó tay với bọn nhất quỷ nhì ma này. Bực tức, tôi đập bàn quát lớn:
- Đủ rồi nha! Chuyện riêng tư của người ta liên quan quái gì đến bọn mày mà bọn mày soi mói vậy hả? Có tin tao đập chết mẹ bọn mày không?
Nhận ra vẻ mặt đỏ căng cau có của tôi, bọn bạn không ai bảo ai im thin thít rời khỏi vòng vây tên Khoa trở về chỗ ngồi. Năm phút sau thì tiếng trống vang lên thầy chủ nhiệm bước vào lớp.
- Ủa, Thiên, Khoa! Thầy cho hai em nghỉ một tuần hưởng tuần trăng mật sao hai em đã đi học rồi vậy? - Nhìn thấy tôi và Khoa, thầy giáo hỏi.
- Dạ thưa thầy, bọn em không muốn nghỉ. - Tôi đáp lại lễ phép.
- Cũng được. Nhưng Thiên này, cho thầy hỏi, tại sao sáng nay thầy thấy em đi xe đạp điện đến trường trong khi đó Khoa nó lại đi bộ là sao?
- Dạ thưa thầy, em... - Tôi ấp úng.
- Dạ thưa thầy là do em không quen đi xe nên bảo Thiên đi trước ạ! - Tên Khoa ngay lập tức trả lời thay tôi.
- Em không cần phải bênh vực bạn đâu Khoa! - Thầy giáo nói - Chuyện Thiên không ưa em từ trước đến nay không chỉ thầy mà toàn trường đều biết, vì vậy không có gì khó hiểu khi Thiên không cho em đi chung xe. Còn Thiên - Thầy nhìn vào mặt tôi - Cho dù em có không ưng Khoa đi chăng nữa thì bây giờ em và Khoa cũng đã cưới nhau rồi. Người ta nói một ngày vợ chồng trăm năm nghĩa nặng, em không thể đối xử với Khoa như thế được. Vì vậy từ hôm nay thầy yêu cầu em dù đi học hay tan học em và Khoa cũng phải đi chung với nhau. Nếu để thầy phát hiện cả hai đứa đi riêng lẻ thì thầy sẽ hạ hạnh kiểm của em ngay trong tháng tới. Em hiểu chưa nào?
- Dạ thưa thầy - Tôi ỉu xìu - Em hiểu.
- Còn việc này nữa. Em và Khoa bây giờ đã là vợ chồng rồi nên em phải có trách nhiệm trong việc học tập của Khoa. thầy sẽ cho em thời gian là ba tháng, trong ba tháng đó em phải kèm cặp Khoa, chỉ bảo Khoa để Khoa có được hiệu quả học tập tốt nhất. Sau ba tháng nữa mà Khoa tiến bộ thầy sẽ có phần thưởng cho em.
- Còn nếu không thì sao ạ?
- Nếu không thầy sẽ cắt toàn bộ phần thưởng mà em đạt được trong năm học này.
- Ơ thưa thầy nhưng mà...
- Thôi thầy chỉ nói đến đây thôi. Cả lớp mở sách chúng ta vào bài mới.
"Trời ơi là trời! Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra với tôi vậy nè trời? Tại sao ngay cả thầy giáo cũng áp bức tôi như thế này cơ chứ? Thật là tức quá đi mất thôi!"
Tác giả :
Sở Khanh Dâm Tặc