Thằng Chồng Hai Mặt
Chương 7
Hay thật, không nghĩ tới con nhỏ chua ngoa kia có thể hát hay tới vậy. Mà sao nó chọn bài buồn thế nhỉ??? Nhìn xem nhỏ hát kiểu gì mà bên dưới lũ chó sói kia cứ nuốt nước giãi hoài vậy. Bực mình cô ấy hát tặng mình mà mấy người thèm muốn cái gì chứ...
" Vâng cặp số 5 của chúng ta thật đẹp đôi phải không ạ, ai cũng xinh xắn đẹp đẽ còn hát hay nữa chứ. Mọi người mọi người thích cặp nào nhất ".
" 55555555"
" Xin chúc mừng cặp số 5, các bạn đã may mắn vì nhận được sự ủng hộ nhiệt tình từ các khán giả bên dưới cùng với đó là phần thưởng cho cặp đôi cuốn hút nhất. Giải thưởng cho cặp xuất sắc là một cặp nhẫn kim cương ánh tím trị giá 10 triệu USD. Phần quà dành cho cặp đầu tiên được máy ticky quay trúng là một cặp vòng tay trị giá 5 triệu USD. Và mỗi bạn được Ticky tình yêu chọn lựa sẽ nhận được một tấm vé thăm quan trung tâm dân tộc ít người vô cùng đa dạng phong phú của biển Lanikai. Cuối cùng tôi sẽ thực hiện lời nói trước là ai cũng có quà khi tham gia lễ hộ này, đó là mỗi bạn sẽ ra về với một sản vật đặc trưng của Lanikai. Nhưng mà đó là khi nào về còn bây giờ chưa được về đâu nha. Các bạn phải quẩy hết mình đi thôi, không vui không về nhaaa".
" OK, Lanikai thật tuyệt, hú hú".
" Vâng thật cảm ơn tất cả các bạn, Lanikai yêu các bạn nếu có cơ hội các bạn hãy lại đến với Lanikai nha"" Ok.."
***
" Ôi trời, chồng ơi ngươi ra đây ta nói nhỏ này"
" Gì"
" Trời ơi tự dưng có cặp nhẫn to như vậy phải làm sao đây"
" Có sao đâu bán đi khối tiền"
" Hâm à, đây là một kỉ niệm một kỉ niệm nha, mà nó còn đẹp thế này"
" Vậy thì đeo"
" Nhưng còn nhẫn cưới chẳng nhẽ đeo hai tay. Một tay nhẫn cưới, một tay nhẫn đôi à"
" Ừm thế cho đặc biệt"
" Ừm thế mới nổi nhưng mà tôi đeo thì anh không được đeo đâu"
" Sao???"
" Thì họ biết tôi với anh là vợ chồng chứ sao"
" Thì đúng mà tại sao phải dấu, tôi là chồng cô còn gì"
" Còn hỏi, dấu thì sau này anh mới có cơ hội cưa gái nữa chứ"
" Ồ, sao cũng được". Đột nhiên cảm giác khó chịu lan tràn khắp tế bào, không xác định nguyên nhân chỉ biết thật trống vắng, không nói lên lời. Không biết nhỏ này vô tư hay giả ngu với mình nữa, sao mà khó chịu quá vậy nè.
" Tốt, đi chơi đi, hôm nay tôi rất vui"
Lôi anh hoà vào đám người, nhạc chuyển sang giai điệu nhẹ nhàng, từng người từng người tự ghép cặp khiêu vũ. Trong họ dù có duyên hay vô duyên thì giữa trái đất rộng lớn này gặp nhau một lần đã là đáng quý lắm rồi. Vì điều đáng quý ấy hãy trọn đêm nay đi thôi.
***
Về tới khách sạn đã là 2h sáng. Sáng sớm thức dậy là chuyện của 12h trưa hôm sau. Thu xếp tất cả họ cùng nhau ra biển ngắm san hô. Mặt trên bờ là sự thơ mộng, trong trắng tựa như một cô thiếu nữ mới biết yêu lần đầu; trong lòng biển lại hoàn toàn khác biệt lòng đại dương bao trùm vẻ huyền bí mà ghê sợ. Đáy biển gợi cảm hút hồn bao người, cảnh biển trong lòng đại dương đẹp khó nói thành lời.
Cá ngựa từng đàn từng đàn lượn quanh san hô đủ sắc màu. Đàn cá hề bu từng đám từng đám ve vẩy cái đuôi lượn lờ. Ôi vui thật đó phải selfie selfie thôi.
" DT mau, chụp tôi với lũ hề này, cả lũ san hô đá này nữa"
"..."
" Ôi, con sao biển to quá đi, chụp phải chụp"
"..."
" Hey, đám san hô này lạ thật nha, cả mấy sinh vật không rõ tên này nữa chị"
"..."
" Cả.."
" Thôi đi, cô có cảm thấy mình quên cái gì không"
" Hứ...???"
Thật không chịu nổi con nhỏ này, cả hành trình lúc nào mình cũng đồng hành với nhỏ mà chả thấy nhỏ kêu minhg chụp chung kiểu kỉ niệm. Đã thế còn sai mình làm nhiếp ảnh gia chụp lên chụp xuống. Sao mà ghét thế không biết.
" Cô... cô... cô không chụp cùng tôi sao"
" Aaa phải rồi, tôi quên. DT đến đây chúng ta chụp cùng cái đám là lạ này ha"
" Ừ ".
###
" Hôm nay vui quá phải không DT"
" Ừ "
" Tôi kể anh nghe, lâu rồi tôi mới có cảm giác thảnh thơi như vậy đó. Anh biết không, 18 tuổi tôi đã đến Anh du học; lúc ấy cái gì cũng lạ lẫm, không người thân không bạn bè, cảm giác cô đơn lắm luôn. Nhưng mà chính tôi muốn đi nên tôi cắn răng chịu đựng tất cả dù có trống vắng thế nào. 3 tháng đầu tiên với tôi hơi khó khăn vì phải chạy đi chạy lại làm thủ tục nhập học và ở trọ. Thời gian sau quen thuộc hơn có thêm bạn mới, họ sống khá là cởi mở và thoáng. Rất khác với sự kín đáo ở Việt Nam, tôi cũng dần thay đôit để giống với họ. Qua 1 năm nơi ấy chẳng còn xa lạ gì với tôi nữa. Lúc ấy, một người con trai xuất hiện. Anh ấy là con lai, cha là người Anh mẹ người Việt. Anh ấy hơn tôi 1 tuổi, khônh biết thế nào mà lúc nào cũng lãng nhãng theo tôi. Ban đầu thì có vẻ chỉ là vui đùa nên tôi cũng hùa theo cho vui. Tôi là người thực tế nên chẳng quan tâm đến cái gì mà tình với yêu, anh ấy theo tôi ghê lắm í nên tôi mới hùa theo anh ý thôi. Ai biết anh ấy thực sự rất yêu tôi, suốt thời gian đi học anh ấy chăm sóc lo lắng nâng niu tôi vô cùng. Dần dần tôi cảm động và xóa bỏ cái quan niệm" người nước ngoài rất lăng nhăng". Tôi thả lỏng tinh thần và từ từ yêu anh ấy. Chúng tôi yêu nhau được 4 năm, bỗng một ngày anh ấy xa lánh tôi. Chúng tôi xảy ra cãi nhau liên miên, tôi thấy khó chịu vô cùng nên cũng không tìm anh ấy nữa. Cho đến một ngày bạn thân của anh ấy đến gặp tôi và nói là anh ấy mất rồi. Anh ấy bị ung thư máu, gen di truyền từ đời trước. Tôi sốc lắm mà cũng đau lắm. Anh ấy rõ là độc ác bị bệnh mà chẳng nói gì còn gạt tôi ra xa. Tôi căm hận anh ấy nhưng tôi biết vì yêu tôi nên anh mới dấu. Từ ngày anh ấy ra đi, tôi mới hiểu được nhiều điều và để anh không lo lắng tôi đã sống thật tốt. Tốt nghiệp tôi không đi theo con đường mà tôi học, tôi chọn làm quản lí lăng xê người ta. Tôi đi nhiều nơi cả ngày làm việc không biết mỏi, tôi khác với những người đau vì tình, không có anh ấy tôi luôn lạc quan trong mọi hoàn cảnh. Sở dĩ tôi đi làm quản lí vì tôi thích bảo vệ những người xung quanh tôi. Anh ấy chăm tôi thế nào tôi chăm người của tôi cũng gần như thế. Suốt 3 năm kể từ khi anh ấy qua đời tôi vẫn chẳng để ý một ai, tất cả đàn ông quanh tôi đều được tôi quy thuận về làm anh em cả. Tôi trở nên mạnh mẽ nhiều lắm, bây giờ á chẳng sợ một ai luôn. Và hình như tôi dần quên anh ấy rồi. Con người thay đổi theo thời gian mà, có lẽ chúng tôi có duyên không phận mà anh ấy cũng nói là tôi phải quên anh ấy, phải chọn người đàn ông thật tốt để anh ấy kiểm tra nữa mà. Nhưng mà chắc anh ấy buồn lắm chưa gì tôi đã lấy anh rồi. Nhưng mà số tôi cũng may tuy anh và tôi không yêu nhau nhưng mà tôi biết anh là người tốt. Tôi ở cùng anh rất vui nha, thực sự ".
" Không ngờ chuyện tình của cô lại như vậy. Nhưng sao cô nghĩ tôi là người tốt ".
" Không biết chỉ là giác quan mách bảo thôi"
" Thật là... thế sao cô lại kể chuyện này với tôi, cô tin tưởng tôi hả"
" Không biết chắc là cảnh đẹp quá nên muốn tâm sự với ai thôi. Mà vừa hay bên tôi có mỗi anh thôi. Thế anh có muốn kể chuyện gì với tôi không??? Nhìn anh chắc chẳng có chuyện gì buồn đâu nhỉ???"
" Tôi cũng chẳng biết chuyện của tôi có tính là buồn không nữa ".
" Kể đi có gì đâu chúng ta là bạn kiêm vợ chồng mà ".
" Vâng cặp số 5 của chúng ta thật đẹp đôi phải không ạ, ai cũng xinh xắn đẹp đẽ còn hát hay nữa chứ. Mọi người mọi người thích cặp nào nhất ".
" 55555555"
" Xin chúc mừng cặp số 5, các bạn đã may mắn vì nhận được sự ủng hộ nhiệt tình từ các khán giả bên dưới cùng với đó là phần thưởng cho cặp đôi cuốn hút nhất. Giải thưởng cho cặp xuất sắc là một cặp nhẫn kim cương ánh tím trị giá 10 triệu USD. Phần quà dành cho cặp đầu tiên được máy ticky quay trúng là một cặp vòng tay trị giá 5 triệu USD. Và mỗi bạn được Ticky tình yêu chọn lựa sẽ nhận được một tấm vé thăm quan trung tâm dân tộc ít người vô cùng đa dạng phong phú của biển Lanikai. Cuối cùng tôi sẽ thực hiện lời nói trước là ai cũng có quà khi tham gia lễ hộ này, đó là mỗi bạn sẽ ra về với một sản vật đặc trưng của Lanikai. Nhưng mà đó là khi nào về còn bây giờ chưa được về đâu nha. Các bạn phải quẩy hết mình đi thôi, không vui không về nhaaa".
" OK, Lanikai thật tuyệt, hú hú".
" Vâng thật cảm ơn tất cả các bạn, Lanikai yêu các bạn nếu có cơ hội các bạn hãy lại đến với Lanikai nha"" Ok.."
***
" Ôi trời, chồng ơi ngươi ra đây ta nói nhỏ này"
" Gì"
" Trời ơi tự dưng có cặp nhẫn to như vậy phải làm sao đây"
" Có sao đâu bán đi khối tiền"
" Hâm à, đây là một kỉ niệm một kỉ niệm nha, mà nó còn đẹp thế này"
" Vậy thì đeo"
" Nhưng còn nhẫn cưới chẳng nhẽ đeo hai tay. Một tay nhẫn cưới, một tay nhẫn đôi à"
" Ừm thế cho đặc biệt"
" Ừm thế mới nổi nhưng mà tôi đeo thì anh không được đeo đâu"
" Sao???"
" Thì họ biết tôi với anh là vợ chồng chứ sao"
" Thì đúng mà tại sao phải dấu, tôi là chồng cô còn gì"
" Còn hỏi, dấu thì sau này anh mới có cơ hội cưa gái nữa chứ"
" Ồ, sao cũng được". Đột nhiên cảm giác khó chịu lan tràn khắp tế bào, không xác định nguyên nhân chỉ biết thật trống vắng, không nói lên lời. Không biết nhỏ này vô tư hay giả ngu với mình nữa, sao mà khó chịu quá vậy nè.
" Tốt, đi chơi đi, hôm nay tôi rất vui"
Lôi anh hoà vào đám người, nhạc chuyển sang giai điệu nhẹ nhàng, từng người từng người tự ghép cặp khiêu vũ. Trong họ dù có duyên hay vô duyên thì giữa trái đất rộng lớn này gặp nhau một lần đã là đáng quý lắm rồi. Vì điều đáng quý ấy hãy trọn đêm nay đi thôi.
***
Về tới khách sạn đã là 2h sáng. Sáng sớm thức dậy là chuyện của 12h trưa hôm sau. Thu xếp tất cả họ cùng nhau ra biển ngắm san hô. Mặt trên bờ là sự thơ mộng, trong trắng tựa như một cô thiếu nữ mới biết yêu lần đầu; trong lòng biển lại hoàn toàn khác biệt lòng đại dương bao trùm vẻ huyền bí mà ghê sợ. Đáy biển gợi cảm hút hồn bao người, cảnh biển trong lòng đại dương đẹp khó nói thành lời.
Cá ngựa từng đàn từng đàn lượn quanh san hô đủ sắc màu. Đàn cá hề bu từng đám từng đám ve vẩy cái đuôi lượn lờ. Ôi vui thật đó phải selfie selfie thôi.
" DT mau, chụp tôi với lũ hề này, cả lũ san hô đá này nữa"
"..."
" Ôi, con sao biển to quá đi, chụp phải chụp"
"..."
" Hey, đám san hô này lạ thật nha, cả mấy sinh vật không rõ tên này nữa chị"
"..."
" Cả.."
" Thôi đi, cô có cảm thấy mình quên cái gì không"
" Hứ...???"
Thật không chịu nổi con nhỏ này, cả hành trình lúc nào mình cũng đồng hành với nhỏ mà chả thấy nhỏ kêu minhg chụp chung kiểu kỉ niệm. Đã thế còn sai mình làm nhiếp ảnh gia chụp lên chụp xuống. Sao mà ghét thế không biết.
" Cô... cô... cô không chụp cùng tôi sao"
" Aaa phải rồi, tôi quên. DT đến đây chúng ta chụp cùng cái đám là lạ này ha"
" Ừ ".
###
" Hôm nay vui quá phải không DT"
" Ừ "
" Tôi kể anh nghe, lâu rồi tôi mới có cảm giác thảnh thơi như vậy đó. Anh biết không, 18 tuổi tôi đã đến Anh du học; lúc ấy cái gì cũng lạ lẫm, không người thân không bạn bè, cảm giác cô đơn lắm luôn. Nhưng mà chính tôi muốn đi nên tôi cắn răng chịu đựng tất cả dù có trống vắng thế nào. 3 tháng đầu tiên với tôi hơi khó khăn vì phải chạy đi chạy lại làm thủ tục nhập học và ở trọ. Thời gian sau quen thuộc hơn có thêm bạn mới, họ sống khá là cởi mở và thoáng. Rất khác với sự kín đáo ở Việt Nam, tôi cũng dần thay đôit để giống với họ. Qua 1 năm nơi ấy chẳng còn xa lạ gì với tôi nữa. Lúc ấy, một người con trai xuất hiện. Anh ấy là con lai, cha là người Anh mẹ người Việt. Anh ấy hơn tôi 1 tuổi, khônh biết thế nào mà lúc nào cũng lãng nhãng theo tôi. Ban đầu thì có vẻ chỉ là vui đùa nên tôi cũng hùa theo cho vui. Tôi là người thực tế nên chẳng quan tâm đến cái gì mà tình với yêu, anh ấy theo tôi ghê lắm í nên tôi mới hùa theo anh ý thôi. Ai biết anh ấy thực sự rất yêu tôi, suốt thời gian đi học anh ấy chăm sóc lo lắng nâng niu tôi vô cùng. Dần dần tôi cảm động và xóa bỏ cái quan niệm" người nước ngoài rất lăng nhăng". Tôi thả lỏng tinh thần và từ từ yêu anh ấy. Chúng tôi yêu nhau được 4 năm, bỗng một ngày anh ấy xa lánh tôi. Chúng tôi xảy ra cãi nhau liên miên, tôi thấy khó chịu vô cùng nên cũng không tìm anh ấy nữa. Cho đến một ngày bạn thân của anh ấy đến gặp tôi và nói là anh ấy mất rồi. Anh ấy bị ung thư máu, gen di truyền từ đời trước. Tôi sốc lắm mà cũng đau lắm. Anh ấy rõ là độc ác bị bệnh mà chẳng nói gì còn gạt tôi ra xa. Tôi căm hận anh ấy nhưng tôi biết vì yêu tôi nên anh mới dấu. Từ ngày anh ấy ra đi, tôi mới hiểu được nhiều điều và để anh không lo lắng tôi đã sống thật tốt. Tốt nghiệp tôi không đi theo con đường mà tôi học, tôi chọn làm quản lí lăng xê người ta. Tôi đi nhiều nơi cả ngày làm việc không biết mỏi, tôi khác với những người đau vì tình, không có anh ấy tôi luôn lạc quan trong mọi hoàn cảnh. Sở dĩ tôi đi làm quản lí vì tôi thích bảo vệ những người xung quanh tôi. Anh ấy chăm tôi thế nào tôi chăm người của tôi cũng gần như thế. Suốt 3 năm kể từ khi anh ấy qua đời tôi vẫn chẳng để ý một ai, tất cả đàn ông quanh tôi đều được tôi quy thuận về làm anh em cả. Tôi trở nên mạnh mẽ nhiều lắm, bây giờ á chẳng sợ một ai luôn. Và hình như tôi dần quên anh ấy rồi. Con người thay đổi theo thời gian mà, có lẽ chúng tôi có duyên không phận mà anh ấy cũng nói là tôi phải quên anh ấy, phải chọn người đàn ông thật tốt để anh ấy kiểm tra nữa mà. Nhưng mà chắc anh ấy buồn lắm chưa gì tôi đã lấy anh rồi. Nhưng mà số tôi cũng may tuy anh và tôi không yêu nhau nhưng mà tôi biết anh là người tốt. Tôi ở cùng anh rất vui nha, thực sự ".
" Không ngờ chuyện tình của cô lại như vậy. Nhưng sao cô nghĩ tôi là người tốt ".
" Không biết chỉ là giác quan mách bảo thôi"
" Thật là... thế sao cô lại kể chuyện này với tôi, cô tin tưởng tôi hả"
" Không biết chắc là cảnh đẹp quá nên muốn tâm sự với ai thôi. Mà vừa hay bên tôi có mỗi anh thôi. Thế anh có muốn kể chuyện gì với tôi không??? Nhìn anh chắc chẳng có chuyện gì buồn đâu nhỉ???"
" Tôi cũng chẳng biết chuyện của tôi có tính là buồn không nữa ".
" Kể đi có gì đâu chúng ta là bạn kiêm vợ chồng mà ".
Tác giả :
Lam Kiều đại nhân