Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Chương 324
Chương 324
“Cửu Khanh, ngươi mau nói với cô nương này ta là ai đi! Ông già thỏ, ta giống ở chỗ nào?”
Hắn vừa lôi kéo Lâm Cửu Khánh vừa mở miệng.
“Ừ” Lâm Cửu Khánh lên tiếng đầy nê mặt. Bộ Kinh Vân còn cho là Lâm Cửu Khánh sẽ làm sáng tỏ thay mình, nhưng đợi hết nửa ngày vẫn không thấy Lâm Cửu Khánh mở miệng.
“Cửu Khanh, ngươi giúp ta giải thích đi!” Bộ Kinh Vân nóng nảy. Tên Lâm Cửu Khánh này, đang ở thời khắc mắấu chốt, sao hắn lại không đáng tin như vậy? Không thấy y đang có hảo cảm với cô nương này à?
“Giải thích cái gì?” Lâm Cửu Khánh nhìn thoáng qua Phượng Khương Trần, phát hiện ra căn bản nàng không có nửa phận quan tâm.
Phượng Khương Trần, nữ nhân này thật sự không phải thông minh bình thường. Lúc trước nàng ở mật thất Tô phủ cũng như vậy, thông minh không hỏi điều gì. Rõ ràng nàng có cơ hội tháo mặt nạ của hắn xuống, nhưng nàng lại chẳng có chút hiếu kỳ nào.
Lâm Cửu Khánh đã nhiều lần hoài nghi, rằng rốt cuộc Phượng Khương Trần có phải một nữ nhân hay không?
Làm sao một nữ nhân có thể bình tĩnh đến mức này chứ?
“Thì giải thích là ta không phải ông già thỏ!” Bộ Kinh Vân hắng giọng nói, có sự lo lắng mà bản thân cũng không biết, nhưng cả Lâm Cửu Khánh cũng nghe ra được. Y càng như thế, hắn càng không muốn giải thích.
“Chuyện đó còn cần giải thích sao?”
“Tất nhiên!” BKC khẽ gật đầu thật chắc chắn: “Tất nhiên là cần. Ta không phải mà! Phải không, Cửu Khánh?”
Y liên tiếp ám chỉ để Lâm Cửu Khánh gật đầu phụ họa với hắn.
“Ừ!” Lâm Cửu Khánh lên tiếng, vẻ mặt Bộ Kinh Vân vui vẻ, tiếc là Phượng Khương Trần không quan tâm chuyện của Bộ Kinh Vân, thắt băng vải xong thì lùi ra sau mấy bước: “Có thể đi rồi.”
Nói xong nàng trực tiếp đi ra cửa chờ hai người. Nàng đi vụt qua, không hề muốn liên hệ nhiều thêm với Lâm Cửu Khánh hay Bộ Kinh Vân.
Bộ Kinh Vân như bị ai đó đập vào, nửa ngày cũng chẳng lấy lại được tinh thần, lúng ta lúng túng hỏi:”Cửu Khánh, cô nương này là ai? Sao có thể như vậy?”
Người Lâm Cửu Khánh quen thì Bộ Kinh Vân cũng quen, duy chỉ có mỗi cô nương này là hắn chưa từng gặp.
“Phượng Khương Trần.” Lâm Cửu Khánh cũng không hề giấu giếm, nói ra thật rõ ràng, nói xong thì cũng đi ra ngoài. Dù sao vết thương của Bộ Kinh Vân cũng không còn nguy hiểm gì nữa.
“Cái gì? Nàng chính là Phượng Khương Trần? Cái cô nương mà ngươi đã phải chạy đến giúp đỡ nhưng lại không muốn để cho nàng biết?” Bộ Kinh Vân ngạc nhiên nhảy dựng lên.
Y không thể quên được, rằng vì cô nương này, Lâm Cửu Khánh cố ý viết thư uy hiếp nhà Vương gia, chính hắn còn vì thế mà tự sang một chuyến.
Vốn y toan thừa dịp tối mà đi nhìn thử Phượng Khương Trần này, để xem rốt cuộc nàng là yêu nghiệt phương nào mà có thể khiến Lâm Cửu Khánh động phàm tâm, tiếc là Lâm Cửu Khánh không cho phép hắn.