Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương
Chương 72: Lễ tế trời
Chuyện Âu Dương Vũ gây chấn động ở yến hội trong nháy mắt đã được lan truyền khắp Tây Lăng quốc. Trong khoảng thời gian ngắn, Tây Lăng quốc liền biết rằng nữ nhân mà Ninh vương cao quý của họ muốn cưới về quả thực là một tài nữ dung mạo không nhưng tuyệt mỹ mà tài hoa thì lại vô cùng tuyệt diễm, không ai sánh bằng.
Trong tòa Lưu viên.
Trúc Lục đem những tin đồn đó nói cho Âu Dương Vũ, Âu Dương Vũ đưa chén trà lên nhấp một ngụm cười như không. Không ngờ nàng chỉ tùy tiện đạo thơ, đạo khúc phổ thôi mà từ trong miệng dân chúng ở đây kêu nàng là một con hồ ly tinh hại người, là hồng nhan họa thủy lại thành một kì nữ tài trí hơn người, dung mạo tuyệt sắc. Quả nhiên tri thức chính là lực lượng, có tài năng mới khiến cho người nể
Ngoài việc dân chúng Tây Lăng quốc có cách nhìn khác về con người của Âu Dương Vũ ra, Âu Dương Vũ cũng đã trở thành một nhân vật có sức ảnh hưởng lớn đối với những người trong hoàng thất, một vài vị thiên kim tiểu thư muốn cùng nàng kết giao tỷ muội, trở thành bạn chí cốt. Đáng tiếc thay Âu Dương Vũ là loại người thích thanh tĩnh, đành phải bảo Trúc Lục lấy cớ để khỏi phải rước phiền phức.
Tây Lăng quốc từ xưa đến nay có một phong tục tập quán đặc biệt, đó là ba năm một lần trên núi Tây Sơn sẽ cử hành nghi lễ tế trời đất.
Thân là Ninh vương phi, Âu Dương Vũ cũng phải bắt buộc tham gia nghi thức tế trời này.
Âu Dương Vũ nhìn tấm thiếp mời trong tay, chính là tấm thiếp do chính hoàng thượng tự mình đưa đến, khiến nàng dù có không muốn đi cũng phải cắn răng mà đi. Không thể phủ nhận một điều, không nên cưới những người trong hoàng thất, sống ở hoàng cung với những lễ nghi, nghi thức phiền toái, nào là yến hội, bây giờ thì lại đến nghi thức cúng bái tế đất tế trời gì đó nữa. Nghi lễ tế trời của hoàng thất là một nghi thức vô cùng trang trọng, mỗi một hành động, mỗi một lời nói, thậm chí ngay cả cách diện y phục như thế nào cũng phải chú trọng đến từng chi tiết một,nếu không thì mất đầu như chơi.
Nàng còn nhớ rõ khi còn là người ở Đông Tấn quốc, có một lần tổ chức lễ tế lớn, bởi vì văn tế đàn viết không đủ súc tích, tinh tế ; khăn trải bàn không chỉnh tề, thế là hoàng đế của Đông Tấn quốc liền ngay lập tức giận dữ hạ lệnh bắt giam tất cả những người chịu trách nhiệm những công đoạn đó. Mà tình tình hoàng đế của Tây Lăng quốc đây lại vô cùng khó chịu, khắt khe, không biết tương lai trước mắt sẽ xảy ra những chuyện gì khủng khiếp nữa đây.
Dạ Trọng Hoa đứng trước cửa đã lâu, nhìn thấy Âu Dương Vũ chống tay lên bàn đầu dựa lên tay trầm tư suy nghĩ, liền chậm rãi đến bên cạnh nàng, đưa tay khẽ xoa hai bên thái dương của nàng: “Vũ nhi! Ngươi mệt sao? Gần đây lại nghiền ngẫm chế tạo thứ thuốc gì nữa rồi?”
Dạ Trọng Hoa biết Âu Dương Vũ tinh thông y thuật, lúc rãnh rỗi thường hay ngồi mò mẫm nghiên cứu ra nhiều loại dược mới, độc có, chữa bệnh có. Đôi lúc hắn thấy nàng làm việc quá sức lại hay bị mỏi cổ. Cho nên hôm nay thấy nàng uể oải như vậy, hắn dùng ngón tay thon dài của mình ấn nhẹ lên hai bả vai nàng, Âu Dương Vũ nhất thời cảm thấy thoải mái vô cùng quên cả việc phải cự tuyệt, nàng cảm thấy có phải nàng đã có thói quen ở cùng với hắn lâu dần nên không bài xích hắn nữa không: “Không phải chuyện đó, Ta đang nghĩ đến nghi lễ tế trời...”Nàng đưa tấm thiếp trong tay mình cho hắn xem, Dạ Trọng Hoa nhìn thoáng qua, khuôn mặt anh tuấn không khỏi có chút cười: “Sợ sao? Nếu sợ như vậy, diễn trò giả bệnh đi.”
“Ai nói ta sợ?” Âu Dương Vũ liếc mắt nhìn hắn.
Dạ Trọng Hoa đem tấm thiếp đặt trên bàn, khẽ vuốt ve tóc Âu Dương Vũ: “Mỗi khi đến lễ tế trời, Vô Vi đạo sĩ sẽ là người chủ trì buổi tế, phụ hoàng rất tin tưởng hắn. Tuy nhiên có một điều ông không biết, Lý gia cùng vị đạo sĩ này có qua lại bí mật với nhau.”
Âu Dương Vũ thấy khẩu khí của Dạ Trọng Hoa phát ra một tia nguy hiểm. Lý gia cho rằng nàng là kẻ chủ mưu giết chết Lý Phương Phỉ, đáng tiếc lại không có chứng cớ, cho nên bọn họ không có cách gì để tố cáo nàng. Lý Vân Phỉ bây giờ tại tìm mọi cách để trả thù,đối đầu với nàng, lần trước ở Bách Hoa yến đã bị Âu Dương Vũ nàng hủy hoại danh dự, chiếm lấy hết sự nổi bật. Cho nên Lý gia chắc chắn sẽ không dễ dàng mà buông tha cho nàng được.
Có điều nàng là Âu Dương Vũ, núi đao biển lửa còn không sợ, rừng cây ma quỷ còn có thể thoát ra được, nàng bây giờ có cái gì mà không dám đương đầu cơ chứ! Nghĩ như vậy, Âu Dương Vũ khẽ cười một tiếng.
Dạ Trọng Hoa thấy được ánh mắt vô cùng tự tin của Âu Dương Vũ, khẽ nhếch môi tiếp tục nói: “Tên đạo sĩ này có một khả năng rất thú vị, ngay cả phụ hoàng ta cũng phải phục lăn. Vũ nhi đã nghe qua “ Thiên nữ tán hoa”?”
Âu Dương Vũ đưa tay chống cằm nhìn Dạ Trọng Hoa ý bảo tiếp tục.
Dạ Trọng Hoa cười khẽ, tiếp tục nói: “Khả năng của hắn chính là “đạo sĩ tán giấy.”
“Hả? Đạo sĩ tán giấy là cái gì?”
“Đơn giản, hắn chuẩn bị một ít lá bùa, ngày sinh tháng đẻ được viết bên trong đó, dùng tờ giấy trắng bên ngoài bọc lại ném lên trời, dùng nước vẩy lên tờ giấy đó, lúc đó hắn sẽ đọc được số mệnh của người đó thông qua tờ giấy ẩm đó.”
“Chỉ là chút mánh khóe thôi.” Âu Dương Vũ nghe vậy lắc lắc đầu, chậm rãi đứng dậy, trên mặt hiện ra vẻ thản nhiên tươi cười, nàng nói: “Có điều nếu như có người khác giở trò sau lưng, ta tất nhiên cũng sẽ phụng bồi rồi, không bằng vương gia giúp Vũ nhi chuẩn bị vài thứ được không a?”
Dạ Trọng Hoa đứng dậy đi tới bên cạnh Âu Dương Vũ, đem Âu Dương Vũ ôm vào lòng, tà mị cười nói: “Tùy ngươi.”
Rất nhanh cũng đã đến ngày cử hành Lễ tế trời, lễ tế trời bắt buộc yêu cầu tất cả những người trong hoàng tộc phải có mặt. Âu Dương Vũ dĩ nhiên cũng là một trong số đó.
Âu Dương Vũ cùng Dạ Trọng Hoa đến thì lúc đó các vị công chúa cùng hoàng tử cũng đã có mặt đầy đủ ở đây, Dạ Diêu trước sau như một cứ hễ nhìn thấy Âu Dương Vũ liền vui tươi hớn hở nhanh nhảu chạy đến kéo Âu Dương Vũ lại thao thao bất tuyệt nói đủ chuyện trên đời.
Dạ Trọng Hoa vừa thấy Dạ Diêu thì đau đầu, nhất là khi thấy nàng kéo tay Âu Dương Vũ đi cùng, hắn lại cảm thấy khó chịu khi thấy nữ nhân bên cạnh hắn bị cướp đi.
Âu Dương Vũ mỗi lần gặp Dạ Diêu thì tâm tình trở nên tốt lên, đang cùng Dạ Diêu trò chuyện, thì bắt gặp ánh mắt Dạ Diêu sáng lên. Âu Dương Vũ theo ánh mắt của Dạ Diêu nhìn lại thì thấy có một vị nữ tử từ hướng cổng chính đi vào, khí chất của nàng không giống với khí chất của các vị công chúa mà nàng từng gặp, đó là khí chất oai hùng hiên ngang, liền nghĩ ngay đến đó chính là đại công chúa của Tây Lăng quốc Dạ Ngu Phi, nàng đã sớm nghe nói rằng Tây Lăng quốc ngoài chiến thần lẫy lừng Dạ Trọng Hoa ra thì người thứ hai có tầm ảnh hưởng lớn đến cường quốc này chính là Dạ Ngu Phi, vị công chúa này là một nữ nhân kiên quyết quả cảm, tính tình thẳng thắn, thạo binh pháp, hơn nữa trong tay còn nắm giữ một số lượng nữ binh lớn.Dạ Ngu Phi nhìn thấy đám người Dạ Trọng Hoa, liền lập tức đi đến, đi tới trước mặt, nhìn thấy Âu Dương Vũ đứng một bên, hôm nay Âu Dương Vũ nàng mặc một bộ y phục thanh lịch, đứng bên cạnh một phong hoa tuyệt đại Dạ Trọng Hoa nhưng cũng không mất đi vẻ đẹp thuần khiết của mình.
Dạ Ngu Phi quả thực không có chút kinh ngạc với hôn sự của đệ đệ nàng, nàng biết khối băng lạnh lẽo này từ nhỏ đến lớn đều chỉ biết có công việc với mưu lược, nay nhìn thấy Âu Dương Vũ bên cạnh hắn thế này, liền cũng nhịn không được đưa mắt liếc nhìn ánh mắt dường như đã dần thay đổi của Dạ Trọng Hoa. Nàng cảm thấy có chút ngưỡng mộ nữ nhân trước mắt này, cẩn thận tinh tế đánh giá Âu Dương Vũ, thấy thần thái của nàng thong dong,bình thản, khuôn mặt thanh lệ, không giống với những nữ nhân nhu nhược bình thường khác, trên người tự nhiên tỏa ra một khí chất đặc biệt khó có thể hình dung được, như một đóa hoa phù dung đẫm hơi sương, tươi mát mà tinh khiết.
Dạ Ngu Phi từ trước đến giờ chỉ gắn bó với việc quân, việc nước, không giống với các vị công chúa tiểu bạch được nuông chiều từ bé, cách ăn nói không quá yểu điệu nhưng cũng không mất đi sự cao quý, nói chuyện cũng ngay thẳng, nàng hướng về phía Dạ Trọng Hoa lên tiếng: “Rốt cục cũng đã thông suốt rồi sao? Quả nhiên con mắt của đệ đệ ta không tệ a!”
Dạ Trọng Hoa nhìn sang Âu Dương Vũ sủng nịch cười.
Âu Dương Vũ đương nhiên là biết nàng là nói mình, cũng không xấu hổ, chỉ lặng lẽ tiếp lời Dạ Ngu Phi: “Công chúa nói như vậy quả thực không đúng rồi, Vũ nhi chính là cảm thấy ngài là khối băng lạnh lùng và là một người...vô cùng vô vị.”
Dạ Trọng Hoa nghe vậy đầu hắn bắt đầu đen lại. Khối băng lạnh lùng? Vô vị? A, xem ra bản thân hắn vẫn chưa đủ “Nhiệt tình”.
Dạ Ngu Phi nghe Âu Dương Vũ nói như thế, nhịn không được cười to lên không ngừng: “Vũ nhi nói rất đúng, đệ đệ lạnh lùng của ta quả thực chẳng có chút thú vị gì cả.”
Dạ Diêu đứng ở một bên nghe lời này cũng là khanh khách cười không ngừng. Âu Dương Vũ thản nhiên đứng, cũng không ngờ vừa có thứ gì đó va chạm vào người mình, cúi đầu xuống thì thấy một tiểu hài tử mặc một bộ cẩm phục màu hồng phấn, tiểu tử đó mặt đỏ bừng, ánh mắt thật to tròn, thật là đáng yêu. Âu Dương Vũ vừa định ôm lấy hắn đứng dậy một phen thì hắn bất ngờ đứng dậy, than thở nói: “Bổn hoàng tử tự mình làm được!”
Âu Dương Vũ thấy bộ dáng này của tiểu hài tử, tay có chút cứng ngắc, không ngờ hắn vừa vụng trộm nhìn Dạ Trọng Hoa một cái, liền chạy bay ra xa như ma đuổi.
“Thất đệ, cẩn thận một chút!” Một bên Dạ Diêu vội vàng hô to.
Dạ Ngu Phi một bên cười nói: “Chậc, Vũ nhi này, ngươi thấy không, tiểu thất này lúc nào cũng nghịch ngợm hiếu động như vậy thế nhưng hễ cứ vừa thấy Trọng Hoa thì như chuột thấy mèo vậy!”
Dạ Diêu nhịn không được phụt một tiếng cười, nhìn Âu Dương Vũ nói: “Vũ nhi tỷ tỷ, người kia là Lục ca ta, hắn rất sợ Trọng Hoa ca ca a!”
Âu Dương Vũ nhìn theo ánh mắt của Dạ Diêu đi qua, đã thấy đứng cách đó không xa có vài tên nam tử đang trò chuyện vui vẻ, hắn dường như phát giác ra có ai đó đang nhìn mình liền ngẩng đầu lên bắt gặp Âu Dương Vũ và đứng bên cạnh đó là Dạ Trọng Hoa, hắn lập tức cúi đầu xuống thật sâu, thậm chí còn sợ Dạ Trọng Hoa sẽ nhìn thấy hắn, sau đó hắn còn cẩn trọng lặng lẽ nấp ở phía sau Tam hoàng tử để vị Nhị huynh này của hắn không có tìm ra hắn!”Này!” Âu Dương Vũ nhẹ nhàng kéo kéo tay Dạ Trọng Hoa: “Ngươi có phải đã đối xử quá nghiêm khắc với các huynh đệ ngươi hay không? Ai cũng đều sợ ngươi hết kìa?”
Dạ Trọng Hoa vẻ mặt hắc tuyến, lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng liếc một cái. Chính lúc này có một tên thái giám tiến lên nói: “Các vị chủ tử, hoàng thượng nói nghi thức Tế trời đã chính thức bắt đầu ạ.”
Mọi người nghe vậy đều đứng dậy, cùng nhau đi ra cửa trước.
Nghi thức tế trời vô cùng long trọng, trời đất quang cảnh ở đây dường như đọng lại.
Ở trong tình cảnh trang nghiêm như thế này, không một ai dám phát ra bất kỳ âm thanh gì.
Hoàng thượng đứng ngay ở dàn tế trên ao, bên cạnh có một tên đạo sĩ mặc bộ y phục màu xám, đạo cốt tiên phong, mặt mũi hiền lành, khóe miệng mỉm cười. Hắn cầm trong tay nén hương dài đứng một bên, thần sắc nghiêm túc, không khỏi khiến cho nhiều người ở đây có cảm giác tin tưởng, sùng bài.
Hôm qua Âu Dương Vũ có nghe được một số chuyện của tên đạo sĩ Vô Vi này từ Dạ Trọng Hoa, giờ phút này được chứng kiến mọi hành động của hắn từ xa kia, nàng cảm thấy trong đôi mắt trong veo của hắn có một tia tà khí.
Lúc này, lễ bộ thượng thư cao giọng nói: “Đồ cúng bắt đầu.”
Hoàng đế lặng lẽ tiếp nhận hương từ tay tên đạo sĩ, bắt đầu hành lễ, từ từ quỳ xuống, tiếp theo ở phía sau các vị hoàng tử công chúa cũng lần lượt chậm rãi quỳ xuống.
Hoàng thượng sau khi hành lễ xong đứng lên tiếp nhận chén rượu, chậm rãi giơ tay lên, vung lên phía trước. Tiếp theo, hoàng thượng liền đem sở thư kinh Phật hướng về phía tổ tiên thần linh, cất cao giọng nói: “Cảm tạ trời xanh phù hộ cho Tây Lăng quốc ba năm nay mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, Ta! Đại diện cho toàn bộ dân chúng của Tây Lăng cảm tạ trời xanh.”
Nghi thức Lễ tế trời Tế chấm dứt, hoàng thượng đứng dậy hướng về phía mọi người nói: “Mọi người đều đứng dậy hết đi.”
“Tạ hoàng thượng!”
“Truyền ý chỉ của trẫm, hôm nay cử quốc đồng khánh!”
“Hoàng thượng thánh minh!”
Hoàng thượng trên mặt tràn đầy ý cười, nói xong liền rời khỏi khu lễ tế đi tới bên cạnh thái hậu, sắc mặt thái hậu lúc này xuất hiện một tia ủ rũ, hoàng thượng nhẹ giọng nói: “Mẫu hậu, người mệt mỏi sao? Hay là đi đến biệt viện ở Tây Sơn nghỉ ngơi một lát.”
Thái hậu cười nói: “Hôm nay cử quốc đồng khánh, cũng không nỡ đi, có điều lâu lắm rồi ta cũng chưa có ghé qua biệt viện ở đây nên đi tới đó nhìn một chút cũng tốt.”
“Vậy tùy ý người.”
Thái hậu đã muốn như thế nào thì không một ai dám làm trái ý nàng, vì thế cả đoàn người đều đi theo thái hậu nghi thức đi tây sơn biệt viện. Nơi này, kim bích huy hoàng, đưa mắt nhìn ra xa, đình thai lầu như được phủ bởi một lớp nạm vàng chói lóa, linh lung hoa lệ, rộng rãi uy nghi. Hoa viên hai bên ven đường cây mọc xanh um.
Cả đoàn người đều không dám nói lời nào, ngay cả người mồm miệng tíu tíu như Dạ Diêu cũng không buồn mở miệng. Khung cảnh hữu tình với những loài hoa kì lạ sặc sở khiến cho toàn bộ hoa viên tở nên yên tĩnh mà tao nhã, không mất đi vẻ tráng lệ, cao quý.
Hoàng thượng đến ngay sau đó, hít sâu một hơi bầu không khí mới mẻ này nhìn thái hậu nói: “Mẫu hậu, người muốn đi dạo, để Nhi thần cùng người đi một chuyến?”
Thái hậu cười nói: “Ngươi đi làm việc của mình đi, ở đây có hoàng hậu chăm sóc là được rồi.”
Hoàng thượng cũng là không ở nhiều lời, chính là nói: “Vậy trẫm đi xử lý công sự đây, mẫu hậu cứ yên tâm nghỉ ngơi.”
Thái hậu gật gật đầu liền cùng hoàng hậu đi về phía trước.
Hoàng thượng nhìn thái hậu bọn họ đã đi xa, liền nhìn Vô Vi và cả đoàn người phía sau nói: “Chúng ta sang bên kia ngồi đi.”
Nói xong hắn liền dẫn đầu hướng về phía đình viện đi đến, mọi người thấy hoàng thượng lại đi về hướng đó, trên mặt đều lộ ra thần sắc kinh ngạc, nhưng sau đó cũng chỉ có thể đi theo sau, Âu Dương Vũ cùng Dạ Trọng Hoa cũng âm thầm đưa mắt nhìn nhau, trong mắt xẹt qua một tia giảo hoạt nhưng nhanh chóng lấy lại được một chút bình tĩnh.
Đến đình viện, hoàng thượng đã an tọa, quay về phía Dạ Trọng Hoa nói: “Trọng Hoa, ngươi với Vũ nhi lại đây.”
Dạ Trọng Hoa nghe vậy đáp: “Vâng, phụ hoàng.”
Nói xong liền nắm Âu Dương Vũ đi lên.
Đứng ở bên hoàng thượng là tên đạo sĩ Vô Vi, vốn dĩ là đang yên đang lành, thì sau khi nhìn thấy Âu Dương Vũ, trên mặt lại đột nhiên hiện ra thần sắc kỳ quái, mặt hắn vặn vẹo méo xẹo,có vẻ như là đang nhìn thấy một thứ gì đó đáng sợ.
“Không được lại đây!” ngón tay của Vô Vi thẳng tắp chỉ về hướng của Âu Dương Vũ, hét lớn một tiếng, “Không được lại đây!”
Trong tòa Lưu viên.
Trúc Lục đem những tin đồn đó nói cho Âu Dương Vũ, Âu Dương Vũ đưa chén trà lên nhấp một ngụm cười như không. Không ngờ nàng chỉ tùy tiện đạo thơ, đạo khúc phổ thôi mà từ trong miệng dân chúng ở đây kêu nàng là một con hồ ly tinh hại người, là hồng nhan họa thủy lại thành một kì nữ tài trí hơn người, dung mạo tuyệt sắc. Quả nhiên tri thức chính là lực lượng, có tài năng mới khiến cho người nể
Ngoài việc dân chúng Tây Lăng quốc có cách nhìn khác về con người của Âu Dương Vũ ra, Âu Dương Vũ cũng đã trở thành một nhân vật có sức ảnh hưởng lớn đối với những người trong hoàng thất, một vài vị thiên kim tiểu thư muốn cùng nàng kết giao tỷ muội, trở thành bạn chí cốt. Đáng tiếc thay Âu Dương Vũ là loại người thích thanh tĩnh, đành phải bảo Trúc Lục lấy cớ để khỏi phải rước phiền phức.
Tây Lăng quốc từ xưa đến nay có một phong tục tập quán đặc biệt, đó là ba năm một lần trên núi Tây Sơn sẽ cử hành nghi lễ tế trời đất.
Thân là Ninh vương phi, Âu Dương Vũ cũng phải bắt buộc tham gia nghi thức tế trời này.
Âu Dương Vũ nhìn tấm thiếp mời trong tay, chính là tấm thiếp do chính hoàng thượng tự mình đưa đến, khiến nàng dù có không muốn đi cũng phải cắn răng mà đi. Không thể phủ nhận một điều, không nên cưới những người trong hoàng thất, sống ở hoàng cung với những lễ nghi, nghi thức phiền toái, nào là yến hội, bây giờ thì lại đến nghi thức cúng bái tế đất tế trời gì đó nữa. Nghi lễ tế trời của hoàng thất là một nghi thức vô cùng trang trọng, mỗi một hành động, mỗi một lời nói, thậm chí ngay cả cách diện y phục như thế nào cũng phải chú trọng đến từng chi tiết một,nếu không thì mất đầu như chơi.
Nàng còn nhớ rõ khi còn là người ở Đông Tấn quốc, có một lần tổ chức lễ tế lớn, bởi vì văn tế đàn viết không đủ súc tích, tinh tế ; khăn trải bàn không chỉnh tề, thế là hoàng đế của Đông Tấn quốc liền ngay lập tức giận dữ hạ lệnh bắt giam tất cả những người chịu trách nhiệm những công đoạn đó. Mà tình tình hoàng đế của Tây Lăng quốc đây lại vô cùng khó chịu, khắt khe, không biết tương lai trước mắt sẽ xảy ra những chuyện gì khủng khiếp nữa đây.
Dạ Trọng Hoa đứng trước cửa đã lâu, nhìn thấy Âu Dương Vũ chống tay lên bàn đầu dựa lên tay trầm tư suy nghĩ, liền chậm rãi đến bên cạnh nàng, đưa tay khẽ xoa hai bên thái dương của nàng: “Vũ nhi! Ngươi mệt sao? Gần đây lại nghiền ngẫm chế tạo thứ thuốc gì nữa rồi?”
Dạ Trọng Hoa biết Âu Dương Vũ tinh thông y thuật, lúc rãnh rỗi thường hay ngồi mò mẫm nghiên cứu ra nhiều loại dược mới, độc có, chữa bệnh có. Đôi lúc hắn thấy nàng làm việc quá sức lại hay bị mỏi cổ. Cho nên hôm nay thấy nàng uể oải như vậy, hắn dùng ngón tay thon dài của mình ấn nhẹ lên hai bả vai nàng, Âu Dương Vũ nhất thời cảm thấy thoải mái vô cùng quên cả việc phải cự tuyệt, nàng cảm thấy có phải nàng đã có thói quen ở cùng với hắn lâu dần nên không bài xích hắn nữa không: “Không phải chuyện đó, Ta đang nghĩ đến nghi lễ tế trời...”Nàng đưa tấm thiếp trong tay mình cho hắn xem, Dạ Trọng Hoa nhìn thoáng qua, khuôn mặt anh tuấn không khỏi có chút cười: “Sợ sao? Nếu sợ như vậy, diễn trò giả bệnh đi.”
“Ai nói ta sợ?” Âu Dương Vũ liếc mắt nhìn hắn.
Dạ Trọng Hoa đem tấm thiếp đặt trên bàn, khẽ vuốt ve tóc Âu Dương Vũ: “Mỗi khi đến lễ tế trời, Vô Vi đạo sĩ sẽ là người chủ trì buổi tế, phụ hoàng rất tin tưởng hắn. Tuy nhiên có một điều ông không biết, Lý gia cùng vị đạo sĩ này có qua lại bí mật với nhau.”
Âu Dương Vũ thấy khẩu khí của Dạ Trọng Hoa phát ra một tia nguy hiểm. Lý gia cho rằng nàng là kẻ chủ mưu giết chết Lý Phương Phỉ, đáng tiếc lại không có chứng cớ, cho nên bọn họ không có cách gì để tố cáo nàng. Lý Vân Phỉ bây giờ tại tìm mọi cách để trả thù,đối đầu với nàng, lần trước ở Bách Hoa yến đã bị Âu Dương Vũ nàng hủy hoại danh dự, chiếm lấy hết sự nổi bật. Cho nên Lý gia chắc chắn sẽ không dễ dàng mà buông tha cho nàng được.
Có điều nàng là Âu Dương Vũ, núi đao biển lửa còn không sợ, rừng cây ma quỷ còn có thể thoát ra được, nàng bây giờ có cái gì mà không dám đương đầu cơ chứ! Nghĩ như vậy, Âu Dương Vũ khẽ cười một tiếng.
Dạ Trọng Hoa thấy được ánh mắt vô cùng tự tin của Âu Dương Vũ, khẽ nhếch môi tiếp tục nói: “Tên đạo sĩ này có một khả năng rất thú vị, ngay cả phụ hoàng ta cũng phải phục lăn. Vũ nhi đã nghe qua “ Thiên nữ tán hoa”?”
Âu Dương Vũ đưa tay chống cằm nhìn Dạ Trọng Hoa ý bảo tiếp tục.
Dạ Trọng Hoa cười khẽ, tiếp tục nói: “Khả năng của hắn chính là “đạo sĩ tán giấy.”
“Hả? Đạo sĩ tán giấy là cái gì?”
“Đơn giản, hắn chuẩn bị một ít lá bùa, ngày sinh tháng đẻ được viết bên trong đó, dùng tờ giấy trắng bên ngoài bọc lại ném lên trời, dùng nước vẩy lên tờ giấy đó, lúc đó hắn sẽ đọc được số mệnh của người đó thông qua tờ giấy ẩm đó.”
“Chỉ là chút mánh khóe thôi.” Âu Dương Vũ nghe vậy lắc lắc đầu, chậm rãi đứng dậy, trên mặt hiện ra vẻ thản nhiên tươi cười, nàng nói: “Có điều nếu như có người khác giở trò sau lưng, ta tất nhiên cũng sẽ phụng bồi rồi, không bằng vương gia giúp Vũ nhi chuẩn bị vài thứ được không a?”
Dạ Trọng Hoa đứng dậy đi tới bên cạnh Âu Dương Vũ, đem Âu Dương Vũ ôm vào lòng, tà mị cười nói: “Tùy ngươi.”
Rất nhanh cũng đã đến ngày cử hành Lễ tế trời, lễ tế trời bắt buộc yêu cầu tất cả những người trong hoàng tộc phải có mặt. Âu Dương Vũ dĩ nhiên cũng là một trong số đó.
Âu Dương Vũ cùng Dạ Trọng Hoa đến thì lúc đó các vị công chúa cùng hoàng tử cũng đã có mặt đầy đủ ở đây, Dạ Diêu trước sau như một cứ hễ nhìn thấy Âu Dương Vũ liền vui tươi hớn hở nhanh nhảu chạy đến kéo Âu Dương Vũ lại thao thao bất tuyệt nói đủ chuyện trên đời.
Dạ Trọng Hoa vừa thấy Dạ Diêu thì đau đầu, nhất là khi thấy nàng kéo tay Âu Dương Vũ đi cùng, hắn lại cảm thấy khó chịu khi thấy nữ nhân bên cạnh hắn bị cướp đi.
Âu Dương Vũ mỗi lần gặp Dạ Diêu thì tâm tình trở nên tốt lên, đang cùng Dạ Diêu trò chuyện, thì bắt gặp ánh mắt Dạ Diêu sáng lên. Âu Dương Vũ theo ánh mắt của Dạ Diêu nhìn lại thì thấy có một vị nữ tử từ hướng cổng chính đi vào, khí chất của nàng không giống với khí chất của các vị công chúa mà nàng từng gặp, đó là khí chất oai hùng hiên ngang, liền nghĩ ngay đến đó chính là đại công chúa của Tây Lăng quốc Dạ Ngu Phi, nàng đã sớm nghe nói rằng Tây Lăng quốc ngoài chiến thần lẫy lừng Dạ Trọng Hoa ra thì người thứ hai có tầm ảnh hưởng lớn đến cường quốc này chính là Dạ Ngu Phi, vị công chúa này là một nữ nhân kiên quyết quả cảm, tính tình thẳng thắn, thạo binh pháp, hơn nữa trong tay còn nắm giữ một số lượng nữ binh lớn.Dạ Ngu Phi nhìn thấy đám người Dạ Trọng Hoa, liền lập tức đi đến, đi tới trước mặt, nhìn thấy Âu Dương Vũ đứng một bên, hôm nay Âu Dương Vũ nàng mặc một bộ y phục thanh lịch, đứng bên cạnh một phong hoa tuyệt đại Dạ Trọng Hoa nhưng cũng không mất đi vẻ đẹp thuần khiết của mình.
Dạ Ngu Phi quả thực không có chút kinh ngạc với hôn sự của đệ đệ nàng, nàng biết khối băng lạnh lẽo này từ nhỏ đến lớn đều chỉ biết có công việc với mưu lược, nay nhìn thấy Âu Dương Vũ bên cạnh hắn thế này, liền cũng nhịn không được đưa mắt liếc nhìn ánh mắt dường như đã dần thay đổi của Dạ Trọng Hoa. Nàng cảm thấy có chút ngưỡng mộ nữ nhân trước mắt này, cẩn thận tinh tế đánh giá Âu Dương Vũ, thấy thần thái của nàng thong dong,bình thản, khuôn mặt thanh lệ, không giống với những nữ nhân nhu nhược bình thường khác, trên người tự nhiên tỏa ra một khí chất đặc biệt khó có thể hình dung được, như một đóa hoa phù dung đẫm hơi sương, tươi mát mà tinh khiết.
Dạ Ngu Phi từ trước đến giờ chỉ gắn bó với việc quân, việc nước, không giống với các vị công chúa tiểu bạch được nuông chiều từ bé, cách ăn nói không quá yểu điệu nhưng cũng không mất đi sự cao quý, nói chuyện cũng ngay thẳng, nàng hướng về phía Dạ Trọng Hoa lên tiếng: “Rốt cục cũng đã thông suốt rồi sao? Quả nhiên con mắt của đệ đệ ta không tệ a!”
Dạ Trọng Hoa nhìn sang Âu Dương Vũ sủng nịch cười.
Âu Dương Vũ đương nhiên là biết nàng là nói mình, cũng không xấu hổ, chỉ lặng lẽ tiếp lời Dạ Ngu Phi: “Công chúa nói như vậy quả thực không đúng rồi, Vũ nhi chính là cảm thấy ngài là khối băng lạnh lùng và là một người...vô cùng vô vị.”
Dạ Trọng Hoa nghe vậy đầu hắn bắt đầu đen lại. Khối băng lạnh lùng? Vô vị? A, xem ra bản thân hắn vẫn chưa đủ “Nhiệt tình”.
Dạ Ngu Phi nghe Âu Dương Vũ nói như thế, nhịn không được cười to lên không ngừng: “Vũ nhi nói rất đúng, đệ đệ lạnh lùng của ta quả thực chẳng có chút thú vị gì cả.”
Dạ Diêu đứng ở một bên nghe lời này cũng là khanh khách cười không ngừng. Âu Dương Vũ thản nhiên đứng, cũng không ngờ vừa có thứ gì đó va chạm vào người mình, cúi đầu xuống thì thấy một tiểu hài tử mặc một bộ cẩm phục màu hồng phấn, tiểu tử đó mặt đỏ bừng, ánh mắt thật to tròn, thật là đáng yêu. Âu Dương Vũ vừa định ôm lấy hắn đứng dậy một phen thì hắn bất ngờ đứng dậy, than thở nói: “Bổn hoàng tử tự mình làm được!”
Âu Dương Vũ thấy bộ dáng này của tiểu hài tử, tay có chút cứng ngắc, không ngờ hắn vừa vụng trộm nhìn Dạ Trọng Hoa một cái, liền chạy bay ra xa như ma đuổi.
“Thất đệ, cẩn thận một chút!” Một bên Dạ Diêu vội vàng hô to.
Dạ Ngu Phi một bên cười nói: “Chậc, Vũ nhi này, ngươi thấy không, tiểu thất này lúc nào cũng nghịch ngợm hiếu động như vậy thế nhưng hễ cứ vừa thấy Trọng Hoa thì như chuột thấy mèo vậy!”
Dạ Diêu nhịn không được phụt một tiếng cười, nhìn Âu Dương Vũ nói: “Vũ nhi tỷ tỷ, người kia là Lục ca ta, hắn rất sợ Trọng Hoa ca ca a!”
Âu Dương Vũ nhìn theo ánh mắt của Dạ Diêu đi qua, đã thấy đứng cách đó không xa có vài tên nam tử đang trò chuyện vui vẻ, hắn dường như phát giác ra có ai đó đang nhìn mình liền ngẩng đầu lên bắt gặp Âu Dương Vũ và đứng bên cạnh đó là Dạ Trọng Hoa, hắn lập tức cúi đầu xuống thật sâu, thậm chí còn sợ Dạ Trọng Hoa sẽ nhìn thấy hắn, sau đó hắn còn cẩn trọng lặng lẽ nấp ở phía sau Tam hoàng tử để vị Nhị huynh này của hắn không có tìm ra hắn!”Này!” Âu Dương Vũ nhẹ nhàng kéo kéo tay Dạ Trọng Hoa: “Ngươi có phải đã đối xử quá nghiêm khắc với các huynh đệ ngươi hay không? Ai cũng đều sợ ngươi hết kìa?”
Dạ Trọng Hoa vẻ mặt hắc tuyến, lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng liếc một cái. Chính lúc này có một tên thái giám tiến lên nói: “Các vị chủ tử, hoàng thượng nói nghi thức Tế trời đã chính thức bắt đầu ạ.”
Mọi người nghe vậy đều đứng dậy, cùng nhau đi ra cửa trước.
Nghi thức tế trời vô cùng long trọng, trời đất quang cảnh ở đây dường như đọng lại.
Ở trong tình cảnh trang nghiêm như thế này, không một ai dám phát ra bất kỳ âm thanh gì.
Hoàng thượng đứng ngay ở dàn tế trên ao, bên cạnh có một tên đạo sĩ mặc bộ y phục màu xám, đạo cốt tiên phong, mặt mũi hiền lành, khóe miệng mỉm cười. Hắn cầm trong tay nén hương dài đứng một bên, thần sắc nghiêm túc, không khỏi khiến cho nhiều người ở đây có cảm giác tin tưởng, sùng bài.
Hôm qua Âu Dương Vũ có nghe được một số chuyện của tên đạo sĩ Vô Vi này từ Dạ Trọng Hoa, giờ phút này được chứng kiến mọi hành động của hắn từ xa kia, nàng cảm thấy trong đôi mắt trong veo của hắn có một tia tà khí.
Lúc này, lễ bộ thượng thư cao giọng nói: “Đồ cúng bắt đầu.”
Hoàng đế lặng lẽ tiếp nhận hương từ tay tên đạo sĩ, bắt đầu hành lễ, từ từ quỳ xuống, tiếp theo ở phía sau các vị hoàng tử công chúa cũng lần lượt chậm rãi quỳ xuống.
Hoàng thượng sau khi hành lễ xong đứng lên tiếp nhận chén rượu, chậm rãi giơ tay lên, vung lên phía trước. Tiếp theo, hoàng thượng liền đem sở thư kinh Phật hướng về phía tổ tiên thần linh, cất cao giọng nói: “Cảm tạ trời xanh phù hộ cho Tây Lăng quốc ba năm nay mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, Ta! Đại diện cho toàn bộ dân chúng của Tây Lăng cảm tạ trời xanh.”
Nghi thức Lễ tế trời Tế chấm dứt, hoàng thượng đứng dậy hướng về phía mọi người nói: “Mọi người đều đứng dậy hết đi.”
“Tạ hoàng thượng!”
“Truyền ý chỉ của trẫm, hôm nay cử quốc đồng khánh!”
“Hoàng thượng thánh minh!”
Hoàng thượng trên mặt tràn đầy ý cười, nói xong liền rời khỏi khu lễ tế đi tới bên cạnh thái hậu, sắc mặt thái hậu lúc này xuất hiện một tia ủ rũ, hoàng thượng nhẹ giọng nói: “Mẫu hậu, người mệt mỏi sao? Hay là đi đến biệt viện ở Tây Sơn nghỉ ngơi một lát.”
Thái hậu cười nói: “Hôm nay cử quốc đồng khánh, cũng không nỡ đi, có điều lâu lắm rồi ta cũng chưa có ghé qua biệt viện ở đây nên đi tới đó nhìn một chút cũng tốt.”
“Vậy tùy ý người.”
Thái hậu đã muốn như thế nào thì không một ai dám làm trái ý nàng, vì thế cả đoàn người đều đi theo thái hậu nghi thức đi tây sơn biệt viện. Nơi này, kim bích huy hoàng, đưa mắt nhìn ra xa, đình thai lầu như được phủ bởi một lớp nạm vàng chói lóa, linh lung hoa lệ, rộng rãi uy nghi. Hoa viên hai bên ven đường cây mọc xanh um.
Cả đoàn người đều không dám nói lời nào, ngay cả người mồm miệng tíu tíu như Dạ Diêu cũng không buồn mở miệng. Khung cảnh hữu tình với những loài hoa kì lạ sặc sở khiến cho toàn bộ hoa viên tở nên yên tĩnh mà tao nhã, không mất đi vẻ tráng lệ, cao quý.
Hoàng thượng đến ngay sau đó, hít sâu một hơi bầu không khí mới mẻ này nhìn thái hậu nói: “Mẫu hậu, người muốn đi dạo, để Nhi thần cùng người đi một chuyến?”
Thái hậu cười nói: “Ngươi đi làm việc của mình đi, ở đây có hoàng hậu chăm sóc là được rồi.”
Hoàng thượng cũng là không ở nhiều lời, chính là nói: “Vậy trẫm đi xử lý công sự đây, mẫu hậu cứ yên tâm nghỉ ngơi.”
Thái hậu gật gật đầu liền cùng hoàng hậu đi về phía trước.
Hoàng thượng nhìn thái hậu bọn họ đã đi xa, liền nhìn Vô Vi và cả đoàn người phía sau nói: “Chúng ta sang bên kia ngồi đi.”
Nói xong hắn liền dẫn đầu hướng về phía đình viện đi đến, mọi người thấy hoàng thượng lại đi về hướng đó, trên mặt đều lộ ra thần sắc kinh ngạc, nhưng sau đó cũng chỉ có thể đi theo sau, Âu Dương Vũ cùng Dạ Trọng Hoa cũng âm thầm đưa mắt nhìn nhau, trong mắt xẹt qua một tia giảo hoạt nhưng nhanh chóng lấy lại được một chút bình tĩnh.
Đến đình viện, hoàng thượng đã an tọa, quay về phía Dạ Trọng Hoa nói: “Trọng Hoa, ngươi với Vũ nhi lại đây.”
Dạ Trọng Hoa nghe vậy đáp: “Vâng, phụ hoàng.”
Nói xong liền nắm Âu Dương Vũ đi lên.
Đứng ở bên hoàng thượng là tên đạo sĩ Vô Vi, vốn dĩ là đang yên đang lành, thì sau khi nhìn thấy Âu Dương Vũ, trên mặt lại đột nhiên hiện ra thần sắc kỳ quái, mặt hắn vặn vẹo méo xẹo,có vẻ như là đang nhìn thấy một thứ gì đó đáng sợ.
“Không được lại đây!” ngón tay của Vô Vi thẳng tắp chỉ về hướng của Âu Dương Vũ, hét lớn một tiếng, “Không được lại đây!”
Tác giả :
flowwerdance94