Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương
Chương 121: Gương vỡ lại lành
Bỗng nhiên, nàng nghe được âm thanh như vật nặng gì đó rơi xuống đất sau đó là tiếng la thất thanh đầy lo lắng của Vân Thương
Âu Dương Vũ đột ngột dừng bước, nghĩ ngợi nhưng vẫn nhất quyết không ngoảnh đầu nhìn lại.
Nhớ lại chuyện vừa rồi, nàng không khỏi nhíu mày khó hiểu, dằn lòng quay đầu lại xem tình hình thì chỉ thấy trước mắt nàng cả người Dạ Trọng Hoa trở nên chật vật không chịu đựng nổi ngã nhào xuống đất.
Trước ngực hắn thấm ướt một lớp máu đỏ tươi qua hắc bào trông kinh người. Rõ ràng cơ thể cao ngất cường tráng thế kia giờ phút này dường như suy nhược, yếu ớt không chịu nổi, giống như thủy tinh mỏng manh dễ vỡ. Khóe miệng hắn còn đọng lại một vệt máu dài, hắn miễn cưỡng gắng gượng cử động, một đôi mắt đẹp như hàn băng, tuy tái nhợt suy yếu nhưng lại tà mị thâm thúy nhìn chằm chằm về hướng Âu Dương Vũ. Âu Dương Vũ trong lòng kinh ngạc, hắn rõ ràng là đang nhìn mình nhưng tại sao tiêu cự trong mắt hắn lại không hoàn toàn đặt lên người mình.
Tim Âu Dương Vũ đập nhanh không ngừng. Dạ Trọng Hoa, chàng ấy bị làm sao vậy... sao đột nhiên lại trở nên suy nhược thế kia?
Âu Dương Vũ không rõ, một chưởng của mình rõ ràng không đủ lực để khiến Dạ Trọng Hoa phải đến mức hộc máu?
Bỗng nhiên, trên mặt Dạ Trọng Hoa thoáng vài giọt mồ hôi lạnh đầm đìa, sắc mặt trở nên tái nhợt.
“Không hay rồi! Bệnh cũ của Dạ Nhị lại tái phát!” Vân Thương nhìn bộ dáng chật vật đau đớn của Dạ Trọng Hoa thì bắt đầu hoảng sợ la lên. Sắc mặt Vân Thương vô cùng khó coi, lần trước ở Tuyết Sơn Dạ Trọng Hoa bị cảm mạo trầm trọng. Sau khi được Mộ Dung Vân Thù chữa trị thì bệnh tình đã thuyên giảm đi không ít, thế nhưng hôm nay hắn lại...
Hắn ngoảnh đầu nhìn về phía Âu Dương Vũ, lớn tiếng nói: “Nha đầu, mau lại đây giúp ta một tay, bệnh cảm mạo của Dạ Nhị lại tái phát!”
Đáy mắt Âu Dương Vũ lóe lên một tia khó hiểu mê mang, Dạ Trọng Hoa khi nào lại bị cảm mạo? Không phải đang diễn trò với nàng đó chứ?
Thấy Âu Dương Vũ vẫn không tin, Vân Thương nóng ruột như kiến bò trong chảo, hắn hét về phía Âu Dương Vũ: “Dạ Nhị vì lên Tuyết Sơn cứu nha đầu ngươi mà đợi trên đó suốt mấy ngày đêm liền không ăn không uống, bị phong hàn nghiêm trọng, mắt của hắn vì thế mà không còn nhìn thấy gì nữa! Đã vậy hắn còn ngoan cố không chịu phối hợp trị liệu, hắn bảo hắn muốn đợi nha đầu không hiểu chuyện như ngươi trở về!”
Âu Dương Vũ bị những lời nói của Vân Thương làm cho ngây ngốc đứng nghệch ra đó như đang trong mộng.
Nàng ngơ ngác nhìn Vân Thương, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại hết tất cả từng câu từng chữ.
Dạ Trọng Hoa bị phong hàn ở Tuyết Sơn, chàng ấy bây giờ...không nhìn thấy? Tại sao có thể như vậy...
“Hộc ——” Dạ Trọng Hoa vì khống chế không được nội lực nên phun ra một ngụm máu tươi.
Lúc này Âu Dương Vũ mới bừng tỉnh, hai chân như ma xui quỷ kiến chạy nhanh về phía Dạ Trọng Hoa, nàng vội vã quỳ trước mặt hắn, đáy mắt hiện lên vẻ bối rối lo lắng mà trước nay chưa từng có.Âu Dương Vũ nhìn gương mặt trắng bệch vì mất máu của Dạ Trọng Hoa, ánh mắt hoàn toàn không còn thần thái gì bên trong, máu tươi vẫn không ngừng trào ra khóe miệng...
Hắn bị nhiễm phong hàn nghiêm trọng đến mức lục phủ ngũ tạng của hắn đều bị thương rất nặng, vậy mà nàng lại đánh một quyền vào người hắn với lực mạnh như thế...
Nàng biết bây giờ hắn phải chịu đau đớn thống khổ đến mức nào. Quần áo, tay chân, thậm chí hơi thở toàn là mùi máu tanh, khiến nàng cảm thấy ngạt thở vô cùng.Hắn bất lực chống tay lên bệ xe ngựa, toàn thân hắn giờ như một con mãnh thú bị trọng thương, chỉ còn chờ chết.
Mà hắn lại vẫn điềm tĩnh, thản nhiên mặc cho cảm giác đau đớn xâm chiếm toàn bộ cơ thể, thậm chí cả trái tim đang rỉ máu của hắn. Bên môi hắn vẫn đạm mạc cười, nụ cười vừa chua xót, vừa mang theo hơi thở của sự tuyệt vọng bi quan.
Một Dạ Trọng Hoa như vậy khiến cho Âu Dương Vũ cảm thấy sợ hãi.
Tại sao lại có thể như vậy? Nàng không ngờ được, thậm chí còn không dám tưởng tượng đến. Nàng không biết hắn bị bệnh nặng như vậy, chẳng phải ban nãy hắn vẫn cực kỳ bình thường hay sao...
Dạ Trọng Hoa vẫn cố gắng giữ vững tư thế, không để bản thân mình gục đi, hai chân của hắn nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Âu Dương Vũ, hắn nắm chặt tay nàng không buông. Bởi vì phải nén chịu cơn đau đớn đang bủa vây khắp người nên gân xanh nơi mu bàn tay trắng nõn của hắn nổi bạo lên, ẩn ẩn run run.
Dạ Trọng Hoa không quan tâm đến tình trạng sức khỏe hiện giờ của hắn đáng sợ ghê người đến mức nào, gương mặt hắn lạnh đi như quỷ Satan vừa mới ngoi lên từ cõi chết, hắn đơn giản chỉ lưu luyến nhìn nàng, thanh âm mềm nhẹ: “Vũ nhi, nàng đừng đi có được không? Đừng rời khỏi ta thêm một lần nữa.”
Âu Dương Vũ bình tĩnh nhìn hắn, nàng chỉ muốn nói với hắn: chàng đừng nhiều lời vô ích, nhưng yết hầu dường như bị ai đó bóp nghẹn, không thể nói thành lời.
“Bây giờ nàng đã hết giận ta chưa?”
Không đợi Âu Dương Vũ trả lời, Dạ Trọng Hoa tiếp tục nói: “Nếu như trong lòng nàng vẫn còn tức giận... vậy ta cho nàng một cơ hội.”
Đột nhiên hắn rút một con dao găm từ trong ống tay áo, mạnh mẽ dứt khoát nhét vào tay Âu Dương Vũ, yên lặng nhìn nàng.
Vân Thương bị một màn này dọa đến hồn phi phách tán.
“Dạ Nhị!” Nhìn con dao găm đầy sắc nhọn lạnh lẽo nằm trong tay tiểu nha đầu, hắn không khỏi run sợ kêu lên.
“Im miệng! Không phải việc của ngươi!” Ánh mắt kiên định lạnh băng của Dạ Trọng Hoa vẫn không rời Âu Dương Vũ, phẫn nộ quát lớn Vân Thương.
Trong nháy mắt, bầu không khí ngưng đọng lại.
Vân Thương biết, một khi Dạ Nhị đã nói như vậy thì cho dù hắn có ngoan cố lên tiếng cản hắn thế nào, hắn cũng không thể thay đổi quyết định của Dạ Nhị. Vân Thương cắn chặt răng, yên lặng đứng một bên, chỉ hy vọng rằng Âu Dương Vũ có thể suy nghĩ chút gì đó cho Dạ Trọng Hoa để nhanh chóng chấm dứt chuyện này.Dạ Trọng Hoa cong lên nụ cười yếu ớt, tà mị vừa yêu dã đến bức người, hắn chỉ tay vào trong ngực mình, ôn nhu dỗ nàng: “Lại đây, ở nơi này, đâm xuống rồi sẽ hết giận, ngoan.”
Sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh không có một chút độ ấm, đột nhiên tay giơ lên ngoan độc giữ chặt lấy tay Âu Dương Vũ, khiến nàng không thể phản kháng.
Âu Dương Vũ vừa lo lắng vừa tức giận, thất thanh kêu to: “Dạ Trọng Hoa, đủ rồi! Thật sự đủ rồi!”
Dạ Trọng Hoa nắm chặt tay nàng, khóe miệng cong lên một tia yêu dã mị hoặc cười. Hắn không để cho nàng có cơ hội cự tuyệt, nắm lấy bàn tay mà nàng đang cầm con dao găm đó, không một chút do dự chuẩn xác đưa dao đâm thẳng chính giữa tim mình.
“Nàng có biết Dạ Trọng Hoa ta từ trước đến nay làm bất cứ chuyện gì không ai dám xen vào nửa câu, cũng chưa bao giờ quan tâm đến cảm nhận của người khác. Nhưng, Âu Dương Vũ, nàng là ngoại lệ.” Dạ Trọng Hoa nắm chặt lấy tay nàng lên tiếng “Ta biết bây giờ dù ta có nói gì nàng cũng sẽ không nghe, nhưng nếu ta cho nàng có một cơ hội để trả thù, vậy, nàng hãy đem tất cả những cơn tức giận, lòng hận thù của nàng trút hết lên người ta.”
Dạ Trọng Hoa vẫn chăm chú nhìn nàng, đôi mắt hắn không hề có thần thái giống như con dao găm trên trái tim hắn kia đâm thẳng vào trái tim nàng. Hắn mượn tay nàng, đâm một nhát ngay chính trái tim mình không sai một li.Bởi vì hắn biết thế gian này điều gì dễ tổn thương nhất. Đó không phải là không yêu, mà là người con gái mà hắn yêu sâu đậm nhất, lại chẳng hề tin tưởng hắn.
Âu Dương Vũ trong mắt sợ hãi, lần nữa lắc đầu, ra sức muốn rút tay mình ra khỏi tay hắn, trong miệng thì thào: “Dạ Trọng Hoa, chàng đừng điên như vậy được không?!”
Nhưng Dạ Trọng Hoa vẫn cứ như thế ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ một mực gắt gao cầm lấy tay nàng, thản nhiên tươi cười như pháo hoa đêm giao thừa đầu xuân.
Hắn khẽ vươn tay sờ vào mặt Âu Dương Vũ, gọi của nàng tên: “Vũ nhi, ta đối với nàng..là thật tâm...”
Lời còn chưa dứt, đáy mắt hắn hiện lên một tia ngoan ý, hắn dùng lực thật mạnh ấn tay nàng đâm xuống ngực mình!
Âu Dương Vũ không thể chịu đựng được hành động ngông cuồng của hắn lúc này, nước mắt bỗng từ khóe mi tuôn trào không thôi.
Người đàn ông đáng hận này, tại sao không biết quý trọng bản thân, lại nhẫn tâm với bản thân mình như vậy!
Nhìn mấy mũi dao sắc nhọn đâm phập thẳng tắp vào trái tim của hắn, lúc này Âu Dương Vũ cảm thấy trái tim mình đều như nhảy ra ngoài lồng ngực, ngay tại giây phút cuối cùng, Âu Dương Vũ dùng hết toàn lực đẩy con dao chệch khỏi vị trí chính giữa tim hắn, hướng đến vị trí xương quai xanh.
Lúc này máu trong cơ thể Dạ Trọng Hoa không ngừng trào ra, quay cuồng mãnh liệt, gần như hít thở không thông, mí mắt đều không có một chút khí lực, nhưng vẫn cố chống cự dùng ánh mắt thâm thúy không chớp nhìn nàng.
Ngay giây phút đó, Âu Dương Vũ mới nhận ra! Người đàn ông trước mắt nàng dám dùng tính mạng quý giá của mình ra để đổi lại chính sự đau khổ, luyến tiếc của nàng. Hắn cược tính mạng của hắn để đổi lấy những giọt nước mắt đau đớn của nàng. Nếu như thật sự..thật sự Âu Dương Vũ nàng không hề có tình cảm với hắn, không hề quan tâm hắn thì mọi chuyện sẽ ra sao?!Trong mắt Dạ Trọng Hoa mang theo một chút đau thương, cúi đầu cười rộ lên, cười đến mức ảnh hưởng đến miệng vết thương đang dần rách toạc kia, mày hắn khẽ nhăn lại, hắn thấy sự thay đổi trên gương mặt của Âu Dương Vũ biến ảo không chừng, ánh mắt càng lóe lên tia ôn nhu: “Vũ nhi, vẫn chưa hết giận sao? Vậy tiếp tục đi!“. Thanh âm leng keng, vốn là lạnh như băng nhưng lại bén nhọn truyền vào chỗ tận sâu trong lòng, vô cùng vô tận ôn nhu.
“Dạ Trọng Hoa, chàng điên rồi!” Âu Dương Vũ phức tạp trừng mắt nhìn hắn, nước mắt không khống chế được chỉ chực trào ra lời nói càng nghẹn ngào. Nếu như không phải khuôn mặt hắn đang mỗi lúc mỗi tái nhợt suy yếu thì việc nàng muốn lập tức làm lúc này chính là tát cho hắn một cái! Hắn dựa vào cái gì lại đi dùng chính sinh mạng của mình để uy hiếp nàng!
Nếu có thể, Âu Dương Vũ chỉ muốn đứng dậy xoay người bước đi mặc kệ hắn, bỏ lại hắn ở đây chơi đùa với thần chết, nhưng vì sao, vì cớ gì, chân nàng một chút cũng không muốn nhấc lên rời đi, tại sao nhìn thấy bộ dạng hắn lúc này tâm nàng giống như bị ai đó bóp chặt. Nhìn hắn đau, trái tim nàng, tâm can nàng cũng đau không kém gì cảm giác hắn đang chịu đựng lúc này.
Tay nàng, bị Dạ Trọng Hoa gắt gao nắm chặt, mồ hôi hắn đầm đìa rơi xuống, hắn nặng nề thở dốc, cẩn thận từng bước dụ dỗ nàng, lấy lòng nàng khiến nàng không thể không đối mặt với hắn: “Vũ nhi, đừng đi được không?”
“Ta...” Âu Dương Vũ lạnh lùng nhìn hắn, sau đó dùng sức giật phăng tay mình ra khỏi tay hắn, con dao theo đà rơi xuống đất, máu tươi đỏ sẫm kia nhuộm màu con dao. Đột nhiên trong lòng không khỏi nảy sinh chút e ngại, lo lắng: “Trước hết cứ dưỡng thương cho tốt rồi nói sau!”
“Vẫn còn chưa chịu tha thứ?” Gương mặt Dạ Trọng Hoa tràn đầy lo lắng, hắn giống như có chút khó thở, tựa như nếu chỉ cần nàng không đồng ý tha thứ cho hắn, máu sẽ tiếp tục tuôn trào ra khỏi miệng.
Âu Dương Vũ nhìn hắn cau mày, vẻ mặt suy yếu mà bộ dáng thống khổ, Khóe miệng run rẩy khẽ nhếch lên, tất cả xúc động dường như muốn phun trào ra cổ hỏng. như ma xui quỷ khiến nói: “Tha thứ, ta tha thứ!”
“Vậy thì tốt!” Dạ Trọng Hoa tái nhợt, khóe môi kia cong lên một ý cười hài lòng. Một màn vừa rồi hắn cố gắng dùng đến sức lực cuối cùng của mình để cứng rắn chống đỡ. Mãi đến khi nghe được hai chữ “tha thứ” từ chính miệng nàng, hắn mới lập tức buông lỏng thân thể. Nhất thời hôn mê ngã xuống đất.
“Dạ Trọng Hoa!” Âu Dương Vũ vội vàng ôm lấy hắn, kinh hoảng kêu to. Trên gương mặt Dạ Trọng Hoa lúc này bị che kín bởi lớp mồ hôi lạnh nằm bất tỉnh trong lòng nàng, sắc môi tái nhợt, toàn thân lạnh lẽo giống như xác ướp trong đá. Âu Dương Vũ có thể cảm nhận rõ ràng sự run rẩy của hắn.
Vừa rồi, trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc như vậy, hắn vẫn kiên định, cường ngạnh chống cự, bức nàng phải giết hắn! Vốn Âu Dương Vũ nàng là người cũng rất tàn nhẫn hung tàn với bản thân nhưng trước mặt hắn, trước tình cảnh hắn không một chút do dự làm ra loại chuyện như vậy, trong lòng nàng không khỏi dâng lên một tia sợ hãi, kinh hoảng. Nàng sợ...sợ thật sự hắn sẽ quyết tuyệt mà dùng chính bàn tay của nàng đâm thẳng vào tim hắn, nàng sợ...không còn được nhìn thấy khuôn mặt yêu nghiệt đáng hận này nữa! Vân Thương đứng ở một bên thấy tình hình thực sự xấu đi, thấy Âu Dương Vũ vẫn còn quỳ sững sờ ở đó mới sốt ruột quát lớn: “Mau chữa trị cho Dạ Nhị nhanh lên, còn chậm trễ nữa Dạ Nhị sẽ xảy ra chuyện mất!”
Lúc này Âu Dương Vũ mới bình tâm lại, phong hàn, mù, bây giờ lại bị trọng thương. Dù Âu Dương Vũ nàng luôn tự tin với tài y thuật của mình, nhưng trong mắt vẫn không khỏi xuất hiện một tia do dự.
Âu Dương Vũ lấy lại bình tĩnh, gấp gáp nói với Vân Thương: “Giúp ta dìu chàng ấy lên xe ngựa, mau!”
Vân Thương cẩn thận nâng Dạ Trọng Hoa dậy, đặt trên xe ngựa. Âu Dương Vũ cũng theo sát mà lên, nửa quỳ ở bên cạnh hắn, từ trong lòng lấy ra một viên thuốc đưa vào miệng Dạ Trọng Hoa, sau đó lấy băng gạc trong không gian tùy thân giúp hắn băng bó kỹ lưỡng miệng vết thương đang rỉ máu. Thật may vết thương của hắn không sâu.
Bị phong hàn rồi lại mù, hắn có ngốc hay không còn ngoan cố không chịu chấp nhận chữa trị, có phải chàng bị bệnh rồi chấn thương đến chất xám luôn không hả?
Chỉ trong vòng một nén nhang, xe ngựa đã nhanh chóng dừng trước một trang viên xa hoa vô cùng lớn.
Vân Thương rất nhanh nhảy xuống ngựa dìu Dạ Trọng Hoa vào trong phòng đặt lên giường. Âu Dương Vũ không hề chần chừ một phút giây nào từ trong không gian pha một ít nước ấm đút cho Dạ Trọng Hoa uống. Sau đó bắt đầu châm cứu ngăn chặn luồng khí lạnh đang cuồng bạo trong người hắn. Hoàn thành thi châm xong, thấy toàn thân hắn đều thấm đẫm một tầng mồ hôi, khí sắc cũng dịu đi một chút. Lúc này tảng đá nặng trên người nàng rốt cuộc cũng được dỡ xuống, nàng mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nàng lên tiếng nhờ Vân Thương mang một ít y phục sạch sẽ đến giúp Dạ Trọng Hoa thay, sau đó kê đơn đưa cho Vân Thương đi sắc thuốc.
Âu Dương Vũ nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm xúc phức tạp. Tại sao chỉ trong khoảng thời gian ngắn cơ thể Dạ Trọng Hoa có thể suy yếu đến mức này, giống như sinh lực bị một thứ gì đó vô hình hút sạch. Chính vì điều đó nàng không thể cho hắn uống loại thuốc có liều lượng mạnh, chỉ có thể cầm cự bệnh tình của hắn lúc này bằng thuốc có dược tính ôn hòa sau đó mới từ từ điều trị tốt cho hắn.
Sau khi Âu Dương Vũ đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ cho Dạ Trọng Hoa, trong lòng cũng yên tâm lên một ít. Nàng nhìn bên ngoài sắc trời đã không còn sớm, trăng cũng đã lên cao, nàng đột nhiên mới nhớ ra một việc! Sáng sớm nàng thong dong rời khỏi biệt viện của Dung Thất, giờ đã trễ thế này vẫn chưa về, hôm nay nàng còn chưa giúp Dung Thất châm cứu!
Âu Dương Vũ vừa đứng lên, đột nhiên cảm thấy tay căng thẳng, cúi đầu xuống mới phát hiện bàn tay thon dài của Dạ Trọng Hoa nhanh chóng bắt lấy tay nàng. Hắn dùng hết khí lực, dường như muốn cắt đứt cổ tay nàng.
Đau! Âu Dương Vũ thấy rõ ràng hai mắt Dạ Trọng Hoa vẫn nhắm nghiền, hình như hắn ngủ không được an giấc mà lực nắm của hắn lớn như thể đang bóp cạn mạch máu của nàng. Cổ tay nàng nhanh chóng từ màu hồng sắc thành trắng bệch. Từng ngón tay Dạ Trọng Hoa như khảm sâu vào da thịt của nàng.”Vũ nhi, đừng đi!” Sắc mặt hắn tái nhợt, thều thào kêu, cho dù Âu Dương Vũ có dùng hết sức để lôi cánh tay đó ra cũng đều vô dụng, dằn co hồi lâu nàng mới bất đắc dĩ ngồi trở lại. Lúc này sắc mặt Dạ Trọng Hoa mới dịu đi một chút, mày cũng bắt đầu giãn ra, mặc dù không còn dùng sức như ban nãy nhưng vẫn cầm lấy tay Âu Dương Vũ không có ý định buông.
Vân Thương vừa tiến vào nhìn thấy một màn này, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Âu Dương Vũ. Hắn biết Âu Dương Vũ vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện ngày hôm đó.
Hắn đi đến bên cạnh Âu Dương Vũ nhẹ giọng nói: “Nha đầu, ngươi biết không, ta và Dạ Nhị quen biết nhau cũng đã được hai mươi năm, nhưng chưa bao giờ ta thấy hắn làm bất cứ chuyện gì điên cuồng như vậy, huống chi là chuyện tình cảm nam nữ. Kỳ thật với thân phận cùng địa vị của Dạ Nhị, một người đàn ông quá đỗi ưu tú, kinh thế tài hoa như thế thì có biết bao nhiêu dạng con gái tình nguyện theo đuổi. Vậy mà chỉ vì ngươi, hắn hoàn toàn biến thành kẻ điên. Ngươi có biết chính ngươi đã ép Dạ Nhị biến thành dạng người gì không? Thậm chí ngay cả ăn uống hắn cũng không màng. Ngay hôm hắn biết ngươi rơi xuống khe băng đó, hắn điên cuồng dốc toàn bộ nội lực của mình phá vỡ băng tuyết, hắn như thể muốn san bằng hết Tuyết Sơn đó để đào được ngươi lên. Vì sao ư? Vì hắn quyết không bao giờ chịu thừa nhận sự thật rằng ngươi đã chết, hắn không chịu thừa nhận việc ngươi bỏ mặc hắn lại trên thế gian này. Và vì vẫn đơn độc tồn tại ý nghĩ đó nên hắn luôn nỗ lực tìm kiếm ngươi, kiên trì đến nỗi hai mắt hắn bây giờ đã không còn nhìn thấy gì. Cho dù hoàng thượng có hạ bao nhiêu thánh chỉ triệu hồi hắn trở về bao nhiêu lần nhưng ngay cả việc suy nghĩ cân nhắc đến hắn cũng không. Lại còn, vốn nghĩ hắn đã dần từ bỏ ý định tìm kiếm ngươi, chấp nhận sự thật, ấy vậy mà ngươi nào biết chính vì việc hắn bỏ cuộc, hy vọng cuối cùng trong tiềm thức hắn đã tắt ngúm là động lực cho hắn có cơ hội lên Tuyết sơn, đứng ngay tại chính nơi ngươi đã rơi xuống.... Dạ Nhị, hắn ngu ngốc, hắn khờ dại đào một cái hố băng lớn để chôn cùng ngươi, đi theo ngươi. Nực cười, nếu như ta không đến đó kịp thời nói cho hắn biết ngươi vẫn còn sống thì hắn đã không còn nằm đây chịu bao đau đớn...”
“Dạ Nhị - một chiến thần như hắn – một hoàng tử tuấn tú như hắn, chỉ cần hắn chịu cho ai đó một cơ hội, thì không có bất cứ cô gái nào có thể từ chối? Ấy vậy mà chỉ có duy nhất mỗi ngươi, Âu Dương Vũ, chỉ có ngươi mới có thể khiến bản thân hắn trở thành bộ dạng như ngày hôm nay.”
Âu Dương Vũ nghe xong, tim như muốn ngừng đập, từ lời kể của Vân Thương, lại một lần nữa quay trở về quá khứ, nàng không giấu được vẻ kinh ngạc, cũng hoảng loạn trên mặt mình, trong lòng kinh hoàng hoảng sợ, hắn...muốn...chôn cùng nàng? Nhưng...
Trong đầu của nàng đột nhiên liên tưởng đến người con gái hôm đó, nếu hắn có thể làm thế với nàng, vậy đối với Trình Cẩm không ngoại lệ, thậm chí chỉ có hơn không có kém. Chẳng phải hai người đó là thanh mai trúc mã, thương yêu nhau bảo vệ nhau hay sao? Âu Dương Vũ nàng còn lạ gì. Nàng cố gắng kiềm chế cảm xúc rối bời của mình, cong lên ý cười châm chọc: “Hình như ngươi lầm rồi, ngoài ta ra, người khác cũng có thể, chẳng phải có một người con gái mà chàng sẵn sàng quên mình cứu giúp hay sao?”
“Ngươi đang ám chỉ Trình Cẩm?” Vân Thương nhìn vẻ mặt đầy xa cách của Âu Dương Vũ, biểu tình lạnh lùng, vô tâm mới thấp giọng nói: “Bởi vì Dạ Nhị từng thiếu nợ cô ta một mạng, thậm chí Dạ Nhị còn nghĩ chỉ vì cô ta cứu mình mà đã hại cô ta cả đời không có cơ hội làm mẹ, cả đời phải mang căn bệnh hen suyễn. Dạ Nhị vẫn luôn canh cánh tự trách về việc đó. Nhưng về sau Dạ Nhị mới phát hiện ra tất cả mọi chuyện đều là dối trá, bịa đặt,...”
Vân Thương thấy Âu Dương Vũ nhíu mày nghi hoặc nên mới đem hết toàn bộ những gì mình biết thuật lại cho nàng nghe. Hắn muốn nàng biết rằng Dạ Nhị yêu nàng đến nhường nào, và chỉ duy nhất nàng mới có thể khiến trái tim của Dạ Nhị rung động, cũng chính nàng mới có thể khiến trái tim hắn đau đớn.
Âu Dương Vũ khẽ nhíu mày, trong lòng đã sớm tự thuyết phục rằng những lời Vân Thương nói chỉ là bịa đặt nhưng ẩn ẩn sâu tận đáy lòng, nàng có chút chấp nhận chúng.
Vân Thương thở dài một hơi: “Nha đầu, nếu ngươi rời khỏi hắn thêm lần nữa, hắn thật sự sẽ phát điên lên mất, à không, hắn sẽ chết mất!”
P/s: Tối nay ta có đủ tư cách để các nàng làm lễ rửa tội cho ta chưa a...Ta da..hòa rồi nha.
Âu Dương Vũ đột ngột dừng bước, nghĩ ngợi nhưng vẫn nhất quyết không ngoảnh đầu nhìn lại.
Nhớ lại chuyện vừa rồi, nàng không khỏi nhíu mày khó hiểu, dằn lòng quay đầu lại xem tình hình thì chỉ thấy trước mắt nàng cả người Dạ Trọng Hoa trở nên chật vật không chịu đựng nổi ngã nhào xuống đất.
Trước ngực hắn thấm ướt một lớp máu đỏ tươi qua hắc bào trông kinh người. Rõ ràng cơ thể cao ngất cường tráng thế kia giờ phút này dường như suy nhược, yếu ớt không chịu nổi, giống như thủy tinh mỏng manh dễ vỡ. Khóe miệng hắn còn đọng lại một vệt máu dài, hắn miễn cưỡng gắng gượng cử động, một đôi mắt đẹp như hàn băng, tuy tái nhợt suy yếu nhưng lại tà mị thâm thúy nhìn chằm chằm về hướng Âu Dương Vũ. Âu Dương Vũ trong lòng kinh ngạc, hắn rõ ràng là đang nhìn mình nhưng tại sao tiêu cự trong mắt hắn lại không hoàn toàn đặt lên người mình.
Tim Âu Dương Vũ đập nhanh không ngừng. Dạ Trọng Hoa, chàng ấy bị làm sao vậy... sao đột nhiên lại trở nên suy nhược thế kia?
Âu Dương Vũ không rõ, một chưởng của mình rõ ràng không đủ lực để khiến Dạ Trọng Hoa phải đến mức hộc máu?
Bỗng nhiên, trên mặt Dạ Trọng Hoa thoáng vài giọt mồ hôi lạnh đầm đìa, sắc mặt trở nên tái nhợt.
“Không hay rồi! Bệnh cũ của Dạ Nhị lại tái phát!” Vân Thương nhìn bộ dáng chật vật đau đớn của Dạ Trọng Hoa thì bắt đầu hoảng sợ la lên. Sắc mặt Vân Thương vô cùng khó coi, lần trước ở Tuyết Sơn Dạ Trọng Hoa bị cảm mạo trầm trọng. Sau khi được Mộ Dung Vân Thù chữa trị thì bệnh tình đã thuyên giảm đi không ít, thế nhưng hôm nay hắn lại...
Hắn ngoảnh đầu nhìn về phía Âu Dương Vũ, lớn tiếng nói: “Nha đầu, mau lại đây giúp ta một tay, bệnh cảm mạo của Dạ Nhị lại tái phát!”
Đáy mắt Âu Dương Vũ lóe lên một tia khó hiểu mê mang, Dạ Trọng Hoa khi nào lại bị cảm mạo? Không phải đang diễn trò với nàng đó chứ?
Thấy Âu Dương Vũ vẫn không tin, Vân Thương nóng ruột như kiến bò trong chảo, hắn hét về phía Âu Dương Vũ: “Dạ Nhị vì lên Tuyết Sơn cứu nha đầu ngươi mà đợi trên đó suốt mấy ngày đêm liền không ăn không uống, bị phong hàn nghiêm trọng, mắt của hắn vì thế mà không còn nhìn thấy gì nữa! Đã vậy hắn còn ngoan cố không chịu phối hợp trị liệu, hắn bảo hắn muốn đợi nha đầu không hiểu chuyện như ngươi trở về!”
Âu Dương Vũ bị những lời nói của Vân Thương làm cho ngây ngốc đứng nghệch ra đó như đang trong mộng.
Nàng ngơ ngác nhìn Vân Thương, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại hết tất cả từng câu từng chữ.
Dạ Trọng Hoa bị phong hàn ở Tuyết Sơn, chàng ấy bây giờ...không nhìn thấy? Tại sao có thể như vậy...
“Hộc ——” Dạ Trọng Hoa vì khống chế không được nội lực nên phun ra một ngụm máu tươi.
Lúc này Âu Dương Vũ mới bừng tỉnh, hai chân như ma xui quỷ kiến chạy nhanh về phía Dạ Trọng Hoa, nàng vội vã quỳ trước mặt hắn, đáy mắt hiện lên vẻ bối rối lo lắng mà trước nay chưa từng có.Âu Dương Vũ nhìn gương mặt trắng bệch vì mất máu của Dạ Trọng Hoa, ánh mắt hoàn toàn không còn thần thái gì bên trong, máu tươi vẫn không ngừng trào ra khóe miệng...
Hắn bị nhiễm phong hàn nghiêm trọng đến mức lục phủ ngũ tạng của hắn đều bị thương rất nặng, vậy mà nàng lại đánh một quyền vào người hắn với lực mạnh như thế...
Nàng biết bây giờ hắn phải chịu đau đớn thống khổ đến mức nào. Quần áo, tay chân, thậm chí hơi thở toàn là mùi máu tanh, khiến nàng cảm thấy ngạt thở vô cùng.Hắn bất lực chống tay lên bệ xe ngựa, toàn thân hắn giờ như một con mãnh thú bị trọng thương, chỉ còn chờ chết.
Mà hắn lại vẫn điềm tĩnh, thản nhiên mặc cho cảm giác đau đớn xâm chiếm toàn bộ cơ thể, thậm chí cả trái tim đang rỉ máu của hắn. Bên môi hắn vẫn đạm mạc cười, nụ cười vừa chua xót, vừa mang theo hơi thở của sự tuyệt vọng bi quan.
Một Dạ Trọng Hoa như vậy khiến cho Âu Dương Vũ cảm thấy sợ hãi.
Tại sao lại có thể như vậy? Nàng không ngờ được, thậm chí còn không dám tưởng tượng đến. Nàng không biết hắn bị bệnh nặng như vậy, chẳng phải ban nãy hắn vẫn cực kỳ bình thường hay sao...
Dạ Trọng Hoa vẫn cố gắng giữ vững tư thế, không để bản thân mình gục đi, hai chân của hắn nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Âu Dương Vũ, hắn nắm chặt tay nàng không buông. Bởi vì phải nén chịu cơn đau đớn đang bủa vây khắp người nên gân xanh nơi mu bàn tay trắng nõn của hắn nổi bạo lên, ẩn ẩn run run.
Dạ Trọng Hoa không quan tâm đến tình trạng sức khỏe hiện giờ của hắn đáng sợ ghê người đến mức nào, gương mặt hắn lạnh đi như quỷ Satan vừa mới ngoi lên từ cõi chết, hắn đơn giản chỉ lưu luyến nhìn nàng, thanh âm mềm nhẹ: “Vũ nhi, nàng đừng đi có được không? Đừng rời khỏi ta thêm một lần nữa.”
Âu Dương Vũ bình tĩnh nhìn hắn, nàng chỉ muốn nói với hắn: chàng đừng nhiều lời vô ích, nhưng yết hầu dường như bị ai đó bóp nghẹn, không thể nói thành lời.
“Bây giờ nàng đã hết giận ta chưa?”
Không đợi Âu Dương Vũ trả lời, Dạ Trọng Hoa tiếp tục nói: “Nếu như trong lòng nàng vẫn còn tức giận... vậy ta cho nàng một cơ hội.”
Đột nhiên hắn rút một con dao găm từ trong ống tay áo, mạnh mẽ dứt khoát nhét vào tay Âu Dương Vũ, yên lặng nhìn nàng.
Vân Thương bị một màn này dọa đến hồn phi phách tán.
“Dạ Nhị!” Nhìn con dao găm đầy sắc nhọn lạnh lẽo nằm trong tay tiểu nha đầu, hắn không khỏi run sợ kêu lên.
“Im miệng! Không phải việc của ngươi!” Ánh mắt kiên định lạnh băng của Dạ Trọng Hoa vẫn không rời Âu Dương Vũ, phẫn nộ quát lớn Vân Thương.
Trong nháy mắt, bầu không khí ngưng đọng lại.
Vân Thương biết, một khi Dạ Nhị đã nói như vậy thì cho dù hắn có ngoan cố lên tiếng cản hắn thế nào, hắn cũng không thể thay đổi quyết định của Dạ Nhị. Vân Thương cắn chặt răng, yên lặng đứng một bên, chỉ hy vọng rằng Âu Dương Vũ có thể suy nghĩ chút gì đó cho Dạ Trọng Hoa để nhanh chóng chấm dứt chuyện này.Dạ Trọng Hoa cong lên nụ cười yếu ớt, tà mị vừa yêu dã đến bức người, hắn chỉ tay vào trong ngực mình, ôn nhu dỗ nàng: “Lại đây, ở nơi này, đâm xuống rồi sẽ hết giận, ngoan.”
Sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh không có một chút độ ấm, đột nhiên tay giơ lên ngoan độc giữ chặt lấy tay Âu Dương Vũ, khiến nàng không thể phản kháng.
Âu Dương Vũ vừa lo lắng vừa tức giận, thất thanh kêu to: “Dạ Trọng Hoa, đủ rồi! Thật sự đủ rồi!”
Dạ Trọng Hoa nắm chặt tay nàng, khóe miệng cong lên một tia yêu dã mị hoặc cười. Hắn không để cho nàng có cơ hội cự tuyệt, nắm lấy bàn tay mà nàng đang cầm con dao găm đó, không một chút do dự chuẩn xác đưa dao đâm thẳng chính giữa tim mình.
“Nàng có biết Dạ Trọng Hoa ta từ trước đến nay làm bất cứ chuyện gì không ai dám xen vào nửa câu, cũng chưa bao giờ quan tâm đến cảm nhận của người khác. Nhưng, Âu Dương Vũ, nàng là ngoại lệ.” Dạ Trọng Hoa nắm chặt lấy tay nàng lên tiếng “Ta biết bây giờ dù ta có nói gì nàng cũng sẽ không nghe, nhưng nếu ta cho nàng có một cơ hội để trả thù, vậy, nàng hãy đem tất cả những cơn tức giận, lòng hận thù của nàng trút hết lên người ta.”
Dạ Trọng Hoa vẫn chăm chú nhìn nàng, đôi mắt hắn không hề có thần thái giống như con dao găm trên trái tim hắn kia đâm thẳng vào trái tim nàng. Hắn mượn tay nàng, đâm một nhát ngay chính trái tim mình không sai một li.Bởi vì hắn biết thế gian này điều gì dễ tổn thương nhất. Đó không phải là không yêu, mà là người con gái mà hắn yêu sâu đậm nhất, lại chẳng hề tin tưởng hắn.
Âu Dương Vũ trong mắt sợ hãi, lần nữa lắc đầu, ra sức muốn rút tay mình ra khỏi tay hắn, trong miệng thì thào: “Dạ Trọng Hoa, chàng đừng điên như vậy được không?!”
Nhưng Dạ Trọng Hoa vẫn cứ như thế ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ một mực gắt gao cầm lấy tay nàng, thản nhiên tươi cười như pháo hoa đêm giao thừa đầu xuân.
Hắn khẽ vươn tay sờ vào mặt Âu Dương Vũ, gọi của nàng tên: “Vũ nhi, ta đối với nàng..là thật tâm...”
Lời còn chưa dứt, đáy mắt hắn hiện lên một tia ngoan ý, hắn dùng lực thật mạnh ấn tay nàng đâm xuống ngực mình!
Âu Dương Vũ không thể chịu đựng được hành động ngông cuồng của hắn lúc này, nước mắt bỗng từ khóe mi tuôn trào không thôi.
Người đàn ông đáng hận này, tại sao không biết quý trọng bản thân, lại nhẫn tâm với bản thân mình như vậy!
Nhìn mấy mũi dao sắc nhọn đâm phập thẳng tắp vào trái tim của hắn, lúc này Âu Dương Vũ cảm thấy trái tim mình đều như nhảy ra ngoài lồng ngực, ngay tại giây phút cuối cùng, Âu Dương Vũ dùng hết toàn lực đẩy con dao chệch khỏi vị trí chính giữa tim hắn, hướng đến vị trí xương quai xanh.
Lúc này máu trong cơ thể Dạ Trọng Hoa không ngừng trào ra, quay cuồng mãnh liệt, gần như hít thở không thông, mí mắt đều không có một chút khí lực, nhưng vẫn cố chống cự dùng ánh mắt thâm thúy không chớp nhìn nàng.
Ngay giây phút đó, Âu Dương Vũ mới nhận ra! Người đàn ông trước mắt nàng dám dùng tính mạng quý giá của mình ra để đổi lại chính sự đau khổ, luyến tiếc của nàng. Hắn cược tính mạng của hắn để đổi lấy những giọt nước mắt đau đớn của nàng. Nếu như thật sự..thật sự Âu Dương Vũ nàng không hề có tình cảm với hắn, không hề quan tâm hắn thì mọi chuyện sẽ ra sao?!Trong mắt Dạ Trọng Hoa mang theo một chút đau thương, cúi đầu cười rộ lên, cười đến mức ảnh hưởng đến miệng vết thương đang dần rách toạc kia, mày hắn khẽ nhăn lại, hắn thấy sự thay đổi trên gương mặt của Âu Dương Vũ biến ảo không chừng, ánh mắt càng lóe lên tia ôn nhu: “Vũ nhi, vẫn chưa hết giận sao? Vậy tiếp tục đi!“. Thanh âm leng keng, vốn là lạnh như băng nhưng lại bén nhọn truyền vào chỗ tận sâu trong lòng, vô cùng vô tận ôn nhu.
“Dạ Trọng Hoa, chàng điên rồi!” Âu Dương Vũ phức tạp trừng mắt nhìn hắn, nước mắt không khống chế được chỉ chực trào ra lời nói càng nghẹn ngào. Nếu như không phải khuôn mặt hắn đang mỗi lúc mỗi tái nhợt suy yếu thì việc nàng muốn lập tức làm lúc này chính là tát cho hắn một cái! Hắn dựa vào cái gì lại đi dùng chính sinh mạng của mình để uy hiếp nàng!
Nếu có thể, Âu Dương Vũ chỉ muốn đứng dậy xoay người bước đi mặc kệ hắn, bỏ lại hắn ở đây chơi đùa với thần chết, nhưng vì sao, vì cớ gì, chân nàng một chút cũng không muốn nhấc lên rời đi, tại sao nhìn thấy bộ dạng hắn lúc này tâm nàng giống như bị ai đó bóp chặt. Nhìn hắn đau, trái tim nàng, tâm can nàng cũng đau không kém gì cảm giác hắn đang chịu đựng lúc này.
Tay nàng, bị Dạ Trọng Hoa gắt gao nắm chặt, mồ hôi hắn đầm đìa rơi xuống, hắn nặng nề thở dốc, cẩn thận từng bước dụ dỗ nàng, lấy lòng nàng khiến nàng không thể không đối mặt với hắn: “Vũ nhi, đừng đi được không?”
“Ta...” Âu Dương Vũ lạnh lùng nhìn hắn, sau đó dùng sức giật phăng tay mình ra khỏi tay hắn, con dao theo đà rơi xuống đất, máu tươi đỏ sẫm kia nhuộm màu con dao. Đột nhiên trong lòng không khỏi nảy sinh chút e ngại, lo lắng: “Trước hết cứ dưỡng thương cho tốt rồi nói sau!”
“Vẫn còn chưa chịu tha thứ?” Gương mặt Dạ Trọng Hoa tràn đầy lo lắng, hắn giống như có chút khó thở, tựa như nếu chỉ cần nàng không đồng ý tha thứ cho hắn, máu sẽ tiếp tục tuôn trào ra khỏi miệng.
Âu Dương Vũ nhìn hắn cau mày, vẻ mặt suy yếu mà bộ dáng thống khổ, Khóe miệng run rẩy khẽ nhếch lên, tất cả xúc động dường như muốn phun trào ra cổ hỏng. như ma xui quỷ khiến nói: “Tha thứ, ta tha thứ!”
“Vậy thì tốt!” Dạ Trọng Hoa tái nhợt, khóe môi kia cong lên một ý cười hài lòng. Một màn vừa rồi hắn cố gắng dùng đến sức lực cuối cùng của mình để cứng rắn chống đỡ. Mãi đến khi nghe được hai chữ “tha thứ” từ chính miệng nàng, hắn mới lập tức buông lỏng thân thể. Nhất thời hôn mê ngã xuống đất.
“Dạ Trọng Hoa!” Âu Dương Vũ vội vàng ôm lấy hắn, kinh hoảng kêu to. Trên gương mặt Dạ Trọng Hoa lúc này bị che kín bởi lớp mồ hôi lạnh nằm bất tỉnh trong lòng nàng, sắc môi tái nhợt, toàn thân lạnh lẽo giống như xác ướp trong đá. Âu Dương Vũ có thể cảm nhận rõ ràng sự run rẩy của hắn.
Vừa rồi, trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc như vậy, hắn vẫn kiên định, cường ngạnh chống cự, bức nàng phải giết hắn! Vốn Âu Dương Vũ nàng là người cũng rất tàn nhẫn hung tàn với bản thân nhưng trước mặt hắn, trước tình cảnh hắn không một chút do dự làm ra loại chuyện như vậy, trong lòng nàng không khỏi dâng lên một tia sợ hãi, kinh hoảng. Nàng sợ...sợ thật sự hắn sẽ quyết tuyệt mà dùng chính bàn tay của nàng đâm thẳng vào tim hắn, nàng sợ...không còn được nhìn thấy khuôn mặt yêu nghiệt đáng hận này nữa! Vân Thương đứng ở một bên thấy tình hình thực sự xấu đi, thấy Âu Dương Vũ vẫn còn quỳ sững sờ ở đó mới sốt ruột quát lớn: “Mau chữa trị cho Dạ Nhị nhanh lên, còn chậm trễ nữa Dạ Nhị sẽ xảy ra chuyện mất!”
Lúc này Âu Dương Vũ mới bình tâm lại, phong hàn, mù, bây giờ lại bị trọng thương. Dù Âu Dương Vũ nàng luôn tự tin với tài y thuật của mình, nhưng trong mắt vẫn không khỏi xuất hiện một tia do dự.
Âu Dương Vũ lấy lại bình tĩnh, gấp gáp nói với Vân Thương: “Giúp ta dìu chàng ấy lên xe ngựa, mau!”
Vân Thương cẩn thận nâng Dạ Trọng Hoa dậy, đặt trên xe ngựa. Âu Dương Vũ cũng theo sát mà lên, nửa quỳ ở bên cạnh hắn, từ trong lòng lấy ra một viên thuốc đưa vào miệng Dạ Trọng Hoa, sau đó lấy băng gạc trong không gian tùy thân giúp hắn băng bó kỹ lưỡng miệng vết thương đang rỉ máu. Thật may vết thương của hắn không sâu.
Bị phong hàn rồi lại mù, hắn có ngốc hay không còn ngoan cố không chịu chấp nhận chữa trị, có phải chàng bị bệnh rồi chấn thương đến chất xám luôn không hả?
Chỉ trong vòng một nén nhang, xe ngựa đã nhanh chóng dừng trước một trang viên xa hoa vô cùng lớn.
Vân Thương rất nhanh nhảy xuống ngựa dìu Dạ Trọng Hoa vào trong phòng đặt lên giường. Âu Dương Vũ không hề chần chừ một phút giây nào từ trong không gian pha một ít nước ấm đút cho Dạ Trọng Hoa uống. Sau đó bắt đầu châm cứu ngăn chặn luồng khí lạnh đang cuồng bạo trong người hắn. Hoàn thành thi châm xong, thấy toàn thân hắn đều thấm đẫm một tầng mồ hôi, khí sắc cũng dịu đi một chút. Lúc này tảng đá nặng trên người nàng rốt cuộc cũng được dỡ xuống, nàng mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nàng lên tiếng nhờ Vân Thương mang một ít y phục sạch sẽ đến giúp Dạ Trọng Hoa thay, sau đó kê đơn đưa cho Vân Thương đi sắc thuốc.
Âu Dương Vũ nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm xúc phức tạp. Tại sao chỉ trong khoảng thời gian ngắn cơ thể Dạ Trọng Hoa có thể suy yếu đến mức này, giống như sinh lực bị một thứ gì đó vô hình hút sạch. Chính vì điều đó nàng không thể cho hắn uống loại thuốc có liều lượng mạnh, chỉ có thể cầm cự bệnh tình của hắn lúc này bằng thuốc có dược tính ôn hòa sau đó mới từ từ điều trị tốt cho hắn.
Sau khi Âu Dương Vũ đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ cho Dạ Trọng Hoa, trong lòng cũng yên tâm lên một ít. Nàng nhìn bên ngoài sắc trời đã không còn sớm, trăng cũng đã lên cao, nàng đột nhiên mới nhớ ra một việc! Sáng sớm nàng thong dong rời khỏi biệt viện của Dung Thất, giờ đã trễ thế này vẫn chưa về, hôm nay nàng còn chưa giúp Dung Thất châm cứu!
Âu Dương Vũ vừa đứng lên, đột nhiên cảm thấy tay căng thẳng, cúi đầu xuống mới phát hiện bàn tay thon dài của Dạ Trọng Hoa nhanh chóng bắt lấy tay nàng. Hắn dùng hết khí lực, dường như muốn cắt đứt cổ tay nàng.
Đau! Âu Dương Vũ thấy rõ ràng hai mắt Dạ Trọng Hoa vẫn nhắm nghiền, hình như hắn ngủ không được an giấc mà lực nắm của hắn lớn như thể đang bóp cạn mạch máu của nàng. Cổ tay nàng nhanh chóng từ màu hồng sắc thành trắng bệch. Từng ngón tay Dạ Trọng Hoa như khảm sâu vào da thịt của nàng.”Vũ nhi, đừng đi!” Sắc mặt hắn tái nhợt, thều thào kêu, cho dù Âu Dương Vũ có dùng hết sức để lôi cánh tay đó ra cũng đều vô dụng, dằn co hồi lâu nàng mới bất đắc dĩ ngồi trở lại. Lúc này sắc mặt Dạ Trọng Hoa mới dịu đi một chút, mày cũng bắt đầu giãn ra, mặc dù không còn dùng sức như ban nãy nhưng vẫn cầm lấy tay Âu Dương Vũ không có ý định buông.
Vân Thương vừa tiến vào nhìn thấy một màn này, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Âu Dương Vũ. Hắn biết Âu Dương Vũ vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện ngày hôm đó.
Hắn đi đến bên cạnh Âu Dương Vũ nhẹ giọng nói: “Nha đầu, ngươi biết không, ta và Dạ Nhị quen biết nhau cũng đã được hai mươi năm, nhưng chưa bao giờ ta thấy hắn làm bất cứ chuyện gì điên cuồng như vậy, huống chi là chuyện tình cảm nam nữ. Kỳ thật với thân phận cùng địa vị của Dạ Nhị, một người đàn ông quá đỗi ưu tú, kinh thế tài hoa như thế thì có biết bao nhiêu dạng con gái tình nguyện theo đuổi. Vậy mà chỉ vì ngươi, hắn hoàn toàn biến thành kẻ điên. Ngươi có biết chính ngươi đã ép Dạ Nhị biến thành dạng người gì không? Thậm chí ngay cả ăn uống hắn cũng không màng. Ngay hôm hắn biết ngươi rơi xuống khe băng đó, hắn điên cuồng dốc toàn bộ nội lực của mình phá vỡ băng tuyết, hắn như thể muốn san bằng hết Tuyết Sơn đó để đào được ngươi lên. Vì sao ư? Vì hắn quyết không bao giờ chịu thừa nhận sự thật rằng ngươi đã chết, hắn không chịu thừa nhận việc ngươi bỏ mặc hắn lại trên thế gian này. Và vì vẫn đơn độc tồn tại ý nghĩ đó nên hắn luôn nỗ lực tìm kiếm ngươi, kiên trì đến nỗi hai mắt hắn bây giờ đã không còn nhìn thấy gì. Cho dù hoàng thượng có hạ bao nhiêu thánh chỉ triệu hồi hắn trở về bao nhiêu lần nhưng ngay cả việc suy nghĩ cân nhắc đến hắn cũng không. Lại còn, vốn nghĩ hắn đã dần từ bỏ ý định tìm kiếm ngươi, chấp nhận sự thật, ấy vậy mà ngươi nào biết chính vì việc hắn bỏ cuộc, hy vọng cuối cùng trong tiềm thức hắn đã tắt ngúm là động lực cho hắn có cơ hội lên Tuyết sơn, đứng ngay tại chính nơi ngươi đã rơi xuống.... Dạ Nhị, hắn ngu ngốc, hắn khờ dại đào một cái hố băng lớn để chôn cùng ngươi, đi theo ngươi. Nực cười, nếu như ta không đến đó kịp thời nói cho hắn biết ngươi vẫn còn sống thì hắn đã không còn nằm đây chịu bao đau đớn...”
“Dạ Nhị - một chiến thần như hắn – một hoàng tử tuấn tú như hắn, chỉ cần hắn chịu cho ai đó một cơ hội, thì không có bất cứ cô gái nào có thể từ chối? Ấy vậy mà chỉ có duy nhất mỗi ngươi, Âu Dương Vũ, chỉ có ngươi mới có thể khiến bản thân hắn trở thành bộ dạng như ngày hôm nay.”
Âu Dương Vũ nghe xong, tim như muốn ngừng đập, từ lời kể của Vân Thương, lại một lần nữa quay trở về quá khứ, nàng không giấu được vẻ kinh ngạc, cũng hoảng loạn trên mặt mình, trong lòng kinh hoàng hoảng sợ, hắn...muốn...chôn cùng nàng? Nhưng...
Trong đầu của nàng đột nhiên liên tưởng đến người con gái hôm đó, nếu hắn có thể làm thế với nàng, vậy đối với Trình Cẩm không ngoại lệ, thậm chí chỉ có hơn không có kém. Chẳng phải hai người đó là thanh mai trúc mã, thương yêu nhau bảo vệ nhau hay sao? Âu Dương Vũ nàng còn lạ gì. Nàng cố gắng kiềm chế cảm xúc rối bời của mình, cong lên ý cười châm chọc: “Hình như ngươi lầm rồi, ngoài ta ra, người khác cũng có thể, chẳng phải có một người con gái mà chàng sẵn sàng quên mình cứu giúp hay sao?”
“Ngươi đang ám chỉ Trình Cẩm?” Vân Thương nhìn vẻ mặt đầy xa cách của Âu Dương Vũ, biểu tình lạnh lùng, vô tâm mới thấp giọng nói: “Bởi vì Dạ Nhị từng thiếu nợ cô ta một mạng, thậm chí Dạ Nhị còn nghĩ chỉ vì cô ta cứu mình mà đã hại cô ta cả đời không có cơ hội làm mẹ, cả đời phải mang căn bệnh hen suyễn. Dạ Nhị vẫn luôn canh cánh tự trách về việc đó. Nhưng về sau Dạ Nhị mới phát hiện ra tất cả mọi chuyện đều là dối trá, bịa đặt,...”
Vân Thương thấy Âu Dương Vũ nhíu mày nghi hoặc nên mới đem hết toàn bộ những gì mình biết thuật lại cho nàng nghe. Hắn muốn nàng biết rằng Dạ Nhị yêu nàng đến nhường nào, và chỉ duy nhất nàng mới có thể khiến trái tim của Dạ Nhị rung động, cũng chính nàng mới có thể khiến trái tim hắn đau đớn.
Âu Dương Vũ khẽ nhíu mày, trong lòng đã sớm tự thuyết phục rằng những lời Vân Thương nói chỉ là bịa đặt nhưng ẩn ẩn sâu tận đáy lòng, nàng có chút chấp nhận chúng.
Vân Thương thở dài một hơi: “Nha đầu, nếu ngươi rời khỏi hắn thêm lần nữa, hắn thật sự sẽ phát điên lên mất, à không, hắn sẽ chết mất!”
P/s: Tối nay ta có đủ tư cách để các nàng làm lễ rửa tội cho ta chưa a...Ta da..hòa rồi nha.
Tác giả :
flowwerdance94