Thần Y, Ngươi Thật Cao Lãnh!
Chương 17: Án kiện thứ nhất: Sau khi say rượu
Hiện tại đã là tháng mười một, đang là cuối mùa thu.
Gió cuốn những chiếc lá vàng trên sân bay lượn, vòng vòng trên không trung, biểu đạt mùa đông sắp tới.
Ninh Vô Tâm rụt rụt cổ.
Quan hệ của y cùng với Nghiêm Vân Khải cũng tiêu điều tựa như cuối mùa thu này, thực sự khiến người khác nản lòng.
Y sửa sang xong mấy cuốn sách trên bàn, cẩn thận đặt vào trong hòm thuốc.
Những sách này vô cùng quan trọng, ai cũng không thể phát hiện.
Vừa phát hiện, không nói y hoàn toàn không còn hình tượng nữa, cũng sẽ phải chịu sự nổi giận của người nào đó.
Bây giờ cách vụ án của Tiểu Hạnh đã hai tháng.
Hai tháng qua, Ninh Vô tâm ngoại trừ trị mắt cho Nghiêm Vân Khải, cũng luôn luôn giúp hắn huấn luyện, chọn lựa ra sáu người hộ vệ.
A, không phải, là bảy.
Lưu thống lĩnh vô cùng bội phục Vương gia, đem tiểu như tử của mình tới làm người hầu cho Vương gia, ngóng trông hắn có thể theo Vương gia học chút việc.
Lam Thượng Quân mấy tháng này đều rất biết điều, đề bạt thạch Thạch Việt lên làm ti ngục, tự mình tới thỉnh an hai lần, sử dụng công phu trên mặt vô cùng nhuần nhuyễn.
Từ sau vụ án của Tiểu Hạnh, phủ nha ngược lại không dám dùng tư hình nữa.
Án tử nào không phá được, Thạch Thanh Việt bình thường đều đến thỉnh giáo, Nghiêm Vân Khải ban ngày cũng rất bận rộn.
Hai người đều bận rộn như vậy, đương nhiên… sẽ không có thời gian để phát triển tình cảm, khanh khanh ta ta…
Hai tháng qua Ninh Vô Tâm và Nghiêm Vân Khải thường xuyên cùng đồng sàng cộng chẩm, mỹ kỳ danh viết bàn chuyện quan trọng trong đêm, mỹ kỳ danh viết trị chứng động kinh, mỹ kỳ danh viết tăng tiến cảm tình, thúc đẩy đầu gối tâm sự.
Y giả bộ động kinh ngoài sáng trong tối ngầm câu dẫn mê hoặc, chiêu gì cũng đã dùng qua, nhưng Nghiêm Vân Khải chỉ cần nghĩ quá mức thân cận liền đem y đẩy ra.
Ninh Vô Tâm gõ gõ đầu, chính y chọn tới chọn lui lâu như vậy, thế nào lại chọn đúng phải thánh nhân đây?
Khỏang thời gian này y luôn nghĩ, mình không phải là quá nóng vội, dọa Nghiêm Vân Khải sợ hãi?
Thế nhưng, lúc y không chủ động, căn bản không vớt được cái gì a…
Khẳng định có chuyện gì đó mà y vẫn chưa nghĩ tới.
Sở dĩ, mấy ngày này y lợi dụng khoảng thời gian rảnh rỗi để đi đến vài thư phường nhỏ mua một ít sách giáo khoa.
Trong đó có một quyển sách miêu tả tình huống đưa tới sự chú ý của y.
“Ngân Phong co rúm lại thân thể, nắm thật chặt tiết y bị xé tung tóe, hai mắt rưng rưng, mang theo âm thanh nức nở núp ở góc tường, “Ngươi không nên tới, không nên tới…” một bên nức nở, một bên nỗ lực che đôi chân trắng nõn không hề che đậy. Đông Phương lập tức cảm thấy cổ họng của mình phát khô, bụng dưới sinh ra một cỗ tà hỏa, đốt mất lý trí gã, thú tính đại phát.”
Ninh Vô Tâm yên lặng nhớ kỹ những từ mấu chốt, “Mất lý trí, trở nên thú tính.”
Y nghĩ, đây chính là vấn đề lớn nhất giữa y và Nghiêm Vân Khải.
Nghiêm Vân Khải quá mức lý trí, quá mức có nhân tính, không hề có thú tính.
Y quyết định đem cảnh diễn dục cự hoàn nghênh của Ngân Phong hảo hảo diễn với Nghiêm Vân Khải.
Bất quá, Nghiêm Vân Khải nhìn không thấy, kích thích từ thị giác chắc sẽ không mãnh liệt như vậy, vậy phải cần phải có chút công phu.
Ninh Vô Tâm xoa xoa tay, mau chóng diễn lại phương pháp tác chiến trong đầu một lần lại một lần.
=========================================================================
Ninh Vô Tâm nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ Nghiêm Vân Khải, gọi Bao Từ đem vài vò rượu ngon và mấy món đưa vào.
Y suy nghĩ hồi lâu, nếu y không thèm dùng đến xuân dược, vì để Nghiêm Vân Khải không còn đạo đức, thế nào cũng cần đến đạo cụ không thể thiếu là rượu.
Bao Từ bỏ xuống thức ăn, Ninh Vô Tâm lại lạnh mặt bảo cậu ra ngoài.
Nghiêm Vân Khải vừa mới thấy Thạch Thanh Việt trở về, đang thay quần áo, nghe được động tĩnh lập tức nghiêng đầu, mỉm cười nói, “Niệm Chi đêm nay có nhã hứng uống rượu?”
“Cho tới hôm nay đều bận rộn nhiều việc, vẫn chưa có thời gian chúng mừng Vương gia phá được án. Tối nay Niệm Chi tự mình xuống bếp làm mấy món giúp Vương gia trợ hứng.”
Nghiêm Vân Khải ngồi xuống trước bàn, mỉm cười, trong lòng hắn thích nhất là thời gian Ninh Vô Tâm hòa nhã.
Ninh Vô Tâm rót đầy một chén rượu, đưa đến bên môi Nghiêm Vân Khải, thanh âm mềm nhẹ, “Chén thứ nhất, chúc mừng Vương gia liệu sự như thần, trong ba ngày đã giải được án của Tiểu Hạnh.”
Rượu không làm người say, người đã tự say.
Nghiêm Vân Khải cảm thấy bầu không khí lúc này khiến hắn hơi say.
Niệm Chi.. tối nay thật sự là rất nhu thuận.
Nếu là người khác mời rượu hắn, hắn đương nhiên sẽ khách khí một phen, nói vài câu xấu hổ.
Nhưng lúc này, hắn lại rất muốn nói, Niệm Chi uy ta uống được không?
Hắn nhịn xuống câu nói sắp ra khỏi cửa miệng, bưng ly rượu lên, ngửa cổ uống cạn một hơi.
Ninh Vô Tâm lại vội vã dâng lên một chén, “Chén thứ hai, chúc mừng Vương gia được Hoàng thượng ban thưởng.”
Tiếp tục uống tiếp tục uống!
Uống say dễ làm việc!
Ninh Vô Tâm nhe răng cười trong lòng, đêm nay rót say ngươi!
Nghiêm Vân Khải không nói lời nào, lại uống tiếp.
Trên mặt hắn đã hiện ra chút ửng đỏ, thoạt nhìn giống như đã hơi say.
Ninh Vô Tâm cười to trong lòng, với tửu lượng này của ngươi, đêm nay sẽ cho ngươi chết trong ôn nhu hương!
Y vội vã nâng lên chén thứ ba, trông mong nhìn.
Ai biết lần này Nghiêm Vân Khải lại nhẹ nhàng đẩy lại, “Niệm Chi theo ta uống.”
Nói xong mỉm cười ngồi chờ.
Ninh Vô Tâm nghĩ thầm, uống thì uống!
Mặc dù tửu lượng của y không cao lắm, nếu không được nữa thì đổ sạch đi là được, dù sao hắn cũng không nhìn thấy.
Ninh Vô Tâm bưng chén rượu lên, ngửa cổ uống sạch một hơi, rượu này ngọt ngào, dĩ nhiên lại không có cảm giác cay chua.
Y chau mày, lại rót cho mình một chén, uống xong ly thứ hai, lại chép miệng một cái.
Rượu này hương vị rất tốt, thế nhưng y lại không thấy chút tác dụng nào a.
Vừa rồi buộc Bao Từ lấy ra rượu có tửu lượng lớn nhất ra, hóa ra lại là trình độ như vậy?!
Loại rượu này làm sao có thể làm người khác say được?
Vậy kế hoạch hôm nay không phải là bị hủy bỏ?
Nghiêm Vân Khải vô cùng lý trí, y vô luận cọ xát thế nào, lê hoa đới lệ thế nào cùng không thể khiến hắn nổi lên thú tính!
Ninh Vô Tâm càng nghĩ càng phiền muộn, lại rót thêm chén rượu, uống vào.
Thực sự là một chút cảm giác cũng không có a!!
Nghiêm Vân Khải nghe Ninh Vô Tâm uống một chén lại một chén, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Rượu này, gọi là “Thiên Nhật túy”, lúc vừa uống vào không có cảm giác gì, thế nhưng tác dụng chậm lại rất lớn.
Tửu lượng của hắn tốt như vậy, tối đa cũng chỉ có thể uống bốn chén.
Tửu lượng của Niệm Chi tốt như vậy?
Hắn nghe Ninh Vô Tâm uống xong bốn chén, cảm thấy hẳn là nên lên tiếng ngăn cản.
Còn chưa kịp nói, đã nghe Ninh Vô Tâm lẩm bẩm, “Ách, Vương gia, ngươi thế nào lại biến thành ba người?”
Ngực Nghiêm Vân Khải không khỏi mềm nhũn, tên ngu ngốc này, hóa ra đã say rồi.
Ninh Vô Tâm đứng lên, lảo đảo đến gần Nghiêm Vân Khải, bước chân không ổn định.
Bốn chén rượu vừa xuống bụng, y lập tức cảm thấy rượu xông lên não, cả người mềm nhũn, chưa kịp phản ứng gì đã nhẹ bỗng cả người, không thể suy nghĩ được như bình thường.
Ninh Vô Tâm một bên cười, một bên đi đến trước người Nghiêm Vân Khải, lảo đà lảo đảo, ngã vào trên người hắn.
Nghiêm Vân Khải lập tức ôm lấy y, để y ngồi trên chân mình, tránh bị trượt xuống.
Ninh Vô Tâm ôm lấy cổ hắn, vuốt mặt hắn rồi cười khúch khích, “Vương gia lớn lên thật là đẹp trai…”
Khóe miệng Nghiêm Vân Khải không nhịn được cong lên, gặp qua người ngốc, lại chưa từng thấy người nào ngốc như vậy.
Ninh Vô Tâm dán miệng lên trên mặt hắn, thanh âm vô cùng tủi thân, “Vương gia… Ta thích ngươi như vậy, vì sao ngươi không muốn ta?”
Nghiêm Vân Khải ngẩn ngơ, thích?
Ninh Vô Tâm càng không chịu bỏ qua, đứng lên, xé y phục của mình, lấy tay Nghiêm Vân Khải sờ loạn khắp người mình, “Vương gia, thân thể của ta vừa trắng lại mềm, sờ rất sướng, vì sao ngươi lại không cần?”
Nghiêm Vân Khải chỉ cảm giác gân xanh trên mặt mình bắt đầu giật giật.
Dưới tay là da thịt trơn nhẵn co dãn, quả thực sờ rất thích.
Thế nhưng… Như thế này thực sự quá nguy hiểm.
Hắn vội vàng dời tay đi, muốn mặc lại y phục thật tốt cho người kia.
Ninh Vô tâm đẩy tay hắn ra, thở dài một tiếng, mềm nhũn nhoài lên trên người hắn, “Vương gia, ta… rất thích rất thích ngươi… rất thích rất thích…”
Thích …. ta?
Rất thích rất thích?
Nghiêm Vân Khải bị vài câu rất thích rất thích làm cho động tâm, từ đáy lòng sinh ra một dòng rung động.
Niệm Chi… Thích hắn như vậy?
Đối với hắn là loại cảm tình này?
Vì sao, bản thân hắn rõ ràng là một người mù a…
Ninh Vô Tâm lại lẩm bẩm nói, “Vương gia… Ngươi là người đầu tiên mà ta từng thích.. Ngươi không muốn ta, ta phải làm cái gì bây giờ…”
Lúc say rượu, tâm tình vốn kích động nay lại càng thêm kích động, nói nói, y vậy mà lại nghẹn ngào, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Người đầu tiên… sao?
Nghiêm Vân Khải cẩn thận nghiền ngẫm mấy từ này, chỉ cảm thấy như vừa uống nước mưa mùa xuân, ấm áp vô biên.
Hắn nâng mặt Ninh Vô Tâm, nhẹ nhàng xoa nước mắt trên mặt y, làm động tác “suỵt”, “Niệm Chi không khóc…”
Dỗ vài câu, lại không thấy y đáp lại, Nghiêm Vân Khải để y dựa vào bả vai mình.
Không lâu sau, người trong ngực hô hấp đều đều, hóa ra đã đi vào giấc mộng.
Nghiêm Vân Khải ngây ngô ngồi yên, trong đầu ý nghĩ rối tung rối mù.
Hóa ra, mấy tháng này Niệm Chi có nhiều hành động kì quái như vậy, hắn nghĩ là cổ quái, vậy mà lại do thích hắn.
Hắn không phải không từng nghĩ qua khả năng này, thế nhưng hắn vốn ngay thẳng, luôn cảm thấy hai người là nam nhân, bản thân hắn lại là một tên mù, vậy nên theo bản năng liền bỏ qua suy nghĩ này.
Mặt của hắn không khỉ đen thui, dù là thích, cũng không phải cả ngày chỉ coi trọng nửa người dưới của mình, lúc nào cũng muốn cọ nơi nào đó a~!
Hắn không khỏi oán hận, ngươi thích ta, rốt cuộc là thích vì cái gì?
Muốn cùng ta làm cái ấy ấy đó thôi sao?
Hắn nắm cằm Ninh Vô Tâm.
Ngươi nếu như chỉ muốn cái ấy ấy đó đó, chỉ muốn cái đó…
Ta tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi.
Chỉ là… dân phong Tường quốc so với Chiêu quốc trước kia của hắn còn cứng nhắc hơn.
Hai nam nhân cùng một chỗ, sẽ chỉ khiến người khác khinh thường, chắc chắn sẽ bị người khác xem thường.
Hắn sờ sờ má người trong lòng, nhu tình tuôn ra.
Nếu để Niệm Chi chịu ánh mắt khác thường của người khác, cả đời không ngóc đầu lên để gặp người khác, chẳng phải là đã ủy khuất người trong ngực?
Vẫn là… Không thể ở cùng một chỗ đi….
Ngực Nghiêm Vân Khải buồn bã, mơ hồ cảm thấy không cam lòng.
Bản thân hắn trong hai tháng này, vì sao lại đối với y không muốn xa rời và tán thưởng nhiều như vậy?
Lẽ nào chỉ là ơn tri ngộ, lòng cảm kích thôi sao?
Hắn cúi đầu, nắm cằm người trong lòng, nhẹ nhàng nâng lên.
Niệm Chi, rốt cuộc có hình dạng thế nào?
Từ khi hắn mù mắt tới nay, chưa từng có mong muốn được nhìn thấy giống như bây giờ.
Cho dù chỉ là một chớp mắt, hắn cũng muốn nhìn rõ người này lớn lên đến tột cùng là có hình dáng như thế nào, để rồi nhớ thật kĩ trong lòng.
Cổ họng không ngừng động, hắn nhịn không được nhẹ nhàng in một nụ hôn lên đôi môi kia.
Trong lòng một bên hô làm thế này sai rồi, sai rồi…
Nhưng đầu lưỡi một lần lại một lần xẹt qua môi người nọ, cảm nhận tia tê dại khiến cho bản thân hắn run rẩy, muốn ngừng mà không được.
Gió cuốn những chiếc lá vàng trên sân bay lượn, vòng vòng trên không trung, biểu đạt mùa đông sắp tới.
Ninh Vô Tâm rụt rụt cổ.
Quan hệ của y cùng với Nghiêm Vân Khải cũng tiêu điều tựa như cuối mùa thu này, thực sự khiến người khác nản lòng.
Y sửa sang xong mấy cuốn sách trên bàn, cẩn thận đặt vào trong hòm thuốc.
Những sách này vô cùng quan trọng, ai cũng không thể phát hiện.
Vừa phát hiện, không nói y hoàn toàn không còn hình tượng nữa, cũng sẽ phải chịu sự nổi giận của người nào đó.
Bây giờ cách vụ án của Tiểu Hạnh đã hai tháng.
Hai tháng qua, Ninh Vô tâm ngoại trừ trị mắt cho Nghiêm Vân Khải, cũng luôn luôn giúp hắn huấn luyện, chọn lựa ra sáu người hộ vệ.
A, không phải, là bảy.
Lưu thống lĩnh vô cùng bội phục Vương gia, đem tiểu như tử của mình tới làm người hầu cho Vương gia, ngóng trông hắn có thể theo Vương gia học chút việc.
Lam Thượng Quân mấy tháng này đều rất biết điều, đề bạt thạch Thạch Việt lên làm ti ngục, tự mình tới thỉnh an hai lần, sử dụng công phu trên mặt vô cùng nhuần nhuyễn.
Từ sau vụ án của Tiểu Hạnh, phủ nha ngược lại không dám dùng tư hình nữa.
Án tử nào không phá được, Thạch Thanh Việt bình thường đều đến thỉnh giáo, Nghiêm Vân Khải ban ngày cũng rất bận rộn.
Hai người đều bận rộn như vậy, đương nhiên… sẽ không có thời gian để phát triển tình cảm, khanh khanh ta ta…
Hai tháng qua Ninh Vô Tâm và Nghiêm Vân Khải thường xuyên cùng đồng sàng cộng chẩm, mỹ kỳ danh viết bàn chuyện quan trọng trong đêm, mỹ kỳ danh viết trị chứng động kinh, mỹ kỳ danh viết tăng tiến cảm tình, thúc đẩy đầu gối tâm sự.
Y giả bộ động kinh ngoài sáng trong tối ngầm câu dẫn mê hoặc, chiêu gì cũng đã dùng qua, nhưng Nghiêm Vân Khải chỉ cần nghĩ quá mức thân cận liền đem y đẩy ra.
Ninh Vô Tâm gõ gõ đầu, chính y chọn tới chọn lui lâu như vậy, thế nào lại chọn đúng phải thánh nhân đây?
Khỏang thời gian này y luôn nghĩ, mình không phải là quá nóng vội, dọa Nghiêm Vân Khải sợ hãi?
Thế nhưng, lúc y không chủ động, căn bản không vớt được cái gì a…
Khẳng định có chuyện gì đó mà y vẫn chưa nghĩ tới.
Sở dĩ, mấy ngày này y lợi dụng khoảng thời gian rảnh rỗi để đi đến vài thư phường nhỏ mua một ít sách giáo khoa.
Trong đó có một quyển sách miêu tả tình huống đưa tới sự chú ý của y.
“Ngân Phong co rúm lại thân thể, nắm thật chặt tiết y bị xé tung tóe, hai mắt rưng rưng, mang theo âm thanh nức nở núp ở góc tường, “Ngươi không nên tới, không nên tới…” một bên nức nở, một bên nỗ lực che đôi chân trắng nõn không hề che đậy. Đông Phương lập tức cảm thấy cổ họng của mình phát khô, bụng dưới sinh ra một cỗ tà hỏa, đốt mất lý trí gã, thú tính đại phát.”
Ninh Vô Tâm yên lặng nhớ kỹ những từ mấu chốt, “Mất lý trí, trở nên thú tính.”
Y nghĩ, đây chính là vấn đề lớn nhất giữa y và Nghiêm Vân Khải.
Nghiêm Vân Khải quá mức lý trí, quá mức có nhân tính, không hề có thú tính.
Y quyết định đem cảnh diễn dục cự hoàn nghênh của Ngân Phong hảo hảo diễn với Nghiêm Vân Khải.
Bất quá, Nghiêm Vân Khải nhìn không thấy, kích thích từ thị giác chắc sẽ không mãnh liệt như vậy, vậy phải cần phải có chút công phu.
Ninh Vô Tâm xoa xoa tay, mau chóng diễn lại phương pháp tác chiến trong đầu một lần lại một lần.
=========================================================================
Ninh Vô Tâm nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ Nghiêm Vân Khải, gọi Bao Từ đem vài vò rượu ngon và mấy món đưa vào.
Y suy nghĩ hồi lâu, nếu y không thèm dùng đến xuân dược, vì để Nghiêm Vân Khải không còn đạo đức, thế nào cũng cần đến đạo cụ không thể thiếu là rượu.
Bao Từ bỏ xuống thức ăn, Ninh Vô Tâm lại lạnh mặt bảo cậu ra ngoài.
Nghiêm Vân Khải vừa mới thấy Thạch Thanh Việt trở về, đang thay quần áo, nghe được động tĩnh lập tức nghiêng đầu, mỉm cười nói, “Niệm Chi đêm nay có nhã hứng uống rượu?”
“Cho tới hôm nay đều bận rộn nhiều việc, vẫn chưa có thời gian chúng mừng Vương gia phá được án. Tối nay Niệm Chi tự mình xuống bếp làm mấy món giúp Vương gia trợ hứng.”
Nghiêm Vân Khải ngồi xuống trước bàn, mỉm cười, trong lòng hắn thích nhất là thời gian Ninh Vô Tâm hòa nhã.
Ninh Vô Tâm rót đầy một chén rượu, đưa đến bên môi Nghiêm Vân Khải, thanh âm mềm nhẹ, “Chén thứ nhất, chúc mừng Vương gia liệu sự như thần, trong ba ngày đã giải được án của Tiểu Hạnh.”
Rượu không làm người say, người đã tự say.
Nghiêm Vân Khải cảm thấy bầu không khí lúc này khiến hắn hơi say.
Niệm Chi.. tối nay thật sự là rất nhu thuận.
Nếu là người khác mời rượu hắn, hắn đương nhiên sẽ khách khí một phen, nói vài câu xấu hổ.
Nhưng lúc này, hắn lại rất muốn nói, Niệm Chi uy ta uống được không?
Hắn nhịn xuống câu nói sắp ra khỏi cửa miệng, bưng ly rượu lên, ngửa cổ uống cạn một hơi.
Ninh Vô Tâm lại vội vã dâng lên một chén, “Chén thứ hai, chúc mừng Vương gia được Hoàng thượng ban thưởng.”
Tiếp tục uống tiếp tục uống!
Uống say dễ làm việc!
Ninh Vô Tâm nhe răng cười trong lòng, đêm nay rót say ngươi!
Nghiêm Vân Khải không nói lời nào, lại uống tiếp.
Trên mặt hắn đã hiện ra chút ửng đỏ, thoạt nhìn giống như đã hơi say.
Ninh Vô Tâm cười to trong lòng, với tửu lượng này của ngươi, đêm nay sẽ cho ngươi chết trong ôn nhu hương!
Y vội vã nâng lên chén thứ ba, trông mong nhìn.
Ai biết lần này Nghiêm Vân Khải lại nhẹ nhàng đẩy lại, “Niệm Chi theo ta uống.”
Nói xong mỉm cười ngồi chờ.
Ninh Vô Tâm nghĩ thầm, uống thì uống!
Mặc dù tửu lượng của y không cao lắm, nếu không được nữa thì đổ sạch đi là được, dù sao hắn cũng không nhìn thấy.
Ninh Vô Tâm bưng chén rượu lên, ngửa cổ uống sạch một hơi, rượu này ngọt ngào, dĩ nhiên lại không có cảm giác cay chua.
Y chau mày, lại rót cho mình một chén, uống xong ly thứ hai, lại chép miệng một cái.
Rượu này hương vị rất tốt, thế nhưng y lại không thấy chút tác dụng nào a.
Vừa rồi buộc Bao Từ lấy ra rượu có tửu lượng lớn nhất ra, hóa ra lại là trình độ như vậy?!
Loại rượu này làm sao có thể làm người khác say được?
Vậy kế hoạch hôm nay không phải là bị hủy bỏ?
Nghiêm Vân Khải vô cùng lý trí, y vô luận cọ xát thế nào, lê hoa đới lệ thế nào cùng không thể khiến hắn nổi lên thú tính!
Ninh Vô Tâm càng nghĩ càng phiền muộn, lại rót thêm chén rượu, uống vào.
Thực sự là một chút cảm giác cũng không có a!!
Nghiêm Vân Khải nghe Ninh Vô Tâm uống một chén lại một chén, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Rượu này, gọi là “Thiên Nhật túy”, lúc vừa uống vào không có cảm giác gì, thế nhưng tác dụng chậm lại rất lớn.
Tửu lượng của hắn tốt như vậy, tối đa cũng chỉ có thể uống bốn chén.
Tửu lượng của Niệm Chi tốt như vậy?
Hắn nghe Ninh Vô Tâm uống xong bốn chén, cảm thấy hẳn là nên lên tiếng ngăn cản.
Còn chưa kịp nói, đã nghe Ninh Vô Tâm lẩm bẩm, “Ách, Vương gia, ngươi thế nào lại biến thành ba người?”
Ngực Nghiêm Vân Khải không khỏi mềm nhũn, tên ngu ngốc này, hóa ra đã say rồi.
Ninh Vô Tâm đứng lên, lảo đảo đến gần Nghiêm Vân Khải, bước chân không ổn định.
Bốn chén rượu vừa xuống bụng, y lập tức cảm thấy rượu xông lên não, cả người mềm nhũn, chưa kịp phản ứng gì đã nhẹ bỗng cả người, không thể suy nghĩ được như bình thường.
Ninh Vô Tâm một bên cười, một bên đi đến trước người Nghiêm Vân Khải, lảo đà lảo đảo, ngã vào trên người hắn.
Nghiêm Vân Khải lập tức ôm lấy y, để y ngồi trên chân mình, tránh bị trượt xuống.
Ninh Vô Tâm ôm lấy cổ hắn, vuốt mặt hắn rồi cười khúch khích, “Vương gia lớn lên thật là đẹp trai…”
Khóe miệng Nghiêm Vân Khải không nhịn được cong lên, gặp qua người ngốc, lại chưa từng thấy người nào ngốc như vậy.
Ninh Vô Tâm dán miệng lên trên mặt hắn, thanh âm vô cùng tủi thân, “Vương gia… Ta thích ngươi như vậy, vì sao ngươi không muốn ta?”
Nghiêm Vân Khải ngẩn ngơ, thích?
Ninh Vô Tâm càng không chịu bỏ qua, đứng lên, xé y phục của mình, lấy tay Nghiêm Vân Khải sờ loạn khắp người mình, “Vương gia, thân thể của ta vừa trắng lại mềm, sờ rất sướng, vì sao ngươi lại không cần?”
Nghiêm Vân Khải chỉ cảm giác gân xanh trên mặt mình bắt đầu giật giật.
Dưới tay là da thịt trơn nhẵn co dãn, quả thực sờ rất thích.
Thế nhưng… Như thế này thực sự quá nguy hiểm.
Hắn vội vàng dời tay đi, muốn mặc lại y phục thật tốt cho người kia.
Ninh Vô tâm đẩy tay hắn ra, thở dài một tiếng, mềm nhũn nhoài lên trên người hắn, “Vương gia, ta… rất thích rất thích ngươi… rất thích rất thích…”
Thích …. ta?
Rất thích rất thích?
Nghiêm Vân Khải bị vài câu rất thích rất thích làm cho động tâm, từ đáy lòng sinh ra một dòng rung động.
Niệm Chi… Thích hắn như vậy?
Đối với hắn là loại cảm tình này?
Vì sao, bản thân hắn rõ ràng là một người mù a…
Ninh Vô Tâm lại lẩm bẩm nói, “Vương gia… Ngươi là người đầu tiên mà ta từng thích.. Ngươi không muốn ta, ta phải làm cái gì bây giờ…”
Lúc say rượu, tâm tình vốn kích động nay lại càng thêm kích động, nói nói, y vậy mà lại nghẹn ngào, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Người đầu tiên… sao?
Nghiêm Vân Khải cẩn thận nghiền ngẫm mấy từ này, chỉ cảm thấy như vừa uống nước mưa mùa xuân, ấm áp vô biên.
Hắn nâng mặt Ninh Vô Tâm, nhẹ nhàng xoa nước mắt trên mặt y, làm động tác “suỵt”, “Niệm Chi không khóc…”
Dỗ vài câu, lại không thấy y đáp lại, Nghiêm Vân Khải để y dựa vào bả vai mình.
Không lâu sau, người trong ngực hô hấp đều đều, hóa ra đã đi vào giấc mộng.
Nghiêm Vân Khải ngây ngô ngồi yên, trong đầu ý nghĩ rối tung rối mù.
Hóa ra, mấy tháng này Niệm Chi có nhiều hành động kì quái như vậy, hắn nghĩ là cổ quái, vậy mà lại do thích hắn.
Hắn không phải không từng nghĩ qua khả năng này, thế nhưng hắn vốn ngay thẳng, luôn cảm thấy hai người là nam nhân, bản thân hắn lại là một tên mù, vậy nên theo bản năng liền bỏ qua suy nghĩ này.
Mặt của hắn không khỉ đen thui, dù là thích, cũng không phải cả ngày chỉ coi trọng nửa người dưới của mình, lúc nào cũng muốn cọ nơi nào đó a~!
Hắn không khỏi oán hận, ngươi thích ta, rốt cuộc là thích vì cái gì?
Muốn cùng ta làm cái ấy ấy đó thôi sao?
Hắn nắm cằm Ninh Vô Tâm.
Ngươi nếu như chỉ muốn cái ấy ấy đó đó, chỉ muốn cái đó…
Ta tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi.
Chỉ là… dân phong Tường quốc so với Chiêu quốc trước kia của hắn còn cứng nhắc hơn.
Hai nam nhân cùng một chỗ, sẽ chỉ khiến người khác khinh thường, chắc chắn sẽ bị người khác xem thường.
Hắn sờ sờ má người trong lòng, nhu tình tuôn ra.
Nếu để Niệm Chi chịu ánh mắt khác thường của người khác, cả đời không ngóc đầu lên để gặp người khác, chẳng phải là đã ủy khuất người trong ngực?
Vẫn là… Không thể ở cùng một chỗ đi….
Ngực Nghiêm Vân Khải buồn bã, mơ hồ cảm thấy không cam lòng.
Bản thân hắn trong hai tháng này, vì sao lại đối với y không muốn xa rời và tán thưởng nhiều như vậy?
Lẽ nào chỉ là ơn tri ngộ, lòng cảm kích thôi sao?
Hắn cúi đầu, nắm cằm người trong lòng, nhẹ nhàng nâng lên.
Niệm Chi, rốt cuộc có hình dạng thế nào?
Từ khi hắn mù mắt tới nay, chưa từng có mong muốn được nhìn thấy giống như bây giờ.
Cho dù chỉ là một chớp mắt, hắn cũng muốn nhìn rõ người này lớn lên đến tột cùng là có hình dáng như thế nào, để rồi nhớ thật kĩ trong lòng.
Cổ họng không ngừng động, hắn nhịn không được nhẹ nhàng in một nụ hôn lên đôi môi kia.
Trong lòng một bên hô làm thế này sai rồi, sai rồi…
Nhưng đầu lưỡi một lần lại một lần xẹt qua môi người nọ, cảm nhận tia tê dại khiến cho bản thân hắn run rẩy, muốn ngừng mà không được.
Tác giả :
Cổ Ngọc Văn Hương