Thần Y, Ngươi Thật Cao Lãnh!
Chương 13: Án kiện thứ nhất: Sự tình khó coi
Ninh Vô Tâm đỡ Nghiêm Vân Khải, một đường đi hướng hoa viên Vương phủ.
Bao Từ giơ một cây đuốc đi theo phía sau.
Ninh Vô Tâm biểu tình băng lãnh, như có điều gì suy nghĩ, không nói lời nào.
Y đang tỉ mỉ nhớ lại thứ cứng rắn chọc ở hạ thân hồi nãy.
Vừa rồi bản thân đi nước cờ hiểm, viện lý do lung tung lừa gạt Nghiêm Vân Khải.
Bây giờ suy nghĩ một chút, quả nhiên có chút nghĩ thôi đã sợ.
Nếu Nghiêm Vân Khải không tin lý do đó của y, hiện tại còn không biết sẽ có hậu quả gì.
Bất quá… Thu hoạch quá mức phong phú.
Làm ‘cái đó’ đứng dậy, như vậy đã cách thành công chỉ còn một bước.
Còn học được thêm, dục tốc bất đạt, chậm rãi từ từ thì sẽ có thành quả (?).
Y tỉ mỉ suy tính tiết tấu đong đưa lúc vừa rồi. Vì không ai dạy nên y phải tự mình mò mẫm. Thu hoạch lớn nhất ngoài ý muốn là Nghiêm Vân Khải để y cùng hắn ngủ.
Nghiêm Vân Khải thông minh một đời, thế nào lại không nghĩ tới y có tâm tư thô bỉ với hắn?
Không biết là hắn ngu ngốc ở phương diện này, hay là sức ảnh hưởng của hình tượng cao lãnh của y quá lớn.
Mặc kệ nói như thế nào, tình huống hiện tại với y mà nói cực kỳ có lợi.
Bao Từ nhìn Ninh thầy y, trong lòng không khỏi rùng mình một cái.
Biểu tình thần y cực kỳ lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng thế nào gã vẫn luôn cảm thấy ánh mắt thần y nhìn Vương gia có chút không đúng lắm?!
Ba người rốt cục đi tới hoa viên.
Lúc này đang là mùa thu, nhưng Tường quốc ở phía nam, nhiệt độ không khí khá cao, hoa viên lúc này vẫn là một mảnh xanh biếc.
Ninh Vô Tâm đỡ Nghiêm Vân Khải vào bên trong sơn động hòn giả sơn, Bao Từ châm đuốc.
Sơn động cũng không lớn, thế nhưng hai người ở bên trong lăn lộn vẫn dư dả.
Ninh Vô Tâm ngồi xổm xuống, tinh tế kảo sát từng tấc từng tấc một.
Bây giờ là thời gian làm việc, y từ trước đến nay công tư phân minh, lúc làm việc đều vô cùng tập trung.
Qua nửa canh giờ, y đứng dậy, hướng Nghiêm Vân Khải báo cáo tình huống, “Trong sơn động có nhiều dấu vết tinh dịch để lại, có người yêu đương vụng trộm ở đây đã lâu. Một chỗ có hỗn hợp vết máu và tinh dịch, tương đối mới mẻ, chắc chắn là mấy ngày nay lưu lại. Ta tìm được một mảnh vải nhỏ trên một khối thạch bích nổi lên trên, màu đỏ tươi, sơ bộ xem ra tương tự với vải vọc trên người Tiểu Hạnh. Chỗ này có khả năng chính là nơi phát sinh án mạng.”
Nghiêm Vân Khải gật đầu, trong lòng khẽ động, “Bao Từ, có mấy nha hoàn ngủ cùng phòng Tiểu Hạnh?”
Bao Từ nghĩ một chút, “Có ba, Nhược Băng, Nhược Thủy và Tiểu Đào.”
“Ta và Ninh thần y về trước, ngươi mang ba người kia tới đại thính gặp ta.”
Bao Từ vội vã lĩnh mệnh đi.
Ninh Vô Tâm nói, “Ba nha hoàn kia nói không biết chút gì chuyện Tiểu Hạnh thắt cổ, Vương gia muốn hỏi mấy nàng cái gì?”
“Tiểu Hạnh nửa đêm xuất môn, ba người kia lại không phát giác, như vậy chứng tỏ là nàng tự mình ra ngoài. Tại sao lại tự nguyện xuất môn? Nếu trong sơn động này có người yêu đương vụng trộm đã lâu, ta đoán nàng nửa đêm đến đây gặp gỡ tình nhân.”
Ninh Vô Tâm gật đầu, “Thì ra là thế, tình nhân chỉ sợ chính là hung thủ.”
Nghiêm Vân Khải như đang có điều suy nghĩ, cũng không đáp lời.
Ninh Vô Tâm đỡ hắn quay về đại thính ngồi xuống, đứng ở bên cạnh, như có như không cọ bắp đùi hắn.
Hình tượng cao lãnh của y đã bắt đầu có dấu hiệu vỡ vụn.
Ngực Nghiêm Vân Khải có chút phiền táo.
Y vừa phát bệnh xong, hiện tại lại cọ lới cọ lui ở địa phương nhạy cảm như vậy, hắn cũng là nam nhân, giờ cảm thấy không nhịn được.
Bản thân đối Niệm Chi rất tôn kính, hai người lại phải hợp tác, hắn thực sự không muốn làm chuyện gì kỳ quái hù dọa y.
Hắn thoáng đem người rời đi một ít.
Người bên cạnh tựa hồ dừng một chút, sau đó lại dính vào.
Nghiêm Vân Khải nhất thời nổi giận trong lòng.
Ngươi rốt cuộc có chút ý thức an toàn nào hay không?!!
Đang lúc một tránh, một dán, Bao Từ đã dẫn theo ba nha hoàn đi tới đại thính.
Ba người vội vã quỳ xuống.
Nghiêm Vân Khải thanh thanh cổ họng, “Ba người các ngươi, ai thân thiết nhất với Tiểu Hạnh?”
Ba người không nói lời nào, một nha hoàn trong đố lại hơi run run.
Hai người khác đồng thời quay sang nhìn nàng một cái.
Ninh Vô Tâm chỉ vào nha hoàn đang phát run nói, “Ngươi lưu lại, hai người khác ra ngoài trước đi.”
Bao Từ vội vàng đem hai người dẫn đi.
Nha hoàn phát run càng thêm nghiêm trọng, liên tục dập đầu.
Nghiêm Vân Khải ôn thanh nói, “Tên gọi là gì?”
“Nô tì Nhược Thủy, cái gì cũng không biết!”
“Tiểu Hạnh đã chết, ngươi có khổ sở hay không?”
Mắt nha hoàn nhất thời có chút ướt át, “Tiểu Hạnh và nô tì cảm tình không tồi, tự nhiên là khổ sở.”
“Có muốn vì nàng tìm ra hung thủ hay không?”
Nha hoàn không nói lời nào, trong lòng thực sự rất sợ hãi.
Nghiêm Vân Khải cố làm ra vẻ huyền bì nói, “Tiểu Hạnh đêm qua báo mộng cho ta, nói nàng là bị chính tình nhân giết chết, chỉ có tỷ muội thân mật nhất trong Vương phủ biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ. Nàng vẫn chưa kịp nói cho ta người kia là ai đã bị âm ty tha đi. Ngươi nếu không nói, nàng ở dưới đó nhất định không nhắm được mắt, sớm muộn sẽ đến tìm ngươi gây phiền toái.”
Trên mặt Nhược Thủy lập tức lộ ra biểu tình hoảng sợ.
Chuyện Tiểu Hạnh có tình nhân chỉ có một mình nàng biết.
Mấy ngày nay nàng bị chuyện này dằn vặt trong lòng, nơm nớp lo sợ nhưng không dám nói ra.
Vương gia biết nhiều như vậy, nhất định là Tiểu Hạnh báo mộng a!
Nàng khóc lên, “Nô tỳ biết tội! Vương gia thứ tội! Nô tỳ cũng không biết người kia là ai!
Ngực Nghiêm Vân Khải thoáng nhẹ nhõm, “Ngươi đem tất cả những gì mình biết từ từ nói.”
Nhược Thủy dui mắt, đem tất cả những điều mình biết nói ra toàn bộ.
Bắt đầu từ hơn một tháng trước, Tiểu Hạnh vài lần ra ngoài lúc nửa đêm.
Sau khi Nhược Thủy phát hiện, Tiểu Hạnh không địch lại được truy vấn của nàng, ngượng ngùng nói cho nàng biết mình và một gã sai vặt trong phủ lưỡng tình tương duyệt, bất quá lại không chịu nói tên của hắn.
Việc này quan trọng, Nhược Thủy cũng không dám nói lung tung, cho tới bây giờ vẫn chưa hề nói cho bất kỳ ai.
Nghiêm Vân Khải trầm ngâm, Tiểu Hạnh là một nữ hài tử, chuyện này đương nhiên không dám nói lung tung.
Thế nhưng không biết bên chỗ nam nhân của Tiểu Hạnh có đem chuyện này khoe ra hay không.
Làm cách nào mới có thể bắt được hắn?
Nghiêm Vân Khải suy tư một hồi, gọi Bao Từ vào đi đến bên cạnh người hắn.
Sau đó, hắn nói với Nhược Thủy, “Sáng sớm ngày mai, ngươi liền rời Vương phủ, tìm một chỗ chờ hai canh giờ rồi trở về.”
Nhược Thủy trong lòng mặc dù buồn bực nhưng vẫn lập tức thuận theo.
Nghiêm Vân Khải hướng Bao Từ nói, “Ngày mai khi Nhược Thủy vừa ra khỏi cửa, ngay lập tức ngươi rải tin tức trong Vương phủ, nói Nhược Thủy biết Tiểu Hạnh có một tình nhân, chỉ sợ là hung thủ, hiện tại đang đi đến nha phủ bẩm báo, để phủ nha cho người đến bắt.”
Bao Từ vội vàng đáp lời.
Nghiêm Vân Khải dặn, “Việc này vô cùng quan trọng. Có thể dẫn tình nhân kia mắc câu hay không chính là ở lần hành động này. Các ngươi nghìn vạn lần không thể tiết lộ tiếng gió, nhất định phải diễn kịch đến cùng. Nếu có gì sơ suất nhất định nghiêm trị.”
Hai người vội vã đáp ứng, sau đó lui ra ngoài.
Nghiêm Vân Khải chìm vào suy tư, nếu tình nhân kia là một người thiếu kiên nhẫn, ngày mai nhất định sẽ mắc câu.
Nếu đó là một người bình tĩnh biết nhẫn, vậy sẽ suy nghĩ lại biện pháp khác.
Ninh Vô Tâm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nghiêm Vân Khải, trong lòng ảm đạm, “Ngày mai phải bắt người, đêm nay chỉ sợ sẽ có rất nhiều chuyện phải suy tư lo lắng để chuẩn bị.”
Chờ đến tối không biết có thời gian hay không để mình câu dẫn hắn.
Y nhìn thời gian, đã là chạng vạng, hai người rốt cuộc đã bận rộn tròn một ngày đêm, chân đều đã mỏi nhừ.
Vất vả như vậy, sao lại không có thưởng chứ?!
Y nhịn không được dán vào người Nghiêm Vân Khải, cọ tới cọ lui cầu an ủi.
Sắc mặt Nghiêm Vân Khải càng ngày càng khó coi.
Ninh Vô Tâm ghé vào lỗ tai hắn thổi khí, “Vương gia có đói bụng không, có muốn dùng bữa tối hay không?”
Bữa tối và ta, ngươi muốn ăn cái nào?
Nghiêm Vân Khải trong lòng nổi giận khó nhịn, một tay kéo lấy Ninh Vô Tâm ngã vào người mình.
Ninh Vô Tâm lắp bắp kinh hãi, toàn thân tựa trên người hắn, hưng phấn đến run rẩy.
Nghiêm Vân Khải tuy rằng nhìn không thấy, lại chính xác bắt được cằm của y, một bên niết một bên dùng thanh âm khàn khàn nói, “Niệm Chi, ta đối đãi với ngươi tôn kính như thượng khách, ta ngươi hoặc là giữ lễ lẫn nhau, bằng không nếu ta làm ra chuyện gì khó coi, đến lúc đó ngươi hối hận cũng đã muộn.”
Lời này nói với y, cũng là nói với chính hắn.
Nói xong, hắn đẩy Ninh Vô Tâm dậy, mình cũng đứng dậy, kêu Thiêm Tuế tới hầu hạ, ly khai đại thính qua thiên thính dùng bữa.
Một đường đi, một đường chậm rãi bình ổn lại tâm tình kích động.
Mới vừa rồi còn nghĩ có thể cho Niệm Chi trừu a trừu trên người mình, hiện tại xem ra buổi tối nhất định vô cùng gian nan.
Ninh Vô Tâm ở lại đại sảnh, kích động trong lòng không có cách nào bình phục.
Chuyện khó coi? Vương gia muốn làm chuyện khó coi?!
Thực sự… Hảo chờ mong ngươi làm chuyện khó coi đối với ta…
Bộ dáng vừa rồi của Vương gia, quả thực vô cùng giống nam chủ được miêu tả trong sách.
Y vuốt vuốt cằm mình, lại sờ lên môi mình.
Niết cằm, không phải là cách hôn môi không xa sao?
Nếu buổi tối hắn cũng có phong phạm nam nhân như bây giờ, chính mình phải nhẫn như thế nào đây?
Thần y, anh có chắc mình nhẫn nổi không…?
Bao Từ giơ một cây đuốc đi theo phía sau.
Ninh Vô Tâm biểu tình băng lãnh, như có điều gì suy nghĩ, không nói lời nào.
Y đang tỉ mỉ nhớ lại thứ cứng rắn chọc ở hạ thân hồi nãy.
Vừa rồi bản thân đi nước cờ hiểm, viện lý do lung tung lừa gạt Nghiêm Vân Khải.
Bây giờ suy nghĩ một chút, quả nhiên có chút nghĩ thôi đã sợ.
Nếu Nghiêm Vân Khải không tin lý do đó của y, hiện tại còn không biết sẽ có hậu quả gì.
Bất quá… Thu hoạch quá mức phong phú.
Làm ‘cái đó’ đứng dậy, như vậy đã cách thành công chỉ còn một bước.
Còn học được thêm, dục tốc bất đạt, chậm rãi từ từ thì sẽ có thành quả (?).
Y tỉ mỉ suy tính tiết tấu đong đưa lúc vừa rồi. Vì không ai dạy nên y phải tự mình mò mẫm. Thu hoạch lớn nhất ngoài ý muốn là Nghiêm Vân Khải để y cùng hắn ngủ.
Nghiêm Vân Khải thông minh một đời, thế nào lại không nghĩ tới y có tâm tư thô bỉ với hắn?
Không biết là hắn ngu ngốc ở phương diện này, hay là sức ảnh hưởng của hình tượng cao lãnh của y quá lớn.
Mặc kệ nói như thế nào, tình huống hiện tại với y mà nói cực kỳ có lợi.
Bao Từ nhìn Ninh thầy y, trong lòng không khỏi rùng mình một cái.
Biểu tình thần y cực kỳ lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng thế nào gã vẫn luôn cảm thấy ánh mắt thần y nhìn Vương gia có chút không đúng lắm?!
Ba người rốt cục đi tới hoa viên.
Lúc này đang là mùa thu, nhưng Tường quốc ở phía nam, nhiệt độ không khí khá cao, hoa viên lúc này vẫn là một mảnh xanh biếc.
Ninh Vô Tâm đỡ Nghiêm Vân Khải vào bên trong sơn động hòn giả sơn, Bao Từ châm đuốc.
Sơn động cũng không lớn, thế nhưng hai người ở bên trong lăn lộn vẫn dư dả.
Ninh Vô Tâm ngồi xổm xuống, tinh tế kảo sát từng tấc từng tấc một.
Bây giờ là thời gian làm việc, y từ trước đến nay công tư phân minh, lúc làm việc đều vô cùng tập trung.
Qua nửa canh giờ, y đứng dậy, hướng Nghiêm Vân Khải báo cáo tình huống, “Trong sơn động có nhiều dấu vết tinh dịch để lại, có người yêu đương vụng trộm ở đây đã lâu. Một chỗ có hỗn hợp vết máu và tinh dịch, tương đối mới mẻ, chắc chắn là mấy ngày nay lưu lại. Ta tìm được một mảnh vải nhỏ trên một khối thạch bích nổi lên trên, màu đỏ tươi, sơ bộ xem ra tương tự với vải vọc trên người Tiểu Hạnh. Chỗ này có khả năng chính là nơi phát sinh án mạng.”
Nghiêm Vân Khải gật đầu, trong lòng khẽ động, “Bao Từ, có mấy nha hoàn ngủ cùng phòng Tiểu Hạnh?”
Bao Từ nghĩ một chút, “Có ba, Nhược Băng, Nhược Thủy và Tiểu Đào.”
“Ta và Ninh thần y về trước, ngươi mang ba người kia tới đại thính gặp ta.”
Bao Từ vội vã lĩnh mệnh đi.
Ninh Vô Tâm nói, “Ba nha hoàn kia nói không biết chút gì chuyện Tiểu Hạnh thắt cổ, Vương gia muốn hỏi mấy nàng cái gì?”
“Tiểu Hạnh nửa đêm xuất môn, ba người kia lại không phát giác, như vậy chứng tỏ là nàng tự mình ra ngoài. Tại sao lại tự nguyện xuất môn? Nếu trong sơn động này có người yêu đương vụng trộm đã lâu, ta đoán nàng nửa đêm đến đây gặp gỡ tình nhân.”
Ninh Vô Tâm gật đầu, “Thì ra là thế, tình nhân chỉ sợ chính là hung thủ.”
Nghiêm Vân Khải như đang có điều suy nghĩ, cũng không đáp lời.
Ninh Vô Tâm đỡ hắn quay về đại thính ngồi xuống, đứng ở bên cạnh, như có như không cọ bắp đùi hắn.
Hình tượng cao lãnh của y đã bắt đầu có dấu hiệu vỡ vụn.
Ngực Nghiêm Vân Khải có chút phiền táo.
Y vừa phát bệnh xong, hiện tại lại cọ lới cọ lui ở địa phương nhạy cảm như vậy, hắn cũng là nam nhân, giờ cảm thấy không nhịn được.
Bản thân đối Niệm Chi rất tôn kính, hai người lại phải hợp tác, hắn thực sự không muốn làm chuyện gì kỳ quái hù dọa y.
Hắn thoáng đem người rời đi một ít.
Người bên cạnh tựa hồ dừng một chút, sau đó lại dính vào.
Nghiêm Vân Khải nhất thời nổi giận trong lòng.
Ngươi rốt cuộc có chút ý thức an toàn nào hay không?!!
Đang lúc một tránh, một dán, Bao Từ đã dẫn theo ba nha hoàn đi tới đại thính.
Ba người vội vã quỳ xuống.
Nghiêm Vân Khải thanh thanh cổ họng, “Ba người các ngươi, ai thân thiết nhất với Tiểu Hạnh?”
Ba người không nói lời nào, một nha hoàn trong đố lại hơi run run.
Hai người khác đồng thời quay sang nhìn nàng một cái.
Ninh Vô Tâm chỉ vào nha hoàn đang phát run nói, “Ngươi lưu lại, hai người khác ra ngoài trước đi.”
Bao Từ vội vàng đem hai người dẫn đi.
Nha hoàn phát run càng thêm nghiêm trọng, liên tục dập đầu.
Nghiêm Vân Khải ôn thanh nói, “Tên gọi là gì?”
“Nô tì Nhược Thủy, cái gì cũng không biết!”
“Tiểu Hạnh đã chết, ngươi có khổ sở hay không?”
Mắt nha hoàn nhất thời có chút ướt át, “Tiểu Hạnh và nô tì cảm tình không tồi, tự nhiên là khổ sở.”
“Có muốn vì nàng tìm ra hung thủ hay không?”
Nha hoàn không nói lời nào, trong lòng thực sự rất sợ hãi.
Nghiêm Vân Khải cố làm ra vẻ huyền bì nói, “Tiểu Hạnh đêm qua báo mộng cho ta, nói nàng là bị chính tình nhân giết chết, chỉ có tỷ muội thân mật nhất trong Vương phủ biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ. Nàng vẫn chưa kịp nói cho ta người kia là ai đã bị âm ty tha đi. Ngươi nếu không nói, nàng ở dưới đó nhất định không nhắm được mắt, sớm muộn sẽ đến tìm ngươi gây phiền toái.”
Trên mặt Nhược Thủy lập tức lộ ra biểu tình hoảng sợ.
Chuyện Tiểu Hạnh có tình nhân chỉ có một mình nàng biết.
Mấy ngày nay nàng bị chuyện này dằn vặt trong lòng, nơm nớp lo sợ nhưng không dám nói ra.
Vương gia biết nhiều như vậy, nhất định là Tiểu Hạnh báo mộng a!
Nàng khóc lên, “Nô tỳ biết tội! Vương gia thứ tội! Nô tỳ cũng không biết người kia là ai!
Ngực Nghiêm Vân Khải thoáng nhẹ nhõm, “Ngươi đem tất cả những gì mình biết từ từ nói.”
Nhược Thủy dui mắt, đem tất cả những điều mình biết nói ra toàn bộ.
Bắt đầu từ hơn một tháng trước, Tiểu Hạnh vài lần ra ngoài lúc nửa đêm.
Sau khi Nhược Thủy phát hiện, Tiểu Hạnh không địch lại được truy vấn của nàng, ngượng ngùng nói cho nàng biết mình và một gã sai vặt trong phủ lưỡng tình tương duyệt, bất quá lại không chịu nói tên của hắn.
Việc này quan trọng, Nhược Thủy cũng không dám nói lung tung, cho tới bây giờ vẫn chưa hề nói cho bất kỳ ai.
Nghiêm Vân Khải trầm ngâm, Tiểu Hạnh là một nữ hài tử, chuyện này đương nhiên không dám nói lung tung.
Thế nhưng không biết bên chỗ nam nhân của Tiểu Hạnh có đem chuyện này khoe ra hay không.
Làm cách nào mới có thể bắt được hắn?
Nghiêm Vân Khải suy tư một hồi, gọi Bao Từ vào đi đến bên cạnh người hắn.
Sau đó, hắn nói với Nhược Thủy, “Sáng sớm ngày mai, ngươi liền rời Vương phủ, tìm một chỗ chờ hai canh giờ rồi trở về.”
Nhược Thủy trong lòng mặc dù buồn bực nhưng vẫn lập tức thuận theo.
Nghiêm Vân Khải hướng Bao Từ nói, “Ngày mai khi Nhược Thủy vừa ra khỏi cửa, ngay lập tức ngươi rải tin tức trong Vương phủ, nói Nhược Thủy biết Tiểu Hạnh có một tình nhân, chỉ sợ là hung thủ, hiện tại đang đi đến nha phủ bẩm báo, để phủ nha cho người đến bắt.”
Bao Từ vội vàng đáp lời.
Nghiêm Vân Khải dặn, “Việc này vô cùng quan trọng. Có thể dẫn tình nhân kia mắc câu hay không chính là ở lần hành động này. Các ngươi nghìn vạn lần không thể tiết lộ tiếng gió, nhất định phải diễn kịch đến cùng. Nếu có gì sơ suất nhất định nghiêm trị.”
Hai người vội vã đáp ứng, sau đó lui ra ngoài.
Nghiêm Vân Khải chìm vào suy tư, nếu tình nhân kia là một người thiếu kiên nhẫn, ngày mai nhất định sẽ mắc câu.
Nếu đó là một người bình tĩnh biết nhẫn, vậy sẽ suy nghĩ lại biện pháp khác.
Ninh Vô Tâm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nghiêm Vân Khải, trong lòng ảm đạm, “Ngày mai phải bắt người, đêm nay chỉ sợ sẽ có rất nhiều chuyện phải suy tư lo lắng để chuẩn bị.”
Chờ đến tối không biết có thời gian hay không để mình câu dẫn hắn.
Y nhìn thời gian, đã là chạng vạng, hai người rốt cuộc đã bận rộn tròn một ngày đêm, chân đều đã mỏi nhừ.
Vất vả như vậy, sao lại không có thưởng chứ?!
Y nhịn không được dán vào người Nghiêm Vân Khải, cọ tới cọ lui cầu an ủi.
Sắc mặt Nghiêm Vân Khải càng ngày càng khó coi.
Ninh Vô Tâm ghé vào lỗ tai hắn thổi khí, “Vương gia có đói bụng không, có muốn dùng bữa tối hay không?”
Bữa tối và ta, ngươi muốn ăn cái nào?
Nghiêm Vân Khải trong lòng nổi giận khó nhịn, một tay kéo lấy Ninh Vô Tâm ngã vào người mình.
Ninh Vô Tâm lắp bắp kinh hãi, toàn thân tựa trên người hắn, hưng phấn đến run rẩy.
Nghiêm Vân Khải tuy rằng nhìn không thấy, lại chính xác bắt được cằm của y, một bên niết một bên dùng thanh âm khàn khàn nói, “Niệm Chi, ta đối đãi với ngươi tôn kính như thượng khách, ta ngươi hoặc là giữ lễ lẫn nhau, bằng không nếu ta làm ra chuyện gì khó coi, đến lúc đó ngươi hối hận cũng đã muộn.”
Lời này nói với y, cũng là nói với chính hắn.
Nói xong, hắn đẩy Ninh Vô Tâm dậy, mình cũng đứng dậy, kêu Thiêm Tuế tới hầu hạ, ly khai đại thính qua thiên thính dùng bữa.
Một đường đi, một đường chậm rãi bình ổn lại tâm tình kích động.
Mới vừa rồi còn nghĩ có thể cho Niệm Chi trừu a trừu trên người mình, hiện tại xem ra buổi tối nhất định vô cùng gian nan.
Ninh Vô Tâm ở lại đại sảnh, kích động trong lòng không có cách nào bình phục.
Chuyện khó coi? Vương gia muốn làm chuyện khó coi?!
Thực sự… Hảo chờ mong ngươi làm chuyện khó coi đối với ta…
Bộ dáng vừa rồi của Vương gia, quả thực vô cùng giống nam chủ được miêu tả trong sách.
Y vuốt vuốt cằm mình, lại sờ lên môi mình.
Niết cằm, không phải là cách hôn môi không xa sao?
Nếu buổi tối hắn cũng có phong phạm nam nhân như bây giờ, chính mình phải nhẫn như thế nào đây?
Thần y, anh có chắc mình nhẫn nổi không…?
Tác giả :
Cổ Ngọc Văn Hương