Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi
Chương 63: Phủ thái thú
Long Tiên Châm, có thể chia ra làm ba?
Sự phát hiện này, khiến Diệp Lăng Nguyệt vốn đang phiền muộn vì nghĩ rằng chỉ luyện ra được một cây Long Tiên Châm vô cùng kinh ngạc.
Long Tiên Châm không phải là cây châm bình thường, nó là nước miếng của Nãi Long dung hợp với quặng sắt Huyền Thiết mà thành, lại cộng thêm sự dung hợp lực sinh trưởng của cây nho khô.
Một cây Long Tiên Châm này đã không phải là vũ khí bình thường. Phẩm chất của nó tương đương với vũ khí Hoàng Giai.
Chỉ cần mỗi ngày lực tinh thần của Diệp Lăng Nguyệt tăng lên thì có thể tùy ý biến to biến nhỏ Long Tiên Châm, thậm chí là chia ra thành nhiều cây châm.
Theo ghi chép Bảo lục trong Độc Tôn Ngọc Thủ, quỷ môn Thập tam chân của nàng, tổng cộng có mười ba cây châm, Long Tiên Châm nếu luyện đến mức cao minh thì có thể lại huyễn hóa ra mười ba cây châm.
Nếu Diệp Lăng Nguyệt luyện xong toàn bộ quỷ môn thập tam châm. Long Tiên Châm thậm chí có thể huyễn hóa thành một trăm sáu mươi chín cây châm. Chẳng trách Ngọc Thủ độc tôn năm ấy chỉ trong nháy mắt có thể giết chết được hàng trăm tên võ giả.
Nhưng tu vi lực tinh thần của Diệp Lăng Nguyệt bây giờ, lúc thao túng Long Tiên Châm, tối đa nàng chỉ có thể chia Long Tiên Châm ra làm ba. Có điều ngay cả như vậy đối với Diệp Lăng Nguyệt mà nói thì cũng đã là một đột phá quan trọng.
Sau khi luyện hóa ra Long Tiên Châm, Diệp Lăng Nguyệt cũng không lập tức bắt đầu tu luyện quỷ Môn thập tam chân, mà lại bắt đầu xem xét công pháp cơ bản tu luyện lực tinh thần mà vị lão trượng hiệp hội Phương Sĩ kia đưa cho nàng.
Đọc rồi, Diệp Lăng Nguyệt mới phát hiện, sự nhận biết trước đây của nàng cũng tồn tại không ít sai lầm. Hồng Mông Phương Tiên tuy là đệ nhất cao nhân, nhưng hắn lấy y thuật làm chủ, Hồng Mông Thủ còn lưu lại phương pháp tu luyện trong lực tinh thần, có điều chỉ là một vài câu.
Nếu không phải Diệp Lăng Nguyệt có chút thiên phú về phương diện lực tinh thần thì không thể nào luyện được lực tinh thần.
Sau khi kết hợp với phương pháp tu luyện của hiệp hội Phương Sĩ, lực tinh thần của Diệp Lăng Nguyệt lại tăng thêm một đoạn nhỏ. Nàng dự định ngày nào đó có thời gian phải đến hiệp hội Phương Sĩ giám định lực tinh thần của mình một chút, xem rốt cuộc có đủ tư cách để trở thành một chuẩn Phương Sĩ không.
Sau đó, nàng liền bắt đầu luyện tập đệ nhất châm của quỷ môn thập tam châm trong Ngọc Thủ độc tôn lưu lại: Thất Bộ Điệt.
Thất Bộ Điệt là đệ nhất châm của quỷ môn thập tam châm,
Nó nhằm vào nhiều điểm huyệt tê trong cơ thể con người. Chỉ cần bị Thất Bộ Điệt đâm trúng, không đến bảy bước thì toàn thân chắc chắn sẽ tê liệt không đi lại được.
Trừ khi là dùng thủ pháp châm cứu đặc biệt hoặc là Độc Môn Châm Pháp của Ngọc Thủ Độc Tôn lưu lại. Loại này tê liệt này sẽ kéo dài mấy ngày mấy đêm.
Để có thể tăng thêm độ chuẩn xác ghim trúng huyệt tê, Diệp Lăng Nguyệt còn đặc biệt đánh dấu các huyệt vị của người và của thú trên người nộm và thú nộm bằng rơm.
Mấy ngày sau đó, Diệp Lăng Nguyệt đã có thể xác định chính xác huyệt tê. Phối hợp Long Tiên Châm quỷ môn đệ nhất châm của nàng, Thất Bộ Điệt cũng coi là có một chút thành tựu.
Mấy người khác nhà Diệp gia chỉ biết là Diệp Lăng Nguyệt mấy ngày hôm nay đều nhốt mình trong tiểu viện không chịu ra ngoài. Trong tiểu viện thỉnh thoảng còn phát ra những âm thanh kỳ quái. Mọi người cũng chỉ coi như Diệp Lăng Nguyệt đang bế quan khắc khổ tu luyện.
Tiểu tử Diệp Thánh kia, vừa tới Ly thành đã chơi vui đến quên cả trời đất, nhưng thấy biểu muội lợi hại như vậy, cũng không dám lười biếng, học Diệp Lăng Nguyệt vùi đầu ở tiểu viện luyện tập.
Hai anh em Diệp Hoàng Vân và Diệp Hoàng Hiên thấy vậy cũng rất vui vẻ và yên tâm. Tiểu bối nhà Diệp gia có thể chịu khổ như thế này. Bây giờ Diệp gia lại có thể luyện chế mỏ sắt Lục Thành, ngày Diệp gia quật khởi chỉ còn trong tầm tay.
Bởi vì Diệp Lăng Nguyệt quá say mê tu luyện, ngay cả Lam Thải Nhi phái người tới phủ cầu kiến, lấy đi Bách Niên Hầu Tửu, nàng cũng không để ý.
Bên kia, người hầu nhà Lam gia phụng mệnh đến Diệp phủ đã đem Bách Niên Hầu Tửu đưa tới tay Lam Thải Nhi.
Chỉ là Diệp Lăng Nguyệt không hề nghĩ tới là nhà của Lam Thải Nhi, lại ở ngay trong phủ Thái Thú tại Ly thành.
“Khởi bẩm tiểu thư, rượu đã lấy được rồi. Nhưng thuộc hạ không gặp được tiểu thư Lăng Nguyệt. Nghe người nhà Diệp phủ nói Lăng Nguyệt tiểu thư đang bế quan tu luyện.” Lam Thải Nhi vốn còn muốn mời Diệp Lăng Nguyệt đến chơi một chuyến, nhân tiện bộc bạch thân phận của mình, nhưng không ngờ rằng, Diệp Lăng Nguyệt lại không rảnh.
Trước đây lúc Diệp Lăng Nguyệt nói trong nhà mình có Bách Niên Hầu Tửu. Lam Thải Nhi không tin lắm, phải đến lúc nàng mở nắp chai rượu ra, lúc ấy cả sân cũng đầy mùi rượu.
“Đây đúng là Bách Niên Hầu Tửu?” Lam Thải Nhi cũng là lần đầu tiên ngửi thấy mùi rượu êm dịu như vậy.
Nàng liền thử một ngụm nhỏ, lúc rượu tới miệng liền cảm thấy nguyên lực trong toàn bộ cơ thể, giống một dạng khí thế bừng bừng như nước lũ và mãnh thú. Máu trong cơ thể sôi trào, giống như tập xong một bộ quyền pháp, cả người rất thoải mái.
“Con gái ngoan, con giấu ta. Ở trong sân giấu thứ gì?” Lam Thải Nhi đang mừng rỡ thì nghe thấy một âm thanh vô cùng thô lỗ và phóng khoáng.
Lam Thải Nhi cười một tiếng. Bách Niên Hầu Tửu danh bất hư truyền, lại dẫn dụ con sâu rượu là cha nàng tới đây.
Chỉ thấy một người võ giả trung niên rảo bước đi tới, thân cao gần tám thước. Mặc dù trong độ tuổi trung niên nhưng thân thể cơ bắp rất rắn chắc.
Trong đôi mắt sáng như hổ kia là một tia sáng sắc bén, khuôn mặt vuông chữ điền. Duy nhất có một chút đáng tiếc là lúc Lam Thái Thú đi tới hơi có hơi tập tễnh. Người này chính là Thái Thú của Ly thành Lam Ứng Vũ, cũng chính là cha của Lam Thải Nhi.
Lam Ứng Vũ mặc dù khoác trên người áo quan Thái Thú, nhưng bên sườn hông lại kết hợp với một con dao lôi thôi lếch thếch. Có chút cảm giác mặc Long Bào nhưng không giống Thái tử.
Mặc dù thân phận của Lam Ứng Vũ bây giờ là quan văn, Thi Thư Lễ Nhạc không hề hay biết, nhưng ở biên giới Đại Hạ lại tiếng tăm lừng lẫy.
Lam Ứng Vũ trước kia luôn phục vụ trong quân đội. Từ một người binh sĩ bình thường trở thành tướng quân thường dân của Đại Hạ, Ở Đại Hạ cũng là một nhân vật truyền kỳ.
Lam Ứng Vũ sau khi bởi vì bệnh cũ, không thể không lui khỏi chức quan văn, nên được điều nhiệm đến Ly thành.
Lam Ứng Vũ hơn ba mươi tuổi mới kết hôn, cuộc sống vợ chồng sau hôn nhân hạnh phúc, sinh được con gái bảo bối là Lam Thải Nhi.
Lam Thải Nhi thiên phú học võ cũng rất không tầm thường. Nàng đi theo cha, bây giờ đã là Cao Thủ Tiên Thiên. Những điều này trước kia, Diệp Lăng Nguyệt đều không hề hay biết.
Nhìn lại bên cạnh Lam Thái thú, là một người đàn ông ăn mặc kiểu văn sĩ, tuổi tác cũng sấp xỉ ông, diện mạo đẹp đẽ, trông lại càng giống như là một quan văn.
Người này chính là đệ nhất mưu sĩ của phủ Thái Thú, cũng là quản gia phủ Thái Thú. Đồng thời cũng là lúc năm đó Lam Ứng Vũ làm tướng quân, là quân sư đầu tiên trong doanh trại của ông, Văn Sách.
“Cha, mẫu thân nói không sai, người đúng là có cái mũi rượu. Một giọt rượu cũng không giấu được.” Lam Thải Nhi thấy không thể giấu được, chỉ có thể mang Bách Niên Hầu Tửu ra. Nàng vốn còn muốn chờ đến yến tiệc mừng thọ cha dành cho cha một sự bất ngờ.
Ai ngờ Bách Niên Hầu Tửu thật sự là quá thơm, muốn giấu cũng không giấu được.
Vừa thấy con gái mang cái cái vò rượu ra, Lam Ứng Vũ liền không đợi nổi lấy ra mấy cái ly rượu.
Thấy cha ngay cả ly rượu cũng đã chuẩn bị xong, Lam Thải Nhi vừa buồn cười vừa tức giận.
Lam Ứng Vũ cùng Văn Sách uống một ngụm rượu, chỉ cảm thấy rượu kia vào tới miệng vừa ngọt êm vừa thơm. Khi vừa chạm tới bụng, rượu giống như một ngọn lửa cháy hừng hực trong dạ dày của hai người.
Hai người làm lính đánh giặc nhiều năm như vậy, uống qua vô số rượu ngon rượu mạnh, nhưng cũng chưa từng uống được loại rượu như vậy. Rượu kia vừa chạm tới dạ dày, hai người đều biết đó thực sự là rượu ngon.
“Thải Nhi, mau nói cho ta biết đây là rượu gì? Con từ đâu mà có được? “ Lam Ứng Vũ hai mắt sáng lên, hận không thể uống hết cả chai rượu vào bụng.
Sự phát hiện này, khiến Diệp Lăng Nguyệt vốn đang phiền muộn vì nghĩ rằng chỉ luyện ra được một cây Long Tiên Châm vô cùng kinh ngạc.
Long Tiên Châm không phải là cây châm bình thường, nó là nước miếng của Nãi Long dung hợp với quặng sắt Huyền Thiết mà thành, lại cộng thêm sự dung hợp lực sinh trưởng của cây nho khô.
Một cây Long Tiên Châm này đã không phải là vũ khí bình thường. Phẩm chất của nó tương đương với vũ khí Hoàng Giai.
Chỉ cần mỗi ngày lực tinh thần của Diệp Lăng Nguyệt tăng lên thì có thể tùy ý biến to biến nhỏ Long Tiên Châm, thậm chí là chia ra thành nhiều cây châm.
Theo ghi chép Bảo lục trong Độc Tôn Ngọc Thủ, quỷ môn Thập tam chân của nàng, tổng cộng có mười ba cây châm, Long Tiên Châm nếu luyện đến mức cao minh thì có thể lại huyễn hóa ra mười ba cây châm.
Nếu Diệp Lăng Nguyệt luyện xong toàn bộ quỷ môn thập tam châm. Long Tiên Châm thậm chí có thể huyễn hóa thành một trăm sáu mươi chín cây châm. Chẳng trách Ngọc Thủ độc tôn năm ấy chỉ trong nháy mắt có thể giết chết được hàng trăm tên võ giả.
Nhưng tu vi lực tinh thần của Diệp Lăng Nguyệt bây giờ, lúc thao túng Long Tiên Châm, tối đa nàng chỉ có thể chia Long Tiên Châm ra làm ba. Có điều ngay cả như vậy đối với Diệp Lăng Nguyệt mà nói thì cũng đã là một đột phá quan trọng.
Sau khi luyện hóa ra Long Tiên Châm, Diệp Lăng Nguyệt cũng không lập tức bắt đầu tu luyện quỷ Môn thập tam chân, mà lại bắt đầu xem xét công pháp cơ bản tu luyện lực tinh thần mà vị lão trượng hiệp hội Phương Sĩ kia đưa cho nàng.
Đọc rồi, Diệp Lăng Nguyệt mới phát hiện, sự nhận biết trước đây của nàng cũng tồn tại không ít sai lầm. Hồng Mông Phương Tiên tuy là đệ nhất cao nhân, nhưng hắn lấy y thuật làm chủ, Hồng Mông Thủ còn lưu lại phương pháp tu luyện trong lực tinh thần, có điều chỉ là một vài câu.
Nếu không phải Diệp Lăng Nguyệt có chút thiên phú về phương diện lực tinh thần thì không thể nào luyện được lực tinh thần.
Sau khi kết hợp với phương pháp tu luyện của hiệp hội Phương Sĩ, lực tinh thần của Diệp Lăng Nguyệt lại tăng thêm một đoạn nhỏ. Nàng dự định ngày nào đó có thời gian phải đến hiệp hội Phương Sĩ giám định lực tinh thần của mình một chút, xem rốt cuộc có đủ tư cách để trở thành một chuẩn Phương Sĩ không.
Sau đó, nàng liền bắt đầu luyện tập đệ nhất châm của quỷ môn thập tam châm trong Ngọc Thủ độc tôn lưu lại: Thất Bộ Điệt.
Thất Bộ Điệt là đệ nhất châm của quỷ môn thập tam châm,
Nó nhằm vào nhiều điểm huyệt tê trong cơ thể con người. Chỉ cần bị Thất Bộ Điệt đâm trúng, không đến bảy bước thì toàn thân chắc chắn sẽ tê liệt không đi lại được.
Trừ khi là dùng thủ pháp châm cứu đặc biệt hoặc là Độc Môn Châm Pháp của Ngọc Thủ Độc Tôn lưu lại. Loại này tê liệt này sẽ kéo dài mấy ngày mấy đêm.
Để có thể tăng thêm độ chuẩn xác ghim trúng huyệt tê, Diệp Lăng Nguyệt còn đặc biệt đánh dấu các huyệt vị của người và của thú trên người nộm và thú nộm bằng rơm.
Mấy ngày sau đó, Diệp Lăng Nguyệt đã có thể xác định chính xác huyệt tê. Phối hợp Long Tiên Châm quỷ môn đệ nhất châm của nàng, Thất Bộ Điệt cũng coi là có một chút thành tựu.
Mấy người khác nhà Diệp gia chỉ biết là Diệp Lăng Nguyệt mấy ngày hôm nay đều nhốt mình trong tiểu viện không chịu ra ngoài. Trong tiểu viện thỉnh thoảng còn phát ra những âm thanh kỳ quái. Mọi người cũng chỉ coi như Diệp Lăng Nguyệt đang bế quan khắc khổ tu luyện.
Tiểu tử Diệp Thánh kia, vừa tới Ly thành đã chơi vui đến quên cả trời đất, nhưng thấy biểu muội lợi hại như vậy, cũng không dám lười biếng, học Diệp Lăng Nguyệt vùi đầu ở tiểu viện luyện tập.
Hai anh em Diệp Hoàng Vân và Diệp Hoàng Hiên thấy vậy cũng rất vui vẻ và yên tâm. Tiểu bối nhà Diệp gia có thể chịu khổ như thế này. Bây giờ Diệp gia lại có thể luyện chế mỏ sắt Lục Thành, ngày Diệp gia quật khởi chỉ còn trong tầm tay.
Bởi vì Diệp Lăng Nguyệt quá say mê tu luyện, ngay cả Lam Thải Nhi phái người tới phủ cầu kiến, lấy đi Bách Niên Hầu Tửu, nàng cũng không để ý.
Bên kia, người hầu nhà Lam gia phụng mệnh đến Diệp phủ đã đem Bách Niên Hầu Tửu đưa tới tay Lam Thải Nhi.
Chỉ là Diệp Lăng Nguyệt không hề nghĩ tới là nhà của Lam Thải Nhi, lại ở ngay trong phủ Thái Thú tại Ly thành.
“Khởi bẩm tiểu thư, rượu đã lấy được rồi. Nhưng thuộc hạ không gặp được tiểu thư Lăng Nguyệt. Nghe người nhà Diệp phủ nói Lăng Nguyệt tiểu thư đang bế quan tu luyện.” Lam Thải Nhi vốn còn muốn mời Diệp Lăng Nguyệt đến chơi một chuyến, nhân tiện bộc bạch thân phận của mình, nhưng không ngờ rằng, Diệp Lăng Nguyệt lại không rảnh.
Trước đây lúc Diệp Lăng Nguyệt nói trong nhà mình có Bách Niên Hầu Tửu. Lam Thải Nhi không tin lắm, phải đến lúc nàng mở nắp chai rượu ra, lúc ấy cả sân cũng đầy mùi rượu.
“Đây đúng là Bách Niên Hầu Tửu?” Lam Thải Nhi cũng là lần đầu tiên ngửi thấy mùi rượu êm dịu như vậy.
Nàng liền thử một ngụm nhỏ, lúc rượu tới miệng liền cảm thấy nguyên lực trong toàn bộ cơ thể, giống một dạng khí thế bừng bừng như nước lũ và mãnh thú. Máu trong cơ thể sôi trào, giống như tập xong một bộ quyền pháp, cả người rất thoải mái.
“Con gái ngoan, con giấu ta. Ở trong sân giấu thứ gì?” Lam Thải Nhi đang mừng rỡ thì nghe thấy một âm thanh vô cùng thô lỗ và phóng khoáng.
Lam Thải Nhi cười một tiếng. Bách Niên Hầu Tửu danh bất hư truyền, lại dẫn dụ con sâu rượu là cha nàng tới đây.
Chỉ thấy một người võ giả trung niên rảo bước đi tới, thân cao gần tám thước. Mặc dù trong độ tuổi trung niên nhưng thân thể cơ bắp rất rắn chắc.
Trong đôi mắt sáng như hổ kia là một tia sáng sắc bén, khuôn mặt vuông chữ điền. Duy nhất có một chút đáng tiếc là lúc Lam Thái Thú đi tới hơi có hơi tập tễnh. Người này chính là Thái Thú của Ly thành Lam Ứng Vũ, cũng chính là cha của Lam Thải Nhi.
Lam Ứng Vũ mặc dù khoác trên người áo quan Thái Thú, nhưng bên sườn hông lại kết hợp với một con dao lôi thôi lếch thếch. Có chút cảm giác mặc Long Bào nhưng không giống Thái tử.
Mặc dù thân phận của Lam Ứng Vũ bây giờ là quan văn, Thi Thư Lễ Nhạc không hề hay biết, nhưng ở biên giới Đại Hạ lại tiếng tăm lừng lẫy.
Lam Ứng Vũ trước kia luôn phục vụ trong quân đội. Từ một người binh sĩ bình thường trở thành tướng quân thường dân của Đại Hạ, Ở Đại Hạ cũng là một nhân vật truyền kỳ.
Lam Ứng Vũ sau khi bởi vì bệnh cũ, không thể không lui khỏi chức quan văn, nên được điều nhiệm đến Ly thành.
Lam Ứng Vũ hơn ba mươi tuổi mới kết hôn, cuộc sống vợ chồng sau hôn nhân hạnh phúc, sinh được con gái bảo bối là Lam Thải Nhi.
Lam Thải Nhi thiên phú học võ cũng rất không tầm thường. Nàng đi theo cha, bây giờ đã là Cao Thủ Tiên Thiên. Những điều này trước kia, Diệp Lăng Nguyệt đều không hề hay biết.
Nhìn lại bên cạnh Lam Thái thú, là một người đàn ông ăn mặc kiểu văn sĩ, tuổi tác cũng sấp xỉ ông, diện mạo đẹp đẽ, trông lại càng giống như là một quan văn.
Người này chính là đệ nhất mưu sĩ của phủ Thái Thú, cũng là quản gia phủ Thái Thú. Đồng thời cũng là lúc năm đó Lam Ứng Vũ làm tướng quân, là quân sư đầu tiên trong doanh trại của ông, Văn Sách.
“Cha, mẫu thân nói không sai, người đúng là có cái mũi rượu. Một giọt rượu cũng không giấu được.” Lam Thải Nhi thấy không thể giấu được, chỉ có thể mang Bách Niên Hầu Tửu ra. Nàng vốn còn muốn chờ đến yến tiệc mừng thọ cha dành cho cha một sự bất ngờ.
Ai ngờ Bách Niên Hầu Tửu thật sự là quá thơm, muốn giấu cũng không giấu được.
Vừa thấy con gái mang cái cái vò rượu ra, Lam Ứng Vũ liền không đợi nổi lấy ra mấy cái ly rượu.
Thấy cha ngay cả ly rượu cũng đã chuẩn bị xong, Lam Thải Nhi vừa buồn cười vừa tức giận.
Lam Ứng Vũ cùng Văn Sách uống một ngụm rượu, chỉ cảm thấy rượu kia vào tới miệng vừa ngọt êm vừa thơm. Khi vừa chạm tới bụng, rượu giống như một ngọn lửa cháy hừng hực trong dạ dày của hai người.
Hai người làm lính đánh giặc nhiều năm như vậy, uống qua vô số rượu ngon rượu mạnh, nhưng cũng chưa từng uống được loại rượu như vậy. Rượu kia vừa chạm tới dạ dày, hai người đều biết đó thực sự là rượu ngon.
“Thải Nhi, mau nói cho ta biết đây là rượu gì? Con từ đâu mà có được? “ Lam Ứng Vũ hai mắt sáng lên, hận không thể uống hết cả chai rượu vào bụng.
Tác giả :
Phù Tử