Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi
Chương 39: Trúng độc, cưỡng hôn (hạ)
Hắn càng mệnh lệnh, Diệp Lăng Nguyệt càng không chịu nhả ra. Còn tiếp tục như vậy, nam nhân đeo mặt nạ vàng không chút nghi ngờ hắn sẽ bị nàng cắn đứt một miếng thịt.
Hắn bóp chặt cằm Diệp Lăng Nguyệt, dùng lực kéo nàng ra.
Thấy Diệp Lăng Nguyệt há miệng còn muốn cắn tiếp, nam nhân không hề do dự cắn lên môi nàng.
Ngay lúc đôi môi hai người chạm vào, Diệp Lăng Nguyệt kinh ngạc mở to mắt. Nàng cố sức cắn chặt răng khiến cho hàm răng của hai người va vào nhau.
Răng của nam nhân này làm bằng sắt sao? Diệp Lăng Nguyệt bị đau mà buông lỏng miệng, nam nhân đeo mặt nạ vàng liền thừa cơ tách hai hàm răng của nàng ra.
Mùi máu tanh nồng lập tức tràn ngập trong khoang miệng. Nam nhân đeo mặt nạ vàng biết đó là mùi máu của chính hắn.
Nữ nhân này thật hung dữ!
Đã vậy nàng còn không biết điều mà không ngừng giãy giụa dưới thân hắn.
Chẳng qua chỉ là một thân thể còn chưa trưởng thành, bình thường hắn ngay cả nhìn cũng không nhìn đến. Thế nhưng đối với người đang bị trúng độc của Xích Dương tố như hắn mà nói thì đó là một sự dụ hoặc rất lớn.
Chất độc lan tràn trong cơ thể hắn có thể sánh bằng loại mị dược (1) cực mạnh, càng dùng nguyên lực áp chế thì phản ứng lại càng mãnh liệt. Hắn đã có thể cảm nhận được cảm giác nóng bỏng từ bụng dưới xông lên.
Lúc này Diệp Lăng Nguyệt cũng cảm thấy không ổn. Thân thể của nam nhân kia đột nhiên trở nên rất nóng, nóng hệt như một khối sắt nung đỏ, ánh mắt cũng cực kỳ đau đớn.
Diệp Lăng Nguyệt kinh ngạc đến quên cả giãy giụa. Không lẽ hắn trúng độc sao?
Thân thể của nam nhân đeo mặt nạ vàng chợt cứng lại. Bên trong đôi môi mềm mại kia có thứ gì đó ngọt ngào lấn át mất mùi máu tanh trong miệng hắn, mùi hương thơm mát trong trẻo tựa như tuyết bị hòa tan mang theo cảm giác tê dại từng chút từng chút một truyền đến cơ thể của hắn, khiến hắn cảm thấy thoải mái không nói nên lời.
Chất độc của Xích Dương tố dường như cũng dịu lại rất nhiều.
Diệp Lăng Nguyệt đột ngột giãy mạnh, thế nhưng thân thể nam nhân nặng như một bức tường đè chặt người nàng.
“Ưm.” Đang lúc Diệp Lăng Nguyệt chuẩn bị cắn đứt đầu lưỡi của hắn, nàng cảm giác tay phải của mình đụng trúng cái gì đó.
Xích Dương tố?
Trong lúc hai người giằng co, Diệp Lăng Nguyệt vừa vặn đụng phải xích Dương tố trong tay nam nhân. Nam nhân đeo mặt nạ vàng lúc này đang bị trúng độc, đâu còn tâm trí để ý đến động tác của nàng nữa.
Đôi mắt Diệp Lăng Nguyệt chợt sáng lên, đỉnh tức (1) trong tay nàng lập tức chui vào bên trong Xích Dương tố.
Ý thức được người nằm dưới thân mình không còn giãy giụa nữa, nam nhân đeo mặt nạ cũng hơi ngạc nhiên. Có lẽ là vừa ý với sự biết điều của nàng nên động tác của hắn cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
Hai người dán sát với nhau hệt như hai con thú nhỏ đang sưởi ấm lẫn nhau, bên tai chỉ nghe được tiếng tim đập của nhau. Đang từ ngươi chết ta sống trong phút chốc đã biến thành môi răng gắn bó.
Không biết qua bao lâu, Diệp Lăng Nguyệt cảm giác được đỉnh tức đã cắn nuốt gần hết tinh hoa bên trong Xích Dương tố, nàng mới buông lỏng tay.
Sắc đỏ đậm nơi đáy mắt của nam nhân đeo mặt nạ vàng cũng biến mất, hắn chăm chú nhìn Diệp Lăng Nguyệt.
Quần áo trên người Diệp Lăng Nguyệt lôi thôi xộc xệch, đôi mắt mờ mịt còn đong đầy hơi nước, đôi môi cũng hơi sưng lên, nhìn cực mê người.
“Nàng đã cứu ta.” Giọng nói của nam nhân rất trầm nhưng cũng không còn lạnh lùng như trước.
Độc tố trong thân thể hắn đã tản đi rất nhiều, mặc dù hắn không nói được vì sao cùng nàng làm “việc đó” lại có thể giải độc được.
Sau khi khôi phục bình tĩnh, nam nhân mới nhớ tới tình huống trước đó.
“Nhất báo hoàn nhất báo(2), chúng ta không nợ nhau.” Diệp Lăng Nguyệt nhìn thanh Xích Dương tố rơi trên mặt đất.
Nam nhân đeo mặt nạ vàng cúi người nhặt Xích Dương tố lên. Trước khi đi, hắn liếc nhìn Diệp Lăng Nguyệt một cái.
“Ta tên Vu Trọng, Diệp Lăng Nguyệt, nhớ kỹ cái tên này.” Chợt, nam nhân biến mất, vô thanh vô tức(3) hệt như lúc hắn đến.
Sao hắn biết được tên nàng? Diệp Lăng Nguyệt ngây người, nàng nhìn lại trên người mình, tấm thiếp bằng gỗ dùng để tham gia sơn thú không thấy đâu. Không cần nói cũng biết là tên kia thuận tay cầm đi mất rồi.
“Tên khốn kiếp, ai muốn nhớ tên ngươi chứ!” Diệp Lăng Nguyệt dùng sức quệt miệng, đôi mắt hiện lên một chút căm tức, trong lòng thầm nghĩ, coi như là bị chó cắn đi.
Lúc này Diệp Lăng Nguyệt còn chưa ý thức được nàng vừa mới đem nụ hôn đầu của mình dâng cho người khác.
Có điều… Diệp Lăng Nguyệt cười cười, thành quả lần này nàng thu được cũng không nhỏ. Tên kia nếu biết được hắn cầm đi một cây Xích Dương tố không có dược hiệu sợ là phải tức đến điên người.
Toàn bộ tinh hoa trong cây Xích Dương tố ngũ phẩm đều bị đỉnh tức hút sạch sẽ. Lần này đúng là nhân họa đắc phúc(4) rồi.
Diệp Lăng Nguyệt khoanh chân ngồi trong sơn động, nàng dẫn một phần đỉnh tức đi vào trong cơ thể mình, trực tiếp hấp thu dược lực của Xích Dương tố.
Thật ra lấy tu vi hiện tại của Diệp Lăng Nguyệt còn chưa thể hấp thu được linh dược cao cấp như Xích Dương tố. May mà nàng có bảo vật Càn Đỉnh, trải qua đỉnh tức tinh lọc, dược lực của Xích Dương tố đã trở nên ôn hòa rất nhiều.
Dược lực không ngừng dung hợp hấp thu bên trong cơ thể của Diệp Lăng Nguyệt.
Đan điền vốn đã cạn kiệt nguyên lực của Diệp Lăng Nguyệt cũng nhanh chóng khôi phục. Không chỉ vậy, nàng còn cảm nhận được nguyên lực đang điên cuồng lưu động trong cơ thể mình.
Ầm! Nguyên lực lập tức đột phá cửa ải luyện thể tầng thứ sáu, luyện thể tầng thứ bảy, luyện thể tầng thứ tám… Dưới tác dụng của Xích Dương tố, tu vi của Diệp Lăng Nguyệt không ngừng nâng cao.
Qua hồi lâu, Diệp Lăng Nguyệt mới mở mắt ra.
Diệp Lăng Nguyệt nhìn giờ giấc một chút, phát hiện nàng đã ở trong sơn động này suốt hai ngày, mà sơn thú có lẽ cũng sắp kết thúc.
Không biết đám người Diệp Thánh thế nào rồi? Diệp Lăng Nguyệt vừa nghĩ vừa đi ra ngoài. Nàng phát hiện cửa động vốn bị lấp kín cũng đã được khơi thông.
Thi thể của con quái vật kia cùng Ngân Trảo Ưng Vương vẫn còn nằm cách đó không xa.
Nàng đi ra cửa động nhìn ngó chung quanh, phát hiện ngoài cửa động treo lủng lẳng mấy dây mây khá to.
“Hy vọng còn có thể về kịp Sơn Thú.” Diệp Lăng Nguyệt nghĩ như vậy, hai tay bắt lấy dây mây nhanh chóng trèo lên vách núi.
Diệp Lăng Nguyệt không hề biết, trong hai ngày nàng mất tích, trên núi Thất Tinh đã trở nên vô cùng hỗn loạn.
Hai ngày trước, Ngân Trảo Ưng Vương xuất hiện, Tống Nghiễm Nghĩa cùng Diệp Lăng Nguyệt rơi xuống vách núi, mấy người của Diệp gia đều cho rằng nàng đã chết.
Người của Tống gia bởi vì cái chết của Tống Hãn mà phát sinh xung đột với Diệp gia, Diệp Thánh còn bị thương. Nếu không có Liễu trấn trưởng đứng ra, sự rằng sẽ xảy ra án mạng.
“Tống Nghiễm Nghĩa, ngươi hại chết Lăng Nguyệt, Diệp gia chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Một cánh tay của Diệp Thánh đã bị thương, trong lòng hắn cũng hối hận không thôi. Nếu không phải hắn bị dẫn dắt rời đi, Lăng Nguyệt biểu muội cũng sẽ không chết.
“Tống Hãn cũng chết, hắn là đệ đệ ruột của ta, là thiếu gia chính quy của Tống gia. Diệp Lăng Nguyệt là cái thá gì, chẳng qua chỉ là một tiện chủng không ai cần.” Tống Nghiễm Nghĩa đau lòng vì mất đi đệ đệ, đôi mắt cũng tức giận đến đỏ cả lên.
Trong lòng Tống Nghiễm Nghĩa cho rằng chuyện lần này hắn đã thu xếp vô cùng chu đáo ổn thỏa. Cái chết của Tống Hãn nhất định là do Diệp gia giở trò.
“Hai vị hiền chất đừng cãi vã nữa. Cái chết của Tống thiếu gia cùng Diệp cô nương đều do ngoài ý muốn. Vách núi này rất sâu, lại có nhiều Ngân Trảo ưng sinh sống dưới đó, lúc này không tiện tìm kiếm. Hay là chúng ta đợi Sơn Thú kết thúc rồi tập hợp thêm người xuống đó tìm kiếm đi.”
Tuy rằng đã trấn an được người của hai nhà, thế nhưng bởi vì Diệp Lăng Nguyệt mất tích, Diệp Thánh lại bị thương, tinh thần của Diệp gia giảm sút rất nhiều. Đến buổi trưa ngày thứ ba, biểu hiện của Diệp gia trong kỳ Sơn Thú đã không bằng lúc trước nữa.
Còn hơn một canh giờ nữa mới đến giữa trưa, những người tham gia Sơn Thú cũng đều lục tục quay về.
***
(1) Mị dược: tương đương với xuân dược, nghĩa là thuốc kích thích.
(2) Đỉnh tức: tức nghĩa là hơi thở, đỉnh tức là hơi thở của cái đỉnh.
(3) Nhất báo hoàn nhất báo: hiểu theo đúng nghĩa đen là ta trả thù ngươi một lần ngươi cũng trả thù ta một lần, coi như hòa nhau.
(4) Vô thanh vô tức: không phát ra tiếng động.
(5) Nhân họa đắc phúc: gặp may mắn trong tai họa.
Hắn bóp chặt cằm Diệp Lăng Nguyệt, dùng lực kéo nàng ra.
Thấy Diệp Lăng Nguyệt há miệng còn muốn cắn tiếp, nam nhân không hề do dự cắn lên môi nàng.
Ngay lúc đôi môi hai người chạm vào, Diệp Lăng Nguyệt kinh ngạc mở to mắt. Nàng cố sức cắn chặt răng khiến cho hàm răng của hai người va vào nhau.
Răng của nam nhân này làm bằng sắt sao? Diệp Lăng Nguyệt bị đau mà buông lỏng miệng, nam nhân đeo mặt nạ vàng liền thừa cơ tách hai hàm răng của nàng ra.
Mùi máu tanh nồng lập tức tràn ngập trong khoang miệng. Nam nhân đeo mặt nạ vàng biết đó là mùi máu của chính hắn.
Nữ nhân này thật hung dữ!
Đã vậy nàng còn không biết điều mà không ngừng giãy giụa dưới thân hắn.
Chẳng qua chỉ là một thân thể còn chưa trưởng thành, bình thường hắn ngay cả nhìn cũng không nhìn đến. Thế nhưng đối với người đang bị trúng độc của Xích Dương tố như hắn mà nói thì đó là một sự dụ hoặc rất lớn.
Chất độc lan tràn trong cơ thể hắn có thể sánh bằng loại mị dược (1) cực mạnh, càng dùng nguyên lực áp chế thì phản ứng lại càng mãnh liệt. Hắn đã có thể cảm nhận được cảm giác nóng bỏng từ bụng dưới xông lên.
Lúc này Diệp Lăng Nguyệt cũng cảm thấy không ổn. Thân thể của nam nhân kia đột nhiên trở nên rất nóng, nóng hệt như một khối sắt nung đỏ, ánh mắt cũng cực kỳ đau đớn.
Diệp Lăng Nguyệt kinh ngạc đến quên cả giãy giụa. Không lẽ hắn trúng độc sao?
Thân thể của nam nhân đeo mặt nạ vàng chợt cứng lại. Bên trong đôi môi mềm mại kia có thứ gì đó ngọt ngào lấn át mất mùi máu tanh trong miệng hắn, mùi hương thơm mát trong trẻo tựa như tuyết bị hòa tan mang theo cảm giác tê dại từng chút từng chút một truyền đến cơ thể của hắn, khiến hắn cảm thấy thoải mái không nói nên lời.
Chất độc của Xích Dương tố dường như cũng dịu lại rất nhiều.
Diệp Lăng Nguyệt đột ngột giãy mạnh, thế nhưng thân thể nam nhân nặng như một bức tường đè chặt người nàng.
“Ưm.” Đang lúc Diệp Lăng Nguyệt chuẩn bị cắn đứt đầu lưỡi của hắn, nàng cảm giác tay phải của mình đụng trúng cái gì đó.
Xích Dương tố?
Trong lúc hai người giằng co, Diệp Lăng Nguyệt vừa vặn đụng phải xích Dương tố trong tay nam nhân. Nam nhân đeo mặt nạ vàng lúc này đang bị trúng độc, đâu còn tâm trí để ý đến động tác của nàng nữa.
Đôi mắt Diệp Lăng Nguyệt chợt sáng lên, đỉnh tức (1) trong tay nàng lập tức chui vào bên trong Xích Dương tố.
Ý thức được người nằm dưới thân mình không còn giãy giụa nữa, nam nhân đeo mặt nạ cũng hơi ngạc nhiên. Có lẽ là vừa ý với sự biết điều của nàng nên động tác của hắn cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
Hai người dán sát với nhau hệt như hai con thú nhỏ đang sưởi ấm lẫn nhau, bên tai chỉ nghe được tiếng tim đập của nhau. Đang từ ngươi chết ta sống trong phút chốc đã biến thành môi răng gắn bó.
Không biết qua bao lâu, Diệp Lăng Nguyệt cảm giác được đỉnh tức đã cắn nuốt gần hết tinh hoa bên trong Xích Dương tố, nàng mới buông lỏng tay.
Sắc đỏ đậm nơi đáy mắt của nam nhân đeo mặt nạ vàng cũng biến mất, hắn chăm chú nhìn Diệp Lăng Nguyệt.
Quần áo trên người Diệp Lăng Nguyệt lôi thôi xộc xệch, đôi mắt mờ mịt còn đong đầy hơi nước, đôi môi cũng hơi sưng lên, nhìn cực mê người.
“Nàng đã cứu ta.” Giọng nói của nam nhân rất trầm nhưng cũng không còn lạnh lùng như trước.
Độc tố trong thân thể hắn đã tản đi rất nhiều, mặc dù hắn không nói được vì sao cùng nàng làm “việc đó” lại có thể giải độc được.
Sau khi khôi phục bình tĩnh, nam nhân mới nhớ tới tình huống trước đó.
“Nhất báo hoàn nhất báo(2), chúng ta không nợ nhau.” Diệp Lăng Nguyệt nhìn thanh Xích Dương tố rơi trên mặt đất.
Nam nhân đeo mặt nạ vàng cúi người nhặt Xích Dương tố lên. Trước khi đi, hắn liếc nhìn Diệp Lăng Nguyệt một cái.
“Ta tên Vu Trọng, Diệp Lăng Nguyệt, nhớ kỹ cái tên này.” Chợt, nam nhân biến mất, vô thanh vô tức(3) hệt như lúc hắn đến.
Sao hắn biết được tên nàng? Diệp Lăng Nguyệt ngây người, nàng nhìn lại trên người mình, tấm thiếp bằng gỗ dùng để tham gia sơn thú không thấy đâu. Không cần nói cũng biết là tên kia thuận tay cầm đi mất rồi.
“Tên khốn kiếp, ai muốn nhớ tên ngươi chứ!” Diệp Lăng Nguyệt dùng sức quệt miệng, đôi mắt hiện lên một chút căm tức, trong lòng thầm nghĩ, coi như là bị chó cắn đi.
Lúc này Diệp Lăng Nguyệt còn chưa ý thức được nàng vừa mới đem nụ hôn đầu của mình dâng cho người khác.
Có điều… Diệp Lăng Nguyệt cười cười, thành quả lần này nàng thu được cũng không nhỏ. Tên kia nếu biết được hắn cầm đi một cây Xích Dương tố không có dược hiệu sợ là phải tức đến điên người.
Toàn bộ tinh hoa trong cây Xích Dương tố ngũ phẩm đều bị đỉnh tức hút sạch sẽ. Lần này đúng là nhân họa đắc phúc(4) rồi.
Diệp Lăng Nguyệt khoanh chân ngồi trong sơn động, nàng dẫn một phần đỉnh tức đi vào trong cơ thể mình, trực tiếp hấp thu dược lực của Xích Dương tố.
Thật ra lấy tu vi hiện tại của Diệp Lăng Nguyệt còn chưa thể hấp thu được linh dược cao cấp như Xích Dương tố. May mà nàng có bảo vật Càn Đỉnh, trải qua đỉnh tức tinh lọc, dược lực của Xích Dương tố đã trở nên ôn hòa rất nhiều.
Dược lực không ngừng dung hợp hấp thu bên trong cơ thể của Diệp Lăng Nguyệt.
Đan điền vốn đã cạn kiệt nguyên lực của Diệp Lăng Nguyệt cũng nhanh chóng khôi phục. Không chỉ vậy, nàng còn cảm nhận được nguyên lực đang điên cuồng lưu động trong cơ thể mình.
Ầm! Nguyên lực lập tức đột phá cửa ải luyện thể tầng thứ sáu, luyện thể tầng thứ bảy, luyện thể tầng thứ tám… Dưới tác dụng của Xích Dương tố, tu vi của Diệp Lăng Nguyệt không ngừng nâng cao.
Qua hồi lâu, Diệp Lăng Nguyệt mới mở mắt ra.
Diệp Lăng Nguyệt nhìn giờ giấc một chút, phát hiện nàng đã ở trong sơn động này suốt hai ngày, mà sơn thú có lẽ cũng sắp kết thúc.
Không biết đám người Diệp Thánh thế nào rồi? Diệp Lăng Nguyệt vừa nghĩ vừa đi ra ngoài. Nàng phát hiện cửa động vốn bị lấp kín cũng đã được khơi thông.
Thi thể của con quái vật kia cùng Ngân Trảo Ưng Vương vẫn còn nằm cách đó không xa.
Nàng đi ra cửa động nhìn ngó chung quanh, phát hiện ngoài cửa động treo lủng lẳng mấy dây mây khá to.
“Hy vọng còn có thể về kịp Sơn Thú.” Diệp Lăng Nguyệt nghĩ như vậy, hai tay bắt lấy dây mây nhanh chóng trèo lên vách núi.
Diệp Lăng Nguyệt không hề biết, trong hai ngày nàng mất tích, trên núi Thất Tinh đã trở nên vô cùng hỗn loạn.
Hai ngày trước, Ngân Trảo Ưng Vương xuất hiện, Tống Nghiễm Nghĩa cùng Diệp Lăng Nguyệt rơi xuống vách núi, mấy người của Diệp gia đều cho rằng nàng đã chết.
Người của Tống gia bởi vì cái chết của Tống Hãn mà phát sinh xung đột với Diệp gia, Diệp Thánh còn bị thương. Nếu không có Liễu trấn trưởng đứng ra, sự rằng sẽ xảy ra án mạng.
“Tống Nghiễm Nghĩa, ngươi hại chết Lăng Nguyệt, Diệp gia chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Một cánh tay của Diệp Thánh đã bị thương, trong lòng hắn cũng hối hận không thôi. Nếu không phải hắn bị dẫn dắt rời đi, Lăng Nguyệt biểu muội cũng sẽ không chết.
“Tống Hãn cũng chết, hắn là đệ đệ ruột của ta, là thiếu gia chính quy của Tống gia. Diệp Lăng Nguyệt là cái thá gì, chẳng qua chỉ là một tiện chủng không ai cần.” Tống Nghiễm Nghĩa đau lòng vì mất đi đệ đệ, đôi mắt cũng tức giận đến đỏ cả lên.
Trong lòng Tống Nghiễm Nghĩa cho rằng chuyện lần này hắn đã thu xếp vô cùng chu đáo ổn thỏa. Cái chết của Tống Hãn nhất định là do Diệp gia giở trò.
“Hai vị hiền chất đừng cãi vã nữa. Cái chết của Tống thiếu gia cùng Diệp cô nương đều do ngoài ý muốn. Vách núi này rất sâu, lại có nhiều Ngân Trảo ưng sinh sống dưới đó, lúc này không tiện tìm kiếm. Hay là chúng ta đợi Sơn Thú kết thúc rồi tập hợp thêm người xuống đó tìm kiếm đi.”
Tuy rằng đã trấn an được người của hai nhà, thế nhưng bởi vì Diệp Lăng Nguyệt mất tích, Diệp Thánh lại bị thương, tinh thần của Diệp gia giảm sút rất nhiều. Đến buổi trưa ngày thứ ba, biểu hiện của Diệp gia trong kỳ Sơn Thú đã không bằng lúc trước nữa.
Còn hơn một canh giờ nữa mới đến giữa trưa, những người tham gia Sơn Thú cũng đều lục tục quay về.
***
(1) Mị dược: tương đương với xuân dược, nghĩa là thuốc kích thích.
(2) Đỉnh tức: tức nghĩa là hơi thở, đỉnh tức là hơi thở của cái đỉnh.
(3) Nhất báo hoàn nhất báo: hiểu theo đúng nghĩa đen là ta trả thù ngươi một lần ngươi cũng trả thù ta một lần, coi như hòa nhau.
(4) Vô thanh vô tức: không phát ra tiếng động.
(5) Nhân họa đắc phúc: gặp may mắn trong tai họa.
Tác giả :
Phù Tử