Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi
Chương 214: Dám khi dễ nàng?
Cái mà Diệp Lăng Nguyệt nói kia gọi là ngôn ngữ hùng hồn, là thiên kinh địa nghĩa.
Những lão ngự y và lão phương sĩ sau khi nghe nàng nói âm thầm suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy có chút gì đó không đúng ai nấy đều bước lên hành lễ.
Duy chỉ có Nam Cung Khuynh Lâm dưới chân giống như mọc thêm một chiếc đinh, một bước cũng không chịu chuyển.
“Ồ, Diệp Quận chúa quả nhiên là danh bất hư truyền.” Cừu tổng quản từ đầu tới giờ vẫn luôn không mở lời chợt mở mắt ra.
Trong đôi mắt kia chợt lóe lên hai vệt ánh sáng lạnh lẽo, nhìn về phía Diệp Lăng Nguyệt.
Cừu tổng quản đã từ thông tin của Lạc quý phi biết được về vị nhị tiểu thư Lam phủ này thô bạo vô lý, vô pháp vô thiên, hôm nay gặp mặt quả là như thế.
Lại dám ở trước mặt hắn ra lệnh cho ái đồ của hắn quỳ xuống. Diệp Lăng Nguyệt cứ coi như là lão già Long Ngữ kia đích thân tới cũng không thể cứu nổi ngươi.
Ánh mắt Cừu tổng quản càng thêm thâm trầm. Cặp ngọc sư trên tay hắn đôi mắt trông rất sống động dường như đang bắn ra hai vệt ánh sáng màu xanh.
Cơ thể Diệp Lăng Nguyệt bỗng cứng đờ, giống như là cảm nhận được cái gì đó, có một cổ lực vô hình ùn ùn kéo tới. Cả người nàng giống như đang ngâm dưới nước vậy, đến hô hấp cũng cảm thấy khó chịu. Không chỉ có thế, hai chân nàng giống như đang chịu phải mấy trăm cân lực, run rẩy. Đầu gối giống như cây cối đứng trong bão táp, bị không biết bao nhiêu cỗ lực chèn ép. Giống như thể bất cứ lúc nào cũng có thể quỳ sụp xuống đất.
Tinh thần uy áp!
Khá lắm Cừu tổng quản, lần đầu tiên gặp mặt đã muốn cho nàng thấy sự uy phong của hắn rồi.
Chỉ là Diệp Lăng Nguyệt đang yếu thế. Nàng một mực điều động tinh thần lực mạnh mẽ của toàn thân, muốn chống lại sự tàn phá tinh thần lực của Cừu tổng quản.
Chỉ là ở trước mặt bát đỉnh phương sĩ Cừu tổng quản chỉ có Diệp Lăng Nguyệt tu vi tứ đỉnh, giống như một con thuyền cô độc. Chênh lệch tứ đỉnh khiến cho tinh thần lực của nàng giống như trứng chọi đá, rất nhanh liền bị sụp đổ.
Thấy bộ dạng chật vật không chịu nổi của Diệp Lăng Nguyệt, trong lòng Nam Cung Khuynh Lâm thầm kêu lên sung sướng.
Một nữ nhân không biết gì. Tuyệt kỹ tinh thần lực của sư phụ, tinh thần bị nghiền ép thì ngay cả phương sĩ ngũ lục đỉnh, cũng không phải là đối thủ. Ngươi càng giãy dụa thì chết càng khó coi.
“Diệp Lăng Nguyệt, không phải ngươi muốn ta hành lễ sao? Tại sao lại không nói gì vậy?” Nam Cung Khuynh Lâm đắc ý, ở một bên mà cười trên nỗi đau của người khác.
Diệp Lăng Nguyệt lúc này đừng nói là trả lời chỉ cần mở miệng thôi cũng đều rất mất sức.
Không thể thua được, cứ coi như không phải vì sư phụ, thì cũng phải vì chính bản thân mình, cũng không thể thua được.
Diệp Lăng Nguyệt hiểu được rằng, hôm nay nếu nàng là bởi vì không cách nào chống cự được với tinh thần lực của Cừu tổng quản mà bị buộc quỳ xuống, thì sau này ở Ngự Y Viên nàng cũng đừng nghĩ được đặt chân tới.
Diệp Lăng Nguyệt hít thở một hơi thật sâu, lặng lẽ vận đỉnh tức lên. Lúc đỉnh tức trong cơ thể khuếch tán tới toàn bộ cơ thể của nàng. Tinh thần lực của Diệp Lăng Nguyệt thoáng cái đạt tới ngũ đỉnh.
Đây là... con ngươi của Cừu tổng quản khẽ động. Hắn cảm nhận được rằng, chỉ trong nháy mắt vừa rồi thôi thì tinh thần lực trên cơ thể của Diệp Lăng Nguyệt dường như đã mạnh lên vài phần.
Xem ra, tên đệ tử này của Long Ngữ đã che giấu đi một phần thực lực của mình. Quả nhiên, sư phụ thế nào thì học trò cũng thế đó.
Năm đó Long Ngữ cũng không có tiếng tăm gì, Cừu tổng quản vẫn cho là thực lực đối phương còn kém xa so với mình. Nào biết rằng sau khi ra nhập tháp phương sĩ, hắn mới phát hiện tu vi của Long Ngữ đại sư lại là cửu đỉnh.
Thực lực của Diệp Lăng Nguyệt đột nhiên tăng mạnh, khiến cho Cừu tổng quản càng thêm không vui.
Hắn muốn dạy dỗ Diệp Lăng Nguyệt, dù sao thì đối phương rốt cuộc cũng là người được thái hậu cùng hoàng hậu vô cùng yêu mến. Hắn chỉ có thể chèn ép chứ không thể giết chết nàng.
Cho nên vừa mới rồi Cừu tổng quản chẳng qua chỉ dùng đến năm phần mười tinh thần lực. Cho dù là năm phần mười thực lực, nhưng lúc trước nếu đổi lại là một phương sĩ mới thì bất kỳ người nào cũng đã đều nằm trên đất rồi.
Diệp Lăng Nguyệt đột nhiên mạnh mẽ thật khiến cho Cừu tổng quản càng thêm căm tức. Hắn cười lạnh một tiếng, tinh thần lực lại tăng thêm một phần. Diệp Lăng Nguyệt vốn đang cảm thấy thoải mái một chút bất chợt thấy tinh thần trên người lại mạnh thêm một phần.
Hôm nay, lão già này thật sự là muốn xử chết nàng đây.
Thời gian từng giây từng phút đi qua, mồ hôi trên trán Diệp Lăng Nguyệt càng ngày càng nhiều, mồ hôi làm ướt quần áo và tóc tai của nàng.
Trong khuôn viên an tĩnh lạ thường, những thái y và phương sĩ trước đây còn vô cùng khinh bỉ Diệp Lăng Nguyệt thì giờ đây đều yên lặng như tờ, quỷ dị mà nhìn một màn trước mắt.
Bọn họ đều là thủ hạ của Cừu tổng quản nhiều năm, biết rất rõ thực lực của Cừu tổng quản.
Tinh thần nghiền ép, là một loại thủ đoạn trừng phạt thể xác của Cừu tổng quản đối với những phương sĩ phạm sai lầm. Kể cả là phương sĩ ngũ, lục đỉnh khi bị “Tinh thần nghiền ép” cũng phải ở nhà nằm dưỡng thương mười ngày đến nửa tháng.
Diệp Lăng Nguyệt này có thể chịu đựng dưới sự tra tấn của Cừu tổng quản kiên trì lâu như vậy, có thể thấy bất kể là ý chí hay thực lực của nàng cũng có thể so sánh với một số phương sĩ lão bài.
Cừu tổng quản và Nam Cung Khuynh Lâm đều không ngờ rằng, “màn ra oai” mà bọn họ sắp xếp với Diệp Lăng Nguyệt lại gián tiếp khiến cho người ở Ngự Y Viên thay đổi cái nhìn với Diệp Lăng Nguyệt.
Nam Cung Khuynh Lâm cũng im bặt.
Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải sư phụ nói là có thể lập tức đuổi được Diệp Lăng Nguyệt sao, nhưng lúc này đối phương thế nào ngoại trừ toát chút mồ hôi thì không hề có bất kỳ triệu chứng nào khác.
Sáu phần tinh thần lực cũng không thể khiến cho Diệp Lăng Nguyệt khuất phục?
Trên nét mặt của Cừu tổng quản không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng trong lòng lại là vô cùng kinh hãi. Càng kinh hãi, thì Cừu tổng quản càng thêm căm ghét Diệp Lăng Nguyệt. Lão già Long Ngữ kia ngay cả học trò cũng xuất sắc hơn so với mình nhiều như vậy.
Dựa vào ý chí chí kiên cường của Diệp Lăng Nguyệt, thì tương lai của nàng sau này nhất định sẽ có những thành tựu không tầm thường. Trong lòng Cừu tổng quản sinh ra một ý niệm tà ác.
Nhất định phải bóp chết nàng trước khi nàng trưởng thành.
Cừu tổng quản lại một lần nữa tăng lực. Lần này, hắn trực tiếp đem tinh thần lực tăng thêm đến tám phần mười. Bị tám phần mười tinh thần lực của bát đỉnh phương sĩ nghiền ép, giống như là một con voi to chạy như bay đến đủ để đem thân thể của người khác nghiền nát phần thịt!
Rắc một tiếng, Diệp Lăng Nguyệt hình như nghe thấy ở chỗ nào đó dưới chân mình một mảnh xương đùi bị nứt ra.
Không hay rồi, lão già này muốn giết nàng.
Diệp Lăng Nguyệt nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Cừu tổng quản, từ đáy mắt hắn thấy được một tia điên loạn. Diệp Lăng Nguyệt muốn rút người thoát khỏi, đã không còn khả năng nữa rồi.
Không thể lui được nữa, tinh thần lực của Cừu tổng quản giống như thiên la địa võng, phong kín toàn bộ đường lui cũng của nàng. Chẳng lẽ nào, hôm nay nàng sẽ bị nghiền tươi thịt sống và chết ở chỗ này.
Không cam lòng, tuyệt đối không cam lòng.
Mặc dù thân thể đã bị chèn ép đến mức tận cùng, nhưng suy nghĩ của Diệp Lăng Nguyệt lại tỉnh táo dị thường.
Nàng suy nghĩ dùng đủ mọi cách để tự cứu mình, trốn vào Hồng Mộng Thiên kêu Tiểu Chi Ước hoặc Tiểu Ô Nha... Tất cả đều không được, biến mất trong giây lát, coi như là nàng tránh được bị tinh thần nghiền ép nhưng lại không có cách nào giải thích.
Nàng rất có thể sẽ bị cho là yêu quái, liên lụy đến toàn bộ Lam phủ.
Sống lưng đã bị ép giống như một đường cong. Diệp Lăng Nguyệt cảm giác tầm mắt của mình đang mơ hồ, đám người phía trước dần trở thành một mảng mơ hồ.
Mặc dù bị rơi vào tình thế như vậy nhưng trong miệng nàng vẫn không rên lên một tiếng nào.
Phụt, móng tay của nàng đột nhiên bị đứt ra. Móng tay bị gãy kia đâm thật sau vào lòng bàn tay của nàng. Máu tươi trào ra.
Lúc máu nhuộm đỏ lòng bàn tay cầm càn đỉnh, Diệp Lăng Nguyệt bỗng nhiên có cảm giác, trong đầu nàng có một luồng sáng trắng thoáng qua.
Những lão ngự y và lão phương sĩ sau khi nghe nàng nói âm thầm suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy có chút gì đó không đúng ai nấy đều bước lên hành lễ.
Duy chỉ có Nam Cung Khuynh Lâm dưới chân giống như mọc thêm một chiếc đinh, một bước cũng không chịu chuyển.
“Ồ, Diệp Quận chúa quả nhiên là danh bất hư truyền.” Cừu tổng quản từ đầu tới giờ vẫn luôn không mở lời chợt mở mắt ra.
Trong đôi mắt kia chợt lóe lên hai vệt ánh sáng lạnh lẽo, nhìn về phía Diệp Lăng Nguyệt.
Cừu tổng quản đã từ thông tin của Lạc quý phi biết được về vị nhị tiểu thư Lam phủ này thô bạo vô lý, vô pháp vô thiên, hôm nay gặp mặt quả là như thế.
Lại dám ở trước mặt hắn ra lệnh cho ái đồ của hắn quỳ xuống. Diệp Lăng Nguyệt cứ coi như là lão già Long Ngữ kia đích thân tới cũng không thể cứu nổi ngươi.
Ánh mắt Cừu tổng quản càng thêm thâm trầm. Cặp ngọc sư trên tay hắn đôi mắt trông rất sống động dường như đang bắn ra hai vệt ánh sáng màu xanh.
Cơ thể Diệp Lăng Nguyệt bỗng cứng đờ, giống như là cảm nhận được cái gì đó, có một cổ lực vô hình ùn ùn kéo tới. Cả người nàng giống như đang ngâm dưới nước vậy, đến hô hấp cũng cảm thấy khó chịu. Không chỉ có thế, hai chân nàng giống như đang chịu phải mấy trăm cân lực, run rẩy. Đầu gối giống như cây cối đứng trong bão táp, bị không biết bao nhiêu cỗ lực chèn ép. Giống như thể bất cứ lúc nào cũng có thể quỳ sụp xuống đất.
Tinh thần uy áp!
Khá lắm Cừu tổng quản, lần đầu tiên gặp mặt đã muốn cho nàng thấy sự uy phong của hắn rồi.
Chỉ là Diệp Lăng Nguyệt đang yếu thế. Nàng một mực điều động tinh thần lực mạnh mẽ của toàn thân, muốn chống lại sự tàn phá tinh thần lực của Cừu tổng quản.
Chỉ là ở trước mặt bát đỉnh phương sĩ Cừu tổng quản chỉ có Diệp Lăng Nguyệt tu vi tứ đỉnh, giống như một con thuyền cô độc. Chênh lệch tứ đỉnh khiến cho tinh thần lực của nàng giống như trứng chọi đá, rất nhanh liền bị sụp đổ.
Thấy bộ dạng chật vật không chịu nổi của Diệp Lăng Nguyệt, trong lòng Nam Cung Khuynh Lâm thầm kêu lên sung sướng.
Một nữ nhân không biết gì. Tuyệt kỹ tinh thần lực của sư phụ, tinh thần bị nghiền ép thì ngay cả phương sĩ ngũ lục đỉnh, cũng không phải là đối thủ. Ngươi càng giãy dụa thì chết càng khó coi.
“Diệp Lăng Nguyệt, không phải ngươi muốn ta hành lễ sao? Tại sao lại không nói gì vậy?” Nam Cung Khuynh Lâm đắc ý, ở một bên mà cười trên nỗi đau của người khác.
Diệp Lăng Nguyệt lúc này đừng nói là trả lời chỉ cần mở miệng thôi cũng đều rất mất sức.
Không thể thua được, cứ coi như không phải vì sư phụ, thì cũng phải vì chính bản thân mình, cũng không thể thua được.
Diệp Lăng Nguyệt hiểu được rằng, hôm nay nếu nàng là bởi vì không cách nào chống cự được với tinh thần lực của Cừu tổng quản mà bị buộc quỳ xuống, thì sau này ở Ngự Y Viên nàng cũng đừng nghĩ được đặt chân tới.
Diệp Lăng Nguyệt hít thở một hơi thật sâu, lặng lẽ vận đỉnh tức lên. Lúc đỉnh tức trong cơ thể khuếch tán tới toàn bộ cơ thể của nàng. Tinh thần lực của Diệp Lăng Nguyệt thoáng cái đạt tới ngũ đỉnh.
Đây là... con ngươi của Cừu tổng quản khẽ động. Hắn cảm nhận được rằng, chỉ trong nháy mắt vừa rồi thôi thì tinh thần lực trên cơ thể của Diệp Lăng Nguyệt dường như đã mạnh lên vài phần.
Xem ra, tên đệ tử này của Long Ngữ đã che giấu đi một phần thực lực của mình. Quả nhiên, sư phụ thế nào thì học trò cũng thế đó.
Năm đó Long Ngữ cũng không có tiếng tăm gì, Cừu tổng quản vẫn cho là thực lực đối phương còn kém xa so với mình. Nào biết rằng sau khi ra nhập tháp phương sĩ, hắn mới phát hiện tu vi của Long Ngữ đại sư lại là cửu đỉnh.
Thực lực của Diệp Lăng Nguyệt đột nhiên tăng mạnh, khiến cho Cừu tổng quản càng thêm không vui.
Hắn muốn dạy dỗ Diệp Lăng Nguyệt, dù sao thì đối phương rốt cuộc cũng là người được thái hậu cùng hoàng hậu vô cùng yêu mến. Hắn chỉ có thể chèn ép chứ không thể giết chết nàng.
Cho nên vừa mới rồi Cừu tổng quản chẳng qua chỉ dùng đến năm phần mười tinh thần lực. Cho dù là năm phần mười thực lực, nhưng lúc trước nếu đổi lại là một phương sĩ mới thì bất kỳ người nào cũng đã đều nằm trên đất rồi.
Diệp Lăng Nguyệt đột nhiên mạnh mẽ thật khiến cho Cừu tổng quản càng thêm căm tức. Hắn cười lạnh một tiếng, tinh thần lực lại tăng thêm một phần. Diệp Lăng Nguyệt vốn đang cảm thấy thoải mái một chút bất chợt thấy tinh thần trên người lại mạnh thêm một phần.
Hôm nay, lão già này thật sự là muốn xử chết nàng đây.
Thời gian từng giây từng phút đi qua, mồ hôi trên trán Diệp Lăng Nguyệt càng ngày càng nhiều, mồ hôi làm ướt quần áo và tóc tai của nàng.
Trong khuôn viên an tĩnh lạ thường, những thái y và phương sĩ trước đây còn vô cùng khinh bỉ Diệp Lăng Nguyệt thì giờ đây đều yên lặng như tờ, quỷ dị mà nhìn một màn trước mắt.
Bọn họ đều là thủ hạ của Cừu tổng quản nhiều năm, biết rất rõ thực lực của Cừu tổng quản.
Tinh thần nghiền ép, là một loại thủ đoạn trừng phạt thể xác của Cừu tổng quản đối với những phương sĩ phạm sai lầm. Kể cả là phương sĩ ngũ, lục đỉnh khi bị “Tinh thần nghiền ép” cũng phải ở nhà nằm dưỡng thương mười ngày đến nửa tháng.
Diệp Lăng Nguyệt này có thể chịu đựng dưới sự tra tấn của Cừu tổng quản kiên trì lâu như vậy, có thể thấy bất kể là ý chí hay thực lực của nàng cũng có thể so sánh với một số phương sĩ lão bài.
Cừu tổng quản và Nam Cung Khuynh Lâm đều không ngờ rằng, “màn ra oai” mà bọn họ sắp xếp với Diệp Lăng Nguyệt lại gián tiếp khiến cho người ở Ngự Y Viên thay đổi cái nhìn với Diệp Lăng Nguyệt.
Nam Cung Khuynh Lâm cũng im bặt.
Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải sư phụ nói là có thể lập tức đuổi được Diệp Lăng Nguyệt sao, nhưng lúc này đối phương thế nào ngoại trừ toát chút mồ hôi thì không hề có bất kỳ triệu chứng nào khác.
Sáu phần tinh thần lực cũng không thể khiến cho Diệp Lăng Nguyệt khuất phục?
Trên nét mặt của Cừu tổng quản không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng trong lòng lại là vô cùng kinh hãi. Càng kinh hãi, thì Cừu tổng quản càng thêm căm ghét Diệp Lăng Nguyệt. Lão già Long Ngữ kia ngay cả học trò cũng xuất sắc hơn so với mình nhiều như vậy.
Dựa vào ý chí chí kiên cường của Diệp Lăng Nguyệt, thì tương lai của nàng sau này nhất định sẽ có những thành tựu không tầm thường. Trong lòng Cừu tổng quản sinh ra một ý niệm tà ác.
Nhất định phải bóp chết nàng trước khi nàng trưởng thành.
Cừu tổng quản lại một lần nữa tăng lực. Lần này, hắn trực tiếp đem tinh thần lực tăng thêm đến tám phần mười. Bị tám phần mười tinh thần lực của bát đỉnh phương sĩ nghiền ép, giống như là một con voi to chạy như bay đến đủ để đem thân thể của người khác nghiền nát phần thịt!
Rắc một tiếng, Diệp Lăng Nguyệt hình như nghe thấy ở chỗ nào đó dưới chân mình một mảnh xương đùi bị nứt ra.
Không hay rồi, lão già này muốn giết nàng.
Diệp Lăng Nguyệt nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Cừu tổng quản, từ đáy mắt hắn thấy được một tia điên loạn. Diệp Lăng Nguyệt muốn rút người thoát khỏi, đã không còn khả năng nữa rồi.
Không thể lui được nữa, tinh thần lực của Cừu tổng quản giống như thiên la địa võng, phong kín toàn bộ đường lui cũng của nàng. Chẳng lẽ nào, hôm nay nàng sẽ bị nghiền tươi thịt sống và chết ở chỗ này.
Không cam lòng, tuyệt đối không cam lòng.
Mặc dù thân thể đã bị chèn ép đến mức tận cùng, nhưng suy nghĩ của Diệp Lăng Nguyệt lại tỉnh táo dị thường.
Nàng suy nghĩ dùng đủ mọi cách để tự cứu mình, trốn vào Hồng Mộng Thiên kêu Tiểu Chi Ước hoặc Tiểu Ô Nha... Tất cả đều không được, biến mất trong giây lát, coi như là nàng tránh được bị tinh thần nghiền ép nhưng lại không có cách nào giải thích.
Nàng rất có thể sẽ bị cho là yêu quái, liên lụy đến toàn bộ Lam phủ.
Sống lưng đã bị ép giống như một đường cong. Diệp Lăng Nguyệt cảm giác tầm mắt của mình đang mơ hồ, đám người phía trước dần trở thành một mảng mơ hồ.
Mặc dù bị rơi vào tình thế như vậy nhưng trong miệng nàng vẫn không rên lên một tiếng nào.
Phụt, móng tay của nàng đột nhiên bị đứt ra. Móng tay bị gãy kia đâm thật sau vào lòng bàn tay của nàng. Máu tươi trào ra.
Lúc máu nhuộm đỏ lòng bàn tay cầm càn đỉnh, Diệp Lăng Nguyệt bỗng nhiên có cảm giác, trong đầu nàng có một luồng sáng trắng thoáng qua.
Tác giả :
Phù Tử