Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi
Chương 212: Vảy ngược, đụng vào sẽ chết
Rồng có vảy ngược, đụng vào sẽ chết. (1)
Từ tình huống khi nãy có thể thấy, điểm yếu của Thập thiếu gia tốt tính thường ngày chính là vị Thập tam thiếu gia vừa biết y thuật lại hiểu biết độc thuật này.
Vuốt mặt cũng phải nể mũi, huống hồ đó là người mà Thập thiếu gia cố ý muốn bảo vệ, Hạ lão tam cũng phải dè chừng. Sau một hồi trao đổi thần bí, Hạ lão tam quay trở lại.
“Thập tam thiếu muốn tìm võ học cao cấp hơn chỉ có thể tiến vào phòng đấu giá địa cấp. Nhưng quy tắc tiêu phí phòng đấu giá địa cấp chắc Thập thiếu cũng hiểu rõ. Ta và nhị ca thương lượng với nhau rồi để thuận tiện cho hai bên, chỉ cần mười viên đan dược ngũ phẩm Thập tam thiếu có thể vào trong phòng đấu giá địa cấp.” Hiếm thấy lần này nhị ca châm chước như vậy, nếu không Hạ lão tam thật không biết nên nói thế nào với Thập thiếu.
Dựa theo quy tắc thông dụng của Vạn Bảo quật, phòng đấu giá hoàng cấp tầng thứ nhất dưới lòng đất yêu cầu trên người phải có giá trị trăm triệu. Người bán người mua chỉ cần dùng bạch ngân là được.
Còn về phòng đấu giá huyền cấp tầng thứ hai, người bán muốn vào phải có tài sản giá trị nghìn triệu, người mua đồ cần dùng vàng thanh toán.
Nhưng bắt đầu từ phòng đấu giá địa cấp tầng thứ ba, tài sản yêu cầu phải là nghìn tỷ. Bởi vì đi vào phòng đấu giá địa cấp, hàng hóa mua bán không thể dùng kim tiền để so sánh.Trong phòng đấu giá địa cấp, người bán đấu giá, khách hàng mua đồ phải mua đan dược ngũ phẩm. Không có mười viên đan dược ngũ phẩm trở lên, cũng đừng nghĩ đến việc vào phòng đấu giá địa cấp.
Mười viên đan dược ngũ phẩm trở lên?
Diệp Lăng Nguyệt cau mày, đan dược ngũ phẩm ở Đại Hạ cũng không nhiều. Trên thực tế trước khi nhận Long Ngữ đại sư làm sư phụ, nàng nằm mơ cũng chỉ cần có một viên đan dược ngũ phẩm để cứu chữa bệnh của mẫu thân.
Theo bảng giá công khai ở tháp phương sĩ, cho dù là đan dược ngũ phẩm thấp nhất muốn có được thì giá cũng là tám chín trăm lượng hoàng kim.
“Trên người của ta không có đan dược ngũ phẩm, cho hỏi đan dược ngũ phẩm rẻ nhất trong Vạn Bảo quật cần bao nhiêu ngân lượng?” Diệp Lăng Nguyệt hỏi lại.
“Một ngàn lượng vàng.”
Trong Vạn Bảo quật, phần lớn khách hàng không phải là phương sĩ. Bọn họ ở phòng đấu giá địa cấp mua đồ để thuận lợi trong việc thường xuyên dùng đồ mua ở Vạn Bảo quật đổi lấy đan dược ngũ phẩm dùng.
Hơn nữa, đan dược của Vạn Bảo quật thông thường nếu so với ở ngoài cũng đắt hơn một đến hai giá. Điều này có nghĩa là phòng đấu giá địa cấp của Vạn Bảo quật thì phí vào bên trong cũng đã là một vạn lượng vàng.
Diệp Lăng Nguyệt cũng không dám khẳng định, vào phòng đấu giá địa cấp là có thể mua được đan dược và vũ khí ở đó hay không. Một vạn lượng tuyệt đối không phải là một con số nhỏ. Diệp Lăng Nguyệt còn phải kinh doanh Quỷ Môn, mỗi ngày tiêu tiền như dòng nước chảy, tiền trong tay cũng không thể tiêu phung phí, bậy bạ.
“Thập tam, ta có thể giúp nàng mua mười viên đan dược ngũ phẩm.” Phượng Tân đề nghị.
“Không cần, cứ cho là ta nộp đan dược rồi thì cũng không còn dư đan dược hoặc tiền để mua đồ nữa.” Diệp Lăng Nguyệt trầm ngâm xuống, không thể không từ bỏ quyết định tiến vào phòng đấu giá địa cấp.
Lần sau, nàng nhất định phải chuẩn bị đầy đủ mới tiến hành công kích. Muốn lấy tiền của nàng, Vạn Bảo quật vẫn là tự lo cho bản thân đi.
Diệp Lăng Nguyệt cười trộm trong lòng.
Hạ lão tam càng kỳ quái, hắn còn tưởng rằng Diệp Lăng Nguyệt và Thập thiếu chính là “Loại quan hệ đó”, nhưng vào lúc này lại nghe được Thập tam thiếu không muốn dùng tiền của Thập thiếu.
Phải biết, Phượng phủ Bắc Thanh chính là quốc gia vô cùng giàu có, đừng nói là phí vào sân mười viên đan dược ngũ phẩm, kể cả đan dược thất phẩm thì Thập thiếu đều có thể không do dự mà lấy ra ngay.
Mặc dù lần này không thể tiến vào phòng đấu giá địa cấp, Diệp Lăng Nguyệt lại càng cảm thấy hứng thú đối với Vạn Bảo quật.
Trước lúc rời đi, nàng còn rất là tò mò hỏi về tình hìnhphòng đấu giá thiên cấp tầng kế tiếp, bên dưới phòng đấu giá địa cấp.
“Ha ha, Thập tam thiếu, phòng đấu giá thiên cấp không phải ngày nào cũng mở, thông thường một tháng mới có thể đi vào một lần. Tiến vào phòng đấu giá thiên cấp, yêu cầu ít nhất cũng là cao thủ luân hồi cảnh, hơn nữa phí vào sân là một viên luân hồi đan.” Hạ lão tam kiên nhẫn giải thích.
Luân hồi đan, lại là luân hồi đan thất phẩm.
Diệp Lăng Nguyệt còn nhớ, toàn bộ Hạ Đô trong tháp phương sĩ không có ai có thể luyện chế luân hồi đan. Loại luân hồi đan này truyền thuyết là đan dược đột phá luân hồi cảnh, toàn bộ Đại Hạ chỉ có hội trưởng Hạ Hầu mới có thể luyện chế.
Giá trị của loại đan dược này đã không thể dùng kim tiền để so sánh.
Ngay cả bên trong Hồng Mông Thủ Trát cũng không trực tiếp ghi chép phương pháp luyện chế loại luân hồi đan này.
Đó là tượng trưng cho thân phận và thực lực, mang theo mấy phần rung động, Diệp Lăng Nguyệt và Phượng Tân lại quay trở lại sòng bạc rách nát ở trên. Phượng Tân thấy Diệp Lăng Nguyệt mặt đầy trầm tư liền đưa nàng về thẳng Lam phủ.
Vừa vào Lam phủ, Lam Ứng Vũ liền dửng dưng đi ra.
“Phượng Vương, Lăng Nguyệt quả nhiên là đi tìm ngươi. Đại nha đầu nói không sai, Lăng Nguyệt nếu không ở Lam phủ hay Túy Tiên Cư, tám chín phần mười là ở Phượng phủ, nếu không ở Phượng phủ thì cũng là trên đường đi tới Phượng phủ. Phượng phủ sắp thành ngôi nhà thứ hai của nó rồi.”
Lam Ứng Vũ nói miệng không dừng lại, khiến Diệp Lăng Nguyệt mặt ửng hồng lên. Nghĩa phụ này của nàng hình như rất thích đem nàng và Phượng Tân ra làm trò đùa.
Diệp Lăng Nguyệt liếc mắt nhìn Phượng Tân, thấy hắn mắt bừng sáng, mấy lần như nhìn nàng mà cũng như lại không nhìn.
Ánh mắt hai người vừa tiếp xúc, Diệp Lăng Nguyệt giống như mèo bị giẫm trúng đuôi, rất nhanh liền thu lại.
“Cha, người lại nói bậy bạ gì đấy, cẩn thận con đem rượu trầm hương mới cất đi bây giờ.” Diệp Lăng Nguyệt cố tình vênh mặt lên.
Lam Ứng Vũ lập tức trở nên nghiêm trang, không dám nói đùa nữa.
“Con gái ngoan tha cho nghĩa phụ lần này. Ta đang đi tìm con đây. Cừu tổng quản trong cung đã ra lệnh cho con ngày mai đến Ngự Y Viện trong cung đình báo danh.” Lam Ứng Vũ vừa nói, từ trong ống tay áo lấy ra một bức thư.
Thì ra hôm nay lão vào triều trở về đúng lúc gặp phải ngự y trong cung, đối phương nói là nhiệm thư của Diệp Lăng Nguyệt đã xuống.
Khác với phong hiệu quận chúa tam phẩm, Diệp Lăng Nguyệt lại trở thành phương sĩ ngự dụng trong cung đình, chính là một chức quan phải thực thi trọng trách, ăn bổng lộc của quốc gia một cách đường hoàng.
Chỉ là phương sĩ ngự dụng trong cung đình là quan ngũ phẩm, chỉ có thân là phương sĩ tổng quản của phương sĩ ngự dụng mới là quan tam phẩm.
Diệp Lăng Nguyệt nhận lấy thư nhìn mấy lần, để ý đến chỗ lạc khoản trong thư nơi có con dấu đỏ, trên đó viết một chữ Cừu.
“Cừu tổng quản của Ngự Y Viện cũng là một phương sĩ bát đỉnh. Hắn thống lĩnh toàn bộ phương sĩ cung đình cùng ngự y. Người này con phải đề phòng cho thật tốt, hắn trước kia đã xảy ra mâu thuẫn với Long Ngữ đại sư. Nam Cung Nghiêng Lâm chính là đồ đệ của hắn.” Lam Ứng Vũ nhắc nhở Diệp Lăng Nguyệt.
Thật ra Lam Ứng Vũ vẫn thích Diệp Lăng Nguyệt cứ giữ cái danh phận không không của một quận chúa tam phẩm hơn. Cung đình này cũng không phải là nơi tốt đẹp gì.
Cừu tổng quản này, lúc trước là vì chức tổng quản ngự dụng cung đình đã cạnh tranh với Long Ngữ đại sư. Nếu không phải Long Ngữ đại sư không muốn làm cái chức tổng quản này, tổng quản phương sĩ cung đình bây giờ đã phải thay người khác làm rồi.
Nhưng lão Cừu tổng quản lại không nghĩ như thế, hắn mỗi ngày mỗi đêm đều đề phòng Long Ngữ đại sư, sợ rằng đối phương ngày nào đó đột nhiên thay đổi tính muốn cướp đoạt mất chức vị tổng quản này của hắn.
Cừu tổng quản rất ghét Long Ngữ đại sư, liên đới đến cả đồ đệ Diệp Lăng Nguyệt của Long Ngữ đại sư hắn cũng căm ghét vô cùng. Càng không cần phải nói, Diệp Lăng Nguyệt còn từng dạy dỗ Nam Cung Nghiêng Lâm.
“Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn. Cha, người yên tâm đi.” Diệp Lăng Nguyệt thu thư bổ nhiệm lại cười cười. Nàng ngược lại rất mong chờ Nam Cung Nghiêng Lâm cùng sư phụ nàng ta có thể dở trò quỷ gì.
(1): Hoàng đế thời cổ đại xưng là rồng, rồng thì có vảy, đụng vào vảy mọc ngược của rồng sẽ khiến nó đau đớn, vảy ngược ở đây có thể hiểu là điểm yếu.
Từ tình huống khi nãy có thể thấy, điểm yếu của Thập thiếu gia tốt tính thường ngày chính là vị Thập tam thiếu gia vừa biết y thuật lại hiểu biết độc thuật này.
Vuốt mặt cũng phải nể mũi, huống hồ đó là người mà Thập thiếu gia cố ý muốn bảo vệ, Hạ lão tam cũng phải dè chừng. Sau một hồi trao đổi thần bí, Hạ lão tam quay trở lại.
“Thập tam thiếu muốn tìm võ học cao cấp hơn chỉ có thể tiến vào phòng đấu giá địa cấp. Nhưng quy tắc tiêu phí phòng đấu giá địa cấp chắc Thập thiếu cũng hiểu rõ. Ta và nhị ca thương lượng với nhau rồi để thuận tiện cho hai bên, chỉ cần mười viên đan dược ngũ phẩm Thập tam thiếu có thể vào trong phòng đấu giá địa cấp.” Hiếm thấy lần này nhị ca châm chước như vậy, nếu không Hạ lão tam thật không biết nên nói thế nào với Thập thiếu.
Dựa theo quy tắc thông dụng của Vạn Bảo quật, phòng đấu giá hoàng cấp tầng thứ nhất dưới lòng đất yêu cầu trên người phải có giá trị trăm triệu. Người bán người mua chỉ cần dùng bạch ngân là được.
Còn về phòng đấu giá huyền cấp tầng thứ hai, người bán muốn vào phải có tài sản giá trị nghìn triệu, người mua đồ cần dùng vàng thanh toán.
Nhưng bắt đầu từ phòng đấu giá địa cấp tầng thứ ba, tài sản yêu cầu phải là nghìn tỷ. Bởi vì đi vào phòng đấu giá địa cấp, hàng hóa mua bán không thể dùng kim tiền để so sánh.Trong phòng đấu giá địa cấp, người bán đấu giá, khách hàng mua đồ phải mua đan dược ngũ phẩm. Không có mười viên đan dược ngũ phẩm trở lên, cũng đừng nghĩ đến việc vào phòng đấu giá địa cấp.
Mười viên đan dược ngũ phẩm trở lên?
Diệp Lăng Nguyệt cau mày, đan dược ngũ phẩm ở Đại Hạ cũng không nhiều. Trên thực tế trước khi nhận Long Ngữ đại sư làm sư phụ, nàng nằm mơ cũng chỉ cần có một viên đan dược ngũ phẩm để cứu chữa bệnh của mẫu thân.
Theo bảng giá công khai ở tháp phương sĩ, cho dù là đan dược ngũ phẩm thấp nhất muốn có được thì giá cũng là tám chín trăm lượng hoàng kim.
“Trên người của ta không có đan dược ngũ phẩm, cho hỏi đan dược ngũ phẩm rẻ nhất trong Vạn Bảo quật cần bao nhiêu ngân lượng?” Diệp Lăng Nguyệt hỏi lại.
“Một ngàn lượng vàng.”
Trong Vạn Bảo quật, phần lớn khách hàng không phải là phương sĩ. Bọn họ ở phòng đấu giá địa cấp mua đồ để thuận lợi trong việc thường xuyên dùng đồ mua ở Vạn Bảo quật đổi lấy đan dược ngũ phẩm dùng.
Hơn nữa, đan dược của Vạn Bảo quật thông thường nếu so với ở ngoài cũng đắt hơn một đến hai giá. Điều này có nghĩa là phòng đấu giá địa cấp của Vạn Bảo quật thì phí vào bên trong cũng đã là một vạn lượng vàng.
Diệp Lăng Nguyệt cũng không dám khẳng định, vào phòng đấu giá địa cấp là có thể mua được đan dược và vũ khí ở đó hay không. Một vạn lượng tuyệt đối không phải là một con số nhỏ. Diệp Lăng Nguyệt còn phải kinh doanh Quỷ Môn, mỗi ngày tiêu tiền như dòng nước chảy, tiền trong tay cũng không thể tiêu phung phí, bậy bạ.
“Thập tam, ta có thể giúp nàng mua mười viên đan dược ngũ phẩm.” Phượng Tân đề nghị.
“Không cần, cứ cho là ta nộp đan dược rồi thì cũng không còn dư đan dược hoặc tiền để mua đồ nữa.” Diệp Lăng Nguyệt trầm ngâm xuống, không thể không từ bỏ quyết định tiến vào phòng đấu giá địa cấp.
Lần sau, nàng nhất định phải chuẩn bị đầy đủ mới tiến hành công kích. Muốn lấy tiền của nàng, Vạn Bảo quật vẫn là tự lo cho bản thân đi.
Diệp Lăng Nguyệt cười trộm trong lòng.
Hạ lão tam càng kỳ quái, hắn còn tưởng rằng Diệp Lăng Nguyệt và Thập thiếu chính là “Loại quan hệ đó”, nhưng vào lúc này lại nghe được Thập tam thiếu không muốn dùng tiền của Thập thiếu.
Phải biết, Phượng phủ Bắc Thanh chính là quốc gia vô cùng giàu có, đừng nói là phí vào sân mười viên đan dược ngũ phẩm, kể cả đan dược thất phẩm thì Thập thiếu đều có thể không do dự mà lấy ra ngay.
Mặc dù lần này không thể tiến vào phòng đấu giá địa cấp, Diệp Lăng Nguyệt lại càng cảm thấy hứng thú đối với Vạn Bảo quật.
Trước lúc rời đi, nàng còn rất là tò mò hỏi về tình hìnhphòng đấu giá thiên cấp tầng kế tiếp, bên dưới phòng đấu giá địa cấp.
“Ha ha, Thập tam thiếu, phòng đấu giá thiên cấp không phải ngày nào cũng mở, thông thường một tháng mới có thể đi vào một lần. Tiến vào phòng đấu giá thiên cấp, yêu cầu ít nhất cũng là cao thủ luân hồi cảnh, hơn nữa phí vào sân là một viên luân hồi đan.” Hạ lão tam kiên nhẫn giải thích.
Luân hồi đan, lại là luân hồi đan thất phẩm.
Diệp Lăng Nguyệt còn nhớ, toàn bộ Hạ Đô trong tháp phương sĩ không có ai có thể luyện chế luân hồi đan. Loại luân hồi đan này truyền thuyết là đan dược đột phá luân hồi cảnh, toàn bộ Đại Hạ chỉ có hội trưởng Hạ Hầu mới có thể luyện chế.
Giá trị của loại đan dược này đã không thể dùng kim tiền để so sánh.
Ngay cả bên trong Hồng Mông Thủ Trát cũng không trực tiếp ghi chép phương pháp luyện chế loại luân hồi đan này.
Đó là tượng trưng cho thân phận và thực lực, mang theo mấy phần rung động, Diệp Lăng Nguyệt và Phượng Tân lại quay trở lại sòng bạc rách nát ở trên. Phượng Tân thấy Diệp Lăng Nguyệt mặt đầy trầm tư liền đưa nàng về thẳng Lam phủ.
Vừa vào Lam phủ, Lam Ứng Vũ liền dửng dưng đi ra.
“Phượng Vương, Lăng Nguyệt quả nhiên là đi tìm ngươi. Đại nha đầu nói không sai, Lăng Nguyệt nếu không ở Lam phủ hay Túy Tiên Cư, tám chín phần mười là ở Phượng phủ, nếu không ở Phượng phủ thì cũng là trên đường đi tới Phượng phủ. Phượng phủ sắp thành ngôi nhà thứ hai của nó rồi.”
Lam Ứng Vũ nói miệng không dừng lại, khiến Diệp Lăng Nguyệt mặt ửng hồng lên. Nghĩa phụ này của nàng hình như rất thích đem nàng và Phượng Tân ra làm trò đùa.
Diệp Lăng Nguyệt liếc mắt nhìn Phượng Tân, thấy hắn mắt bừng sáng, mấy lần như nhìn nàng mà cũng như lại không nhìn.
Ánh mắt hai người vừa tiếp xúc, Diệp Lăng Nguyệt giống như mèo bị giẫm trúng đuôi, rất nhanh liền thu lại.
“Cha, người lại nói bậy bạ gì đấy, cẩn thận con đem rượu trầm hương mới cất đi bây giờ.” Diệp Lăng Nguyệt cố tình vênh mặt lên.
Lam Ứng Vũ lập tức trở nên nghiêm trang, không dám nói đùa nữa.
“Con gái ngoan tha cho nghĩa phụ lần này. Ta đang đi tìm con đây. Cừu tổng quản trong cung đã ra lệnh cho con ngày mai đến Ngự Y Viện trong cung đình báo danh.” Lam Ứng Vũ vừa nói, từ trong ống tay áo lấy ra một bức thư.
Thì ra hôm nay lão vào triều trở về đúng lúc gặp phải ngự y trong cung, đối phương nói là nhiệm thư của Diệp Lăng Nguyệt đã xuống.
Khác với phong hiệu quận chúa tam phẩm, Diệp Lăng Nguyệt lại trở thành phương sĩ ngự dụng trong cung đình, chính là một chức quan phải thực thi trọng trách, ăn bổng lộc của quốc gia một cách đường hoàng.
Chỉ là phương sĩ ngự dụng trong cung đình là quan ngũ phẩm, chỉ có thân là phương sĩ tổng quản của phương sĩ ngự dụng mới là quan tam phẩm.
Diệp Lăng Nguyệt nhận lấy thư nhìn mấy lần, để ý đến chỗ lạc khoản trong thư nơi có con dấu đỏ, trên đó viết một chữ Cừu.
“Cừu tổng quản của Ngự Y Viện cũng là một phương sĩ bát đỉnh. Hắn thống lĩnh toàn bộ phương sĩ cung đình cùng ngự y. Người này con phải đề phòng cho thật tốt, hắn trước kia đã xảy ra mâu thuẫn với Long Ngữ đại sư. Nam Cung Nghiêng Lâm chính là đồ đệ của hắn.” Lam Ứng Vũ nhắc nhở Diệp Lăng Nguyệt.
Thật ra Lam Ứng Vũ vẫn thích Diệp Lăng Nguyệt cứ giữ cái danh phận không không của một quận chúa tam phẩm hơn. Cung đình này cũng không phải là nơi tốt đẹp gì.
Cừu tổng quản này, lúc trước là vì chức tổng quản ngự dụng cung đình đã cạnh tranh với Long Ngữ đại sư. Nếu không phải Long Ngữ đại sư không muốn làm cái chức tổng quản này, tổng quản phương sĩ cung đình bây giờ đã phải thay người khác làm rồi.
Nhưng lão Cừu tổng quản lại không nghĩ như thế, hắn mỗi ngày mỗi đêm đều đề phòng Long Ngữ đại sư, sợ rằng đối phương ngày nào đó đột nhiên thay đổi tính muốn cướp đoạt mất chức vị tổng quản này của hắn.
Cừu tổng quản rất ghét Long Ngữ đại sư, liên đới đến cả đồ đệ Diệp Lăng Nguyệt của Long Ngữ đại sư hắn cũng căm ghét vô cùng. Càng không cần phải nói, Diệp Lăng Nguyệt còn từng dạy dỗ Nam Cung Nghiêng Lâm.
“Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn. Cha, người yên tâm đi.” Diệp Lăng Nguyệt thu thư bổ nhiệm lại cười cười. Nàng ngược lại rất mong chờ Nam Cung Nghiêng Lâm cùng sư phụ nàng ta có thể dở trò quỷ gì.
(1): Hoàng đế thời cổ đại xưng là rồng, rồng thì có vảy, đụng vào vảy mọc ngược của rồng sẽ khiến nó đau đớn, vảy ngược ở đây có thể hiểu là điểm yếu.
Tác giả :
Phù Tử