Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi
Chương 175: Bởi Vì "Bệnh "
Lúc xoa bóp, Diệp Lăng Nguyệt thừa cơ hội nhìn kỹ vị hoàng hậu Đại Hạ kia một chút.
Liễu Vân Tú tuổi chừng hơn ba mươi, dung mạo không được gọi là nghiêng nước nghiêng thành, nhưng vẫn rất xinh đẹp, tao nhã, so với vị Lạc quý phi sặc sỡ kia Liễu hoàng hậu nhìn qua càng lộ vẻ đoan trang phóng khoáng.
Nghe nghĩa mẫu Lam phu nhân nói, Liễu Vân Tú lúc còn trẻ cũng là một tài nữ đệ nhất.
Phụ thân bà là Thái phó đương triều, văn học uyên bác, Liễu hoàng hậu có tri thức lại hiểu lễ nghĩa nên rất được thái hậu và Hạ Đế tôn kính, nhưng bởi vì bệnh tình của Lục hoàng tử, Liễu hoàng hậu phải ngày đêm chăm sóc nên hai gò má lõm sâu, da thịt cũng vàng vọt xanh xao, nhìn qua so với tuổi thật còn già hơn mười tuổi.
Liễu hoàng hậu nhìn Diệp Lăng Nguyệt, trong mắt tràn đầy cảnh giác.
Mặc dù Diệp Lăng Nguyệt đã cứu bà nhưng nếu Diệp Lăng Nguyệt sau khi xuất cung, đem bệnh tình của Lục hoàng tử tiết lộ ra ngoài, Lục hoàng tử nhất định sẽ bị Hạ Đế xử tử.
Người thiếu nữ trước mắt này không thể giữ lại, sát khí trong mắt của Liễu Vân Tú chợt lóe lên, bị Diệp Lăng Nguyệt nhạy bén bắt được.
“Hoàng hậu nương nương, ta người con gái thứ hai của Lam phu nhân, Diệp Lăng Nguyệt.” Diệp Lăng Nguyệt biểu lộ thân phận của mình.
“Ngươi là con gái của Diệp Huyên tỷ tỷ?” Liễu hoàng hậu nghe được tên Lam phu nhân thì vẽ mặt cũng giãn ra.”Ta đã nhiều năm không gặp mẹ ngươi, bà vẫn khỏe chứ?”
“Sức khỏe của mẹ rất tốt, sau khi cha hồi triều, mẹ tiểu nữ vẫn luôn muốn đến thăm người nhưng lại không có cơ hội, trong bữa yến tiệc lần trước mẫu thân còn muốn đến thăm người một chút nhưng lại bị Lạc quý phi ngăn cản.” Diệp Lăng Nguyệt nhìn Liễu hoàng hậu ở trước mắt, thổn thức không dứt, nếu Lam phu nhân thấy dáng vẻ này của bà nhất định sẽ rất đau lòng.
“Lạc quý phi?” Liễu hoàng hậu sau khi nghe xong thì có mấy phần kinh ngạc.
“Hoàng Hậu mấy năm này đều không để ý đến công việc trong cung nên Lạc quý phi tự cho mình là người thay thế hoàng hậu, an bài mọi chuyện. Ngay cả một vài nữ tử được hoàng đế để ý cũng bị Lạc quý phi dùng danh nghĩa của hoàng hậu xử lý.” Lời nói của Diệp Lăng Nguyệt khiến cho sắc mặt của Liễu hoàng hậu không ngừng thay đổi.
Nàng nhìn về phía cung nữ, thái giám còn có đám người Xích Diễm truy hỏi,
Cung nữ và bọn thị vệ đều cúi đầu xuống, không lên tiếng.
“Xích Diễm, Lam nhị tiểu thư nói là thật sao?” Liễu Vân Tú trên mặt là kiểm tra thật giả nhưng sự thật đã giận đến tím mặt.
Lục hoàng tử khi còn chưa bị bệnh, hậu cung được Liễu hoàng hậu quản lý rất ngay ngắn rõ ràng, cũng chưa từng bất hòa với những phi tần được Hạ Đế yêu thương.
Sau khi Lục hoàng tử bị bệnh thì Lạc quý phi liền ân cần tới thăm bệnh, còn tỏ nguyện ý thay hoàng hậu phân ưu.
Liễu hoàng hậu lúc ấy cũng không nghĩ nhiều liền để Lạc quý phi quyết định mọi chuyện trong hậu cung.
“Hoàng hậu, chuyện này thuộc hạ đã sớm muốn nói, bây giờ trong hậu cung Lạc quý phi ỷ vào sự sủng ái của thánh thượng, con của Lạc quý phi lại làm thái tử, nhất đảng độc quyền. Người duy nhất có thể áp chế Lạc quý phi chính là thái hậu nhưng thái hậu nể tình thái tử nên trước giờ vẫn nhân nhượng đối với mấy hành vi của Lạc quý phi.” Xích Diễm lúc còn trẻ được cha của Liễu hoàng hậu, Liễu thái phó cất nhắc nên đối với Liễu hoàng hậu rất trung thành.
Diệp Lăng Nguyệt đem những lời hắn không dám nói nói ra hết, Xích Diễm trong lòng cũng âm thầm cảm kích.
“Chỉ trách bản cung mấy năm nay sống vô tri vô giác, Lục hoàng tử lại bệnh thành dáng vẻ này, người làm hoàng hậu như ta chỉ sợ sớm đã thành hữu danh vô thực.” Liễu hoàng hậu cười khổ, nếu không phải Hạ Đế nể tình phụ thân nàng chỉ sợ đã sớm phế nàng, nhưng hiện nay thân thể của Liễu thái phó ngày càng suy yếu, chỉ sợ lúc ông quy tiên cũng là lúc mà nàng và hoàng nhi bị đày vào lãnh cung.
“Hoàng hậu, ngươi không cần ủ rủ, Lạc quý phi được thế, nói tới nói lui cũng là vì thái tử. Ta nghe nói Lục hoàng tử từ nhỏ đã thông minh, hơn xa Tứ Hoàng Tử, nếu Lục hoàng tử có thể khang phục, thái hậu nương nương lại sủng ái Lục hoàng tử, hoàng hậu còn sợ không đấu lại Lạc quý phi sao.” Diệp Lăng Nguyệt nhắc nhở Liễu hoàng hậu.
Diệp Lăng Nguyệt và Lạc quý phi vốn cũng không có thâm thù đại hận gì, nhưng tối nay Lạc quý phi thiết kế hãm hại nàng, sau lưng nàng lại cấu kết với Hồng phủ.
Bạn của địch cũng chính là địch nên phải tiêu diệt hết, đây chính là cách sống của Diệp Lăng Nguyệt.
Lúc nhắc tới Lục hoàng tử, trong mắt Liễu hoàng hậu tăng thêm mấy phần từ ái, nhưng nhiều hơn lại là vẻ bất lực.
“Lăng Nguyệt, mẹ ngươi và ta là bạn tốt nhiều năm, ta nói thật cho ngươi biết, tối nay, nếu là người khác xông vào Hướng Hoa cung thì chỉ có một con đường chết. Bệnh mà Kỳ Nhi mắc phải có khuynh hướng bạo lực, nó đã giết chết rất nhiều cung nữ và thị vệ. Những việc này, thái hậu cũng biết một ít. Thánh Thượng thì tạm thời không biết gì cả, Thánh Thượng làm người chính trực, nếu biết Kỳ Nhi trở thành dáng vẻ này, nhất định sẽ xử tử nó. Kỳ Nhi như vậy sao có thể so với thái tử.” Liễu hoàng hậu dứt lời, trong mắt lệ đã ngấn nước.
Hạ Hầu Kỳ từng là kiêu ngạo lớn nhất của Liễu hoàng hậu, nhưng hôm nay lại thành nỗi đau của Liễu hoàng hậu.
Liễu lão thái phó cũng từng nhiều lần khuyên nàng từ bỏ Hạ Hầu Kỳ, sinh cho hoàng thượng một đứa bé khác, củng cố đại vị hoàng hậu của mình nhưng Liễu Vân Tú vẫn không có cách nào từ bỏ Lục hoàng tử.
“Lục hoàng tử mắc phải bệnh gì?” Diệp Lăng Nguyệt chỉ biết là Lục hoàng tử bị bệnh nhưng trước giờ đều không biết đó là bệnh gì.
Đây cũng là lý do vì sao nàng không dám tùy tiện hứa với Lam phu nhân sẽ chữa bệnh cho Lục hoàng tử.
Vốn dĩ Diệp Lăng Nguyệt không muốn nhúng tay vào chuyện của hoàng cung nhưng người khác đã leo lên đầu nàng, nàng sao có thể dễ dàng bỏ qua.
Huống chi, Diệp Lăng Nguyệt đối với khả năng tu luyện tinh thần lực của Lục hoàng tử cảm thấy rất hứng thú.
“Bản cung cũng không biết hoàng nhi mắc phải bệnh gì. Ngự y trong cung thành và Phương Sĩ đều đã đến khám qua, linh đan diệu dược cũng dùng không ít nhưng đều không có kết quả, mấy năm qua bệnh của hoàng nhi lại ngày một trở nặng, ban đầu còn có thể nhận ra bản cung nhưng một hai tháng gần đây thì ngay cả bản cung cũng không nhận ra nữa.” Liễu hoàng hậu không khỏi ngấn lệ, nghiêng người sang lau chùi khóe mắt
“Hoàng Hậu không nên gấp gáp, lúc tiểu nữ ở dân gian cũng học qua một ít y thuật, hay là tiểu nữ khám cho Lục hoàng tử một chút?” Diệp Lăng Nguyệt hỏi.
“Không được, gần đây tính tình nó nóng nảy, ngay cả bản thân cũng không khống chế được, ta hôm nay chỉ là đưa chút thức ăn đi qua liền bị nó đột nhiên công kích. Càng không cần phải nói, ngươi là người xa lạ.” Liễu hoàng hậu lắc đầu một cái.
“Không có gì đáng ngại, tiểu nữ tự có phương pháp đến gần Lục hoàng tử. Nhưng trước khi chuẩn đoán tiểu nữ muốn đi xung quanh nhin một lát. Còn nữa, làm phiền hoàng hậu nương nương ghi chép lại các món ăn bình thường Lục hoàng tử hay dùng để tiểu nữ kiểm tra một lát…”
Dựa vào trực giác, Diệp Lăng Nguyệt có thể khẳng định Lục hoàng tử biến thành dáng vẻ này, tuyệt đối sẽ không chỉ là bệnh.
Trong đó, nhất định có ẩn tình khác.
Liễu Vân Tú tuổi chừng hơn ba mươi, dung mạo không được gọi là nghiêng nước nghiêng thành, nhưng vẫn rất xinh đẹp, tao nhã, so với vị Lạc quý phi sặc sỡ kia Liễu hoàng hậu nhìn qua càng lộ vẻ đoan trang phóng khoáng.
Nghe nghĩa mẫu Lam phu nhân nói, Liễu Vân Tú lúc còn trẻ cũng là một tài nữ đệ nhất.
Phụ thân bà là Thái phó đương triều, văn học uyên bác, Liễu hoàng hậu có tri thức lại hiểu lễ nghĩa nên rất được thái hậu và Hạ Đế tôn kính, nhưng bởi vì bệnh tình của Lục hoàng tử, Liễu hoàng hậu phải ngày đêm chăm sóc nên hai gò má lõm sâu, da thịt cũng vàng vọt xanh xao, nhìn qua so với tuổi thật còn già hơn mười tuổi.
Liễu hoàng hậu nhìn Diệp Lăng Nguyệt, trong mắt tràn đầy cảnh giác.
Mặc dù Diệp Lăng Nguyệt đã cứu bà nhưng nếu Diệp Lăng Nguyệt sau khi xuất cung, đem bệnh tình của Lục hoàng tử tiết lộ ra ngoài, Lục hoàng tử nhất định sẽ bị Hạ Đế xử tử.
Người thiếu nữ trước mắt này không thể giữ lại, sát khí trong mắt của Liễu Vân Tú chợt lóe lên, bị Diệp Lăng Nguyệt nhạy bén bắt được.
“Hoàng hậu nương nương, ta người con gái thứ hai của Lam phu nhân, Diệp Lăng Nguyệt.” Diệp Lăng Nguyệt biểu lộ thân phận của mình.
“Ngươi là con gái của Diệp Huyên tỷ tỷ?” Liễu hoàng hậu nghe được tên Lam phu nhân thì vẽ mặt cũng giãn ra.”Ta đã nhiều năm không gặp mẹ ngươi, bà vẫn khỏe chứ?”
“Sức khỏe của mẹ rất tốt, sau khi cha hồi triều, mẹ tiểu nữ vẫn luôn muốn đến thăm người nhưng lại không có cơ hội, trong bữa yến tiệc lần trước mẫu thân còn muốn đến thăm người một chút nhưng lại bị Lạc quý phi ngăn cản.” Diệp Lăng Nguyệt nhìn Liễu hoàng hậu ở trước mắt, thổn thức không dứt, nếu Lam phu nhân thấy dáng vẻ này của bà nhất định sẽ rất đau lòng.
“Lạc quý phi?” Liễu hoàng hậu sau khi nghe xong thì có mấy phần kinh ngạc.
“Hoàng Hậu mấy năm này đều không để ý đến công việc trong cung nên Lạc quý phi tự cho mình là người thay thế hoàng hậu, an bài mọi chuyện. Ngay cả một vài nữ tử được hoàng đế để ý cũng bị Lạc quý phi dùng danh nghĩa của hoàng hậu xử lý.” Lời nói của Diệp Lăng Nguyệt khiến cho sắc mặt của Liễu hoàng hậu không ngừng thay đổi.
Nàng nhìn về phía cung nữ, thái giám còn có đám người Xích Diễm truy hỏi,
Cung nữ và bọn thị vệ đều cúi đầu xuống, không lên tiếng.
“Xích Diễm, Lam nhị tiểu thư nói là thật sao?” Liễu Vân Tú trên mặt là kiểm tra thật giả nhưng sự thật đã giận đến tím mặt.
Lục hoàng tử khi còn chưa bị bệnh, hậu cung được Liễu hoàng hậu quản lý rất ngay ngắn rõ ràng, cũng chưa từng bất hòa với những phi tần được Hạ Đế yêu thương.
Sau khi Lục hoàng tử bị bệnh thì Lạc quý phi liền ân cần tới thăm bệnh, còn tỏ nguyện ý thay hoàng hậu phân ưu.
Liễu hoàng hậu lúc ấy cũng không nghĩ nhiều liền để Lạc quý phi quyết định mọi chuyện trong hậu cung.
“Hoàng hậu, chuyện này thuộc hạ đã sớm muốn nói, bây giờ trong hậu cung Lạc quý phi ỷ vào sự sủng ái của thánh thượng, con của Lạc quý phi lại làm thái tử, nhất đảng độc quyền. Người duy nhất có thể áp chế Lạc quý phi chính là thái hậu nhưng thái hậu nể tình thái tử nên trước giờ vẫn nhân nhượng đối với mấy hành vi của Lạc quý phi.” Xích Diễm lúc còn trẻ được cha của Liễu hoàng hậu, Liễu thái phó cất nhắc nên đối với Liễu hoàng hậu rất trung thành.
Diệp Lăng Nguyệt đem những lời hắn không dám nói nói ra hết, Xích Diễm trong lòng cũng âm thầm cảm kích.
“Chỉ trách bản cung mấy năm nay sống vô tri vô giác, Lục hoàng tử lại bệnh thành dáng vẻ này, người làm hoàng hậu như ta chỉ sợ sớm đã thành hữu danh vô thực.” Liễu hoàng hậu cười khổ, nếu không phải Hạ Đế nể tình phụ thân nàng chỉ sợ đã sớm phế nàng, nhưng hiện nay thân thể của Liễu thái phó ngày càng suy yếu, chỉ sợ lúc ông quy tiên cũng là lúc mà nàng và hoàng nhi bị đày vào lãnh cung.
“Hoàng hậu, ngươi không cần ủ rủ, Lạc quý phi được thế, nói tới nói lui cũng là vì thái tử. Ta nghe nói Lục hoàng tử từ nhỏ đã thông minh, hơn xa Tứ Hoàng Tử, nếu Lục hoàng tử có thể khang phục, thái hậu nương nương lại sủng ái Lục hoàng tử, hoàng hậu còn sợ không đấu lại Lạc quý phi sao.” Diệp Lăng Nguyệt nhắc nhở Liễu hoàng hậu.
Diệp Lăng Nguyệt và Lạc quý phi vốn cũng không có thâm thù đại hận gì, nhưng tối nay Lạc quý phi thiết kế hãm hại nàng, sau lưng nàng lại cấu kết với Hồng phủ.
Bạn của địch cũng chính là địch nên phải tiêu diệt hết, đây chính là cách sống của Diệp Lăng Nguyệt.
Lúc nhắc tới Lục hoàng tử, trong mắt Liễu hoàng hậu tăng thêm mấy phần từ ái, nhưng nhiều hơn lại là vẻ bất lực.
“Lăng Nguyệt, mẹ ngươi và ta là bạn tốt nhiều năm, ta nói thật cho ngươi biết, tối nay, nếu là người khác xông vào Hướng Hoa cung thì chỉ có một con đường chết. Bệnh mà Kỳ Nhi mắc phải có khuynh hướng bạo lực, nó đã giết chết rất nhiều cung nữ và thị vệ. Những việc này, thái hậu cũng biết một ít. Thánh Thượng thì tạm thời không biết gì cả, Thánh Thượng làm người chính trực, nếu biết Kỳ Nhi trở thành dáng vẻ này, nhất định sẽ xử tử nó. Kỳ Nhi như vậy sao có thể so với thái tử.” Liễu hoàng hậu dứt lời, trong mắt lệ đã ngấn nước.
Hạ Hầu Kỳ từng là kiêu ngạo lớn nhất của Liễu hoàng hậu, nhưng hôm nay lại thành nỗi đau của Liễu hoàng hậu.
Liễu lão thái phó cũng từng nhiều lần khuyên nàng từ bỏ Hạ Hầu Kỳ, sinh cho hoàng thượng một đứa bé khác, củng cố đại vị hoàng hậu của mình nhưng Liễu Vân Tú vẫn không có cách nào từ bỏ Lục hoàng tử.
“Lục hoàng tử mắc phải bệnh gì?” Diệp Lăng Nguyệt chỉ biết là Lục hoàng tử bị bệnh nhưng trước giờ đều không biết đó là bệnh gì.
Đây cũng là lý do vì sao nàng không dám tùy tiện hứa với Lam phu nhân sẽ chữa bệnh cho Lục hoàng tử.
Vốn dĩ Diệp Lăng Nguyệt không muốn nhúng tay vào chuyện của hoàng cung nhưng người khác đã leo lên đầu nàng, nàng sao có thể dễ dàng bỏ qua.
Huống chi, Diệp Lăng Nguyệt đối với khả năng tu luyện tinh thần lực của Lục hoàng tử cảm thấy rất hứng thú.
“Bản cung cũng không biết hoàng nhi mắc phải bệnh gì. Ngự y trong cung thành và Phương Sĩ đều đã đến khám qua, linh đan diệu dược cũng dùng không ít nhưng đều không có kết quả, mấy năm qua bệnh của hoàng nhi lại ngày một trở nặng, ban đầu còn có thể nhận ra bản cung nhưng một hai tháng gần đây thì ngay cả bản cung cũng không nhận ra nữa.” Liễu hoàng hậu không khỏi ngấn lệ, nghiêng người sang lau chùi khóe mắt
“Hoàng Hậu không nên gấp gáp, lúc tiểu nữ ở dân gian cũng học qua một ít y thuật, hay là tiểu nữ khám cho Lục hoàng tử một chút?” Diệp Lăng Nguyệt hỏi.
“Không được, gần đây tính tình nó nóng nảy, ngay cả bản thân cũng không khống chế được, ta hôm nay chỉ là đưa chút thức ăn đi qua liền bị nó đột nhiên công kích. Càng không cần phải nói, ngươi là người xa lạ.” Liễu hoàng hậu lắc đầu một cái.
“Không có gì đáng ngại, tiểu nữ tự có phương pháp đến gần Lục hoàng tử. Nhưng trước khi chuẩn đoán tiểu nữ muốn đi xung quanh nhin một lát. Còn nữa, làm phiền hoàng hậu nương nương ghi chép lại các món ăn bình thường Lục hoàng tử hay dùng để tiểu nữ kiểm tra một lát…”
Dựa vào trực giác, Diệp Lăng Nguyệt có thể khẳng định Lục hoàng tử biến thành dáng vẻ này, tuyệt đối sẽ không chỉ là bệnh.
Trong đó, nhất định có ẩn tình khác.
Tác giả :
Phù Tử