Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi
Chương 139: Lão ngoan đồng, long ngữ đại sư
Bị Xiêm La Quỷ Yên và Long Tiên Châm đồng thời đánh trúng, thoáng cái con thuồng luồng kia không thể động đậy.
Trên người nó, một trận quang mang chớp động, từ từ nhỏ dần đi. Một con thuồng luồng dài tới năm sáu thước, to nửa thước lại biến thành một con Khôi Lỗi Thú chỉ bằng một con chó nhỏ.
Sau khi trở về nguyên hình, bên trên thân của thuồng luồng kia, loảng xoảng vang lên một tiếng, một vật rơi xuống, chính là thanh Kim Kiếm.
“Đây là vật gì?” Diệp Lăng Nguyệt lúc này mới phát hiện, con thuồng luồng này lại là giả.
“A a a a, Tiểu Giác của ta.” Đúng lúc Diệp Lăng Nguyệt cảnh giác, một cái bóng người nhỏ bé lùn như con chuột từ một bên xông tới.
Đó là một lão giả có dáng dấp giống như trẻ con. Đầu ông ta rất thấp, đứng lên cũng chỉ có tới cằm Diệp Lăng Nguyệt. Nhưng tuổi tác của ông ta cũng đã rất lớn rồi.
Nếp nhăn trên mặt giăng khắp nơi, giống như rãnh vậy.
Sau khi lão giả xông tới, mở phần lưng của thuồng luồng ra, nhìn vào bên trong một chút.
Diệp Lăng Nguyệt phát hiện, phần lưng của thuồng luồng có một vết lõm. Nhìn qua, thì đoán là lão giả nhét thứ gì ở bên trong mới có thể làm cho nó biến thành bộ dáng chân thú vừa nãy.
Giọng nói của lão giả cũng rất quen tai. Rõ ràng chính là giọng nói lúc thuồng luồng nói chuyện.
“Là tên đệ tử khốn kiếp nào dám xông đến càn rỡ trong dã luyện đường của ta. Nếu không phải vừa vặn Tiểu Giác của ta vừa dùng hết Huyền Âm Đan, thì sao đến lượt phiên ngươi càn rỡ”. Sau khi lão giả kiểm tra một hồi, phát hiện thuồng luồng cũng không bị thương, mà là bởi vì Huyền Âm Đan trong đan tào đã dùng hết.
“Ta là Phương Sĩ mới đến báo danh.” Lúc Diệp Lăng Nguyệt thấy lão giả, cũng thở phào một hơi. Nhờ mượn được chút ánh sáng yếu ớt, nàng thấy rõ Phương Sĩ bào cũ nát của lão giả.
Một, hai... chín Đỉnh Ấn.
Không phải chứ, vị lão giả trước mắt này nhìn qua tính khí và dáng dấp đều giống với một đứa trẻ. Sao lại có thể là một Cửu Đỉnh Phương Sĩ cấp bậc còn cao hơn so với Liêu hội trưởng.
Lông mày của Diệp Lăng Nguyệt không nhịn được giật giật, bắt đầu thấy căng thẳng. Nàng thật giống như đã đắc tội với một đại nhân vật gì vậy.
“Phương Sĩ mới đến báo danh? Hừ, Long Tiên Châm có thể một châm trúng tử huyệt, vũ khí cấp Hoàng Xiêm La Quỷ Yên cao cấp, ngươi đây là người mới của môn phái nào. Không cần phải nói, ngươi nhất định là gian tế mà địch quốc phái tới, lão phu phải bẩm báo Thánh Thượng”. Lão giả mặt đầy tức giận.
Lão giả này, quả nhiên rất phi phàm. Chỉ cần một chút đã có thể nhìn ra lai lịch của Long Tiên Châm và Xiêm La Quỷ Yên. Nhất là Xiêm La Quỷ Yên, do đã luyện hóa qua, người bình thường căn bản không thể nào nhìn ra lai lịch của nó.
“Lão tiền bối, người đừng hiểu lầm. Ta thật sự là Phương Sĩ mới từ Ly thành đến Hạ Đô báo danh. Đây là thư giới thiệu của ta. Ta cũng là trong lúc vô tình, mới bị Tiểu Giác của người... vồ tới.” Diệp Lăng Nguyệt luống cuống lấy ra thư giới thiệu của mình đưa cho lão giả.
Lão giả liếc mắt nhìn thư giới thiệu của Diệp Lăng Nguyệt. Sau khi thấy rõ phía trên đúng thật là chữ viết của Liêu hội trưởng, ánh mắt liền có sự thay đổi.
“Là Liêu lão đầu phái ngươi tới? Vậy thì một trăm viên Lam Văn Huyền Âm Đan kia cũng được mang đến rồi?”
Nhắc tới cũng thật trùng hợp, lão giả ở trước mặt Diệp Lăng Nguyệt này, kêu la như sấm. Chính là Long Ngữ đại sư khiến cho đám người Nam Cung Khuynh Lâm cấm kỵ không thôi. Lão đồng thời cũng là sư huynh của Liêu hội trưởng.
Nhiều năm trước, hai người từng đi theo hội trưởng hiệp hội Phương Sĩ Hạ Đô đời trước, đồng thời học tập Phương Sĩ chi đạo.
Nhưng hai người huynh đệ này, tính cách hoàn toàn không giống nhau. Một mực không chịu hòa thuận, nhìn thấy nhau là không vừa mắt.
Hai huynh đệ ngày thường cũng không liên lạc gì nhiều. Lần này cũng là bởi vì chuyện Lam Văn Huyền Âm Đan mới liên lạc với nhau.
“Người chính là Long Ngữ đại sư, một trăm viên Lam Văn Huyền Âm Đan ở đây.” Diệp Lăng Nguyệt giao đan dược ra.
Long Ngữ sau khi nhận được Lam Văn Huyền Âm Đan, đổ năm mươi viên ra nhét vào trong đan tào của thuồng luồng tam giác kia. Một lát sau, thuồng luồng tam giác lại lần nữa đứng lên.
So với lúc trước, lần này tinh thần của thuồng luồng tam giác trông sáng láng lên rất nhiều. Rất hiển nhiên, chất lượng của lô Lam Văn Huyền Âm Đan rất tốt.
Long Ngữ là Cửu Đỉnh Phương Sĩ, nhiều năm trước đã không luyện đan dược thông thường như Lam Văn Huyền Âm Đan này nữa rồi, cho nên mới ủy thác cho Liêu hội trưởng luyện chế một lô.
“Số Lam Văn Huyền Âm Đan này đều là ngươi luyện ra?” Trong thư giới thiệu của Liêu hội trưởng cũng giải thích kỹ thuật luyện đan và luyện thiết của Diệp Lăng Nguyệt rất cao, còn từng luyện chế ra huyền thiết nguyệt thiết thập thành.
Chính vào lúc Diệp Lăng Nguyệt chuẩn bị trả lời, chợt dưới chóp mũi của hai người cùng bay tới một mùi khét.
“Hỏng rồi! đan dược của Lão phu.” Long Ngữ đang luyện chế một loại đan dược mới gọi là thần lực đan. Diệp Lăng Nguyệt vừa vặn xông tới, làm loạn độ tiến triển luyện đan của lão.
“Xong rồi, xong rồi, đỉnh đan dược này coi như hỏng rồi.” Long Ngữ ảo não không thôi. Lò đan dược này, lão đã phải trông lửa đến ba ngày ba đêm.
Diệp Lăng Nguyệt và Nam Cung Khuynh Lâm ở bên ngoài cãi nhau, quấy rầy Long Ngữ thanh tĩnh. Lúc này lão mới phái thuồng luồng đi ra ngoài đuổi người. Nào ngờ rằng, Khôi Lỗi Thú thuồng luồng lại túm cả người lôi vào.
“Lão tiền bối, nếu đan dược bị luyện quá có thể thêm một chút hồi xuân thảo. Như vậy ít nhất còn có thể giữ được tỷ lệ đan khoảng sáu phần trở lên.” Diệp Lăng Nguyệt nhẹ nhàng nói một tiếng.
Hồi xuân thảo là một loại cỏ thường gặp. Thông thường trong phòng luyện đan của các Phương Sĩ đều sẽ chuẩn bị một ít.
“Ngươi nói cái gì. Ai nói cho ngươi biết, đan dược luyện quá, có thể dùng hồi xuân thảo để cứu chữa?” Long Ngữ nửa tin nửa ngờ, nhưng lão vẫn lập tức lấy ra một ít hồi xuân thảo bỏ thêm vào.
Không lâu sau, mùi thơm trong Đan Đỉnh liền khôi phục lại bình thường, đến lúc mở Đan Đỉnh, bên trong tổng cộng mười viên đan dược thì có sáu viên đều là hoàn hảo không chút tổn hại. Hơn nữa điều khiến cho Diệp Lăng Nguyệt giật mình là, trong sáu viên đan dược kia có ba viên Hoàng Văn, còn ba viên kia đều là Lam Văn đan dược.
Cửu Đỉnh Phương Sĩ, quả nhiên.
“Ta tình cờ đọc được trong một quyển cổ tịch.” Diệp Lăng Nguyệt gãi đầu một cái, thật ra thì nàng cũng chỉ là tình cờ thấy được trong Hồng Mông Thủ Trát.
Trong Hồng Mông Thủ Trát, thật sự có đề cập tới một chút.
Nhưng Diệp Lăng Nguyệt cũng chưa có thực hành qua, bởi vì nàng dùng Càn Đỉnh luyện đan, căn bản không tồn tại vấn đề lúc đang luyện đan mà bị quá.
“Bản cổ tịch kia tên là gi? Là của người nào viết ra?” Long Ngữ vẫn có chút không tin.
“Ta chỉ là đọc được ở một trang mà thôi, tên quyển cổ tịch đó là gì thì ta cũng không biết. Nhưng người viết sách đó, hình như gọi là gì... Hồng Mông...” Đối phương là một vị Cửu Đỉnh Phương Sĩ, thật sự muốn giấu diếm sợ cũng không thể gạt được. Ngược lại còn khiến cho đối phương đem lòng sinh nghi.
Trong lòng Diệp Lăng Nguyệt vô cùng lo lắng, lời ngoài miệng nửa thật nửa giả. Nàng ngoẹo đầu tỏ ra vẻ lao tâm khổ tứ.
“Chẳng lẽ là Hồng Mông Phương Tiên?” Lúc nghe được hai chữ Hồng Mông, Long Ngữ nhảy lên một cái. Lão nhìn ánh mắt của Diệp Lăng Nguyệt, giống như là phát hiện ra một bảo vật hiếm thấy vậy.
“Hình như chính là cái tên này.” Diệp Lăng Nguyệt gật đầu một cái.
“Trời ạ, đó nhất định là Hồng Mông Thủ Trát trong truyền thuyết, không nghĩ tới trên đại lục Thanh Châu, thủ trát Phương Sĩ Hồng Mông Phương Tiên truyền kỳ nhất lại còn tồn trên đời này.” Long Ngữ lầm bầm lầu bầu. Trong đầu, thoáng qua rất nhiều suy nghĩ.
Trên người nó, một trận quang mang chớp động, từ từ nhỏ dần đi. Một con thuồng luồng dài tới năm sáu thước, to nửa thước lại biến thành một con Khôi Lỗi Thú chỉ bằng một con chó nhỏ.
Sau khi trở về nguyên hình, bên trên thân của thuồng luồng kia, loảng xoảng vang lên một tiếng, một vật rơi xuống, chính là thanh Kim Kiếm.
“Đây là vật gì?” Diệp Lăng Nguyệt lúc này mới phát hiện, con thuồng luồng này lại là giả.
“A a a a, Tiểu Giác của ta.” Đúng lúc Diệp Lăng Nguyệt cảnh giác, một cái bóng người nhỏ bé lùn như con chuột từ một bên xông tới.
Đó là một lão giả có dáng dấp giống như trẻ con. Đầu ông ta rất thấp, đứng lên cũng chỉ có tới cằm Diệp Lăng Nguyệt. Nhưng tuổi tác của ông ta cũng đã rất lớn rồi.
Nếp nhăn trên mặt giăng khắp nơi, giống như rãnh vậy.
Sau khi lão giả xông tới, mở phần lưng của thuồng luồng ra, nhìn vào bên trong một chút.
Diệp Lăng Nguyệt phát hiện, phần lưng của thuồng luồng có một vết lõm. Nhìn qua, thì đoán là lão giả nhét thứ gì ở bên trong mới có thể làm cho nó biến thành bộ dáng chân thú vừa nãy.
Giọng nói của lão giả cũng rất quen tai. Rõ ràng chính là giọng nói lúc thuồng luồng nói chuyện.
“Là tên đệ tử khốn kiếp nào dám xông đến càn rỡ trong dã luyện đường của ta. Nếu không phải vừa vặn Tiểu Giác của ta vừa dùng hết Huyền Âm Đan, thì sao đến lượt phiên ngươi càn rỡ”. Sau khi lão giả kiểm tra một hồi, phát hiện thuồng luồng cũng không bị thương, mà là bởi vì Huyền Âm Đan trong đan tào đã dùng hết.
“Ta là Phương Sĩ mới đến báo danh.” Lúc Diệp Lăng Nguyệt thấy lão giả, cũng thở phào một hơi. Nhờ mượn được chút ánh sáng yếu ớt, nàng thấy rõ Phương Sĩ bào cũ nát của lão giả.
Một, hai... chín Đỉnh Ấn.
Không phải chứ, vị lão giả trước mắt này nhìn qua tính khí và dáng dấp đều giống với một đứa trẻ. Sao lại có thể là một Cửu Đỉnh Phương Sĩ cấp bậc còn cao hơn so với Liêu hội trưởng.
Lông mày của Diệp Lăng Nguyệt không nhịn được giật giật, bắt đầu thấy căng thẳng. Nàng thật giống như đã đắc tội với một đại nhân vật gì vậy.
“Phương Sĩ mới đến báo danh? Hừ, Long Tiên Châm có thể một châm trúng tử huyệt, vũ khí cấp Hoàng Xiêm La Quỷ Yên cao cấp, ngươi đây là người mới của môn phái nào. Không cần phải nói, ngươi nhất định là gian tế mà địch quốc phái tới, lão phu phải bẩm báo Thánh Thượng”. Lão giả mặt đầy tức giận.
Lão giả này, quả nhiên rất phi phàm. Chỉ cần một chút đã có thể nhìn ra lai lịch của Long Tiên Châm và Xiêm La Quỷ Yên. Nhất là Xiêm La Quỷ Yên, do đã luyện hóa qua, người bình thường căn bản không thể nào nhìn ra lai lịch của nó.
“Lão tiền bối, người đừng hiểu lầm. Ta thật sự là Phương Sĩ mới từ Ly thành đến Hạ Đô báo danh. Đây là thư giới thiệu của ta. Ta cũng là trong lúc vô tình, mới bị Tiểu Giác của người... vồ tới.” Diệp Lăng Nguyệt luống cuống lấy ra thư giới thiệu của mình đưa cho lão giả.
Lão giả liếc mắt nhìn thư giới thiệu của Diệp Lăng Nguyệt. Sau khi thấy rõ phía trên đúng thật là chữ viết của Liêu hội trưởng, ánh mắt liền có sự thay đổi.
“Là Liêu lão đầu phái ngươi tới? Vậy thì một trăm viên Lam Văn Huyền Âm Đan kia cũng được mang đến rồi?”
Nhắc tới cũng thật trùng hợp, lão giả ở trước mặt Diệp Lăng Nguyệt này, kêu la như sấm. Chính là Long Ngữ đại sư khiến cho đám người Nam Cung Khuynh Lâm cấm kỵ không thôi. Lão đồng thời cũng là sư huynh của Liêu hội trưởng.
Nhiều năm trước, hai người từng đi theo hội trưởng hiệp hội Phương Sĩ Hạ Đô đời trước, đồng thời học tập Phương Sĩ chi đạo.
Nhưng hai người huynh đệ này, tính cách hoàn toàn không giống nhau. Một mực không chịu hòa thuận, nhìn thấy nhau là không vừa mắt.
Hai huynh đệ ngày thường cũng không liên lạc gì nhiều. Lần này cũng là bởi vì chuyện Lam Văn Huyền Âm Đan mới liên lạc với nhau.
“Người chính là Long Ngữ đại sư, một trăm viên Lam Văn Huyền Âm Đan ở đây.” Diệp Lăng Nguyệt giao đan dược ra.
Long Ngữ sau khi nhận được Lam Văn Huyền Âm Đan, đổ năm mươi viên ra nhét vào trong đan tào của thuồng luồng tam giác kia. Một lát sau, thuồng luồng tam giác lại lần nữa đứng lên.
So với lúc trước, lần này tinh thần của thuồng luồng tam giác trông sáng láng lên rất nhiều. Rất hiển nhiên, chất lượng của lô Lam Văn Huyền Âm Đan rất tốt.
Long Ngữ là Cửu Đỉnh Phương Sĩ, nhiều năm trước đã không luyện đan dược thông thường như Lam Văn Huyền Âm Đan này nữa rồi, cho nên mới ủy thác cho Liêu hội trưởng luyện chế một lô.
“Số Lam Văn Huyền Âm Đan này đều là ngươi luyện ra?” Trong thư giới thiệu của Liêu hội trưởng cũng giải thích kỹ thuật luyện đan và luyện thiết của Diệp Lăng Nguyệt rất cao, còn từng luyện chế ra huyền thiết nguyệt thiết thập thành.
Chính vào lúc Diệp Lăng Nguyệt chuẩn bị trả lời, chợt dưới chóp mũi của hai người cùng bay tới một mùi khét.
“Hỏng rồi! đan dược của Lão phu.” Long Ngữ đang luyện chế một loại đan dược mới gọi là thần lực đan. Diệp Lăng Nguyệt vừa vặn xông tới, làm loạn độ tiến triển luyện đan của lão.
“Xong rồi, xong rồi, đỉnh đan dược này coi như hỏng rồi.” Long Ngữ ảo não không thôi. Lò đan dược này, lão đã phải trông lửa đến ba ngày ba đêm.
Diệp Lăng Nguyệt và Nam Cung Khuynh Lâm ở bên ngoài cãi nhau, quấy rầy Long Ngữ thanh tĩnh. Lúc này lão mới phái thuồng luồng đi ra ngoài đuổi người. Nào ngờ rằng, Khôi Lỗi Thú thuồng luồng lại túm cả người lôi vào.
“Lão tiền bối, nếu đan dược bị luyện quá có thể thêm một chút hồi xuân thảo. Như vậy ít nhất còn có thể giữ được tỷ lệ đan khoảng sáu phần trở lên.” Diệp Lăng Nguyệt nhẹ nhàng nói một tiếng.
Hồi xuân thảo là một loại cỏ thường gặp. Thông thường trong phòng luyện đan của các Phương Sĩ đều sẽ chuẩn bị một ít.
“Ngươi nói cái gì. Ai nói cho ngươi biết, đan dược luyện quá, có thể dùng hồi xuân thảo để cứu chữa?” Long Ngữ nửa tin nửa ngờ, nhưng lão vẫn lập tức lấy ra một ít hồi xuân thảo bỏ thêm vào.
Không lâu sau, mùi thơm trong Đan Đỉnh liền khôi phục lại bình thường, đến lúc mở Đan Đỉnh, bên trong tổng cộng mười viên đan dược thì có sáu viên đều là hoàn hảo không chút tổn hại. Hơn nữa điều khiến cho Diệp Lăng Nguyệt giật mình là, trong sáu viên đan dược kia có ba viên Hoàng Văn, còn ba viên kia đều là Lam Văn đan dược.
Cửu Đỉnh Phương Sĩ, quả nhiên.
“Ta tình cờ đọc được trong một quyển cổ tịch.” Diệp Lăng Nguyệt gãi đầu một cái, thật ra thì nàng cũng chỉ là tình cờ thấy được trong Hồng Mông Thủ Trát.
Trong Hồng Mông Thủ Trát, thật sự có đề cập tới một chút.
Nhưng Diệp Lăng Nguyệt cũng chưa có thực hành qua, bởi vì nàng dùng Càn Đỉnh luyện đan, căn bản không tồn tại vấn đề lúc đang luyện đan mà bị quá.
“Bản cổ tịch kia tên là gi? Là của người nào viết ra?” Long Ngữ vẫn có chút không tin.
“Ta chỉ là đọc được ở một trang mà thôi, tên quyển cổ tịch đó là gì thì ta cũng không biết. Nhưng người viết sách đó, hình như gọi là gì... Hồng Mông...” Đối phương là một vị Cửu Đỉnh Phương Sĩ, thật sự muốn giấu diếm sợ cũng không thể gạt được. Ngược lại còn khiến cho đối phương đem lòng sinh nghi.
Trong lòng Diệp Lăng Nguyệt vô cùng lo lắng, lời ngoài miệng nửa thật nửa giả. Nàng ngoẹo đầu tỏ ra vẻ lao tâm khổ tứ.
“Chẳng lẽ là Hồng Mông Phương Tiên?” Lúc nghe được hai chữ Hồng Mông, Long Ngữ nhảy lên một cái. Lão nhìn ánh mắt của Diệp Lăng Nguyệt, giống như là phát hiện ra một bảo vật hiếm thấy vậy.
“Hình như chính là cái tên này.” Diệp Lăng Nguyệt gật đầu một cái.
“Trời ạ, đó nhất định là Hồng Mông Thủ Trát trong truyền thuyết, không nghĩ tới trên đại lục Thanh Châu, thủ trát Phương Sĩ Hồng Mông Phương Tiên truyền kỳ nhất lại còn tồn trên đời này.” Long Ngữ lầm bầm lầu bầu. Trong đầu, thoáng qua rất nhiều suy nghĩ.
Tác giả :
Phù Tử