Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi
Chương 137: Cho các ngươi thấy một chút máu
Diệp Lăng Nguyệt không ngờ tới lại phải dùng một loại Phi khí, trong lòng còn đang suy nghĩ mình nên dùng loại Phi khí gì, chẳng lẽ lại dùng Long Tiên Châm?
Thứ đồ chơi kia làm ám khí rất tốt, nhưng nếu chở nàng rồi bay thì có chút khó khăn.
“Muội muội, muội không có Phi khí vậy làm sao bây giờ, hay là muội ngồi thú sủng của ta đi, chắc là nó sẽ nghe lời đấy.” Nam Cung Khuynh Lâm liếc mắt nhìn Diệp Lăng Nguyệt, muốn luyện chế Phi khí thật không rẻ, Phương Sĩ ở nơi nhỏ bé này nhất định không có Phi khí.
Nam Cung Khuynh Lâm nói xong liền ra lệnh cho thú sủng của mình đi giúp Diệp Lăng Nguyệt, con Song Dực Lang này ngồi xổm trên đất, trông rất là dễ bảo.
Thấy Nam Cung Khuynh Lâm có lòng tốt để cho thú sủng của mình giúp người khác, mấy phương sĩ khác đều ở một bên cười trộm.
Lại là một nữ phương sĩ ngu ngốc mới, để xem lần này nàng ta sẽ bị gãy tay gãy chân hay là trực tiếp bị rạch cho nát mặt.
Thì ra Nam Cung Khuynh Lâm nhìn bên ngoài thì thân thiện, nhưng trên thực tế lại là một mỹ nhân độc ác.
Nàng ta thích nhất là ăn hiếp những nữ phương sĩ trẻ tuổi, vóc dáng đẹp lại không có bối cảnh như Diệp Lăng Nguyệt
Phần lớn những người đến Tháp Phương Sĩ đều là những phương sĩ mới đến Hạ Đô giống như Diệp Lăng Nguyệt.
Thường thì vào lúc này này, Nam Cung Khuynh Lâm sẽ xuất hiện, đầu tiên là ân cần hỏi han, làm quen, khoe khoang phi khí, sau khi chắc chắn đối phương không có phi khí, liền cho đối phương mượn thú sủng của mình, đối phương sẽ lập tức mắc lừa.
Người mới mà, chính là ngu xuẩn như vậy.
Quả nhiên nữ phương sĩ Diệp Lăng Nguyệt đến từ nông thôn này rất nhanh chóng đã ngồi lên lưng của Song Dực Lang.
“Đại sảnh đón tiếp người mới ở tầng mười bảy, ta sẽ để thú sủng đưa ngươi lên.” Nam Cung Khuynh Lâm vừa nói vừa ra lệnh cho Song Dực phẩy cánh, Diệp Lăng Nguyệt chỉ cảm thấy bên tai có tiếng gió rì rào, Song Dực Lang đã mang theo nàng bay vào giữa không trung.
Không bao lâu sau, Song Dực Lang đã chở Diệp Lăng Nguyệt bay cao hai mươi, ba mươi mét.
Diệp Lăng Nguyệt đã sớm nghi ngờ Nam Cung Khuynh Lâm, nhưng nàng không muốn vạch trần, nàng cũng muốn xem thử Nam Cung Khuynh Lâm rốt cuộc có trò quỷ gì.
Bên tai, tiếng gió rít gào, từng dải mây trôi lơ lửng ở bên người.
Nam Cung Khuynh Lâm nhếch miệng, nở một nụ cười độc ác, nàng ta bỗng nhiên phát ra ám hiệu, con Song Dực Lang vốn dĩ đang ngoan ngoãn, trong thoáng chốc ánh mắt đã biến thành đỏ ngầu.
Đúng lúc này, Diệp Lăng Nguyệt cảm giác được Song Dực Lang đang phát ra một trận tiếng rống giận, sau đó thu cánh lại, hất Diệp Lăng Nguyệt ra.
Đang ở độ cao hai mươi, ba mươi mét, té xuống...
Phía dưới, Nam Cung Khuynh Lâm và đám danh môn nữ tử kia đang cười hả hê.
Lúc nghe được tiếng cười, Diệp Lăng Nguyệt không khỏi tức giận, đám nữ nhân này quả nhiên không có ý gì tốt.
Ở độ cao này, té xuống không chết cũng tàn phế, mình và các nàng ta chẳng qua chỉ là lần đầu gặp gỡ, không thù không oán, những nữ nhân này quả thật quá ác độc.
Song Dực Lang quăng Diệp Lăng Nguyệt xuống, liền muốn bay trở về mặt đất.
Nhưng nó đã đánh giá thấp phản ứng của Diệp Lăng Nguyệt, mặc dù thân thể đang nhanh chóng rơi xuống, nhưng Diệp Lăng Nguyệt đã dùng lực nắm lấy.
Chỉ thấy nàng giơ tay trái lên, Niêm Hoa Toái Ngọc Thủ được thi triển, con Song Dực Lang kia chỉ cảm thấy có một luồng lực đánh tới, thân thể đụng vào vách tường trên tháp Phương Sĩ.
Diệp Lăng Nguyệt liền nhân cơ hội đè eo của Song Dực Lang, móc một cái lưỡi câu vào vách tường.
Có Niêm Hoa Toái Ngọc Thủ trợ lực, Diệp Lăng Nguyệt sau khi rơi xuống vài mét đã như con thằn lằn dán vào tháp Phương Tháp Phương Sĩ.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Song Dực Lang, trở lại!” Giữa không trung phát sinh biến cố, Song Dực Lang đột nhiên lại bay về phía tháp Phương Sĩ, không nghe sự chỉ huy, trước đó Nam Cung Khuynh Lâm và đám nữ tử danh môn kia còn đang vui vẻ thì bây giờ vẻ mặt đều đã biến sắc.
Diệp Lăng Nguyệt và Song Dực Lang ở vị trí cao 20m, nên từ mặt đất nhìn lên rất khó biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Lăng Nguyệt nằm sấp trên vách tường, nhìn đám người dưới mặt đất đã loạn cả lên.
“Muốn hại bản cô nương gãy tay gãy chân? Vậy trước tiên phải cho các ngươi thấy một chút máu mới được.” Diệp Lăng Nguyệt hai tay hai chân bám chắc vào vách tường của tháp Phương Sĩ, thần thức của nàng khẽ động, trên tay liền xuất hiện một thanh Huyết Văn Chủy.
Trong mắt Diệp Lăng Nguyệt, lửa giận cháy hừng hực, dùng Huyết Văn Chủy lia qua cổ họng của Song Dực Lang.
Máu tươi phun ra ngoài, lại thêm một đao nữa, Diệp Lăng Nguyệt hất đầu của Song Dực Lang xuống đất, rơi thành một bãi thịt nát.
“Tiện nhân kia, ngươi dám giết thú sủng của ta, để xem ta sẽ xử lý ngươi như thế nào!” Nam Cung Khuynh Lâm vốn định hại Diệp Lăng Nguyệt, nào ngờ lại hại chết Thú Sủng, nàng ta vô cùng đau lòng, giận dữ không thôi.
Con thú sủng này là nàng sau khi đột phá Tứ Đỉnh Phương Sĩ yêu cầu cha tốn nhiều tiền mới mua được, còn chưa dùng được nửa năm đã chết, trở về nàng chắc chắn sẽ không tránh khỏi sự trách mắng của cha.
“Có ngốc mới ở lại chỗ này đợi ngươi, mong là sau này sẽ không gặp lại, một đám ngu ngốc.” Diệp Lăng Nguyệt cũng lười làm ầm ĩ với đám quý nữ Hạ Đô ngốc nghếch này, dùng cả tay chân leo lên tầng mười sáu của tháp Phương Sĩ.
“Tất cả mọi người đều lên đi, đánh chết ả ta cho ta, xảy ra chuyện gì ta chịu trách nhiệm.” Thấy thủ sủng của Nam Cung Khuynh Lâm bị giết, các quý nữ vốn đang đứng nhìn cũng rối rít lấy Phi khí của mình ra, muốn công kích Diệp Lăng Nguyệt.
Phi khí từ nhiều hướng đánh tới, công kích Diệp Lăng Nguyệt, ngăn cản nàng leo lên tầng thứ mười sáu, vốn tưởng rằng có thể đánh cho Diệp Lăng Nguyệt từ tháp Phương Sĩ rơi xuống.
Vậy mà Diệp Lăng Nguyệt đối mặt với nhiều sự công kích như vậy cũng không có chút hốt hoảng.
“Trát Nhãn Thuẫn.” Chỉ thấy phía sau nàng, tinh thần lực tạo thành Trát Nhãn Thuẫn, nhanh chóng trở thành lá chắn ngăn cản những công kích sau lưng kia.
Nhưng điều khiến cho Diệp Lăng Nguyệt lo lắng chính là Trát Nhãn Thuẫn tiêu hao tinh thần lực quá nhiều, tiếp tục như vậy, nàng không biết có thể giữ vững trong không trung bao lâu.
Phía dưới tháp Phương Sĩ, tình cảnh của mấy tên quý nữ kia cũng không phải là tốt.
Thao túng phi khí cũng cần phải tiêu hao tinh thần lực, nhất là các nàng đều là Tam Đỉnh Phương Sĩ, thao túng phi khí ở cự ly ngắn để bay còn được, muốn chiến đấu thì vẫn chưa đủ sức.
Các nàng không biết Diệp Lăng Nguyệt có Trát Nhãn Thuẫn bảo vệ, chỉ biết rằng từng lượt công kích đều bị Diệp Lăng Nguyệt tránh né.
“Khuynh Lâm, chúng ta không chịu được nữa, phải thu hồi phi khí lại thôi.” Những danh môn quý nữ kia không muốn bị tiêu hao hết tinh thần lực nên không chống đỡ thêm, rối rít thu hồi tinh thần lực của mình, thu hồi lại phi khí.
Nam Cung Khuynh Lâm tức giận giậm chân, đám nữ nhân này, nói cái gì là bạn tốt, vào lúc này lại chỉ biết lo cho bản thân.
“Hừ, ta không tin ta không diệt nổi một ả nhà quê.” Nam Cung Khuynh Lâm hung tợn trợn mắt nhìn về phía tháp Phương Sĩ, dù thế nào hôm nay nàng cũng nhất định khiến Diệp Lăng Nguyệt cùng chôn theo thú sủng của nàng.
Nam Cung Khuynh Lâm cười âm hiểm, chỉ thấy nàng ta lấy phi khí từ trên người ra, chính là thanh kiếm nhỏ màu vàng trước đó.
Thứ đồ chơi kia làm ám khí rất tốt, nhưng nếu chở nàng rồi bay thì có chút khó khăn.
“Muội muội, muội không có Phi khí vậy làm sao bây giờ, hay là muội ngồi thú sủng của ta đi, chắc là nó sẽ nghe lời đấy.” Nam Cung Khuynh Lâm liếc mắt nhìn Diệp Lăng Nguyệt, muốn luyện chế Phi khí thật không rẻ, Phương Sĩ ở nơi nhỏ bé này nhất định không có Phi khí.
Nam Cung Khuynh Lâm nói xong liền ra lệnh cho thú sủng của mình đi giúp Diệp Lăng Nguyệt, con Song Dực Lang này ngồi xổm trên đất, trông rất là dễ bảo.
Thấy Nam Cung Khuynh Lâm có lòng tốt để cho thú sủng của mình giúp người khác, mấy phương sĩ khác đều ở một bên cười trộm.
Lại là một nữ phương sĩ ngu ngốc mới, để xem lần này nàng ta sẽ bị gãy tay gãy chân hay là trực tiếp bị rạch cho nát mặt.
Thì ra Nam Cung Khuynh Lâm nhìn bên ngoài thì thân thiện, nhưng trên thực tế lại là một mỹ nhân độc ác.
Nàng ta thích nhất là ăn hiếp những nữ phương sĩ trẻ tuổi, vóc dáng đẹp lại không có bối cảnh như Diệp Lăng Nguyệt
Phần lớn những người đến Tháp Phương Sĩ đều là những phương sĩ mới đến Hạ Đô giống như Diệp Lăng Nguyệt.
Thường thì vào lúc này này, Nam Cung Khuynh Lâm sẽ xuất hiện, đầu tiên là ân cần hỏi han, làm quen, khoe khoang phi khí, sau khi chắc chắn đối phương không có phi khí, liền cho đối phương mượn thú sủng của mình, đối phương sẽ lập tức mắc lừa.
Người mới mà, chính là ngu xuẩn như vậy.
Quả nhiên nữ phương sĩ Diệp Lăng Nguyệt đến từ nông thôn này rất nhanh chóng đã ngồi lên lưng của Song Dực Lang.
“Đại sảnh đón tiếp người mới ở tầng mười bảy, ta sẽ để thú sủng đưa ngươi lên.” Nam Cung Khuynh Lâm vừa nói vừa ra lệnh cho Song Dực phẩy cánh, Diệp Lăng Nguyệt chỉ cảm thấy bên tai có tiếng gió rì rào, Song Dực Lang đã mang theo nàng bay vào giữa không trung.
Không bao lâu sau, Song Dực Lang đã chở Diệp Lăng Nguyệt bay cao hai mươi, ba mươi mét.
Diệp Lăng Nguyệt đã sớm nghi ngờ Nam Cung Khuynh Lâm, nhưng nàng không muốn vạch trần, nàng cũng muốn xem thử Nam Cung Khuynh Lâm rốt cuộc có trò quỷ gì.
Bên tai, tiếng gió rít gào, từng dải mây trôi lơ lửng ở bên người.
Nam Cung Khuynh Lâm nhếch miệng, nở một nụ cười độc ác, nàng ta bỗng nhiên phát ra ám hiệu, con Song Dực Lang vốn dĩ đang ngoan ngoãn, trong thoáng chốc ánh mắt đã biến thành đỏ ngầu.
Đúng lúc này, Diệp Lăng Nguyệt cảm giác được Song Dực Lang đang phát ra một trận tiếng rống giận, sau đó thu cánh lại, hất Diệp Lăng Nguyệt ra.
Đang ở độ cao hai mươi, ba mươi mét, té xuống...
Phía dưới, Nam Cung Khuynh Lâm và đám danh môn nữ tử kia đang cười hả hê.
Lúc nghe được tiếng cười, Diệp Lăng Nguyệt không khỏi tức giận, đám nữ nhân này quả nhiên không có ý gì tốt.
Ở độ cao này, té xuống không chết cũng tàn phế, mình và các nàng ta chẳng qua chỉ là lần đầu gặp gỡ, không thù không oán, những nữ nhân này quả thật quá ác độc.
Song Dực Lang quăng Diệp Lăng Nguyệt xuống, liền muốn bay trở về mặt đất.
Nhưng nó đã đánh giá thấp phản ứng của Diệp Lăng Nguyệt, mặc dù thân thể đang nhanh chóng rơi xuống, nhưng Diệp Lăng Nguyệt đã dùng lực nắm lấy.
Chỉ thấy nàng giơ tay trái lên, Niêm Hoa Toái Ngọc Thủ được thi triển, con Song Dực Lang kia chỉ cảm thấy có một luồng lực đánh tới, thân thể đụng vào vách tường trên tháp Phương Sĩ.
Diệp Lăng Nguyệt liền nhân cơ hội đè eo của Song Dực Lang, móc một cái lưỡi câu vào vách tường.
Có Niêm Hoa Toái Ngọc Thủ trợ lực, Diệp Lăng Nguyệt sau khi rơi xuống vài mét đã như con thằn lằn dán vào tháp Phương Tháp Phương Sĩ.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Song Dực Lang, trở lại!” Giữa không trung phát sinh biến cố, Song Dực Lang đột nhiên lại bay về phía tháp Phương Sĩ, không nghe sự chỉ huy, trước đó Nam Cung Khuynh Lâm và đám nữ tử danh môn kia còn đang vui vẻ thì bây giờ vẻ mặt đều đã biến sắc.
Diệp Lăng Nguyệt và Song Dực Lang ở vị trí cao 20m, nên từ mặt đất nhìn lên rất khó biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Lăng Nguyệt nằm sấp trên vách tường, nhìn đám người dưới mặt đất đã loạn cả lên.
“Muốn hại bản cô nương gãy tay gãy chân? Vậy trước tiên phải cho các ngươi thấy một chút máu mới được.” Diệp Lăng Nguyệt hai tay hai chân bám chắc vào vách tường của tháp Phương Sĩ, thần thức của nàng khẽ động, trên tay liền xuất hiện một thanh Huyết Văn Chủy.
Trong mắt Diệp Lăng Nguyệt, lửa giận cháy hừng hực, dùng Huyết Văn Chủy lia qua cổ họng của Song Dực Lang.
Máu tươi phun ra ngoài, lại thêm một đao nữa, Diệp Lăng Nguyệt hất đầu của Song Dực Lang xuống đất, rơi thành một bãi thịt nát.
“Tiện nhân kia, ngươi dám giết thú sủng của ta, để xem ta sẽ xử lý ngươi như thế nào!” Nam Cung Khuynh Lâm vốn định hại Diệp Lăng Nguyệt, nào ngờ lại hại chết Thú Sủng, nàng ta vô cùng đau lòng, giận dữ không thôi.
Con thú sủng này là nàng sau khi đột phá Tứ Đỉnh Phương Sĩ yêu cầu cha tốn nhiều tiền mới mua được, còn chưa dùng được nửa năm đã chết, trở về nàng chắc chắn sẽ không tránh khỏi sự trách mắng của cha.
“Có ngốc mới ở lại chỗ này đợi ngươi, mong là sau này sẽ không gặp lại, một đám ngu ngốc.” Diệp Lăng Nguyệt cũng lười làm ầm ĩ với đám quý nữ Hạ Đô ngốc nghếch này, dùng cả tay chân leo lên tầng mười sáu của tháp Phương Sĩ.
“Tất cả mọi người đều lên đi, đánh chết ả ta cho ta, xảy ra chuyện gì ta chịu trách nhiệm.” Thấy thủ sủng của Nam Cung Khuynh Lâm bị giết, các quý nữ vốn đang đứng nhìn cũng rối rít lấy Phi khí của mình ra, muốn công kích Diệp Lăng Nguyệt.
Phi khí từ nhiều hướng đánh tới, công kích Diệp Lăng Nguyệt, ngăn cản nàng leo lên tầng thứ mười sáu, vốn tưởng rằng có thể đánh cho Diệp Lăng Nguyệt từ tháp Phương Sĩ rơi xuống.
Vậy mà Diệp Lăng Nguyệt đối mặt với nhiều sự công kích như vậy cũng không có chút hốt hoảng.
“Trát Nhãn Thuẫn.” Chỉ thấy phía sau nàng, tinh thần lực tạo thành Trát Nhãn Thuẫn, nhanh chóng trở thành lá chắn ngăn cản những công kích sau lưng kia.
Nhưng điều khiến cho Diệp Lăng Nguyệt lo lắng chính là Trát Nhãn Thuẫn tiêu hao tinh thần lực quá nhiều, tiếp tục như vậy, nàng không biết có thể giữ vững trong không trung bao lâu.
Phía dưới tháp Phương Sĩ, tình cảnh của mấy tên quý nữ kia cũng không phải là tốt.
Thao túng phi khí cũng cần phải tiêu hao tinh thần lực, nhất là các nàng đều là Tam Đỉnh Phương Sĩ, thao túng phi khí ở cự ly ngắn để bay còn được, muốn chiến đấu thì vẫn chưa đủ sức.
Các nàng không biết Diệp Lăng Nguyệt có Trát Nhãn Thuẫn bảo vệ, chỉ biết rằng từng lượt công kích đều bị Diệp Lăng Nguyệt tránh né.
“Khuynh Lâm, chúng ta không chịu được nữa, phải thu hồi phi khí lại thôi.” Những danh môn quý nữ kia không muốn bị tiêu hao hết tinh thần lực nên không chống đỡ thêm, rối rít thu hồi tinh thần lực của mình, thu hồi lại phi khí.
Nam Cung Khuynh Lâm tức giận giậm chân, đám nữ nhân này, nói cái gì là bạn tốt, vào lúc này lại chỉ biết lo cho bản thân.
“Hừ, ta không tin ta không diệt nổi một ả nhà quê.” Nam Cung Khuynh Lâm hung tợn trợn mắt nhìn về phía tháp Phương Sĩ, dù thế nào hôm nay nàng cũng nhất định khiến Diệp Lăng Nguyệt cùng chôn theo thú sủng của nàng.
Nam Cung Khuynh Lâm cười âm hiểm, chỉ thấy nàng ta lấy phi khí từ trên người ra, chính là thanh kiếm nhỏ màu vàng trước đó.
Tác giả :
Phù Tử