Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi
Chương 128: Nghe nói dung mạo quỷ đế rất xấu xí
Đồ điên! Tên Vu Trọng này, chính là một kẻ điên.
Khi thấy được dòng chữ huyết thư mà Vu Trọng để lại. Trong đầu Diệp Lăng Nguyệt chỉ có một ý nghĩ.
Có lẽ đám người Lam Thái Thú nghe vậy phần nào đoán được đây rõ ràng là sự khiêu khích của Vu Trọng sau khi giết người.
Nhưng trong lòng Diệp Lăng Nguyệt hiểu hơn ai hết, những lời này của Vu Trọng là để lại cho nàng.
Lấy đi năm sáu trăm mạng người để làm lễ vật, món quà lớn như vậy, cũng chỉ có kẻ điên như Vu Trọng mới có thể làm được.
Diệp Lăng Nguyệt trong lòng vừa thầm chửi, lại vừa âm thầm cảm khái.
Trên thế gian này, quả nhiên là người mạnh làm vua. Giống như cao thủ hàng đầu Vu Trọng vậy, vương pháp quốc pháp đều không là gì.
Nhưng nàng vẫn phải cảm tạ Vu Trọng, mặc dù tiểu tử này làm việc thật sự rất thô bạo tàn nhẫn, nhưng việc này đích thực đã giúp Diệp Lăng Nguyệt giải quyết không ít phiền phức, ít nhất tài sản trong kim khố của Sơn Hải Bang nàng không cần phải nhả ra.
“Quỷ Đế Vu Trọng, quả đúng là danh bất hư truyền.” Lam Thái Thú nghe xong toàn bộ sự việc, hồi lúc lâu mới phun ra một câu.
“Quỷ Đế? Nghĩa phụ, Quỷ Đế là ai?” Phạm vi hoạt động của Diệp Lăng Nguyệt rất có hạn, đối với cái tên Quỷ Đế này, nàng nghe rất xa lạ.
“Lăng Nguyệt, ngay cả Quỷ Đế muội cũng chưa từng nghe nói sao? Đó chính là nhân vật trong truyền thuyết trên đại lục. Tin đồn quyền thế của hắn đủ để một tay che trời. Còn có người nói, thủ hạ của hắn thao túng quân lực Địa Hạ Diêm Điện, mạnh hơn so với quân đội của bất kỳ một quốc gia nào trên đại lục.” Lam Thải Nhi vừa nhắc tới Quỷ Đế, người người trên đại lục đều biết đến và bàn tán xôn xao.
“Còn nữa, ta nghe nói Quỷ Đế dung mạo xấu xí lưng gù, da cóc ghẻ. Cho nên mỗi lần hắn gặp người đều phải đeo mặt nạ. Hơn nữa còn nghe nói người đã gặp Quỷ Đế, thì đột nhiên chết.” Lam Thải Nhi nói tới đây, vội vàng che miệng lại, kéo Diệp Lăng Nguyệt kiểm tra từ trên xuống dưới, chỉ sợ Diệp Lăng Nguyệt trong phút chốc sẽ ngã xuống mà chết.
“Tỷ tỷ tốt, ta không sao.” Diệp Lăng Nguyệt sau khi nghe Lam Thải Nhi nói xong, trong lòng còn nghĩ, lời đồn chỉ là lời đồn, nếu như người gặp Vu Trọng đều đột nhiên chết. Nàng ít nhất phải chết hơn ba lần rồi.
Huống chi, Vu Trọng mặc dù đeo mặt nạ. Nhưng thân hình hắn cao lớn, mặt nạ che một nửa bên mặt góc cạnh rõ ràng. Về phần dáng vẻ khuôn mặt sau lớp mặt nạ vàng thế nào, vẫn là một ẩn số.
Nhưng ít ra không liên quan đến còng lưng, da cóc ghẻ.
“Lăng Nguyệt, vậy vừa rồi con đã gặp Quỷ Đế Vu Trọng?” Lam Thái Thú trừng mắt liếc con gái nhà mình, đến lúc nào rồi, nàng còn có tâm tư nói những thứ này.
Nhưng có một điều phải công nhận là, tin đồn ngoại trừ thủ hạ của Quỷ Đế, người gặp qua Quỷ Đế hoặc là mù điếc, hoặc là chết đột ngột, nhưng con gái nuôi nhà mình, nhìn qua không bị thương chút nào, điều này có chút kỳ quái.
“Thật ra thì, con không thấy rõ. Lúc ấy con nhờ Lam tỷ tỷ mang Thải Hồng Ngũ Trân Nhưỡng Tửu tới, dụ dỗ Sa Cuồng uống. Chính lúc đó, Sa Cuồng đột nhiên ngã xuống đất, ngay cả mặt của Vu Trọng cũng không thấy, chỉ nghe được tiếng hắn, sau đó biến mất.” Diệp Lăng Nguyệt suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định giấu chuyện mình và Vu Trọng đã có vài lần gặp nhau.
Dù sao, nghe qua lời kể của Lam Thải Nhi. Vu Trọng này tuyệt đối không phải là người tốt.
Nếu nói Sơn Hải Bang là ác lưu trong Ly thành, thì Quỷ Đế Vu Trọng chính là ác bá nhất đại lục.
Có quan hệ không minh bạch với một đại ác bá, không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Lúc này, trên bầu trời Ly thành, Vu Trọng nhẹ nhàng lướt tới, chợt thấy mũi có chút ngứa, hắt hơi một cái thật to.
“Lúc này, Tiểu Nguyệt Nguyệt chắc là đã nhận được lễ vật của ta rồi.” Vu Trọng nheo mắt lại, trong ánh mắt màu hổ phách, hiện lên một tia nhu quang hiếm thấy.
Bên dưới, Ly thành càng ngày càng xa. Dần dần, hóa thành điểm đen như một con kiến.
Sau khi trời sáng, phủ Thái Thú dán mấy tờ thông báo.
Rất nhanh, toàn bộ người dân trong Ly thành đều biết thông tin kinh người.
Bang phái lớn nhất Ly thành, Sơn Hải Bang đêm qua bị diệt môn thảm khốc, bao gồm cả năm sáu trăm tên Sơn Hải Bang trợ giúp Sa Cuồng, trong một đêm cũng chết oan uổng.
Nghe nói nguyên nhân cái chết là bởi vì cha con bang chủ Sơn Hải Bang nợ Địa Hạ Diêm Điện Thiếu Chủ ác ma đại lục một số tiền lớn, bị Quỷ Đế Vu Trọng tự tay diệt môn.
Vụ thảm án diệt môn này, huyên náo khắp trong thành. Mấy tháng sau, mới dần dần bình thường trở lại.
Đối với Diệp gia và phủ Thái Thú mà nói, Sơn Hải Bang bị diệt môn, Quặng huyền thiết cũng được tìm thấy, đây là một chuyện vui lớn.
Lam Thái Thú lúc lục soát kim khố của Sơn Hải Bang, còn phát hiện ra số lượng lớn tài khoản còn sót lại chứng minh thế lực Sơn Hải Bang năm xưa khi làm nghề cướp biển ở Ly Thủy.
Cũng vì điều này Lam Thái Thú đã lập công lớn.
Mặt khác, Diệp gia cũng thu lợi không nhỏ.
Sự xuất hiện của Quỷ Đế Vu Trọng, giúp cho Diệp gia che giấu sự thật đã từng làm mất Quặng huyền thiết. Bọn họ thuận lợi giao quặng huyền thiết, trở thành nhà cung ứng Huyền Thiết cho quân đội.
Mặt khác, Sơn Hải Bang sau khi sụp đổ, Diệp gia lại thu nạp được vô số thuộc hạ còn sót lại trong Sơn Hải Bang. Trong nửa năm ngắn ngủi đã thay thế Sơn Hải Bang trở thành một trong bốn đại thế lực ở Ly thành.
Nhưng những thứ này, đều là phân chia lợi ích bề ngoài. Không ai biết, lần này người thu lợi lớn nhất thực sự vào lúc này đang ở trong Hồng Mông Thiên, tính toán thành quả thắng lợi của nàng.
Trong Hồng Mông Thiên hoa thơm trái ngọt, nước chảy róc rách.
Chỉ thấy Tiểu Chi Ước đang ngồi trên cái rương toàn đồ trang sức ngọc ngà châu báu, trên cổ nó đeo một chiếc vòng tay, tay chân đều đeo chiếc nhẫn bảo thạch, ngay cả trên đỉnh đầu, cũng để một hạt Hồng Bảo Thạch chiếu sáng lấp lánh.
Cách đó không xa, còn có vô số vàng cùng ngân lượng, và một ít đan dược tam tứ phẩm, một ít vũ khí cấp Hoàng.
Những thứ này, chọn bất kỳ một thứ, ở trong Ly thành cũng có thể bán ra với giá rất cao, nhưng trong Hồng Mông Thiên của Diệp Lăng Nguyệt, bây giờ lại chất đống như núi.
Đối với người bình thường mà nói, nếu muốn lấy nhiều tài sản như vậy, ít nhất cũng phải mất mấy giờ, mấy người.
Nhưng đối với Diệp Lăng Nguyệt mà nói, chỉ cần dùng chút tinh thần lực là có thể dọn được hết. Bởi vì nàng nắm giữ Hồng Mông Thiên độc nhất vô nhị.
Ngày đó, sau khi Diệp Lăng Nguyệt vào kim khố, đầu tiên là dùng tinh thần lực đem tất cả mọi thứ trong kim khố đều chuyển vào Hồng Mông Thiên. Tiếp theo, đem Huyền Thiết trong Hồng Mông Thiên, tất cả chuyển ra ngoài.
Sa Cuồng đến chết cũng không ngờ, kim khố của hắn vẫn luôn ở trên người Diệp Lăng Nguyệt.
Nhưng trong Sơn Hải Bang lại có nhiều tài sản như vậy, nằm ngoài dự đoán của Diệp Lăng Nguyệt.
Nàng chỉ là dọn dẹp phân loại, ước chừng phải mất thời gian nửa tháng. Tới hôm nay, nàng rốt cuộc cũng tính toán tổng lại được một cách rõ ràng toàn bộ tài sản trong kim khố Sơn Hải Bang.
Từ võ học thạch khắc đến đan dược vũ khí, rồi đến vàng bạc ngân lượng, đồ trang sức châu báu ngọc ngà. Lần này, tài sản Diệp Lăng Nguyệt có được, sau khi tổng hợp giá trị khoảng một trăm năm mươi nghìn lượng vàng kim.
Một trăm năm mươi nghìn lượng vàng kim, Diệp Lăng Nguyệt thấy kết quả thống kê cuối cùng, đôi mắt cong cong, cười đến ngay cả mắt cũng không nhìn thấy.
Nói như vậy, nàng bây giờ cũng chính thức lên cấp làm một tiểu phú bà rồi. Nàng đang suy nghĩ làm thế nào để sử dụng khoản tiền này cho hợp lý.
Khi thấy được dòng chữ huyết thư mà Vu Trọng để lại. Trong đầu Diệp Lăng Nguyệt chỉ có một ý nghĩ.
Có lẽ đám người Lam Thái Thú nghe vậy phần nào đoán được đây rõ ràng là sự khiêu khích của Vu Trọng sau khi giết người.
Nhưng trong lòng Diệp Lăng Nguyệt hiểu hơn ai hết, những lời này của Vu Trọng là để lại cho nàng.
Lấy đi năm sáu trăm mạng người để làm lễ vật, món quà lớn như vậy, cũng chỉ có kẻ điên như Vu Trọng mới có thể làm được.
Diệp Lăng Nguyệt trong lòng vừa thầm chửi, lại vừa âm thầm cảm khái.
Trên thế gian này, quả nhiên là người mạnh làm vua. Giống như cao thủ hàng đầu Vu Trọng vậy, vương pháp quốc pháp đều không là gì.
Nhưng nàng vẫn phải cảm tạ Vu Trọng, mặc dù tiểu tử này làm việc thật sự rất thô bạo tàn nhẫn, nhưng việc này đích thực đã giúp Diệp Lăng Nguyệt giải quyết không ít phiền phức, ít nhất tài sản trong kim khố của Sơn Hải Bang nàng không cần phải nhả ra.
“Quỷ Đế Vu Trọng, quả đúng là danh bất hư truyền.” Lam Thái Thú nghe xong toàn bộ sự việc, hồi lúc lâu mới phun ra một câu.
“Quỷ Đế? Nghĩa phụ, Quỷ Đế là ai?” Phạm vi hoạt động của Diệp Lăng Nguyệt rất có hạn, đối với cái tên Quỷ Đế này, nàng nghe rất xa lạ.
“Lăng Nguyệt, ngay cả Quỷ Đế muội cũng chưa từng nghe nói sao? Đó chính là nhân vật trong truyền thuyết trên đại lục. Tin đồn quyền thế của hắn đủ để một tay che trời. Còn có người nói, thủ hạ của hắn thao túng quân lực Địa Hạ Diêm Điện, mạnh hơn so với quân đội của bất kỳ một quốc gia nào trên đại lục.” Lam Thải Nhi vừa nhắc tới Quỷ Đế, người người trên đại lục đều biết đến và bàn tán xôn xao.
“Còn nữa, ta nghe nói Quỷ Đế dung mạo xấu xí lưng gù, da cóc ghẻ. Cho nên mỗi lần hắn gặp người đều phải đeo mặt nạ. Hơn nữa còn nghe nói người đã gặp Quỷ Đế, thì đột nhiên chết.” Lam Thải Nhi nói tới đây, vội vàng che miệng lại, kéo Diệp Lăng Nguyệt kiểm tra từ trên xuống dưới, chỉ sợ Diệp Lăng Nguyệt trong phút chốc sẽ ngã xuống mà chết.
“Tỷ tỷ tốt, ta không sao.” Diệp Lăng Nguyệt sau khi nghe Lam Thải Nhi nói xong, trong lòng còn nghĩ, lời đồn chỉ là lời đồn, nếu như người gặp Vu Trọng đều đột nhiên chết. Nàng ít nhất phải chết hơn ba lần rồi.
Huống chi, Vu Trọng mặc dù đeo mặt nạ. Nhưng thân hình hắn cao lớn, mặt nạ che một nửa bên mặt góc cạnh rõ ràng. Về phần dáng vẻ khuôn mặt sau lớp mặt nạ vàng thế nào, vẫn là một ẩn số.
Nhưng ít ra không liên quan đến còng lưng, da cóc ghẻ.
“Lăng Nguyệt, vậy vừa rồi con đã gặp Quỷ Đế Vu Trọng?” Lam Thái Thú trừng mắt liếc con gái nhà mình, đến lúc nào rồi, nàng còn có tâm tư nói những thứ này.
Nhưng có một điều phải công nhận là, tin đồn ngoại trừ thủ hạ của Quỷ Đế, người gặp qua Quỷ Đế hoặc là mù điếc, hoặc là chết đột ngột, nhưng con gái nuôi nhà mình, nhìn qua không bị thương chút nào, điều này có chút kỳ quái.
“Thật ra thì, con không thấy rõ. Lúc ấy con nhờ Lam tỷ tỷ mang Thải Hồng Ngũ Trân Nhưỡng Tửu tới, dụ dỗ Sa Cuồng uống. Chính lúc đó, Sa Cuồng đột nhiên ngã xuống đất, ngay cả mặt của Vu Trọng cũng không thấy, chỉ nghe được tiếng hắn, sau đó biến mất.” Diệp Lăng Nguyệt suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định giấu chuyện mình và Vu Trọng đã có vài lần gặp nhau.
Dù sao, nghe qua lời kể của Lam Thải Nhi. Vu Trọng này tuyệt đối không phải là người tốt.
Nếu nói Sơn Hải Bang là ác lưu trong Ly thành, thì Quỷ Đế Vu Trọng chính là ác bá nhất đại lục.
Có quan hệ không minh bạch với một đại ác bá, không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Lúc này, trên bầu trời Ly thành, Vu Trọng nhẹ nhàng lướt tới, chợt thấy mũi có chút ngứa, hắt hơi một cái thật to.
“Lúc này, Tiểu Nguyệt Nguyệt chắc là đã nhận được lễ vật của ta rồi.” Vu Trọng nheo mắt lại, trong ánh mắt màu hổ phách, hiện lên một tia nhu quang hiếm thấy.
Bên dưới, Ly thành càng ngày càng xa. Dần dần, hóa thành điểm đen như một con kiến.
Sau khi trời sáng, phủ Thái Thú dán mấy tờ thông báo.
Rất nhanh, toàn bộ người dân trong Ly thành đều biết thông tin kinh người.
Bang phái lớn nhất Ly thành, Sơn Hải Bang đêm qua bị diệt môn thảm khốc, bao gồm cả năm sáu trăm tên Sơn Hải Bang trợ giúp Sa Cuồng, trong một đêm cũng chết oan uổng.
Nghe nói nguyên nhân cái chết là bởi vì cha con bang chủ Sơn Hải Bang nợ Địa Hạ Diêm Điện Thiếu Chủ ác ma đại lục một số tiền lớn, bị Quỷ Đế Vu Trọng tự tay diệt môn.
Vụ thảm án diệt môn này, huyên náo khắp trong thành. Mấy tháng sau, mới dần dần bình thường trở lại.
Đối với Diệp gia và phủ Thái Thú mà nói, Sơn Hải Bang bị diệt môn, Quặng huyền thiết cũng được tìm thấy, đây là một chuyện vui lớn.
Lam Thái Thú lúc lục soát kim khố của Sơn Hải Bang, còn phát hiện ra số lượng lớn tài khoản còn sót lại chứng minh thế lực Sơn Hải Bang năm xưa khi làm nghề cướp biển ở Ly Thủy.
Cũng vì điều này Lam Thái Thú đã lập công lớn.
Mặt khác, Diệp gia cũng thu lợi không nhỏ.
Sự xuất hiện của Quỷ Đế Vu Trọng, giúp cho Diệp gia che giấu sự thật đã từng làm mất Quặng huyền thiết. Bọn họ thuận lợi giao quặng huyền thiết, trở thành nhà cung ứng Huyền Thiết cho quân đội.
Mặt khác, Sơn Hải Bang sau khi sụp đổ, Diệp gia lại thu nạp được vô số thuộc hạ còn sót lại trong Sơn Hải Bang. Trong nửa năm ngắn ngủi đã thay thế Sơn Hải Bang trở thành một trong bốn đại thế lực ở Ly thành.
Nhưng những thứ này, đều là phân chia lợi ích bề ngoài. Không ai biết, lần này người thu lợi lớn nhất thực sự vào lúc này đang ở trong Hồng Mông Thiên, tính toán thành quả thắng lợi của nàng.
Trong Hồng Mông Thiên hoa thơm trái ngọt, nước chảy róc rách.
Chỉ thấy Tiểu Chi Ước đang ngồi trên cái rương toàn đồ trang sức ngọc ngà châu báu, trên cổ nó đeo một chiếc vòng tay, tay chân đều đeo chiếc nhẫn bảo thạch, ngay cả trên đỉnh đầu, cũng để một hạt Hồng Bảo Thạch chiếu sáng lấp lánh.
Cách đó không xa, còn có vô số vàng cùng ngân lượng, và một ít đan dược tam tứ phẩm, một ít vũ khí cấp Hoàng.
Những thứ này, chọn bất kỳ một thứ, ở trong Ly thành cũng có thể bán ra với giá rất cao, nhưng trong Hồng Mông Thiên của Diệp Lăng Nguyệt, bây giờ lại chất đống như núi.
Đối với người bình thường mà nói, nếu muốn lấy nhiều tài sản như vậy, ít nhất cũng phải mất mấy giờ, mấy người.
Nhưng đối với Diệp Lăng Nguyệt mà nói, chỉ cần dùng chút tinh thần lực là có thể dọn được hết. Bởi vì nàng nắm giữ Hồng Mông Thiên độc nhất vô nhị.
Ngày đó, sau khi Diệp Lăng Nguyệt vào kim khố, đầu tiên là dùng tinh thần lực đem tất cả mọi thứ trong kim khố đều chuyển vào Hồng Mông Thiên. Tiếp theo, đem Huyền Thiết trong Hồng Mông Thiên, tất cả chuyển ra ngoài.
Sa Cuồng đến chết cũng không ngờ, kim khố của hắn vẫn luôn ở trên người Diệp Lăng Nguyệt.
Nhưng trong Sơn Hải Bang lại có nhiều tài sản như vậy, nằm ngoài dự đoán của Diệp Lăng Nguyệt.
Nàng chỉ là dọn dẹp phân loại, ước chừng phải mất thời gian nửa tháng. Tới hôm nay, nàng rốt cuộc cũng tính toán tổng lại được một cách rõ ràng toàn bộ tài sản trong kim khố Sơn Hải Bang.
Từ võ học thạch khắc đến đan dược vũ khí, rồi đến vàng bạc ngân lượng, đồ trang sức châu báu ngọc ngà. Lần này, tài sản Diệp Lăng Nguyệt có được, sau khi tổng hợp giá trị khoảng một trăm năm mươi nghìn lượng vàng kim.
Một trăm năm mươi nghìn lượng vàng kim, Diệp Lăng Nguyệt thấy kết quả thống kê cuối cùng, đôi mắt cong cong, cười đến ngay cả mắt cũng không nhìn thấy.
Nói như vậy, nàng bây giờ cũng chính thức lên cấp làm một tiểu phú bà rồi. Nàng đang suy nghĩ làm thế nào để sử dụng khoản tiền này cho hợp lý.
Tác giả :
Phù Tử