Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi
Chương 127: Chê Ta "Nhỏ", Chỉ Là Ta Chưa Dậy Thì Xong
Sa Cuồng cho đến khi trút hơi thở cuối cùng, mắt hắn vẫn không nhắm lại.
Buồn cười nhất là, thi thể con trai hắn Sa Chiến, cũng đang nằm ở bên cạnh.
Diệp Lăng Nguyệt tiến lên phía trước lục soát trên người Sa Cuồng, móc ra được chìa khóa kim khố, còn có một túi nhỏ màu vàng sẫm.
Ngoài ra không hề có bất cứ thứ gì khác.
Lôi Đình Tử trước đó cùng với đồ vật khác, đều không còn nữa.
“Cái túi này?” Diệp Lăng Nguyệt buồn bực, nhìn chiếc túi trong lòng bàn tay, Diệp Lăng Nguyệt dùng tinh thần lực thâm nhập vào trong chiếc túi, vừa nhìn xuyên thấu vào trong. Diệp Lăng Nguyệt ngạc nhiên phát hiện, bên trong có Càn Khôn.
Bên trong túi nhỏ màu vàng sẫm lại có không gian rộng lớn.
Bên trong chất đống mấy chục thứ lớn nhỏ, từ ngân phiếu rồi đến năm cái Lôi Đình Tử, cùng với một ít châu báu đồ trang sức và bao nhiêu mồ hôi nước mắt của dân mà đám người Sơn Hải Bang cướp được nhiều năm nay. Bàn về quy mô, thì đây đúng là một cái tiểu kim khố.
“Đó là túi bách bảo, là chiếc túi đựng đồ đặc biệt mà Phương Sĩ luyện chế được.” Trong lúc Diệp Lăng Nguyệt đang khám phá công dụng của chiếc túi, một âm thanh có chút ngô nghê hài hước tự nhiên trôi dạt tới.
Diệp Lăng Nguyệt lắng nghe âm thanh đó rồi tự nhiên nổi da gà. Thanh âm này, tại sao nghe lại quen thuộc như vậy, hình như là cái tên tiểu tử đáng ghét đó!
Nàng đang ở trong kim khố của Sơn Hải Bang. Sa Cuồng để đề phòng quân lính, đã đặt chín cái khóa, đến bây giờ chín cái khóa đều vẫn còn, thanh âm này...
“Tại sao lại là ngươi? Ta chưa từng thấy ai rảnh rỗi như ngươi.” Diệp Lăng Nguyệt nhìn kim diện nam tử.
Dạo gần đây, cơ hội chạm mặt của nàng và tên đáng ghét này cũng thường xuyên quá ha.
Diệp Lăng Nguyệt có thể khẳng định, Vu Trọng tuyệt đối không phải là người Ly thành hoặc Thu Phong Trấn, về phần hắn, nàng không biết một chút thông tin nào.
Đối với những việc không biết, con người luôn có bản năng loại trừ, nhưng lại có cảm giác hiếu kỳ.
Nam nhân này thật sự là quá mức thần bí, tới không bóng dáng đi không dấu vết. Nhưng ba lần hắn xuất hiện, đều là thời điểm nàng đang cận kề cái chết.
“Ai thèm lo lắng cho nha đầu trước không ngực sau không mông nhà ngươi.” Kim diện nam tử có môi anh đào rất đẹp, nhưng những lời nói ra, từng câu từng chữ đều khiến Diệp Lăng Nguyệt giận đến cắn chặt răng.
Tên nam nhân đáng chết này, hình như mỗi một lần xuất hiện đều không có lời gì tốt đẹp cả.
“Ai không ngực không mông. Ta chỉ là chưa dậy thì hoàn chỉnh mà thôi.” Diệp Lăng Nguyệt ý thức được, ưỡn ngực lên.
Lúc nàng vừa mới sinh ra, dáng người của ngốc nữ Diệp Lăng Nguyệt này chỉ có thể từ dùng dinh dưỡng không đầy đủ để hình dung, trước sau hoàn toàn không phân biệt được.
Nhưng gần đây, đồ ăn thức uống đã được cải thiện, còn nâng cao khả năng tu vi. Thân hình Diệp Lăng Nguyệt cũng đã thay đổi không ít.
Nàng ưỡn lên như vậy, ngực cũng gọi là có chút kích thước, quả đúng là đã dụ giỗ được ánh mắt của kim diện nam tử.
Thấy ánh mắt của gã nam nhân từ trêu chọc trở nên mập mờ. Diệp Lăng Nguyệt run run, nàng thiếu chút nữa quên rằng người đàn ông này trước đây đã từng... Nàng bị dọa sợ đến nỗi nhảy lên, hai tay ôm ngực, rất sợ đối phương bỗng nhiên hóa thân thành sói xám, đem nàng gặm ngay cả xương cũng không chừa một đốt.
Có lẽ là chưa từng thấy Diệp Lăng Nguyệt có bộ dạng như vậy, kim diện nam tử cười phá lên, tiếng cười không ngớt vang vọng khắp trong kim khố.
“Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi đúng là khẩu vị của bổn tôn. Chỉ tiếc rằng, ngươi còn hơi "nhỏ", chờ ngươi "lớn" đến nỗi bản tôn một tay cũng không nắm được, bản tôn sẽ suy nghĩ lại chuyện nuốt ngươi vào trong.” Vừa nói, ánh mắt hắn vẫn còn đang nhìn xuống ngực Diệp Lăng Nguyệt, nhìn một hồi lâu.
Diệp Lăng Nguyệt giận mặt đỏ tía tai, nhưng lại không thể phát tác. Nàng biết rõ, tên nam nhân này thực lực mạnh đến mức dùng ngón tay cũng khiến người khác phải thụt lùi. Ngay cả Phượng Hoàng thần thú cũng không phải là đối thủ của hắn.
“Ngươi là tên lưu manh.” Diệp Lăng Nguyệt liếc mắt nhìn hắn.
“Nếu ta không phải là tên lưu manh, bố trí đánh bài gian lận Sa Thiếu Bang Chủ, ngươi cho rằng lần này ngươi có thể dễ dàng lật đổ Sơn Hải Bang như vậy sao. Nói với Lam Ứng Vũ rằng hai cha con Sa Cuồng, thiếu tiền Vu Trọng ta không trả, đầu bọn họ ta mang đi.” Kim diện nam tử vừa dứt lời, ống tay áo phất một cái, chỉ thấy đầu hai cha con Sa Cuồng và Sa Chiến đang nằm trên đất liền biến mất tựa như dùng ảo thuật biến hóa.
Diệp Lăng Nguyệt vừa định đáp lời, bóng dáng nam tử liền biến mất trước mắt nàng. Trên mặt đất chỉ để lại hai thi thể không đầu.
“Lăng Nguyệt! Lăng Nguyệt! Ngươi ở trong đó không sao chứ?” Bên ngoài kim khố, truyền đến giọng hỏi đầy lo lắng.
Diệp Lăng Nguyệt sau khi bị Sa Cuồng bắt giữ làm con tin. Lam Thải Nhi cũng đã thông báo cho người nhà Diệp gia, Lam Thái Thú bọn họ cũng luôn phái binh ở bên ngoài chờ đợi, sợ Sa Cuồng sẽ dùng thủ đoạn bất lợi đối với Diệp Lăng Nguyệt.
Nào biết, trước khi trời sáng, quan binh canh giữ bên ngoài kim khố chợt thấy bóng người từ trong kim khố vụt sáng ra bên ngoài, chỉ tiếc bóng người kia rất nhanh, ngay cả Lam Thái Thú cũng không đuổi kịp.
Lam Thải Nhi sợ Diệp Lăng Nguyệt có biến, liền ở bên ngoài hỏi vọng vào.
Chờ đến khi Diệp Lăng Nguyệt mở cửa kim khố ra, trên đất chỉ còn lại hai cỗ thi thể.
“Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người mới vừa tiến vào kim khố là ai?” Đám người Lam Thái Thú thấy Diệp Lăng Nguyệt không việc gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi nhìn cách chết của Sa Cuồng, vẻ mặt Lam Thái Thú trở lên nghiêm trọng.
Theo hắn thấy, Diệp Lăng Nguyệt tuyệt đối không thể nào giết được cao thủ Tiên Thiên Sa Cuồng.
“Là Vu Trọng, nghĩa phụ. Người biết tên Vu Trọng này à?” Diệp Lăng Nguyệt chần chừ, Vu Trọng nhờ nàng chuyển lời cho Lam Thái Thú, nên nàng thuật lại một lần.
Khi nghe đến tên Vu Trọng, vẻ mặt của tất cả mọi người có mặt tại đó trong chốc lát đều thay đổi.
Trong kim khố, không khí hoàn toàn tĩnh mịch, ai cũng không lên tiếng.
“Thái Thú đại nhân, bên ngoài... Những người của Sơn Hải Bang bên ngoài, tất cả đều bị giết chết.” Một tên quân lính chạy vào, phá tan không khí thê lương trong kim khố.
Vẻ mặt hắn, vừa ngạc nhiên vừa hoảng hốt.
“Có gì từ từ nói, ai đều bị giết?” Lông mày Lam Thái Thú giật giật, trong lòng có một dự cảm không tốt dần xuất hiện.
Chẳng lẽ, người giết chết Sa Cuồng, cướp hai đầu người của hai cha con, đúng là Vu Trọng như trong truyền thuyết. Nam nhân cực kỳ nguy hiểm?
Tối hôm qua, Sa Cuồng sau khi bắt giữ Diệp Lăng Nguyệt. Thái Thú sai người khống chế một đám người Sơn Hải Bang, ước chừng năm sáu trăm người nhốt ở võ trường của Sơn Hải Bang.
Không ngờ rằng trước khi trời sáng, trong lúc binh lính thay ca, năm sáu trăm tên của đám người Sơn Hải Bang đều chết hết.
Càng làm người khác đau lòng hơn, tất cả đầu Sơn Hải Bang đều bị một chưởng đánh nát, chết không toàn thây.
Đối phương hạ thủ vừa nhanh vừa độc, rõ ràng là một người làm.
“Thật đúng là Quỷ Đế Vu Trọng. Chỉ có hắn, mới có thể ở dưới con mắt của ngàn tên quân lính, lấy đồ trong túi một cách dễ dàng, giết người vô hình.” Lam Thái Thú là người đã trải qua sa trường huyết chiến, lúc này cũng không ngăn được Vu Trọng máu tanh và tàn nhẫn, cảm giác một trận kinh hồn bạt vía.
“Thái Thú đại nhân, người đó sau khi giết người, còn ở trên võ trường để lại một hàng chữ "món quà nhỏ, không đủ thành ý." Người quan binh kia nói xong, không nhịn được “Ồ, Ồ” một tiếng, ói ra như điên.
Cho dù là ai thì cùng lúc nhìn thấy năm sáu trăm thi thể không đầu, cũng sẽ phản ứng giống người quan binh kia.
Buồn cười nhất là, thi thể con trai hắn Sa Chiến, cũng đang nằm ở bên cạnh.
Diệp Lăng Nguyệt tiến lên phía trước lục soát trên người Sa Cuồng, móc ra được chìa khóa kim khố, còn có một túi nhỏ màu vàng sẫm.
Ngoài ra không hề có bất cứ thứ gì khác.
Lôi Đình Tử trước đó cùng với đồ vật khác, đều không còn nữa.
“Cái túi này?” Diệp Lăng Nguyệt buồn bực, nhìn chiếc túi trong lòng bàn tay, Diệp Lăng Nguyệt dùng tinh thần lực thâm nhập vào trong chiếc túi, vừa nhìn xuyên thấu vào trong. Diệp Lăng Nguyệt ngạc nhiên phát hiện, bên trong có Càn Khôn.
Bên trong túi nhỏ màu vàng sẫm lại có không gian rộng lớn.
Bên trong chất đống mấy chục thứ lớn nhỏ, từ ngân phiếu rồi đến năm cái Lôi Đình Tử, cùng với một ít châu báu đồ trang sức và bao nhiêu mồ hôi nước mắt của dân mà đám người Sơn Hải Bang cướp được nhiều năm nay. Bàn về quy mô, thì đây đúng là một cái tiểu kim khố.
“Đó là túi bách bảo, là chiếc túi đựng đồ đặc biệt mà Phương Sĩ luyện chế được.” Trong lúc Diệp Lăng Nguyệt đang khám phá công dụng của chiếc túi, một âm thanh có chút ngô nghê hài hước tự nhiên trôi dạt tới.
Diệp Lăng Nguyệt lắng nghe âm thanh đó rồi tự nhiên nổi da gà. Thanh âm này, tại sao nghe lại quen thuộc như vậy, hình như là cái tên tiểu tử đáng ghét đó!
Nàng đang ở trong kim khố của Sơn Hải Bang. Sa Cuồng để đề phòng quân lính, đã đặt chín cái khóa, đến bây giờ chín cái khóa đều vẫn còn, thanh âm này...
“Tại sao lại là ngươi? Ta chưa từng thấy ai rảnh rỗi như ngươi.” Diệp Lăng Nguyệt nhìn kim diện nam tử.
Dạo gần đây, cơ hội chạm mặt của nàng và tên đáng ghét này cũng thường xuyên quá ha.
Diệp Lăng Nguyệt có thể khẳng định, Vu Trọng tuyệt đối không phải là người Ly thành hoặc Thu Phong Trấn, về phần hắn, nàng không biết một chút thông tin nào.
Đối với những việc không biết, con người luôn có bản năng loại trừ, nhưng lại có cảm giác hiếu kỳ.
Nam nhân này thật sự là quá mức thần bí, tới không bóng dáng đi không dấu vết. Nhưng ba lần hắn xuất hiện, đều là thời điểm nàng đang cận kề cái chết.
“Ai thèm lo lắng cho nha đầu trước không ngực sau không mông nhà ngươi.” Kim diện nam tử có môi anh đào rất đẹp, nhưng những lời nói ra, từng câu từng chữ đều khiến Diệp Lăng Nguyệt giận đến cắn chặt răng.
Tên nam nhân đáng chết này, hình như mỗi một lần xuất hiện đều không có lời gì tốt đẹp cả.
“Ai không ngực không mông. Ta chỉ là chưa dậy thì hoàn chỉnh mà thôi.” Diệp Lăng Nguyệt ý thức được, ưỡn ngực lên.
Lúc nàng vừa mới sinh ra, dáng người của ngốc nữ Diệp Lăng Nguyệt này chỉ có thể từ dùng dinh dưỡng không đầy đủ để hình dung, trước sau hoàn toàn không phân biệt được.
Nhưng gần đây, đồ ăn thức uống đã được cải thiện, còn nâng cao khả năng tu vi. Thân hình Diệp Lăng Nguyệt cũng đã thay đổi không ít.
Nàng ưỡn lên như vậy, ngực cũng gọi là có chút kích thước, quả đúng là đã dụ giỗ được ánh mắt của kim diện nam tử.
Thấy ánh mắt của gã nam nhân từ trêu chọc trở nên mập mờ. Diệp Lăng Nguyệt run run, nàng thiếu chút nữa quên rằng người đàn ông này trước đây đã từng... Nàng bị dọa sợ đến nỗi nhảy lên, hai tay ôm ngực, rất sợ đối phương bỗng nhiên hóa thân thành sói xám, đem nàng gặm ngay cả xương cũng không chừa một đốt.
Có lẽ là chưa từng thấy Diệp Lăng Nguyệt có bộ dạng như vậy, kim diện nam tử cười phá lên, tiếng cười không ngớt vang vọng khắp trong kim khố.
“Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi đúng là khẩu vị của bổn tôn. Chỉ tiếc rằng, ngươi còn hơi "nhỏ", chờ ngươi "lớn" đến nỗi bản tôn một tay cũng không nắm được, bản tôn sẽ suy nghĩ lại chuyện nuốt ngươi vào trong.” Vừa nói, ánh mắt hắn vẫn còn đang nhìn xuống ngực Diệp Lăng Nguyệt, nhìn một hồi lâu.
Diệp Lăng Nguyệt giận mặt đỏ tía tai, nhưng lại không thể phát tác. Nàng biết rõ, tên nam nhân này thực lực mạnh đến mức dùng ngón tay cũng khiến người khác phải thụt lùi. Ngay cả Phượng Hoàng thần thú cũng không phải là đối thủ của hắn.
“Ngươi là tên lưu manh.” Diệp Lăng Nguyệt liếc mắt nhìn hắn.
“Nếu ta không phải là tên lưu manh, bố trí đánh bài gian lận Sa Thiếu Bang Chủ, ngươi cho rằng lần này ngươi có thể dễ dàng lật đổ Sơn Hải Bang như vậy sao. Nói với Lam Ứng Vũ rằng hai cha con Sa Cuồng, thiếu tiền Vu Trọng ta không trả, đầu bọn họ ta mang đi.” Kim diện nam tử vừa dứt lời, ống tay áo phất một cái, chỉ thấy đầu hai cha con Sa Cuồng và Sa Chiến đang nằm trên đất liền biến mất tựa như dùng ảo thuật biến hóa.
Diệp Lăng Nguyệt vừa định đáp lời, bóng dáng nam tử liền biến mất trước mắt nàng. Trên mặt đất chỉ để lại hai thi thể không đầu.
“Lăng Nguyệt! Lăng Nguyệt! Ngươi ở trong đó không sao chứ?” Bên ngoài kim khố, truyền đến giọng hỏi đầy lo lắng.
Diệp Lăng Nguyệt sau khi bị Sa Cuồng bắt giữ làm con tin. Lam Thải Nhi cũng đã thông báo cho người nhà Diệp gia, Lam Thái Thú bọn họ cũng luôn phái binh ở bên ngoài chờ đợi, sợ Sa Cuồng sẽ dùng thủ đoạn bất lợi đối với Diệp Lăng Nguyệt.
Nào biết, trước khi trời sáng, quan binh canh giữ bên ngoài kim khố chợt thấy bóng người từ trong kim khố vụt sáng ra bên ngoài, chỉ tiếc bóng người kia rất nhanh, ngay cả Lam Thái Thú cũng không đuổi kịp.
Lam Thải Nhi sợ Diệp Lăng Nguyệt có biến, liền ở bên ngoài hỏi vọng vào.
Chờ đến khi Diệp Lăng Nguyệt mở cửa kim khố ra, trên đất chỉ còn lại hai cỗ thi thể.
“Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người mới vừa tiến vào kim khố là ai?” Đám người Lam Thái Thú thấy Diệp Lăng Nguyệt không việc gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi nhìn cách chết của Sa Cuồng, vẻ mặt Lam Thái Thú trở lên nghiêm trọng.
Theo hắn thấy, Diệp Lăng Nguyệt tuyệt đối không thể nào giết được cao thủ Tiên Thiên Sa Cuồng.
“Là Vu Trọng, nghĩa phụ. Người biết tên Vu Trọng này à?” Diệp Lăng Nguyệt chần chừ, Vu Trọng nhờ nàng chuyển lời cho Lam Thái Thú, nên nàng thuật lại một lần.
Khi nghe đến tên Vu Trọng, vẻ mặt của tất cả mọi người có mặt tại đó trong chốc lát đều thay đổi.
Trong kim khố, không khí hoàn toàn tĩnh mịch, ai cũng không lên tiếng.
“Thái Thú đại nhân, bên ngoài... Những người của Sơn Hải Bang bên ngoài, tất cả đều bị giết chết.” Một tên quân lính chạy vào, phá tan không khí thê lương trong kim khố.
Vẻ mặt hắn, vừa ngạc nhiên vừa hoảng hốt.
“Có gì từ từ nói, ai đều bị giết?” Lông mày Lam Thái Thú giật giật, trong lòng có một dự cảm không tốt dần xuất hiện.
Chẳng lẽ, người giết chết Sa Cuồng, cướp hai đầu người của hai cha con, đúng là Vu Trọng như trong truyền thuyết. Nam nhân cực kỳ nguy hiểm?
Tối hôm qua, Sa Cuồng sau khi bắt giữ Diệp Lăng Nguyệt. Thái Thú sai người khống chế một đám người Sơn Hải Bang, ước chừng năm sáu trăm người nhốt ở võ trường của Sơn Hải Bang.
Không ngờ rằng trước khi trời sáng, trong lúc binh lính thay ca, năm sáu trăm tên của đám người Sơn Hải Bang đều chết hết.
Càng làm người khác đau lòng hơn, tất cả đầu Sơn Hải Bang đều bị một chưởng đánh nát, chết không toàn thây.
Đối phương hạ thủ vừa nhanh vừa độc, rõ ràng là một người làm.
“Thật đúng là Quỷ Đế Vu Trọng. Chỉ có hắn, mới có thể ở dưới con mắt của ngàn tên quân lính, lấy đồ trong túi một cách dễ dàng, giết người vô hình.” Lam Thái Thú là người đã trải qua sa trường huyết chiến, lúc này cũng không ngăn được Vu Trọng máu tanh và tàn nhẫn, cảm giác một trận kinh hồn bạt vía.
“Thái Thú đại nhân, người đó sau khi giết người, còn ở trên võ trường để lại một hàng chữ "món quà nhỏ, không đủ thành ý." Người quan binh kia nói xong, không nhịn được “Ồ, Ồ” một tiếng, ói ra như điên.
Cho dù là ai thì cùng lúc nhìn thấy năm sáu trăm thi thể không đầu, cũng sẽ phản ứng giống người quan binh kia.
Tác giả :
Phù Tử