Thần Y Đích Nữ
Quyển 2 - Chương 165: Thành quỷ cũng không bỏ qua cho các ngươi
Editor: Bell Huỳnh
Câu nói này âm điệu vừa đủ, vừa vang vừa nhọn, âm cuối kết thúc cũng kéo dài, vừa hay đầy đủ tất cả mọi người trong một phạm vi nhỏ đều nghe rõ ràng.
Tưởng Dung theo bản năng hỏi: “Cái gì thế?”
Diêu thị và An thị cũng vén rèm cửa xe nhìn ra ngoài.
Đoàn xe Phượng gia lúc này đã đi tới phía dưới cửa kinh thành, lại đang là buổi trưa, mặt trời cũng không nắng gắt như thời tiết Hạ Thu, ánh mặt trời chiếu hẳn trên đỉnh đầu khiến người nhà họ Phượng nheo mắt lại.
Đoàn xe nghe thấy câu này thì dừng lại, chỉ thấy phía trước đoàn xe ngoài cửa thành, có một hoa đán thanh y mặc tang phục thuần trắng, tóc rối bù, đang hất tay áo rộng hát khúc nhạc tang. Ở cạnh nàng còn một nữ tử đánh đàn, cũng toàn thân áo trắng, trên mái tóc có cài một đóa hoa trắng, đang phối hợp với người đang hát.
Hai người hiển nhiên là phối hợp đã lâu, tiếng đàn và tiếng hát hoàn mỹ kết hợp, khiến người nghe chỉ muốn rơi lệ.
Có nhiều người đi qua đi lại cửa thành, có nhiều người dừng chân đứng bao quanh để xem, thậm chí có vài phụ nhân nữ tử cũng lau nước mắt.
Nhưng ngay khi đám người này bị tiếng hát và tiếng đàn hấp dẫn lấy, lại nghe được trong đội ngũ xe kéo Phượng gia có người tức giận hét lớn: "Hồ đồ!" Đám người kia bị dọa giật mình, người nhà họ Phượng cũng run rẩy toàn thân, biết là Phượng Cẩn Nguyên đang tức giận.
Cũng không trách Phượng Cẩn Nguyên tức giận được, hoa đán kia (diễn viên hát) hát cái gì nhỉ? Cái gì mà Phượng gia nhị tiểu thư chết thảm, Phượng thừa tướng trả mệnh cho Nhị tiểu thư. Nào có hát hí khúc (khúc nhạc vui), cái này rõ ràng là gọi hồn.
Phượng Cẩn Nguyên tức giận đến mặt mũi trắng bệch, vội vã xuống xe ngựa phân phó gã sai vặt bên người đến: "Bắt người gây chuyện lại cho bổn tướng!"
Gã sai vặt vâng lời, kêu lên vài hạ nhân đồng loạt tiến lên, vén tay áo định động thủ.
Có thể thấy hoa đán ấy tố chất tâm lý vô cùng tốt, không để ý những người này tí nào, nên hát cái gì thì hát cái ấy, từng tiếng nhị tiểu thư, từng tiếng Phượng Vũ Hoành, tố cáo có gọi có thật là bi ai.
Bọn hạ nhân Phượng gia cũng nổi giận, cái này thật là khi dễ người mà, ngay cả một đoàn người hát tang khúc cũng dám đối nghịch với phủ Thừa tướng?
Vài người trong lòng tức giận, liền bước vài bước xông lên trước, nâng tay lên, chiếu theo hoa đán kia định đánh.
Cũng đang lúc này, chợt nghe được giọng nữ hiên ngang: "Ta xem ai dám đánh?"
Hạ nhân Phượng gia sửng sờ, có thể thu tay lại nhưng vì quán tính không thể kịp thời khống chế, mắt thấy một chưởng sắp tát lên mặt hoa đán ấy, gã sai vặt quanh năm đi theo Phượng Cẩn Nguyên lại phản ứng, lấy tay chặn lại tay người bạn bên cạnh, đồng thời nhỏ giọng nói: "Mau dừng tay!"
Hạ nhân kia còn không rõ sao lại thế này, nhưng gã sai vặt ánh mắt rất bén, ngay khi giọng nữ ấy vang lên: "Ta xem ai dám đánh?" Lúc nghe thấy, hắn nâng tầm mắt theo tìm kiếm, kết quả, hắn phát hiện trong đám mấy vị cô nương mặc tang phục váy trắng đang hô ta hô hò, hắn nhận ra chính là Văn Tuyên Vương phủ Vũ Dương quận chúa.
Hắn nhìn thấy, Phượng Cẩn Nguyên hiển nhiên cũng nhìn thấy, hắn chỉ cảm giác từng trận đau đầu kéo đến, nhưng vẫn bước nhanh về phía trước, đối với Huyền Thiên Ca đứng phương đi tới hạ bái: "Thần Phượng Cẩn Nguyên, bái kiến Vũ Dương quận chúa."
Huyền Thiên Ca lúc này mới tiến lên phía trước, mấy vị cô nương bên cạnh cũng đi theo, rõ ràng Phượng Vũ Hoành là hảo tỷ muội của Nhậm Tích Phong, Phượng Thiên Ngọc cùng Bạch Phù Dung.
Bốn người cũng toàn thân áo trắngtrên đầu cài thêm một đóa hoa trắng, không ai trang điểm, mặt mộc đứng trước mặt Phượng Cẩn Nguyên.
Phượng Cẩn Nguyên biết rõ bốn người này cùng Phượng Vũ Hoành giao tình rất tốt, bây giờ các nàng đứng chặn ở cửa thành, lại cho người hát tang khúc, rõ ràng chính là bới lông tìm vết. Có Vũ Dương quận chúa Huyền Thiên Ca ở đây, hắn có thể nói sao? Dám nói cái gì sao?
Huyền Thiên Ca không để ý Phượng Cẩn Nguyên tí nào, chỉ thấy hoa đán đã dừng không hát tiếp, khó hiểu hỏi nàng: "Ai cho ngươi dừng lại?"
Hoa đán rất thông minh, một chút liền hiểu ra, lập tức nhìn nữ tử đối diện đang đánh đàn kia, hai người cùng chuyển động, kẽo kẽo kẹt kẹt lại hát tiếp.
Lần này hát còn đúng điệu hơn trước —— "Con trai của Phượng thừa tướng chỉ có một lại có nhiều nhi nữ, đương nhiên không kém Phượng Vũ Hoành, nhưng nàng sinh là người của Phượng gia, chết là quỷ của Phượng gia, trên người nàng mang máu Phượng gia huyết, sao ngươi nhẫn tâm như vậy, lại thiêu chết nữ nhi ruột thịt của mình trong phòng?"
Phượng Cẩn Nguyên nghe được thẳng mơ hồ, không khỏi buồn bực nói: "Lời đồn này từ đâu?"
Hoa đán vẫn còn hát —— "Cõi đời này không có lửa làm sao có khói, Phượng thừa tướng nếu như ngươi không làm việc trái với lương tâm, dân gian cách nào truyền cho ngươi sát hại thân sinh nữ nhi, lưu truyền đến mức xôn xao?"
Phượng Cẩn Nguyên tức giận đến tim đập thình thịch, Phượng gia mọi người lại trong xe ngựa ngồi cũng không yên, dồn dập xuống xe tiến lên.
Diêu thị đi phía trước mọi người nhiều hơn hai bước, nhìn thấy mấy người Huyền Thiên Ca, ánh mắt mang theo cảm kích.
Huyền Thiên Ca cũng gật đầu với nàng, rồi sau đó ánh mắt lại chuyển hướng đến Phượng lão thái thái, nửa ngày, mở miệng hỏi nàng: "A Hoành cứ đi như thế, lão phu nhân, ngài không nhớ nàng sao?"
Lão thái thái vốn không nỡ mất Phượng Vũ Hoành, bị Huyền Thiên Ca hỏi lên như vậy, hơn nữa bên cạnh lại nghe khúc tang như thế, sao lại không đau lòng cho được? Ngay lập tức liền lau nước mắt.
Huyền Thiên Ca lại nói: "A Hoành trước đó, mỗi khi lão phu nhân lưng mỏi chân đau, nàng đều thức đêm không ngủ cũng muốn chuẩn bị thuốc cao cho tổ mẫu của nàng. Bổn quận chúa đã từng hỏi sao nàng phải mệt thế, nàng lại nói, trong nhà này, phụ thân không thương nàng, nhưng tổ mẫu lại rất thương nàng, nàng đã nhiều năm chưa từng tận hiếu bên cạnh tổ mẫu, rốt cục bây giờ có thể trở về, dù mệt mỏi hơn nữa cũng làm. Tiếc thay, từ nay về sau, không còn tôn nữ tinh thông y thuật lại quan tâm hầu hạ bên cạnh lão phu nhân.”
Tiếng khóc của lão thái thái lại càng lớn, vừa khóc vừa nói: "A Hoành, A Hoành của ta!" Dần dần, đã biến thành gào khóc.
Phượng Cẩn Nguyên bị lão thái thái khóc đến đau cả đầu, chỉ muốn khuyên một hai câu, đã thấy Nhậm Tích Phong không biết từ chỗ nào đưa đến một cái chậu than, đặt giữa đường, sau đó hạ nhân lại đưa tới một chồng giấy tiền vàng mã, dùng lửa đốt, ngồi xổm, vừa đốt vừa nhắc: "A Hoành, tỷ muội chúng ta quen nhau mới một thời gian, nhưng không nghĩ duyên phận ấy ngắn ngủi như vậy. Ngươi chỉ biết lần này là hồi ương tế tổ, cũng không biết là chuyến đi một đi không trở lại. Đường đường là Phượng gia, nhiều hạ nhân như vậy, tự nhiên lại để trạch viện thiêu chết tiểu thư mình? A Hoành, ngươi có chết oan hay không trong lòng ngươi hiểu rõ nhất, nếu thật sự ngươi là bị người ta thiêu chết, ngươi nhớ phải tìm kẻ chủ mưu tính sổ, cho dù làm quỷ, không không thể để bọn họ tiếp tục sống yên ổn!” Nói xong, Nhậm Tích Phong ngẩng đầu, đảo mắt qua Phượng Trầm Ngư trừng mắt nhìn.
Phượng Trầm Ngư thoa gương mặt đen đứng trong đội ngũ, vốn xem náo nhiệt, ai ngờ Nhậm Tích Phong có thể tìm ra nàng, doạ nàng boong boong bước lùi về sau, cứ như thế trốn trong xe ngựa. Bây giờ nàng không cần giả vờ, trải qua một màn như thế, tinh thần của nàng đã không được tốt như trước, chỉ kích thích nhỏ đã có thể không chịu đựng được.
Nhậm Tích Phong nhìn bóng lưng nàng trốn đi, hừ lạnh một tiếng, ngồi xổm ở đó tiếp tục đốt vàng mã.
Mà Phong Thiên Ngọc cùng Bạch Phù Dung hai người lại đứng hai bên bắt đầu hất giấy tiền vàng mã, phối hợp với giai điệu của hoa đán, hát một câu các nàng hất một lần.
Bách tính vây xem bắt đầu hướng người nhà họ Phượng chỉ chỉ chỏ chỏ, có nhiều người nghe qua chuyện Phượng gia khe khẽ bàn luận nói: "Vị kia nhị tiểu thư từ nhỏ liền bị Phượng thừa tướng ném tới núi tây bắc, vốn đính cho chết đói, ai ngờ đâu phước lớn mạng lớn, không những không chết còn bình an trở lại.”
Còn có người nói: "Nhị tiểu thư là ngoại tôn nữ của Diêu thần y, bây giờ trong thành vẫn còn Bách Thảo Đường của nhị tiểu thư.”
"Nói vậy thì, Phượng tướng thực sự mặc kệ chuyện sông chết của Nhị tiểu thư?”
"Rất có khả năng này, Vũ Dương quận chúa cũng nói thế, sao có thể là giả?"
Dân chúng đối Phượng Cẩn Nguyên càng ngày càng xem thường, Phượng Cẩn Nguyên rốt cục không thể nhịn được nữa, hướng Huyền Thiên Ca lớn tiếng chất vấn: "Vũ Dương quận chúa, ngươi rốt cuộc là muốn làm gì?"
Huyền Thiên Ca vẫn không để ý đến hắn, đi đến đoàn xe Phượng gia, quét mắt ngang qua, cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên người Hàn thị, cau mày nói: “Trong nhà đang có đại tang lại còn mặc xiêm y viền có hoa, người nhà Phượng gia đồng ý bộ dạng này sao?” Dứt lời, chỉ tay: “Người đâu, xé xiêm y của nàng ấy cho bổn quận chúa!”
Cũng không biết hai tên thị vệ từ chỗ nào xông lên, không nhiều lời, đi thẳng đến Hàn thị, ngay khi Phượng Cẩn Nguyên kêu to dừng tay thì đã nghe tiếng khóc của Hàn thị oa oa kêu lên, ống tay áo cùng với góc quần có đường viền hoa hoàn toàn bị xé.
Thị vệ nâng đám vải vừa kéo dâng lên trước mặt Huyền Thiên Ca: “Quận chúa!”
Huyền Thiên Ca gật đầu: "Cất kỹ những thứ này, sau này nếu Phượng tướng muốn thượng cáo, chúng ta cũng còn bằng chứng."
Phượng Cẩn Nguyên tức giận tới mức không thở được, liền hướng Huyền Thiên Ca gật đầu: “Được, bổn tướng nhất định phải xin hoàng thượng phân xử! Không thể bởi vì người là quận chúa thì có thể sỉ nhục mệnh quan triều đình!”
Huyền Thiên Ca sao có thể sợ, hất cằm, cũng lớn tiếng đáp: “Ngươi đi tố cáo đi! Nói với Hoàng bá bá là ngươi thiêu chết con dâu tương lai của hắn, để Hoàng bá bá cho người điều tra chân tướng! Đương nhiên, bổn quận chúa cũng sẽ phái người đi Phượng Đồng huyện điều tra! Phượng Cẩn Nguyên, ngươi có thấy hổ thẹn hay không trong lòng ngươi tự biết, nếu quả thật để chúng ta tra ra manh mối, ngươi cẩn thận cửu ca dùng một ngọn đuốc thiêu rụi cả Phượng phủ, mang tất cả người Phượng gia đem chôn cũng A Hoành!”
Nàng hung hăng ném lại một câu như vậy, cùng lúc đó, Nhậm Tích Phong đốt xong giấy tiền vàng mã, Phượng Thiên Ngọc cùng Bạch Phù Dung cũng hất xong tiền giấy. Một lần nữa tất cả trở về bên cạnh Huyền Thiên Ca, chợt nghe Huyền Thiên Ca ra lệnh: “Chúng ta đi!”
Phượng Cẩn Nguyên thở phào nhẹ nhõm, thầm nhủ cuối cùng không làm khó nữa, cứ làm ầm ĩ như vậy hắn thật không biết nên kết thúc thế nào.
Còn chưa đi xa lại nghe Huyền Thiên Ca cao giọng hô: “Các ngươi tiếp tục hát cho ta, cũng tiếp tục đàn, Phượn gia muốn vào thành cũng không cần ngăn cản, tất cả đi theo phía sau cho ta, nhất định phải theo đến Phượng phủ, hát đến khi nào mặt trười lặn, tiền thưởng gấp đôi!”
Một câu nói của Huyền Thiên Ca, lão thái thái chỉ cảm thấy trong cổ họng ngai ngái, huyết khí dâng lên. Nàng gắt gao che miệng nén bụm máu này trở về, nhưng cũng nghẹn mặt đỏ bừng, huyết áp thoáng cái xông lên đầu.
Triệu ma ma bị doạ mau chóng tìm thuốc cho nàng, lão thái thái uống thuốc thì càng nhớ nhung Phượng Vũ Hoành, không khỏi gào khóc lần nữa.
Phượng Trầm Ngư ngồi trong xe ngựa, nghe bên ngoài truyền tới tiếng khóc của lão thái thái, tức giận gần như cắn nát một cái răng bạc. Theo bản năng giơ tay muốn đánh nha hoàn bên người, vừa giơ tay lên mới phát hiện, vốn chẳng có ai bên cạnh để nàng phát tiết. Chuyến này, nàng dắt theo Ỷ Nguyệt, bây giờ Ỷ Nguyệt chết rồi, hiện tại bên người nàng là ám vệ của Phượng Cẩn Nguyên.
Ám vệ ấy nhìn ra tâm tư của Phượng Trầm Ngư, trong lòng cười thầm, khinh thường liếc nàng một cái, quay mặt qua chỗ khác.
Phượng Cẩn Nguyên thấy lão thái thái khóc không ngừng, không còn cách nào chỉ đành tiến lên an ủi, lúc hắn đến, lão thái thái lại không khóc tiếp, nhưng lại thoáng nhớ đến chuyện Huyền Thiên Ca xé quần áo Hàn thị.
Lại lập tức nghiêng đầu, Hàn thị còn đang đứng tại chỗ vừa khóc vừa lau nước mắt, cổ áo bị người ta xé cũng không biết che đi, cứ như thế mà hở rộng. Trong đám người vây xem, có ánh mắt không thành thật sớm đã ngắm tới trong cổ áo, thậm chí còn thấy có nam nhân nhìn nằng nuốt nước miếng.
Lão thái thái tức giận đến nổi trận lôi đình, bước vài bước lên trước, giơ chân lên, đạp Hàn thị một cái.
Hàn thị như cảm thấy, trốn như thể phản xạ có điều kiện, làm lão thái thái đạp hụt một cái.
Cái đạp này cũng không mạnh lắm, nhưng do đạp hụt nên cả người cũng nhào về phía trước, chân giang thẳng, ầm một tiếng cả người đã ngồi trên mặt đất!
Câu nói này âm điệu vừa đủ, vừa vang vừa nhọn, âm cuối kết thúc cũng kéo dài, vừa hay đầy đủ tất cả mọi người trong một phạm vi nhỏ đều nghe rõ ràng.
Tưởng Dung theo bản năng hỏi: “Cái gì thế?”
Diêu thị và An thị cũng vén rèm cửa xe nhìn ra ngoài.
Đoàn xe Phượng gia lúc này đã đi tới phía dưới cửa kinh thành, lại đang là buổi trưa, mặt trời cũng không nắng gắt như thời tiết Hạ Thu, ánh mặt trời chiếu hẳn trên đỉnh đầu khiến người nhà họ Phượng nheo mắt lại.
Đoàn xe nghe thấy câu này thì dừng lại, chỉ thấy phía trước đoàn xe ngoài cửa thành, có một hoa đán thanh y mặc tang phục thuần trắng, tóc rối bù, đang hất tay áo rộng hát khúc nhạc tang. Ở cạnh nàng còn một nữ tử đánh đàn, cũng toàn thân áo trắng, trên mái tóc có cài một đóa hoa trắng, đang phối hợp với người đang hát.
Hai người hiển nhiên là phối hợp đã lâu, tiếng đàn và tiếng hát hoàn mỹ kết hợp, khiến người nghe chỉ muốn rơi lệ.
Có nhiều người đi qua đi lại cửa thành, có nhiều người dừng chân đứng bao quanh để xem, thậm chí có vài phụ nhân nữ tử cũng lau nước mắt.
Nhưng ngay khi đám người này bị tiếng hát và tiếng đàn hấp dẫn lấy, lại nghe được trong đội ngũ xe kéo Phượng gia có người tức giận hét lớn: "Hồ đồ!" Đám người kia bị dọa giật mình, người nhà họ Phượng cũng run rẩy toàn thân, biết là Phượng Cẩn Nguyên đang tức giận.
Cũng không trách Phượng Cẩn Nguyên tức giận được, hoa đán kia (diễn viên hát) hát cái gì nhỉ? Cái gì mà Phượng gia nhị tiểu thư chết thảm, Phượng thừa tướng trả mệnh cho Nhị tiểu thư. Nào có hát hí khúc (khúc nhạc vui), cái này rõ ràng là gọi hồn.
Phượng Cẩn Nguyên tức giận đến mặt mũi trắng bệch, vội vã xuống xe ngựa phân phó gã sai vặt bên người đến: "Bắt người gây chuyện lại cho bổn tướng!"
Gã sai vặt vâng lời, kêu lên vài hạ nhân đồng loạt tiến lên, vén tay áo định động thủ.
Có thể thấy hoa đán ấy tố chất tâm lý vô cùng tốt, không để ý những người này tí nào, nên hát cái gì thì hát cái ấy, từng tiếng nhị tiểu thư, từng tiếng Phượng Vũ Hoành, tố cáo có gọi có thật là bi ai.
Bọn hạ nhân Phượng gia cũng nổi giận, cái này thật là khi dễ người mà, ngay cả một đoàn người hát tang khúc cũng dám đối nghịch với phủ Thừa tướng?
Vài người trong lòng tức giận, liền bước vài bước xông lên trước, nâng tay lên, chiếu theo hoa đán kia định đánh.
Cũng đang lúc này, chợt nghe được giọng nữ hiên ngang: "Ta xem ai dám đánh?"
Hạ nhân Phượng gia sửng sờ, có thể thu tay lại nhưng vì quán tính không thể kịp thời khống chế, mắt thấy một chưởng sắp tát lên mặt hoa đán ấy, gã sai vặt quanh năm đi theo Phượng Cẩn Nguyên lại phản ứng, lấy tay chặn lại tay người bạn bên cạnh, đồng thời nhỏ giọng nói: "Mau dừng tay!"
Hạ nhân kia còn không rõ sao lại thế này, nhưng gã sai vặt ánh mắt rất bén, ngay khi giọng nữ ấy vang lên: "Ta xem ai dám đánh?" Lúc nghe thấy, hắn nâng tầm mắt theo tìm kiếm, kết quả, hắn phát hiện trong đám mấy vị cô nương mặc tang phục váy trắng đang hô ta hô hò, hắn nhận ra chính là Văn Tuyên Vương phủ Vũ Dương quận chúa.
Hắn nhìn thấy, Phượng Cẩn Nguyên hiển nhiên cũng nhìn thấy, hắn chỉ cảm giác từng trận đau đầu kéo đến, nhưng vẫn bước nhanh về phía trước, đối với Huyền Thiên Ca đứng phương đi tới hạ bái: "Thần Phượng Cẩn Nguyên, bái kiến Vũ Dương quận chúa."
Huyền Thiên Ca lúc này mới tiến lên phía trước, mấy vị cô nương bên cạnh cũng đi theo, rõ ràng Phượng Vũ Hoành là hảo tỷ muội của Nhậm Tích Phong, Phượng Thiên Ngọc cùng Bạch Phù Dung.
Bốn người cũng toàn thân áo trắngtrên đầu cài thêm một đóa hoa trắng, không ai trang điểm, mặt mộc đứng trước mặt Phượng Cẩn Nguyên.
Phượng Cẩn Nguyên biết rõ bốn người này cùng Phượng Vũ Hoành giao tình rất tốt, bây giờ các nàng đứng chặn ở cửa thành, lại cho người hát tang khúc, rõ ràng chính là bới lông tìm vết. Có Vũ Dương quận chúa Huyền Thiên Ca ở đây, hắn có thể nói sao? Dám nói cái gì sao?
Huyền Thiên Ca không để ý Phượng Cẩn Nguyên tí nào, chỉ thấy hoa đán đã dừng không hát tiếp, khó hiểu hỏi nàng: "Ai cho ngươi dừng lại?"
Hoa đán rất thông minh, một chút liền hiểu ra, lập tức nhìn nữ tử đối diện đang đánh đàn kia, hai người cùng chuyển động, kẽo kẽo kẹt kẹt lại hát tiếp.
Lần này hát còn đúng điệu hơn trước —— "Con trai của Phượng thừa tướng chỉ có một lại có nhiều nhi nữ, đương nhiên không kém Phượng Vũ Hoành, nhưng nàng sinh là người của Phượng gia, chết là quỷ của Phượng gia, trên người nàng mang máu Phượng gia huyết, sao ngươi nhẫn tâm như vậy, lại thiêu chết nữ nhi ruột thịt của mình trong phòng?"
Phượng Cẩn Nguyên nghe được thẳng mơ hồ, không khỏi buồn bực nói: "Lời đồn này từ đâu?"
Hoa đán vẫn còn hát —— "Cõi đời này không có lửa làm sao có khói, Phượng thừa tướng nếu như ngươi không làm việc trái với lương tâm, dân gian cách nào truyền cho ngươi sát hại thân sinh nữ nhi, lưu truyền đến mức xôn xao?"
Phượng Cẩn Nguyên tức giận đến tim đập thình thịch, Phượng gia mọi người lại trong xe ngựa ngồi cũng không yên, dồn dập xuống xe tiến lên.
Diêu thị đi phía trước mọi người nhiều hơn hai bước, nhìn thấy mấy người Huyền Thiên Ca, ánh mắt mang theo cảm kích.
Huyền Thiên Ca cũng gật đầu với nàng, rồi sau đó ánh mắt lại chuyển hướng đến Phượng lão thái thái, nửa ngày, mở miệng hỏi nàng: "A Hoành cứ đi như thế, lão phu nhân, ngài không nhớ nàng sao?"
Lão thái thái vốn không nỡ mất Phượng Vũ Hoành, bị Huyền Thiên Ca hỏi lên như vậy, hơn nữa bên cạnh lại nghe khúc tang như thế, sao lại không đau lòng cho được? Ngay lập tức liền lau nước mắt.
Huyền Thiên Ca lại nói: "A Hoành trước đó, mỗi khi lão phu nhân lưng mỏi chân đau, nàng đều thức đêm không ngủ cũng muốn chuẩn bị thuốc cao cho tổ mẫu của nàng. Bổn quận chúa đã từng hỏi sao nàng phải mệt thế, nàng lại nói, trong nhà này, phụ thân không thương nàng, nhưng tổ mẫu lại rất thương nàng, nàng đã nhiều năm chưa từng tận hiếu bên cạnh tổ mẫu, rốt cục bây giờ có thể trở về, dù mệt mỏi hơn nữa cũng làm. Tiếc thay, từ nay về sau, không còn tôn nữ tinh thông y thuật lại quan tâm hầu hạ bên cạnh lão phu nhân.”
Tiếng khóc của lão thái thái lại càng lớn, vừa khóc vừa nói: "A Hoành, A Hoành của ta!" Dần dần, đã biến thành gào khóc.
Phượng Cẩn Nguyên bị lão thái thái khóc đến đau cả đầu, chỉ muốn khuyên một hai câu, đã thấy Nhậm Tích Phong không biết từ chỗ nào đưa đến một cái chậu than, đặt giữa đường, sau đó hạ nhân lại đưa tới một chồng giấy tiền vàng mã, dùng lửa đốt, ngồi xổm, vừa đốt vừa nhắc: "A Hoành, tỷ muội chúng ta quen nhau mới một thời gian, nhưng không nghĩ duyên phận ấy ngắn ngủi như vậy. Ngươi chỉ biết lần này là hồi ương tế tổ, cũng không biết là chuyến đi một đi không trở lại. Đường đường là Phượng gia, nhiều hạ nhân như vậy, tự nhiên lại để trạch viện thiêu chết tiểu thư mình? A Hoành, ngươi có chết oan hay không trong lòng ngươi hiểu rõ nhất, nếu thật sự ngươi là bị người ta thiêu chết, ngươi nhớ phải tìm kẻ chủ mưu tính sổ, cho dù làm quỷ, không không thể để bọn họ tiếp tục sống yên ổn!” Nói xong, Nhậm Tích Phong ngẩng đầu, đảo mắt qua Phượng Trầm Ngư trừng mắt nhìn.
Phượng Trầm Ngư thoa gương mặt đen đứng trong đội ngũ, vốn xem náo nhiệt, ai ngờ Nhậm Tích Phong có thể tìm ra nàng, doạ nàng boong boong bước lùi về sau, cứ như thế trốn trong xe ngựa. Bây giờ nàng không cần giả vờ, trải qua một màn như thế, tinh thần của nàng đã không được tốt như trước, chỉ kích thích nhỏ đã có thể không chịu đựng được.
Nhậm Tích Phong nhìn bóng lưng nàng trốn đi, hừ lạnh một tiếng, ngồi xổm ở đó tiếp tục đốt vàng mã.
Mà Phong Thiên Ngọc cùng Bạch Phù Dung hai người lại đứng hai bên bắt đầu hất giấy tiền vàng mã, phối hợp với giai điệu của hoa đán, hát một câu các nàng hất một lần.
Bách tính vây xem bắt đầu hướng người nhà họ Phượng chỉ chỉ chỏ chỏ, có nhiều người nghe qua chuyện Phượng gia khe khẽ bàn luận nói: "Vị kia nhị tiểu thư từ nhỏ liền bị Phượng thừa tướng ném tới núi tây bắc, vốn đính cho chết đói, ai ngờ đâu phước lớn mạng lớn, không những không chết còn bình an trở lại.”
Còn có người nói: "Nhị tiểu thư là ngoại tôn nữ của Diêu thần y, bây giờ trong thành vẫn còn Bách Thảo Đường của nhị tiểu thư.”
"Nói vậy thì, Phượng tướng thực sự mặc kệ chuyện sông chết của Nhị tiểu thư?”
"Rất có khả năng này, Vũ Dương quận chúa cũng nói thế, sao có thể là giả?"
Dân chúng đối Phượng Cẩn Nguyên càng ngày càng xem thường, Phượng Cẩn Nguyên rốt cục không thể nhịn được nữa, hướng Huyền Thiên Ca lớn tiếng chất vấn: "Vũ Dương quận chúa, ngươi rốt cuộc là muốn làm gì?"
Huyền Thiên Ca vẫn không để ý đến hắn, đi đến đoàn xe Phượng gia, quét mắt ngang qua, cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên người Hàn thị, cau mày nói: “Trong nhà đang có đại tang lại còn mặc xiêm y viền có hoa, người nhà Phượng gia đồng ý bộ dạng này sao?” Dứt lời, chỉ tay: “Người đâu, xé xiêm y của nàng ấy cho bổn quận chúa!”
Cũng không biết hai tên thị vệ từ chỗ nào xông lên, không nhiều lời, đi thẳng đến Hàn thị, ngay khi Phượng Cẩn Nguyên kêu to dừng tay thì đã nghe tiếng khóc của Hàn thị oa oa kêu lên, ống tay áo cùng với góc quần có đường viền hoa hoàn toàn bị xé.
Thị vệ nâng đám vải vừa kéo dâng lên trước mặt Huyền Thiên Ca: “Quận chúa!”
Huyền Thiên Ca gật đầu: "Cất kỹ những thứ này, sau này nếu Phượng tướng muốn thượng cáo, chúng ta cũng còn bằng chứng."
Phượng Cẩn Nguyên tức giận tới mức không thở được, liền hướng Huyền Thiên Ca gật đầu: “Được, bổn tướng nhất định phải xin hoàng thượng phân xử! Không thể bởi vì người là quận chúa thì có thể sỉ nhục mệnh quan triều đình!”
Huyền Thiên Ca sao có thể sợ, hất cằm, cũng lớn tiếng đáp: “Ngươi đi tố cáo đi! Nói với Hoàng bá bá là ngươi thiêu chết con dâu tương lai của hắn, để Hoàng bá bá cho người điều tra chân tướng! Đương nhiên, bổn quận chúa cũng sẽ phái người đi Phượng Đồng huyện điều tra! Phượng Cẩn Nguyên, ngươi có thấy hổ thẹn hay không trong lòng ngươi tự biết, nếu quả thật để chúng ta tra ra manh mối, ngươi cẩn thận cửu ca dùng một ngọn đuốc thiêu rụi cả Phượng phủ, mang tất cả người Phượng gia đem chôn cũng A Hoành!”
Nàng hung hăng ném lại một câu như vậy, cùng lúc đó, Nhậm Tích Phong đốt xong giấy tiền vàng mã, Phượng Thiên Ngọc cùng Bạch Phù Dung cũng hất xong tiền giấy. Một lần nữa tất cả trở về bên cạnh Huyền Thiên Ca, chợt nghe Huyền Thiên Ca ra lệnh: “Chúng ta đi!”
Phượng Cẩn Nguyên thở phào nhẹ nhõm, thầm nhủ cuối cùng không làm khó nữa, cứ làm ầm ĩ như vậy hắn thật không biết nên kết thúc thế nào.
Còn chưa đi xa lại nghe Huyền Thiên Ca cao giọng hô: “Các ngươi tiếp tục hát cho ta, cũng tiếp tục đàn, Phượn gia muốn vào thành cũng không cần ngăn cản, tất cả đi theo phía sau cho ta, nhất định phải theo đến Phượng phủ, hát đến khi nào mặt trười lặn, tiền thưởng gấp đôi!”
Một câu nói của Huyền Thiên Ca, lão thái thái chỉ cảm thấy trong cổ họng ngai ngái, huyết khí dâng lên. Nàng gắt gao che miệng nén bụm máu này trở về, nhưng cũng nghẹn mặt đỏ bừng, huyết áp thoáng cái xông lên đầu.
Triệu ma ma bị doạ mau chóng tìm thuốc cho nàng, lão thái thái uống thuốc thì càng nhớ nhung Phượng Vũ Hoành, không khỏi gào khóc lần nữa.
Phượng Trầm Ngư ngồi trong xe ngựa, nghe bên ngoài truyền tới tiếng khóc của lão thái thái, tức giận gần như cắn nát một cái răng bạc. Theo bản năng giơ tay muốn đánh nha hoàn bên người, vừa giơ tay lên mới phát hiện, vốn chẳng có ai bên cạnh để nàng phát tiết. Chuyến này, nàng dắt theo Ỷ Nguyệt, bây giờ Ỷ Nguyệt chết rồi, hiện tại bên người nàng là ám vệ của Phượng Cẩn Nguyên.
Ám vệ ấy nhìn ra tâm tư của Phượng Trầm Ngư, trong lòng cười thầm, khinh thường liếc nàng một cái, quay mặt qua chỗ khác.
Phượng Cẩn Nguyên thấy lão thái thái khóc không ngừng, không còn cách nào chỉ đành tiến lên an ủi, lúc hắn đến, lão thái thái lại không khóc tiếp, nhưng lại thoáng nhớ đến chuyện Huyền Thiên Ca xé quần áo Hàn thị.
Lại lập tức nghiêng đầu, Hàn thị còn đang đứng tại chỗ vừa khóc vừa lau nước mắt, cổ áo bị người ta xé cũng không biết che đi, cứ như thế mà hở rộng. Trong đám người vây xem, có ánh mắt không thành thật sớm đã ngắm tới trong cổ áo, thậm chí còn thấy có nam nhân nhìn nằng nuốt nước miếng.
Lão thái thái tức giận đến nổi trận lôi đình, bước vài bước lên trước, giơ chân lên, đạp Hàn thị một cái.
Hàn thị như cảm thấy, trốn như thể phản xạ có điều kiện, làm lão thái thái đạp hụt một cái.
Cái đạp này cũng không mạnh lắm, nhưng do đạp hụt nên cả người cũng nhào về phía trước, chân giang thẳng, ầm một tiếng cả người đã ngồi trên mặt đất!
Tác giả :
Dương Thập Lục