Thần Y Đích Nữ
Chương 57: Lại dám cất giữ tiền riêng
Một câu "quan thanh liêm" của Phượng Vũ Hành, coi như đã thừa nhận cách xử trí của Kinh Triệu doãn.
Lúc này tâm Kinh Triệu doãn mới buông xuống, lập tức phân phó hạ nhân: "Nhốt nghi phạm vào đại lao!"
"Ta xem ai dám!" Trầm thị gào cổ họng, "Ngươi chẳng qua là Kinh Triệu doãn tam phẩm, ta là đại phu nhân của tả tướng đương triều, ngươi biết rõ là biểu huynh của ta còn dám giam giữ hắn? Lý đại nhân, ngươi có mấy cái đầu?"
Kinh Triệu doãn cũng không vui, không nghĩ đường đường là đại phu nhân của tả tướng Phượng đại nhân lại là cái vẻ này? Lại liên tưởng đến chuyện có liên quan đến con trai trưởng phủ tả tướng đang được đồn đãi mấy ngày nay, thì tâm gần như cảm khái.
Làm quan lớn có lợi gì, con trai trưởng không tốt, phu nhân... lại quá có ích.
Hắn vung tay áo, quay người trở về ngồi trước mặt bàn, "Phượng phu nhân, nơi này là phủ nha, không phải là hậu viện Phượng phủ của ngươi!" Hắn nói chuyện mang theo cả nóng nảy, làm đại đường càng khí thế, đúng là hù Trầm thị run rẩy.
"Lão gia." Trầm thị lau nước mắt, ngược lại xin giúp đỡ từ Phượng Cẩn Nguyên, "Mấy năm nay biểu huynh giúp đỡ quản lý cửa tiệm không dễ dàng, chuyện này nếu điều tra, cửa tiệm nhà ai lại không có? Vì sao lại phán hắn ba năm?"
Làm sao Phượng Cẩn Nguyên lại rủ lòng thương xót nàng, biểu huynh của Trầm thị đã sớm không vừa mắt hắn, cái loại thân thích này quả thật là hạ thấp Phượng phủ.
"Lý đại nhân!" Hắn ôm quyền với Kinh Triệu doãn, "Bổn tướng cảm thấy ba năm thật sự chưa đủ. Vừa rồi phu nhân trong nhà đã nói, loại chuyện này cửa tiệm nhà nào cũng có, nếu như vậy, tả tướng phủ ta đây càng phải làm gương, quân pháp bất vị thân(1). Thỉnh Lý đại nhân tiến hành giam giữ mười năm, xem như răn đe những người khác."
(1) Quân pháp bất vị thân: Vì đại nghĩa, không màng người thân.
Trầm thị ngã ngồi dưới đất, quả thật như người xa lạ nhìn Phượng Cẩn Nguyên. Lần đầu tiên nàng phát hiện ra, hình như mình đã gả cho một con sói, là một con soi ăn chưa no.
Trầm gia nàng vì Phượng gia tiêu hao bao nhiêu? Năm đó Phượng Cẩn Nguyên vào kinh đi thi, Trầm gia cũng chiếu cố ở trong thôn để cuộc sống tốt hơn một chút. Vì nàng thích Phượng Cẩn Nguyên, dám ép phụ thân rút hết gia tài cung cấp cho hắn đi thi. Nhưng khi hắn đứng đầu bảng, lại cưới nữ nhi Diêu gia, Diêu Thiên Nhu.
Trầm thị càng nghĩ hận, càng nghĩ càng cảm thấy mình ủy khuất và không đáng giá. Trong mắt nàng, Phượng Vũ Hành đang ngồi ôm đầu ở một bên giống như một cây gai, nàng thề, vô luận như thế nào cũng muốn nhổ cái gai này đi!
"Được!" Đột nhiên giọng nói của Kinh Triệu doãn vang lên, làm mọi người trong nội đường giật mình. "Phượng tướng quân pháp bất vị thân, đúng là làm gương cho kinh thành! Hạ quan liền phán tội mười năm giam cầm!" Nghĩ ngợi, lại bổ sung thêm: "Không được thăm hỏi, không giảm hình phạt!"
Trầm thị nhắm chặt hai mắt, đã không quan tâm thẩm phán như thế nào. Lại không nghĩ rằng, Phượng Vũ Hành vốn ngồi kêu đau bỗng mở miệng, ẩn ý nói một câu: "Một chưởng quầy nho nhỏ lại dám bán dược liệu nhân sâm, cỏ linh chi giả như vậy, thật không biết là lá gan hắn quá lớn, hay là bị người sai khiến."
"A Hành." Người nói là Phượng Cẩn Nguyên, chỉ thấy hắn cau mày, rõ ràng là không kiên nhẫn, lại không dám nói quá lớn, đành phải nhỏ giọng nói: "Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, có chừng có mực thôi."
Nàng gật đầu, cho Phượng Cẩn Nguyên này mặt mũi.
Đại phu nhanh chóng được mời đến, kỳ thật Phượng Vũ Hành căn bản không bị thương, lúc Trầm thị cầm tóc nàng đã bị chạm vào mạch ở cổ tay Trầm thị, căn bản đối phương không thể sử dụng khí lực lớn hơn.
Nhưng đại phu hiển nhiên là người thông minh, trên đường lại nghe tiểu quan sai nói vài câu về chuyện ở đây, lập tức nghiêm túc báo cáo cho Phượng Vũ Hành: "Sau này tiểu thư phải tuyệt đối cẩn thận, nếu lại bị người dùng khí lực lớn giật tóc như vậy, tóc rất dễ tạo thành một phạm vi nhỏ không thể phát triển!"
Mặt Phượng Cẩn Nguyên đen lại vài phần, ánh mắt trừng Trầm thị lại sắc bén thêm.
Khi ba người rời phủ nha trở lại Phượng phủ, là đã gần đến giờ Dậu.
Lão thái thái dẫn theo ba cháu gái và ba tiểu tiếp chờ ở chính đường Mẫu Đơn viện, nghe nói ba người Phượng Cẩn Nguyên trở về, nhanh chóng mời đến bên này.
Trầm thị nghẹn một bụng tức, vừa thấy Phượng Trầm Ngư đã không kìm được, ôm nữ nhi liên tục khóc lớn: "Trầm Ngư! Ngươi phải làm chủ cho mẫu thân! Biểu cữu cữu của ngươi bị ác nữ Phượng Vũ Hành này đưa đến đại lao, bị giam mười năm!"
Trầm Ngư kinh hãi.
Khi người nha môn tới mời Phượng Cẩn Nguyên và Trầm thị đến công đường chỉ giải thích đơn giản mục đích đến, thì nàng đã biết biểu cữu cữu bên kia xảy ra chuyện. Có thể nghĩ cho dù thế nào thì đây là gia sự, cùng lắm thì về nhà bị quở trách một chút, nhất định sẽ không ồn ào khó khăn. Lại không nghĩ rằng, bị phán đến mười năm.
Lão thái thái cũng sửng sốt một chút, cũng hỏi: "Chưởng quầy kia của Bách Thảo đường đúng là bà con của ngươi?"
Đợi nửa ngày chỉ thấy Trầm thị khóc liên tục, cũng không trả lời, thì hỏi lại Trầm Ngư: "Ngươi nói đi."
Trầm Ngư bất đắc dĩ, chỉ phải gật đầu: "Là biểu cữu cữu."
"Hồ đồ!" Lão thái thái dùng quyền trượng chọc vào Trầm thị: "Loại thân thích này còn dám đưa vào trong cửa tiệm trong nhà? Trầm thị à Trầm thị, rốt cuộc nhà mẹ đẻ của ngươi muốn chiếm tiện nghi của Phượng phủ chúng ta tới khi nào?"
Lời kia vừa thốt, tất cả mọi người đều im lặng. Tuy bình thường Trầm thị thuộc phái người trơ trẽn, nhưng nói chiếm tiện nghĩ, rõ ràng là Phượng gia chiếm của Trầm gia mà? Trong hai mươi mấy năm ngắn ngủi, Phượng phủ có thể phát triển tới mức này, không thể tách rời tiền tài của Trầm gia.
Nhưng lời này của lão thái thái, thì cũng không ai dám mở miệng phản bác, huống chi nàng mắng Trầm thị, cho dù sai, cũng không có người tự nguyện đứng bên Trầm thị vì nàng nói nửa câu.
Trầm thị cũng bị lão thái thái làm tức giận đến không thể thở, nắm chặt lấy tay Trầm Ngư không buông, run rẩy.
"Có nghe thấy không!" Nàng không so đo trực tiếp với lão thái thái, ngược lại nói với Trầm Ngư: "Nữ nhi, ngươi nhớ kỹ, nhớ kỹ lời bọn họ nói hôm nay! Tương lai đều đòi lại từng chút từng chút cho ta!"
"Mẫu thân nghĩ gì vậy?" Phượng Vũ Hành vừa hỏi vừa không quên lấy tay ôm tóc.
Lão thái thái nhìn thấy không thích hợp, thân thiết hỏi: "A Hành đau đầu sao?"
Phượng Vũ Hành ủy khuất trả lời lão thái thái: "Trước đó đến phủ nha, mẫu thân vừa thấy ta đã đi lên đánh chửi, liều mạng giật tóc ta. Kinh Triệu doãn đại nhân mời đại phu đến, đại phu kia nói nếu bị giật một lần nữa, chỉ sợ có chỗ tóc không thể dài ra được."
Lão thái thái vừa nghe đã tức giận: "Trầm thị! Tuy ngươi là chủ mẫu, nhưng cũng không thể dùng quyền hành của mình đánh thứ nữ!"
An thị bên cạnh thân thiết nói: "Như vậy làm sao được, nhị tiểu thư là Ngự vương phi tương lai, chuyện này vạn nhất để Ngự vương gia biết..."
Phượng Cẩn Nguyên cũng nhớ đến việc này, nhanh chóng hỏi Phượng Vũ Hành: "Hôm nay gặp Ngự vương gia, hắn có nói cái gì không?"
Trong lòng Phượng Vũ Hành cười lạnh, chỉ muốn nói người cha này từ đầu tới đuôi đều quan tâm đến thái độ của Huyền Thiên Minh sẽ mang đến loại tai họa nào, đối với nữ nhi là nàng, thật sự nửa điểm quan tâm đều không có.
"Cha yên tâm, Ngự vương điện hạ chỉ hỏi A Hành mấy câu có ở được không, ở trong phủ có bị ai khi dễ hay không, những cái khác không nói gì."
Mọi người cùng lau mồ hôi, đây gọi là không nói gì? Phượng Vũ Hành ngươi không phải là bị khi dễ trong phủ sao.
Phượng Cẩn Nguyên ngượng ngùng hỏi Phượng Vũ Hành lại là câu trả lời như thế, cơn tức trong lòng không có chỗ phát, Trầm thị vừa mới nức nở một chút, hắn quay đầu đánh: "Đồ độc phụ ngươi còn không biết xấu hổ mà khóc?"
Trầm thị bị đánh hoàn toàn không tức giận, chỉ gắt gao ôm Phượng Trầm Ngư, chỉ ôm nàng kêu cứu mạng.
Mà Phượng Trầm Ngư không dám trở mặt với Phượng Cẩn Nguyên, nàng xoay người, phải dựa vào người cha tể tướng này, tương đối mà nói, mẫu thân tựa hồ vốn không quan trọng như vậy.
Nhưng đối với Phượng Vũ Hành, nàng lại không để ý như vậy, không khỏi xoay qua, chua sót nói với Phượng Vũ Hành: "Nhị muội muội sao phải làm khổ mình? Cả nhà hòa hợp thì mọi chuyện đều hưng thịnh! Rốt cuộc người nọ là biểu cữu cữu của chúng ta, cho dù hắn phạm lỗi, cũng không nên đưa đến nha môn, ngươi làm như vậy, trước mặt các triều thần, cha làm sao chịu nổi."
Phượng Cẩn Nguyên thấy cảm động, vẫn là Trầm Ngư luôn lo lắng cho hắn, hôm nay nếu hắn không tỏ thái độ, chỉ sợ Kinh Triệu doãn ở trước các công thần đem Phượng gia hắn kể lể thành cái dạng gì. Hiện tại, ít nhất hắn có thể thu được cái thanh danh quân pháp bất vị thân.
Phượng Vũ Hành nghe Trầm Ngư vì Phượng Cẩn Nguyên suy nghĩ, dĩ nhiên cũng không chịu thua, rồi nói: "Ta cũng ủy khuất tay cho cha, ai cũng biết cha vì áy náy mẫu thân luôn trợ cấp cho Phượng gia, mới đem vị trí đương gia chủ mẫu cho mẫu thân. Nhưng không nghĩ tiền tài mẫu thân cư nhiên lại đến như thế này." Nàng vừa nói vừa nhìn lão thái thái, "Tổ mẫu, cha thật sự quá ủy khuất."
Một câu, đã chuyển hướng đến tiền tài Trầm gia.
Trầm thị mặc kệ, cũng không cố khóc thét, quay đầu mắng Phượng Vũ Hành: "Tiện nhân! Các ngươi phá mấy gian cửa tiệm kia, duy trì kiếm tiền một năm cũng đã năm, sáu vạn lượng. Ngươi xem ngươi ăn ở trong phủ, lại hỏi cha ngươi hàng năm đưa những vật tốt vào trong cung giá trị bao nhiêu? Ta đem cửa tiệm của ngươi đi bán cũng không đủ no cái nhà này!"
Phượng Trẩm Ngư bất đắc dĩ nhíu mày, có một mẫu thân cản trở thật sự quá nguy hiểm.
"Không phải mẫu thân nói ba gian cửa tiệm của ta đều đang nợ sao?" Phượng Vũ Hành khó hiểu hỏi, "Hóa ra một năm lại có nhiều đến năm, sáu vạn lượng như vậy! Hơn nữa tiền lại không dùng trên người Phượng gia, vậy rốt cuộc đã đi đâu?"
Phượng Cẩn Nguyên cũng trợn tròn mắt, mấy gian cửa tiệm kia kiếm lời như vậy? Năm, sáu vạn lượng bạc, một năm bổng lộc của hắn cũng chỉ một vạn, Trầm thị giữ những cửa tiệm này nhiều năm như vậy, như Phượng Vũ Hành hỏi, tiền đều đi đâu rồi?
Trong lúc nhất thời, ánh mắt tất cả mọi người đều nghi ngờ nhìn Trầm thị.
Trầm thị cũng biết mình bị Phượng Vũ Hành móc nói ra hết, lời đã nói ra như bát nước đổ đi, nàng muốn thu về cũng không kịp nữa rồi.
"Dĩ nhiên là đem đến công trung." Nàng tìm cho mình một lối thoát, "Đều đem đến công trung."
"Hừ!" Lão thái thái sao có thể bị nàng lừa gạt, "Sổ sách bên công trung ngươi giao cũng không có hạng mục này. Hơn nữa bên trong có quá nhiều chi tiết mơ hồ, chính ta đang cân nhắc đối chiếu một lần!"
Phượng Phấn Đại đứng bên Hàn thị là người không nhịn nói được, lúc vừa nghe Trầm thị moi ra nhiều bạc thế này, tiểu vũ trụ đấu tranh lại rục rịch: "Năm trước sinh nhật Phấn Đại, tổ mẫu vốn nói dùng gấm Tứ Xuyên may y phục đẹp cho ta, nhưng mẫu thân đưa tới chỉ là gấm bình thường, còn nói với Phấn Đại, công trung làm gấp, để Phấn Đại thông cảm. Không nghĩ rằng mẫu thân lại giấu bạc đi hết."
Phượng Phấn Đại này nói một hồi, đem cái mũ cất giữ tiền riêng dứt khoát chụp lên đầu Trầm thị.
Phượng Cẩn Nguyên chỉ vào mũi Trầm thị hỏi nàng: "Một năm có năm, sáu vạn lượng, ngươi giữ cửa tiệm nhiều năm như thế, rốt cuộc đã giấu bao nhiêu tiền? Nói!"
Lúc này tâm Kinh Triệu doãn mới buông xuống, lập tức phân phó hạ nhân: "Nhốt nghi phạm vào đại lao!"
"Ta xem ai dám!" Trầm thị gào cổ họng, "Ngươi chẳng qua là Kinh Triệu doãn tam phẩm, ta là đại phu nhân của tả tướng đương triều, ngươi biết rõ là biểu huynh của ta còn dám giam giữ hắn? Lý đại nhân, ngươi có mấy cái đầu?"
Kinh Triệu doãn cũng không vui, không nghĩ đường đường là đại phu nhân của tả tướng Phượng đại nhân lại là cái vẻ này? Lại liên tưởng đến chuyện có liên quan đến con trai trưởng phủ tả tướng đang được đồn đãi mấy ngày nay, thì tâm gần như cảm khái.
Làm quan lớn có lợi gì, con trai trưởng không tốt, phu nhân... lại quá có ích.
Hắn vung tay áo, quay người trở về ngồi trước mặt bàn, "Phượng phu nhân, nơi này là phủ nha, không phải là hậu viện Phượng phủ của ngươi!" Hắn nói chuyện mang theo cả nóng nảy, làm đại đường càng khí thế, đúng là hù Trầm thị run rẩy.
"Lão gia." Trầm thị lau nước mắt, ngược lại xin giúp đỡ từ Phượng Cẩn Nguyên, "Mấy năm nay biểu huynh giúp đỡ quản lý cửa tiệm không dễ dàng, chuyện này nếu điều tra, cửa tiệm nhà ai lại không có? Vì sao lại phán hắn ba năm?"
Làm sao Phượng Cẩn Nguyên lại rủ lòng thương xót nàng, biểu huynh của Trầm thị đã sớm không vừa mắt hắn, cái loại thân thích này quả thật là hạ thấp Phượng phủ.
"Lý đại nhân!" Hắn ôm quyền với Kinh Triệu doãn, "Bổn tướng cảm thấy ba năm thật sự chưa đủ. Vừa rồi phu nhân trong nhà đã nói, loại chuyện này cửa tiệm nhà nào cũng có, nếu như vậy, tả tướng phủ ta đây càng phải làm gương, quân pháp bất vị thân(1). Thỉnh Lý đại nhân tiến hành giam giữ mười năm, xem như răn đe những người khác."
(1) Quân pháp bất vị thân: Vì đại nghĩa, không màng người thân.
Trầm thị ngã ngồi dưới đất, quả thật như người xa lạ nhìn Phượng Cẩn Nguyên. Lần đầu tiên nàng phát hiện ra, hình như mình đã gả cho một con sói, là một con soi ăn chưa no.
Trầm gia nàng vì Phượng gia tiêu hao bao nhiêu? Năm đó Phượng Cẩn Nguyên vào kinh đi thi, Trầm gia cũng chiếu cố ở trong thôn để cuộc sống tốt hơn một chút. Vì nàng thích Phượng Cẩn Nguyên, dám ép phụ thân rút hết gia tài cung cấp cho hắn đi thi. Nhưng khi hắn đứng đầu bảng, lại cưới nữ nhi Diêu gia, Diêu Thiên Nhu.
Trầm thị càng nghĩ hận, càng nghĩ càng cảm thấy mình ủy khuất và không đáng giá. Trong mắt nàng, Phượng Vũ Hành đang ngồi ôm đầu ở một bên giống như một cây gai, nàng thề, vô luận như thế nào cũng muốn nhổ cái gai này đi!
"Được!" Đột nhiên giọng nói của Kinh Triệu doãn vang lên, làm mọi người trong nội đường giật mình. "Phượng tướng quân pháp bất vị thân, đúng là làm gương cho kinh thành! Hạ quan liền phán tội mười năm giam cầm!" Nghĩ ngợi, lại bổ sung thêm: "Không được thăm hỏi, không giảm hình phạt!"
Trầm thị nhắm chặt hai mắt, đã không quan tâm thẩm phán như thế nào. Lại không nghĩ rằng, Phượng Vũ Hành vốn ngồi kêu đau bỗng mở miệng, ẩn ý nói một câu: "Một chưởng quầy nho nhỏ lại dám bán dược liệu nhân sâm, cỏ linh chi giả như vậy, thật không biết là lá gan hắn quá lớn, hay là bị người sai khiến."
"A Hành." Người nói là Phượng Cẩn Nguyên, chỉ thấy hắn cau mày, rõ ràng là không kiên nhẫn, lại không dám nói quá lớn, đành phải nhỏ giọng nói: "Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, có chừng có mực thôi."
Nàng gật đầu, cho Phượng Cẩn Nguyên này mặt mũi.
Đại phu nhanh chóng được mời đến, kỳ thật Phượng Vũ Hành căn bản không bị thương, lúc Trầm thị cầm tóc nàng đã bị chạm vào mạch ở cổ tay Trầm thị, căn bản đối phương không thể sử dụng khí lực lớn hơn.
Nhưng đại phu hiển nhiên là người thông minh, trên đường lại nghe tiểu quan sai nói vài câu về chuyện ở đây, lập tức nghiêm túc báo cáo cho Phượng Vũ Hành: "Sau này tiểu thư phải tuyệt đối cẩn thận, nếu lại bị người dùng khí lực lớn giật tóc như vậy, tóc rất dễ tạo thành một phạm vi nhỏ không thể phát triển!"
Mặt Phượng Cẩn Nguyên đen lại vài phần, ánh mắt trừng Trầm thị lại sắc bén thêm.
Khi ba người rời phủ nha trở lại Phượng phủ, là đã gần đến giờ Dậu.
Lão thái thái dẫn theo ba cháu gái và ba tiểu tiếp chờ ở chính đường Mẫu Đơn viện, nghe nói ba người Phượng Cẩn Nguyên trở về, nhanh chóng mời đến bên này.
Trầm thị nghẹn một bụng tức, vừa thấy Phượng Trầm Ngư đã không kìm được, ôm nữ nhi liên tục khóc lớn: "Trầm Ngư! Ngươi phải làm chủ cho mẫu thân! Biểu cữu cữu của ngươi bị ác nữ Phượng Vũ Hành này đưa đến đại lao, bị giam mười năm!"
Trầm Ngư kinh hãi.
Khi người nha môn tới mời Phượng Cẩn Nguyên và Trầm thị đến công đường chỉ giải thích đơn giản mục đích đến, thì nàng đã biết biểu cữu cữu bên kia xảy ra chuyện. Có thể nghĩ cho dù thế nào thì đây là gia sự, cùng lắm thì về nhà bị quở trách một chút, nhất định sẽ không ồn ào khó khăn. Lại không nghĩ rằng, bị phán đến mười năm.
Lão thái thái cũng sửng sốt một chút, cũng hỏi: "Chưởng quầy kia của Bách Thảo đường đúng là bà con của ngươi?"
Đợi nửa ngày chỉ thấy Trầm thị khóc liên tục, cũng không trả lời, thì hỏi lại Trầm Ngư: "Ngươi nói đi."
Trầm Ngư bất đắc dĩ, chỉ phải gật đầu: "Là biểu cữu cữu."
"Hồ đồ!" Lão thái thái dùng quyền trượng chọc vào Trầm thị: "Loại thân thích này còn dám đưa vào trong cửa tiệm trong nhà? Trầm thị à Trầm thị, rốt cuộc nhà mẹ đẻ của ngươi muốn chiếm tiện nghi của Phượng phủ chúng ta tới khi nào?"
Lời kia vừa thốt, tất cả mọi người đều im lặng. Tuy bình thường Trầm thị thuộc phái người trơ trẽn, nhưng nói chiếm tiện nghĩ, rõ ràng là Phượng gia chiếm của Trầm gia mà? Trong hai mươi mấy năm ngắn ngủi, Phượng phủ có thể phát triển tới mức này, không thể tách rời tiền tài của Trầm gia.
Nhưng lời này của lão thái thái, thì cũng không ai dám mở miệng phản bác, huống chi nàng mắng Trầm thị, cho dù sai, cũng không có người tự nguyện đứng bên Trầm thị vì nàng nói nửa câu.
Trầm thị cũng bị lão thái thái làm tức giận đến không thể thở, nắm chặt lấy tay Trầm Ngư không buông, run rẩy.
"Có nghe thấy không!" Nàng không so đo trực tiếp với lão thái thái, ngược lại nói với Trầm Ngư: "Nữ nhi, ngươi nhớ kỹ, nhớ kỹ lời bọn họ nói hôm nay! Tương lai đều đòi lại từng chút từng chút cho ta!"
"Mẫu thân nghĩ gì vậy?" Phượng Vũ Hành vừa hỏi vừa không quên lấy tay ôm tóc.
Lão thái thái nhìn thấy không thích hợp, thân thiết hỏi: "A Hành đau đầu sao?"
Phượng Vũ Hành ủy khuất trả lời lão thái thái: "Trước đó đến phủ nha, mẫu thân vừa thấy ta đã đi lên đánh chửi, liều mạng giật tóc ta. Kinh Triệu doãn đại nhân mời đại phu đến, đại phu kia nói nếu bị giật một lần nữa, chỉ sợ có chỗ tóc không thể dài ra được."
Lão thái thái vừa nghe đã tức giận: "Trầm thị! Tuy ngươi là chủ mẫu, nhưng cũng không thể dùng quyền hành của mình đánh thứ nữ!"
An thị bên cạnh thân thiết nói: "Như vậy làm sao được, nhị tiểu thư là Ngự vương phi tương lai, chuyện này vạn nhất để Ngự vương gia biết..."
Phượng Cẩn Nguyên cũng nhớ đến việc này, nhanh chóng hỏi Phượng Vũ Hành: "Hôm nay gặp Ngự vương gia, hắn có nói cái gì không?"
Trong lòng Phượng Vũ Hành cười lạnh, chỉ muốn nói người cha này từ đầu tới đuôi đều quan tâm đến thái độ của Huyền Thiên Minh sẽ mang đến loại tai họa nào, đối với nữ nhi là nàng, thật sự nửa điểm quan tâm đều không có.
"Cha yên tâm, Ngự vương điện hạ chỉ hỏi A Hành mấy câu có ở được không, ở trong phủ có bị ai khi dễ hay không, những cái khác không nói gì."
Mọi người cùng lau mồ hôi, đây gọi là không nói gì? Phượng Vũ Hành ngươi không phải là bị khi dễ trong phủ sao.
Phượng Cẩn Nguyên ngượng ngùng hỏi Phượng Vũ Hành lại là câu trả lời như thế, cơn tức trong lòng không có chỗ phát, Trầm thị vừa mới nức nở một chút, hắn quay đầu đánh: "Đồ độc phụ ngươi còn không biết xấu hổ mà khóc?"
Trầm thị bị đánh hoàn toàn không tức giận, chỉ gắt gao ôm Phượng Trầm Ngư, chỉ ôm nàng kêu cứu mạng.
Mà Phượng Trầm Ngư không dám trở mặt với Phượng Cẩn Nguyên, nàng xoay người, phải dựa vào người cha tể tướng này, tương đối mà nói, mẫu thân tựa hồ vốn không quan trọng như vậy.
Nhưng đối với Phượng Vũ Hành, nàng lại không để ý như vậy, không khỏi xoay qua, chua sót nói với Phượng Vũ Hành: "Nhị muội muội sao phải làm khổ mình? Cả nhà hòa hợp thì mọi chuyện đều hưng thịnh! Rốt cuộc người nọ là biểu cữu cữu của chúng ta, cho dù hắn phạm lỗi, cũng không nên đưa đến nha môn, ngươi làm như vậy, trước mặt các triều thần, cha làm sao chịu nổi."
Phượng Cẩn Nguyên thấy cảm động, vẫn là Trầm Ngư luôn lo lắng cho hắn, hôm nay nếu hắn không tỏ thái độ, chỉ sợ Kinh Triệu doãn ở trước các công thần đem Phượng gia hắn kể lể thành cái dạng gì. Hiện tại, ít nhất hắn có thể thu được cái thanh danh quân pháp bất vị thân.
Phượng Vũ Hành nghe Trầm Ngư vì Phượng Cẩn Nguyên suy nghĩ, dĩ nhiên cũng không chịu thua, rồi nói: "Ta cũng ủy khuất tay cho cha, ai cũng biết cha vì áy náy mẫu thân luôn trợ cấp cho Phượng gia, mới đem vị trí đương gia chủ mẫu cho mẫu thân. Nhưng không nghĩ tiền tài mẫu thân cư nhiên lại đến như thế này." Nàng vừa nói vừa nhìn lão thái thái, "Tổ mẫu, cha thật sự quá ủy khuất."
Một câu, đã chuyển hướng đến tiền tài Trầm gia.
Trầm thị mặc kệ, cũng không cố khóc thét, quay đầu mắng Phượng Vũ Hành: "Tiện nhân! Các ngươi phá mấy gian cửa tiệm kia, duy trì kiếm tiền một năm cũng đã năm, sáu vạn lượng. Ngươi xem ngươi ăn ở trong phủ, lại hỏi cha ngươi hàng năm đưa những vật tốt vào trong cung giá trị bao nhiêu? Ta đem cửa tiệm của ngươi đi bán cũng không đủ no cái nhà này!"
Phượng Trẩm Ngư bất đắc dĩ nhíu mày, có một mẫu thân cản trở thật sự quá nguy hiểm.
"Không phải mẫu thân nói ba gian cửa tiệm của ta đều đang nợ sao?" Phượng Vũ Hành khó hiểu hỏi, "Hóa ra một năm lại có nhiều đến năm, sáu vạn lượng như vậy! Hơn nữa tiền lại không dùng trên người Phượng gia, vậy rốt cuộc đã đi đâu?"
Phượng Cẩn Nguyên cũng trợn tròn mắt, mấy gian cửa tiệm kia kiếm lời như vậy? Năm, sáu vạn lượng bạc, một năm bổng lộc của hắn cũng chỉ một vạn, Trầm thị giữ những cửa tiệm này nhiều năm như vậy, như Phượng Vũ Hành hỏi, tiền đều đi đâu rồi?
Trong lúc nhất thời, ánh mắt tất cả mọi người đều nghi ngờ nhìn Trầm thị.
Trầm thị cũng biết mình bị Phượng Vũ Hành móc nói ra hết, lời đã nói ra như bát nước đổ đi, nàng muốn thu về cũng không kịp nữa rồi.
"Dĩ nhiên là đem đến công trung." Nàng tìm cho mình một lối thoát, "Đều đem đến công trung."
"Hừ!" Lão thái thái sao có thể bị nàng lừa gạt, "Sổ sách bên công trung ngươi giao cũng không có hạng mục này. Hơn nữa bên trong có quá nhiều chi tiết mơ hồ, chính ta đang cân nhắc đối chiếu một lần!"
Phượng Phấn Đại đứng bên Hàn thị là người không nhịn nói được, lúc vừa nghe Trầm thị moi ra nhiều bạc thế này, tiểu vũ trụ đấu tranh lại rục rịch: "Năm trước sinh nhật Phấn Đại, tổ mẫu vốn nói dùng gấm Tứ Xuyên may y phục đẹp cho ta, nhưng mẫu thân đưa tới chỉ là gấm bình thường, còn nói với Phấn Đại, công trung làm gấp, để Phấn Đại thông cảm. Không nghĩ rằng mẫu thân lại giấu bạc đi hết."
Phượng Phấn Đại này nói một hồi, đem cái mũ cất giữ tiền riêng dứt khoát chụp lên đầu Trầm thị.
Phượng Cẩn Nguyên chỉ vào mũi Trầm thị hỏi nàng: "Một năm có năm, sáu vạn lượng, ngươi giữ cửa tiệm nhiều năm như thế, rốt cuộc đã giấu bao nhiêu tiền? Nói!"
Tác giả :
Dương Thập Lục