Thần Y Đích Nữ
Chương 22: Đêm thăm dò Tùng viên
"Nhị tiểu thư không được a!" Mãn Hỉ thực sự sợ hãi, đi về phía trước hai bước lại ôm chân Phượng Vũ Hành, hai tay vừa nâng lên liền nhớ tới mười ngón bị giáp tiển, tay liền cứng giữa không trung, đưa lên không được mà đưa xuống cũng không được.
Phượng Vũ Hành nhìn thái độ trước mặt, đột nhiên cầm chặt hai tay Mãn Hỉ, sau đó nâng lên trước mặt mình.
"Nhị tiểu thư." Mãn Hỉ muốn rút tay về, lại phát hiện căn bản không thể rút về.
"Đừng nhúc nhích, để ta xem."
Mãn Hỉ vừa thẹn lại vừa sợ, móng tay của nàng thành dạng này đã hơn nửa năm, vì phòng ngừa người khác phát hiện, mỗi ngày nàng đều phải nửa đêm sơn móng tay. Ban ngày cũng chỉ chọn chút việc nhẹ không dính nước, mới giấu diếm lâu như vậy. Hôm nay...
"Mãn Hỉ." Phượng Vũ Hành nghiên cứu móng tay của nàng, "Ngươi có biết ngoại tổ phụ ta trước kia làm gì không?"
Mãn Hỉ sửng sốt, theo bản năng gật đầu, "Đã nghe, nghe nói." Sự việc Diêu gia toàn bộ Phượng phủ đều không thể không biết.
"Ừ. Ta từ nhỏ cùng ngoại tổ phụ thân cận, đi theo nhìn không ít sách thuốc, cũng học không ít y thuật. Khi đó ta còn nhỏ tuổi lòng hiếu kỳ nặng, các loại thiên phương kỳ tài sưu tầm rất nhiều, nếu ta nói giáp tiển này của ngươi ta có thể chữa trị, ngươi tin sao?"
Nháy mắt Mãn Hỉ đông cứng, đôi khi hạnh phúc đến đột ngột cũng không dễ dàng kháng cự được, nha đầu kia há to miệng, nửa ngày mới ép ngậm lại được, sững sờ không phát ra tiếng động.
Phượng Vũ Hành vỗ vai nàng một chút, mới đem người tỉnh lại, chợt nghe Mãn Hỉ hét một tiếng kinh hãi: "Thật sao?"
"Là giả." Nàng đem hai tay ném đi, ngồi dựa lưng vào sau ghế, "Trước đó nói đến chỗ nào rồi? À, ta muốn đi bẩm báo với mẫu thân và tổ mẫu."
"Nhị tiểu thư!" Trái tim Mãn Hỉ bất định, chợt cao chợt thấp, chốc lát lại rơi xuống bụng, chốc lát lại đề ở cổ họng, "Nhị tiểu thư ngài tạm tha cho nô tỳ đi! Cầu Nhị tiểu thư cứu mạng, cầu Nhị tiểu thư cứu mạng!"
Phượng Vũ Hành lắc đầu, "Ngươi là nhất đẳng nha hoàn bên cạnh mẫu thân, muốn cứu cũng phải cầu mẫu thân cứu ngươi, ta chẳng qua là thứ nữ không được sủng ái, cứu ngươi như thế nào đây?"
Mãn Hỉ cũng là người thông minh, lời Phượng Vũ Hành nói nàng đều hiểu, muốn bảo vệ thân phận địa vị và tính mạng, thì phải nhìn rõ tình thế trước mắt. Đại phu nhân dĩ nhiên là chủ tử, nhưng không phải chủ tử đáng tin cậy, tuy nàng là nhất đẳng nha hoàn, cũng thường bị trách phạt. Nhẹ thì bị cắt xén tiền tiêu vặt hàng tháng, nặng thì bị đánh, nếu có thể chọn, ai cũng không muốn theo chủ tử như vậy. Huống chi bây giờ nhược điểm của nàng ở trong tay Phượng Vũ Hành, nếu không nhanh chóng bày tỏ thái độ của mình, chỉ sợ đêm nay sẽ bị đuổi khỏi Phượng phủ.
Nghĩ như vậy, Mãn Hỉ lại không do dự, lui về sau hai bước quỳ xuống lần nữa, hướng về phía Phượng Vũ Hành dập đầu thực sự nhận thức: "Nô tỳ nhận chủ, nguyên nhân thứ nhất là do phân công trong phủ, không có lựa chọn nào khác. Nguyên nhân thứ hai là đối với nô tỳ có ân tình, việc này là do nô tỳ tự chọn. Chỉ cần Nhị tiểu thư có thể trị tốt bệnh giáp tiển cho nô tỳ, nô tỳ nguyện chỉ vâng lời Nhị tiểu thư."
Tốt lắm. Phượng Vũ Hành gật đầu, "Ngươi ngẩng đầu lên." Nàng đón nhận đôi mắt Mãn Hỉ, bốn mắt nhìn nhau.
Mãn Hỉ chỉ cảm thấy trong mắt Nhị tiểu thư tràn ngập nghiên cứu, như muốn nhìn thấu người, dù nàng có một chút tâm tư nhỏ nào đều không thể tránh được ánh mắt đối phương.
Sau một lúc lâu, Phượng Vũ Hành mới đem ánh mắt nghiên cứu thu hồi, lại hỏi Mãn Hỉ: "Còn có yêu cầu gì, cùng nói luôn đi."
Đúng vậy, trong lòng Mãn Hỉ còn có việc, nàng đã nhìn ra. khi người đang nói dối suy nghĩ, đồng tử co rút lại hiện ra một loại tần suất đặc thù, trong lục quân đi theo các sĩ quan học tập không phải là uổng phí.
Mãn Hỉ cũng là người ngay thẳng, nghe nàng hỏi, liền mở miệng trả lời: "Cầu Nhị tiểu thư cứu nương của ta."
"Nương của ngươi?" Phượng Vũ Hành hiểu ra, "Nương của ngươi cũng sinh giáp tiển."
"Vâng." Mãn Hỉ khóc, nói: "Bệnh của nương ta còn nặng hơn ta, đã hơn ba năm rồi, không những trên tay có, chân cũng có. Bà vốn làm việc trong phủ, sau bị quản gia phát hiện bệnh kỳ quái này, đã bị đuổi ra ngoài. Cầu Nhị tiểu thư cũng cứu nương ta đi."
Hóa ra là như vậy.
"Ta có thể giúp các ngươi trị bệnh giáp tiển này, những bệnh không phải ngày một ngày hai là có thể có hiệu quả."
"Nô tỳ hiểu." Mãn Hỉ lau nước mắt, "Về sau chỉ để Nhị tiểu thư phân phó, trước mặt người khác nô tỳ tuyệt đối sẽ không lộ sơ hở gì, tin tức bên Đại phu nhân cũng sẽ kịp thời truyền qua."
Buồn cười, cho dù Nhị tiểu thư không điều trị, người ta cũng phát hiện ra nhược điểm của nàng, có thể không nghe lời sao?
"Tốt." Nàng ý bảo Mãn Hỉ đứng dậy, lại nhìn móng tay của nàng, đưa tay vào trong tay áo, từ ngăn kéo trong hiệu thuốc sờ lấy một lọ sơn móng tay ra. "Lại đây ngồi, ta giúp ngươi miễn cưỡng giấu qua hai ngày, chờ ta ở Phượng phủ ổn định địa vị liền cân nhắc chữa bệnh cho các ngươi."
Có trị bệnh hay không thì để sau, Mãn Hỉ thấy Nhị tiểu thư cấp riêng cho mình đồ này đồ nọ, so với sơn móng tay của nàng tốt hơn nhiều! Nhị tiểu thư còn nói thứ này không sợ nước, dùng một lần ít nhất có thể bảo trì bảy ngày, hơn nữa màu sắc so với sơn móng tay hoàn hảo hơn, có cái này, nàng sẽ không cần mỗi nửa đêm vụng trộm ngồi dậy.
Cho nên mới nói, lòng người không nhất định phải dùng tiền mua chuộc, muốn thu phục một người, quan trọng phải biết nàng muốn cái gì.
Sơn móng tay xong, Phượng Vũ Hành gọi Tôn ma ma tiến vào đổi nước tắm rửa. Nhớ trước đó Mãn Hỉ từng lấy tay thử qua nước ấm, Nhị tiểu thư trước mắt cẩn thận như thế, mới nghĩ bệnh này lây truyền. Mãn Hỉ càng nghĩ càng sợ, chỉ tự nhủ bản thân bệnh kỳ quái này có thể sớm ngày sẽ bình phục.
Không để Mãn Hỉ hầu hạ, Phượng Vũ Hành tự mình tắm rửa, chỉ để Mãn Hỉ ở bên cạnh nói cho nàng nghe mục đích Trầm thị phái ba người các nàng tới, nói thêm cho nàng biết một ít bí văn Phượng phủ.
Không ngoài dự đoán của nàng, Phượng gia quả nhiên muốn nửa đường bỏ các nàng, đem vị trí Cửu hoàng tử phi đối cho Phượng Trầm Ngư. Sáng nay Phượng Cẩn Nguyên đổi lại chủ ý, đã làm cho Trầm thị hốt hoảng. Nhưng Phượng Cẩn Nguyên căn bản không mở miệng, Trầm thị chỉ có thể giám sát Liễu viên bên này, đảm bảo lợi ích nữ nhi của mình.
Tắm rửa xong, Mãn Hỉ đem bộ đồ mới lại đây.
"Đây là hạ nhân trong phủ đưa tới, ba vị chủ tử mỗi người một bộ. Còn có áo lót, buổi tối, tiểu thư trực tiếp mặc áo lót là được rồi." Mãn Hỉ vừa nói vừa đem áo lót mở ra chuẩn bị mặc cho Phượng Vũ Hành.
Phượng Vũ Hành mặc áo lót, lại nhìn một kiện quần lụa mỏng, vải mỏng màu đỏ nhìn không tệ, lấy tay sờ lên, cứng như đao phiến, chất liệu cũng thô ráp như giấy ráp. Mắc chiếc váy như vậy, không bị hỏng da mới là lạ.
"Y phục là ai lấy?" Nàng hỏi.
Mãn Hỉ đáp: "Là Lý ma ma, nô tỳ và Bảo Đường chỉ bị yêu cầu phụ trách hầu hạ bên người Nhị tiểu thư, những thứ này Công Trung đều được lệnh từ Lý ma ma làm." Nói xong cũng sờ mặt kia của quần lụa mỏng, lập tức nhíu mi, "Sao lại cứng như vậy?"
"Một lão nô tài, tuy là nhũ mẫu của Trầm thị nàng cũng không tự mình làm chủ mọi chuyện, hiển nhiên là lệnh của Trầm thị."
Mãn Hỉ lo lắng: "Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu ta lại đi Công Trung đổi cái khác, nhất định sẽ bị Đại phu nhân phát hiện."
Nàng khoát tay, "Không sao, trước ngươi không cần nói chuyện cùng người bên ngoài, chuyện này ta đã có chủ ý."
Mãn Hỉ gật đầu, không nói gì đem chậu nước đã tắm đi ra ngoài.
Cho đến lúc nha đầu kia đi ra hoàn toàn, Phượng Vũ Hành rốt cuộc có khoảng thời gian.
Tuy nàng có kinh nghiệm sinh tồn của thế kỷ XXI, trở lại Phượng phủ một ngày không thừa nhận cũng không được, tiếp nhận lượng tin tức thật sự quá lớn.
Trong phủ này quan hệ giữa người với người đều đa dạng, rắc rối phức tạp, người gọi là thân nhân đều làm cho nàng phải mở to mắt, tuy thu nhận nha đầu Mãn Hỉ, nhưng hai chữ an toàn vẫn cách nàng khá xa. Nơi này không có minh tranh, trừ Phượng Phấn Đại không có đầu óc, ai cũng là người phụ nữ cao thủ.
Nàng tự nhận chưa bao giờ sợ minh đao, nhưng ám tiễn nhiều năm không luyện tập.
Xem ra là phải luyện tập cọ sát một phen, chỉ là trong lòng nàng có chuyện giữ mãi không bỏ xuống được, Phượng Cẩn Nguyên đột nhiên thay đổi chủ ý là bởi vì sao?
Ánh mắt thăm dò về phía cửa sổ, xem ra, đợi lúc đêm khuya vắng người, ắt phải đi dạo một vòng Phượng phủ.
Chuyện đi dạo đêm ở Phượng phủ, sở dĩ có thể thành công, thật đúng là phải cảm tạ Phượng Phấn Đại đem túi y phục cũ kia tới.
Tuy sau vài năm y phục hơn nửa đều đã ngắn, nhưng may thay vài năm ở sơn thôn ăn uống không tốt, dinh dưỡng không cung cấp kịp, dáng người tiểu thân thể này cũng không rõ ràng, thích hợp thì vẫn có thể mặc, so với y phục cứng như giấy ráp kia, nàng càng không muốn vừa tắm rửa xong lại phải mặc quần áo bẩn ban ngày.
Phượng Vũ Hành quyết định ngày mai sẽ mặc y phục cũ đi lại trong phủ, không thể luôn để người khác tìm tới cửa cho nàng ngột ngạt, nàng cũng phải chủ động một chút, để những người nhàn rỗi không có việc tìm nhược điểm mà không thoải mái.
Giờ Tý canh ba, một thân ảnh nhỏ gầy từ Liễu viên nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Dựa theo trí nhớ ban ngày, thuận theo con đường đã đi rồi thiết lập tại chính đường Mẫu Đơn viện.
Đêm khuya, Phượng phủ không ồn ào náo động như ban ngày, trừ tiếng vang "sàn sạt" của cành lá bị gió hạ mát lạnh thổi qua, xung quanh đều vắng ngắt.
Mục tiêu của nàng là thư phòng Phượng Cẩn Nguyên, nhưng nàng không quen thuộc Phượng phủ, hơn nữa, còn nhỏ chân ngắn, thật vất vả mới đến được thư phòng, đã mệt đến nỗi hơi thở hổn hển, Phượng Vũ Hành lập tức quyết định lập một kế hoạch rèn luyện khí lực.
Thư phòng Phượng Cẩn Nguyên được đặt tại Tùng viên, viện này đúng là xứng với cái tên, xung quanh đều là cây tùng lờ mờ rải ra. Nhưng sau khi biết Phượng Cẩn Nguyên là người làm, thì luôn cảm thấy hắn không xứng với cây tùng. Tùng được trồng trong viên, không thấy tăng bao nhiêu phong độ cho hắn, chỉ là làm cho cây tùng lây dính lợi dục.
Lúc Phượng Vũ Hành tiến vào viện, thấy được tùng bách ẩn hiện vờn quanh kiến trúc trong chúc đăng vẫn đang đốt, thỉnh thoảng có bóng người chớp lên, nàng biết mình đã thành công.
Sớm dự liệu tối nay Phượng Cẩn Nguyên sẽ không ngủ sớm, ban ngày đột nhiên phát sinh chuyện, việc thì thầm kia thực sự cần tìm hiểu thêm, đến lúc này, tin tức nhận được cũng không quá sớm.
Không dám tùy tiện tiến vào trong viện, thư phòng nhà giàu người ta không có khả năng không phòng thủ, tùy tiện tiến vào là hành động không sáng suốt.
Thời tiết mùa hạ hay thay đổi, đột nhiên mây đen che khuất bóng trăng, Phượng Vũ Hành ẩn trong bóng đêm sau một ngọn núi giả.
Nhìn quanh bốn phía, trừ cây tùng thấp, còn có không ít cây bách cao lớn.
Nàng suy nghĩ điều kiện thân thể mình, muốn như kiếp trước mượn ngoại lực leo xuyên qua hiển nhiên không thể, huống chi người cảnh giác như Phượng Vũ Hành, sao có thể không thấy trong những cây bách cao đó mơ hồ có thể thấy được mấy góc áo.
Phượng Vũ Hành nhìn thái độ trước mặt, đột nhiên cầm chặt hai tay Mãn Hỉ, sau đó nâng lên trước mặt mình.
"Nhị tiểu thư." Mãn Hỉ muốn rút tay về, lại phát hiện căn bản không thể rút về.
"Đừng nhúc nhích, để ta xem."
Mãn Hỉ vừa thẹn lại vừa sợ, móng tay của nàng thành dạng này đã hơn nửa năm, vì phòng ngừa người khác phát hiện, mỗi ngày nàng đều phải nửa đêm sơn móng tay. Ban ngày cũng chỉ chọn chút việc nhẹ không dính nước, mới giấu diếm lâu như vậy. Hôm nay...
"Mãn Hỉ." Phượng Vũ Hành nghiên cứu móng tay của nàng, "Ngươi có biết ngoại tổ phụ ta trước kia làm gì không?"
Mãn Hỉ sửng sốt, theo bản năng gật đầu, "Đã nghe, nghe nói." Sự việc Diêu gia toàn bộ Phượng phủ đều không thể không biết.
"Ừ. Ta từ nhỏ cùng ngoại tổ phụ thân cận, đi theo nhìn không ít sách thuốc, cũng học không ít y thuật. Khi đó ta còn nhỏ tuổi lòng hiếu kỳ nặng, các loại thiên phương kỳ tài sưu tầm rất nhiều, nếu ta nói giáp tiển này của ngươi ta có thể chữa trị, ngươi tin sao?"
Nháy mắt Mãn Hỉ đông cứng, đôi khi hạnh phúc đến đột ngột cũng không dễ dàng kháng cự được, nha đầu kia há to miệng, nửa ngày mới ép ngậm lại được, sững sờ không phát ra tiếng động.
Phượng Vũ Hành vỗ vai nàng một chút, mới đem người tỉnh lại, chợt nghe Mãn Hỉ hét một tiếng kinh hãi: "Thật sao?"
"Là giả." Nàng đem hai tay ném đi, ngồi dựa lưng vào sau ghế, "Trước đó nói đến chỗ nào rồi? À, ta muốn đi bẩm báo với mẫu thân và tổ mẫu."
"Nhị tiểu thư!" Trái tim Mãn Hỉ bất định, chợt cao chợt thấp, chốc lát lại rơi xuống bụng, chốc lát lại đề ở cổ họng, "Nhị tiểu thư ngài tạm tha cho nô tỳ đi! Cầu Nhị tiểu thư cứu mạng, cầu Nhị tiểu thư cứu mạng!"
Phượng Vũ Hành lắc đầu, "Ngươi là nhất đẳng nha hoàn bên cạnh mẫu thân, muốn cứu cũng phải cầu mẫu thân cứu ngươi, ta chẳng qua là thứ nữ không được sủng ái, cứu ngươi như thế nào đây?"
Mãn Hỉ cũng là người thông minh, lời Phượng Vũ Hành nói nàng đều hiểu, muốn bảo vệ thân phận địa vị và tính mạng, thì phải nhìn rõ tình thế trước mắt. Đại phu nhân dĩ nhiên là chủ tử, nhưng không phải chủ tử đáng tin cậy, tuy nàng là nhất đẳng nha hoàn, cũng thường bị trách phạt. Nhẹ thì bị cắt xén tiền tiêu vặt hàng tháng, nặng thì bị đánh, nếu có thể chọn, ai cũng không muốn theo chủ tử như vậy. Huống chi bây giờ nhược điểm của nàng ở trong tay Phượng Vũ Hành, nếu không nhanh chóng bày tỏ thái độ của mình, chỉ sợ đêm nay sẽ bị đuổi khỏi Phượng phủ.
Nghĩ như vậy, Mãn Hỉ lại không do dự, lui về sau hai bước quỳ xuống lần nữa, hướng về phía Phượng Vũ Hành dập đầu thực sự nhận thức: "Nô tỳ nhận chủ, nguyên nhân thứ nhất là do phân công trong phủ, không có lựa chọn nào khác. Nguyên nhân thứ hai là đối với nô tỳ có ân tình, việc này là do nô tỳ tự chọn. Chỉ cần Nhị tiểu thư có thể trị tốt bệnh giáp tiển cho nô tỳ, nô tỳ nguyện chỉ vâng lời Nhị tiểu thư."
Tốt lắm. Phượng Vũ Hành gật đầu, "Ngươi ngẩng đầu lên." Nàng đón nhận đôi mắt Mãn Hỉ, bốn mắt nhìn nhau.
Mãn Hỉ chỉ cảm thấy trong mắt Nhị tiểu thư tràn ngập nghiên cứu, như muốn nhìn thấu người, dù nàng có một chút tâm tư nhỏ nào đều không thể tránh được ánh mắt đối phương.
Sau một lúc lâu, Phượng Vũ Hành mới đem ánh mắt nghiên cứu thu hồi, lại hỏi Mãn Hỉ: "Còn có yêu cầu gì, cùng nói luôn đi."
Đúng vậy, trong lòng Mãn Hỉ còn có việc, nàng đã nhìn ra. khi người đang nói dối suy nghĩ, đồng tử co rút lại hiện ra một loại tần suất đặc thù, trong lục quân đi theo các sĩ quan học tập không phải là uổng phí.
Mãn Hỉ cũng là người ngay thẳng, nghe nàng hỏi, liền mở miệng trả lời: "Cầu Nhị tiểu thư cứu nương của ta."
"Nương của ngươi?" Phượng Vũ Hành hiểu ra, "Nương của ngươi cũng sinh giáp tiển."
"Vâng." Mãn Hỉ khóc, nói: "Bệnh của nương ta còn nặng hơn ta, đã hơn ba năm rồi, không những trên tay có, chân cũng có. Bà vốn làm việc trong phủ, sau bị quản gia phát hiện bệnh kỳ quái này, đã bị đuổi ra ngoài. Cầu Nhị tiểu thư cũng cứu nương ta đi."
Hóa ra là như vậy.
"Ta có thể giúp các ngươi trị bệnh giáp tiển này, những bệnh không phải ngày một ngày hai là có thể có hiệu quả."
"Nô tỳ hiểu." Mãn Hỉ lau nước mắt, "Về sau chỉ để Nhị tiểu thư phân phó, trước mặt người khác nô tỳ tuyệt đối sẽ không lộ sơ hở gì, tin tức bên Đại phu nhân cũng sẽ kịp thời truyền qua."
Buồn cười, cho dù Nhị tiểu thư không điều trị, người ta cũng phát hiện ra nhược điểm của nàng, có thể không nghe lời sao?
"Tốt." Nàng ý bảo Mãn Hỉ đứng dậy, lại nhìn móng tay của nàng, đưa tay vào trong tay áo, từ ngăn kéo trong hiệu thuốc sờ lấy một lọ sơn móng tay ra. "Lại đây ngồi, ta giúp ngươi miễn cưỡng giấu qua hai ngày, chờ ta ở Phượng phủ ổn định địa vị liền cân nhắc chữa bệnh cho các ngươi."
Có trị bệnh hay không thì để sau, Mãn Hỉ thấy Nhị tiểu thư cấp riêng cho mình đồ này đồ nọ, so với sơn móng tay của nàng tốt hơn nhiều! Nhị tiểu thư còn nói thứ này không sợ nước, dùng một lần ít nhất có thể bảo trì bảy ngày, hơn nữa màu sắc so với sơn móng tay hoàn hảo hơn, có cái này, nàng sẽ không cần mỗi nửa đêm vụng trộm ngồi dậy.
Cho nên mới nói, lòng người không nhất định phải dùng tiền mua chuộc, muốn thu phục một người, quan trọng phải biết nàng muốn cái gì.
Sơn móng tay xong, Phượng Vũ Hành gọi Tôn ma ma tiến vào đổi nước tắm rửa. Nhớ trước đó Mãn Hỉ từng lấy tay thử qua nước ấm, Nhị tiểu thư trước mắt cẩn thận như thế, mới nghĩ bệnh này lây truyền. Mãn Hỉ càng nghĩ càng sợ, chỉ tự nhủ bản thân bệnh kỳ quái này có thể sớm ngày sẽ bình phục.
Không để Mãn Hỉ hầu hạ, Phượng Vũ Hành tự mình tắm rửa, chỉ để Mãn Hỉ ở bên cạnh nói cho nàng nghe mục đích Trầm thị phái ba người các nàng tới, nói thêm cho nàng biết một ít bí văn Phượng phủ.
Không ngoài dự đoán của nàng, Phượng gia quả nhiên muốn nửa đường bỏ các nàng, đem vị trí Cửu hoàng tử phi đối cho Phượng Trầm Ngư. Sáng nay Phượng Cẩn Nguyên đổi lại chủ ý, đã làm cho Trầm thị hốt hoảng. Nhưng Phượng Cẩn Nguyên căn bản không mở miệng, Trầm thị chỉ có thể giám sát Liễu viên bên này, đảm bảo lợi ích nữ nhi của mình.
Tắm rửa xong, Mãn Hỉ đem bộ đồ mới lại đây.
"Đây là hạ nhân trong phủ đưa tới, ba vị chủ tử mỗi người một bộ. Còn có áo lót, buổi tối, tiểu thư trực tiếp mặc áo lót là được rồi." Mãn Hỉ vừa nói vừa đem áo lót mở ra chuẩn bị mặc cho Phượng Vũ Hành.
Phượng Vũ Hành mặc áo lót, lại nhìn một kiện quần lụa mỏng, vải mỏng màu đỏ nhìn không tệ, lấy tay sờ lên, cứng như đao phiến, chất liệu cũng thô ráp như giấy ráp. Mắc chiếc váy như vậy, không bị hỏng da mới là lạ.
"Y phục là ai lấy?" Nàng hỏi.
Mãn Hỉ đáp: "Là Lý ma ma, nô tỳ và Bảo Đường chỉ bị yêu cầu phụ trách hầu hạ bên người Nhị tiểu thư, những thứ này Công Trung đều được lệnh từ Lý ma ma làm." Nói xong cũng sờ mặt kia của quần lụa mỏng, lập tức nhíu mi, "Sao lại cứng như vậy?"
"Một lão nô tài, tuy là nhũ mẫu của Trầm thị nàng cũng không tự mình làm chủ mọi chuyện, hiển nhiên là lệnh của Trầm thị."
Mãn Hỉ lo lắng: "Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu ta lại đi Công Trung đổi cái khác, nhất định sẽ bị Đại phu nhân phát hiện."
Nàng khoát tay, "Không sao, trước ngươi không cần nói chuyện cùng người bên ngoài, chuyện này ta đã có chủ ý."
Mãn Hỉ gật đầu, không nói gì đem chậu nước đã tắm đi ra ngoài.
Cho đến lúc nha đầu kia đi ra hoàn toàn, Phượng Vũ Hành rốt cuộc có khoảng thời gian.
Tuy nàng có kinh nghiệm sinh tồn của thế kỷ XXI, trở lại Phượng phủ một ngày không thừa nhận cũng không được, tiếp nhận lượng tin tức thật sự quá lớn.
Trong phủ này quan hệ giữa người với người đều đa dạng, rắc rối phức tạp, người gọi là thân nhân đều làm cho nàng phải mở to mắt, tuy thu nhận nha đầu Mãn Hỉ, nhưng hai chữ an toàn vẫn cách nàng khá xa. Nơi này không có minh tranh, trừ Phượng Phấn Đại không có đầu óc, ai cũng là người phụ nữ cao thủ.
Nàng tự nhận chưa bao giờ sợ minh đao, nhưng ám tiễn nhiều năm không luyện tập.
Xem ra là phải luyện tập cọ sát một phen, chỉ là trong lòng nàng có chuyện giữ mãi không bỏ xuống được, Phượng Cẩn Nguyên đột nhiên thay đổi chủ ý là bởi vì sao?
Ánh mắt thăm dò về phía cửa sổ, xem ra, đợi lúc đêm khuya vắng người, ắt phải đi dạo một vòng Phượng phủ.
Chuyện đi dạo đêm ở Phượng phủ, sở dĩ có thể thành công, thật đúng là phải cảm tạ Phượng Phấn Đại đem túi y phục cũ kia tới.
Tuy sau vài năm y phục hơn nửa đều đã ngắn, nhưng may thay vài năm ở sơn thôn ăn uống không tốt, dinh dưỡng không cung cấp kịp, dáng người tiểu thân thể này cũng không rõ ràng, thích hợp thì vẫn có thể mặc, so với y phục cứng như giấy ráp kia, nàng càng không muốn vừa tắm rửa xong lại phải mặc quần áo bẩn ban ngày.
Phượng Vũ Hành quyết định ngày mai sẽ mặc y phục cũ đi lại trong phủ, không thể luôn để người khác tìm tới cửa cho nàng ngột ngạt, nàng cũng phải chủ động một chút, để những người nhàn rỗi không có việc tìm nhược điểm mà không thoải mái.
Giờ Tý canh ba, một thân ảnh nhỏ gầy từ Liễu viên nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Dựa theo trí nhớ ban ngày, thuận theo con đường đã đi rồi thiết lập tại chính đường Mẫu Đơn viện.
Đêm khuya, Phượng phủ không ồn ào náo động như ban ngày, trừ tiếng vang "sàn sạt" của cành lá bị gió hạ mát lạnh thổi qua, xung quanh đều vắng ngắt.
Mục tiêu của nàng là thư phòng Phượng Cẩn Nguyên, nhưng nàng không quen thuộc Phượng phủ, hơn nữa, còn nhỏ chân ngắn, thật vất vả mới đến được thư phòng, đã mệt đến nỗi hơi thở hổn hển, Phượng Vũ Hành lập tức quyết định lập một kế hoạch rèn luyện khí lực.
Thư phòng Phượng Cẩn Nguyên được đặt tại Tùng viên, viện này đúng là xứng với cái tên, xung quanh đều là cây tùng lờ mờ rải ra. Nhưng sau khi biết Phượng Cẩn Nguyên là người làm, thì luôn cảm thấy hắn không xứng với cây tùng. Tùng được trồng trong viên, không thấy tăng bao nhiêu phong độ cho hắn, chỉ là làm cho cây tùng lây dính lợi dục.
Lúc Phượng Vũ Hành tiến vào viện, thấy được tùng bách ẩn hiện vờn quanh kiến trúc trong chúc đăng vẫn đang đốt, thỉnh thoảng có bóng người chớp lên, nàng biết mình đã thành công.
Sớm dự liệu tối nay Phượng Cẩn Nguyên sẽ không ngủ sớm, ban ngày đột nhiên phát sinh chuyện, việc thì thầm kia thực sự cần tìm hiểu thêm, đến lúc này, tin tức nhận được cũng không quá sớm.
Không dám tùy tiện tiến vào trong viện, thư phòng nhà giàu người ta không có khả năng không phòng thủ, tùy tiện tiến vào là hành động không sáng suốt.
Thời tiết mùa hạ hay thay đổi, đột nhiên mây đen che khuất bóng trăng, Phượng Vũ Hành ẩn trong bóng đêm sau một ngọn núi giả.
Nhìn quanh bốn phía, trừ cây tùng thấp, còn có không ít cây bách cao lớn.
Nàng suy nghĩ điều kiện thân thể mình, muốn như kiếp trước mượn ngoại lực leo xuyên qua hiển nhiên không thể, huống chi người cảnh giác như Phượng Vũ Hành, sao có thể không thấy trong những cây bách cao đó mơ hồ có thể thấy được mấy góc áo.
Tác giả :
Dương Thập Lục